Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Mặc dù hiện tại tài chính của Tập đoàn Tô Thị đang gặp khó khăn, nhưng Lý Thần đã chỉ ra, rào cản này sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua.
Lúc này Tô Đông Thăng đưa ra đề nghị này, hiển nhiên là muốn có qua có lại, muốn cho Lý Thần một cơ hội tốt.
Để vận hành kế hoạch, điều quan trọng nhất là nhân lực, mối liên hệ với phía ngân hàng xây dựng và nhà nước, những thứ mà Lý Thần mới nổi không có được.
Nhưng với Tô Đông Thăng thì khác.
Có lẽ, Tô Đông Thăng không chỉ muốn có qua có lại, mà còn có suy xét sâu sắc hơn.
Lý Thần liếc nhìn Tô Vãn Thanh đang vui vẻ ở bên cạnh, dần dần hiểu ra kế hoạch của bố vợ tương lai.
Ông ấy sẽ dùng nhân lực của mình để trải đường cho anh.
“Được rồi, sau chúng ta sẽ chính thức đàm phán sau”, Lý Thần đáp lại.
Tô Đông Thăng hài lòng gật đầu, nói chuyện với người thông minh không cần nói quá kĩ, nói một hiểu mười.
Chiếc xe phi nước đại, rời khỏi trung tâm thành phố, đến ngoại ô, là người giàu nhất tỉnh, nơi ở của nhà họ Tô đương nhiên rất nguy nga.
Mấy năm trước, Tô Đông Thăng đã mua một mảnh đất phong thủy quý, xây một ngôi biệt thự bên núi sông, diện tích cực lớn với sân trước rộng hàng trăm mét vuông.
Lối vào có một đài phun nước, đường vào rộng rãi với bãi cỏ xanh mướt ở hai bên.
Sau khi lái xe qua đài phun nước, đến ngôi biệt thự gần giống như lâu đài, một người hầu tiến đến mở cửa.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Lý Thần vẫn không khỏi ngưỡng mộ độ giàu có của người giàu nhất tỉnh khi nhìn căn biệt thự xa hoa trước mặt.
Sau khi trở về nhà, Tô Đông Thăng định ăn tối với hai người, nhưng sau khi nhận được một cuộc gọi, ông ấy đã thay đổi kế hoạch.
“Có rất nhiều người trong tập đoàn đang trưng cầu ý kiến về tiền hàng.
Chú nghi ngờ Hà Chí Thành chó cùng rứt giậu đã loan tin ra ngoài”, vẻ mặt của Tô Đông Thăng không được tốt cho lắm.
"Hơn nữa chuyển nhượng tài sản cũng có chút vấn đề.
Chú phải tự mình đi xử lý.
Hai đứa cứ ở nhà ăn cơm tối trước đi, chú sẽ về sau".
Nghe thấy lời nói của Tô Đông Thăng, Lý Thần nói: "Chú Tô, chú cứ đi đi, nếu có gì cần thì cứ gọi cho cháu, lúc nào cũng được".
Tô Đông Thăng vung tay lên khảng khái nói: "Mấy chuyện cỏn con này có là gì.
Tên Tô Đông Thăng này đã là thương hiệu ở cái tỉnh này rồi, nói gì cũng dẹp yên được hết, yên tâm đi".
Nói xong, Tô Đông Thăng vội vàng rời đi.
Nhìn thấy chiếc xe rời đi, Tô Vãn Thanh lo lắng nói: "Bố tôi sẽ ổn chứ".
"Bố cậu có thể từ hai bàn tay trắng lập nên gia nghiệp lớn như vậy, ông ấy sẽ không để nó bị hủy hoại đâu.
Đừng lo, có mỗi tên Hà Chí Thành thôi mà, không sao đâu", Lý Thần an ủi.
Tô Vãn Thanh quay đầu nhìn Lý Thần hỏi: "Còn cậu? Từ khi gặp được cậu cho tới bây giờ, tôi chưa thấy cậu hoảng hốt bao giờ.
Thật sự không có việc gì mà cậu không giải quyết được sao?"
“Có đấy”, câu trả lời của Lý Thần nằm ngoài dự đoán của Tô Vãn Thanh.
“Là chuyện gì vậy?”, Tô Vãn Thanh tò mò hỏi.
"Cậu đấy".
“Làm thế nào để làm cho cậu hạnh phúc, làm cho cậu vui vẻ là một vấn đề rất nghiêm túc đối với tôi”, Lý Thần nhìn chằm chằm vào Tô Vãn Thanh, khẽ cười nói.
Ngơ ngác nhìn Lý Thần, đôi má trắng non, mịn màng của Tô Vãn Thanh ửng hồng.
Đột ngột lùi lại một bước, Tô Vãn Thanh bối rối nói: "Dẻo mỏ!"
Nói xong, mỹ nữ xinh đẹp chạy nhanh đi như muốn trốn tránh, tiên nữ lạnh lùng cao ngạo trước mặt mọi người trước kia, không biết đã đi đâu mất rồi..
Lúc này Tô Đông Thăng đưa ra đề nghị này, hiển nhiên là muốn có qua có lại, muốn cho Lý Thần một cơ hội tốt.
Để vận hành kế hoạch, điều quan trọng nhất là nhân lực, mối liên hệ với phía ngân hàng xây dựng và nhà nước, những thứ mà Lý Thần mới nổi không có được.
Nhưng với Tô Đông Thăng thì khác.
Có lẽ, Tô Đông Thăng không chỉ muốn có qua có lại, mà còn có suy xét sâu sắc hơn.
Lý Thần liếc nhìn Tô Vãn Thanh đang vui vẻ ở bên cạnh, dần dần hiểu ra kế hoạch của bố vợ tương lai.
Ông ấy sẽ dùng nhân lực của mình để trải đường cho anh.
“Được rồi, sau chúng ta sẽ chính thức đàm phán sau”, Lý Thần đáp lại.
Tô Đông Thăng hài lòng gật đầu, nói chuyện với người thông minh không cần nói quá kĩ, nói một hiểu mười.
Chiếc xe phi nước đại, rời khỏi trung tâm thành phố, đến ngoại ô, là người giàu nhất tỉnh, nơi ở của nhà họ Tô đương nhiên rất nguy nga.
Mấy năm trước, Tô Đông Thăng đã mua một mảnh đất phong thủy quý, xây một ngôi biệt thự bên núi sông, diện tích cực lớn với sân trước rộng hàng trăm mét vuông.
Lối vào có một đài phun nước, đường vào rộng rãi với bãi cỏ xanh mướt ở hai bên.
Sau khi lái xe qua đài phun nước, đến ngôi biệt thự gần giống như lâu đài, một người hầu tiến đến mở cửa.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Lý Thần vẫn không khỏi ngưỡng mộ độ giàu có của người giàu nhất tỉnh khi nhìn căn biệt thự xa hoa trước mặt.
Sau khi trở về nhà, Tô Đông Thăng định ăn tối với hai người, nhưng sau khi nhận được một cuộc gọi, ông ấy đã thay đổi kế hoạch.
“Có rất nhiều người trong tập đoàn đang trưng cầu ý kiến về tiền hàng.
Chú nghi ngờ Hà Chí Thành chó cùng rứt giậu đã loan tin ra ngoài”, vẻ mặt của Tô Đông Thăng không được tốt cho lắm.
"Hơn nữa chuyển nhượng tài sản cũng có chút vấn đề.
Chú phải tự mình đi xử lý.
Hai đứa cứ ở nhà ăn cơm tối trước đi, chú sẽ về sau".
Nghe thấy lời nói của Tô Đông Thăng, Lý Thần nói: "Chú Tô, chú cứ đi đi, nếu có gì cần thì cứ gọi cho cháu, lúc nào cũng được".
Tô Đông Thăng vung tay lên khảng khái nói: "Mấy chuyện cỏn con này có là gì.
Tên Tô Đông Thăng này đã là thương hiệu ở cái tỉnh này rồi, nói gì cũng dẹp yên được hết, yên tâm đi".
Nói xong, Tô Đông Thăng vội vàng rời đi.
Nhìn thấy chiếc xe rời đi, Tô Vãn Thanh lo lắng nói: "Bố tôi sẽ ổn chứ".
"Bố cậu có thể từ hai bàn tay trắng lập nên gia nghiệp lớn như vậy, ông ấy sẽ không để nó bị hủy hoại đâu.
Đừng lo, có mỗi tên Hà Chí Thành thôi mà, không sao đâu", Lý Thần an ủi.
Tô Vãn Thanh quay đầu nhìn Lý Thần hỏi: "Còn cậu? Từ khi gặp được cậu cho tới bây giờ, tôi chưa thấy cậu hoảng hốt bao giờ.
Thật sự không có việc gì mà cậu không giải quyết được sao?"
“Có đấy”, câu trả lời của Lý Thần nằm ngoài dự đoán của Tô Vãn Thanh.
“Là chuyện gì vậy?”, Tô Vãn Thanh tò mò hỏi.
"Cậu đấy".
“Làm thế nào để làm cho cậu hạnh phúc, làm cho cậu vui vẻ là một vấn đề rất nghiêm túc đối với tôi”, Lý Thần nhìn chằm chằm vào Tô Vãn Thanh, khẽ cười nói.
Ngơ ngác nhìn Lý Thần, đôi má trắng non, mịn màng của Tô Vãn Thanh ửng hồng.
Đột ngột lùi lại một bước, Tô Vãn Thanh bối rối nói: "Dẻo mỏ!"
Nói xong, mỹ nữ xinh đẹp chạy nhanh đi như muốn trốn tránh, tiên nữ lạnh lùng cao ngạo trước mặt mọi người trước kia, không biết đã đi đâu mất rồi..