Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Chương 7: Đòn bẩy gấp 50 lần
Nhất định là ông chủ giàu có nào đó kêu Lý Thần đi chạy việc vặt hộ.
Nghĩ như vậy, Vương Phú Quý lập tức cảm thấy rất thoải mái.
“Được rồi Bích Bích, nói chuyện với thằng nhãi nghèo hèn chưa từng được mở mang tầm mắt ấy làm gì, bạn anh đã sắp xếp xong cả rồi, chúng ta trực tiếp vào phòng VIP mở tài khoản thôi, còn thằng nhãi hạ đẳng như này, chắc cả đời cũng không được nhìn thấy phòng VIP như nào đâu!”
Vương Phú Quý bước lên, mỉm cười nói với Hồ Bích Bích.
Đọc nhanh ở VietWriter
Trong mắt Hồ Bích Bích hiện lên vẻ đắc ý và cảm giác vượt trội hơn người, cười nhạo nói: “Đúng vậy, đúng là anh Vương lợi hại, nói sắp xếp phòng VIP là sắp xếp luôn, loại nghèo hèn như anh ta, cũng chỉ biết ghen tị mà thôi”.
Nói xong, Hồ Bích Bích trợn mắt khinh thường nhìn Lý Thần rồi rời đi.
Ngay khi họ rời đi, Tô Vãn Thanh dẫn theo một người đàn ông trung niên vội vàng chạy lại.
Ngay khi người đẹp Tô Vãn Thanh xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, hầu như toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về người cô, từ đàn ông, phụ nữ đến trẻ em.
“Anh Lý, thực sự xin lỗi, tôi là Ngô Hải, đã để anh đợi lâu rồi”.
Sau khi nghe về thân phận của Lý Thần, Ngô Hải vội vàng lao tới, khách hàng lớn như vậy mấy năm mới có một người, một khi ký kết thành công, vậy thì đều là công lao của ông ấy hết.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Không sao”, Lý Thần bình thản nói.
…
Trong phòng tiếp khách riêng.
Ngô Hải lịch sự nói với Lý Thần: “Anh Lý, anh định đầu tư kỳ hạn dầu thô quốc tế sao? Không thành vấn đề, giám đốc Trương đã căn dặn rồi, tiền hoa hồng chúng tôi có thể chiết khấu cho anh ở mức thấp nhất”.
“Phí mở tài khoản và phí giao dịch đại lý hoàn toàn miễn phí, nhưng để thuận tiện cho việc soạn thảo hợp đồng, anh Lý, anh có thể cho tôi biết, anh định đầu tư bao nhiêu và sử dụng đòn bẩy như thế nào?”
“Mười hai triệu, tôi muốn đòn bẩy gấp năm mươi lần để biến mười hai triệu thành sáu trăm triệu phí hoạt động, nếu số tiền quá nhỏ thì sẽ rất lãng phí thời gian!”
Lý Thần vừa mở lời, phòng tiếp tân chìm trong im lặng.
“Anh… anh Lý, như vậy rủi ro rất lớn!”, Ngô Hải lắp bắp nói.
Cho dù là giám đốc kinh doanh của một công ty chứng khoán, Ngô Hải đã nhìn thấy số tiền với con số rất lớn, sáu trăm triệu không là gì cả, nhưng cá nhân đầu tư kỳ hạn lại dám dùng mười hai triệu làm đòn bẩy tăng lên sáu trăm triệu, Ngô Hải có nằm mơ cũng không nghĩ tới!
“Chơi lớn thắng lớn, giám đốc Ngô, ông không dám nhận à?”, Lý Thần cười đầy ẩn ý.
“Anh Lý, cách làm của anh chúng tôi có thể chấp nhận, nhưng có một yêu cầu, mười hai triệu phải được chuyển đầy đủ vào tài khoản của công ty chứng khoán dưới dạng ký quỹ, cho đến khi tài khoản kỳ hạn của anh bị xóa thì anh không được phép chuyển ra ngoài”.
Lý Thần gật đầu, mỉm cười đứng dậy, vươn tay ra, nói: “Hợp tác vui vẻ”.
Ngô Hải thở phào nhẹ nhõm một hơi, dùng hai tay nắm lấy tay của Lý Thần, không biết vì sao, cho dù Ngô Hải là người đã lăn lộn trong giới tài chính này nhiều năm nhưng khi nhìn Lý Thần lúc này, chỉ cảm thấy chàng thanh niên trước mặt, không thể nhìn thấu được.
Hợp đồng rất nhanh đã được ký xong, và Tô Vãn Thanh cũng tìm được cơ hội để mở lời.
“Lý… Lý Thần, cậu làm như vậy, rủi ro có phải là sẽ rất lớn không?”
Tô Vãn Thanh rất khâm phục sự dũng cảm của Lý Thần, nhưng cô cũng có chút lo lắng.
“Tôi nắm chắc được”.
Lý Thần mỉm cười, chỉ vào vị trí đối diện, nói: “Cậu cũng ngồi xuống đi, mặc dù cậu là trợ lý riêng, nhưng tôi không phải là sếp của cậu, chúng ta là bạn mà”.
Tô Vãn Thanh mỉm cười, thái độ đó khiến cho bầu không khí trong phòng tiếp khách thoải mái hơn rất nhiều.
“Tôi biết rất rõ mình đang làm gì”.
Lý Thần chỉ vào đầu của mình.
“Vì vậy, tôi sẽ chỉ làm những việc mà tôi nghĩ là chắc chắn, một khi đã xác định thì tôi sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nhưng nếu như đó là chuyện tôi không hiểu, thì tôi tuyệt đối sẽ không động vào”.
Câu nói này thật ra là Lý Thần có lòng muốn giúp Tô Vãn Thanh.
Trong ký ức kiếp trước của Lý Thần, anh biết rằng Tô Vãn Thanh là con nhà giàu ngầm, bố của cô Tô Đông Thăng là người giàu có nhất tỉnh, rất ít bạn học biết chuyện này.
Lý Thần cũng vô tình biết được chuyện này sau tai nạn của Tô Đông Thăng.
Lúc đó, trên danh nghĩa Tô Đông Thăng vẫn là người giàu có nhất tỉnh, nhưng có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.
Lý Thần được sống lại một lần, đương nhiên không muốn bỏ lỡ.
“Cậu có tiền riêng không?”
Sau khi mở tài khoản đầu tư chứng khoán trong nước, Lý Thần đột nhiên hỏi Tô Vãn Thanh ở bên cạnh.
Cô ngây ra một lúc, sau đó lúng túng nói: “Mấy năm nay cũng tiết kiệm được hai trăm nghìn”.
Ở thời đại này, việc tiết kiệm được hơn hai trăm nghìn tệ là một điều khó tin đối với những người trẻ tuổi như Tô Vãn Thanh, nhưng xét về gia cảnh của cô thì đó không phải là chuyện gì to tát.
“Dắt cậu kiếm một khoản”, Lý Thần mỉm cười, khuyến khích Tô Vãn Thanh cũng mở một tài khoản.
Nhất định là ông chủ giàu có nào đó kêu Lý Thần đi chạy việc vặt hộ.
Nghĩ như vậy, Vương Phú Quý lập tức cảm thấy rất thoải mái.
“Được rồi Bích Bích, nói chuyện với thằng nhãi nghèo hèn chưa từng được mở mang tầm mắt ấy làm gì, bạn anh đã sắp xếp xong cả rồi, chúng ta trực tiếp vào phòng VIP mở tài khoản thôi, còn thằng nhãi hạ đẳng như này, chắc cả đời cũng không được nhìn thấy phòng VIP như nào đâu!”
Vương Phú Quý bước lên, mỉm cười nói với Hồ Bích Bích.
Đọc nhanh ở VietWriter
Trong mắt Hồ Bích Bích hiện lên vẻ đắc ý và cảm giác vượt trội hơn người, cười nhạo nói: “Đúng vậy, đúng là anh Vương lợi hại, nói sắp xếp phòng VIP là sắp xếp luôn, loại nghèo hèn như anh ta, cũng chỉ biết ghen tị mà thôi”.
Nói xong, Hồ Bích Bích trợn mắt khinh thường nhìn Lý Thần rồi rời đi.
Ngay khi họ rời đi, Tô Vãn Thanh dẫn theo một người đàn ông trung niên vội vàng chạy lại.
Ngay khi người đẹp Tô Vãn Thanh xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, hầu như toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về người cô, từ đàn ông, phụ nữ đến trẻ em.
“Anh Lý, thực sự xin lỗi, tôi là Ngô Hải, đã để anh đợi lâu rồi”.
Sau khi nghe về thân phận của Lý Thần, Ngô Hải vội vàng lao tới, khách hàng lớn như vậy mấy năm mới có một người, một khi ký kết thành công, vậy thì đều là công lao của ông ấy hết.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Không sao”, Lý Thần bình thản nói.
…
Trong phòng tiếp khách riêng.
Ngô Hải lịch sự nói với Lý Thần: “Anh Lý, anh định đầu tư kỳ hạn dầu thô quốc tế sao? Không thành vấn đề, giám đốc Trương đã căn dặn rồi, tiền hoa hồng chúng tôi có thể chiết khấu cho anh ở mức thấp nhất”.
“Phí mở tài khoản và phí giao dịch đại lý hoàn toàn miễn phí, nhưng để thuận tiện cho việc soạn thảo hợp đồng, anh Lý, anh có thể cho tôi biết, anh định đầu tư bao nhiêu và sử dụng đòn bẩy như thế nào?”
“Mười hai triệu, tôi muốn đòn bẩy gấp năm mươi lần để biến mười hai triệu thành sáu trăm triệu phí hoạt động, nếu số tiền quá nhỏ thì sẽ rất lãng phí thời gian!”
Lý Thần vừa mở lời, phòng tiếp tân chìm trong im lặng.
“Anh… anh Lý, như vậy rủi ro rất lớn!”, Ngô Hải lắp bắp nói.
Cho dù là giám đốc kinh doanh của một công ty chứng khoán, Ngô Hải đã nhìn thấy số tiền với con số rất lớn, sáu trăm triệu không là gì cả, nhưng cá nhân đầu tư kỳ hạn lại dám dùng mười hai triệu làm đòn bẩy tăng lên sáu trăm triệu, Ngô Hải có nằm mơ cũng không nghĩ tới!
“Chơi lớn thắng lớn, giám đốc Ngô, ông không dám nhận à?”, Lý Thần cười đầy ẩn ý.
“Anh Lý, cách làm của anh chúng tôi có thể chấp nhận, nhưng có một yêu cầu, mười hai triệu phải được chuyển đầy đủ vào tài khoản của công ty chứng khoán dưới dạng ký quỹ, cho đến khi tài khoản kỳ hạn của anh bị xóa thì anh không được phép chuyển ra ngoài”.
Lý Thần gật đầu, mỉm cười đứng dậy, vươn tay ra, nói: “Hợp tác vui vẻ”.
Ngô Hải thở phào nhẹ nhõm một hơi, dùng hai tay nắm lấy tay của Lý Thần, không biết vì sao, cho dù Ngô Hải là người đã lăn lộn trong giới tài chính này nhiều năm nhưng khi nhìn Lý Thần lúc này, chỉ cảm thấy chàng thanh niên trước mặt, không thể nhìn thấu được.
Hợp đồng rất nhanh đã được ký xong, và Tô Vãn Thanh cũng tìm được cơ hội để mở lời.
“Lý… Lý Thần, cậu làm như vậy, rủi ro có phải là sẽ rất lớn không?”
Tô Vãn Thanh rất khâm phục sự dũng cảm của Lý Thần, nhưng cô cũng có chút lo lắng.
“Tôi nắm chắc được”.
Lý Thần mỉm cười, chỉ vào vị trí đối diện, nói: “Cậu cũng ngồi xuống đi, mặc dù cậu là trợ lý riêng, nhưng tôi không phải là sếp của cậu, chúng ta là bạn mà”.
Tô Vãn Thanh mỉm cười, thái độ đó khiến cho bầu không khí trong phòng tiếp khách thoải mái hơn rất nhiều.
“Tôi biết rất rõ mình đang làm gì”.
Lý Thần chỉ vào đầu của mình.
“Vì vậy, tôi sẽ chỉ làm những việc mà tôi nghĩ là chắc chắn, một khi đã xác định thì tôi sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nhưng nếu như đó là chuyện tôi không hiểu, thì tôi tuyệt đối sẽ không động vào”.
Câu nói này thật ra là Lý Thần có lòng muốn giúp Tô Vãn Thanh.
Trong ký ức kiếp trước của Lý Thần, anh biết rằng Tô Vãn Thanh là con nhà giàu ngầm, bố của cô Tô Đông Thăng là người giàu có nhất tỉnh, rất ít bạn học biết chuyện này.
Lý Thần cũng vô tình biết được chuyện này sau tai nạn của Tô Đông Thăng.
Lúc đó, trên danh nghĩa Tô Đông Thăng vẫn là người giàu có nhất tỉnh, nhưng có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.
Lý Thần được sống lại một lần, đương nhiên không muốn bỏ lỡ.
“Cậu có tiền riêng không?”
Sau khi mở tài khoản đầu tư chứng khoán trong nước, Lý Thần đột nhiên hỏi Tô Vãn Thanh ở bên cạnh.
Cô ngây ra một lúc, sau đó lúng túng nói: “Mấy năm nay cũng tiết kiệm được hai trăm nghìn”.
Ở thời đại này, việc tiết kiệm được hơn hai trăm nghìn tệ là một điều khó tin đối với những người trẻ tuổi như Tô Vãn Thanh, nhưng xét về gia cảnh của cô thì đó không phải là chuyện gì to tát.
“Dắt cậu kiếm một khoản”, Lý Thần mỉm cười, khuyến khích Tô Vãn Thanh cũng mở một tài khoản.