• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot VAN ANH NHẸ NHÀNG GIÚP TÔI (2 Viewers)

  • Chương 75

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********







Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Xuyên qua kính chiếu hậu, gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông hiện ra rõ ràng, đôi mắt đen thẫm lóe lên vẻ hung ác không dễ dàng phát giác.



Chị Dư cầm điện thoại di động lên chuẩn bị gọi cho cục trưởng Trương, nhưng trong lúc vô tình ánh mắt lại liếc nhìn vài nhân viên phòng PR.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Những người này không khỏi làm cho cô nhớ lại lần đầu tiên cô điều tra hoàn cảnh của Hạ Tử Du ——



Đôi mắt trưởng phòng Lâm trừng lớn như chuông đồng, “Cái gì? Trợ lý Dư, cô muốn tôi sắp xếp cho Hạ Tử Du qua đêm với tổng giám đốc?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Đúng vậy.”



Trưởng phòng Lâm khó xử nói, “Việc này không được đâu, Tử Du chắc chắn không đồng ý . . . . . . Cô xem lại đổi người khác đi, Khả Khả và Thục Nhi phòng PR chúng tôi cũng rất xinh đẹp!”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Tổng giám đốc đã chọn Hạ Tử Du.”




Trưởng phòng Lâm bảo vệ Hạ Tử Du hết mình, “Nhưng tôi không muốn làm hại Tử Du như vậy! Cô ấy là một cô gái tốt, không chỉ nghiêm túc phụ trách công việc, thái độ làm người cũng thập toàn thập mỹ. . . . . . Cô ấy không thể đi vào con đường này!”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Nếu chị không làm được thì hãy cuốn gói về nhà đi, công ty còn có rất nhiều người mong muốn cống hiến sức lực cho tổng giám đốc! Nếu như chị làm được chuyện này, vị trí trưởng phòng PR của tổng công ty ở Mỹ sẽ thuộc về chị!”



. . . . . .





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Do quyền lợi thúc đẩy, trưởng phòng Lâm đã bán đứng nhân cách của mình. Nhưng mà, những lời trưởng phòng Lâm đã nói lại tác động đến chị Dư rất lâu.



Hạ Tử Du là một cô gái tốt. . . . . .





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Nghĩ đến chuyện này, cộng với giao tiếp với nhau lâu như vậy, dần dần, chị Dư quên mất bản tính ẩn sâu trong nội tâm Hạ Tử Du.



Vì vậy, vào giờ khắc Hạ Tử Du phải chấp nhận trả giá đắt vì chuyện quá khứ này, với cương vị là một trưởng bối đã từng chăm sóc cho Hạ Tử Du, cô không thể nhẫn tâm. . . . . .





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Hơn nữa, tận đáy lòng cô vẫn luôn đều cảm giác bất an, như thể cô cũng là đồng lõa tạo nên kết cục ngày hôm nay cho Hạ Tử Du.



Thở một hơi thật dài, cuối cùng chị Dư cầm điện thoại lên bấm số điện thoại di động của Đàm Tâm.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Điện thoại được kết nối, chị Dư lên tiếng trước, “Đại tiểu thư, là tôi.”



“Chị Dư, tôi đang chuẩn bị hành lý giúp Tiểu Hân để ngày mai cô ấy trở về nhà họ Hạ. . . . . . Cô có chuyện gì sao?” Đàm Tâm nhắc nhở chị Dư là cô đang vội.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chị Dư áy náy, “Xin lỗi đã quấy rầy cô, thật ra thì. . . . . .” Chị Dư ngập ngừng một lát, cô biết mình không nên can thiệp vào chuyện này, nhưng mà không biết vì sao cô lại không thể trơ mắt nhìn Hạ Tử Du gặp chuyện. “Thật ra tôi muốn nói với cô, tổng giám đốc đã bảo tôi sắp xếp cục trưởng Trương đến nhà họ Hạ, có lẽ lát nữa Hạ tiểu thư sẽ. . . . . .”



Chị Dư vẫn chưa nói xong, cơn tức giận đè nén trong lòng Đàm Tâm đã dâng trào, “Cô đừng nhắc đến Hạ Tử Du với tôi. . . . . . Tôi tin tưởng Dịch Khiêm lựa chọn đúng, người đàn bà đó hoàn toàn không đáng giá để đồng tình.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Nhưng mà. . . . . .”



Chị Dư còn định nói thêm nhưng Đàm Tâm đã cúp máy.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chị Dư sững sờ đặt điện thoại di động xuống, chỉ có thể cảm thán bất đắc dĩ.



———





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Sao anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô?



Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không chớp mắt, Hạ Tử Du chỉ sợ bỏ lỡ tin nhắn của Đàm Dịch Khiêm.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Vậy mà, đợi đã lâu mà điện thoại di động của cô vẫn không có động tĩnh gì. Hạ Tử Du không khỏi cảm thấy mất mát.



Bỗng dưng, một nữ giúp việc trẻ tuổi sợ hãi chạy lên phòng thử đồ, nói gấp gáp, “Tiểu thư, có cục trưởng Trương muốn tìm cô!”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Hạ Tử Du xách tà váy cưới nghi ngờ đứng dậy, “Cục trưởng Trương gì cơ?”



Nữ giúp việc trẻ tuổi trả lời, “Cục trưởng Trương thuộc Cục phòng chống tội phạm thương mại!”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Hả?”



Hạ Tử Du còn chưa kịp có phản ứng, hai vị điều tra viên đi theo sau nữ giúp việc trẻ tuổi đã dùng còng tay lạnh như băng còng tay Hạ Tử Du lại.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Nữ giúp việc trẻ tuổi sợ tới mức bụm miệng, “Trời ơi. . . . . .”



Hạ Tử Du hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giãy khỏi chiếc còng tay theo bản năng. “Hai người đang làm gì vậy?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Một cảnh sát áp giải Hạ Tử Du nói lời chính nghĩa, “Hạ tiểu thư, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến việc chiếm đoạt tài sản của ‘Đàm thị’, bây giờ muốn mời cô đến cục cảnh sát điều tra.”



Người giúp việc sốt ruột như thể kiến bò trên chảo nóng, “Các người không thể dẫn tiểu thư nhà chúng tôi đi được. . . . . .”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Không cho Hạ Tử Du biết rõ nguyên do, điều tra viên đã áp giải Hạ Tử Du ra khỏi phòng thử đồ.



. . . . . .





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Ở phòng khách lầu một, ông bà Hạ đã vội vã từ đi ra chắn trước mặt Hạ Tử Du, ngăn cản điều tra viên tiếp tục đi về phía trước.



Sắc mặt ông Hạ tái xanh, hiếm khi kích động như vậy, “Kẻ nào dám dẫn con gái tôi đi?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Trong phòng khách cục trưởng Trương đi đến trước mặt ông Hạ, bình tĩnh nói, “Tổng giám đốc Hạ, tự ý xông vào dinh thự quả thực có hơi đường đột, nhưng đây là trình tự phá án của chúng tôi, hi vọng ông có thể hợp tác.”



Bà Hạ không vui nhíu mày, “Các anh là ai? Dựa vào cái gì mà dẫn Tử Du nhà chúng tôi đi?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cục trưởng Trương giơ thẻ cục phòng chống tội phạm thương mại cho bà Hạ xem.



Bà Hạ kinh ngạc đọc lên, “Phòng chống tội phạm thương mại?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Đúng vậy, Hạ phu nhân, con gái bà bị nghi ngờ có dính líu đến tội thương mại, chúng tôi dẫn cô ấy về cục cảnh sát điều tra theo quy định.” Cục trưởng Trương nhẫn nại giải thích.



Bà Hạ hoang mang nhíu mày, “Cục trưởng Trương, có phải đã nhầm lẫn ở đâu không? Con gái tôi làm sao có thể liên quan đến tội thương mại chứ?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Hạ Tử Du vẫn tỉnh táo, nói, “Cục trưởng Trương, tôi mong ông có thể điều tra rõ ràng, tôi hoàn toàn không hiểu tội thương mại mà ông nói cả.”



Cục trưởng Trương nghiêm mặt trả lời, “Nếu như không có chứng cớ chúng tôi sẽ không bắt người bừa bãi.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Tôi không quan tâm các anh là cục trưởng gì đó, con gái tôi, tôi hiểu rất rõ, nó không bao giờ dính líu đến tội thương mại. . . . . .” Ông Hạ chỉ vào mũi cục trưởng Trương mắng, “Anh mau thả Tử Du ra, đến khi anh điều tra rõ ràng rồi hẵng nói. . . . . . Nếu như vu cáo hãm hại con gái tôi để cho nó chịu chút uất ức nào, nhà họ Hạ chúng tôi tuyệt đối không bỏ qua cho những cảnh sát như các người! !”



“Xin lỗi, chúng tôi đến theo thủ tục, hi vọng tổng giám đốc Hạ có thể hiểu. . . . . . Dẫn đi! !” Sau khi Tiên Lễ Hậu Binh*, cục trưởng Trương lạnh giọng ra lệnh. (trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực)





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Hai cảnh sát áp giải Hạ Tử Du tới ngoài cổng nhà họ Hạ.



“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Bà Hạ sốt ruột kéo chồng.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Bà yên tâm đi, tôi sẽ không để cho Tử Du chịu uất ức đâu.” Ông Hạ đi theo Hạ Tử Du đến cục cảnh sát.



. . . . . .





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Ngoài cổng nhà họ Hạ, một chiếc xe thương vụ đỗ dưới bóng cây xanh um tùm.



Trong xe, một người đàn ông mặc bộ đồ Tây màu đen đang nhà nhã tựa lưng vào lưng ghế, trên cổ tay anh đeo chiếc đồng hồ sản xuất số lượng có hạn, đung đưa ly rượu đỏ đắt tiền trên tay, tất cả đều biểu hiện cho thân phận cao quý của anh.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Bỗng dưng, xe cảnh sát dừng lại, Hạ Tử Du mặc váy cưới trắng tinh bị cảnh sát đẩy mạnh vào xe.



Cho đến khi xe cảnh sát rời đi, người đàn ông lúc này mới cong khóe miệng, nâng ly rượu đỏ nhẹ nhàng nhấp một ngụm.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Sau khi xe cảnh sát biến mất, người đàn ông thong thả ung dung ra lệnh cho tài xế, “Lái xe.”



“Dạ, tổng giám đốc.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom