-
Chương 12
Hổ ngọc thời Chiến quốc
"Nếu cô chịu khó ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay tôi sẽ không làm khó cô", thấy giọng cô rõ ràng là đang xin tha, tay Hạ Lan Tịnh Đình buông lỏng, còn nho nhã cẩn thận chỉnh lại cổ áo vừa bị kéo lệch giúp cô.
Bì Bì nghiến răng nghiến lợi nhiếc móc trong lòng, thật là một kẻ bạo ngược!
Trên khuôn mặt của kẻ bạo ngược còn mang theo nụ cười của người chiến thắng, nhưng sống mũi bất chợt thấy nhẹ bẫng, kính râm đã bị Bì Bì tháo xuống, ngay sau đó nắp chiếc thùng rác được mở ra một hồi.
"Kính của tôi đâu?", khuôn mặt anh sầm xuống.
"Anh vứt đồ của tôi, tôi cũng vứt đồ của anh", Bì Bì phủi bụi trên tay, sau đó khoanh tay, khiêu khích, "Thế là hòa nhau nhé. Hơn nữa, anh không đeo kính trông khôi ngô tuấn tú hơn, thật đấy".
"..."
Thực ra Bì Bì muốn nhìn xem Hạ Lan Tịnh Đình khi không đeo kính trông sẽ như thế nào. Nói cách khác, vào ban ngày đôi mắt của anh sẽ trông như thế nào. Sẽ nhắm tịt lại sao? Hay là khép hờ, để lộ phân nửa lòng trắng?
Thế nhưng, Bì Bì lại có chút thất vọng.
Bởi vì mắt của Hạ Lan Tịnh Đình và mắt người bình thường không khác nhau là mấy. Đôi đồng tử lớn, đen sâu không thấy đáy, tựa như đường hầm thời gian vậy. Nhưng khi anh nhìn chằm chằm vào cô, thị giác hoàn toàn không có bất cứ tiêu điểm nào, thậm chí ánh mắt còn không chút động, hoàn toàn giống một người mù. Bất cứ ai nhìn thấy đôi mắt như thế đều cảm thấy vô cùng đẹp, đồng thời cũng cảm thấy thị lực của anh chắc chắn có vấn đề.
Giằng co một hồi, đột nhiên Hạ Lan Tịnh Đình nhắm mắt, có thể nhận ra anh rất muốn cáu nhưng cố gắng kìm chế bản thân.
Anh không nói gì, đi thẳng đến thùng rác, mở nắp ra, sau đó đưa tay vào tìm kiếm một hồi. Khi tìm được chiếc kính, anh lau nhẹ nhàng rồi đeo lên.
Bì Bì nhanh tay nhanh mắt đi theo qua đó, cũng muốn nhân cơ hội lấy giày của mình ra, nhưng lại bị Hạ Lan Tịnh Đình giữ lại không chút khách khí, "Cuộc bán đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi".
Anh không nhắc đến chuyện chiếc kính nữa, cứ giữ chặt lấy tay cô.
Bì Bì vùng vẫy nhưng không tài nào thoát ra được, cô không muốn rời bước, "Không có giày thì tôi đi làm sao được?".
"Chẳng phải sàn có trải thảm sao?"
"Nhưng chân tôi vẫn đau."
"Tôi dìu cô đi", giọng anh thật ôn tồn, "Nếu như cô không muốn đi, thì để tôi bế cô lên cũng được".
Bì Bì nghe anh nói mà nổi hết cả da gà, cô xách theo túi nilon, đi thẳng ra ngoài cửa, "Ai nói tôi không muốn đi chứ, đi thì đi".
"Cô xem, cô đi cũng nhanh đấy chứ?", Hạ Lan Tịnh Đình vội vã theo sau, còn không quên khen một câu.
Chỗ ngồi của họ là hàng đầu tiên ngay sát hành lang, Bì Bì vô cùng buồn bực phát hiện ra rằng Uông Huyên và Tô Thành ngồi bên phải cô, chỉ cách hai chỗ ở giữa.
Có thể nhận ra, lúc đầu phòng tổ chức bán đấu giá vốn là một hội trường nhỏ. Mặc dù được bài trí tạm thời, nhưng nó vô cùng lộng lẫy. Khách khứa lục tục ngồi vào vị trí và hàn huyên với nhau. Trừ một người ghi âm ra, dường như không có một nhà báo nào khác.
Sau khi đưa Bì Bì vào chỗ ngồi, Hạ Lan Tịnh Đình liền bị một người quen gọi lại chuyện trò. Cô bắt đầu bất an nhìn đồng hồ, vô cùng mong ngóng hai vị khách ngồi bên cạnh mình mau mau đến.
Nhưng hai vị trí đó luôn luôn bị bỏ trống.
Cô cúi đầu mở cuốn sổ ghi chép phỏng vấn, đây là cuốn sổ mới, chưa hề viết gì cả. Sự hùng hổ dọa người của Uông Huyên khiến Bì Bì đứng ngồi không yên. Vì sao cuộc đời này lại bất công đến thế? Cô không thể không nhớ đến những ngày tháng còn học cấp ba, nhớ đến Tiểu Cúc và Bội Bội, nhớ đến lần đánh nhau của họ.
Đó cũng là lần đánh nhau duy nhất trong cuộc đời Bì Bì. Cô bị Uông Huyên đánh thật thảm hại, cánh tay và vùng ngực đều thâm tím, về nhà còn phải giấu người lớn. Sau này nhìn thấy Uông Huyên, cô đều tránh đi chỗ khác. Sau lần đó, hai người trở nên căm ghét nhau, không còn nói chuyện với nhau nữa.
Vậy mà vừa nhìn thấy Uông Huyên, chút tự tin ít ỏi mà khó khăn lắm Bì Bì mới hình thành được trong công việc đã nhất thời biến mất chẳng còn vết tích.
Cô lại trở thành học sinh kém của lớp 11.7.
Bì Bì đang chạy theo mạch suy nghĩ, không ngờ Uông Huyên đột nhiên lên tiếng, "Bì Bì, nghe nói cậu được phân đến làm ở Tòa báo chiều thành phố C à?".
Bì Bì ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đối diện, "Ừm".
Không phải chứ? Không phải nhanh như vậy Uông Huyên đã quên mối hiềm khích ngày xưa đấy chứ? Hay là họ đều đã trưởng thành rồi, cần phải nói chuyện như những người trưởng thành?
"Bao lâu rồi?"
"Gần hai năm rồi."
"Sao vẫn là nhà báo thực tập thế?", Uông Huyên nhìn ngắm móng tay mình, sau đó chậm rãi nói, "Tổng biên tập bây giờ chẳng phải là Đỗ Văn Quang sao? Mình quen anh ta. Anh ta rất thân với Tô Thành".
"Ồ."
"Buổi họp lớp tháng trước sao cậu không tới?"
Họp lớp.
Bì Bì thầm nghĩ, đúng thật là chỉ thích nhắc đến những việc người khác không thích.
Mỗi năm lớp 11.7 lại tổ chức họp lớp một lần. Thông thường sẽ do những học sinh xuất sắc tài trợ, mọi người cùng đến tụ tập ở nhà hàng, cũng có khi là tụ tập ở phòng học ngày xưa. Lâu ngày không gặp, mọi người tay bắt mặt mừng, thế hiện các loại biểu cảm vô cùng khoa trương. Sau đó, những người đã đi làm thì trao đổi danh thiếp cho nhau, những ai còn học nghiên cứu sinh thì chia sẻ cùng nhau tư liệu học tập. Ai ai cũng đều ăn mặc chỉnh tề, cẩn thận tìm kiếm bản thân mình trong cái nhìn của người khác.
Sau khi tìm được việc, Bì Bì và Bội Bội đã từng tham gia buổi họp lớp năm đó, gặp lại Ngọc Mẫn đã được phân tới giảng dạy ở trường Tam Trung thành phố C và Tiểu Sảnh công tác tại bộ phận tuyên truyền của trường Lương Thực. Hai người họ đều tranh giành danh thiếp của Bội Bội, vô cùng kính cẩn với Bội Bội, để lộ chút nịnh bợ trong giọng nói.
Bì Bì thầm nghĩ, thì ra hiện thực chính là thứ mà người ta không muốn tiếp nhận nhưng lại không thể không tiếp nhận.
Hiện thực đầy tính kịch.
Quả nhiên, vừa quay người, Tiểu Sảnh liền thầm thì vô cùng không phục, "Xí, nhìn bộ dạng đắc ý của cô ta kìa, chẳng qua là hơn người khác ở ông bố có nhiều tiền. Nếu như không phải thế, dựa vào năng lực xếp thứ bốn mươi mốt của cô ta... đầu óc ngốc nghếch như vậy liệu có làm được một nhà báo giỏi không? Sớm muộn gì cũng xảy ra sự cố, xem cô ta có thể giàu sang được bao lâu".
Bì Bì vội vàng giải thích, "Thực ra Bội Bội cũng rất có năng lực, chỉ đáng tiếc là nền giáo dục trung học của chúng ta không thích hợp với cậu ấy".
Tiểu Sảnh không tiếp lời, vẫn tiếp tục truy vấn, "Vậy cậu được phân đến Toàn soạn báo chiều là bằng con đường nào?".
"Chẳng có con đường nào hết, cạnh tranh công bằng thôi. Trường tiến cử mười học sinh, sau đó phỏng vấn rồi thi vấn đáp ba vòng, cuối cùng tớ trúng tuyển", Bì Bì không chút kiêu ngạo trả lời.
"Cậu thật may mắn", Tiểu Sảnh và Ngọc Mẫn đồng thanh nói.
Họp lớp được nửa buổi, đột nhiên Bội Bội kéo Bì Bì ra khỏi trường. Loay hoay mãi mới tìm được một dãy ký túc xá tối đen, Bội Bội bỗng nhặt một viên gạch vụn dưới đất lên, sau đó ném vào cửa kính của một phòng tầng một.
"Này, cậu làm gì thế?", Bì Bì hoảng sợ.
"Choang" một tiếng, cửa kính bị vỡ, hai người liền co chân lên chạy như bay, đi bắt một chiếc xe taxi bên đường. Vào trong xe, Bội Bội há miệng thở dốc: "Tớ hận nó! Tớ sẽ không bao giờ trở lại trường Nhất Trung thành phố C nữa!".
Bì Bì nắm chặt tay bạn, thấp giọng hỏi: "Cậu hận ai?".
Hai bàn tay Bội Bội nắm chặt, điên cuồng nói: "Tớ hận thầy Vương! Tớ hận trường Nhất Trung thành phố C! Tớ hận đám bạn kia! Trường Nhất Trung thành phố C đã hủy hoại tuổi thanh xuân của tớ! Còn cậu thì sao? Cậu có hận không?".
Bất chợt Bì Bì cảm thấy mù mịt, "Tớ... tớ không biết".
Có lẽ là hận.
Thấy Bì Bì hồi lâu không lên tiếng, Uông Huyên lại nói: "Khi nào cùng ăn bữa cơm nhé, tớ sẽ gọi Đỗ Văn Quang đến, cậu đưa ngài Hạ Lan tới? Cậu và Hạ Lan... rất thân sao?".
Bì Bì vội vã lắc đầu: "Xin lỗi, cậu nhầm rồi, tớ không quen ngài Hạ Lan. Tớ chỉ tới phỏng vấn ngài ấy".
Vừa dứt lời, phía sau liền thổi đến một luồng gió lạnh, Bì Bì quay người, phát hiện không biết từ khi nào Hạ Lan Tịnh Đình đã đứng ngay phía sau mình.
Mặt anh vẫn chẳng chút biểu cảm như thế, khóe môi cong cong, như cười lại như không.
"Bì Bì, cậu nói đùa à", Uông Huyên nhìn Hạ Lan Tịnh Đình cười ha ha, "Mọi người ở đây đều biết, ngài Hạ Lan chưa bao giờ nhận lời phỏng vấn. Năm đó Đỗ Văn Quang cũng muốn phỏng vấn ngài ấy nhưng không có cơ hội".
"Cho nên tớ cũng chỉ thử xem thế nào", Bì Bì bình thản trả lời, "Tớ thật sự không quen ngài Hạ Lan".
Dứt lời, cô liền lấy máy ảnh trong túi nilon ra, giả bộ kiểm tra ống kính, lấy mấy cảnh ở màn hình trước mặt, sau đó lại rút tờ mục lục cài sau ghế ra, lật giở từng trang một.
Bất chợt có người vỗ vai cô, giọng nói dịu dàng truyền đến, "Bì Bì, cô có muốn uống chút gì không?".
Giọng nói ấy đẹp tựa thiên đường. Bì Bì không kìm được nhìn trời, rồi lại nhìn đất, phát hiện chủ nhân giọng nói ấy chính là Hạ Lan Tịnh Đình, bèn chỉnh lại hướng nhìn của mình, một lúc lâu không phản ứng lại được.
"Cô đã ăn sáng chưa?", anh lại hỏi một câu, bộ dạng vô cùng lịch sự, nhã nhặn.
Bì Bì như bị mê hoặc nhìn anh, rất đề phòng suy nghĩ, một lúc lâu mới trả lời một câu: "Vẫn chưa...".
"Để tôi đi lấy chút gì cho cô ăn nhé, nước cam có được không?", Hạ Lan Tịnh Đình cúi người, khẽ hỏi bên tai cô, điệu bộ vô cùng quan tâm.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh chẳng chút gì thay đổi, nhưng từng cái đưa tay nhấc chân đã để lộ vẻ thân thiết. Hiển nhiên đây không phải là thói quen của Hạ Lan Tịnh Đình khi ở nơi đông người, Uông Huyên không khỏi chớp mắt, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt quét một vòng trên gương mặt Bì Bì, nở nụ cười khó lường.
Bì Bì gượng gạo gật đầu.
Hạ Lan Tịnh Đình rút ra cây gậy xếp dành cho người mù, xuống đại sảnh dưới lầu lấy nước cam ép. Một nhân viên sợ anh không nhìn thấy đường, liền vội vàng theo sau.
Đang trợn mắt há mồm thì bất chợt có người ra vỗ vai Bì bì, rồi đưa cho cô một tấm danh thiếp: "Xin chào, tôi là Phương Đại Xương, làm việc trong công ty chuyên kinh doanh đồ cổ Thụy Cảnh Thăng, xin cho biết quý danh của cô? Cô có danh thiếp không?".
"Tôi họ Quan. Tôi... tôi không có danh thiếp."
"Công ty chúng tôi có sưu tầm được không ít đồ ngọc thượng phẩm, chủ yếu là thuộc thời nhà Minh và nhà Thanh. Đồ ngọc trước thời Tống cũng có một ít. Cô Quan có hứng thú với những điều này không? Khi nào đưa ngài Hạ Lan đến xem một chút chứ?"
Quan Bì Bì hít một hơi, đỏ mặt, nói, "Xin lỗi, tôi không nghiên cứu về cổ ngọc. Nếu như cô muốn mời ngài Hạ Lan, thì ngài ấy sẽ quay lại ngay đấy. Cô có thể trực tiếp nói với ngài ấy".
Người kia bỗng giật mình, vội nhét danh thiếp vào tay Bì Bì: "Cô Quan không chịu nể mặt ư?".
"Đâu có...", Bì Bì khó xử. Đây đúng là gây khó dễ mà.
"Cuối tuần cô có rảnh không? Cô Quan có thích ăn hải sản không?", người kia miệng lưỡi nhanh nhảu, "Tôi biết canh bào ngư của cửa hiệu Phí Ký trên đường Tử Dương cũng rất được. Thế nào? Bảy giờ tối cuối tuần, nể mặt tôi chút chứ? Nếu như ngài Hạ Lan không tiện đến, thì một mình cô Quan cũng nhất định phải đến đó. Tới lúc đó tôi sẽ bảo thư ký nhắc cô. Phiền cô cho xin số điện thoại liên lạc trước. Cứ quyết như vậy nhé".
"Ừm... Tôi..."
Bì Bì đang muốn giải thích, nhưng chớp mắt người kia đã chẳng thấy đâu nữa, cô chẳng biết đi đâu mà tìm người ta nói chuyện.
Còn lại mình Bì bì ngồi trên ghế thở vắn than dài, Uông Huyên bên cạnh khẽ cười, "Bì Bì, xem ra cậu thật sự không quen ngài Hạ Lan rồi. Mọi người có mặt ở đây, ai cũng biết, ngài Hạ Lan chưa ăn cơm cùng ai bao giờ".
"Không phải chứ?", Bì Bì còn nhớ rõ Hạ Lan Tịnh Đình đã từng ăn cá luộc cùng mình, mặc dù anh không ăn, nhưng chắc chắn là có ngồi cùng mình.
"Lẽ nào... Hạ Lan đã từng mời cậu ăn cơm?", điệu bộ của Uông Huyên vô cùng hóng hớt.
"...", Bì Bì không biết phải trả lời sao.
"Bì Bì, cậu là bạn gái của ngài Hạ Lan à?"
"Không không không...", Bì Bì lắc đầu như trống bỏi.
Chiếc ghế tựa bên cạnh cô bỗng nhiên "cộp" một tiếng, Hạ Lan Tịnh Đình đã quay lại, trên tay cầm một chai sữa đậu nành và một túi giấy.
Trên túi giấy hiện rõ vết dầu mỡ. Bì Bì cám ơn rồi mở túi giấy ra xem, quả nhiên là món bánh bao chiên mà cô thích ăn nhất, cô không kìm được vội hỏi: "Đồ ăn sáng dưới đại sảnh chẳng phải toàn đồ Tây sao? Sao lại có bánh bao chiên thế?".
"Tôi ra ngoài mua."
"Sữa đậu nành cũng vậy?"
"Tôi nghĩ cô thích uống sữa đậu nành hơn."
Thật là chu đáo. Khuôn mặt Bì Bì ửng đỏ, không nói thêm gì, lặng lẽ ngồi ăn. Hạ Lan tịnh Đình tiện tay với tờ mục lục cài đằng sau ghế, Bì Bì nói nhỏ: "Anh muốn tìm thứ gì? Để tôi đọc cho anh nghe".
"Không cần, trên đó có in chữ nổi."
Quả nhiên, tờ mục lục in cho Hạ Lan Tịnh Đình dày hơn hẳn tờ dành cho Bì Bì, trên đó không có tranh ảnh, không có chữ viết, chỉ có từng hàng những chấm lồi lồi lõm lõm. Hạ Lan Tịnh Đình xòe bàn tay ra, dùng đầu ngón tay bên trái sờ nửa trước của hàng chữ thứ nhất, và đầu ngón tay bên phải sờ nửa sau của cùng hàng đó, đồng thời tay trái lần tìm hàng thứ hai. Những ngón tay anh trượt trên mặt giấy, động tác vô cùng nhanh nhẹn, thậm chí còn có nhịp độ. Bì Bì ngồi bên cạnh dường như nhìn đến ngây dại.
"Bình quân mỗi phút anh có thể đọc được bao nhiêu từ?", Bì Bì đột nhiên hỏi.
"Sao, có hứng thú với cái này à?"
"Ừm."
"Hơn ba trăm chữ."
"Khi bán đáu giá, họ có chuẩn bị cho anh tai nghe không?"
"Không cần, thính lực của tôi rất tốt."
Lúc đó, Bì Bì lập tức viết lên cuốn sổ phỏng vấn: thính lực nhạy bén, mỗi phút đọc được ba trăm từ.
Một lúc sau, Hạ Lan Tịnh Đình bỗng kề sát tai cô, nói nhỏ: "Cô không mấy thích cô Uông kia?".
"Bạn cấp ba của tôi, có mối thù từ lâu."
"Lát nữa cô có thể giúp tôi một việc không?"
"Được chứ, anh nói đi."
"Cô có thể ra giá giúp tôi không? Tôi muốn mua món đồ số 278, hổ ngọc thời Chiến quốc."
"Cái đó... nhưng tôi chưa làm bao giờ."
"Giơ tay cô đã làm rồi chứ?"
"Làm rồi, giơ tay tôi biết", Bì Bì thật thà gật đầu.
"Cô giơ tay giúp tôi là được rồi."
"Tôi giơ tay liệu có được tính không?"
"Tính, tôi sẽ gọi điện cho người chủ trì cuộc bán đấu giá nói rõ một chút."
"Anh cũng có tay, anh không thể giơ sao?"
"Giơ tay rất mỏi."
Bì Bì trừng mắt nhìn anh, không còn lời gì để nói nữa.
"Đương nhiên, nếu như giá quá cao, tôi không thể chấp nhận được, lúc đố tôi sẽ bảo cô dừng tay", anh bổ sung.
"Được."
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi thông báo cho người chủ trì cuộc bán đấu giá.
Hội trường đột nhiên yên tĩnh, có người thử micro, sau đó tuyên bố cuộc đấu giá bắt đầu. Trên màn hình to trước sân khấu hiện lên một hình ảnh: Món đồ số 278: Hổ ngọc thời Chiến quốc, dài mười một phẩy năm centimet. Trong tờ mục lục cũng giới thiệu, Chu lễ1 có sáu loại: ngọc bích, tông2, khuê3, hổ phách, chương4 và hoàng5. Vật này chính là "hổ phách" trong sáu thứ trên, có màu xanh đậm, mũi cao, mắt hình củ ấu, tai cụp về phía sau, đuôi cuốn lên phía trên, hình dáng đang bò. Hiện nay mới chỉ khai quật được một đôi, một trong số đó đang được bảo tồn tại viện bảo tàng thành phố V.
1 Là một trong "Thập tam lễ", một tác phẩm kinh điển của Nho giáo.
2 Ngọc hình vuông, ở giữa có lỗ tròn.
3 Dụng cụ bằng ngọc dùng trong nghi lễ của vua thời xưa, trên nhọn dưới vuông.
4 Hình dáng giống nửa cái ngọc khuê.
5 Vòng ngọc hình bán nguyệt.
Bì Bì nhìn thật kỹ bức ảnh trên màn hình, mặc dù dược chụp bằng máy ảnh chất lượng cao, nhưng kích thước của hổ ngọc vẫn rất nhỏ, lại lâu năm, nên nhìn chỉ thấy một khối màu đen mà thôi, chẳng có điểm gì lôi cuốn người ta cả.
"Giá khởi điểm là bảy mươi vạn nhân dân tệ."
Bảy mươi vạn ư? Bì Bì sững người, tim đập thình thịch. Một món đồ nhỏ như thế, vừa hỏng vừa cũ, có thể đắt đến vậy sao?
Hàng ghế sau bắt đầu có người giơ tay, người chủ trì cuộc đấu giá hô to: "Bảy mươi lăm vạn".
Bì Bì rụt rè giơ tay lên, "Tám mươi vạn".
Cô lén nhìn Hạ Lan Tịnh Đình, phát hiện anh vẫn đang đưa tay sờ những chữ trên tờ mục lục, điệu bộ rất tập trung.
Ngay sau đó, Uông Huyên giơ tay, giọng nói trong trẻo, "Một trăm vạn".
"Một trăm vạn, cô gái ngồi hàng ghế đầu đã trả đến một trăm vạn. Một trăm vạn, có ai trả thêm không?"
Bì Bì giơ tay, "Một trăm linh năm vạn".
Phía sau lại có người giơ tay, người này tiếp người khác, món đồ đang từ một trăm mười vạn lên tới một trăm tám mươi vạn.
"Hai trăm vạn", Uông Huyên lạnh lùng nói.
Bì Bì giơ tay: "Hai trăm linh năm vạn".
Uông Huyên do dự một chút, "Hai trăm mười vạn".
Bì Bì tiếp tục, "Hai trăm mười lăm vạn".
Uông Huyên nói tiếp, "Hai trăm ba mươi vạn".
Bì Bì cười, giơ tay, "Hai trăm ba mươi lăm vạn".
Bì Bì bắt đầu cảm thấy bán đấu giá rất vui, đặc biệt là khi không cần bỏ tiền của mình ra.
Phía sau lại có người ra giá: "Hai trăm năm mươi vạn".
Cả hội trường chìm trong im lặng.
Để điều chỉnh bầu không khí, người chủ trì buổi đấu giá bắt đầu pha trò: "Hai trăm năm mươi vạn, có ai trả thêm không? Hai trăm năm mươi vạn. Có phải mọi người giơ tay mỏi quá rồi, cần nghỉ ngơi một lát không? Hai trăm năm mươi vạn, hai trăm năm mươi vạn, vâng, quý ông này trả hai trăm năm mươi lăm vạn. Cô gái ngồi hàng ghế đầu là hai trăm sáu mươi vạn. Hai trăm sáu mươi vạn, có ai trả thêm không? Hiện giờ chúng ta đang bán đấu giá món đồ số 278, hổ ngọc thời Chiến quốc, giá khởi điểm là bảy mươi vạn, trước mắt lên tới hai trăm sáu mươi vạn. Vâng, quý ông quàng khăn hàng ghế sau đã trả lên hai trăm sáu mươi lăm vạn. Cô gái hàng ghế đầu là hai trăm bảy mươi vạn. Hai trăm bảy mươi vạn, có ai trả thêm không? Hai trăm bảy mươi vạn?".
Uông Huyên giơ tay, đồng thời báo giá: "Ba trăm vạn".
Cả đám đông không một tiếng động.
Bì Bì khẽ đẩy Hạ Lan Tịnh Đình, "Ba trăm vạn tệ rồi, anh còn muốn mua nữa không?".
Anh cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, "Tiếp tục".
Bì Bì bèn giơ tay, "Ba trăm linh năm vạn".
Uông Huyên cười lạnh, "Ba trăm mười vạn".
"Ba trăm mười lăm vạn."
"Ba trăm hai mươi vạn."
"Ba trăm hai mươi lăm vạn."
"Ba trăm năm mươi vạn."
"Ba trăm năm mươi lăm vạn."
Lần này, sắc mặt Uông Huyên có chút hốt hoảng, biểu cảm cứng nhắc. Do dự gần hai phút, uông Huyên mới giơ tay, "Ba trăm sáu mươi vạn".
Bì Bì không chút do dự, nói theo, "Ba trăm sáu mươi lăm vạn".
Người chủ trì cuộc bán đấu giá nhìn Bì Bì, rồi lại nhìn Uông Huyên, trêu chọc: "Hiện giờ chỉ còn lại hai cô gái ngồi hàng ghế đầu đấu giá với nhau, trông có vẻ chỉ mới đầu hai mươi tuổi. Trước kia đến đây tham gia cuộc bán đấu giá đều là các quý bà, quý ông. Đúng thật là Trường Giang lớp sóng sau xô lớp sóng trước, từ trước đến nay quả là anh hùng xuất thiếu niên. Ba trăm sáu mươi lăm vạn, còn có ai trả thêm không? Ba trăm sáu mươi lăm vạn, vâng, ba trăm sáu mươi lăm vạn?".
Dường như phải mất đến gần năm phút, hội trường lại chìm trong im lặng.
Uông Huyên đột nhiên giơ tay, "Ba trăm bảy mươi vạn".
Bì Bì đang định nói theo, thì đột nhiên Hạ Lan Tịnh Đình ngăn cô lại, "Bì Bì, chúng ta dừng thôi".
"Ba trăm bảy mươi vạn. Cô gái này đã đưa ra giá ba trăm bảy mươi vạn, còn có ai trả hơn không? Ba trăm bảy mươi vạn? Trước mắt giá cao nhất sẽ là ba trăm bảy mươi vạn tệ. Vâng, ba trăm bảy mươi vạn tệ", người chủ trì cuộc đấu giá nhắc lại liền mười mấy từ ba trăm bảy mươi vạn, cuối cùng nói:
"Ba trăm bảy mươi vạn lần thứ nhất!"
"Ba trăm bảy mươi vạn lần thứ hai!"
"Ba trăm bảy mươi vạn lần cuối cùng!"
"Tinh!", nghe thấy tiếng chuông vang lên, người chủ trì cuộc bán đấu giá liền nói với Uông Huyên, "Xin chúc mừng cô. Ba trăm bảy mươi vạn thành giao. Số hiệu của cô là...".
Uông Huyên rút ra một quân bài, "Số 468".
Không biết vì sao, nhìn Uông Huyên chẳng vui vẻ gì, thậm chí khuôn mặt còn tái xanh.
Bì Bì không hiểu, bèn thấp giọng hỏi Hạ Lan Tịnh Đình, "Cô ta đã mua được món hổ ngọc thời Chiến quốc ấy rồi, sao nhìn mặt vẫn không vui thế?".
"Có thể cô ta cảm thấy đắt quá."
Vẻ mặt Hạ Lan Tịnh Đình vô cùng điềm nhiên, "Bì Bì, đi thôi, tôi mời cô ăn cơm".
"Nếu cô chịu khó ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay tôi sẽ không làm khó cô", thấy giọng cô rõ ràng là đang xin tha, tay Hạ Lan Tịnh Đình buông lỏng, còn nho nhã cẩn thận chỉnh lại cổ áo vừa bị kéo lệch giúp cô.
Bì Bì nghiến răng nghiến lợi nhiếc móc trong lòng, thật là một kẻ bạo ngược!
Trên khuôn mặt của kẻ bạo ngược còn mang theo nụ cười của người chiến thắng, nhưng sống mũi bất chợt thấy nhẹ bẫng, kính râm đã bị Bì Bì tháo xuống, ngay sau đó nắp chiếc thùng rác được mở ra một hồi.
"Kính của tôi đâu?", khuôn mặt anh sầm xuống.
"Anh vứt đồ của tôi, tôi cũng vứt đồ của anh", Bì Bì phủi bụi trên tay, sau đó khoanh tay, khiêu khích, "Thế là hòa nhau nhé. Hơn nữa, anh không đeo kính trông khôi ngô tuấn tú hơn, thật đấy".
"..."
Thực ra Bì Bì muốn nhìn xem Hạ Lan Tịnh Đình khi không đeo kính trông sẽ như thế nào. Nói cách khác, vào ban ngày đôi mắt của anh sẽ trông như thế nào. Sẽ nhắm tịt lại sao? Hay là khép hờ, để lộ phân nửa lòng trắng?
Thế nhưng, Bì Bì lại có chút thất vọng.
Bởi vì mắt của Hạ Lan Tịnh Đình và mắt người bình thường không khác nhau là mấy. Đôi đồng tử lớn, đen sâu không thấy đáy, tựa như đường hầm thời gian vậy. Nhưng khi anh nhìn chằm chằm vào cô, thị giác hoàn toàn không có bất cứ tiêu điểm nào, thậm chí ánh mắt còn không chút động, hoàn toàn giống một người mù. Bất cứ ai nhìn thấy đôi mắt như thế đều cảm thấy vô cùng đẹp, đồng thời cũng cảm thấy thị lực của anh chắc chắn có vấn đề.
Giằng co một hồi, đột nhiên Hạ Lan Tịnh Đình nhắm mắt, có thể nhận ra anh rất muốn cáu nhưng cố gắng kìm chế bản thân.
Anh không nói gì, đi thẳng đến thùng rác, mở nắp ra, sau đó đưa tay vào tìm kiếm một hồi. Khi tìm được chiếc kính, anh lau nhẹ nhàng rồi đeo lên.
Bì Bì nhanh tay nhanh mắt đi theo qua đó, cũng muốn nhân cơ hội lấy giày của mình ra, nhưng lại bị Hạ Lan Tịnh Đình giữ lại không chút khách khí, "Cuộc bán đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi".
Anh không nhắc đến chuyện chiếc kính nữa, cứ giữ chặt lấy tay cô.
Bì Bì vùng vẫy nhưng không tài nào thoát ra được, cô không muốn rời bước, "Không có giày thì tôi đi làm sao được?".
"Chẳng phải sàn có trải thảm sao?"
"Nhưng chân tôi vẫn đau."
"Tôi dìu cô đi", giọng anh thật ôn tồn, "Nếu như cô không muốn đi, thì để tôi bế cô lên cũng được".
Bì Bì nghe anh nói mà nổi hết cả da gà, cô xách theo túi nilon, đi thẳng ra ngoài cửa, "Ai nói tôi không muốn đi chứ, đi thì đi".
"Cô xem, cô đi cũng nhanh đấy chứ?", Hạ Lan Tịnh Đình vội vã theo sau, còn không quên khen một câu.
Chỗ ngồi của họ là hàng đầu tiên ngay sát hành lang, Bì Bì vô cùng buồn bực phát hiện ra rằng Uông Huyên và Tô Thành ngồi bên phải cô, chỉ cách hai chỗ ở giữa.
Có thể nhận ra, lúc đầu phòng tổ chức bán đấu giá vốn là một hội trường nhỏ. Mặc dù được bài trí tạm thời, nhưng nó vô cùng lộng lẫy. Khách khứa lục tục ngồi vào vị trí và hàn huyên với nhau. Trừ một người ghi âm ra, dường như không có một nhà báo nào khác.
Sau khi đưa Bì Bì vào chỗ ngồi, Hạ Lan Tịnh Đình liền bị một người quen gọi lại chuyện trò. Cô bắt đầu bất an nhìn đồng hồ, vô cùng mong ngóng hai vị khách ngồi bên cạnh mình mau mau đến.
Nhưng hai vị trí đó luôn luôn bị bỏ trống.
Cô cúi đầu mở cuốn sổ ghi chép phỏng vấn, đây là cuốn sổ mới, chưa hề viết gì cả. Sự hùng hổ dọa người của Uông Huyên khiến Bì Bì đứng ngồi không yên. Vì sao cuộc đời này lại bất công đến thế? Cô không thể không nhớ đến những ngày tháng còn học cấp ba, nhớ đến Tiểu Cúc và Bội Bội, nhớ đến lần đánh nhau của họ.
Đó cũng là lần đánh nhau duy nhất trong cuộc đời Bì Bì. Cô bị Uông Huyên đánh thật thảm hại, cánh tay và vùng ngực đều thâm tím, về nhà còn phải giấu người lớn. Sau này nhìn thấy Uông Huyên, cô đều tránh đi chỗ khác. Sau lần đó, hai người trở nên căm ghét nhau, không còn nói chuyện với nhau nữa.
Vậy mà vừa nhìn thấy Uông Huyên, chút tự tin ít ỏi mà khó khăn lắm Bì Bì mới hình thành được trong công việc đã nhất thời biến mất chẳng còn vết tích.
Cô lại trở thành học sinh kém của lớp 11.7.
Bì Bì đang chạy theo mạch suy nghĩ, không ngờ Uông Huyên đột nhiên lên tiếng, "Bì Bì, nghe nói cậu được phân đến làm ở Tòa báo chiều thành phố C à?".
Bì Bì ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đối diện, "Ừm".
Không phải chứ? Không phải nhanh như vậy Uông Huyên đã quên mối hiềm khích ngày xưa đấy chứ? Hay là họ đều đã trưởng thành rồi, cần phải nói chuyện như những người trưởng thành?
"Bao lâu rồi?"
"Gần hai năm rồi."
"Sao vẫn là nhà báo thực tập thế?", Uông Huyên nhìn ngắm móng tay mình, sau đó chậm rãi nói, "Tổng biên tập bây giờ chẳng phải là Đỗ Văn Quang sao? Mình quen anh ta. Anh ta rất thân với Tô Thành".
"Ồ."
"Buổi họp lớp tháng trước sao cậu không tới?"
Họp lớp.
Bì Bì thầm nghĩ, đúng thật là chỉ thích nhắc đến những việc người khác không thích.
Mỗi năm lớp 11.7 lại tổ chức họp lớp một lần. Thông thường sẽ do những học sinh xuất sắc tài trợ, mọi người cùng đến tụ tập ở nhà hàng, cũng có khi là tụ tập ở phòng học ngày xưa. Lâu ngày không gặp, mọi người tay bắt mặt mừng, thế hiện các loại biểu cảm vô cùng khoa trương. Sau đó, những người đã đi làm thì trao đổi danh thiếp cho nhau, những ai còn học nghiên cứu sinh thì chia sẻ cùng nhau tư liệu học tập. Ai ai cũng đều ăn mặc chỉnh tề, cẩn thận tìm kiếm bản thân mình trong cái nhìn của người khác.
Sau khi tìm được việc, Bì Bì và Bội Bội đã từng tham gia buổi họp lớp năm đó, gặp lại Ngọc Mẫn đã được phân tới giảng dạy ở trường Tam Trung thành phố C và Tiểu Sảnh công tác tại bộ phận tuyên truyền của trường Lương Thực. Hai người họ đều tranh giành danh thiếp của Bội Bội, vô cùng kính cẩn với Bội Bội, để lộ chút nịnh bợ trong giọng nói.
Bì Bì thầm nghĩ, thì ra hiện thực chính là thứ mà người ta không muốn tiếp nhận nhưng lại không thể không tiếp nhận.
Hiện thực đầy tính kịch.
Quả nhiên, vừa quay người, Tiểu Sảnh liền thầm thì vô cùng không phục, "Xí, nhìn bộ dạng đắc ý của cô ta kìa, chẳng qua là hơn người khác ở ông bố có nhiều tiền. Nếu như không phải thế, dựa vào năng lực xếp thứ bốn mươi mốt của cô ta... đầu óc ngốc nghếch như vậy liệu có làm được một nhà báo giỏi không? Sớm muộn gì cũng xảy ra sự cố, xem cô ta có thể giàu sang được bao lâu".
Bì Bì vội vàng giải thích, "Thực ra Bội Bội cũng rất có năng lực, chỉ đáng tiếc là nền giáo dục trung học của chúng ta không thích hợp với cậu ấy".
Tiểu Sảnh không tiếp lời, vẫn tiếp tục truy vấn, "Vậy cậu được phân đến Toàn soạn báo chiều là bằng con đường nào?".
"Chẳng có con đường nào hết, cạnh tranh công bằng thôi. Trường tiến cử mười học sinh, sau đó phỏng vấn rồi thi vấn đáp ba vòng, cuối cùng tớ trúng tuyển", Bì Bì không chút kiêu ngạo trả lời.
"Cậu thật may mắn", Tiểu Sảnh và Ngọc Mẫn đồng thanh nói.
Họp lớp được nửa buổi, đột nhiên Bội Bội kéo Bì Bì ra khỏi trường. Loay hoay mãi mới tìm được một dãy ký túc xá tối đen, Bội Bội bỗng nhặt một viên gạch vụn dưới đất lên, sau đó ném vào cửa kính của một phòng tầng một.
"Này, cậu làm gì thế?", Bì Bì hoảng sợ.
"Choang" một tiếng, cửa kính bị vỡ, hai người liền co chân lên chạy như bay, đi bắt một chiếc xe taxi bên đường. Vào trong xe, Bội Bội há miệng thở dốc: "Tớ hận nó! Tớ sẽ không bao giờ trở lại trường Nhất Trung thành phố C nữa!".
Bì Bì nắm chặt tay bạn, thấp giọng hỏi: "Cậu hận ai?".
Hai bàn tay Bội Bội nắm chặt, điên cuồng nói: "Tớ hận thầy Vương! Tớ hận trường Nhất Trung thành phố C! Tớ hận đám bạn kia! Trường Nhất Trung thành phố C đã hủy hoại tuổi thanh xuân của tớ! Còn cậu thì sao? Cậu có hận không?".
Bất chợt Bì Bì cảm thấy mù mịt, "Tớ... tớ không biết".
Có lẽ là hận.
Thấy Bì Bì hồi lâu không lên tiếng, Uông Huyên lại nói: "Khi nào cùng ăn bữa cơm nhé, tớ sẽ gọi Đỗ Văn Quang đến, cậu đưa ngài Hạ Lan tới? Cậu và Hạ Lan... rất thân sao?".
Bì Bì vội vã lắc đầu: "Xin lỗi, cậu nhầm rồi, tớ không quen ngài Hạ Lan. Tớ chỉ tới phỏng vấn ngài ấy".
Vừa dứt lời, phía sau liền thổi đến một luồng gió lạnh, Bì Bì quay người, phát hiện không biết từ khi nào Hạ Lan Tịnh Đình đã đứng ngay phía sau mình.
Mặt anh vẫn chẳng chút biểu cảm như thế, khóe môi cong cong, như cười lại như không.
"Bì Bì, cậu nói đùa à", Uông Huyên nhìn Hạ Lan Tịnh Đình cười ha ha, "Mọi người ở đây đều biết, ngài Hạ Lan chưa bao giờ nhận lời phỏng vấn. Năm đó Đỗ Văn Quang cũng muốn phỏng vấn ngài ấy nhưng không có cơ hội".
"Cho nên tớ cũng chỉ thử xem thế nào", Bì Bì bình thản trả lời, "Tớ thật sự không quen ngài Hạ Lan".
Dứt lời, cô liền lấy máy ảnh trong túi nilon ra, giả bộ kiểm tra ống kính, lấy mấy cảnh ở màn hình trước mặt, sau đó lại rút tờ mục lục cài sau ghế ra, lật giở từng trang một.
Bất chợt có người vỗ vai cô, giọng nói dịu dàng truyền đến, "Bì Bì, cô có muốn uống chút gì không?".
Giọng nói ấy đẹp tựa thiên đường. Bì Bì không kìm được nhìn trời, rồi lại nhìn đất, phát hiện chủ nhân giọng nói ấy chính là Hạ Lan Tịnh Đình, bèn chỉnh lại hướng nhìn của mình, một lúc lâu không phản ứng lại được.
"Cô đã ăn sáng chưa?", anh lại hỏi một câu, bộ dạng vô cùng lịch sự, nhã nhặn.
Bì Bì như bị mê hoặc nhìn anh, rất đề phòng suy nghĩ, một lúc lâu mới trả lời một câu: "Vẫn chưa...".
"Để tôi đi lấy chút gì cho cô ăn nhé, nước cam có được không?", Hạ Lan Tịnh Đình cúi người, khẽ hỏi bên tai cô, điệu bộ vô cùng quan tâm.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh chẳng chút gì thay đổi, nhưng từng cái đưa tay nhấc chân đã để lộ vẻ thân thiết. Hiển nhiên đây không phải là thói quen của Hạ Lan Tịnh Đình khi ở nơi đông người, Uông Huyên không khỏi chớp mắt, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt quét một vòng trên gương mặt Bì Bì, nở nụ cười khó lường.
Bì Bì gượng gạo gật đầu.
Hạ Lan Tịnh Đình rút ra cây gậy xếp dành cho người mù, xuống đại sảnh dưới lầu lấy nước cam ép. Một nhân viên sợ anh không nhìn thấy đường, liền vội vàng theo sau.
Đang trợn mắt há mồm thì bất chợt có người ra vỗ vai Bì bì, rồi đưa cho cô một tấm danh thiếp: "Xin chào, tôi là Phương Đại Xương, làm việc trong công ty chuyên kinh doanh đồ cổ Thụy Cảnh Thăng, xin cho biết quý danh của cô? Cô có danh thiếp không?".
"Tôi họ Quan. Tôi... tôi không có danh thiếp."
"Công ty chúng tôi có sưu tầm được không ít đồ ngọc thượng phẩm, chủ yếu là thuộc thời nhà Minh và nhà Thanh. Đồ ngọc trước thời Tống cũng có một ít. Cô Quan có hứng thú với những điều này không? Khi nào đưa ngài Hạ Lan đến xem một chút chứ?"
Quan Bì Bì hít một hơi, đỏ mặt, nói, "Xin lỗi, tôi không nghiên cứu về cổ ngọc. Nếu như cô muốn mời ngài Hạ Lan, thì ngài ấy sẽ quay lại ngay đấy. Cô có thể trực tiếp nói với ngài ấy".
Người kia bỗng giật mình, vội nhét danh thiếp vào tay Bì Bì: "Cô Quan không chịu nể mặt ư?".
"Đâu có...", Bì Bì khó xử. Đây đúng là gây khó dễ mà.
"Cuối tuần cô có rảnh không? Cô Quan có thích ăn hải sản không?", người kia miệng lưỡi nhanh nhảu, "Tôi biết canh bào ngư của cửa hiệu Phí Ký trên đường Tử Dương cũng rất được. Thế nào? Bảy giờ tối cuối tuần, nể mặt tôi chút chứ? Nếu như ngài Hạ Lan không tiện đến, thì một mình cô Quan cũng nhất định phải đến đó. Tới lúc đó tôi sẽ bảo thư ký nhắc cô. Phiền cô cho xin số điện thoại liên lạc trước. Cứ quyết như vậy nhé".
"Ừm... Tôi..."
Bì Bì đang muốn giải thích, nhưng chớp mắt người kia đã chẳng thấy đâu nữa, cô chẳng biết đi đâu mà tìm người ta nói chuyện.
Còn lại mình Bì bì ngồi trên ghế thở vắn than dài, Uông Huyên bên cạnh khẽ cười, "Bì Bì, xem ra cậu thật sự không quen ngài Hạ Lan rồi. Mọi người có mặt ở đây, ai cũng biết, ngài Hạ Lan chưa ăn cơm cùng ai bao giờ".
"Không phải chứ?", Bì Bì còn nhớ rõ Hạ Lan Tịnh Đình đã từng ăn cá luộc cùng mình, mặc dù anh không ăn, nhưng chắc chắn là có ngồi cùng mình.
"Lẽ nào... Hạ Lan đã từng mời cậu ăn cơm?", điệu bộ của Uông Huyên vô cùng hóng hớt.
"...", Bì Bì không biết phải trả lời sao.
"Bì Bì, cậu là bạn gái của ngài Hạ Lan à?"
"Không không không...", Bì Bì lắc đầu như trống bỏi.
Chiếc ghế tựa bên cạnh cô bỗng nhiên "cộp" một tiếng, Hạ Lan Tịnh Đình đã quay lại, trên tay cầm một chai sữa đậu nành và một túi giấy.
Trên túi giấy hiện rõ vết dầu mỡ. Bì Bì cám ơn rồi mở túi giấy ra xem, quả nhiên là món bánh bao chiên mà cô thích ăn nhất, cô không kìm được vội hỏi: "Đồ ăn sáng dưới đại sảnh chẳng phải toàn đồ Tây sao? Sao lại có bánh bao chiên thế?".
"Tôi ra ngoài mua."
"Sữa đậu nành cũng vậy?"
"Tôi nghĩ cô thích uống sữa đậu nành hơn."
Thật là chu đáo. Khuôn mặt Bì Bì ửng đỏ, không nói thêm gì, lặng lẽ ngồi ăn. Hạ Lan tịnh Đình tiện tay với tờ mục lục cài đằng sau ghế, Bì Bì nói nhỏ: "Anh muốn tìm thứ gì? Để tôi đọc cho anh nghe".
"Không cần, trên đó có in chữ nổi."
Quả nhiên, tờ mục lục in cho Hạ Lan Tịnh Đình dày hơn hẳn tờ dành cho Bì Bì, trên đó không có tranh ảnh, không có chữ viết, chỉ có từng hàng những chấm lồi lồi lõm lõm. Hạ Lan Tịnh Đình xòe bàn tay ra, dùng đầu ngón tay bên trái sờ nửa trước của hàng chữ thứ nhất, và đầu ngón tay bên phải sờ nửa sau của cùng hàng đó, đồng thời tay trái lần tìm hàng thứ hai. Những ngón tay anh trượt trên mặt giấy, động tác vô cùng nhanh nhẹn, thậm chí còn có nhịp độ. Bì Bì ngồi bên cạnh dường như nhìn đến ngây dại.
"Bình quân mỗi phút anh có thể đọc được bao nhiêu từ?", Bì Bì đột nhiên hỏi.
"Sao, có hứng thú với cái này à?"
"Ừm."
"Hơn ba trăm chữ."
"Khi bán đáu giá, họ có chuẩn bị cho anh tai nghe không?"
"Không cần, thính lực của tôi rất tốt."
Lúc đó, Bì Bì lập tức viết lên cuốn sổ phỏng vấn: thính lực nhạy bén, mỗi phút đọc được ba trăm từ.
Một lúc sau, Hạ Lan Tịnh Đình bỗng kề sát tai cô, nói nhỏ: "Cô không mấy thích cô Uông kia?".
"Bạn cấp ba của tôi, có mối thù từ lâu."
"Lát nữa cô có thể giúp tôi một việc không?"
"Được chứ, anh nói đi."
"Cô có thể ra giá giúp tôi không? Tôi muốn mua món đồ số 278, hổ ngọc thời Chiến quốc."
"Cái đó... nhưng tôi chưa làm bao giờ."
"Giơ tay cô đã làm rồi chứ?"
"Làm rồi, giơ tay tôi biết", Bì Bì thật thà gật đầu.
"Cô giơ tay giúp tôi là được rồi."
"Tôi giơ tay liệu có được tính không?"
"Tính, tôi sẽ gọi điện cho người chủ trì cuộc bán đấu giá nói rõ một chút."
"Anh cũng có tay, anh không thể giơ sao?"
"Giơ tay rất mỏi."
Bì Bì trừng mắt nhìn anh, không còn lời gì để nói nữa.
"Đương nhiên, nếu như giá quá cao, tôi không thể chấp nhận được, lúc đố tôi sẽ bảo cô dừng tay", anh bổ sung.
"Được."
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi thông báo cho người chủ trì cuộc bán đấu giá.
Hội trường đột nhiên yên tĩnh, có người thử micro, sau đó tuyên bố cuộc đấu giá bắt đầu. Trên màn hình to trước sân khấu hiện lên một hình ảnh: Món đồ số 278: Hổ ngọc thời Chiến quốc, dài mười một phẩy năm centimet. Trong tờ mục lục cũng giới thiệu, Chu lễ1 có sáu loại: ngọc bích, tông2, khuê3, hổ phách, chương4 và hoàng5. Vật này chính là "hổ phách" trong sáu thứ trên, có màu xanh đậm, mũi cao, mắt hình củ ấu, tai cụp về phía sau, đuôi cuốn lên phía trên, hình dáng đang bò. Hiện nay mới chỉ khai quật được một đôi, một trong số đó đang được bảo tồn tại viện bảo tàng thành phố V.
1 Là một trong "Thập tam lễ", một tác phẩm kinh điển của Nho giáo.
2 Ngọc hình vuông, ở giữa có lỗ tròn.
3 Dụng cụ bằng ngọc dùng trong nghi lễ của vua thời xưa, trên nhọn dưới vuông.
4 Hình dáng giống nửa cái ngọc khuê.
5 Vòng ngọc hình bán nguyệt.
Bì Bì nhìn thật kỹ bức ảnh trên màn hình, mặc dù dược chụp bằng máy ảnh chất lượng cao, nhưng kích thước của hổ ngọc vẫn rất nhỏ, lại lâu năm, nên nhìn chỉ thấy một khối màu đen mà thôi, chẳng có điểm gì lôi cuốn người ta cả.
"Giá khởi điểm là bảy mươi vạn nhân dân tệ."
Bảy mươi vạn ư? Bì Bì sững người, tim đập thình thịch. Một món đồ nhỏ như thế, vừa hỏng vừa cũ, có thể đắt đến vậy sao?
Hàng ghế sau bắt đầu có người giơ tay, người chủ trì cuộc đấu giá hô to: "Bảy mươi lăm vạn".
Bì Bì rụt rè giơ tay lên, "Tám mươi vạn".
Cô lén nhìn Hạ Lan Tịnh Đình, phát hiện anh vẫn đang đưa tay sờ những chữ trên tờ mục lục, điệu bộ rất tập trung.
Ngay sau đó, Uông Huyên giơ tay, giọng nói trong trẻo, "Một trăm vạn".
"Một trăm vạn, cô gái ngồi hàng ghế đầu đã trả đến một trăm vạn. Một trăm vạn, có ai trả thêm không?"
Bì Bì giơ tay, "Một trăm linh năm vạn".
Phía sau lại có người giơ tay, người này tiếp người khác, món đồ đang từ một trăm mười vạn lên tới một trăm tám mươi vạn.
"Hai trăm vạn", Uông Huyên lạnh lùng nói.
Bì Bì giơ tay: "Hai trăm linh năm vạn".
Uông Huyên do dự một chút, "Hai trăm mười vạn".
Bì Bì tiếp tục, "Hai trăm mười lăm vạn".
Uông Huyên nói tiếp, "Hai trăm ba mươi vạn".
Bì Bì cười, giơ tay, "Hai trăm ba mươi lăm vạn".
Bì Bì bắt đầu cảm thấy bán đấu giá rất vui, đặc biệt là khi không cần bỏ tiền của mình ra.
Phía sau lại có người ra giá: "Hai trăm năm mươi vạn".
Cả hội trường chìm trong im lặng.
Để điều chỉnh bầu không khí, người chủ trì buổi đấu giá bắt đầu pha trò: "Hai trăm năm mươi vạn, có ai trả thêm không? Hai trăm năm mươi vạn. Có phải mọi người giơ tay mỏi quá rồi, cần nghỉ ngơi một lát không? Hai trăm năm mươi vạn, hai trăm năm mươi vạn, vâng, quý ông này trả hai trăm năm mươi lăm vạn. Cô gái ngồi hàng ghế đầu là hai trăm sáu mươi vạn. Hai trăm sáu mươi vạn, có ai trả thêm không? Hiện giờ chúng ta đang bán đấu giá món đồ số 278, hổ ngọc thời Chiến quốc, giá khởi điểm là bảy mươi vạn, trước mắt lên tới hai trăm sáu mươi vạn. Vâng, quý ông quàng khăn hàng ghế sau đã trả lên hai trăm sáu mươi lăm vạn. Cô gái hàng ghế đầu là hai trăm bảy mươi vạn. Hai trăm bảy mươi vạn, có ai trả thêm không? Hai trăm bảy mươi vạn?".
Uông Huyên giơ tay, đồng thời báo giá: "Ba trăm vạn".
Cả đám đông không một tiếng động.
Bì Bì khẽ đẩy Hạ Lan Tịnh Đình, "Ba trăm vạn tệ rồi, anh còn muốn mua nữa không?".
Anh cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, "Tiếp tục".
Bì Bì bèn giơ tay, "Ba trăm linh năm vạn".
Uông Huyên cười lạnh, "Ba trăm mười vạn".
"Ba trăm mười lăm vạn."
"Ba trăm hai mươi vạn."
"Ba trăm hai mươi lăm vạn."
"Ba trăm năm mươi vạn."
"Ba trăm năm mươi lăm vạn."
Lần này, sắc mặt Uông Huyên có chút hốt hoảng, biểu cảm cứng nhắc. Do dự gần hai phút, uông Huyên mới giơ tay, "Ba trăm sáu mươi vạn".
Bì Bì không chút do dự, nói theo, "Ba trăm sáu mươi lăm vạn".
Người chủ trì cuộc bán đấu giá nhìn Bì Bì, rồi lại nhìn Uông Huyên, trêu chọc: "Hiện giờ chỉ còn lại hai cô gái ngồi hàng ghế đầu đấu giá với nhau, trông có vẻ chỉ mới đầu hai mươi tuổi. Trước kia đến đây tham gia cuộc bán đấu giá đều là các quý bà, quý ông. Đúng thật là Trường Giang lớp sóng sau xô lớp sóng trước, từ trước đến nay quả là anh hùng xuất thiếu niên. Ba trăm sáu mươi lăm vạn, còn có ai trả thêm không? Ba trăm sáu mươi lăm vạn, vâng, ba trăm sáu mươi lăm vạn?".
Dường như phải mất đến gần năm phút, hội trường lại chìm trong im lặng.
Uông Huyên đột nhiên giơ tay, "Ba trăm bảy mươi vạn".
Bì Bì đang định nói theo, thì đột nhiên Hạ Lan Tịnh Đình ngăn cô lại, "Bì Bì, chúng ta dừng thôi".
"Ba trăm bảy mươi vạn. Cô gái này đã đưa ra giá ba trăm bảy mươi vạn, còn có ai trả hơn không? Ba trăm bảy mươi vạn? Trước mắt giá cao nhất sẽ là ba trăm bảy mươi vạn tệ. Vâng, ba trăm bảy mươi vạn tệ", người chủ trì cuộc đấu giá nhắc lại liền mười mấy từ ba trăm bảy mươi vạn, cuối cùng nói:
"Ba trăm bảy mươi vạn lần thứ nhất!"
"Ba trăm bảy mươi vạn lần thứ hai!"
"Ba trăm bảy mươi vạn lần cuối cùng!"
"Tinh!", nghe thấy tiếng chuông vang lên, người chủ trì cuộc bán đấu giá liền nói với Uông Huyên, "Xin chúc mừng cô. Ba trăm bảy mươi vạn thành giao. Số hiệu của cô là...".
Uông Huyên rút ra một quân bài, "Số 468".
Không biết vì sao, nhìn Uông Huyên chẳng vui vẻ gì, thậm chí khuôn mặt còn tái xanh.
Bì Bì không hiểu, bèn thấp giọng hỏi Hạ Lan Tịnh Đình, "Cô ta đã mua được món hổ ngọc thời Chiến quốc ấy rồi, sao nhìn mặt vẫn không vui thế?".
"Có thể cô ta cảm thấy đắt quá."
Vẻ mặt Hạ Lan Tịnh Đình vô cùng điềm nhiên, "Bì Bì, đi thôi, tôi mời cô ăn cơm".
Bình luận facebook