Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Đến Seattle, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp cô của Cola _ Hà Mộc Hủy.
Có lẽ là đã biết được bối cảnh buôn bán vũ khí của cô ấy nên trong tiềm thức tôi liền liên tưởng đến khí thế của lão đại của giới hắc đạo giống như trong tiểu thuyết hay phim điện ảnh. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì người thật so với tưởng tượng của tôi khác xa một trời một vực.
Cô Mộc Hủy bảo dưỡng thân thể tốt vô cùng, tuyệt không giống với một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi chút nào, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười quyến rũ, nói chuyện cũng rất dịu dàng. Đối với Cola càng thêm thương yêu không hết, từ đầu tới cuối đều kéo cánh tay Cola không hề buông. Cô ấy còn ôn hòa bảo tôi gọi mình là cô giống như Cola, còn nói dù sao chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn. . . . . .
Nghe đến đó tôi thật có chút xấu hổ, nhưng không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, mà mỗi khi nói đến vấn đề này, Cola dường như không được thoải mái cho lắm.
Trên đường cô của Cola mấy lần muốn nói mà lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi về tin tức của chú Thiên Bắc.
Tôi cũng đã từng nghe Dịch Tiểu Liêu nhắc qua chuyện tình cảm rối rắm giữa chú Thiên Bắc cùng với cô Mộc Hủy, có điều không ngờ cô ấy vẫn nhớ mãi không quên như vậy, cho đến bây giờ vẫn còn nhớ đến chú ấy. Liếc nhìn chú Phác đi tuốt ở đằng trước, cảm xúc trong lòng tôi trăm mối ngổn ngang. Chỉ hàm hồ trả lời chú Thiên Bắc hiện tại rất tốt, rất hạnh phúc.
Cô ấy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười tiếp tục thảo luận những vấn đề khác với Cola. Nhưng mà tôi lại nhìn ra sắc mặt cô ấy có chút cô đơn, tôi không hiểu, rõ ràng hiện tại cô ấy cũng rất hạnh phúc, chú Phác còn đối với cô ấy tốt như vậy. . . . . .
Cô Mộc Hủy và chú Lâm là anh em cùng cha khác mẹ, gia sản bây giờ là do chú Lâm chủ động nhường hết cho em gái mình. Một người phụ nữ phải đứng lên chống đỡ một sản nghiệp lớn như vậy thật rất vất vả. Cũng may cô ấy có một người chồng thật tốt lại vô cùng giỏi giang, đã giải quyết cho cô không biết bao nhiêu phiền toái. Chú Phác là trợ thủ đắc lực, đã ở bên cạnh cô ấy rất nhiều năm, thật vất vả mới bắt sống được trái tim của nữ cường nhân này.
Nhìn bề ngoài cô Mộc Hủy không khác với những người phụ nữ bình thường là mấy, vừa điềm tĩnh lại ôn hòa. Đáng tiếc, con người ta vẫn luôn kỳ quái như thế không phải sao? Thường thường không thấy được hạnh phúc trước mắt, luôn mải mê đuổi theo những thứ không thiết thực mơ hồ.
Nghĩ tới đây, tôi lại quay sang nhìn Cola bằng ánh mắt nhu hòa, thầm nghĩ, rốt cuộc bản thân cũng hiểu được đạo lý biết quý trọng người trước mắt. Nhưng, nhìn đến vật nhỏ bên cạnh cậu ấy, tôi thực sự vô cùng khó chịu, đặc biệt khó chịu!
Ai tới nói cho tôi biết, một cô gái nhỏ mới mười tuổi ở Mỹ sao lại có thể trưởng thành sớm như vậy chứ?
Nhìn cô nhóc vẫn nắm tay Cola không thả, lại còn ríu ra ríu rít la hét muốn cậu ấy đi trượt tuyết cùng với mình, tôi cực kỳ oán niệm. Cô nhóc khiêu khích quay đầu lại trừng tôi, câu nói đầu tiên khi gặp tôi lại là: "Anh trai là của tôi đấy, ai mà tranh giành anh ấy liền biến thành Đại Mập Mạp!"
Rốt cuộc có cần phải quý anh họ mình đến vậy hay không? Mặt tôi chất chứa nội thương, lộ vẻ tức giận quay sang nói với Cola: "Thấy không, em mới chỉ thích anh thôi mà đã phải nhận biết bao nhiêu nguy hiểm rồi, không cẩn thận lại trở nên béo phì ấy chứ".
Đối với giọng thị uy của cô em họ, người đi trước tôi chỉ có thể ưu nhã gật đầu, giả lả cười: "Thật là đáng yêu ——"
Thật ra thì trong lòng tôi đã sớm giương nanh múa vuốt: con bé chết tiệt kia, có chỗ nào đáng yêu chứ, tuyệt không đáng yêu chút nào. Đó là bạn trai của chị đây, bạn trai của chị đấy có được hay không!
Tôi bị cô Mộc Hủy cùng với con gái của cô ấy đẩy ra phía sau, không thể nào đi cạnh Cola nữa. Tức giận muốn cào tường, cô em họ kia lại còn cố tình trêu tức, thỉnh thoảng quay đầu lại trừng tôi, còn le lưỡi chọc quê tôi nữa.
Nhóc thối, đừng cho là chỉ có mình mới biết le lưỡi nha, đầu lưỡi của chị đây so với cô em còn dài hơn nhiều đấy. Khoảng cách 11 tuổi cũng không phải để chơi đâu!
Tôi cũng trợn tròn mắt, sau đó nhìn cô bé le lưỡi. Ai ngờ cô nhóc chợt quay đầu mặt mày hớn hở, níu tay áo Cola: "Anh, anh, mau nhìn, người kia diện mạo thật quá xấu xí?".
". . . . . ." Im lặng, thật là thất sách, lại bị con bé mười tuổi tính kế.
Cô Mộc Hủy lúng túng nhìn tôi, sau đó dùng sức trừng Phác Tiếu: "Tiếu Tiếu, không được hồ nháo!".
Tôi ngượng ngùng thu hồi đầu lưỡi, vuốt vuốt hai gò má ê ẩm: " Oa. . . . ngồi máy bay lâu quá, phải hoạt động bắp thịt một chút!".
"Ngu ngốc, ngồi máy bay là dùng cái mông, chẳng lẽ mặt của chị sinh trưởng ở ——" Phác Tiếu chưa nói hết liền bị mẹ cô bé quát lớn. Nhưng cô bé vẫn trưng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ trừng tôi, nhỏ giọng thầm thì: "Người ta thường nói ngực lớn không có đầu óc, nhưng đây ngay cả ngực cũng không có, cái gì cũng sai, ánh mắt của anh họ thật kém".
". . . . . ." lại còn chê bai sức quyến rũ phái nữ của tôi nữa, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Chị đây đạt cup B đấy, là cup B cơ đấy! Không phải là không có! ! Lại nói, người nào đó không có ánh mắt rất ưa thích là được rồi? Nghĩ thế gò má của tôi liền nóng ran lên, giơ tay quạt quạt để hạ hoả. Tỉnh táo, tôi cần phải tỉnh táo.
Cola bất đắc dĩ cười, sờ sờ đầu Phác Tiếu, nói: "Tiếu Tiếu ngoan, đừng trêu chị ấy nữa, chị ấy mà tức giận sẽ rất đáng sợ."
". . . . . ." Được rồi, mặc dù nghe có chút lạ, nhưng mà tôi có thể tự luyến cho rằng Cola đang bao che cho mình sao?
Hai tay Phác Tiếu nắm tay Cola thật chặt, quệt mồm oán trách: "Anh à, chị gái này dáng dấp thật khó coi, vóc người cũng không đẹp, nổi giận lại còn rất đáng sợ, thế mà anh còn thích đến muốn chết. Anh không phải là run M đấy chứ?"
". . . . . ." Lần này ngay cả Cola cũng bắt đầu giơ tay lên mặt quạt gió hạ hoả rồi.
*
Đến nhà, tôi và Cola trở về phòng cất hành lý. Phác Tiếu bị chú Phác bắt trở về phòng làm bài tập, bên tai cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chan hòa ấm áp, tôi đứng ở ban công duỗi người, thấy trên sân cỏ có công nhân đang tưới nước. Bầu trên xanh trong, đối diện với gian phòng của chúng tôi là một mảng lớn màu xanh lá cây, vô cùng mát mắt. Phóng tầm mắt ra khoảng không rộng lớn, tâm tình vốn đang rất mệt mỏi lập tức tỉnh táo lại.
Cola từ phía sau dán tới, lồng ngực ấm áp mang theo nhịp tim trầm ổn. Một tay của cậu ấy đặt lên trên eo tôi, một cái tay khác nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài, nhỏ giọng nói: "Cách giờ cơm tối vẫn còn sớm, ngủ trước một lát đi".
Tôi xoay người nhìn cậu ấy, gần đây rõ ràng tinh thần người này thật không tốt, thường thường hay ngẩn người, mặt cũng tái nhợt không có chút huyết sắc nào. Tâm đau nhói, tôi đưa hai cánh tay ra quấn lên trên cổ cậu ấy, vùi đầu vào ngực ai đó bắt đầu làm nũng: "Anh ngủ cùng nhé ——"
Bởi vì cả người tôi đu lên trên người của cậu ấy, nên Cola không thể không nắm chặt lấy eo của tôi, bất đắc dĩ chống lên trán tôi cười khẽ: "Dịch Mộ Tranh, sao bây giờ lại càng lúc càng giống kẹo cao su vậy, bằng này tuổi rồi còn học Lolita làm nũng."
Tôi quặp chặt hai chân vào người cậu ấy, trợn mắt thở phì phò, nói: "Người ta rõ ràng còn là Lolita mà".
Cola chỉ là cười, hai mắt lóe sáng sáng , cúi đầu hôn lên trên môi tôi một cái: "Như Tiếu Tiếu mới là Lolita, còn em ——", cậu ấy cố ý kéo dài thanh âm, ý vị sâu xa nhìn tôi cười.
Tôi mất hứng đáp trả: "Không nhìn ra người này sao mà BT, thậm chí còn có sở thích luyến phích (Yêu trẻ con) đấy".
Cola bật cười, sau đó gật đầu, phớt tỉnh nói: "Chính vì yêu thích trẻ con mới có thể từ mười sáu tuổi vẫn nhớ em mãi không quên". Cậu cúi đầu cắn lên môi tôi. Tôi khép chặt hàm răng, né tránh cái lưỡi của cậu ấy, không để cho người nào đó được như ý.
Cola nâng môi lên, tay ở trên mông tôi dùng thêm chút sức lực, sau đó cứ như vậy ôm tôi xoay người trở vào phòng. Mặt cười đầy xấu xa: "Xem ra em vẫn rất có tinh thần. . . . . . Thể lực không tệ. . . . . ."
Có lẽ là đã biết được bối cảnh buôn bán vũ khí của cô ấy nên trong tiềm thức tôi liền liên tưởng đến khí thế của lão đại của giới hắc đạo giống như trong tiểu thuyết hay phim điện ảnh. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì người thật so với tưởng tượng của tôi khác xa một trời một vực.
Cô Mộc Hủy bảo dưỡng thân thể tốt vô cùng, tuyệt không giống với một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi chút nào, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười quyến rũ, nói chuyện cũng rất dịu dàng. Đối với Cola càng thêm thương yêu không hết, từ đầu tới cuối đều kéo cánh tay Cola không hề buông. Cô ấy còn ôn hòa bảo tôi gọi mình là cô giống như Cola, còn nói dù sao chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn. . . . . .
Nghe đến đó tôi thật có chút xấu hổ, nhưng không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, mà mỗi khi nói đến vấn đề này, Cola dường như không được thoải mái cho lắm.
Trên đường cô của Cola mấy lần muốn nói mà lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi về tin tức của chú Thiên Bắc.
Tôi cũng đã từng nghe Dịch Tiểu Liêu nhắc qua chuyện tình cảm rối rắm giữa chú Thiên Bắc cùng với cô Mộc Hủy, có điều không ngờ cô ấy vẫn nhớ mãi không quên như vậy, cho đến bây giờ vẫn còn nhớ đến chú ấy. Liếc nhìn chú Phác đi tuốt ở đằng trước, cảm xúc trong lòng tôi trăm mối ngổn ngang. Chỉ hàm hồ trả lời chú Thiên Bắc hiện tại rất tốt, rất hạnh phúc.
Cô ấy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười tiếp tục thảo luận những vấn đề khác với Cola. Nhưng mà tôi lại nhìn ra sắc mặt cô ấy có chút cô đơn, tôi không hiểu, rõ ràng hiện tại cô ấy cũng rất hạnh phúc, chú Phác còn đối với cô ấy tốt như vậy. . . . . .
Cô Mộc Hủy và chú Lâm là anh em cùng cha khác mẹ, gia sản bây giờ là do chú Lâm chủ động nhường hết cho em gái mình. Một người phụ nữ phải đứng lên chống đỡ một sản nghiệp lớn như vậy thật rất vất vả. Cũng may cô ấy có một người chồng thật tốt lại vô cùng giỏi giang, đã giải quyết cho cô không biết bao nhiêu phiền toái. Chú Phác là trợ thủ đắc lực, đã ở bên cạnh cô ấy rất nhiều năm, thật vất vả mới bắt sống được trái tim của nữ cường nhân này.
Nhìn bề ngoài cô Mộc Hủy không khác với những người phụ nữ bình thường là mấy, vừa điềm tĩnh lại ôn hòa. Đáng tiếc, con người ta vẫn luôn kỳ quái như thế không phải sao? Thường thường không thấy được hạnh phúc trước mắt, luôn mải mê đuổi theo những thứ không thiết thực mơ hồ.
Nghĩ tới đây, tôi lại quay sang nhìn Cola bằng ánh mắt nhu hòa, thầm nghĩ, rốt cuộc bản thân cũng hiểu được đạo lý biết quý trọng người trước mắt. Nhưng, nhìn đến vật nhỏ bên cạnh cậu ấy, tôi thực sự vô cùng khó chịu, đặc biệt khó chịu!
Ai tới nói cho tôi biết, một cô gái nhỏ mới mười tuổi ở Mỹ sao lại có thể trưởng thành sớm như vậy chứ?
Nhìn cô nhóc vẫn nắm tay Cola không thả, lại còn ríu ra ríu rít la hét muốn cậu ấy đi trượt tuyết cùng với mình, tôi cực kỳ oán niệm. Cô nhóc khiêu khích quay đầu lại trừng tôi, câu nói đầu tiên khi gặp tôi lại là: "Anh trai là của tôi đấy, ai mà tranh giành anh ấy liền biến thành Đại Mập Mạp!"
Rốt cuộc có cần phải quý anh họ mình đến vậy hay không? Mặt tôi chất chứa nội thương, lộ vẻ tức giận quay sang nói với Cola: "Thấy không, em mới chỉ thích anh thôi mà đã phải nhận biết bao nhiêu nguy hiểm rồi, không cẩn thận lại trở nên béo phì ấy chứ".
Đối với giọng thị uy của cô em họ, người đi trước tôi chỉ có thể ưu nhã gật đầu, giả lả cười: "Thật là đáng yêu ——"
Thật ra thì trong lòng tôi đã sớm giương nanh múa vuốt: con bé chết tiệt kia, có chỗ nào đáng yêu chứ, tuyệt không đáng yêu chút nào. Đó là bạn trai của chị đây, bạn trai của chị đấy có được hay không!
Tôi bị cô Mộc Hủy cùng với con gái của cô ấy đẩy ra phía sau, không thể nào đi cạnh Cola nữa. Tức giận muốn cào tường, cô em họ kia lại còn cố tình trêu tức, thỉnh thoảng quay đầu lại trừng tôi, còn le lưỡi chọc quê tôi nữa.
Nhóc thối, đừng cho là chỉ có mình mới biết le lưỡi nha, đầu lưỡi của chị đây so với cô em còn dài hơn nhiều đấy. Khoảng cách 11 tuổi cũng không phải để chơi đâu!
Tôi cũng trợn tròn mắt, sau đó nhìn cô bé le lưỡi. Ai ngờ cô nhóc chợt quay đầu mặt mày hớn hở, níu tay áo Cola: "Anh, anh, mau nhìn, người kia diện mạo thật quá xấu xí?".
". . . . . ." Im lặng, thật là thất sách, lại bị con bé mười tuổi tính kế.
Cô Mộc Hủy lúng túng nhìn tôi, sau đó dùng sức trừng Phác Tiếu: "Tiếu Tiếu, không được hồ nháo!".
Tôi ngượng ngùng thu hồi đầu lưỡi, vuốt vuốt hai gò má ê ẩm: " Oa. . . . ngồi máy bay lâu quá, phải hoạt động bắp thịt một chút!".
"Ngu ngốc, ngồi máy bay là dùng cái mông, chẳng lẽ mặt của chị sinh trưởng ở ——" Phác Tiếu chưa nói hết liền bị mẹ cô bé quát lớn. Nhưng cô bé vẫn trưng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ trừng tôi, nhỏ giọng thầm thì: "Người ta thường nói ngực lớn không có đầu óc, nhưng đây ngay cả ngực cũng không có, cái gì cũng sai, ánh mắt của anh họ thật kém".
". . . . . ." lại còn chê bai sức quyến rũ phái nữ của tôi nữa, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Chị đây đạt cup B đấy, là cup B cơ đấy! Không phải là không có! ! Lại nói, người nào đó không có ánh mắt rất ưa thích là được rồi? Nghĩ thế gò má của tôi liền nóng ran lên, giơ tay quạt quạt để hạ hoả. Tỉnh táo, tôi cần phải tỉnh táo.
Cola bất đắc dĩ cười, sờ sờ đầu Phác Tiếu, nói: "Tiếu Tiếu ngoan, đừng trêu chị ấy nữa, chị ấy mà tức giận sẽ rất đáng sợ."
". . . . . ." Được rồi, mặc dù nghe có chút lạ, nhưng mà tôi có thể tự luyến cho rằng Cola đang bao che cho mình sao?
Hai tay Phác Tiếu nắm tay Cola thật chặt, quệt mồm oán trách: "Anh à, chị gái này dáng dấp thật khó coi, vóc người cũng không đẹp, nổi giận lại còn rất đáng sợ, thế mà anh còn thích đến muốn chết. Anh không phải là run M đấy chứ?"
". . . . . ." Lần này ngay cả Cola cũng bắt đầu giơ tay lên mặt quạt gió hạ hoả rồi.
*
Đến nhà, tôi và Cola trở về phòng cất hành lý. Phác Tiếu bị chú Phác bắt trở về phòng làm bài tập, bên tai cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chan hòa ấm áp, tôi đứng ở ban công duỗi người, thấy trên sân cỏ có công nhân đang tưới nước. Bầu trên xanh trong, đối diện với gian phòng của chúng tôi là một mảng lớn màu xanh lá cây, vô cùng mát mắt. Phóng tầm mắt ra khoảng không rộng lớn, tâm tình vốn đang rất mệt mỏi lập tức tỉnh táo lại.
Cola từ phía sau dán tới, lồng ngực ấm áp mang theo nhịp tim trầm ổn. Một tay của cậu ấy đặt lên trên eo tôi, một cái tay khác nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài, nhỏ giọng nói: "Cách giờ cơm tối vẫn còn sớm, ngủ trước một lát đi".
Tôi xoay người nhìn cậu ấy, gần đây rõ ràng tinh thần người này thật không tốt, thường thường hay ngẩn người, mặt cũng tái nhợt không có chút huyết sắc nào. Tâm đau nhói, tôi đưa hai cánh tay ra quấn lên trên cổ cậu ấy, vùi đầu vào ngực ai đó bắt đầu làm nũng: "Anh ngủ cùng nhé ——"
Bởi vì cả người tôi đu lên trên người của cậu ấy, nên Cola không thể không nắm chặt lấy eo của tôi, bất đắc dĩ chống lên trán tôi cười khẽ: "Dịch Mộ Tranh, sao bây giờ lại càng lúc càng giống kẹo cao su vậy, bằng này tuổi rồi còn học Lolita làm nũng."
Tôi quặp chặt hai chân vào người cậu ấy, trợn mắt thở phì phò, nói: "Người ta rõ ràng còn là Lolita mà".
Cola chỉ là cười, hai mắt lóe sáng sáng , cúi đầu hôn lên trên môi tôi một cái: "Như Tiếu Tiếu mới là Lolita, còn em ——", cậu ấy cố ý kéo dài thanh âm, ý vị sâu xa nhìn tôi cười.
Tôi mất hứng đáp trả: "Không nhìn ra người này sao mà BT, thậm chí còn có sở thích luyến phích (Yêu trẻ con) đấy".
Cola bật cười, sau đó gật đầu, phớt tỉnh nói: "Chính vì yêu thích trẻ con mới có thể từ mười sáu tuổi vẫn nhớ em mãi không quên". Cậu cúi đầu cắn lên môi tôi. Tôi khép chặt hàm răng, né tránh cái lưỡi của cậu ấy, không để cho người nào đó được như ý.
Cola nâng môi lên, tay ở trên mông tôi dùng thêm chút sức lực, sau đó cứ như vậy ôm tôi xoay người trở vào phòng. Mặt cười đầy xấu xa: "Xem ra em vẫn rất có tinh thần. . . . . . Thể lực không tệ. . . . . ."
Bình luận facebook