Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 411 Đây thật đúng là một sự vinh dự.
Ngày hôm sau, trước nửa tiếng đồng hồ của buổi họp đã định. Lý Thần đã tới công ty Hoa Nghị Huynh Đệ
Lâm Nhiễm tới từ sớm dẫn theo vài người của tầng lớp cấp cao ra đón tiếp.
“Thế nào? Vẫn thuận lợi chứ?”, Lý Thần bắt tay với Lâm Nhiễm, cười nói.
Mặc dù sắc mặt Lâm Nhiễm rất mệt mỏi nhưng ông ấy rất hào hứng nói: “Rất bận, nói thật là người trong công ty Hoa Nghị Huynh Đệ không giúp được gì nhiều, bọn họ thiếu kinh nghiệm tổ chức các buổi tiệc quy mô lớn”.
Câu nói này khiến sắc mặt của các phó tổng đứng bên cạnh hơi đỏ.
Có điều ông ta cũng không nói gì. Thứ nhất vì Lâm Nhiễm là CEO ở Hồng Kông. Dù ngầu tới cỡ nào thì cũng không thể chạy tới tận Hoa Nghị Huynh Đệ cướp bát cơm của ông ta được.
Một mặt khác, giai đoạn này, thực lực của đội Lâm Nhiễm là điều mà ai cũng nhìn thấy.
Bất luận là tới đâu thì mọi người cũng đều phục những người có năng lực cả.
“Sếp Lâm nói phải, chúng tôi biết mình kém, rất xấu hổ”.
Phó tổng vốn tưởng sẽ bị Lý Thần phê bình một trận nhưng không ngờ Lý Thần chỉ nói: “Không sao, chuyện gì cũng đều từ không dần dần phát triển lên, có cơ hội lần này thì sau này mọi người sẽ biết nên làm thế nào”.
Vừa nói, Lý Thần vừa nghiêm túc nói với vị phó tổng này: “Hoa Nghị Huynh Đệ phía bên này, nhất định phải giữ được thái độ khiêm tốn học tập với sếp Lâm, cơ hội này công ty muốn cầu cũng không có mà cầu đâu, hiểu rõ chưa?”
Phó tổng vội vàng nghiêm túc nói: “Tôi biết rồi, chủ tịch!”
Lý Thần gật đầu, dẫn theo một đoàn người đi về phía phòng hội nghị: “Những người phía trên cử đến đã tới chưa?”
Phó tổng lắc đầu: “Chúng tôi cử người đi đón tiếp, nhưng vẫn chưa tới”.
Lý Thần nhìn đồng hồ, giờ còn cách buổi họp chưa tới mười phút, người vẫn chưa tới sao?
Lúc này, Lý Thần nhận được điện thoại của Ngô Giang Hải.
“Anh Lý, người được cử tới họp với Hoa Nghị Huynh Đệ lần này là kẻ địch của bố tôi. Ông ta cho rằng chúng ta cấu kết với nhau mới có được quyền tổ chức buổi tiệc tối nay nên có khả năng sẽ ra tay đấy”.
Lý Thần bỗng bừng tỉnh, chẳng trách đối phương chần chừ như vậy, giờ thì có thể giải thích rõ ràng rồi.
“Được, tôi sẽ xem tình hình hành động. Giờ chuyện lớn đã thành, ai phản đối cũng vô ích. Ông ta có bản lĩnh tước bỏ quyền tổ chức của tôi sao”, Lý Thần thản nhiên nói.
Ngô Giang Hải cười: “Giờ tuyên bố đã được phát đi, hơn nữa thời gian còn lại chưa tới một tuần, đương nhiên không thể nào tước bỏ quyền tổ chức của anh, hơn nữa ông ấy cũng sẽ không có được cái quyền đó”.
“Cùng lắm thì ông ta chỉ có thể giám sát quá trình họp của công ty, nhất là quyết định về danh sách khách mời, sợ bên trong công ty có gì đó mờ ám, nhưng đến quyền thẩm hạch ông ta cũng không có, tất cả đều giao lên trên. Nói trắng ra cũng chỉ có thể làm chút trò vặt vãnh, anh Lý không cần lo lắng”.
Nghe được lời nói có nhã ý đó, Lý Thần cười: “Được, cảm ơn tình báo của anh”.
Ngô Giang Hải vui mừng đáp lại, có phần lắp bắp nói: “Anh Lý, tôi cũng muốn đi, không biết có tiện không?”
Đề cao người khác là điều nên làm. Giai đoạn vừa rồi, biểu hiện của nhà họ Ngô cũng rất khá. Riêng việc gọi điện hôm nay đã có thể giúp Lý Thần tiết kiệm được không ít việc. Nên đương nhiên anh sẽ không so đo với những chuyện cỏn con này.
“Không sao, tôi thêm tên của anh và em trai anh. Cổ đông của công ty Hoa Nghị Huynh đệ, tham gia tiệc do công ty tổ chức, sẽ không ai bới lông tìm vết đâu”, Lý Thần nói.
Ngô Giang Hải vốn nghĩ chỉ cần được đi đã là khá lắm rồi, cũng được goi như là có chút thể diện. Dù sao giai đoạn này ở Yến Kinh, phải là những kẻ thượng lưu mới có thể tìm được cửa lấy được thư mời làm niềm vinh dự.
Chỉ có điều hiện tại danh sách khách mời vẫn chưa đưa ra, phần lớn mọi người cũng chỉ khoác lác chút, thế mà Lý Thần không những cho anh ta tư cách mà cả em trai anh ta cũng có phần.
Đây thật đúng là một sự vinh dự.
Với lời cảm ơn ngàn vạn lần của Ngô Giang Hải, Lý Thần bèn tắt điện thoại.
Lúc này, buổi hội nghị đã tới giờ.
“Tám giờ rưỡi rồi, chủ tịch, người vẫn chưa tới, hay là tôi đi giục?”, phó tổng dè dặt hỏi.
“Không cần đâu, thời gian tới thì cứ bắt đầu, họ không tới không liên quan gì tới chúng ta”, Lý Thần nói.
Đối với kẻ không có thiện chứ, lấy sự chần chừ ra để đè ép mình thì Lý Thần không có thời gian phục vụ.
Lý Thần vừa dứt lời thì cánh cửa phòng hội nghị được mở ra. Một người đàn ông trung niên dẫn theo hai nhân viên bước vào.
Lâm Nhiễm tới từ sớm dẫn theo vài người của tầng lớp cấp cao ra đón tiếp.
“Thế nào? Vẫn thuận lợi chứ?”, Lý Thần bắt tay với Lâm Nhiễm, cười nói.
Mặc dù sắc mặt Lâm Nhiễm rất mệt mỏi nhưng ông ấy rất hào hứng nói: “Rất bận, nói thật là người trong công ty Hoa Nghị Huynh Đệ không giúp được gì nhiều, bọn họ thiếu kinh nghiệm tổ chức các buổi tiệc quy mô lớn”.
Câu nói này khiến sắc mặt của các phó tổng đứng bên cạnh hơi đỏ.
Có điều ông ta cũng không nói gì. Thứ nhất vì Lâm Nhiễm là CEO ở Hồng Kông. Dù ngầu tới cỡ nào thì cũng không thể chạy tới tận Hoa Nghị Huynh Đệ cướp bát cơm của ông ta được.
Một mặt khác, giai đoạn này, thực lực của đội Lâm Nhiễm là điều mà ai cũng nhìn thấy.
Bất luận là tới đâu thì mọi người cũng đều phục những người có năng lực cả.
“Sếp Lâm nói phải, chúng tôi biết mình kém, rất xấu hổ”.
Phó tổng vốn tưởng sẽ bị Lý Thần phê bình một trận nhưng không ngờ Lý Thần chỉ nói: “Không sao, chuyện gì cũng đều từ không dần dần phát triển lên, có cơ hội lần này thì sau này mọi người sẽ biết nên làm thế nào”.
Vừa nói, Lý Thần vừa nghiêm túc nói với vị phó tổng này: “Hoa Nghị Huynh Đệ phía bên này, nhất định phải giữ được thái độ khiêm tốn học tập với sếp Lâm, cơ hội này công ty muốn cầu cũng không có mà cầu đâu, hiểu rõ chưa?”
Phó tổng vội vàng nghiêm túc nói: “Tôi biết rồi, chủ tịch!”
Lý Thần gật đầu, dẫn theo một đoàn người đi về phía phòng hội nghị: “Những người phía trên cử đến đã tới chưa?”
Phó tổng lắc đầu: “Chúng tôi cử người đi đón tiếp, nhưng vẫn chưa tới”.
Lý Thần nhìn đồng hồ, giờ còn cách buổi họp chưa tới mười phút, người vẫn chưa tới sao?
Lúc này, Lý Thần nhận được điện thoại của Ngô Giang Hải.
“Anh Lý, người được cử tới họp với Hoa Nghị Huynh Đệ lần này là kẻ địch của bố tôi. Ông ta cho rằng chúng ta cấu kết với nhau mới có được quyền tổ chức buổi tiệc tối nay nên có khả năng sẽ ra tay đấy”.
Lý Thần bỗng bừng tỉnh, chẳng trách đối phương chần chừ như vậy, giờ thì có thể giải thích rõ ràng rồi.
“Được, tôi sẽ xem tình hình hành động. Giờ chuyện lớn đã thành, ai phản đối cũng vô ích. Ông ta có bản lĩnh tước bỏ quyền tổ chức của tôi sao”, Lý Thần thản nhiên nói.
Ngô Giang Hải cười: “Giờ tuyên bố đã được phát đi, hơn nữa thời gian còn lại chưa tới một tuần, đương nhiên không thể nào tước bỏ quyền tổ chức của anh, hơn nữa ông ấy cũng sẽ không có được cái quyền đó”.
“Cùng lắm thì ông ta chỉ có thể giám sát quá trình họp của công ty, nhất là quyết định về danh sách khách mời, sợ bên trong công ty có gì đó mờ ám, nhưng đến quyền thẩm hạch ông ta cũng không có, tất cả đều giao lên trên. Nói trắng ra cũng chỉ có thể làm chút trò vặt vãnh, anh Lý không cần lo lắng”.
Nghe được lời nói có nhã ý đó, Lý Thần cười: “Được, cảm ơn tình báo của anh”.
Ngô Giang Hải vui mừng đáp lại, có phần lắp bắp nói: “Anh Lý, tôi cũng muốn đi, không biết có tiện không?”
Đề cao người khác là điều nên làm. Giai đoạn vừa rồi, biểu hiện của nhà họ Ngô cũng rất khá. Riêng việc gọi điện hôm nay đã có thể giúp Lý Thần tiết kiệm được không ít việc. Nên đương nhiên anh sẽ không so đo với những chuyện cỏn con này.
“Không sao, tôi thêm tên của anh và em trai anh. Cổ đông của công ty Hoa Nghị Huynh đệ, tham gia tiệc do công ty tổ chức, sẽ không ai bới lông tìm vết đâu”, Lý Thần nói.
Ngô Giang Hải vốn nghĩ chỉ cần được đi đã là khá lắm rồi, cũng được goi như là có chút thể diện. Dù sao giai đoạn này ở Yến Kinh, phải là những kẻ thượng lưu mới có thể tìm được cửa lấy được thư mời làm niềm vinh dự.
Chỉ có điều hiện tại danh sách khách mời vẫn chưa đưa ra, phần lớn mọi người cũng chỉ khoác lác chút, thế mà Lý Thần không những cho anh ta tư cách mà cả em trai anh ta cũng có phần.
Đây thật đúng là một sự vinh dự.
Với lời cảm ơn ngàn vạn lần của Ngô Giang Hải, Lý Thần bèn tắt điện thoại.
Lúc này, buổi hội nghị đã tới giờ.
“Tám giờ rưỡi rồi, chủ tịch, người vẫn chưa tới, hay là tôi đi giục?”, phó tổng dè dặt hỏi.
“Không cần đâu, thời gian tới thì cứ bắt đầu, họ không tới không liên quan gì tới chúng ta”, Lý Thần nói.
Đối với kẻ không có thiện chứ, lấy sự chần chừ ra để đè ép mình thì Lý Thần không có thời gian phục vụ.
Lý Thần vừa dứt lời thì cánh cửa phòng hội nghị được mở ra. Một người đàn ông trung niên dẫn theo hai nhân viên bước vào.