Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy mình đã bị chính mẹ ruột bán đi rồi.
Mẹ thực sự tận tay đẩy cô ra khỏi cửa, ngay cả đồ dùng đều thu dọn xong cho cô, tiễn cũng không tiễn, chỉ nói với Kỷ Dục Hằng: “Đồ Tiểu Ninh cực kỳ dễ nuôi, thỉnh thoảng cho nó ăn bữa thịt là được.”
Ngồi trong xe, Đồ Tiểu Ninh thấy Kỷ Dục Hằng ung dung tự tại nắm vô lăng, rõ ràng mười mấy tiếng trước bọn họ vẫn còn là bạn cùng trường, cấp trên cấp dưới, hiện tại đã biến thành vợ chồng. Trước đây cô vẫn luôn cùng Lăng Duy Y phê bình những người kết hôn chớp nhoáng. Nói kết hôn không thể vì hôn nhân mà kết hôn, nhất định cần phải vì tình yêu, nhưng không ngờ có một ngày cô lại tự tát vào mặt mình. Cô đã không còn là học sinh không hiểu chuyện chỉ biết đọc tiểu thuyết ngôn tình, xem phim tình cảm nữa rồi, trải qua vài năm thử thách ở trong xã hội hiện thực này đối với tình yêu khắc cốt ghi tâm sớm đã không còn suy nghĩ màu hồng như thiếu nữ, cũng thay đổi càng ngày càng thiết thực, chỉ biết rằng gái lớn phải gả chồng, không dễ dàng gặp được người tốt, đúng ý cha mẹ, thì đừng có bướng nữa, dù sao anh cũng không ghét bỏ cô, cùng chung sống qua ngày đoạn tháng.
Cái gọi là trưởng thành là gì, có lẽ chính là có một ngày bạn sẽ trở thành kiểu người mà mình từng ghét.
Đã đến nhà Kỷ Dục Hằng, phát hiện cũng là tiểu khu cũ, có điều là đẹp hơn nhà cô, bởi vì ít nhất anh có chỗ để xe riêng.
Đồ dùng của Đồ Tiểu Ninh rất nhiều, Kỷ Dục Hằng chuyển lên xuống hai lần, nhà anh ở tầng 6, nhà Đồ Tiểu Ninh ở tầng 2, do đó leo lên cảm thấy rất mệt.
Cô ôm một thùng đồ dùng đứng ở cửa nhà anh thở dốc, Kỷ Dục Hằng vừa lên đến nơi đã nhìn thấy cô sắp không chịu nổi.
“Thời đại học không phải có thể khiêng một thùng nước sao?” Anh duỗi tay mở cửa.
“Sau khi đi làm không vận động nhiều nên thế, thời sinh viên chạy 800 mét tôi luôn là người đứng đầu đấy.” Đồ Tiểu Ninh nhìn anh mở cửa cảm thấy rất hiện đại, một căn nhà cũ vẫn sử dụng khóa vân tay.
“Thật sao??” Kỷ Dục Hằng ngoảnh lại nhìn, đèn hành lang hỏng rồi, Đồ Tiểu Ninh không thấy vẻ mặt của anh. “Vậy đại hội thể thao sau này, bộ phận chúng ta sẽ cử em chạy đường dài.”
Đồ Tiểu Ninh mếu máo, gào lên một tiếng, “Kỷ tổng.”
Kỷ Dục Hằng hình như có chút chê bai, dừng bước.
“Bây giờ làm thân với anh còn kịp không?” Đồ Tiểu Ninh chỉ cảm thấy tay nặng muốn gãy.
“Không được.”
Đồ Tiểu Ninh ở trong bóng tối trợn mắt nhìn anh, lại nghe anh nói, “Đồ Tiểu Ninh, chúng ta cùng đưa ra ba điều quy ước đi.”
“Hả?”
“Lúc riêng tư không được phép gọi tôi là Kỷ Tổng, không nhắc đến công việc, không còn là cấp trên cấp dưới.”
“Được.” Người này muốn công tư phân minh, chỉ cần anh có thể làm được, cô có gì mà không làm được.
Cô đang muốn đẩy anh, lại nghe anh cười nhẹ, “Không làm được thì giao nộp tiền lương.”
“Nộp thì nộp.” Thấy anh vẫn không nhúc nhích, cô có chút đỡ không vững nữa, “Vậy bạn học Kỷ, làm phiền bạn dịch chuyển đôi chân quý giá, tay mình sắp gãy rồi.”
Kỷ Dục Hằng lúc này mới nhìn về phía trước, anh bật đèn, Đồ Tiểu Ninh đã nhìn thấy hình dáng nhà của anh.
Toàn bộ đều là gỗ lim, thoạt nhìn chính là kiểu gia đình học giả, không gian nhà cũng giống nhà cô.
Cô cuối cùng cũng có thể đặt thùng đồ xuống, vẫy vẫy tay, tê hết luôn rồi.
Kỷ Dục Hằng tìm cho cô đôi dép lê, là dép của mẹ anh. Kiểu dáng có chút cổ lỗ.
“Em đi tạm, có thời gian tôi sẽ đi siêu thị mua.”
Đồ Tiểu Ninh vừa đi vừa nói, “Đi siêu thị làm gì, mang đôi này không được sao? Đừng lãng phí tiền.”
Cô bước vài bước vào phía trong, thấy anh không đi theo thì ngoảnh đầu lại nhìn, hóa ra anh vẫn đang chuyển đồ vào trong.
Cô thật sự bái phục bà Đồ, cô nhiều đồ như vậy bà làm thế nào mà đã đóng gói được trong một khoảng thời gian ngắn thế chứ.
Cô tiếp tục nhìn bố cục trong nhà, khá giống với nhà cô, hai phòng ngủ một phòng khách, một nhà vệ sinh, có điều là nhiều hơn một phòng sách.
Nghe thấy âm thanh đóng cửa, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, xoay người hỏi anh, “Nhà anh và nhà tôi rõ ràng là hai đường ngược nhau, lúc cấp hai làm tại sao lại thuận đường được?”
Lần trước cô tò mò hỏi anh, lúc đó tại sao cứu cô, anh nói là thuận đường.
Kỷ Dục Hằng đang đứng ở lối vào, chống vào tủ giày cúi đầu thay giày, Đồ Tiểu Ninh chỉ nghe thấy giọng nói thản nhiên của anh, “Nhà dì út tôi ở con đường đó.”
Đồ Tiểu Ninh nhớ lại, ồ đúng, nhà cô Ngô đúng là cùng đường với nhà cô.
“Chuyển tất cả đồ của em vào phòng sao?” Thay xong giày anh hỏi.
“Vâng.”
Sau đó Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy đồ của mình đều được chuyển vào phòng anh.
Trái tim bắt đầu đập loạn xạ, cô đang nghĩ tiếp theo đối mặt với đêm dài như thế nào đây.
“Em đi tắm trước đi, nhà tôi là máy nóng lạnh cũ, một lần chỉ đủ một người tắm, người sau phải đợi nước nấu nóng lại.” Kỷ Dục Hằng nói với cô lúc từ trong phòng bước ra.
“Ồ.” Đồ Tiểu Ninh vào phòng anh tìm đồ ngủ, lúc đi ra thấy anh đã đứng ngoài ban công hút thuốc.
Cô ôm lấy đồ ngủ đến phòng vệ sinh, vừa vào cô đã khoá trái cửa, sau đó mở vòi nước dùng nước lạnh phả vào mặt.
Chết rồi, lúc đăng ký kết hôn thì cạch cái là xong rồi, nhưng bây giờ ngại ngùng là kéo dài đằng đẵng, tối nay ngủ thế nào đây?
Cô nhìn mình trong gương với mái tóc loà xoà, đầu óc choáng váng, những cái khác cô đều đã nghĩ thông, duy chỉ có cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lí aaaaa.
Cô vốn dĩ muốn tắm lâu một chút, nhưng như anh đã nói, nhà anh dùng máy nóng lạnh cũ, thời gian nước nóng không thể giữ quá lâu thì bắt đầu chuyển lạnh, cô nhanh chóng tìm sữa tắm chuẩn bị tắm sơ qua thì nhìn ở trên bậc bồn tắm, chai dầu gội Head & Shoulders đập vào mắt đầu tiên, còn là mùi bạc hà, sữa tắm nằm ẩn sau nó, Đồ Tiểu Ninh lấy sữa tắm, chết tiệt, phát hiện cũng là mùi bạc hà.
Lúc cô từ phòng vệ sinh bước ra Kỷ Dục Hằng đã hút xong thuốc, đang đứng ở phòng khách.
Nhìn đồ ngủ in hình bò sữa rất trẻ con của cô, anh dường như vô thức bật cười.
“Rất hợp với em.”
Đồ Tiểu Ninh vì lúc bắt đầu chưa quen dùng vòi hoa sen nhà anh, động tác sơ suất khiến tóc ướt, cô vừa dùng khăn lau tóc vừa hỏi, “Có phải anh thích bạc hà không?”
“Ừ.” Anh nhướn mày, “Em không quen à?”
Đồ Tiểu Ninh cũng không phủ nhận, “Có chút.” Vừa sợ anh cảm thấy cô nhõng nhẽo làm nũng đã thêm vào một câu, “Có thế dùng quen thì sẽ tốt thôi.”
Kỷ Dục Hằng không còn nói gì, chỉ là nhìn cô rồi từ từ bước đến gần cô.
Động tác trên tay Đồ Tiểu Ninh trở nên cứng đờ, cùng với việc anh dần tiến lại gần, cô ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, khiến cô dựng hết cả tóc gáy, trái tim như muốn nhảy tót ra ngoài.
Anh không lẽ là người đơn giản thô bạo như vậy sao? Mặc dù với nhan sắc này của anh thì cô cũng không tính là thua thiệt gì, thậm chí có thể vẫn còn hời, nhưng cô vẫn cần phải có chút thời gian để chấp nhận chứ.
Lúc cô sắp đứng không vững, anh đã dừng lại, anh đứng cách cô 2 bước chân, không gần cũng không xa, ít nhất đó là khoảng cách an toàn.
Âm thanh của anh trong trẻo điềm tĩnh trước sau như một, “Đưa tay trái cho tôi.”
Đồ Tiểu Ninh thất thần, cứ thế như ma xui quỷ khiến duỗi tay ra, đến lúc tay mình đặt vào lòng bàn tay anh cô mới chợt nhận ra là anh đang đeo nhẫn cho mình.
Nhiệt độ đầu ngón tay anh và nhiệt độ chiếc nhẫn có sự tương phản, chiếc nhẫn từ từ luồn vào ngón áp út tay trái của cô, có chút mát mát.
Cuối cùng, anh nâng tay cô lên nhân lúc ánh đèn phòng khách như đang tập trung chiếu vào.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy lòng bàn tay nóng ran, không còn phân biệt rõ nhiệt độ của anh hay là của mình, cô rụt tay mình lại xem, ở chính giữa khảm một viên kim cương nhỏ, còn phát sáng chói mắt.
“Hình như có hơi rộng.” Cô không nhìn anh, chỉ thấp giọng nói.
Anh ừ một tiếng, “Lần sau lúc đi chọn nhẫn có thể mang đi quấn thêm vòng dây.”
Cái này Đồ Tiểu Ninh cũng biết, mẹ cô lúc còn trẻ từng quấn chỉ vào nhẫn, sau này mập ra ngón tay béo lên đã đi tới nhờ thợ tháo ra, lúc đó bà còn nói, “Sau này con kết hôn mua nhẫn phải mua lớn hơn một cỡ, rộng một chút cũng không sao, có thể quấn chỉ ép nhỏ, nhưng đã nhỏ thì sẽ rất khó sửa.”
Lúc đó cô còn hỏi tại sao, mẹ nhìn cô, “Như vậy khi con có bầu tay dù có mập lên vẫn có thể tiếp tục đeo nhẫn.”
Dường như cuộc đối thoại ấy mới diễn ra ngày hôm qua, hôm nay cô đã là vợ người ta rồi, chỉ là cô vẫn chưa thể quen được với vai trò mới này.
Đồ Tiểu Ninh không còn lên tiếng nữa, lòng bàn tay đang toát mồ hôi.
Trong phòng tĩnh lặng tới mức dù có cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, lúc cô muốn dịch chuyển chân nhưng lại giống như đã bị buộc cục chì nặng ngàn cân.
Trong lòng cô hoảng loạn bất an tiếp tục dùng khăn lau tóc, còn đang do dự không biết nên nói gì, anh đã lên tiếng trước.
“Ngủ sớm đi.”
Là anh đang ám thị gì với cô sao? Cô cảm thấy vành tai mình bắt đầu nóng ran.
Không nói nhiều, lẽ nào trong chuyện nam nữ anh cũng là phong cách bá đạo vậy sao?
Tuy nhiên cô phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng, bởi vì chồng cô không đến gần cô, mà đi về hướng phòng ngủ chính, đó chắc chắn là phòng của mẹ anh.
Anh bước vào bật đèn, nhìn cô vẫn đang đứng đó, nói với cô, “Máy sấy ở trong ngăn kéo thứ 2 bên dưới bồn rửa tay.”
“Ừm.”
“Sấy khô tóc rồi hãy ngủ, nếu không sẽ bị nấm.”
“Ừm.”
“Mỗi ngày tôi đều chạy bộ vào sáng sớm, tôi sẽ thận trọng không làm ồn đến em.”
“Ừm.”
Sau đó anh không còn nói gì, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đồ Tiểu Ninh đứng lặng một lúc, mới ý thức được anh căn bản không có hứng thú với cô, không có ý định ở cùng phòng với cô.
Trong đầu cô gầm lên một tiếng, cô lập tức cảm thấy mình vừa nãy đã suy diễn quá nhiều, do đó người dung tục, là cô?
Tuy nhiên chuyển sang một góc độ suy nghĩ khác, lẽ nào anh cũng chưa sẵn sàng? Hay là ghét cô? Chắc không phải ghét cô chứ, nếu ghét cô đã không đi đăng ký kết hôn cùng cô rồi.
Cứ không ngừng hoài nghi bản thân như vậy, cuối cùng Đồ Tiểu Ninh cũng nằm ở trong phòng của Kỷ Dục Hằng, giường của anh cứng hơn giường của cô, nhưng cũng chấp nhận được.
Cô đột nhiên nhớ đến con gấu lớn của cô không mang theo tới đây, nếu có nó còn có thể giúp cô đỡ trống trải hơn ở nơi xa lạ này.
Nhìn bốn phía xung quanh, trong phòng của anh cũng có tủ kính, có điều không phải tủ sách, toàn bộ là cúp và các phần thưởng lớn nhỏ của anh, còn có ảnh.
Cô tò mò bước xuống giường, chăm chú quan sát, không ngừng cảm thán, đúng là học bá có khác.
Tủ kính tổng cộng có sáu tầng, từ dưới lên trên đều phân loại bày biện các cúp và ảnh từng giai đoạn, tầng thứ nhất cũng chính là tầng thấp nhất, là tiểu học, tầng thứ hai là cấp hai, tầng thứ ba là cấp ba, tầng thứ tư là đại học, tầng thứ năm là mở đầu bằng giải thưởng “Toàn quốc”, tầng thứ sáu là sau khi đi làm, mỗi tầng đều ngập tràn các loại bằng khen, cúp.
Cô lại xem ảnh, thật sự là từ nhỏ đã rất đẹp trai rồi, trong ảnh tốt nghiệp tiểu học thì cô nhìn thoáng là đã tìm được anh, còn cấp hai cô cũng đã từng thấy anh, cấp ba và đại học càng không cần phải nói, khí chất khác xa người bên cạnh. Chợt ánh nhìn của cô dừng lại ở một tấm ảnh, hình như là ảnh anh ở nước ngoài, anh và một vài người nước ngoài đứng kề vai nhau, toàn thân trang nghiêng, khí thế ép người, cổ đang đeo thẻ giống như là thẻ làm làm việc, sau lưng là nhà cao tầng cao vút, góc trái của bức ảnh là dòng tiếng anh lưu loát viết bằng bút máy –Wall Street.
Đồ Tiểu Ninh sững sờ, là người học dốt nhưng hai từ này cô đã từng nhìn thấy. Trời ạ, Phố Wall!
Chả trách anh đến DR có thể trực tiếp ngồi lên vị trí tổng giám đốc bộ phận phát triển thị trường, còn lão luyện như vậy, không hề giống người yếu kém trong nghiệp vụ, hóa ra trước đây anh từng làm ở phố Wall, bây giờ có lẽ cũng chỉ như dạo chơi mà thôi nhỉ.
Đồ Tiểu Ninh lặng lẽ trở lại giường, đột nhiên cô cảm thấy khoảng cách của hai người lại càng bị kéo ra một khoảng lớn.
Anh đồng ý chuyện đăng ký kết hôn nguyên nhân phần nhiều cũng là từ mẹ anh, có điều đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu bà Kỷ rốt cuộc thích cô vì điều gì.
Về ngoại hình thì cô không tính là nổi bật, về học lực thì kém xa anh vạn dặm, về công việc thì ngay cả biên chế chính tức đều chưa được, về hoàn cảnh gia đình thì nhà cô chỉ tầng lớp bình dân. Thật sự không có điểm nào xuất chúng, lẽ nào bà Kỷ sợ mình không sống được bao lâu nữa, nên chọn đại một người nhìn thuận mắt.
Đồ Tiểu Ninh nhanh chóng mở camera trước của điện thoại ngắm mình, một gương mặt hơi tròn, nhìn ra là một cô gái ngoan ngoãn.
Trước đây thầy bói phán, bảo cô “Trán bằng, cằm vuông tròn, đầy đặn, vượng phu phát tài, được lòng nhà chồng.”
Cô nâng tay lên nhìn kỹ chiếc nhẫn, kiểu dáng rất đơn giản, ngoại trừ viên kim cương nhỏ ở giữa thì chỉ là một vòng nhẵn, mảnh, cũng đẹp.
Lúc này âm vang từ bên ngoài truyền đến, hình như là Kỷ Dục Hằng đi vào phòng tắm. Đồ Tiểu Ninh lúc này nằm trên giường anh, đặt điện thoại xuống, chỉ cảm thấy giống như đang mơ.
Cô cảm thấy mình cần phải tỉnh táo lại, cô chụp giấy đăng ký kết hôn gửi cho Lăng Duy Y, không lâu sau điện thoại bắt đầu kêu liên tục, tin nhắn gửi tới liên tục thiếu chút điện thoại cô nổ tung.
[Aaaaaaaaa] (n lần)
[Đồ Tiểu Ninh Tấn công cho tớ!]
Quả chanh nhiều C: [Tấn công gì?]
0V1 của Tề gia: [Xông lên! Nhắm vào anh ấy! Làm thịt anh ấy!]
Quả chanh nhiều C: […..]
Mẹ thực sự tận tay đẩy cô ra khỏi cửa, ngay cả đồ dùng đều thu dọn xong cho cô, tiễn cũng không tiễn, chỉ nói với Kỷ Dục Hằng: “Đồ Tiểu Ninh cực kỳ dễ nuôi, thỉnh thoảng cho nó ăn bữa thịt là được.”
Ngồi trong xe, Đồ Tiểu Ninh thấy Kỷ Dục Hằng ung dung tự tại nắm vô lăng, rõ ràng mười mấy tiếng trước bọn họ vẫn còn là bạn cùng trường, cấp trên cấp dưới, hiện tại đã biến thành vợ chồng. Trước đây cô vẫn luôn cùng Lăng Duy Y phê bình những người kết hôn chớp nhoáng. Nói kết hôn không thể vì hôn nhân mà kết hôn, nhất định cần phải vì tình yêu, nhưng không ngờ có một ngày cô lại tự tát vào mặt mình. Cô đã không còn là học sinh không hiểu chuyện chỉ biết đọc tiểu thuyết ngôn tình, xem phim tình cảm nữa rồi, trải qua vài năm thử thách ở trong xã hội hiện thực này đối với tình yêu khắc cốt ghi tâm sớm đã không còn suy nghĩ màu hồng như thiếu nữ, cũng thay đổi càng ngày càng thiết thực, chỉ biết rằng gái lớn phải gả chồng, không dễ dàng gặp được người tốt, đúng ý cha mẹ, thì đừng có bướng nữa, dù sao anh cũng không ghét bỏ cô, cùng chung sống qua ngày đoạn tháng.
Cái gọi là trưởng thành là gì, có lẽ chính là có một ngày bạn sẽ trở thành kiểu người mà mình từng ghét.
Đã đến nhà Kỷ Dục Hằng, phát hiện cũng là tiểu khu cũ, có điều là đẹp hơn nhà cô, bởi vì ít nhất anh có chỗ để xe riêng.
Đồ dùng của Đồ Tiểu Ninh rất nhiều, Kỷ Dục Hằng chuyển lên xuống hai lần, nhà anh ở tầng 6, nhà Đồ Tiểu Ninh ở tầng 2, do đó leo lên cảm thấy rất mệt.
Cô ôm một thùng đồ dùng đứng ở cửa nhà anh thở dốc, Kỷ Dục Hằng vừa lên đến nơi đã nhìn thấy cô sắp không chịu nổi.
“Thời đại học không phải có thể khiêng một thùng nước sao?” Anh duỗi tay mở cửa.
“Sau khi đi làm không vận động nhiều nên thế, thời sinh viên chạy 800 mét tôi luôn là người đứng đầu đấy.” Đồ Tiểu Ninh nhìn anh mở cửa cảm thấy rất hiện đại, một căn nhà cũ vẫn sử dụng khóa vân tay.
“Thật sao??” Kỷ Dục Hằng ngoảnh lại nhìn, đèn hành lang hỏng rồi, Đồ Tiểu Ninh không thấy vẻ mặt của anh. “Vậy đại hội thể thao sau này, bộ phận chúng ta sẽ cử em chạy đường dài.”
Đồ Tiểu Ninh mếu máo, gào lên một tiếng, “Kỷ tổng.”
Kỷ Dục Hằng hình như có chút chê bai, dừng bước.
“Bây giờ làm thân với anh còn kịp không?” Đồ Tiểu Ninh chỉ cảm thấy tay nặng muốn gãy.
“Không được.”
Đồ Tiểu Ninh ở trong bóng tối trợn mắt nhìn anh, lại nghe anh nói, “Đồ Tiểu Ninh, chúng ta cùng đưa ra ba điều quy ước đi.”
“Hả?”
“Lúc riêng tư không được phép gọi tôi là Kỷ Tổng, không nhắc đến công việc, không còn là cấp trên cấp dưới.”
“Được.” Người này muốn công tư phân minh, chỉ cần anh có thể làm được, cô có gì mà không làm được.
Cô đang muốn đẩy anh, lại nghe anh cười nhẹ, “Không làm được thì giao nộp tiền lương.”
“Nộp thì nộp.” Thấy anh vẫn không nhúc nhích, cô có chút đỡ không vững nữa, “Vậy bạn học Kỷ, làm phiền bạn dịch chuyển đôi chân quý giá, tay mình sắp gãy rồi.”
Kỷ Dục Hằng lúc này mới nhìn về phía trước, anh bật đèn, Đồ Tiểu Ninh đã nhìn thấy hình dáng nhà của anh.
Toàn bộ đều là gỗ lim, thoạt nhìn chính là kiểu gia đình học giả, không gian nhà cũng giống nhà cô.
Cô cuối cùng cũng có thể đặt thùng đồ xuống, vẫy vẫy tay, tê hết luôn rồi.
Kỷ Dục Hằng tìm cho cô đôi dép lê, là dép của mẹ anh. Kiểu dáng có chút cổ lỗ.
“Em đi tạm, có thời gian tôi sẽ đi siêu thị mua.”
Đồ Tiểu Ninh vừa đi vừa nói, “Đi siêu thị làm gì, mang đôi này không được sao? Đừng lãng phí tiền.”
Cô bước vài bước vào phía trong, thấy anh không đi theo thì ngoảnh đầu lại nhìn, hóa ra anh vẫn đang chuyển đồ vào trong.
Cô thật sự bái phục bà Đồ, cô nhiều đồ như vậy bà làm thế nào mà đã đóng gói được trong một khoảng thời gian ngắn thế chứ.
Cô tiếp tục nhìn bố cục trong nhà, khá giống với nhà cô, hai phòng ngủ một phòng khách, một nhà vệ sinh, có điều là nhiều hơn một phòng sách.
Nghe thấy âm thanh đóng cửa, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, xoay người hỏi anh, “Nhà anh và nhà tôi rõ ràng là hai đường ngược nhau, lúc cấp hai làm tại sao lại thuận đường được?”
Lần trước cô tò mò hỏi anh, lúc đó tại sao cứu cô, anh nói là thuận đường.
Kỷ Dục Hằng đang đứng ở lối vào, chống vào tủ giày cúi đầu thay giày, Đồ Tiểu Ninh chỉ nghe thấy giọng nói thản nhiên của anh, “Nhà dì út tôi ở con đường đó.”
Đồ Tiểu Ninh nhớ lại, ồ đúng, nhà cô Ngô đúng là cùng đường với nhà cô.
“Chuyển tất cả đồ của em vào phòng sao?” Thay xong giày anh hỏi.
“Vâng.”
Sau đó Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy đồ của mình đều được chuyển vào phòng anh.
Trái tim bắt đầu đập loạn xạ, cô đang nghĩ tiếp theo đối mặt với đêm dài như thế nào đây.
“Em đi tắm trước đi, nhà tôi là máy nóng lạnh cũ, một lần chỉ đủ một người tắm, người sau phải đợi nước nấu nóng lại.” Kỷ Dục Hằng nói với cô lúc từ trong phòng bước ra.
“Ồ.” Đồ Tiểu Ninh vào phòng anh tìm đồ ngủ, lúc đi ra thấy anh đã đứng ngoài ban công hút thuốc.
Cô ôm lấy đồ ngủ đến phòng vệ sinh, vừa vào cô đã khoá trái cửa, sau đó mở vòi nước dùng nước lạnh phả vào mặt.
Chết rồi, lúc đăng ký kết hôn thì cạch cái là xong rồi, nhưng bây giờ ngại ngùng là kéo dài đằng đẵng, tối nay ngủ thế nào đây?
Cô nhìn mình trong gương với mái tóc loà xoà, đầu óc choáng váng, những cái khác cô đều đã nghĩ thông, duy chỉ có cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lí aaaaa.
Cô vốn dĩ muốn tắm lâu một chút, nhưng như anh đã nói, nhà anh dùng máy nóng lạnh cũ, thời gian nước nóng không thể giữ quá lâu thì bắt đầu chuyển lạnh, cô nhanh chóng tìm sữa tắm chuẩn bị tắm sơ qua thì nhìn ở trên bậc bồn tắm, chai dầu gội Head & Shoulders đập vào mắt đầu tiên, còn là mùi bạc hà, sữa tắm nằm ẩn sau nó, Đồ Tiểu Ninh lấy sữa tắm, chết tiệt, phát hiện cũng là mùi bạc hà.
Lúc cô từ phòng vệ sinh bước ra Kỷ Dục Hằng đã hút xong thuốc, đang đứng ở phòng khách.
Nhìn đồ ngủ in hình bò sữa rất trẻ con của cô, anh dường như vô thức bật cười.
“Rất hợp với em.”
Đồ Tiểu Ninh vì lúc bắt đầu chưa quen dùng vòi hoa sen nhà anh, động tác sơ suất khiến tóc ướt, cô vừa dùng khăn lau tóc vừa hỏi, “Có phải anh thích bạc hà không?”
“Ừ.” Anh nhướn mày, “Em không quen à?”
Đồ Tiểu Ninh cũng không phủ nhận, “Có chút.” Vừa sợ anh cảm thấy cô nhõng nhẽo làm nũng đã thêm vào một câu, “Có thế dùng quen thì sẽ tốt thôi.”
Kỷ Dục Hằng không còn nói gì, chỉ là nhìn cô rồi từ từ bước đến gần cô.
Động tác trên tay Đồ Tiểu Ninh trở nên cứng đờ, cùng với việc anh dần tiến lại gần, cô ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, khiến cô dựng hết cả tóc gáy, trái tim như muốn nhảy tót ra ngoài.
Anh không lẽ là người đơn giản thô bạo như vậy sao? Mặc dù với nhan sắc này của anh thì cô cũng không tính là thua thiệt gì, thậm chí có thể vẫn còn hời, nhưng cô vẫn cần phải có chút thời gian để chấp nhận chứ.
Lúc cô sắp đứng không vững, anh đã dừng lại, anh đứng cách cô 2 bước chân, không gần cũng không xa, ít nhất đó là khoảng cách an toàn.
Âm thanh của anh trong trẻo điềm tĩnh trước sau như một, “Đưa tay trái cho tôi.”
Đồ Tiểu Ninh thất thần, cứ thế như ma xui quỷ khiến duỗi tay ra, đến lúc tay mình đặt vào lòng bàn tay anh cô mới chợt nhận ra là anh đang đeo nhẫn cho mình.
Nhiệt độ đầu ngón tay anh và nhiệt độ chiếc nhẫn có sự tương phản, chiếc nhẫn từ từ luồn vào ngón áp út tay trái của cô, có chút mát mát.
Cuối cùng, anh nâng tay cô lên nhân lúc ánh đèn phòng khách như đang tập trung chiếu vào.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy lòng bàn tay nóng ran, không còn phân biệt rõ nhiệt độ của anh hay là của mình, cô rụt tay mình lại xem, ở chính giữa khảm một viên kim cương nhỏ, còn phát sáng chói mắt.
“Hình như có hơi rộng.” Cô không nhìn anh, chỉ thấp giọng nói.
Anh ừ một tiếng, “Lần sau lúc đi chọn nhẫn có thể mang đi quấn thêm vòng dây.”
Cái này Đồ Tiểu Ninh cũng biết, mẹ cô lúc còn trẻ từng quấn chỉ vào nhẫn, sau này mập ra ngón tay béo lên đã đi tới nhờ thợ tháo ra, lúc đó bà còn nói, “Sau này con kết hôn mua nhẫn phải mua lớn hơn một cỡ, rộng một chút cũng không sao, có thể quấn chỉ ép nhỏ, nhưng đã nhỏ thì sẽ rất khó sửa.”
Lúc đó cô còn hỏi tại sao, mẹ nhìn cô, “Như vậy khi con có bầu tay dù có mập lên vẫn có thể tiếp tục đeo nhẫn.”
Dường như cuộc đối thoại ấy mới diễn ra ngày hôm qua, hôm nay cô đã là vợ người ta rồi, chỉ là cô vẫn chưa thể quen được với vai trò mới này.
Đồ Tiểu Ninh không còn lên tiếng nữa, lòng bàn tay đang toát mồ hôi.
Trong phòng tĩnh lặng tới mức dù có cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, lúc cô muốn dịch chuyển chân nhưng lại giống như đã bị buộc cục chì nặng ngàn cân.
Trong lòng cô hoảng loạn bất an tiếp tục dùng khăn lau tóc, còn đang do dự không biết nên nói gì, anh đã lên tiếng trước.
“Ngủ sớm đi.”
Là anh đang ám thị gì với cô sao? Cô cảm thấy vành tai mình bắt đầu nóng ran.
Không nói nhiều, lẽ nào trong chuyện nam nữ anh cũng là phong cách bá đạo vậy sao?
Tuy nhiên cô phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng, bởi vì chồng cô không đến gần cô, mà đi về hướng phòng ngủ chính, đó chắc chắn là phòng của mẹ anh.
Anh bước vào bật đèn, nhìn cô vẫn đang đứng đó, nói với cô, “Máy sấy ở trong ngăn kéo thứ 2 bên dưới bồn rửa tay.”
“Ừm.”
“Sấy khô tóc rồi hãy ngủ, nếu không sẽ bị nấm.”
“Ừm.”
“Mỗi ngày tôi đều chạy bộ vào sáng sớm, tôi sẽ thận trọng không làm ồn đến em.”
“Ừm.”
Sau đó anh không còn nói gì, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đồ Tiểu Ninh đứng lặng một lúc, mới ý thức được anh căn bản không có hứng thú với cô, không có ý định ở cùng phòng với cô.
Trong đầu cô gầm lên một tiếng, cô lập tức cảm thấy mình vừa nãy đã suy diễn quá nhiều, do đó người dung tục, là cô?
Tuy nhiên chuyển sang một góc độ suy nghĩ khác, lẽ nào anh cũng chưa sẵn sàng? Hay là ghét cô? Chắc không phải ghét cô chứ, nếu ghét cô đã không đi đăng ký kết hôn cùng cô rồi.
Cứ không ngừng hoài nghi bản thân như vậy, cuối cùng Đồ Tiểu Ninh cũng nằm ở trong phòng của Kỷ Dục Hằng, giường của anh cứng hơn giường của cô, nhưng cũng chấp nhận được.
Cô đột nhiên nhớ đến con gấu lớn của cô không mang theo tới đây, nếu có nó còn có thể giúp cô đỡ trống trải hơn ở nơi xa lạ này.
Nhìn bốn phía xung quanh, trong phòng của anh cũng có tủ kính, có điều không phải tủ sách, toàn bộ là cúp và các phần thưởng lớn nhỏ của anh, còn có ảnh.
Cô tò mò bước xuống giường, chăm chú quan sát, không ngừng cảm thán, đúng là học bá có khác.
Tủ kính tổng cộng có sáu tầng, từ dưới lên trên đều phân loại bày biện các cúp và ảnh từng giai đoạn, tầng thứ nhất cũng chính là tầng thấp nhất, là tiểu học, tầng thứ hai là cấp hai, tầng thứ ba là cấp ba, tầng thứ tư là đại học, tầng thứ năm là mở đầu bằng giải thưởng “Toàn quốc”, tầng thứ sáu là sau khi đi làm, mỗi tầng đều ngập tràn các loại bằng khen, cúp.
Cô lại xem ảnh, thật sự là từ nhỏ đã rất đẹp trai rồi, trong ảnh tốt nghiệp tiểu học thì cô nhìn thoáng là đã tìm được anh, còn cấp hai cô cũng đã từng thấy anh, cấp ba và đại học càng không cần phải nói, khí chất khác xa người bên cạnh. Chợt ánh nhìn của cô dừng lại ở một tấm ảnh, hình như là ảnh anh ở nước ngoài, anh và một vài người nước ngoài đứng kề vai nhau, toàn thân trang nghiêng, khí thế ép người, cổ đang đeo thẻ giống như là thẻ làm làm việc, sau lưng là nhà cao tầng cao vút, góc trái của bức ảnh là dòng tiếng anh lưu loát viết bằng bút máy –Wall Street.
Đồ Tiểu Ninh sững sờ, là người học dốt nhưng hai từ này cô đã từng nhìn thấy. Trời ạ, Phố Wall!
Chả trách anh đến DR có thể trực tiếp ngồi lên vị trí tổng giám đốc bộ phận phát triển thị trường, còn lão luyện như vậy, không hề giống người yếu kém trong nghiệp vụ, hóa ra trước đây anh từng làm ở phố Wall, bây giờ có lẽ cũng chỉ như dạo chơi mà thôi nhỉ.
Đồ Tiểu Ninh lặng lẽ trở lại giường, đột nhiên cô cảm thấy khoảng cách của hai người lại càng bị kéo ra một khoảng lớn.
Anh đồng ý chuyện đăng ký kết hôn nguyên nhân phần nhiều cũng là từ mẹ anh, có điều đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu bà Kỷ rốt cuộc thích cô vì điều gì.
Về ngoại hình thì cô không tính là nổi bật, về học lực thì kém xa anh vạn dặm, về công việc thì ngay cả biên chế chính tức đều chưa được, về hoàn cảnh gia đình thì nhà cô chỉ tầng lớp bình dân. Thật sự không có điểm nào xuất chúng, lẽ nào bà Kỷ sợ mình không sống được bao lâu nữa, nên chọn đại một người nhìn thuận mắt.
Đồ Tiểu Ninh nhanh chóng mở camera trước của điện thoại ngắm mình, một gương mặt hơi tròn, nhìn ra là một cô gái ngoan ngoãn.
Trước đây thầy bói phán, bảo cô “Trán bằng, cằm vuông tròn, đầy đặn, vượng phu phát tài, được lòng nhà chồng.”
Cô nâng tay lên nhìn kỹ chiếc nhẫn, kiểu dáng rất đơn giản, ngoại trừ viên kim cương nhỏ ở giữa thì chỉ là một vòng nhẵn, mảnh, cũng đẹp.
Lúc này âm vang từ bên ngoài truyền đến, hình như là Kỷ Dục Hằng đi vào phòng tắm. Đồ Tiểu Ninh lúc này nằm trên giường anh, đặt điện thoại xuống, chỉ cảm thấy giống như đang mơ.
Cô cảm thấy mình cần phải tỉnh táo lại, cô chụp giấy đăng ký kết hôn gửi cho Lăng Duy Y, không lâu sau điện thoại bắt đầu kêu liên tục, tin nhắn gửi tới liên tục thiếu chút điện thoại cô nổ tung.
[Aaaaaaaaa] (n lần)
[Đồ Tiểu Ninh Tấn công cho tớ!]
Quả chanh nhiều C: [Tấn công gì?]
0V1 của Tề gia: [Xông lên! Nhắm vào anh ấy! Làm thịt anh ấy!]
Quả chanh nhiều C: […..]
Bình luận facebook