Giờ phút này phát sinh biến cố, Dận Vũ không biết tình huống sẽ như thế nào.
Hắn chỉ cần đánh chết Lý Vân Tiêu, miễn đêm dài lắm mộng, nếu lần này để Lý Vân Tiêu chạy thoát, vậy đúng là gặp quỷ?
- Di? Chân long kiếm?
Trước người Lý Vân Tiêu đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, bàn tay vươn ra trực tiếp cầm lấy thanh kiếm kia, vui sướng cười to:
- Ha ha, mới xuất quan liền gặp được thứ tốt này, vận khí của Xa Vưu này đã thay đổi tốt hơn rồi sao?
Người vừa bắt lấy chân long kiếm chính là Xa Vưu mất tích đã lâu.
Giờ phút này khí thế trên người hắn hoàn toàn khác hẳn, không hề kém hơn Dận Vũ, tay hắn vuốt vuốt thanh kiếm cười to không ngừng.
- Xa…Xa Vưu…
Lý Vân Tiêu trợn tròn mắt:
- Ngươi là lão Long?
Xa Vưu nghiêng người liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Trước kia luôn gọi ta Chân Long đại nhân, hiện tại gọi ta lão Long, ngươi muốn chết phải không?
Lý Vân Thiên giống như không nghe được lời của hắn, lau nước mắt nói:
- Quả nhiên là ngươi a, lão Long! Ta còn tưởng rằng ngươi chết rồi đâu, ô ô ô, làm hại ta cao hứng hụt vài năm!
Xa Vưu:
- …
Xa Vưu thở hắt ra:
- Hừ! Bỏ đi, không thèm tính toán với ngươi, ngươi luôn bộ dạng rắm thí này. Vừa rồi bị Dận Vũ đánh ra cả phân, sao không thấy ngươi hoạt bát như vậy?
Lý Vân Tiêu nhào tới nói:
- Ta đã biết ngươi nhất định xuất hiện trong thời điểm mấu chốt, yêu ngươi chết mất!
Xa Vưu mắng:
- Cút!
Một chữ quát lớn, lại đem Lý Vân Tiêu đánh bay trở về.
Sau đó hắn xoay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dận Vũ, cười lạnh nói:
- Còn có một chuôi kiếm đang nằm trong tay ngươi đi? Dù sao ngươi đã là chân long qua khí, lưu trữ kiếm cũng vô dụng, tặng cho ta tốt lắm.
Vẻ mặt Dận Vũ biến thành vô cùng dữ tợn, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới nơi này là hai tầng long huyệt!
Trong vô số năm tháng của Thiên Vũ giới, hiện tượng như vậy chỉ xuất hiện qua một lần.
Đồng dạng lúc gặp phải đại kiếp nạn, Thiên Vũ giới vì tự bảo vệ mình một lần đản sinh hai chân long, đó là một lần có một không hai, không thể tưởng được hôm nay lại tái hiện!
Dận Vũ cảm nhận được khí tức trên người Xa Vưu hoàn toàn không thua kém chính mình, mà vừa rồi mình đánh bừa mấy chiêu với Lý Vân Tiêu, bị thương trong người, muốn đánh chết đối phương sợ là rất khó.
Nghĩ thông suốt, Dận Vũ cắn răng nói:
- Nếu ngươi cùng ta đều là người được thiên đạo lựa chọn, đều là chân long giúp đỡ chính nghĩa, thủ vệ Thiên Vũ giới của thời đại này, nên hỗ trợ lẫn nhau mà không phải tàn sát đối phương, đây không phải điều mà thiên đạo mong muốn nhìn thấy.
- Cút mẹ ngươi đi! Ai muốn hỗ trợ lẫn nhau với ngươi! Cút! Thật ghê tởm!
Xa Vưu trực tiếp chửi ầm lên:
- Lão tử mới là người được thiên mệnh lựa chọn, mà không phải ngươi! Làm người phải tự mình hiểu lấy, ngươi là ngốc bức, ngốc mũ! Mau kính dâng thanh chân long kiếm cuối cùng ra đây, sau đó quỳ xuống cầu xin tha thứ, xem ta còn nên xử trí ngươi như thế nào!
- Khinh người quá đáng!
Dận Vũ tức giận nghiến răng, toàn thân run rẩy lên, hét lớn một tiếng liền vọt tới.
Hàn quang chợt lóe, chính là thanh chân long kiếm cuối cùng – Kiếp Lượng Vô Thủy!
- Thiên Trọng Phong!
Kiếm ý cuồng bạo mạnh áp về hướng Xa Vưu, đồng thời long vực bốn phía co rụt lại, như sóng to gió lớn phóng mạnh về phía trước.
- Tới tốt lắm!
Đồng tử Xa Vưu co rụt lại, giơ nắm tay đánh ra, quát:
- Kim Cương quyền!
Thiên địa chân long ngưng tụ quy tắc vô cùng mà sinh, lực lĩnh ngộ về phòng ngự, độ cùng lực lượng đều có cấp bậc chí cường.
Mà Kim Cương quyền là điểm bắt đầu của vạn quyền, ẩn chứa quyền ý vô cùng.
Xa Vưu đánh ra một kích, phanh một tiếng đánh lên Kiếp Lượng Vô Thủy, vô hạn quyền ý diễn sinh đánh nát long vực vây quanh!
Dận Vũ chỉ cảm thấy cánh tay phải tê rần, nháy mắt đã bị Xa Vưu bắt lấy tay phải, thanh Kiếm Lượng Vô Thủy bỗng chốc bị đoạt mất.
Sau đó quyền ý chấn động, đã đem Dận Vũ đánh bật lui ra xa mấy trăm trượng.
Khuôn mặt Dận Vũ vô cùng khó xem, biến thành vặn vẹo.
Nếu mình còn ở thời kỳ đỉnh phong như vừa rồi, còn có sức lực chiến một trận với Xa Vưu, hiện tại đã bị kiếm khí cùng lôi đình của Lý Vân Tiêu đánh bị thương, lực lượng đã giảm sut bảy tám, chỉ sợ không phải đối thủ của Xa Vưu.
Xa Vưu cướp được Kiếp Lượng Vô Thủy, mừng như điên, hai tay kháp quyết, nhất thời bốn thanh kiếm hiện lên bên người bài thành một dãy.
Bốn thanh kiếm tựa hồ hưởng ứng lẫn nhau, phát ra thanh âm thân hòa, tần suất dần dần dung hợp cùng một chỗ.
- Hợp!
Xa Vưu vui mừng, hai tay kháp quyết đánh vào trong bốn thanh kiếm, vô cùng kiếm ý khuấy động bốn phía chậm rãi dung hợp cùng nhau.
Dận Vũ trợn mắt há hốc mồm, phương pháp dung hợp tứ kiếm như vậy mặc dù chính hắn cũng không hề hay biết.
- Ngươi…ngươi rốt cục kế thừa ý chí nào? Lại có thể trực tiếp luyện hóa thế giới kiếm của sơ đại chân long?
Xa Vưu không để ý tới hắn, toàn bộ tâm thần đều tập trung vào việc dung hợp tứ kiếm.
Thủ ấn biến hóa, kim quang chói mắt nổi lên, nháy mắt bao phủ toàn bộ thanh kiếm.
- Ông!
Đợi khi kiếm quang biến mất, chỉ thấy một thanh trường kiếm như lưu hoa chiếu thế, kiếm ý cuồn cuộn khuấy động tản ra, kiếm âm trong sáng xuyên thẳng trời cao.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đột biến, vừa mừng vừa sợ, hắn rõ ràng cảm nhận được Thùy Chủ Trầm Phù cũng phát ra kiếm âm, tựa hồ cực kỳ không phục.
Đáy lòng Dận Vũ trầm xuống đáy cốc, biết mình vô lực xoay chuyển tình hình, nhất thời hóa thân chân long mạnh mẽ phá tan phiến thiên không nơi này, trốn vào trong Yên Vân Cổ Chiếu.
Xa Vưu biến sắc, cười lạnh nói:
- Bây giờ còn muốn chạy trốn, được sao?
Thân ảnh hắn vừa động liền truy tới.
Thế giới kiếm theo sát phía sau, tự động áp dưới chân hắn, Xa Vưu cơ hồ ngự kiếm mà bay, chợt lóe liền biến mất trong không gian.
Lý Vân Tiêu đột nhiên sực nhớ ra điều gì, lớn tiếng kêu lên:
- Lưu hắn một mạng! Ta muốn rút long hồn!
Thanh âm quanh quẩn trên không, cũng không biết Xa Vưu có nghe được hay không.
Hai chân long rời đi, không gian biến thành tĩnh lặng, mọi người đưa mắt nhìn nhau mừng rỡ vì có thể sống sót sau tai nạn.
Sau khi Xa Vưu đi ra, Hóa Long trì xem như chân chính bị phá hủy, biến thành một mảnh tối đen, tuy linh khí sung túc nhưng vô cùng tan rã rối loạn.
Hiện tại chỉ có tỷ đệ Mộng Vũ cùng Đoan Mộc Hữu Ngọc xem như không bị thương sau cuộc chiến vừa rồi.
Ba người hỗ trợ mọi người chữa thương, Diệp Phàm đã hoàn toàn hôn mê, Đoan Mộc Hữu Ngọc thả ra chiến hạm thu mọi người đi lên.
Chiến hạm lập tức rời khỏi mảnh không gian kia, tiến vào trong Yên Vân Cổ Chiếu.
Xa Vưu đang đối chiến cùng Dận Vũ phía xa xa, động tĩnh kinh thiên động địa, khí lãng kinh khủng tầng tầng chấn khai, cho dù bọn họ ở cách xa mấy trăm dặm cũng có thể rõ ràng cảm nhận được.
Đoan Mộc Hữu Ngọc hỏi:
- Bây giờ nên đi hay ở?
Lý Vân Tiêu nói:
- Lưu lại, chờ kết quả cuộc chiến của bọn họ. Hiện tại Dận Vũ đã cùng đường bí lối, nhưng dù sao hắn đã trùng kích Giới Vương cảnh, nếu để cho hắn chạy trốn, hậu hoạn vô cùng. Nhất định phải tận mắt nhìn thấy hắn chết ta mới có thể an tâm. ---------------
Bình luận facebook