Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123
Hạ Minh Duệ không cao cao tại thượng chỉ tay năm ngón như trong tưởng tượng, khiêm tốn lễ độ: “Thật xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi.”
Kỷ Dục Hằng bước lên trước một bước, hơi khom người rồi đưa tay ra: “Hạ tổng, rất vui được gặp mặt.”
Hạ Minh Duệ cũng hơi khom người giơ tay đáp lễ: “Rất vui được gặp.”
“DR, Kỷ Dục Hằng.”
“Hạ Minh Duệ.”
Hai người chào hỏi đơn giản, không có khách sáo câu nệ dài dòng gì, cho dù ở trước mặt người xuất thân phú quý như Hạ Minh Duệ, khí chất trang nghiêm lễ độ của Kỷ Dục Hằng vậy mà cũng không kém cạnh chút nào.
Đồ Tiểu Ninh cùng lúc bước lên, cúi đầu 45 độ: “Xin chào Hạ tổng, DR, Đồ Tiểu Ninh.”
Hạ Minh Duệ nghe vậy thì nhìn về phía Cảnh Niệm Nhất, ánh mắt hai người chạm nhau, Cảnh Niệm Nhất mở lời: “Chính là cô Đồ đây đã ra tay giúp đỡ, em mới có thể chuyển nguy thành an, cô ấy đã chịu thương thay em.”
Rõ ràng là đang kể lại, vậy mà giọng của cô ấy lại dịu dàng hơn nhiều so với lúc nói chuyện với bọn họ.
Hạ Minh Duệ lúc này mới nhìn sang Đồ Tiểu Ninh, giọng nói trầm ổn nhưng cũng không mất đi sự ôn hòa, đồng thời nghiêng người nhẹ nói cảm ơn: “Lần này vợ tôi có thể bình an vô sự, đều nhờ có cô Đồ đã liều mình giúp đỡ.”
Anh ta khom người nhẹ khiến Đồ Tiểu Ninh trong phút chốc cảm thấy giống như mình tổn thọ mất rồi, cô vội vàng trấn an trái tim nhỏ bé của mình: “Hạ tổng quá lời rồi, lúc đó là tình huống khẩn cấp, tôi ở gần chị nhà nhất, cứu người là trên hết.” Đồ Tiểu Ninh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của chính mình.
Hạ Minh Duệ lại liếc qua vết thương hở trên người cô, rồi lại nhìn về phía Cảnh Niệm Nhất.
Cảnh Niệm Nhất cũng nói vài lời xoa dịu bầu không khí, bảo bọn họ ngồi xuống.
Có người mang trà đến cho Hạ Minh Duệ, Cảnh Niệm Nhất nhận lấy nhìn trước, sau đó lại đẩy về.
“Trà này quá đậm, đổi một tách trà quýt thanh nhẹ đi.”
“Vâng.”
Hạ Minh Duệ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh cô ấy, một đôi trai tài gái sắc, vô cùng đẹp mắt.
Trong đầu Đồ Tiểu Ninh lại nhớ đến một câu thơ: “Gió thu sương ngọc tương phùng, liền thắng vô số kẻ trong thiên hạ.”
VG là doanh nghiệp gia tộc, Hạ Minh Duệ đã là đời thứ ba, trước đây anh ta vẫn chưa tham gia quản lý công ty, bên ngoài đồn rằng bởi vì khi còn trẻ anh ta đã có vị hôn thê, nhưng lại bị cậu chủ của nhà họ Dịch cắt đứt giữa chừng, lúc đó là trò cười trong giới kinh doanh, anh không đứng dậy nổi đành ra nước ngoài sống, không có lòng dạ nào nhúng tay vào gia nghiệp, mấy năm sau mới về nước, không lâu sau thì bị chụp được ảnh bên cạnh người đẹp, người đẹp này chính là Cảnh Niệm Nhất.
Ân oán giữa các gia đình hào môn nói ra thì cũng là chuyện bình thường, chỉ là không ngờ người thừa kế quan trọng nhất của VG, cũng chính là một năm sau, anh họ Hạ Tử Nhất của Hạ Minh Duệ lại lấy thiên kim tiểu thư của nhà họ Dịch, anh họ lại lấy em gái của tình địch của em họ, thật là tát đôm đốp vào mặt của cậu em, ân oán hai nhà cứ thế mà cắt không đứt lại càng thêm loạn, có người đồn rằng Hạ Minh Duệ trở về VG cũng là vì muốn xả mối hận năm đó bị cướp vị hôn thê, tuyệt đối không để VG dính líu gì đến nhà họ Dịch, không để Hạ Tử Nhất độc hưởng thiên hạ.
Trong lòng Đồ Tiểu Ninh lại thầm nghĩ ra một bộ phim về đạo đức gia đình, cô nghĩ nếu như cung cấp mấy tình tiết này cho nữ tác giả mà cô kết bạn được trong chuyến đi Bali, nói không chừng người ta có thể viết ra được một bộ tiểu thuyết ngôn tình về đề tài hào môn đó.
Ở đây có người còn đang suy nghĩ thất thần, ở đó cánh đàn ông đã muốn bàn chuyện chính rồi.
Đối với loại doanh nghiệp tiếng tăm lớn thế này, thời gian của ông chủ là vô cùng quý giá, người giống như Hạ Minh Duệ thường quen với các cuộc hội họp lớn với nhân vật lớn, chắc chắn là để gặp mặt thì không dễ dàng gì, dù có chạm mặt thì cũng chỉ hời hợt đôi lời, kiệm chữ như vàng, cho nên không thể dập khuôn theo hình thức tiếp thị bình thường, phải có mục tiêu rõ ràng, cho nên Kỷ Dục Hằng đã xác định mục tiêu rồi, anh thẳng thắn nói với Hạ Minh Duệ là bản thân đến vì khách sạn mới.
Trà đạm bị đổi thành trà quýt thanh đạm được đưa đến lần nữa, Cảnh Niệm Nhất lại nhận lấy, nhấp một ngụm trước cảm thấy vị được rồi mới đưa đến tay anh ta.
Hạ Minh Duệ thuận tiện nhận lấy, mọi động tác của hai vợ chồng đều vô cùng ăn ý.
Anh liếc thấy trong chén trà có quả quýt nổi lên thì nói: “Vật nghiệm mang tính kinh doanh của khách sạn?”
Kỷ Dục Hằng gật đầu: “Đúng vậy.”
Hạ Minh Duệ nâng chén thưởng trà, mùi thơm ngọt hợp khẩu vị, dư vị rất khó quên: “Thật không dám giấu, từ lúc chúng tôi dự định tiến vào thành phố C, đã có vô số ngân hàng tìm cách để hợp tác với chúng tôi rồi, chỉ là tôi rất hay bay ra nước ngoài, hiếm có thời gian rảnh để ý đến khối tài sản này, tất cả đều do bộ phận tài vụ của công ty lo liệu.” Anh ta đặt chén trà xuống: “Thành phố C này cũng không hẳn là do đích thân tôi quản lý, ngân hàng liên kết đã thâm nhập từ sớm, Kỷ tổng e là đã đến chậm một bước rồi.”
Nghe vậy, trong lòng Đồ Tiểu Ninh trầm xuống, những ông chủ doanh nghiệp lớn thế này đều là đi đàm phán hạng mục lớn, chỉ cần điều khiển phương hướng chung của công ty là được rồi, làm gì có lòng dạ nào đi quản mấy chuyện tài chính lặt vặt, đều là người phía dưới giải quyết, người phía dưới lại có cấp dưới nữa, mà thành phố C chỉ là một trong phần nhiều chi nhánh của công ty mà thôi, anh ta lại càng không rảnh mà bận tâm.
Thế nhưng Kỷ Dục Hằng lại dửng dưng: “Nếu như hiện tại ngân hàng khác đã tiếp cận để bàn bạc với quý công ty hoặc đang trong giai đoạn báo cáo tư liệu, DR của tôi cũng có thể cố gắng thử một lần, chúng tôi sẽ đưa ra phương án kết nối trong thời gian nhanh nhất có thể, nếu như Hạ Tổng không có thời gian tự mình xem qua, có thể để tài vụ so sánh cùng với ngân hàng khác, tôi nghĩ công ty lớn như VG, bất luận là ngân hàng nào, hạn ngạch, kỳ hạn, lãi suất đều sẽ tối ưu hóa nhất mà trước giờ chưa từng có, nhưng cuối cùng ai xuất sắc nhất ai nhanh nhất, còn phải xem tình hình thực tế.”
Hạ Minh Duệ cũng không vòng vo: “Giai đoạn đầu của khách sạn này chính là biến nó trở thành tòa kiến trúc mang tính biểu tượng kiểu mới của thành phố C, nó không phải là khách sạn bình thường, mà là khách sạn cao cấp nhất hoàn hảo nhất của thành phố C, đã gọi là hoàn hảo thì sẽ không thể có khuyết điểm nào, tôi tin là giá trị mà nó tạo ra sẽ mang đến lợi ích lớn hơn nhiều so với lợi ích mà các ngân hàng mang lại cho chúng tôi từ các khoản vay.”
Lời ít ý nhiều mà lại nói đúng trọng tâm, trong từng câu chữ đều có ý nói cái tôi có là tiền, không cần ngân hàng các người bố thí cho.
Đồ Tiểu Ninh trong lòng lại trầm xuống hơn trước vài phần.
“VG nổi danh khắp nơi, cái tên đã mang theo giá trị của nó rồi, thời còn đi học tôi không biết nông sâu, cũng theo dõi quý công ty và cũng từng mua cổ phiếu, VG khởi đầu lập nghiệp từ mở rộng bất động sản, trình độ phát triển đến hiện giờ khiến cho người khác thán phục, nhưng đây lại là 15 năm đáy của ngành bất động sản khiến cho giá trị cổ phiếu giảm mạnh, quý công ty cũng có nguy cơ bị khủng hoảng tín dụng trầm trọng, vòng vốn ngày một eo hẹp, hiện giờ nhà đất lại có xu hướng chết đi sống lại, nhưng thời kỳ bình yên có thể duy trì bao lâu ai cũng không nói trước được, tình hình quốc tế mỗi ngày đều có biến động, kinh tế lúc cào cũng có thế bị biến động theo, ăn bữa nay lo ngày mai, khủng hoảng tài chính năm 2008 cũng thế, nói đến liền đến, mọi ngành mọi nghề lúc đó cũng chao đảo không lúc nào yên, rối loạn bất ổn. Thứ lỗi cho tôi giải thích dài dòng, ngân hàng với doanh nghiệp là quan hệ tương hỗ với nhau cùng tồn tại, đối với thươn nhân mà nói, không một ngày nào là không phải đi trên lưỡi dao, ở yên mà vẫn phải nghĩ đến nguy hiểm, nếu như có ngân hàng hợp tác chống đỡ, cho dù không có hạn ngạch, cũng có thể chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, mà thành phố C dù sao cũng chỉ là một thành phố tuyến hai, đối với một khách sạn hạng nhất lấy thành phố tuyến 2 làm nơi thí điểm mà nói, tất nhiên không thể sánh tầm với tuyến một hay là đại đô thị tầm cỡ quốc tế được, khách sạn có hoàn mỹ thì cũng cần phù hợp với trình độ kinh tế của địa phương, hình thức kinh doanh với quản lý tài chính không thể rập khuôn toàn bộ giống với ngày trước.” Kỷ Dục Hằng cũng cố gắng tranh thủ biện hộ, nói hết mới thôi.
Trong lời nói của hai người đều ẩn chứa hàm ý, Đồ Tiểu Ninh chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng, Cảnh Niệm Nhất gọi người mang thêm nước nóng, chén trà của mỗi người lại nóng hổi hơi nóng lượn lờ, mới giống như là trở về không khí yên bình lúc ban đầu.
Hạ Minh Duệ lại cúi đầu nâng chén trà lên nhấp một ngụm, giọng nói không có gì khác biệt: “Thành ý của Kỷ Tổng tôi cũng nhìn ra được rồi, chỉ là khách sạn này có đưa vốn đầu tư nước ngoài vào, cho dù có thật sự muốn hợp tác vay vốn ngân hàng thì e là cũng không thuận tiện lắm.”
Đồ Tiểu Ninh rũ mắt xuống, kiểu đối thủ mạnh thế này chính là cho dù bạn có nói gì đi nữa thì cũng sẽ không cho bạn con đường sống nào, doanh nghiệp có tiếng quả nhiên không giống với những công ty bình thường đã từng tiếp cận, vô cùng cương quyết cứng rắn, khó có thể lay động được.
Cảnh Niệm Nhất lúc này lại gọi người: “Cho tôi vài chiếc bánh ngọt với đường.”
Hạ Minh Duệ liếc mắt một cái, lúc này mới nhìn đến cái ly trong tay cô: “Em uống gì đó?”
“Americano.”
“Sao lại uống cái này?”
“Thấy anh thích uống nên em cũng muốn thử xem, đắng thật đấy.” Rõ ràng là giọng điệu ghét bỏ, vậy mà nghe cô nói ra lại có chút hờn dỗi.
Đề tài căng thẳng cũng cứ như thế bị cắt ngang, Đồ Tiểu Ninh liếc nhìn Kỷ Dục Hằng, anh thong thả nhấp ngụm trà, im lặng ngồi xem sự biến đổi này, cô cũng thấy tinh thần thả lỏng hơn một chút.
Một lúc sau có người mang bánh mochi lên, Cảnh Niệm Nhất xé gói đường thứ nhất vào trong cốc cà phê, lúc muốn xé tiếp gói thứ hai thì Hạ Minh Duệ chìa tay ra ngăn cản: “Một gói là đủ rồi.”
Cô cũng không xé tiếp nữa, cầm thìa cà phê khuấy nhẹ, thuận miệng nói một câu lạc đề: “Đây là lần đầu tiên e đến thành phố C, vừa rồi nghe hai người cô Đồ nói có rất nhiều nơi thú vị, nghe xong trong lòng em cũng khá hứng thú, rất muốn đi cảm nhận một chút phong cảnh văn hóa con người nơi này, về sau mà có qua lại với người ở đây còn có đề tài để nói.”
Hạ Minh Duệ cắt ngang lời cô: “Anh rất bận, tiếp theo đều là lịch xã giao không thể đi cùng em được, việc này anh sẽ sắp xếp sau.”
Cảnh Niệm Nhất nâng tách cà phê lên nếm thử một lần nữa, hương vị ngon hơn lúc trước nhiều rồi, lại nói: “Không cần đâu, em đã tìm được hướng dẫn viên du lịch rồi.”
“Bạn học của em à?”
“Không phải.” Cảnh Niệm Nhất hất nhẹ cằm về phía Đồ Tiểu Ninh: “Là cô Đồ.”
Hạ Minh Duệ im lặng trong giây lát: “Làm sao mà phải làm phiền người ta?”
Đồ Tiểu Ninh vội vàng nói: “Hạ tổng, không phiền, tôi sinh ra lớn lên ở thành phố C, đường to ngõ nhỏ nào tôi đã từng đi qua, từng mảnh đất chỗ ở đều vô cùng quen thuộc, không thua kém gì hướng dẫn viên hết, với lại càng biết rõ con đường nào vắng người, thuận tiện để chị Hạ ra ngoài không bị nhận ra.”
“Em suy đi nghĩ lại vẫn thấy so với việc tìm một hướng dẫn viên xa lạ, không bằng nhờ cô Đồ dẫn đường, dù sao thì em với cô ấy cũng khá hợp nhau.” Cảnh Niệm Nhất tiếp lời cô một cách trôi chảy, lại nói với anh: “Ở đây có một ngọn núi Lăng Sơn rất có tiếng, cầu nguyện cũng rất linh, em muốn đi xem thử.”
Hạ Minh Duệ nghe vậy thì cùng cô, bốn mắt nhìn nhau, nhưng cũng không từ chối nữa: “Vậy anh cho người đi theo các em, em phải tự mình cẩn thận.”
“Được.” Cảnh Niệm Nhất gật đầu, lại uống một ngụm cà phê rồi nhìn về phía Đồ Tiểu Ninh với ánh mắt như thật có lỗi: “Vậy phiền cô Đồ rồi, trên người còn vết thương vẫn phải đi cùng tôi, cũng không biết phải cảm ơn cô thế nào nữa.”
Cô có vẻ như vô ý nói ra, Hạ Minh Duệ lại nhìn lướt qua Đồ Tiểu Ninh, sau đó lại tiếp tục nâng chén uống trà.
Đồ Tiểu Ninh cuống quít nói không có gì.
Lại im lặng một lúc lâu, Hạ Minh Duệ đặt tách trà xuống: “Thật xin lỗi Kỷ tổng, tôi còn có cuộc họp cần đi trước.”
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy hơi hồi hộp, xong rồi, hôm nay vợ chồng bọn họ đến khách sạn 5 sao uống trà, lại bái lễ doanh nhân giàu có có tiếng, nhưng xem ra việc hợp tác lại thành công cốc rồi.
Anh đứng lên, Kỷ Dục Hằng cũng đứng dậy chuẩn bị chào tạm biệt, nhưng Hạ Minh Duệ lại không đi ngay.
“Đầu năm chúng tôi vừa có được một khu đất ở thành phố C, muốn xây dựng một khu biệt thự lớn nhất thành phố C, đồng thời cũng muốn thương nghiệp hóa đồng bộ khu vực lân cận, các dự án mở rộng bất động sản được cho vay để vận hành các khu buôn bán sau này, tuy rằng có rất nhiều ngân hàng đã can thiệp vào, nhưng nếu như Kỷ tổng có hứng thú với mảnh đất đó, tôi cũng có thời gian xem qua phương án của các cậu trong thời gian gần nhất.”
Đồ Tiểu Ninh sững sờ trợn tròn mắt, đây là? Hạ Minh Duệ với Kỷ Dục Hằng nhìn nhau: “Ngày mai sau khi kết thúc việc cắt băng khánh thành khách sạn tôi sẽ rời khỏi thành phố C, giai đoạn sau thì sợ là phải phiền các cậu đến thành phố A một chuyến, theo tôi được biết, tổng bộ của DR cũng ở thành phố A.”
Kỷ Dục Hằng gật đầu: “Đúng vậy Hạ tổng, đến lúc đó tôi sẽ cùng sếp tổng mang phương án đến cho anh.”
“Nhưng mà hạng mục kia chủ yếu do anh tôi phục trách, trừ tôi ra còn phải qua cửa của anh ấy, chúng tôi đều là người theo đuổi điều hoàn mĩ, cũng vô cùng cẩn thận khi hợp tác với nhân hàng, từ lúc bắt đầu thành lập doanh nghiệp đã có giao tình thâm sâu với ngân hàng nhà nước, ngân hàng thương mại như DR là lần đầu tiếp xúc, nếu như phương án không phù hợp, chuyện hợp tác cũng khó mà thành được.”
Kỷ Dục Hằng mắt sáng lên: “Tôi cũng là một người theo đuổi sự hoàn mĩ, tất nhiên sẽ trình lên cho Hạ tổng anh một phương án thỏa đáng nhất.”
Hạ Minh Duệ cười nhẹ: “Tôi rất mong chờ.”
“Thật vinh hạnh.”
“Sau này gặp lại.”
“Sau này gặp lại.”
Chuyện tốt đẹp đến quá đột nhiên, Đồ Tiểu Ninh vẫn còn vô cùng kích động sau khi kết thúc đàm phán, trong lòng mãi vẫn không thể bình tĩnh lại, có rất nhiều lời muốn nói với Kỷ Dục Hằng, nhưng lại chỉ có thể nghẹn lại trước.
Sau khi Hạ Minh Duệ rời đi, Cảnh Niệm Nhất vẫn thong thả ngồi uống cà phê, dường như không có ý định rời đi, Kỷ Dục Hằng rất hiểu ý mà nhường thời gian riêng cho hai người phụ nữ.
“Chị Hạ, ngân hàng tôi còn có việc, sợ là phải đi trước một bước.”
Cảnh Niệm Nhất đứng dậy đưa tiễn: “Tôi tiễn anh.”
“Xin dừng bước.” Kỷ Dục Hằng tỏ ra lễ độ, lại nhìn về phía Đồ Tiểu Ninh: “Tiểu Đồ, cô tiếp đãi chị Hạ nhé.”
“Dạ vâng, Kỷ tổng.”
Trong phòng khách to như vậy lại chỉ còn Đồ Tiểu Ninh với Cảnh Niệm Nhất, Đồ Tiểu Ninh nhìn Cảnh Niệm Nhất chân thành nói cảm ơn: “Chị Cảnh, vừa rồi cảm ơn chị.”
Cảnh Niệm Nhất giương mắt cười: “Cảm ơn cái gì?”
Đồ Tiểu Ninh lại không vạch trần nữa, hai người yên lặng đứng một lúc, bỗng dưng Cảnh Niệm Nhất gọi cô: “Cô Đồ.”
“Gọi tôi Tiểu Đồ là được rồi.”
Cảnh Niệm Nhất liền sửa lời: “Tiểu Đồ.”
“Chị cứ nói đi ạ.”
Ánh mắt Cảnh Niệm Nhất nhìn hướng ra cửa sổ sát đất rộng rãi, giống như đang nhìn ngắm quang cảnh thành phố C: “Cầu siêu ở Lăng Sơn, có linh nghiệm không?”
Không đoán được cô lại hỏi cái này, Đồ Tiểu Ninh suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Linh nghiệm.”
Cảnh Niệm Nhất khoanh tay đứng thẳng tắp, lúc này mái tóc dài che khuất gương mặt cô, Đồ Tiểu Ninh nhìn không rõ cảm xúc lúc này của cô ấy, chỉ nghe thấy cô thấp giọng nói: “Ồ, vậy được.”
Kỷ Dục Hằng bước lên trước một bước, hơi khom người rồi đưa tay ra: “Hạ tổng, rất vui được gặp mặt.”
Hạ Minh Duệ cũng hơi khom người giơ tay đáp lễ: “Rất vui được gặp.”
“DR, Kỷ Dục Hằng.”
“Hạ Minh Duệ.”
Hai người chào hỏi đơn giản, không có khách sáo câu nệ dài dòng gì, cho dù ở trước mặt người xuất thân phú quý như Hạ Minh Duệ, khí chất trang nghiêm lễ độ của Kỷ Dục Hằng vậy mà cũng không kém cạnh chút nào.
Đồ Tiểu Ninh cùng lúc bước lên, cúi đầu 45 độ: “Xin chào Hạ tổng, DR, Đồ Tiểu Ninh.”
Hạ Minh Duệ nghe vậy thì nhìn về phía Cảnh Niệm Nhất, ánh mắt hai người chạm nhau, Cảnh Niệm Nhất mở lời: “Chính là cô Đồ đây đã ra tay giúp đỡ, em mới có thể chuyển nguy thành an, cô ấy đã chịu thương thay em.”
Rõ ràng là đang kể lại, vậy mà giọng của cô ấy lại dịu dàng hơn nhiều so với lúc nói chuyện với bọn họ.
Hạ Minh Duệ lúc này mới nhìn sang Đồ Tiểu Ninh, giọng nói trầm ổn nhưng cũng không mất đi sự ôn hòa, đồng thời nghiêng người nhẹ nói cảm ơn: “Lần này vợ tôi có thể bình an vô sự, đều nhờ có cô Đồ đã liều mình giúp đỡ.”
Anh ta khom người nhẹ khiến Đồ Tiểu Ninh trong phút chốc cảm thấy giống như mình tổn thọ mất rồi, cô vội vàng trấn an trái tim nhỏ bé của mình: “Hạ tổng quá lời rồi, lúc đó là tình huống khẩn cấp, tôi ở gần chị nhà nhất, cứu người là trên hết.” Đồ Tiểu Ninh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của chính mình.
Hạ Minh Duệ lại liếc qua vết thương hở trên người cô, rồi lại nhìn về phía Cảnh Niệm Nhất.
Cảnh Niệm Nhất cũng nói vài lời xoa dịu bầu không khí, bảo bọn họ ngồi xuống.
Có người mang trà đến cho Hạ Minh Duệ, Cảnh Niệm Nhất nhận lấy nhìn trước, sau đó lại đẩy về.
“Trà này quá đậm, đổi một tách trà quýt thanh nhẹ đi.”
“Vâng.”
Hạ Minh Duệ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh cô ấy, một đôi trai tài gái sắc, vô cùng đẹp mắt.
Trong đầu Đồ Tiểu Ninh lại nhớ đến một câu thơ: “Gió thu sương ngọc tương phùng, liền thắng vô số kẻ trong thiên hạ.”
VG là doanh nghiệp gia tộc, Hạ Minh Duệ đã là đời thứ ba, trước đây anh ta vẫn chưa tham gia quản lý công ty, bên ngoài đồn rằng bởi vì khi còn trẻ anh ta đã có vị hôn thê, nhưng lại bị cậu chủ của nhà họ Dịch cắt đứt giữa chừng, lúc đó là trò cười trong giới kinh doanh, anh không đứng dậy nổi đành ra nước ngoài sống, không có lòng dạ nào nhúng tay vào gia nghiệp, mấy năm sau mới về nước, không lâu sau thì bị chụp được ảnh bên cạnh người đẹp, người đẹp này chính là Cảnh Niệm Nhất.
Ân oán giữa các gia đình hào môn nói ra thì cũng là chuyện bình thường, chỉ là không ngờ người thừa kế quan trọng nhất của VG, cũng chính là một năm sau, anh họ Hạ Tử Nhất của Hạ Minh Duệ lại lấy thiên kim tiểu thư của nhà họ Dịch, anh họ lại lấy em gái của tình địch của em họ, thật là tát đôm đốp vào mặt của cậu em, ân oán hai nhà cứ thế mà cắt không đứt lại càng thêm loạn, có người đồn rằng Hạ Minh Duệ trở về VG cũng là vì muốn xả mối hận năm đó bị cướp vị hôn thê, tuyệt đối không để VG dính líu gì đến nhà họ Dịch, không để Hạ Tử Nhất độc hưởng thiên hạ.
Trong lòng Đồ Tiểu Ninh lại thầm nghĩ ra một bộ phim về đạo đức gia đình, cô nghĩ nếu như cung cấp mấy tình tiết này cho nữ tác giả mà cô kết bạn được trong chuyến đi Bali, nói không chừng người ta có thể viết ra được một bộ tiểu thuyết ngôn tình về đề tài hào môn đó.
Ở đây có người còn đang suy nghĩ thất thần, ở đó cánh đàn ông đã muốn bàn chuyện chính rồi.
Đối với loại doanh nghiệp tiếng tăm lớn thế này, thời gian của ông chủ là vô cùng quý giá, người giống như Hạ Minh Duệ thường quen với các cuộc hội họp lớn với nhân vật lớn, chắc chắn là để gặp mặt thì không dễ dàng gì, dù có chạm mặt thì cũng chỉ hời hợt đôi lời, kiệm chữ như vàng, cho nên không thể dập khuôn theo hình thức tiếp thị bình thường, phải có mục tiêu rõ ràng, cho nên Kỷ Dục Hằng đã xác định mục tiêu rồi, anh thẳng thắn nói với Hạ Minh Duệ là bản thân đến vì khách sạn mới.
Trà đạm bị đổi thành trà quýt thanh đạm được đưa đến lần nữa, Cảnh Niệm Nhất lại nhận lấy, nhấp một ngụm trước cảm thấy vị được rồi mới đưa đến tay anh ta.
Hạ Minh Duệ thuận tiện nhận lấy, mọi động tác của hai vợ chồng đều vô cùng ăn ý.
Anh liếc thấy trong chén trà có quả quýt nổi lên thì nói: “Vật nghiệm mang tính kinh doanh của khách sạn?”
Kỷ Dục Hằng gật đầu: “Đúng vậy.”
Hạ Minh Duệ nâng chén thưởng trà, mùi thơm ngọt hợp khẩu vị, dư vị rất khó quên: “Thật không dám giấu, từ lúc chúng tôi dự định tiến vào thành phố C, đã có vô số ngân hàng tìm cách để hợp tác với chúng tôi rồi, chỉ là tôi rất hay bay ra nước ngoài, hiếm có thời gian rảnh để ý đến khối tài sản này, tất cả đều do bộ phận tài vụ của công ty lo liệu.” Anh ta đặt chén trà xuống: “Thành phố C này cũng không hẳn là do đích thân tôi quản lý, ngân hàng liên kết đã thâm nhập từ sớm, Kỷ tổng e là đã đến chậm một bước rồi.”
Nghe vậy, trong lòng Đồ Tiểu Ninh trầm xuống, những ông chủ doanh nghiệp lớn thế này đều là đi đàm phán hạng mục lớn, chỉ cần điều khiển phương hướng chung của công ty là được rồi, làm gì có lòng dạ nào đi quản mấy chuyện tài chính lặt vặt, đều là người phía dưới giải quyết, người phía dưới lại có cấp dưới nữa, mà thành phố C chỉ là một trong phần nhiều chi nhánh của công ty mà thôi, anh ta lại càng không rảnh mà bận tâm.
Thế nhưng Kỷ Dục Hằng lại dửng dưng: “Nếu như hiện tại ngân hàng khác đã tiếp cận để bàn bạc với quý công ty hoặc đang trong giai đoạn báo cáo tư liệu, DR của tôi cũng có thể cố gắng thử một lần, chúng tôi sẽ đưa ra phương án kết nối trong thời gian nhanh nhất có thể, nếu như Hạ Tổng không có thời gian tự mình xem qua, có thể để tài vụ so sánh cùng với ngân hàng khác, tôi nghĩ công ty lớn như VG, bất luận là ngân hàng nào, hạn ngạch, kỳ hạn, lãi suất đều sẽ tối ưu hóa nhất mà trước giờ chưa từng có, nhưng cuối cùng ai xuất sắc nhất ai nhanh nhất, còn phải xem tình hình thực tế.”
Hạ Minh Duệ cũng không vòng vo: “Giai đoạn đầu của khách sạn này chính là biến nó trở thành tòa kiến trúc mang tính biểu tượng kiểu mới của thành phố C, nó không phải là khách sạn bình thường, mà là khách sạn cao cấp nhất hoàn hảo nhất của thành phố C, đã gọi là hoàn hảo thì sẽ không thể có khuyết điểm nào, tôi tin là giá trị mà nó tạo ra sẽ mang đến lợi ích lớn hơn nhiều so với lợi ích mà các ngân hàng mang lại cho chúng tôi từ các khoản vay.”
Lời ít ý nhiều mà lại nói đúng trọng tâm, trong từng câu chữ đều có ý nói cái tôi có là tiền, không cần ngân hàng các người bố thí cho.
Đồ Tiểu Ninh trong lòng lại trầm xuống hơn trước vài phần.
“VG nổi danh khắp nơi, cái tên đã mang theo giá trị của nó rồi, thời còn đi học tôi không biết nông sâu, cũng theo dõi quý công ty và cũng từng mua cổ phiếu, VG khởi đầu lập nghiệp từ mở rộng bất động sản, trình độ phát triển đến hiện giờ khiến cho người khác thán phục, nhưng đây lại là 15 năm đáy của ngành bất động sản khiến cho giá trị cổ phiếu giảm mạnh, quý công ty cũng có nguy cơ bị khủng hoảng tín dụng trầm trọng, vòng vốn ngày một eo hẹp, hiện giờ nhà đất lại có xu hướng chết đi sống lại, nhưng thời kỳ bình yên có thể duy trì bao lâu ai cũng không nói trước được, tình hình quốc tế mỗi ngày đều có biến động, kinh tế lúc cào cũng có thế bị biến động theo, ăn bữa nay lo ngày mai, khủng hoảng tài chính năm 2008 cũng thế, nói đến liền đến, mọi ngành mọi nghề lúc đó cũng chao đảo không lúc nào yên, rối loạn bất ổn. Thứ lỗi cho tôi giải thích dài dòng, ngân hàng với doanh nghiệp là quan hệ tương hỗ với nhau cùng tồn tại, đối với thươn nhân mà nói, không một ngày nào là không phải đi trên lưỡi dao, ở yên mà vẫn phải nghĩ đến nguy hiểm, nếu như có ngân hàng hợp tác chống đỡ, cho dù không có hạn ngạch, cũng có thể chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, mà thành phố C dù sao cũng chỉ là một thành phố tuyến hai, đối với một khách sạn hạng nhất lấy thành phố tuyến 2 làm nơi thí điểm mà nói, tất nhiên không thể sánh tầm với tuyến một hay là đại đô thị tầm cỡ quốc tế được, khách sạn có hoàn mỹ thì cũng cần phù hợp với trình độ kinh tế của địa phương, hình thức kinh doanh với quản lý tài chính không thể rập khuôn toàn bộ giống với ngày trước.” Kỷ Dục Hằng cũng cố gắng tranh thủ biện hộ, nói hết mới thôi.
Trong lời nói của hai người đều ẩn chứa hàm ý, Đồ Tiểu Ninh chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng, Cảnh Niệm Nhất gọi người mang thêm nước nóng, chén trà của mỗi người lại nóng hổi hơi nóng lượn lờ, mới giống như là trở về không khí yên bình lúc ban đầu.
Hạ Minh Duệ lại cúi đầu nâng chén trà lên nhấp một ngụm, giọng nói không có gì khác biệt: “Thành ý của Kỷ Tổng tôi cũng nhìn ra được rồi, chỉ là khách sạn này có đưa vốn đầu tư nước ngoài vào, cho dù có thật sự muốn hợp tác vay vốn ngân hàng thì e là cũng không thuận tiện lắm.”
Đồ Tiểu Ninh rũ mắt xuống, kiểu đối thủ mạnh thế này chính là cho dù bạn có nói gì đi nữa thì cũng sẽ không cho bạn con đường sống nào, doanh nghiệp có tiếng quả nhiên không giống với những công ty bình thường đã từng tiếp cận, vô cùng cương quyết cứng rắn, khó có thể lay động được.
Cảnh Niệm Nhất lúc này lại gọi người: “Cho tôi vài chiếc bánh ngọt với đường.”
Hạ Minh Duệ liếc mắt một cái, lúc này mới nhìn đến cái ly trong tay cô: “Em uống gì đó?”
“Americano.”
“Sao lại uống cái này?”
“Thấy anh thích uống nên em cũng muốn thử xem, đắng thật đấy.” Rõ ràng là giọng điệu ghét bỏ, vậy mà nghe cô nói ra lại có chút hờn dỗi.
Đề tài căng thẳng cũng cứ như thế bị cắt ngang, Đồ Tiểu Ninh liếc nhìn Kỷ Dục Hằng, anh thong thả nhấp ngụm trà, im lặng ngồi xem sự biến đổi này, cô cũng thấy tinh thần thả lỏng hơn một chút.
Một lúc sau có người mang bánh mochi lên, Cảnh Niệm Nhất xé gói đường thứ nhất vào trong cốc cà phê, lúc muốn xé tiếp gói thứ hai thì Hạ Minh Duệ chìa tay ra ngăn cản: “Một gói là đủ rồi.”
Cô cũng không xé tiếp nữa, cầm thìa cà phê khuấy nhẹ, thuận miệng nói một câu lạc đề: “Đây là lần đầu tiên e đến thành phố C, vừa rồi nghe hai người cô Đồ nói có rất nhiều nơi thú vị, nghe xong trong lòng em cũng khá hứng thú, rất muốn đi cảm nhận một chút phong cảnh văn hóa con người nơi này, về sau mà có qua lại với người ở đây còn có đề tài để nói.”
Hạ Minh Duệ cắt ngang lời cô: “Anh rất bận, tiếp theo đều là lịch xã giao không thể đi cùng em được, việc này anh sẽ sắp xếp sau.”
Cảnh Niệm Nhất nâng tách cà phê lên nếm thử một lần nữa, hương vị ngon hơn lúc trước nhiều rồi, lại nói: “Không cần đâu, em đã tìm được hướng dẫn viên du lịch rồi.”
“Bạn học của em à?”
“Không phải.” Cảnh Niệm Nhất hất nhẹ cằm về phía Đồ Tiểu Ninh: “Là cô Đồ.”
Hạ Minh Duệ im lặng trong giây lát: “Làm sao mà phải làm phiền người ta?”
Đồ Tiểu Ninh vội vàng nói: “Hạ tổng, không phiền, tôi sinh ra lớn lên ở thành phố C, đường to ngõ nhỏ nào tôi đã từng đi qua, từng mảnh đất chỗ ở đều vô cùng quen thuộc, không thua kém gì hướng dẫn viên hết, với lại càng biết rõ con đường nào vắng người, thuận tiện để chị Hạ ra ngoài không bị nhận ra.”
“Em suy đi nghĩ lại vẫn thấy so với việc tìm một hướng dẫn viên xa lạ, không bằng nhờ cô Đồ dẫn đường, dù sao thì em với cô ấy cũng khá hợp nhau.” Cảnh Niệm Nhất tiếp lời cô một cách trôi chảy, lại nói với anh: “Ở đây có một ngọn núi Lăng Sơn rất có tiếng, cầu nguyện cũng rất linh, em muốn đi xem thử.”
Hạ Minh Duệ nghe vậy thì cùng cô, bốn mắt nhìn nhau, nhưng cũng không từ chối nữa: “Vậy anh cho người đi theo các em, em phải tự mình cẩn thận.”
“Được.” Cảnh Niệm Nhất gật đầu, lại uống một ngụm cà phê rồi nhìn về phía Đồ Tiểu Ninh với ánh mắt như thật có lỗi: “Vậy phiền cô Đồ rồi, trên người còn vết thương vẫn phải đi cùng tôi, cũng không biết phải cảm ơn cô thế nào nữa.”
Cô có vẻ như vô ý nói ra, Hạ Minh Duệ lại nhìn lướt qua Đồ Tiểu Ninh, sau đó lại tiếp tục nâng chén uống trà.
Đồ Tiểu Ninh cuống quít nói không có gì.
Lại im lặng một lúc lâu, Hạ Minh Duệ đặt tách trà xuống: “Thật xin lỗi Kỷ tổng, tôi còn có cuộc họp cần đi trước.”
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy hơi hồi hộp, xong rồi, hôm nay vợ chồng bọn họ đến khách sạn 5 sao uống trà, lại bái lễ doanh nhân giàu có có tiếng, nhưng xem ra việc hợp tác lại thành công cốc rồi.
Anh đứng lên, Kỷ Dục Hằng cũng đứng dậy chuẩn bị chào tạm biệt, nhưng Hạ Minh Duệ lại không đi ngay.
“Đầu năm chúng tôi vừa có được một khu đất ở thành phố C, muốn xây dựng một khu biệt thự lớn nhất thành phố C, đồng thời cũng muốn thương nghiệp hóa đồng bộ khu vực lân cận, các dự án mở rộng bất động sản được cho vay để vận hành các khu buôn bán sau này, tuy rằng có rất nhiều ngân hàng đã can thiệp vào, nhưng nếu như Kỷ tổng có hứng thú với mảnh đất đó, tôi cũng có thời gian xem qua phương án của các cậu trong thời gian gần nhất.”
Đồ Tiểu Ninh sững sờ trợn tròn mắt, đây là? Hạ Minh Duệ với Kỷ Dục Hằng nhìn nhau: “Ngày mai sau khi kết thúc việc cắt băng khánh thành khách sạn tôi sẽ rời khỏi thành phố C, giai đoạn sau thì sợ là phải phiền các cậu đến thành phố A một chuyến, theo tôi được biết, tổng bộ của DR cũng ở thành phố A.”
Kỷ Dục Hằng gật đầu: “Đúng vậy Hạ tổng, đến lúc đó tôi sẽ cùng sếp tổng mang phương án đến cho anh.”
“Nhưng mà hạng mục kia chủ yếu do anh tôi phục trách, trừ tôi ra còn phải qua cửa của anh ấy, chúng tôi đều là người theo đuổi điều hoàn mĩ, cũng vô cùng cẩn thận khi hợp tác với nhân hàng, từ lúc bắt đầu thành lập doanh nghiệp đã có giao tình thâm sâu với ngân hàng nhà nước, ngân hàng thương mại như DR là lần đầu tiếp xúc, nếu như phương án không phù hợp, chuyện hợp tác cũng khó mà thành được.”
Kỷ Dục Hằng mắt sáng lên: “Tôi cũng là một người theo đuổi sự hoàn mĩ, tất nhiên sẽ trình lên cho Hạ tổng anh một phương án thỏa đáng nhất.”
Hạ Minh Duệ cười nhẹ: “Tôi rất mong chờ.”
“Thật vinh hạnh.”
“Sau này gặp lại.”
“Sau này gặp lại.”
Chuyện tốt đẹp đến quá đột nhiên, Đồ Tiểu Ninh vẫn còn vô cùng kích động sau khi kết thúc đàm phán, trong lòng mãi vẫn không thể bình tĩnh lại, có rất nhiều lời muốn nói với Kỷ Dục Hằng, nhưng lại chỉ có thể nghẹn lại trước.
Sau khi Hạ Minh Duệ rời đi, Cảnh Niệm Nhất vẫn thong thả ngồi uống cà phê, dường như không có ý định rời đi, Kỷ Dục Hằng rất hiểu ý mà nhường thời gian riêng cho hai người phụ nữ.
“Chị Hạ, ngân hàng tôi còn có việc, sợ là phải đi trước một bước.”
Cảnh Niệm Nhất đứng dậy đưa tiễn: “Tôi tiễn anh.”
“Xin dừng bước.” Kỷ Dục Hằng tỏ ra lễ độ, lại nhìn về phía Đồ Tiểu Ninh: “Tiểu Đồ, cô tiếp đãi chị Hạ nhé.”
“Dạ vâng, Kỷ tổng.”
Trong phòng khách to như vậy lại chỉ còn Đồ Tiểu Ninh với Cảnh Niệm Nhất, Đồ Tiểu Ninh nhìn Cảnh Niệm Nhất chân thành nói cảm ơn: “Chị Cảnh, vừa rồi cảm ơn chị.”
Cảnh Niệm Nhất giương mắt cười: “Cảm ơn cái gì?”
Đồ Tiểu Ninh lại không vạch trần nữa, hai người yên lặng đứng một lúc, bỗng dưng Cảnh Niệm Nhất gọi cô: “Cô Đồ.”
“Gọi tôi Tiểu Đồ là được rồi.”
Cảnh Niệm Nhất liền sửa lời: “Tiểu Đồ.”
“Chị cứ nói đi ạ.”
Ánh mắt Cảnh Niệm Nhất nhìn hướng ra cửa sổ sát đất rộng rãi, giống như đang nhìn ngắm quang cảnh thành phố C: “Cầu siêu ở Lăng Sơn, có linh nghiệm không?”
Không đoán được cô lại hỏi cái này, Đồ Tiểu Ninh suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Linh nghiệm.”
Cảnh Niệm Nhất khoanh tay đứng thẳng tắp, lúc này mái tóc dài che khuất gương mặt cô, Đồ Tiểu Ninh nhìn không rõ cảm xúc lúc này của cô ấy, chỉ nghe thấy cô thấp giọng nói: “Ồ, vậy được.”
Bình luận facebook