Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-222
Chương 222: Bắt đầu thi đại học (2)
Editor: Waveliterature Vietnam
"Đúng vậy!" Ông Chu vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, tiến lại gần phía Trịnh Thành Tử, một tay đặt trên vai cậu và nói: "Ngày này năm sau, là thời điểm con bước vào chiến trường, kì thi đại học, là một chuyện đại sự trong đời, tương lai của con sẽ được quyết định vào thời điểm này, kết quả kì thi đại học sẽ là định hướng và cơ sở cho con đường sau này của con đấy… …"
"..."
"..."
Thỏ trắng và Trịnh Thành Tử nghe ông Chu nói vậy thì hết sức sửng sốt, cứng đờ người ra.
Đặc biệt là Trịnh Thành Tử, anh nhìn bố với ánh mắt khó hiểu, suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa lên tiếng.
Hóa ra suốt mấy ngày hôm nay trong nhà không ai để ý đến việc Thành Tử chuẩn bị thi đại học hoàn toàn không phải vì họ sợ gây áp lực cho con … ….
Mà bởi vì bố của cậu ấy căn bản là đã nhớ nhầm con trai mình năm nay học lớp mấy!?
Một bên ông Chu vẫn đang tiếp tục bài thuyết giảng về tầm quan trọng của việc thi đại học đối với cuộc đời mỗi con người, bên này Trịnh Thành Tử mặt đã biến sắc, cảm thấy khó hiểu.
Đang say sưa kể, ông Chu chợt nhận ra Thành Tử không hề nghiêm túc tập trung vào lời ông nói, không nhịn được ông Chu liền lên tiếng: "Con có đang nghe ta nói không hả?? Những gì nãy giờ ta nói với con về kì thi đại học con đều đã nhớ hết rồi chứ?"
"… …" Trịnh Thành Tử vẫn im lặng càng mở to mắt ra nhìn vào bố của mình.
"Này, con dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào ta là có ý gì vậy hả?" Ông Chu nhướn lông mày, không nhịn được liền bực mình gõ gõ mấy cái vào bàn ăn, tiếp tục nói: "Đến thời điểm này rồi, con có thật sự hiểu tầm quan trọng của kỳ thi tuyển sinh đại học này không??"
"Chú Chu…. …" Thỏ trắng nãy giờ ngồi bên chứng kiến hết mọi chuyện liền mở miệng nói với giọng yếu ớt " Ca ca nước cam… … là ngày hôm nay đi thi đại học… … chứ không phải sang năm mới thi ạ… …"
"Cái gì cơ!?"
Lần này đến lượt ông Chu sửng sốt, giật nảy mình.
Ông ánh mắt đờ đẫn nhìn thỏ trắng một hồi lâu, vẫn chưa tin vào những lời mình vừa được nghe, quay qua hỏi Trịnh Thành Tử: "Con… …năm nay không phải con mới lớp 11 ư, năm sau mới lên 12 mà??"
"..."
Trịnh Thành nhìn bố và không có phản ứng gì, im lặng tiếp tục ăn sáng.
"Chú à, ca ca nước cam lên lớp 12, thì con vào lớp 6… …" Thỏ trắng không nhịn được cười, tiếp tục giải thích cho ông Chu hiểu rõ.
"Việc này… …việc này… …" Ông Chu vẫn chưa hết sửng sốt, nhìn chằm chằm vào biểu cảm lạnh nhạt của Trịnh Thành Tử một lúc lâu, rồi lại liếc nhìn vào chút thức ăn trên bàn chỉ là một bát cháo loãng, ông liền lập tức đứng dậy, hướng về phía Thành Tử và gấp gáp nói: "Con cứ ngồi yên đấy, đừng đi đâu cả, để ta vào làm lại bữa sáng thật ngon cho con, ăn xong rồi hãy đi thi!!"
"Bố… …" Trịnh Thành Tử vẻ mặt bất lực nhìn bố, không kịp nói hết câu thì ông Chu đã quay người đi vào phía trong phòng bếp.
Trên bàn ăn cơm lúc này chỉ còn lại Trịnh Thành Tử và thỏ trắng, hai người chỉ biết im lặng ngồi nhìn nhau.
"Ca ca nước cam… …" Thỏ trắng suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục cũng nhỏ giọng nhìn Trịnh Thành Tử và hỏi: "Cô Chu gần đây không ở nhà, chắc không phải cũng nghĩ rằng năm sau anh mới thi đại học đấy chứ?? Theo em với tính cách của cô ấy, nhất định sẽ chuẩn bị cho anh rất nhiều bánh rán với trứng gà vào thời điểm này… …"
" Đúng vậy đấy, ngoài bánh rán và trứng gà còn có bánh gạo, bánh ngọt rất nhiều loại bánh khác nữa… …" Trịnh Thành Tử nhàn nhạt kể rồi nhìn thỏ trắng: "Anh cảm thấy may mắn vì bà ấy quên hôm nay là ngày thi đại học, không thì anh sẽ chẳng có nổi bữa sáng bình thường trước khi thi."
"Tới rồi, tới rồi, con trai của ta! Bố đã ốp cho con hai quả trứng, nhân lúc nó còn nóng nhanh ăn đi, bổ sung dinh dưỡng cho não bộ!" Mải nói chuyện nãy giờ, hai người không để ý ông Chu đã làm xong bữa sáng và từ trong nhà bếp đi ra trên tay bê hai quả trứng ốp.
Ông đem hai quả trứng tới trước mặt Thành Tử và nói với giọng điệu dỗ dành, nịnh nọt: "Ngoan, con trai của bố, nhân lúc trứng đang nóng con mau ăn đi nào!"
Trịnh Thành Tử liếc nhìn hai quả trứng ốp vẫn còn hơi khói bốc lên, rồi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hớn hở của bố mình, chậm rãi nói: "Bố không cùng con nghiên cứu về ý nghĩa của kì thi tuyển sinh đại học nữa ư, hình như lúc nãy bố đang nói dở vấn đề đó mà?"
Editor: Waveliterature Vietnam
"Đúng vậy!" Ông Chu vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, tiến lại gần phía Trịnh Thành Tử, một tay đặt trên vai cậu và nói: "Ngày này năm sau, là thời điểm con bước vào chiến trường, kì thi đại học, là một chuyện đại sự trong đời, tương lai của con sẽ được quyết định vào thời điểm này, kết quả kì thi đại học sẽ là định hướng và cơ sở cho con đường sau này của con đấy… …"
"..."
"..."
Thỏ trắng và Trịnh Thành Tử nghe ông Chu nói vậy thì hết sức sửng sốt, cứng đờ người ra.
Đặc biệt là Trịnh Thành Tử, anh nhìn bố với ánh mắt khó hiểu, suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa lên tiếng.
Hóa ra suốt mấy ngày hôm nay trong nhà không ai để ý đến việc Thành Tử chuẩn bị thi đại học hoàn toàn không phải vì họ sợ gây áp lực cho con … ….
Mà bởi vì bố của cậu ấy căn bản là đã nhớ nhầm con trai mình năm nay học lớp mấy!?
Một bên ông Chu vẫn đang tiếp tục bài thuyết giảng về tầm quan trọng của việc thi đại học đối với cuộc đời mỗi con người, bên này Trịnh Thành Tử mặt đã biến sắc, cảm thấy khó hiểu.
Đang say sưa kể, ông Chu chợt nhận ra Thành Tử không hề nghiêm túc tập trung vào lời ông nói, không nhịn được ông Chu liền lên tiếng: "Con có đang nghe ta nói không hả?? Những gì nãy giờ ta nói với con về kì thi đại học con đều đã nhớ hết rồi chứ?"
"… …" Trịnh Thành Tử vẫn im lặng càng mở to mắt ra nhìn vào bố của mình.
"Này, con dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào ta là có ý gì vậy hả?" Ông Chu nhướn lông mày, không nhịn được liền bực mình gõ gõ mấy cái vào bàn ăn, tiếp tục nói: "Đến thời điểm này rồi, con có thật sự hiểu tầm quan trọng của kỳ thi tuyển sinh đại học này không??"
"Chú Chu…. …" Thỏ trắng nãy giờ ngồi bên chứng kiến hết mọi chuyện liền mở miệng nói với giọng yếu ớt " Ca ca nước cam… … là ngày hôm nay đi thi đại học… … chứ không phải sang năm mới thi ạ… …"
"Cái gì cơ!?"
Lần này đến lượt ông Chu sửng sốt, giật nảy mình.
Ông ánh mắt đờ đẫn nhìn thỏ trắng một hồi lâu, vẫn chưa tin vào những lời mình vừa được nghe, quay qua hỏi Trịnh Thành Tử: "Con… …năm nay không phải con mới lớp 11 ư, năm sau mới lên 12 mà??"
"..."
Trịnh Thành nhìn bố và không có phản ứng gì, im lặng tiếp tục ăn sáng.
"Chú à, ca ca nước cam lên lớp 12, thì con vào lớp 6… …" Thỏ trắng không nhịn được cười, tiếp tục giải thích cho ông Chu hiểu rõ.
"Việc này… …việc này… …" Ông Chu vẫn chưa hết sửng sốt, nhìn chằm chằm vào biểu cảm lạnh nhạt của Trịnh Thành Tử một lúc lâu, rồi lại liếc nhìn vào chút thức ăn trên bàn chỉ là một bát cháo loãng, ông liền lập tức đứng dậy, hướng về phía Thành Tử và gấp gáp nói: "Con cứ ngồi yên đấy, đừng đi đâu cả, để ta vào làm lại bữa sáng thật ngon cho con, ăn xong rồi hãy đi thi!!"
"Bố… …" Trịnh Thành Tử vẻ mặt bất lực nhìn bố, không kịp nói hết câu thì ông Chu đã quay người đi vào phía trong phòng bếp.
Trên bàn ăn cơm lúc này chỉ còn lại Trịnh Thành Tử và thỏ trắng, hai người chỉ biết im lặng ngồi nhìn nhau.
"Ca ca nước cam… …" Thỏ trắng suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục cũng nhỏ giọng nhìn Trịnh Thành Tử và hỏi: "Cô Chu gần đây không ở nhà, chắc không phải cũng nghĩ rằng năm sau anh mới thi đại học đấy chứ?? Theo em với tính cách của cô ấy, nhất định sẽ chuẩn bị cho anh rất nhiều bánh rán với trứng gà vào thời điểm này… …"
" Đúng vậy đấy, ngoài bánh rán và trứng gà còn có bánh gạo, bánh ngọt rất nhiều loại bánh khác nữa… …" Trịnh Thành Tử nhàn nhạt kể rồi nhìn thỏ trắng: "Anh cảm thấy may mắn vì bà ấy quên hôm nay là ngày thi đại học, không thì anh sẽ chẳng có nổi bữa sáng bình thường trước khi thi."
"Tới rồi, tới rồi, con trai của ta! Bố đã ốp cho con hai quả trứng, nhân lúc nó còn nóng nhanh ăn đi, bổ sung dinh dưỡng cho não bộ!" Mải nói chuyện nãy giờ, hai người không để ý ông Chu đã làm xong bữa sáng và từ trong nhà bếp đi ra trên tay bê hai quả trứng ốp.
Ông đem hai quả trứng tới trước mặt Thành Tử và nói với giọng điệu dỗ dành, nịnh nọt: "Ngoan, con trai của bố, nhân lúc trứng đang nóng con mau ăn đi nào!"
Trịnh Thành Tử liếc nhìn hai quả trứng ốp vẫn còn hơi khói bốc lên, rồi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hớn hở của bố mình, chậm rãi nói: "Bố không cùng con nghiên cứu về ý nghĩa của kì thi tuyển sinh đại học nữa ư, hình như lúc nãy bố đang nói dở vấn đề đó mà?"
Bình luận facebook