Năm năm trước vừa vặn có một tiêu chuẩn thượng vị quốc, mà có tư cách tranh cướp tổng cộng có ba quốc gia, phân biệt là Thiên Thủy quốc, Bách Chiến quốc cùng Đông Thục quốc. Tuy Đông Thục quốc có cấp ba Thuật Luyện Sư tọa trấn, nhưng thực lực so với Thiên Thủy quốc cùng Bách Chiến quốc vẫn là chênh lệch một đoạn dài. Vì lẽ đó tiêu chuẩn này ở hai nước trong lúc đó tranh cướp.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu nói:
– Vậy định thắng bại bài vị chiến như thế nào đây? Có phải là phải đem Vũ Vương hoặc là cấp ba Thuật Luyện Sư của đối phương giết sạch?
Lý Thuần Dương cười mắng:
– Tuy rằng tài nguyên các quốc gia là thuộc về mình, thế nhưng một khi đột phá đến cấp ba Thuật Luyện Sư hoặc là Ngũ Hành cảnh Vũ Vương, thì lại phải đi Hỏa Ô quốc đăng ký, làm sức mạnh trung gian của đế quốc. Một khi đại quốc có chiến sự, đều phải nghe theo điều phối. Đương nhiên, sau khi đăng ký chỗ tốt cũng là rất lớn, hàng năm Hỏa Ô quốc đều sẽ phân phối xuống lượng lớn các loại tài nguyên tu luyện.
Hắn tiếp tục nói:
– Vì lẽ đó Thuật Luyện Sư cấp ba cùng Vũ Vương cường giả đều là tài nguyên quý giá, Hỏa Ô đế quốc cũng sẽ vô cùng chú ý, tận lực tránh tổn thương. Tiêu chuẩn phán thắng bại chính là đánh tới một phương chịu thua mà thôi. Không chịu thua, liền tiếp tục giết, đem quốc lực một quốc gia giết sạch mới thôi!
Lý Vân Tiêu than thở:
– Không nghĩ tới vì một bài vị, dĩ nhiên tàn khốc như vậy!
Lý Thuần Dương nghiêm mặt, lãnh đạm nói:
– Tàn khốc? Ở trên đại lục này sinh tồn, trọng yếu nhất chính là thực lực! Mà thực lực dựa vào cái gì đến bảo đảm? Là tài nguyên! Sau lưng bài vị chiến ẩn giấu chính là tài nguyên! Đã từng có vương quốc chí tử cũng không chịu thua, cả quốc gia bị nhổ tận gốc, vương thất cũng bị chém giết sạch!
Trần Đại Sinh ngâm ở trong thùng gỗ thở dài nói:
– Thiên địa bất nhân, coi vạn vật là sâu kiến!
Lý Thuần Dương nghiêm mặt nói:
– Còn chân chính quyết định thực lực mạnh yếu đều là sức chiến đấu cao cấp, này chính là các nước đều phải mời chào võ giả mạnh mẽ. Mà sau lưng rất nhiều đế quốc đều có tông phái cùng thế gia mạnh mẽ chống đỡ, tỷ như chúng ta dựa vào Hỏa Ô đế quốc, chỗ dựa phía sau nó lại là Tụ Thiên Tông.
– Tụ Thiên Tông?
Lý Vân Tiêu sững sờ, sắc mặt có chút quái lạ lên.
Hắn mơ hồ nhớ đại đồ đệ Hoa Thiên Thụ của mình thật giống như thu qua một đệ tử, là con trai của Tụ Thiên Tông Tông chủ, gọi là cái gì nhỉ… quên rồi. Lúc trước Hoa Thiên Thụ còn cố ý mang hắn đến bái kiến mình, cũng cho chút lễ ra mắt, còn chỉ điểm hắn hai lần. Nếu tính toán ra, cũng đã hai ba mươi năm.
Lý Vân Tiêu khổ sở suy nghĩ mà không được, tiểu tử kia đến cùng tên gì nhỉ, thật nhớ không nổi...
– Không sai!
Trong mắt Lý Thuần Dương lộ ra một tia sợ hãi, nghiêm nghị nói:
– Nghe đồn Tụ Thiên Tông Tông chủ Tề Phong chính là Thất Túc cảnh Vũ Hoàng cao thủ, cách Bát hoang Vũ Tôn chỉ có một bước! Hơn nữa người này là đệ tử thân truyền của Vũ Đế Hoa Thiên Thụ, mặc dù là hậu trường của những đế quốc khác cũng không dám dễ dàng trêu chọc.
Lý Vân Tiêu bừng tỉnh, thầm nghĩ trong lòng: Nha, nhớ ra rồi, tên là Tề Phong, không nghĩ tới hắn lại làm Tông chủ, Tiểu Hoa cũng lên cấp Vũ Đế, đây đều là chuyện sau khi ta ngã xuống. Lúc đó hắn còn kẹt ở Bát hoang Vũ Tôn cảnh giới.
Lý Thuần Dương dị thường cẩn thận nhắc nhở nói:
– Vân Tiêu, ngày sau nếu ngươi có cơ hội đi Hỏa Ô đế quốc, nhớ kỹ tuyệt đối không thể đắc tội người của Tụ Thiên Tông. Tùy tiện một tên đệ tử nội môn của Tụ Thiên Tông, mặc dù là Hoàng Đế bệ hạ của Hỏa Ô đế quốc thấy cũng phải nể mặt ba phần. Nếu chúng ta đắc tội, vậy tuyệt đối là tai ương ngập đầu!
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Yên tâm đi, bọn họ không chọc đến ta, ta sẽ không đi đắc tội bọn họ.
Lý Thuần Dương một trận té xỉu, vội vàng nói:
– Tính cách này của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện! Coi như chọc ngươi, đánh ngươi, cũng phải nhịn! Ở trong phạm vi Hỏa Ô đế quốc, Tụ Thiên Tông là tồn tại tuyệt đối vượt lên trên hoàng tộc!
Lý Vân Tiêu bỏ qua đề tài này nói:
– Có phải là năm năm một lần bài vị chiến lại đến?
Lý Thuần Dương sinh ra một vẻ tiêu điều, trầm giọng nói:
– Không sai! Trận chiến năm năm trước, làm cho thực lực nước ta giảm mạnh. Cử chỉ sáng suốt nhất chính là lui ra tranh cướp thượng vị quốc lần này. Tuy rằng sẽ tăng thuế má cùng nộp tài nguyên, nhưng đối với quốc gia nghỉ ngơi lấy sức, là cử chỉ đúng đắng nhất.
Lý Vân Tiêu từ tốn nói:
– Vậy chúng ta phải tăng nhanh tốc độ, lấy trạng thái của bệ hạ hiện tại, sợ là sẽ không chịu lui ra tranh cướp. Chỉ có để Nguyệt vương tử thượng vị, ta mới có thể nói phục hắn lui ra bài vị chiến.
Trần Đại Sinh cả kinh nói:
– Nguyệt vương tử?
Lý Thuần Dương thở dài một tiếng, đem thế cục bây giờ cùng quyết định của Lý gia giản lược nói ra.
Trần Đại Sinh bi thương nói:
– Bệ hạ đối xử trung lương như vậy, thật là thẹn với trung thần. Đáng tiếc ta đã sắp chết, sau này Trần gia liền giao cho đại ca cùng Vân Tiêu.
Lý Thuần Dương bi thiết, tim như bị đao cắt nói:
– Ngươi yên tâm, chỉ cần Lý gia ta còn một ngày, Trần gia cũng còn một ngày!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chỉ là cực hàn chi độc mà thôi, không cần sinh ly tử biệt như thế. Ta xem trong cơ thể Tiêu Khinh Vương cũng có loại hàn độc này, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng sâu tận xương tủy, các ngươi hẳn là bị cùng một người gây thương tích, người kia tu luyện chính là loại kình khí cực hàn.
Trần Đại Sinh căm hận nói:
– Không sai, chính là Bách Chiến quốc đệ nhất cao thủ, Vũ Vương Dịch Tiểu Sơn!
Lý Vân Tiêu tựa hồ đăm chiêu, hơi trầm ngâm lên.
– Lúc trước trong tiểu viện, Vũ Quân cường giả bên người lão bát kia triển khai một chiêu võ kỹ hệ “băng”, tựa hồ chính là loại cực hàn kình khí này, chỉ có điều tu vi không đủ, cùng hàn độc trong cơ thể ngươi chênh lệch rất lớn.
– Cái gì?
Lý Thuần Dương kinh hãi, ánh mắt dần dần lạnh xuống, trong con ngươi sát khí chuyển động.
– Ta rõ ràng, chẳng trách tiểu tử này thiên phú xuất chúng như vậy, còn có thể chạy tới Lý phủ ta làm hạ nhân cấp thấp, hơn nữa bò nhanh như vậy! Sau lưng của hắn không chỉ có bệ hạ làm chỗ dựa, hơn nữa còn có Bách Chiến quốc Dịch Tiểu Sơn chống lưng!
Lý Thuần Dương hận nghiến răng, hối hận nói:
– Sớm biết như vậy, lúc nãy ta nên ra tay tru diệt người này! Hiện tại để hắn chạy trốn, sợ là khó có thể truy sát!
Lý Vân Tiêu từ tốn nói:
– Hắn sẽ không bỏ qua như vậy, cơ hội còn nhiều. Vẫn là trước tiên hóa giải hàn độc trên người Trần lão gia tử lại nói.
Vẻ mặt Lý Thuần Dương âm u xuống, trong tay nắm bắt bình Dung Dung Đan mà Tôn Chính Tông lưu lại, khổ sở nói:
– Tôn Chính Tông là Thuật Luyện Sư cấp ba cũng không có cách nào, chúng ta còn có thể làm sao? Cấp bốn Quân cấp Thuật Luyện Sư căn bản không phải chúng ta có thể tiếp xúc được, chứ đừng nói mời tới.
Truyện đang hot:
Chồng Yêu Bá Đạo
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook