-
Chương 3: C3: Chương 3
Một tuần gay go rốt cuộc cũng trôi qua.
Vì buổi hôn lễ này Lạc Lạc mà thấp thỏm không yên suốt một tuần, chẳng những gặp được người mình không muốn gặp nhất mà còn làm mất phong bao 800 tệ.
Tuy 800 tệ không nhiều nhưng cũng là phần thưởng cao nhất cho mọi sự chăm chỉ mà cô đã cố gắng cập nhật suốt một tháng… Còn vì tiểu thuyết trên web vẫn chưa cập nhật kịp thời nên bị biên tập viên cho vào danh sách đen, khoản thu nhập theo ngày bị hạ xuống mức thấp nhất. Ở bên dưới tác phẩm, độc giả gào khóc thảm thiết.
Quả táo thích khóc: Làm fan đã năm năm rồi mà lần đầu tiên mới thấy Đại Đại ngừng ra chương mới! Có phải Đại Đại xảy ra chuyện gì rồi không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Molimoli: Ngày thứ sáu ngừng ra chương mới bla bla bla…
Gió thổi tan đi vĩnh hằng: Đồ tác giả rác rưởi (1) *** chó má **bỏ hố (2) mà đi****
(1): nguyên văn 辣鸡 (gà cay) là một từ phổ biến trên mạng, hài âm với từ 垃圾 (rác rưởi)
(2): 弃坑: là một trong những thuật ngữ mạng, dùng để ám chỉ hành động không tiếp tục làm nữa (chưa hoàn thành) một cái gì đó, đặc biệt là hành động ngừng ra chương mới của tiểu thuyết online.
Cầu Cầu 678: Đờ mờ! Nam chính cứ để nữ chính đi như vậy à? Rốt cuộc sau đó xảy ra chuyện gì nữa vậy? Sốt ruột chết đi được!
Lạc Lạc lướt từng cái bình luận ở dưới tác phẩm, ngoài việc lúng túng ra thì cô còn cảm thấy hơi không lường trước được.
Nếu không phải ngừng ra chương mới lâu như thế thì bình thường cũng không nổ ra nhiều lời xúc phạm tác giả như vậy, cô cũng sẽ không hề biết vẫn còn rất nhiều người quan tâm đến tiểu thuyết của mình như thế.
Thật ra phương diện hành văn và năng lực tạo dựng cốt truyện của cô cũng rất tốt, chỉ có điều điểm khởi đầu và đề tài viết lại không quá đại chúng, không chiều theo gu của đa số phần lớn các độc giả có trí tưởng tượng phong phú trên mạng nên vẫn luôn ở mức tầm tầm bậc trung.
Nhưng mà không ngờ được là vẫn có một phần nhỏ độc giả luôn đi theo, luôn âm thầm ủng hộ cô.
Cô mở phần mềm gõ chữ ra, dự định gõ xong một chương trước buổi chiều sau đó sẽ xin lỗi các bạn độc giả một cách tử tế. Nhưng mà đã ngừng ra chương suốt một tuần nên cô thật sự không có cảm giác sáng tác gì cả, hơn nữa tình tiết của tiểu thuyết vừa khéo dừng ở việc nam chính và nữ chính vừa gặp lại nhau sau ba năm xa cách...
Sau khi nam chính nữ chính gặp lại, ngoài việc tung ra ít tình tiết máu chó thì còn có thể làm gì nữa nhỉ? Riêng chuyện này thôi đã tính là rất máu chó rồi, cho nên người trước giờ không viết dàn ý như cô cuối cùng cũng gặp phải bế tắc khi sáng tác.
Write block (3) rồi.
(3): là một khái niệm mô tả về việc bị tạm ngưng hoặc mất ý tưởng sáng tác trong việc viết lách. Nó khiến người viết không thể viết bất cứ thứ gì ra hồn và làm họ rơi vào tình trạng “táo bón” với con chữ.
Vừa sáng ra Lạc Lạc đã nhìn chằm chằm vào laptop màu trắng sữa, cô hoa mắt chóng mặt, sau khi lướt hai bộ điện ảnh Nhật vẫn không viết ra được cái gì cả. Cô nhìn thời gian, giờ đã là một giờ chiều rồi, cô cả kinh ngồi trước máy tính cảm thấy bản thân không thể cứ tiếp tục thế này được.
Cô thở ra một hơi mềm oặt, đẩy đẩy mắt kính màu bạc ở trên mũi, theo thói quen khom người lại lấy ra một bình trà sữa trong ngăn kéo để đồ linh tinh phía trái bàn máy tính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Món trà sữa trân châu đóng gói này là món mà cô tích trữ nhiều năm, khi không có ý tưởng thì sẽ uống một ly trà sữa để xốc lại tinh thần. Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy bao bì của trà sữa là cô lại luống cuống mà nhét trà sữa trở về.
Tim lập tức gia tốc đến một trăm lần.
Một lát sau cô mới bình tĩnh lại. Ôi, hay là hôm nay xuống tầng mua cốc trà sữa pha sẵn ở cửa hàng đồ uống vậy.
Đã là đầu mùa hạ nên thời tiết vào buổi trưa cũng đến tầm ba mươi độ. Lạc Lạc mặc một cái áo nỉ có mũ màu vàng nhạt, vành mũ của áo nỉ che gương mặt vốn đã rất nhỏ của cô khiến nay nó lại càng thêm nhỏ hơn. Vóc người xinh xắn và nước da màu trắng sữa, từ xa nhìn cô giống như một cây kem nhỏ bị người ta ăn mất, hơn nữa còn có vị bánh pudding.
Cô không biết cửa tiệm trà sữa ở dưới tầng tiểu khu đã đóng cửa rồi, đi đến nơi mới phát hiện ra. Cô bất đắc dĩ chỉ có thể đi thêm hai con phố, đến mua ở một tiệm trà sữa khác mà cô biết.
Tiệm trà sữa mà cô biết đó lại không có khách, vì lẽ đó sẽ thường phải đối mặt với nguy cơ sắp sửa sập tiệm, cô cũng đã quá quen rồi.
“Tôi muốn… cái này.”
Lạc Lạc nhón chân lên, chỉ vào bảng menu. Anh trai bán trà sữa ở phía đối diện nghe khá nhọc nhằn.
“Trà sữa trân châu? Vị truyền thống hả?”
“Ừ.”
Lạc Lạc nhìn chằm chằm vào sàn nhà rồi gật đầu, từ đầu đến cuối không hề nhìn đối phương.
“Bao nhiêu phần trăm đường? Có cần đá không?”
Cô lại duỗi bàn tay nhỏ ra, xòe rộng, làm ra động tác tay số “năm”, sau đó lắc lắc đầu, ý không cần đá.
“OK.” Chẳng mấy chốc anh trai kia đã ghi đơn xong, in ra phiếu nhỏ rồi rất tự nhiên cầm máy ra-đa dạng súng ở trên quầy: “Một cốc trà sữa trân châu, 50% đường, không đá. Tổng cộng là 10 tệ, xin hỏi trả qua alipay hay wechat?”
Lạc Lạc âm thầm nuốt xuống từng ngụm nước bọt, chỉnh lại 10 tệ đã chuẩn bị sẵn ở trong túi áo rồi lại để vào chỗ cũ.
“Trả… Trả qua alipay.”
“Được rồi, vậy thì mời cô đưa mã thanh toán để tôi quét nhé.”
Mã thanh toán là cái nào nhỉ...
Mặc dù cô thường mua sắm online nhưng hầu như tất cả tiền tích góp đều để trong alipay của Mã Vân. Nhưng ở thời đại thịnh hành việc chi trả thông minh bằng điện thoại di động này, cô lại rất ít khi thử dùng phương thức thanh toán ấy bởi vì bình thường cô rất hiếm khi xuống tầng mua đồ, mọi khi những cửa tiệm quen thuộc vẫn hay nhận tiền mặt của cô. Vì thế cô vẫn luôn làm biếng, cảm thấy không cần phải tìm hiểu cách thức thanh toán này.
Một phút trôi qua cô vẫn không tìm được mã thanh toán ở đâu cả.
Nhân viên cửa tiệm có hơi sốt ruột, ló đầu ra muốn chỉ cho cô: “Cô phải kéo lên trên cùng trang đầu alipay, sau đó mới…”
Lạc Lạc vừa nghe thấy có người nhích lại gần mình để nói chuyện thì lập tức lo lắng, mặt của cô đỏ bừng lên tức thì, không nghe thấy bất cứ cái gì nữa. Cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được mã thanh toán đáng ghét kia nhưng càng sốt ruột lại càng không tìm được.
“Thôi, cô đưa điện thoại cho tôi đi, tôi giúp cô…”
Nhân viên cửa tiệm không nỡ nhìn tiếp nữa, cũng vì xuất phát từ lòng tốt nên vươn tay ra muốn cầm điện thoại tìm mã thanh toán giúp cô. Lạc Lạc bị dọa sợ, theo bản năng lùi về sau một bước, dù nhìn thấy biểu tình vừa lúng túng vừa kinh ngạc của nhân viên cửa tiệm nhưng cô cũng không biết phải giải thích thế nào.
Cô sợ người khác đối xử với cô như vậy…
Đúng vào lúc này, phía sau có người tới điện thoại tới, hơn nữa mã thanh toán đã được mở ra rõ mồn một trên màn hình.
“Quét của tôi đi, tôi với cô gái này đi cùng nhau.”
Nghe được giọng nói của người con trai sau lưng, tim Lạc Lạc rơi mất nửa nhịp.
Gương mặt vốn đã đỏ của cô lập tức đỏ đến mức có thể chảy ra máu, đôi tai bọc trong áo nỉ rụt lại càng sâu hơn. Cô có thể cảm nhận được cảm giác ngột ngạt ở phía sau càng lúc càng gần. Vì thế không khỏi ngờ vực ở trong lòng, nhanh chóng quay đầu liếc mắt nhìn rồi lại ngay lập tức quay đầu về.
Cô cảm thấy bản thân sắp không thở nổi nữa rồi.
Mặc dù người kia đeo khẩu trang nhưng cô vừa nhìn một cái là có thể nhận ra ngay, anh chính là…
Phó Nhiên híp mắt nhìn menu ở cửa, nhanh chóng order: “Thêm một cốc kiểu Mỹ, không đường, thêm đá.”
“Được rồi thưa anh, hai cốc tổng cộng là 25 tệ.”
Anh trai bán trà sữa thong thả quét điện thoại: “ding~ thanh toán thành công.”
Nước chảy mây trôi.
“Đúng rồi, hay là cho thêm đá vào cốc trà sữa của cô ấy đi” Phó Nhiên nói thêm một câu.
“Vâng thưa anh.”
Bấy giờ Lạc Lạc mới để ý đằng sau cổ mình đều là mồ hôi, áo với lưng đều dính vào với nhau, thật sự là rất nóng.
Xem ra dưới thời tiết nóng bức thế này, đợi cô mang được trà sữa về nhà thì đá cũng chảy ra hết rồi.
Cô sững sờ nhìn nửa gương mặt Phó Nhiên phản chiếu trên tủ quầy trà sữa trong suốt, đột nhiên phát hiện anh cũng đang nhìn bản thân phản chiếu thông qua tấm kính thủy tinh.
Trong lúc vô tình mà chạm mắt nhau.
Đó là ánh mắt mang theo ý cười muốn nhìn thấu cô. Trước mặt cô, dường như anh cũng chẳng muốn che giấu quá nhiều, nhưng loại cảm giác này lại quen thuộc đến độ khiến cô sợ hãi.
Cô dùng sức thở gấp một hơi, kéo thấp mũ áo nỉ, nói một câu “xin lỗi” không đúng chuẩn, rồi vội vã chạy khỏi tiệm trà sữa.
“Thưa anh, đồ uống của hai người...”
“Được rồi, cảm ơn.”
Phó Nhiên sửng sốt một chút rồi lập tức nhận lấy hai cốc đồ uống, tay đẩy quầy hàng, nhanh chóng mà rảo bước đuổi theo về phía cô.
Lạc Lạc cũng không quay đầu lại, cứ chạy về phía nhà mình. Một người mà bảy năm rồi chưa từng gặp mặt lại liên tục chạm mặt hai ngày liền, hơn nữa còn trong tình cảnh không lường trước được.
Chẳng lẽ ngôi sao lớn cũng tự mình đến một nơi như này để mua đồ uống sao?
Tình tiết máu chó như thế này cô cũng không dám viết trong tiểu thuyết của mình. Tóm lại cô thật sự không muốn… gặp mặt người đó nữa.
“Lạc Lạc.”
Đợi đến lúc tiếng gọi này truyền đến tai cô thì cô đã bị anh bắt được rồi. Anh đưa cho cô cốc trà sữa trân châu kia, rõ ràng là hành động rất lịch sự nhưng trên người anh toát ra khí thế khiến người ta không thể từ chối.
“Một cốc trà sữa thôi mà.”
Lạc Lạc nhìn chằm chằm cốc trà sữa kia, do dự một chút, vẫn khá thấp thỏm mà nhận lấy.
Cô tiếp tục đi về phía trước, một chút nữa thôi là sắp chạy rồi.
Phó Nhiên cao hơn Lạc Lạc đúng 25cm, vì thế không cần quá tốn sức là có thể đuổi kịp nhịp chân của cô. Phó Nhiên nhìn cô vẫn đi đôi dép lê trong nhà hỏi: “Nhà cậu ở gần đây à?”
Cô vẫn chưa biết để lộ ra ở chỗ nào, nhếch môi hơi run run, không nói lời nào, cúi đầu tiếp tục tăng tốc bước chân.
Phó Nhiên khẽ cười một tiếng, thong thả nói: “Hôm nay tôi đóng phim ở đây, trợ lý ốm nên xin nghỉ, vừa khéo nhìn thấy cậu ở bên đường.”
Cô không biết ba chuyện anh nói có liên quan gì với nhau, cô run rẩy mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không chuẩn bị tốt, chỉ có thể không kìm chế được mà phát ra âm thanh kỳ quái.
Cô xấu hổ đỏ mặt, nhanh chóng dùng tay bịt kín miệng lại.
Tại sao cứ phải phát ra âm thanh kỳ quái vào lúc này chứ…
Phó Nhiên nhíu mày một cái, nắm chặt lấy cánh tay của cô, kéo cả người cô quay lại, hỏi một cách nghiêm túc: “Lúc trước cậu cũng không có nghiêm trọng như thế này, chẳng lẽ vẫn chưa tiếp nhận trị liệu à?”
Cô bị ép ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe mắt đều đã đỏ cả lên, còn có chút nước vòng quanh viền mắt, cái miệng nhỏ méo xệch trông rất vất vả.
“Đau…”
Cô cố gắng nặn ra một âm thanh như thế.
Phó Nhiên bị cái gì mềm mại đánh trúng, thời tiết nóng bức cũng trở nên ôn hòa. Phó Nhiên đứng dưới ánh mặt trời khẽ nhếch môi rồi buông tay ra.
Lạc Lạc hít cái mũi có hơi hồng, thuận thế vung tay một cái, cầm theo cốc trà sữa kia loẹt quà loẹt quẹt bỏ chạy.
Cây kem nhỏ chảy mất rồi.
Vì buổi hôn lễ này Lạc Lạc mà thấp thỏm không yên suốt một tuần, chẳng những gặp được người mình không muốn gặp nhất mà còn làm mất phong bao 800 tệ.
Tuy 800 tệ không nhiều nhưng cũng là phần thưởng cao nhất cho mọi sự chăm chỉ mà cô đã cố gắng cập nhật suốt một tháng… Còn vì tiểu thuyết trên web vẫn chưa cập nhật kịp thời nên bị biên tập viên cho vào danh sách đen, khoản thu nhập theo ngày bị hạ xuống mức thấp nhất. Ở bên dưới tác phẩm, độc giả gào khóc thảm thiết.
Quả táo thích khóc: Làm fan đã năm năm rồi mà lần đầu tiên mới thấy Đại Đại ngừng ra chương mới! Có phải Đại Đại xảy ra chuyện gì rồi không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Molimoli: Ngày thứ sáu ngừng ra chương mới bla bla bla…
Gió thổi tan đi vĩnh hằng: Đồ tác giả rác rưởi (1) *** chó má **bỏ hố (2) mà đi****
(1): nguyên văn 辣鸡 (gà cay) là một từ phổ biến trên mạng, hài âm với từ 垃圾 (rác rưởi)
(2): 弃坑: là một trong những thuật ngữ mạng, dùng để ám chỉ hành động không tiếp tục làm nữa (chưa hoàn thành) một cái gì đó, đặc biệt là hành động ngừng ra chương mới của tiểu thuyết online.
Cầu Cầu 678: Đờ mờ! Nam chính cứ để nữ chính đi như vậy à? Rốt cuộc sau đó xảy ra chuyện gì nữa vậy? Sốt ruột chết đi được!
Lạc Lạc lướt từng cái bình luận ở dưới tác phẩm, ngoài việc lúng túng ra thì cô còn cảm thấy hơi không lường trước được.
Nếu không phải ngừng ra chương mới lâu như thế thì bình thường cũng không nổ ra nhiều lời xúc phạm tác giả như vậy, cô cũng sẽ không hề biết vẫn còn rất nhiều người quan tâm đến tiểu thuyết của mình như thế.
Thật ra phương diện hành văn và năng lực tạo dựng cốt truyện của cô cũng rất tốt, chỉ có điều điểm khởi đầu và đề tài viết lại không quá đại chúng, không chiều theo gu của đa số phần lớn các độc giả có trí tưởng tượng phong phú trên mạng nên vẫn luôn ở mức tầm tầm bậc trung.
Nhưng mà không ngờ được là vẫn có một phần nhỏ độc giả luôn đi theo, luôn âm thầm ủng hộ cô.
Cô mở phần mềm gõ chữ ra, dự định gõ xong một chương trước buổi chiều sau đó sẽ xin lỗi các bạn độc giả một cách tử tế. Nhưng mà đã ngừng ra chương suốt một tuần nên cô thật sự không có cảm giác sáng tác gì cả, hơn nữa tình tiết của tiểu thuyết vừa khéo dừng ở việc nam chính và nữ chính vừa gặp lại nhau sau ba năm xa cách...
Sau khi nam chính nữ chính gặp lại, ngoài việc tung ra ít tình tiết máu chó thì còn có thể làm gì nữa nhỉ? Riêng chuyện này thôi đã tính là rất máu chó rồi, cho nên người trước giờ không viết dàn ý như cô cuối cùng cũng gặp phải bế tắc khi sáng tác.
Write block (3) rồi.
(3): là một khái niệm mô tả về việc bị tạm ngưng hoặc mất ý tưởng sáng tác trong việc viết lách. Nó khiến người viết không thể viết bất cứ thứ gì ra hồn và làm họ rơi vào tình trạng “táo bón” với con chữ.
Vừa sáng ra Lạc Lạc đã nhìn chằm chằm vào laptop màu trắng sữa, cô hoa mắt chóng mặt, sau khi lướt hai bộ điện ảnh Nhật vẫn không viết ra được cái gì cả. Cô nhìn thời gian, giờ đã là một giờ chiều rồi, cô cả kinh ngồi trước máy tính cảm thấy bản thân không thể cứ tiếp tục thế này được.
Cô thở ra một hơi mềm oặt, đẩy đẩy mắt kính màu bạc ở trên mũi, theo thói quen khom người lại lấy ra một bình trà sữa trong ngăn kéo để đồ linh tinh phía trái bàn máy tính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Món trà sữa trân châu đóng gói này là món mà cô tích trữ nhiều năm, khi không có ý tưởng thì sẽ uống một ly trà sữa để xốc lại tinh thần. Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy bao bì của trà sữa là cô lại luống cuống mà nhét trà sữa trở về.
Tim lập tức gia tốc đến một trăm lần.
Một lát sau cô mới bình tĩnh lại. Ôi, hay là hôm nay xuống tầng mua cốc trà sữa pha sẵn ở cửa hàng đồ uống vậy.
Đã là đầu mùa hạ nên thời tiết vào buổi trưa cũng đến tầm ba mươi độ. Lạc Lạc mặc một cái áo nỉ có mũ màu vàng nhạt, vành mũ của áo nỉ che gương mặt vốn đã rất nhỏ của cô khiến nay nó lại càng thêm nhỏ hơn. Vóc người xinh xắn và nước da màu trắng sữa, từ xa nhìn cô giống như một cây kem nhỏ bị người ta ăn mất, hơn nữa còn có vị bánh pudding.
Cô không biết cửa tiệm trà sữa ở dưới tầng tiểu khu đã đóng cửa rồi, đi đến nơi mới phát hiện ra. Cô bất đắc dĩ chỉ có thể đi thêm hai con phố, đến mua ở một tiệm trà sữa khác mà cô biết.
Tiệm trà sữa mà cô biết đó lại không có khách, vì lẽ đó sẽ thường phải đối mặt với nguy cơ sắp sửa sập tiệm, cô cũng đã quá quen rồi.
“Tôi muốn… cái này.”
Lạc Lạc nhón chân lên, chỉ vào bảng menu. Anh trai bán trà sữa ở phía đối diện nghe khá nhọc nhằn.
“Trà sữa trân châu? Vị truyền thống hả?”
“Ừ.”
Lạc Lạc nhìn chằm chằm vào sàn nhà rồi gật đầu, từ đầu đến cuối không hề nhìn đối phương.
“Bao nhiêu phần trăm đường? Có cần đá không?”
Cô lại duỗi bàn tay nhỏ ra, xòe rộng, làm ra động tác tay số “năm”, sau đó lắc lắc đầu, ý không cần đá.
“OK.” Chẳng mấy chốc anh trai kia đã ghi đơn xong, in ra phiếu nhỏ rồi rất tự nhiên cầm máy ra-đa dạng súng ở trên quầy: “Một cốc trà sữa trân châu, 50% đường, không đá. Tổng cộng là 10 tệ, xin hỏi trả qua alipay hay wechat?”
Lạc Lạc âm thầm nuốt xuống từng ngụm nước bọt, chỉnh lại 10 tệ đã chuẩn bị sẵn ở trong túi áo rồi lại để vào chỗ cũ.
“Trả… Trả qua alipay.”
“Được rồi, vậy thì mời cô đưa mã thanh toán để tôi quét nhé.”
Mã thanh toán là cái nào nhỉ...
Mặc dù cô thường mua sắm online nhưng hầu như tất cả tiền tích góp đều để trong alipay của Mã Vân. Nhưng ở thời đại thịnh hành việc chi trả thông minh bằng điện thoại di động này, cô lại rất ít khi thử dùng phương thức thanh toán ấy bởi vì bình thường cô rất hiếm khi xuống tầng mua đồ, mọi khi những cửa tiệm quen thuộc vẫn hay nhận tiền mặt của cô. Vì thế cô vẫn luôn làm biếng, cảm thấy không cần phải tìm hiểu cách thức thanh toán này.
Một phút trôi qua cô vẫn không tìm được mã thanh toán ở đâu cả.
Nhân viên cửa tiệm có hơi sốt ruột, ló đầu ra muốn chỉ cho cô: “Cô phải kéo lên trên cùng trang đầu alipay, sau đó mới…”
Lạc Lạc vừa nghe thấy có người nhích lại gần mình để nói chuyện thì lập tức lo lắng, mặt của cô đỏ bừng lên tức thì, không nghe thấy bất cứ cái gì nữa. Cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được mã thanh toán đáng ghét kia nhưng càng sốt ruột lại càng không tìm được.
“Thôi, cô đưa điện thoại cho tôi đi, tôi giúp cô…”
Nhân viên cửa tiệm không nỡ nhìn tiếp nữa, cũng vì xuất phát từ lòng tốt nên vươn tay ra muốn cầm điện thoại tìm mã thanh toán giúp cô. Lạc Lạc bị dọa sợ, theo bản năng lùi về sau một bước, dù nhìn thấy biểu tình vừa lúng túng vừa kinh ngạc của nhân viên cửa tiệm nhưng cô cũng không biết phải giải thích thế nào.
Cô sợ người khác đối xử với cô như vậy…
Đúng vào lúc này, phía sau có người tới điện thoại tới, hơn nữa mã thanh toán đã được mở ra rõ mồn một trên màn hình.
“Quét của tôi đi, tôi với cô gái này đi cùng nhau.”
Nghe được giọng nói của người con trai sau lưng, tim Lạc Lạc rơi mất nửa nhịp.
Gương mặt vốn đã đỏ của cô lập tức đỏ đến mức có thể chảy ra máu, đôi tai bọc trong áo nỉ rụt lại càng sâu hơn. Cô có thể cảm nhận được cảm giác ngột ngạt ở phía sau càng lúc càng gần. Vì thế không khỏi ngờ vực ở trong lòng, nhanh chóng quay đầu liếc mắt nhìn rồi lại ngay lập tức quay đầu về.
Cô cảm thấy bản thân sắp không thở nổi nữa rồi.
Mặc dù người kia đeo khẩu trang nhưng cô vừa nhìn một cái là có thể nhận ra ngay, anh chính là…
Phó Nhiên híp mắt nhìn menu ở cửa, nhanh chóng order: “Thêm một cốc kiểu Mỹ, không đường, thêm đá.”
“Được rồi thưa anh, hai cốc tổng cộng là 25 tệ.”
Anh trai bán trà sữa thong thả quét điện thoại: “ding~ thanh toán thành công.”
Nước chảy mây trôi.
“Đúng rồi, hay là cho thêm đá vào cốc trà sữa của cô ấy đi” Phó Nhiên nói thêm một câu.
“Vâng thưa anh.”
Bấy giờ Lạc Lạc mới để ý đằng sau cổ mình đều là mồ hôi, áo với lưng đều dính vào với nhau, thật sự là rất nóng.
Xem ra dưới thời tiết nóng bức thế này, đợi cô mang được trà sữa về nhà thì đá cũng chảy ra hết rồi.
Cô sững sờ nhìn nửa gương mặt Phó Nhiên phản chiếu trên tủ quầy trà sữa trong suốt, đột nhiên phát hiện anh cũng đang nhìn bản thân phản chiếu thông qua tấm kính thủy tinh.
Trong lúc vô tình mà chạm mắt nhau.
Đó là ánh mắt mang theo ý cười muốn nhìn thấu cô. Trước mặt cô, dường như anh cũng chẳng muốn che giấu quá nhiều, nhưng loại cảm giác này lại quen thuộc đến độ khiến cô sợ hãi.
Cô dùng sức thở gấp một hơi, kéo thấp mũ áo nỉ, nói một câu “xin lỗi” không đúng chuẩn, rồi vội vã chạy khỏi tiệm trà sữa.
“Thưa anh, đồ uống của hai người...”
“Được rồi, cảm ơn.”
Phó Nhiên sửng sốt một chút rồi lập tức nhận lấy hai cốc đồ uống, tay đẩy quầy hàng, nhanh chóng mà rảo bước đuổi theo về phía cô.
Lạc Lạc cũng không quay đầu lại, cứ chạy về phía nhà mình. Một người mà bảy năm rồi chưa từng gặp mặt lại liên tục chạm mặt hai ngày liền, hơn nữa còn trong tình cảnh không lường trước được.
Chẳng lẽ ngôi sao lớn cũng tự mình đến một nơi như này để mua đồ uống sao?
Tình tiết máu chó như thế này cô cũng không dám viết trong tiểu thuyết của mình. Tóm lại cô thật sự không muốn… gặp mặt người đó nữa.
“Lạc Lạc.”
Đợi đến lúc tiếng gọi này truyền đến tai cô thì cô đã bị anh bắt được rồi. Anh đưa cho cô cốc trà sữa trân châu kia, rõ ràng là hành động rất lịch sự nhưng trên người anh toát ra khí thế khiến người ta không thể từ chối.
“Một cốc trà sữa thôi mà.”
Lạc Lạc nhìn chằm chằm cốc trà sữa kia, do dự một chút, vẫn khá thấp thỏm mà nhận lấy.
Cô tiếp tục đi về phía trước, một chút nữa thôi là sắp chạy rồi.
Phó Nhiên cao hơn Lạc Lạc đúng 25cm, vì thế không cần quá tốn sức là có thể đuổi kịp nhịp chân của cô. Phó Nhiên nhìn cô vẫn đi đôi dép lê trong nhà hỏi: “Nhà cậu ở gần đây à?”
Cô vẫn chưa biết để lộ ra ở chỗ nào, nhếch môi hơi run run, không nói lời nào, cúi đầu tiếp tục tăng tốc bước chân.
Phó Nhiên khẽ cười một tiếng, thong thả nói: “Hôm nay tôi đóng phim ở đây, trợ lý ốm nên xin nghỉ, vừa khéo nhìn thấy cậu ở bên đường.”
Cô không biết ba chuyện anh nói có liên quan gì với nhau, cô run rẩy mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không chuẩn bị tốt, chỉ có thể không kìm chế được mà phát ra âm thanh kỳ quái.
Cô xấu hổ đỏ mặt, nhanh chóng dùng tay bịt kín miệng lại.
Tại sao cứ phải phát ra âm thanh kỳ quái vào lúc này chứ…
Phó Nhiên nhíu mày một cái, nắm chặt lấy cánh tay của cô, kéo cả người cô quay lại, hỏi một cách nghiêm túc: “Lúc trước cậu cũng không có nghiêm trọng như thế này, chẳng lẽ vẫn chưa tiếp nhận trị liệu à?”
Cô bị ép ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe mắt đều đã đỏ cả lên, còn có chút nước vòng quanh viền mắt, cái miệng nhỏ méo xệch trông rất vất vả.
“Đau…”
Cô cố gắng nặn ra một âm thanh như thế.
Phó Nhiên bị cái gì mềm mại đánh trúng, thời tiết nóng bức cũng trở nên ôn hòa. Phó Nhiên đứng dưới ánh mặt trời khẽ nhếch môi rồi buông tay ra.
Lạc Lạc hít cái mũi có hơi hồng, thuận thế vung tay một cái, cầm theo cốc trà sữa kia loẹt quà loẹt quẹt bỏ chạy.
Cây kem nhỏ chảy mất rồi.
Bình luận facebook