Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Đồ Tiểu Ninh cứ thế mơ mơ hồ hồ đi lên sân khấu, cô bước lên sân khấu rồi mới phát hiện đèn ở trên sân khấu sáng hơn rất nhiều so với bên dưới, Kỷ Dục Hằng đứng ở trung tâm sân khấu, đèn pha đều đồng loạt chiếu lên người anh, lúc này anh tỏa sáng không khác gì lúc còn là học sinh. Giờ phút này cảm giác tựa như anh đại diện toàn thể học sinh đứng dưới lá quốc kỳ để phát biểu, mà cô lại là một học sinh yếu bị gọi lên cột cờ để phê bình trước toàn trường.
“Cô gái, sân khấu rất rộng, cô không cần sợ chúng tôi không có chỗ đứng đâu.” Câu nói của MC lại khiến khán giả bật cười.
Đồ Tiểu Ninh lúc này mới ý thức được mình đang đứng sát rìa sân khấu, nên miễn cưỡng dịch chuyển vào giữa.
MC đánh giá hai người bọn họ, cảm thán một câu, “Quả là soái ca và mỹ nhân.”
Trong nháy mắt đã có tiếng huýt sáo vang lên, và đó là từ bên phía bạn học của chú rể.
Đồ Tiểu Ninh xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào, bắt đầu hối hận vì sao mình lại muốn tham gia trò chơi này.
“Trước tiên hãy giới thiệu một chút đi nào, mối quan hệ của các bạn và cô dâu chú rể là gì?” MC đưa mic về phía Kỷ Dục Hằng.
Kỷ Dục Hằng đứng thẳng người, anh cao hơn hẳn MC một cái đầu, “Bạn trung học của chú rể.” Anh nói.
“Cô thì sao?” MC lại hỏi Đồ Tiểu Ninh.
“Bạn trung học của cô dâu.”
MC giật mình nhìn bọn họ rồi lại nhìn xuống phía dưới sân khấu, rồi cùng nở nụ cười với khán giả phía dưới.
“Cô dâu chú rể lúc trung học học cùng một trường, như thế hai bạn cũng là bạn cùng trường sao? Quả là có duyên.” MC nói xong lại nhìn Kỷ Dục Hằng, “Vị này tôi đoán không nhầm thì hồi trung học rất đào hoa đúng không?” Anh ta duỗi tay đưa mic xuống phía dưới sân khấu, “Nào, bạn trung học của chú rể đâu rồi? Có đúng vậy không?”
Quả nhiên đám bạn học kia rất phối hợp, đồng thanh hét lớn, “Phải!”
MC lại nhìn sang Đồ Tiểu Ninh, vừa định nói thì cô đã nói trước, “Không quen, không biết, không hiểu rõ.” Cô rất nhanh chặn họng anh ta. Trước mặt nhiều người như thế này, cô không muốn đem Kỷ Dục Hằng ra làm đề tài nói chuyện.
Dưới sân khấu cười ồ lên, MC vốn định nhân cơ hội để góp vui, thấy vậy thì đành chuyển đề tài, “Xem ra cô gái của chúng ta có chút căng thẳng, vậy thôi chúng ta không dài dòng nữa vậy, các bạn trả lời đúng câu hỏi kia cùng một lúc, nhưng phần thưởng chỉ có một, vậy mỗi người tặng một lời chúc phúc cho cô dâu chú rể, để mọi người đánh giá xem lời chúc nào hay hơn, phần thưởng sẽ trao cho người đó, có được không?” MC giao quyền quyết định cho toàn bộ khách mới.
Mọi người cất giọng hét to, “Được.”
Đồ Tiểu Ninh rất muốn rút lui, nhưng cảm thấy thẳng thừng bước xuống lại không lịch sự lắm, chỉ có thể cắn răng nhận lấy micro trước, vội vàng nói một câu, “Chúc cô dâu chú rể trăm năm hòa thuận, sớm sinh quý tử.”
MC cười cười, “Ngắn gọn dễ hiểu, rất tốt.” Lại đưa mic cho Kỷ Dục Hẳng.
Kỷ Dục Hằng nhận lấy mic, Đồ Tiểu Ninh tưởng rằng anh cũng chỉ nói hai câu là xong rồi, ai ngờ lại nghiêm túc chúc phúc.
“Cô dâu chú rể quen biết từ hồi trung học, tôi sẽ dành tặng bài thơ sau đây cho bọn họ, nguyện ngày đêm đi cùng năm tháng, người ở bên luôn bầu bạn đến già.” Giọng của anh trong micro rất trầm nhưng đủ lực xuyên thấu, lời dạo đầu này đã muốn nghiền nát Đồ Tiểu Ninh đến chín tầng mây rồi, mà âm thanh xuyên thấu đó vẫn cứ tiếp tục:
Tôi tin tưởng
Bản chất của tình yêu là như nhau
Sự đơn giản và dịu dàng của sinh mệnh
Tôi tin tưởng mọi thứ
Sự phản xạ ánh sáng và ảo ảnh hòa hợp cùng nhau
Tôi tin tưởng vào những đóa hoa đầy kiêu ngạo
Chỉ từ một hạt giống bên trong băng tuyết
Tôi tin tưởng ba trăm bài thơ
Lăp đi lặp lại cũng chỉ là như vậy
Thuở thiếu thời không thể nói ra
Một từ kia
Tôi tin tưởng mọi sự sắp đặt của số mệnh
Tôi cũng tin tưởng nếu người nguyện bên tôi
Cùng nhau ngược dòng để hồi tưởng
Trên ngọn nguồn xa xôi mà khiêm tốn đó
Chúng ta cuối cùng sẽ lại hiểu nhau.
Giọng của anh dường như phiêu du hết thảy toàn đại sảnh rất lâu, dưới khán đài yên tĩnh tới mức dường như chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng.
Quả là một trời một vực, so với lời chúc phúc của Đồ Tiểu Ninh thì quả là một trời một vực.
Hồi lâu, MC vỗ tay trước, sau đó mọi người đều vỗ tay theo, tiếng vỗ tay kèo dài mãi không ngừng.
Ai thua ai thắng dĩ nhiên đã quá rõ ràng, chú rể đã ôm một con gấu bông khổng lồ bước lên trên sân khấu, Đồ Tiểu Ninh ão não bước xuống bục.
Giải thưởng cuối cùng mà Kỷ Dục Hằng giành được chính là chú gấu bông ấy, bởi vì không dễ để cầm lấy, chú rể đã cho người mang thẳng ra xe của anh.
“Tài tử, tôi lại kính cậu một ly.” Khi Kỷ Dục Hằng bước xuống, những bạn nam ngồi cùng bàn đều đứng lên muốn kính anh lần nữa.
Thấy chiếc ly của mình rỗng, Kỷ Dục Hằng cầm lon nước ngọt lên định rót, mới phát hiện nó đã hết rồi.
“Chỗ tôi vẫn còn này.” Cô bạn ngồi cùng bàn của Đồ Tiểu Ninh rất nhanh nhẹn cầm một lon nước khác đưa cho anh.
“Cảm ơn.” Kỷ Dục Hằng nhận lấy.
“Không có gì.”
Bạn cùng bàn ghé vào tai cô thì thầm, “Anh ấy có nói chuyện với tớ kìa, cậu không biết dáng vẻ khi nãy của anh ấy đứng đọc thơ trên sân khấu trông đẹp trai như thế nào đâu.”
Đồ Tiểu Ninh cúi đầu gặm đồ ăn, cô làm sao mà không biết chứ, cô là người đứng quan sát từ cự li gần lập tức bị hóa thành không khí.
Chẳng mấy chốc, cô dâu chú rể đến nâng ly chúc mừng, chú rể trong lúc nâng ly nói: “Mọi người lát nữa không một ai được phép về trước đâu nhé, chúng ta hãy cứ tha hồ vui chơi đi.”
“Cậu thôi đi, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, còn phải động phòng đêm tân hôn nữa đó.” Một người bạn trêu chọc.
“Không không không, hiếm khi có dịp tụ tập bạn bè lại cùng nhau, lần sau không biết khi nào mới gặp gỡ được đầy đủ như vậy.” Chú rể ôm bà xã, đôi mắt hơi mơ màng vì men rượu, “Vợ chồng chúng tôi, mỗi ngày đều là đêm xuân cả.”
“Yo yo yo.” Mọi người đều cười và la ó trêu chọc họ.
Cô dâu thẹn thùng huých nhẹ vào người chồng, nhìn mấy người Đồ Tiểu Ninh, “Lát nữa mấy cậu cũng đi cùng nhé.”
“Bọn mình không đi đâu, đều là bạn học của nhà trai, đi cũng không tiện.” Đồ Tiểu Ninh nhỏ giọng từ chối.
Lớp trưởng liếc mắt nhìn cô, “Đây không phải là cơ hội tuyệt vời để chọn bạn trai sao? Hơn nữa, bạn học của anh ấy lại nhiều như vậy, cũng không phải tất cả đều quen biết nhau.”
Đồ Tiểu Ninh vẫn cứ lắc đầu, bạn cùng bàn lại ghìm cô lại, cười rạng rỡ với lớp trưởng, “Lớp trưởng yên tâm, tụi mình nhất định sẽ đi.”
Lớp trưởng nháy mắt với họ mấy cái rồi đi đến bàn phía sau.
Chú rể trước khi đi còn đẩy Tống Giang Lưu, hất cằm về phía Kỷ Dục Hằng, nói với anh, “Giang Lưu à, cậu tranh thủ mà làm quen với cậu bạn học trung học của tôi ha, cậu ấy làm ở Cục giám sát ngân hàng, phụ trách ngân hàng của các cậu đấy.”
Cả bàn lúc này trông hơi ngạc nhiên, mấy người đàn ông đang ngồi nhậu xúm quanh anh càng vui vẻ hơn.
Một lúc sau, Tống Giang Lưu cầm ly rượu đỏ lên, im lặng tự mình rót đầy, lúc này mới bước đến bên cạnh Kỷ Dục Hằng.
“Bạn học cũ, trước kia nghe bọn họ nói tôi chỉ nghĩ rằng cậu giỏi mấy môn tự nhiên hơn người, mới vừa rồi cậu đọc bài thơ phát hiện ra mấy môn xã hội cậu cũng không tệ chút nào.” Anh ta cụng ly với Kỷ Dục Hằng, “Tôi cạn ly kính cậu trước.” Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Thấy anh ta lại rót thêm một ly, Kỷ Dục Hằng cũng khuyên nhủ, “Đã là bạn học của nhau, không cần câu nệ đâu.”
Tống Giang Lưu cười cười, “Đúng vậy đúng vậy.” Nói xong dịch đến chỗ trống bên cạnh ngồi gần Kỷ Dục Hằng, “Cậu vừa nãy đọc bài thơ Niềm tin của tôi của Tịch Mộ Dung, vừa khéo, tôi cũng yêu thích Tịch Mô Dung.”
“Chậc chậc chậc.” Cô bạn cùng bàn nhìn cảnh này không khỏi lắc đầu, “Đồ Tiểu Ninh cậu nhìn xem, đều làm ngân hàng giống nhau, coi người ta nịnh nọt chưa kìa, lập tức bỏ rơi cậu mà đi.”
Đồ Tiểu Ninh không để bụng, “Cậu vừa nãy còn chê người ta nhiều lời, bây giờ người ta đi rồi còn kêu gì nữa?”
“Cho nên Kỷ Dục Hằng thật sự là người bên giám sát ngân hàng à?”
Đồ Tiểu Ninh gật đầu, “Không chỉ giám sát, mà còn kiểm tra nữa.”
Bạn cùng bàn tán thưởng, “Thật lợi hại.”
Tiệc cưới kết thúc sau khi cô dâu chú rể đi mời rượu hết một vòng, mọi người rời đi, những người ngồi bên bàn nhà trai, ngoại trừ Kỷ Dục Hằng thì mặt mũi ai ai cũng đỏ bừng, la hét muốn đi ăn chơi hết mình.
Đồ Tiểu Ninh cầm lấy túi xách vừa định nhân lúc mọi người đang hỗn loạn thì chuồn đi lại bị bạn cùng bàn bắt được. “Đừng như vậy, đi cùng nhau đi, ngày mai cuối tuần cậu lại không đi làm.”
“Tớ không thích mấy nơi như thế.”
“Đi đi rồi sẽ thích, huống chi đây chính là cơ hội để xem mắt, phải tận dụng thời cơ.”
“Tớ thì miễn đi, ở nhà sắp xếp mấy lần xem mắt đã đủ phiền phức với tớ rồi.”
Bạn cùng bàn dứt khoát đứng lên, “Vậy cậu cứ đi cùng tớ, đi mà Đồ Ninh lú.” Cô ấy lắc lắc tay cô, nũng nịu.
Đồ Tiểu Ninh thấy cô ấy nă nỉ đáng thương như vậy, nhất thời mềm lòng, “Vậy tớ đi cùng cậu một lát thôi.”
Bạn cùng bàn vui vẻ ôm lấy cô, “Được được được.”
Cái gọi là ăn chơi thỏa sức chính là đi tằng hai tới Karaoke, cô dâu chú rể hào phóng chi tiền, đặt một phòng hạng sang, gọi không ít trái cây và rượu.
Dưới ánh đèn mờ ảo đung đưa, mọi người đều là những người trẻ tuổi, luân phiên thay nhau ca hát, liên tiếp không ngừng.
Cặp đôi cô dâu chú rể nắm tay nhat thắm thiết mà hát bài Hôm nay anh cưới em, có người đang uống rượu, có người lắc chuông, có người chơi sàng, dưới ánh đèn muôn sắc màu làm say mê lòng người trong đêm khuya, ai là bạn của ai không quan trọng, quan trọng là đời người trên thế gian này cũng cần những lúc thả mình vui chơi thế này.
Đồ Tiểu Ninh đang ngồi cùng với mấy người bạn, nghe bạn cùng bàn điên cuồng lắc chuông, chỉ cảm thấy chói tai.
“Tiểu Ninh, tụi mình cũng hát đi.” Bạn cùng bàn đột nhiên kéo cô.
“Cậu hát đi, tớ không biết hát.” Đồ Tiểu Ninh lắc đầu.
“Cậu thật nhạt nhẽo, không thể hiện ra thì đâu ra có anh nào để ý đến cậu.” Cô bị bạn cùng bàn kéo đi nhưng vẫn kiên quyết từ chối, nên cô ấy chỉ có thể tự mình đi chọn một bài hát.
Đồ Tiểu Ninh cầm lấy chai nước suối ở trên bàn, đúng lúc nhìn thấy Kỷ Dục Hằng đang ngồi chéo phía đối diện, lúc này anh đang bị bạn học trung học vây quanh, hớn hở trò chuyện với nhau.
Một vài bạn học nữ trực tiếp ngồi dựa vào bàn, mặt đối mặt ngồi gần anh, vừa vặn cũng che đi tầm nhìn của Đồ Tiểu Ninh.
Cô cũng uống mấy ngụm nước rồi, có lẽ do đồ ăn hôm nay có hơi mặn khiến cho cô cảm thấy rất khát.
Vợ chồng cô dâu chú rể hát xong, bài hát tiếp theo là Dưới núi Phú Sĩ của Trần Dịch Tấn, Đồ Tiểu Ninh đang thầm nghĩ rằng ai có đủ can đảm để hát những bài hát tiếng Quảng Đông này vậy, thì Tống Giang Lưu đã bước lên sân khấu rồi.
Có người bắt đầu reo hò, chắc là bạn đại học của cô dâu chú rể.
Đoạn dạo nhạc vang lên, Tống Giang Lưu cầm micro hắng giọng.
“Bạn có bị đóng băng trong mưa như bông tuyết khi đang khóc không…….” Vừa cất giọng đã khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Mọi người bắt đầu vỗ tay, cả bàn cũng rung lên theo tiếng chuông một cách hào hứng.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy những năm này nếu bản thân không có tài năng thực sự gì cả thì không nên ra mặt, cùng làm ở ngân hàng, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Ở cuối bài hát, không khí trong phòng được đẩy lên cao trào, các bạn học đại học của chú rể bắt đầu hét lên theo nhịp, “Tống Giang Lưu! Tống Giang Lưu!”
Sau đó các bạn học khác của chú rể cũng không giữ được bình tĩnh, bắt đầu cử người lên hát.
“Cười chết mất, bây giờ ã biến thành cuộc thi hát giữa bạn học chú rể rồi.” Bạn học cười nói bên tai Đồ Tiểu Ninh.
Tống Giang Lưu bước xuống, không quay về chỗ bạn học bên kia, mà trái lại là đi về phía bọn họ, chỉ thấy anh ta cầm một chai nước suối ngồi xuống bên cạnh Đồ Tiểu Ninh.
“Tại sao cô lại không hát? Ca hát là một trong những kỹ năng cần thiết của người làm giám đốc khách hàng ở ngân hàng mà.”
Lúc này bài hát tiếp theo đã vang lên, Đồ Tiêu Ninh có chút nghe không rõ lắm, nhìn anh ta “Hả?” một tiếng.
Tống Giang Lưu ngồi sát lại một chút, nhích đến gần chỗ cô, “Tôi nói, tại sao cô không hát?”
Đồ Tiểu Ninh nghe rõ rồi, lắc lắc tay với anh, “Tôi không biết hát.”
“Vậy sao?” Tống Giang Lưu không tin.
“Thật đó.” Đồ Tiểu Ninh nói đến đây mới phát hiện hai người bọn họ ngồi có hơi sát gần nhau, xê dịch về phía bên kia, ai ngờ anh ta cũng nhích qua theo.
Anh ta cầm điện thoại trong tay, “Chúng ta add Wechat đi.”
Đồ Tiểu Ninh lại không nghe rõ, Tống Giang Lưu nở nụ cười, lần này tựa vào bên tai cô, “Thêm Wechat đi, cô Đồ.”
Hơi thở ấm áp của anh ta phả vào tai, phảng phất mùi rượu, khiến cho vành tai Đồ Tiểu Ninh đỏ bừng vì nóng, cô vô thức lùi về phía sau.
“Để tôi quét mã của cô.” Tống Giang Lưu đang đợi cô lấy điện thoại di động.
Cũng may đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, không có ai nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Đồ Tiểu Ninh, cô có hơi phân vân có nên thêm anh ta hay không.
“Sau này có thể trao đổi thêm trong công việc.” Tống Giang Lưu viện lý do khiến cô không thể từ chối, cô đành phải lấy điện thoại ra tự mình mở Wechat.
“Quả chanh nhiều C” Đọc một lượt Tống Giang Lưu lại cười, “Vừa nãy trong lễ cưới đã cảm thấy tên Wechat của cô rất thú vị, trong tên của cô có từ Ninh trong trái chanh sao?”
Đồ Tiểu Ninh gật gật đầu, nhìn thấy anh ta càng lúc ngồi càng gần, cả người không được tự nhiên, nên lấy lại điện thoại, “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Tống Giang Lưu mỉm cười, nhường đường cho cô đi, nhưng trước mặt bọn họ chính là cái bàn, lối đi vốn dĩ rất hẹp, chân anh ta lại để như thế kia không tiện cho cô bước đi, suýt nữa thì ngã vào người anh ta, nhưng cho dù như thế thì anh ta cũng không muốn co chân lại, cũng không biết là vô tình hay là cố ý, Đồ Tiểu Ninh buộc phải cúi đầu gạt ra mà đi.
Đồ Tiểu Ninh thở hổn hển ngay khi vừa ra khỏi phòng, bên trong ngột ngạt đến mức cô thực sự không chịu nổi.
Chạy vội vào nhà vệ sinh, gửi một tin nhắn Wechat cho bạn cùng bàn. [Chúng ta về đi?]
Đáng tiếc cô ấy lại trì trệ không trả lời, cô chỉ có thể quay lại phòng tìm cô ấy.
Vừa ra khỏi nhà về sinh đã ngửi thấy mùi khói thuốc lá, cô nhìn người đang đứng trên bệ cửa sổ ngoài hành lang, khi nghe thấy tiếng động thì người đó nghiêng người nhìn qua.
Cứ như thế không hẹn mà gặp Kỷ Dục Hằng, lần này anh đút hai tay vào túi quần, điếu thuốc trong miệng lúc sáng lúc tối, khói thuốc vấn vít, hoàn toàn khác với hình tượng lạnh lùng trước đây của anh.
Đáng chết là cô phải đi ngang qua chỗ anh, khi đi ngang qua cô bất chấp khó khăn chào anh một tiếng.
“Bạn học Kỷ.”
Kỷ Dục Hằng bỏ điếu thuốc xuống, đuôi long mày khẽ nhếch lên, “Chúng ta không phải không quen, không biết, không hiểu rõ sao?”
Đồ Tiểu Ninh ho khan một tiếng, không biết là bị sặc do khói thuốc hay vì câu nói của anh mà bị sặc.
“Chuyện này có lí do, anh cũng không muốn bị MC trêu chọc trên sân khấu đúng không?” Đồ Tiểu Ninh thoải mái nói, “Huống chi là……” Cô dừng một chút.
Kỷ Dục Hằng tay cầm điếu thuốc tựa vào bệ cửa sổ, khói thuốc chầm chậm phả ra, anh chăm chú nhìn cô, im lặng mà đợi cô nói tiếp.
“Phụ nữ bị trêu chọc trước mặt mọi người không phải là chuyện gì tốt đẹp.” Đồ Tiểu Ninh thẳng thắn nói.
Kỷ Dục Hằng ồ lên một tiếng gật gật đầu, nhẹ nhàng gảy tàn thuốc nói, “Cũng phải.”
Đồ Tiểu Ninh đi về phía trước vài bước, lại nghe anh nói, “Chiếc dù của cô lần trước đã bỏ quên trong xe tôi.”
Cô dừng bước và nhớ ra, thật sự đã lâu cô không nhìn thấy chiếc dù “đồ cổ” đó của mình.
“Vậy khi nào anh đi? Tôi đi lấy cùng anh?” Cô ngửa đầu nhìn anh, phát hiện ra rằng lợi thế chiều cao từ nhỏ của cô đã không có tí tác dụng nào đối với người trước mặt.
“Khụ khụ.” Đột nhiên có tiếng ho khan.
Đồ Tiểu Ninh vừa nhìn thấy, chú rể và hai người bạn học không biết đi đến hành lang từ lúc nào, trong số họ có Tống Giang Lưu.
“Hai người?” Chú rể nhìn hai người bọn họ ánh mắt có phần mờ ám, “Đang làm gì đấy?”
Đồ Tiểu Ninh lúc này mới phát hiện hai người bọn họ đứng rất gần nhau vì đang nói chuyện, hành lang vốn dĩ rất hẹp, nhìn từ xa quả thật có thể khiến cho người khác hiểu lầm.
Cô vừa muốn giải thích lại bị Kỷ Dục Hằng giành trước một bước, chỉ thấy anh nhả ra một làn khói, có phần thờ ơ không thèm đếm xỉa tới.
“Cô nam quả nữ, cậu nói xem?”
“Cô gái, sân khấu rất rộng, cô không cần sợ chúng tôi không có chỗ đứng đâu.” Câu nói của MC lại khiến khán giả bật cười.
Đồ Tiểu Ninh lúc này mới ý thức được mình đang đứng sát rìa sân khấu, nên miễn cưỡng dịch chuyển vào giữa.
MC đánh giá hai người bọn họ, cảm thán một câu, “Quả là soái ca và mỹ nhân.”
Trong nháy mắt đã có tiếng huýt sáo vang lên, và đó là từ bên phía bạn học của chú rể.
Đồ Tiểu Ninh xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào, bắt đầu hối hận vì sao mình lại muốn tham gia trò chơi này.
“Trước tiên hãy giới thiệu một chút đi nào, mối quan hệ của các bạn và cô dâu chú rể là gì?” MC đưa mic về phía Kỷ Dục Hằng.
Kỷ Dục Hằng đứng thẳng người, anh cao hơn hẳn MC một cái đầu, “Bạn trung học của chú rể.” Anh nói.
“Cô thì sao?” MC lại hỏi Đồ Tiểu Ninh.
“Bạn trung học của cô dâu.”
MC giật mình nhìn bọn họ rồi lại nhìn xuống phía dưới sân khấu, rồi cùng nở nụ cười với khán giả phía dưới.
“Cô dâu chú rể lúc trung học học cùng một trường, như thế hai bạn cũng là bạn cùng trường sao? Quả là có duyên.” MC nói xong lại nhìn Kỷ Dục Hằng, “Vị này tôi đoán không nhầm thì hồi trung học rất đào hoa đúng không?” Anh ta duỗi tay đưa mic xuống phía dưới sân khấu, “Nào, bạn trung học của chú rể đâu rồi? Có đúng vậy không?”
Quả nhiên đám bạn học kia rất phối hợp, đồng thanh hét lớn, “Phải!”
MC lại nhìn sang Đồ Tiểu Ninh, vừa định nói thì cô đã nói trước, “Không quen, không biết, không hiểu rõ.” Cô rất nhanh chặn họng anh ta. Trước mặt nhiều người như thế này, cô không muốn đem Kỷ Dục Hằng ra làm đề tài nói chuyện.
Dưới sân khấu cười ồ lên, MC vốn định nhân cơ hội để góp vui, thấy vậy thì đành chuyển đề tài, “Xem ra cô gái của chúng ta có chút căng thẳng, vậy thôi chúng ta không dài dòng nữa vậy, các bạn trả lời đúng câu hỏi kia cùng một lúc, nhưng phần thưởng chỉ có một, vậy mỗi người tặng một lời chúc phúc cho cô dâu chú rể, để mọi người đánh giá xem lời chúc nào hay hơn, phần thưởng sẽ trao cho người đó, có được không?” MC giao quyền quyết định cho toàn bộ khách mới.
Mọi người cất giọng hét to, “Được.”
Đồ Tiểu Ninh rất muốn rút lui, nhưng cảm thấy thẳng thừng bước xuống lại không lịch sự lắm, chỉ có thể cắn răng nhận lấy micro trước, vội vàng nói một câu, “Chúc cô dâu chú rể trăm năm hòa thuận, sớm sinh quý tử.”
MC cười cười, “Ngắn gọn dễ hiểu, rất tốt.” Lại đưa mic cho Kỷ Dục Hẳng.
Kỷ Dục Hằng nhận lấy mic, Đồ Tiểu Ninh tưởng rằng anh cũng chỉ nói hai câu là xong rồi, ai ngờ lại nghiêm túc chúc phúc.
“Cô dâu chú rể quen biết từ hồi trung học, tôi sẽ dành tặng bài thơ sau đây cho bọn họ, nguyện ngày đêm đi cùng năm tháng, người ở bên luôn bầu bạn đến già.” Giọng của anh trong micro rất trầm nhưng đủ lực xuyên thấu, lời dạo đầu này đã muốn nghiền nát Đồ Tiểu Ninh đến chín tầng mây rồi, mà âm thanh xuyên thấu đó vẫn cứ tiếp tục:
Tôi tin tưởng
Bản chất của tình yêu là như nhau
Sự đơn giản và dịu dàng của sinh mệnh
Tôi tin tưởng mọi thứ
Sự phản xạ ánh sáng và ảo ảnh hòa hợp cùng nhau
Tôi tin tưởng vào những đóa hoa đầy kiêu ngạo
Chỉ từ một hạt giống bên trong băng tuyết
Tôi tin tưởng ba trăm bài thơ
Lăp đi lặp lại cũng chỉ là như vậy
Thuở thiếu thời không thể nói ra
Một từ kia
Tôi tin tưởng mọi sự sắp đặt của số mệnh
Tôi cũng tin tưởng nếu người nguyện bên tôi
Cùng nhau ngược dòng để hồi tưởng
Trên ngọn nguồn xa xôi mà khiêm tốn đó
Chúng ta cuối cùng sẽ lại hiểu nhau.
Giọng của anh dường như phiêu du hết thảy toàn đại sảnh rất lâu, dưới khán đài yên tĩnh tới mức dường như chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng.
Quả là một trời một vực, so với lời chúc phúc của Đồ Tiểu Ninh thì quả là một trời một vực.
Hồi lâu, MC vỗ tay trước, sau đó mọi người đều vỗ tay theo, tiếng vỗ tay kèo dài mãi không ngừng.
Ai thua ai thắng dĩ nhiên đã quá rõ ràng, chú rể đã ôm một con gấu bông khổng lồ bước lên trên sân khấu, Đồ Tiểu Ninh ão não bước xuống bục.
Giải thưởng cuối cùng mà Kỷ Dục Hằng giành được chính là chú gấu bông ấy, bởi vì không dễ để cầm lấy, chú rể đã cho người mang thẳng ra xe của anh.
“Tài tử, tôi lại kính cậu một ly.” Khi Kỷ Dục Hằng bước xuống, những bạn nam ngồi cùng bàn đều đứng lên muốn kính anh lần nữa.
Thấy chiếc ly của mình rỗng, Kỷ Dục Hằng cầm lon nước ngọt lên định rót, mới phát hiện nó đã hết rồi.
“Chỗ tôi vẫn còn này.” Cô bạn ngồi cùng bàn của Đồ Tiểu Ninh rất nhanh nhẹn cầm một lon nước khác đưa cho anh.
“Cảm ơn.” Kỷ Dục Hằng nhận lấy.
“Không có gì.”
Bạn cùng bàn ghé vào tai cô thì thầm, “Anh ấy có nói chuyện với tớ kìa, cậu không biết dáng vẻ khi nãy của anh ấy đứng đọc thơ trên sân khấu trông đẹp trai như thế nào đâu.”
Đồ Tiểu Ninh cúi đầu gặm đồ ăn, cô làm sao mà không biết chứ, cô là người đứng quan sát từ cự li gần lập tức bị hóa thành không khí.
Chẳng mấy chốc, cô dâu chú rể đến nâng ly chúc mừng, chú rể trong lúc nâng ly nói: “Mọi người lát nữa không một ai được phép về trước đâu nhé, chúng ta hãy cứ tha hồ vui chơi đi.”
“Cậu thôi đi, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, còn phải động phòng đêm tân hôn nữa đó.” Một người bạn trêu chọc.
“Không không không, hiếm khi có dịp tụ tập bạn bè lại cùng nhau, lần sau không biết khi nào mới gặp gỡ được đầy đủ như vậy.” Chú rể ôm bà xã, đôi mắt hơi mơ màng vì men rượu, “Vợ chồng chúng tôi, mỗi ngày đều là đêm xuân cả.”
“Yo yo yo.” Mọi người đều cười và la ó trêu chọc họ.
Cô dâu thẹn thùng huých nhẹ vào người chồng, nhìn mấy người Đồ Tiểu Ninh, “Lát nữa mấy cậu cũng đi cùng nhé.”
“Bọn mình không đi đâu, đều là bạn học của nhà trai, đi cũng không tiện.” Đồ Tiểu Ninh nhỏ giọng từ chối.
Lớp trưởng liếc mắt nhìn cô, “Đây không phải là cơ hội tuyệt vời để chọn bạn trai sao? Hơn nữa, bạn học của anh ấy lại nhiều như vậy, cũng không phải tất cả đều quen biết nhau.”
Đồ Tiểu Ninh vẫn cứ lắc đầu, bạn cùng bàn lại ghìm cô lại, cười rạng rỡ với lớp trưởng, “Lớp trưởng yên tâm, tụi mình nhất định sẽ đi.”
Lớp trưởng nháy mắt với họ mấy cái rồi đi đến bàn phía sau.
Chú rể trước khi đi còn đẩy Tống Giang Lưu, hất cằm về phía Kỷ Dục Hằng, nói với anh, “Giang Lưu à, cậu tranh thủ mà làm quen với cậu bạn học trung học của tôi ha, cậu ấy làm ở Cục giám sát ngân hàng, phụ trách ngân hàng của các cậu đấy.”
Cả bàn lúc này trông hơi ngạc nhiên, mấy người đàn ông đang ngồi nhậu xúm quanh anh càng vui vẻ hơn.
Một lúc sau, Tống Giang Lưu cầm ly rượu đỏ lên, im lặng tự mình rót đầy, lúc này mới bước đến bên cạnh Kỷ Dục Hằng.
“Bạn học cũ, trước kia nghe bọn họ nói tôi chỉ nghĩ rằng cậu giỏi mấy môn tự nhiên hơn người, mới vừa rồi cậu đọc bài thơ phát hiện ra mấy môn xã hội cậu cũng không tệ chút nào.” Anh ta cụng ly với Kỷ Dục Hằng, “Tôi cạn ly kính cậu trước.” Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Thấy anh ta lại rót thêm một ly, Kỷ Dục Hằng cũng khuyên nhủ, “Đã là bạn học của nhau, không cần câu nệ đâu.”
Tống Giang Lưu cười cười, “Đúng vậy đúng vậy.” Nói xong dịch đến chỗ trống bên cạnh ngồi gần Kỷ Dục Hằng, “Cậu vừa nãy đọc bài thơ Niềm tin của tôi của Tịch Mộ Dung, vừa khéo, tôi cũng yêu thích Tịch Mô Dung.”
“Chậc chậc chậc.” Cô bạn cùng bàn nhìn cảnh này không khỏi lắc đầu, “Đồ Tiểu Ninh cậu nhìn xem, đều làm ngân hàng giống nhau, coi người ta nịnh nọt chưa kìa, lập tức bỏ rơi cậu mà đi.”
Đồ Tiểu Ninh không để bụng, “Cậu vừa nãy còn chê người ta nhiều lời, bây giờ người ta đi rồi còn kêu gì nữa?”
“Cho nên Kỷ Dục Hằng thật sự là người bên giám sát ngân hàng à?”
Đồ Tiểu Ninh gật đầu, “Không chỉ giám sát, mà còn kiểm tra nữa.”
Bạn cùng bàn tán thưởng, “Thật lợi hại.”
Tiệc cưới kết thúc sau khi cô dâu chú rể đi mời rượu hết một vòng, mọi người rời đi, những người ngồi bên bàn nhà trai, ngoại trừ Kỷ Dục Hằng thì mặt mũi ai ai cũng đỏ bừng, la hét muốn đi ăn chơi hết mình.
Đồ Tiểu Ninh cầm lấy túi xách vừa định nhân lúc mọi người đang hỗn loạn thì chuồn đi lại bị bạn cùng bàn bắt được. “Đừng như vậy, đi cùng nhau đi, ngày mai cuối tuần cậu lại không đi làm.”
“Tớ không thích mấy nơi như thế.”
“Đi đi rồi sẽ thích, huống chi đây chính là cơ hội để xem mắt, phải tận dụng thời cơ.”
“Tớ thì miễn đi, ở nhà sắp xếp mấy lần xem mắt đã đủ phiền phức với tớ rồi.”
Bạn cùng bàn dứt khoát đứng lên, “Vậy cậu cứ đi cùng tớ, đi mà Đồ Ninh lú.” Cô ấy lắc lắc tay cô, nũng nịu.
Đồ Tiểu Ninh thấy cô ấy nă nỉ đáng thương như vậy, nhất thời mềm lòng, “Vậy tớ đi cùng cậu một lát thôi.”
Bạn cùng bàn vui vẻ ôm lấy cô, “Được được được.”
Cái gọi là ăn chơi thỏa sức chính là đi tằng hai tới Karaoke, cô dâu chú rể hào phóng chi tiền, đặt một phòng hạng sang, gọi không ít trái cây và rượu.
Dưới ánh đèn mờ ảo đung đưa, mọi người đều là những người trẻ tuổi, luân phiên thay nhau ca hát, liên tiếp không ngừng.
Cặp đôi cô dâu chú rể nắm tay nhat thắm thiết mà hát bài Hôm nay anh cưới em, có người đang uống rượu, có người lắc chuông, có người chơi sàng, dưới ánh đèn muôn sắc màu làm say mê lòng người trong đêm khuya, ai là bạn của ai không quan trọng, quan trọng là đời người trên thế gian này cũng cần những lúc thả mình vui chơi thế này.
Đồ Tiểu Ninh đang ngồi cùng với mấy người bạn, nghe bạn cùng bàn điên cuồng lắc chuông, chỉ cảm thấy chói tai.
“Tiểu Ninh, tụi mình cũng hát đi.” Bạn cùng bàn đột nhiên kéo cô.
“Cậu hát đi, tớ không biết hát.” Đồ Tiểu Ninh lắc đầu.
“Cậu thật nhạt nhẽo, không thể hiện ra thì đâu ra có anh nào để ý đến cậu.” Cô bị bạn cùng bàn kéo đi nhưng vẫn kiên quyết từ chối, nên cô ấy chỉ có thể tự mình đi chọn một bài hát.
Đồ Tiểu Ninh cầm lấy chai nước suối ở trên bàn, đúng lúc nhìn thấy Kỷ Dục Hằng đang ngồi chéo phía đối diện, lúc này anh đang bị bạn học trung học vây quanh, hớn hở trò chuyện với nhau.
Một vài bạn học nữ trực tiếp ngồi dựa vào bàn, mặt đối mặt ngồi gần anh, vừa vặn cũng che đi tầm nhìn của Đồ Tiểu Ninh.
Cô cũng uống mấy ngụm nước rồi, có lẽ do đồ ăn hôm nay có hơi mặn khiến cho cô cảm thấy rất khát.
Vợ chồng cô dâu chú rể hát xong, bài hát tiếp theo là Dưới núi Phú Sĩ của Trần Dịch Tấn, Đồ Tiểu Ninh đang thầm nghĩ rằng ai có đủ can đảm để hát những bài hát tiếng Quảng Đông này vậy, thì Tống Giang Lưu đã bước lên sân khấu rồi.
Có người bắt đầu reo hò, chắc là bạn đại học của cô dâu chú rể.
Đoạn dạo nhạc vang lên, Tống Giang Lưu cầm micro hắng giọng.
“Bạn có bị đóng băng trong mưa như bông tuyết khi đang khóc không…….” Vừa cất giọng đã khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Mọi người bắt đầu vỗ tay, cả bàn cũng rung lên theo tiếng chuông một cách hào hứng.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy những năm này nếu bản thân không có tài năng thực sự gì cả thì không nên ra mặt, cùng làm ở ngân hàng, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Ở cuối bài hát, không khí trong phòng được đẩy lên cao trào, các bạn học đại học của chú rể bắt đầu hét lên theo nhịp, “Tống Giang Lưu! Tống Giang Lưu!”
Sau đó các bạn học khác của chú rể cũng không giữ được bình tĩnh, bắt đầu cử người lên hát.
“Cười chết mất, bây giờ ã biến thành cuộc thi hát giữa bạn học chú rể rồi.” Bạn học cười nói bên tai Đồ Tiểu Ninh.
Tống Giang Lưu bước xuống, không quay về chỗ bạn học bên kia, mà trái lại là đi về phía bọn họ, chỉ thấy anh ta cầm một chai nước suối ngồi xuống bên cạnh Đồ Tiểu Ninh.
“Tại sao cô lại không hát? Ca hát là một trong những kỹ năng cần thiết của người làm giám đốc khách hàng ở ngân hàng mà.”
Lúc này bài hát tiếp theo đã vang lên, Đồ Tiêu Ninh có chút nghe không rõ lắm, nhìn anh ta “Hả?” một tiếng.
Tống Giang Lưu ngồi sát lại một chút, nhích đến gần chỗ cô, “Tôi nói, tại sao cô không hát?”
Đồ Tiểu Ninh nghe rõ rồi, lắc lắc tay với anh, “Tôi không biết hát.”
“Vậy sao?” Tống Giang Lưu không tin.
“Thật đó.” Đồ Tiểu Ninh nói đến đây mới phát hiện hai người bọn họ ngồi có hơi sát gần nhau, xê dịch về phía bên kia, ai ngờ anh ta cũng nhích qua theo.
Anh ta cầm điện thoại trong tay, “Chúng ta add Wechat đi.”
Đồ Tiểu Ninh lại không nghe rõ, Tống Giang Lưu nở nụ cười, lần này tựa vào bên tai cô, “Thêm Wechat đi, cô Đồ.”
Hơi thở ấm áp của anh ta phả vào tai, phảng phất mùi rượu, khiến cho vành tai Đồ Tiểu Ninh đỏ bừng vì nóng, cô vô thức lùi về phía sau.
“Để tôi quét mã của cô.” Tống Giang Lưu đang đợi cô lấy điện thoại di động.
Cũng may đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, không có ai nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Đồ Tiểu Ninh, cô có hơi phân vân có nên thêm anh ta hay không.
“Sau này có thể trao đổi thêm trong công việc.” Tống Giang Lưu viện lý do khiến cô không thể từ chối, cô đành phải lấy điện thoại ra tự mình mở Wechat.
“Quả chanh nhiều C” Đọc một lượt Tống Giang Lưu lại cười, “Vừa nãy trong lễ cưới đã cảm thấy tên Wechat của cô rất thú vị, trong tên của cô có từ Ninh trong trái chanh sao?”
Đồ Tiểu Ninh gật gật đầu, nhìn thấy anh ta càng lúc ngồi càng gần, cả người không được tự nhiên, nên lấy lại điện thoại, “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Tống Giang Lưu mỉm cười, nhường đường cho cô đi, nhưng trước mặt bọn họ chính là cái bàn, lối đi vốn dĩ rất hẹp, chân anh ta lại để như thế kia không tiện cho cô bước đi, suýt nữa thì ngã vào người anh ta, nhưng cho dù như thế thì anh ta cũng không muốn co chân lại, cũng không biết là vô tình hay là cố ý, Đồ Tiểu Ninh buộc phải cúi đầu gạt ra mà đi.
Đồ Tiểu Ninh thở hổn hển ngay khi vừa ra khỏi phòng, bên trong ngột ngạt đến mức cô thực sự không chịu nổi.
Chạy vội vào nhà vệ sinh, gửi một tin nhắn Wechat cho bạn cùng bàn. [Chúng ta về đi?]
Đáng tiếc cô ấy lại trì trệ không trả lời, cô chỉ có thể quay lại phòng tìm cô ấy.
Vừa ra khỏi nhà về sinh đã ngửi thấy mùi khói thuốc lá, cô nhìn người đang đứng trên bệ cửa sổ ngoài hành lang, khi nghe thấy tiếng động thì người đó nghiêng người nhìn qua.
Cứ như thế không hẹn mà gặp Kỷ Dục Hằng, lần này anh đút hai tay vào túi quần, điếu thuốc trong miệng lúc sáng lúc tối, khói thuốc vấn vít, hoàn toàn khác với hình tượng lạnh lùng trước đây của anh.
Đáng chết là cô phải đi ngang qua chỗ anh, khi đi ngang qua cô bất chấp khó khăn chào anh một tiếng.
“Bạn học Kỷ.”
Kỷ Dục Hằng bỏ điếu thuốc xuống, đuôi long mày khẽ nhếch lên, “Chúng ta không phải không quen, không biết, không hiểu rõ sao?”
Đồ Tiểu Ninh ho khan một tiếng, không biết là bị sặc do khói thuốc hay vì câu nói của anh mà bị sặc.
“Chuyện này có lí do, anh cũng không muốn bị MC trêu chọc trên sân khấu đúng không?” Đồ Tiểu Ninh thoải mái nói, “Huống chi là……” Cô dừng một chút.
Kỷ Dục Hằng tay cầm điếu thuốc tựa vào bệ cửa sổ, khói thuốc chầm chậm phả ra, anh chăm chú nhìn cô, im lặng mà đợi cô nói tiếp.
“Phụ nữ bị trêu chọc trước mặt mọi người không phải là chuyện gì tốt đẹp.” Đồ Tiểu Ninh thẳng thắn nói.
Kỷ Dục Hằng ồ lên một tiếng gật gật đầu, nhẹ nhàng gảy tàn thuốc nói, “Cũng phải.”
Đồ Tiểu Ninh đi về phía trước vài bước, lại nghe anh nói, “Chiếc dù của cô lần trước đã bỏ quên trong xe tôi.”
Cô dừng bước và nhớ ra, thật sự đã lâu cô không nhìn thấy chiếc dù “đồ cổ” đó của mình.
“Vậy khi nào anh đi? Tôi đi lấy cùng anh?” Cô ngửa đầu nhìn anh, phát hiện ra rằng lợi thế chiều cao từ nhỏ của cô đã không có tí tác dụng nào đối với người trước mặt.
“Khụ khụ.” Đột nhiên có tiếng ho khan.
Đồ Tiểu Ninh vừa nhìn thấy, chú rể và hai người bạn học không biết đi đến hành lang từ lúc nào, trong số họ có Tống Giang Lưu.
“Hai người?” Chú rể nhìn hai người bọn họ ánh mắt có phần mờ ám, “Đang làm gì đấy?”
Đồ Tiểu Ninh lúc này mới phát hiện hai người bọn họ đứng rất gần nhau vì đang nói chuyện, hành lang vốn dĩ rất hẹp, nhìn từ xa quả thật có thể khiến cho người khác hiểu lầm.
Cô vừa muốn giải thích lại bị Kỷ Dục Hằng giành trước một bước, chỉ thấy anh nhả ra một làn khói, có phần thờ ơ không thèm đếm xỉa tới.
“Cô nam quả nữ, cậu nói xem?”
Bình luận facebook