• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Vạn Dặm Hoa Đào Trong Mưa Hạ (3 Viewers)

  • Chương 36

Lá dâu tây vách đã tới thì,



Lúa mạch bờ sông trổ li ti.



Đời người thoáng chốc, xuân rồi hạ,



Hương rượu ngọt ngào, chớ bỏ đi.




(Mạn hứng kỳ 8 - Đỗ Phủ - Tác giả dịch thơ.)



Vừa vào Hạ chí chưa bao lâu, sau khi Đại Mạc chính thức nhập vào lãnh thổ của Đại Phù, Hữu thừa tướng Lý Nguyên Hạo dẫn năm vạn quân đến Liêm thành trấn giữ.




(Hạ chí: Theo lịch cổ của phương Đông, là tiết khí khởi đầu từ điểm giữa của mùa hè, bắt đầ từ ngày 21 – 22 tháng 5 và kết thúc vào khoảng 7 – 8 tháng 7, là lúc mà tiết Tiểu thử bắt đầu.)



Quân của Lâu Phiên do Ngô Đề Vương Bộ Độ Hưng dẫn đầu đang ở Khang Châu, sau ba ngày nữa sẽ đến Tuyên thành.



Trong ba ngày này, nhiều toán kỵ binh được điều đi để dẫn dân chúng di tản ra các châu thành phụ cận, nhằm tránh khỏi sự tàn sát của Lâu Phiên. Vì bên ngoài Tuyên thành là chiến trường nên ta được đưa về giam lỏng trong phủ đệ của Thứ sử Tuyền Châu, mọi thông tin bên ngoài đều không đưa vào được. Giữa đường di chuyển không ngờ ta lại vô tình gặp được Tiết Thống, mặt mũi hắn lấm lem bụi đường nhưng trông rất phấn khởi chạy đi chạy lại. Hắn và ta đã từng cùng bao chiến sĩ ở Nham thành nhiệt huyết mà cống hiến như vậy, lúc đó chỉ đơn giản là tính hiếu thắng không muốn bại trận, hoàn toàn không có những điều to tát như cứu nước cứu dân.



Dường như những điều tuyệt đẹp đều trôi qua rất nhanh chóng.



Thứ sử Tuyền Châu là Tề An, mấy ngày nay đều bận rộn phụ trách nạn dân Tuyên thành thu nhận vào, xoay xở lương thực và binh khí. Lúc ta đến phủ, y cũng không ở đấy mà chỉ có quản gia ra sắp xếp một căn phòng ở hậu viện phía đông dành cho khách, xung quanh có một vài binh lính của Phù canh giữ.



Tề An có hai lần ghé qua chỗ ta, một lần ngoại trừ chào hỏi thì không nói gì thêm, có lẽ y không biết nên đối xử với ta như thế nào, là con tin của Đại Phù hay là một nữ nhân có quan hệ khó hiểu với Phù Đế. Lần còn lại y không đi một mình mà dẫn theo Triệu đại phu, ta còn tưởng là Lâu Phiên đã đánh đến Thiệu quận.



Lão Triệu lắc đầu phủ nhận: “Không phải, chỉ là những vùng xung quanh bị ảnh hưởng, đa phần vẫn ở lại, chỉ có một vài hộ bỏ đi thôi. Ta nhân cơ hội này thử lên đây xem ngươi thế nào, đang loay hoay không biết đi đường nào thì bị dòng nạn dân đẩy vào thành, may mà gặp được tiểu tử Tiết Thống dẫn ta đến đây.”



Lão quan sát sắc mặt ta một hồi rồi tra hỏi Tiểu Kỳ liệu ta có chịu uống thuốc đúng giờ hay không.



“Thật ra không cần uống nữa đâu, dạo gần đây không còn tác dụng nữa rồi.” Ta phẩy tay cười.



Lão trầm ngâm không nói gì, chau mày chau mặt.



Ta lại nói tiếp: “Không có tiền trả tiền thuốc thang nữa đâu, đừng có lấy thêm nữa.”



Lão Triệu chỉ hơi ngạc nhiên nhìn ta, rồi lại thở dài thườn thượt: “Hóa ra tin Hoàng đế băng hà là thật. Dù cho trận này kết quả thế nào thì Đại Mạc cũng đã xác định phải đổi chủ rồi.”



Ta phớt lờ đi những lời lão nói, cúi đầu nhấc bút viết tiếp những dòng chữ còn dang dở.



Dạo này rảnh rỗi không có gì để làm, bên ngoài cũng chẳng truyền vào được tin tức gì cho nên không khí ở đây rất tĩnh lặng và cách biệt. Ta bỗng nhớ lại những buổi trưa oi bức, cha bắt ta phải đọc cho thuộc quyển Đại Học thì mới được ăn cơm, ta nhân lúc ông bận rộn trong thư phòng thì ôm tập thơ của Vương Duy mà Tiểu Cố mới cho mượn ra sau hiên nhà để đọc trộm.



So với Tứ Thư Ngũ Kinh gì đó, ta thích những câu thơ nhẹ nhàng, đọc lên giống như là vẽ ra cả một bức tranh đầy màu sắc, tinh thần cũng sảng khoái hơn là mấy câu chữ khô khan sâu xa kia.



Cỏ thơm xuân nhuộm xanh biêng biếc,



Tùng cao chót vót lạnh tiết hè.



Trâu dê quen lối về xóm nhỏ,



Trẻ con đâu biết chuyện áo chầu.




(Áo chầu: áo quan lại mặc vào chầu Vua.)



Hiên nhà bằng gỗ nằm ngay cạnh vườn cây của Bàng thúc, ngoại trừ mấy ngày đông, hầu như hôm nào cũng đón gió vào mát rượi, nắng ấm mềm như nhung phủ lên những trang giấy đã ngà vàng sẵn. Dẫu cho sau đó cha ta sẽ phát hiện ra rồi tức giận đánh ta một trận, sau đó cấm túc ta trong phòng, nhưng mà ta không sợ bởi vì biết một lát nữa Bàng thúc sẽ lén cha mang cơm vào cho ta.



Tính cha ta cũng giống như ta vậy, vài bữa lại quên, chuyện đâu cũng trở về đấy. Ta từng nài nỉ cha đừng bắt mình học nữa, ta vốn là con của ông thì làm sao có thể ham học mong tiến thân được. Cha nghe xong lại tức giận, vơ lấy cây quạt đánh vào đầu ta, rồi lại cấm túc cấm thực. Thật ra ta biết tỏng hết, cha ta chỉ có cái miệng hung dữ, đối với ta lúc nào cũng giơ cao đánh khẽ chỉ hận không rèn được sắt. Thật ra... cha vốn không muốn ta lao vào quan lộ, bởi vì ông cũng hy vọng ta có thể sống một cuộc sống giản đơn tươi đẹp giống như những vần thơ kia.



Nhưng ai bảo ta là con gái của ông, cái tính cố chấp ương bướng vốn đã ăn sâu vào máu thịt, cho nên hễ cứ nghĩ đến cha, ta lại ép bản thân phải tàn nhẫn xé nát giấc mộng đẹp kia.



Một ngày thượng tuần tháng Bảy, Vu Thuần Hy đột nhiên đến phủ đệ của Tề An.




(Thượng tuần: Theo lịch cổ của phương Đông, một tuần là 10 ngày, một tháng có 3 tuần chia ra thượng tuần (ngày 1 đến ngày 10), trung tuần (ngày 11 đến ngày 20) và hạ tuần (ngày 21 đến ngày 30).)



Khi đó trong phủ ngoại trừ ta là người ngoài còn có thêm Triệu đại phu, ông ấy lấy cớ ở lại chữa bệnh cho ta nên Tề An phải sắp xếp một phòng cách ta hai gian. Mặc cho ta từ chối, ông ấy vẫn bắt Tiểu Kỳ ngày nào cũng đun ba bát ép ta uống, còn mình thì tìm đủ cách này cách kia để tăng tác dụng của thuốc.



Vu Thuần Hy sau khi bước ra từ phòng của Triệu đại phu thì đến thẳng chỗ ta, đúng lúc ta đang ngồi bên bàn chép thơ, hơi ngẩng đầu lên là thoáng thấy bóng hắn ngay nhưng ta lại không đứng dậy chào.



Hắn cũng không lên tiếng mà bước tới đặt cạnh bậu cửa sổ một chậu cá bằng sứ trắng trơn, bên trong là đôi cá vàng dải đuôi mềm như lụa đang lượn vòng quanh nhau, vô số vảy trên thân theo chuyển động mà phản chiếu ánh sáng mặt trời lấp lánh như châu báu. Màu đỏ chót của chúng tương phản với chất sứ trắng muốt lại càng giống máu tươi.



Ta nhíu chặt mày vì dạ dày đột ngột nóng ran, ngay lập tức đưa tay lên che miệng quay đi hướng khác. Ta biết bản thân không thích màu đỏ nhưng chưa bao giờ nghĩ tới khi nhìn đôi cá này ta lại phản ứng mạnh đến vậy.



Ta liếc thấy Vu Thuần Hy định đưa tay ra vỗ lưng cho ta nhưng lại dừng lại giữa không trung, ngập ngừng không biết nên tiếp tục hay rút về. Cảm thấy đỡ hơn một chút, ta lại đứng thẳng dậy nhưng không nhìn vào chậu cá nữa mà cười nhạt nói với hắn.



“Thật ngại quá, tiểu nhân rất ghét màu đỏ, cứ hễ gặp là lại cảm thấy ghê tởm. Chắc là món quà này của Bệ hạ, tiểu nhân đành phụ thánh tâm không nhận được rồi.”



Hắn nhìn một lượt khắp người ta, rồi đảo mắt quanh phòng, sau khi nhận ra thật sự không hề có một vật gì màu đỏ xung quanh lúc này mới ngây ngốc hỏi: “Trước kia... nàng rất thích màu đỏ... ta cứ tưởng... sao lại...”



“Có thể Bệ hạ bận trăm công nghìn việc nên đã nhận lầm tiểu nhân với người nào đó rồi.” Ta vẫn giữ nụ cười giống như đang đeo mặt nạ. Bước chầm chậm ra phía cửa, cúi người đưa tay mời.



“Chiến sự e là rất bận rộn, vậy mà lại còn cất công Bệ hạ đến tận đây để kiểm tra con tin là tiểu nhân đây, tiểu nhân thật là mang tội với quốc gia. Bệ hạ không cần lo lắng, tiểu nhân đã nói không trốn đi thì nhất định sẽ giữ lời hứa. Bệ hạ cũng nên trở về quân doanh rồi, đừng để các tướng quân lo lắng.”



Ta còn tưởng hắn sẽ phẩy tay áo kiêu ngạo bỏ đi, nhưng hắn cứ đứng yên nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu đang cúi xuống của ta. Hàng ngàn tiếng nói trong đầu ta cùng gào thét loạn xạ, xin hắn đừng nói gì cả, xin hắn đừng nhìn nữa, nhưng tiếc thay hắn lại không nghe được.



“Tiểu Vũ.” Đôi giày gấm chỉ vàng chầm chậm bước về phía này, Vu Thuần Hy đưa hai tay bên nắm lấy vai, đỡ ta đứng thẳng dậy. “Chúng ta làm hòa được không, nàng cần Đại Mạc thì ta sẽ không lấy nữa, chỉ cần chúng ta đừng như vậy nữa.”



Nụ cười trên mặt tắt ngúm, ta không buồn tránh khỏi vòng tay hắn, nhìn thẳng thừng vào đôi đồng tử màu trà dịu dàng hơi gợn sóng lăn tăn: “Hoàng Đế Bệ hạ, người nói xem, người giết cha của tiểu nhân, tiểu nhân giết cha của người. Hai chúng ta vốn đã chẳng thể xí xóa mọi chuyện mà làm hòa với nhau nữa rồi. Dù cho Bệ hạ có thể thì, thật có lỗi, tiểu nhân lại không phải loại lạnh lùng sắt đá như người.”



Đúng vậy, ta không ngại thừa nhận ta chính là người đã ra lệnh Dương Thu Vận đầu độc Vu Thừa Hiến. Lão Phù Đế đó uống phải thuốc độc của Mạc Thám hội, lúc tắt thở thất khiếu vẫn không ngừng rỉ máu, lão nhất định đã chết rất khó coi giống như hắn đã hại chết cha ta năm năm trước. Lão đáng bị như thế!



Ta nghiến chặt răng nhìn Vu Thuần Hy đầy tức giận, ta phải cho hắn biết ta đã không còn là tên Diệp thư đồng lăn xăn chạy nhảy bám theo đuôi áo của hắn nữa rồi. Bởi vì lòng căm hận này mà hắn sẽ không được phép giảng hòa với ta và ta lại càng không được phép tha thứ cho hắn.



Vu Thuần Hy nghe những lời đó ngược lại không hề biểu lộ một chút ngạc nhiên, cũng không có gì bất ngờ, hắn có bao nhiêu tay chân ngầm chẳng lẽ lại không điều tra ra được chuyện đó. Hắn hơi dùng sức mở hai bàn tay đang nắm chặt của ta ra, hóa ra móng tay đã đâm vào da đến tứa máu, nhưng vì ta không cảm nhận được nổi đau nên không nhận ra.



Hắn nhíu mày, kéo tay ta định đi đâu đó: “Lẽ nào nàng thật sự không thấy đau nữa?”



Ta giật mạnh tay lại, nhìn hắn trân trân vô cảm, ta muốn hắn đi, đi khỏi tầm mắt ta, ta chán ghét hắn ra vẻ giả dối quan tâm ta. Ta đâu phải kẻ ngốc chẳng lẽ lại không hiểu được, nếu thật lòng thật dạ thì ngay từ đầu hai ta đã không đi đến kết cục như ngày hôm nay.



Vu Thuần Hy nhìn ra được những lời ta nghĩ, thật sự bỏ cuộc quay ra khỏi cửa: “Thời gian tới có lẽ sẽ rất bận cho nên không đến thăm nàng được...” Ta không đáp lại. “... Ta gọi Tiểu Kỳ vào thoa thuốc, đừng để vết thương nhiễm trùng.”



Ta không do dự đóng cửa lại ngay khi hắn vừa bước ra ngoài, đợi tiếng bước chân xa dần rồi mất hẳn ta mới lật ngửa lòng bàn tay mình nhìn đến ngẩn người. Hai vệt máu màu đỏ giống hệt như hai con cá Vu Thuần Hy mang đến, ta lại nắm tay để cho móng cắm sâu hơn vào vết thương, máu cứ trào ra không ngừng chạy dọc xuống nhuộm đỏ cả viền ống tay áo. Thật sự là không còn cảm giác đau nữa rồi.



Ta bất giác tự lầm bầm với chính mình: “Thật ra ngươi cũng giống hắn, cũng sợ hắn biết đối với ngươi hắn quan trọng đến ngần nào. Ta thích chàng...chỉ là thích chàng... nào có mục đích gì khác...nào có đâu...nào có đâu...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom