Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-580
Chương 580 : Chương 580HỎI KẾ SÁCH
Từ sau vụ việc Bình Hoài Thự, tả bộc xạ Thượng Thư - Tạ Giới làm việc càng ngày càng ít tiếng.
Tất nhiên, bên trong chuyện này có một phần nguyên nhân là ở tính cách của ông. Nhưng nhiều hơn vẫn là bởi vì ông không ưa Vĩnh Chiêu Đế.
Mặc dù ông vẫn làm việc ở Tam Tỉnh, biết được đủ loại tin tức của Tam Tỉnh và Thượng Thư Tỉnh. Tuy nhiên, gần một năm nay, Vĩnh Chiêu Đế gần như không cho gọi riêng một mình ông lần nào. Rất nhiều việc đều được giao cho hữu phó xạ Thượng Thư đi làm.
Hầu hết bá quan trong triều đều thành thạo trong việc nhìn sắc mặt mà nói chuyện. Qua động thái của hoàng thượng, bọn họ biết rõ rằng Tạ Giới đã để mất lòng đế vương.
Quan viên nào không còn được lòng đế vương, cho dù có chiếm vị trí quan trọng cũng chẳng còn tiền đồ gì đáng nói nữa. Nhất là người đã cao tuổi như Tạ Giới, chưa đầy hai năm là sẽ có thể về hưu. Bởi vậy thái độ của bá quan đối với Tạ Giới cũng dần dần thay đổi.
Ngoài mặt, bọn họ vẫn cung kính với vị tả bộc xạ Thượng Thư này nhưng lại âm thầm cách càng xa càng tốt. Nếu không có việc gì khẩn cấp, bọn họ không muốn có bất cứ mối liên hệ nào với ông.
Cổng phủ nhà họ Tạ dần dần vắng vẻ. Nhưng Tạ Giới chẳng để tâm tới những điều này.
Nịnh hót chính là bản năng của quan viên trong triều. Quan viên nào cũng hi vọng sự nghiệp được hanh thông, không muốn bởi vì người như ông mà khiến hoàng thượng không vừa lòng. Đây là lẽ thường tình, sao có thể trách móc nặng nề cho được?
Hiện tại Tạ Giới đã nửa về hưu.
Do đó, sau khi nhận được thiếp của Uông Ấn, ông quả thật hơi giật mình. Trên tấm thiếp còn viết rõ là sẽ đến thăm lúc đêm khuya, rõ ràng là để tránh tai mắt của người khác.
Lần này Uông Ấn đến hẳn là để nói chuyện bí mật. Có điều, hình như quan hệ giữa ông và Uông Ấn còn chưa tốt đến mức này thì phải…
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng ông vẫn nhận lấy tấm thiếp, còn thay đổi cả thói quen đi ngủ sớm từ trước đến nay mà lặng lẽ ngồi trong thư phòng, chờ Uông Ấn tới.
Cuối giờ Hợi, Uông Ấn lặng yên xuất hiện trước mặt Tạ Giới.
Tuy từ lâu ông đã biết về bản lĩnh của Uông Ấn, chắc chắn sẽ không kinh động đến hộ vệ trong phủ nhà họ Tạ nhưng sắc mặt Tạ Giới vẫn rất khó coi. Ông nghiêm giọng, nói: “Không biết Uông đốc chủ bí mật tới đây là vì chuyện gì?”
Uông Ấn không đổi sắc mặt, ngồi xuống trước mặt Tạ Giới một cách tự nhiên, chẳng hề để ý đến sự lạnh nhạt của ông.
Nếu Tạ đại nhân thật sự lạnh nhạt thì đã không lặng lẽ ở trong thư phòng chờ hắn, còn cố ý điều hộ vệ ra xa thư phòng.
Uông Ấn chắp tay với Tạ Giới và nói: “Bổn tọa đến là có chuyện quan trọng muốn thảo luận với Tạ đại nhân. Bổn tọa dự định từ chức đốc chủ. Không biết Tạ đại nhân nghĩ thế nào về việc này?”
Hắn nói rất bình thường, giống như đang thoải mái nói về chuyện thời tiết hôm nay tốt hay xấu, nhưng lại khiến Tạ Giới suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Ông vuốt chòm râu, cố gắng ổn định lại trái tim đột ngột đập như gõ trống của mình, nói với vẻ không vui: “Uông đốc chủ, đêm khuya ngài đến đây chỉ là để nói đùa như thế này?”
Uông Ấn muốn từ chức đốc chủ Đề Xưởng? Sao có thể như thế? Chuyện này giống như nói rằng hiện tại hắn vẫn đang mười tám tuổi vậy, cực kì hoang đường và nực cười, sẽ chẳng có ai tin cả.
“Tạ đại nhân, bổn tọa là người biết nói đùa sao?” Uông Ấn thản nhiên đáp với.
Tạ Giới dừng động tác vuốt râu, trong lòng lại giật thót.
Uông Ấn nhìn Tạ Giới, gật đầu, nói lại lần nữa: “Tạ đại nhân, ông không nghe nhầm đâu. Bổn tọa thật sự dự định từ chức đốc chủ.”
Hai mắt tạ Giới trừng lớn, hơi thở lỡ mất mấy nhịp. Hồi lâu sau, ông mới tìm lại được giọng nói của mình, run rẩy hỏi: “Uông đốc chủ, vì sao…?”
Cũng như tất cả bá quan, trong lòng Tạ Giới, đốc chủ Đề Xưởng chính là Uông Ấn, Uông Ấn chính là đốc chủ Đề Xưởng. Ông chưa bao giờ nghĩ tới việc đốc chủ của Đề Xưởng sẽ là người khác.
Uông Ấn không trả lời thẳng vào câu hỏi của Tạ Giới mà chỉ đáp: “Nguyên nhân vì sao, hẳn rằng Tạ đại nhân rất rõ ràng mới phải.”
Hắn vừa dứt lời, Tạ Giới liền trầm lặng, tay vẫn chậm rãi vuốt râu. Uông Ấn có quyền cao chức trọng, dưới một người trên vạn người. Ai có khiến hắn không thể không làm như thế?
Chỉ có người đứng trên vạn người kia.
Tạ Giới hiểu rõ trong lòng nhưng vẫn không kìm được mà hỏi Uông Ấn: “Là bởi vì… sự ngờ vực của hoàng thượng?”
Thấy Uông Ấn gật đầu, Tạ Giới thở dài, nói: “Quả nhiên là như vậy. Sự tình đã đến nước này rồi sao?”
Một năm nay, mặc dù Tạ Giới đã ở trạng thái nửa về hưu nhưng không phải là đã cách xa tình hình trong triều. Thật sự thì chính bởi vì ông tách mình, đứng ngoài để quan sát nên càng nhìn rõ triều cục hơn.
Dĩ nhiên là ông cũng nhìn thấy rõ hơn về tình cảnh hiện nay của Uông Ấn.
Uông Ấn đã lập được công dẹp yên loạn bách bộ tại đạo Lĩnh Nam nhưng hoàng thượng không ban thưởng cho hắn. Hoàng thượng còn không cho Đề Xưởng tham gia vào việc điều tra chuyện nhà họ Diệp bị chết liên tiếp mấy mạng người và chuyện Trưởng công chúa bị trúng độc… Ông biết, hoàng thượng đã nghi ngờ Uông Ấn.
Lòng đế vương như mây bay, phiêu du không cố định. Dù có tin tưởng và coi trọng hơn nữa cũng sẽ có lúc biến mất. Hiện giờ, Uông Ấn vẫn còn nắm chắc quyền trông coi Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh. Ông còn tưởng rằng còn một khoảng thời gian dài nữa Uông Ấn mới hoàn toàn để mất lòng đế vương. Nhưng sao chuyện đó lại xuất hiện vào lúc này?
Quan trọng hơn là, một khi Uông Ấn từ chức đốc chủ thì ai sẽ nắm giữ thứ vũ khí sắc bén là Đề Xưởng này?
Đề Xưởng là sự tồn tại khiến mọi người và trong triều đều e sợ. Hiện tại nó nằm trong tay Uông Ấn còn tương đương với việc được nằm trong vỏ kiếm. Nếu vỏ kiếm không còn thì thanh kiếm sắc bén này sẽ đâm vào đâu? Sẽ dính bao nhiêu máu tươi?
Không ai biết điều đó, cũng rất khó có thể ước tính.
Tạ Giới ngước mắt lên nhìn Uông Ấn đang ngồi đối diện. Vì chuyện của nhà họ Khúc mà có dạo Tạ Giới từng ghét cay ghét đắng Uông Ấn và Đề Xưởng, vồ số lần thầm trách Uông Ấn là kẻ xu nịnh, hai tay đầy máu tanh.
Nhưng về sau, nhờ chính sách tra xét hộ tịch và di tông dời tộc các thế gia, và vụ việc Bình Hoài Thự, dần dà ông phát hiện ra ngoài hai tay đầu máu, thủ đoạn tàn nhẫn ra, Uông Ấn còn có một mặt khác.
Chẳng biết từ lúc nào, ông đã thay đổi cách nhìn về Uông Ấn, cách nhìn về triều cục.
Trước đây, ông luôn cảm thấy Đề Xưởng âm u và kinh khủng, thực sự không cần thiết phải tồn tại. Nhưng giờ Uông Ấn nói sẽ từ chức đốc chủ, sao ông lại cảm thấy không thể chấp nhận điều này?
Không phải… Vì sao Uông Ấn lại nói trước với ông về chuyện quan trọng, chuyện bí mật như vậy?
Ông và Uông Ấn thật sự không thân thiết cho lắm, quả thật là không muốn biết chuyện này.
Từ sau vụ việc Bình Hoài Thự, tả bộc xạ Thượng Thư - Tạ Giới làm việc càng ngày càng ít tiếng.
Tất nhiên, bên trong chuyện này có một phần nguyên nhân là ở tính cách của ông. Nhưng nhiều hơn vẫn là bởi vì ông không ưa Vĩnh Chiêu Đế.
Mặc dù ông vẫn làm việc ở Tam Tỉnh, biết được đủ loại tin tức của Tam Tỉnh và Thượng Thư Tỉnh. Tuy nhiên, gần một năm nay, Vĩnh Chiêu Đế gần như không cho gọi riêng một mình ông lần nào. Rất nhiều việc đều được giao cho hữu phó xạ Thượng Thư đi làm.
Hầu hết bá quan trong triều đều thành thạo trong việc nhìn sắc mặt mà nói chuyện. Qua động thái của hoàng thượng, bọn họ biết rõ rằng Tạ Giới đã để mất lòng đế vương.
Quan viên nào không còn được lòng đế vương, cho dù có chiếm vị trí quan trọng cũng chẳng còn tiền đồ gì đáng nói nữa. Nhất là người đã cao tuổi như Tạ Giới, chưa đầy hai năm là sẽ có thể về hưu. Bởi vậy thái độ của bá quan đối với Tạ Giới cũng dần dần thay đổi.
Ngoài mặt, bọn họ vẫn cung kính với vị tả bộc xạ Thượng Thư này nhưng lại âm thầm cách càng xa càng tốt. Nếu không có việc gì khẩn cấp, bọn họ không muốn có bất cứ mối liên hệ nào với ông.
Cổng phủ nhà họ Tạ dần dần vắng vẻ. Nhưng Tạ Giới chẳng để tâm tới những điều này.
Nịnh hót chính là bản năng của quan viên trong triều. Quan viên nào cũng hi vọng sự nghiệp được hanh thông, không muốn bởi vì người như ông mà khiến hoàng thượng không vừa lòng. Đây là lẽ thường tình, sao có thể trách móc nặng nề cho được?
Hiện tại Tạ Giới đã nửa về hưu.
Do đó, sau khi nhận được thiếp của Uông Ấn, ông quả thật hơi giật mình. Trên tấm thiếp còn viết rõ là sẽ đến thăm lúc đêm khuya, rõ ràng là để tránh tai mắt của người khác.
Lần này Uông Ấn đến hẳn là để nói chuyện bí mật. Có điều, hình như quan hệ giữa ông và Uông Ấn còn chưa tốt đến mức này thì phải…
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng ông vẫn nhận lấy tấm thiếp, còn thay đổi cả thói quen đi ngủ sớm từ trước đến nay mà lặng lẽ ngồi trong thư phòng, chờ Uông Ấn tới.
Cuối giờ Hợi, Uông Ấn lặng yên xuất hiện trước mặt Tạ Giới.
Tuy từ lâu ông đã biết về bản lĩnh của Uông Ấn, chắc chắn sẽ không kinh động đến hộ vệ trong phủ nhà họ Tạ nhưng sắc mặt Tạ Giới vẫn rất khó coi. Ông nghiêm giọng, nói: “Không biết Uông đốc chủ bí mật tới đây là vì chuyện gì?”
Uông Ấn không đổi sắc mặt, ngồi xuống trước mặt Tạ Giới một cách tự nhiên, chẳng hề để ý đến sự lạnh nhạt của ông.
Nếu Tạ đại nhân thật sự lạnh nhạt thì đã không lặng lẽ ở trong thư phòng chờ hắn, còn cố ý điều hộ vệ ra xa thư phòng.
Uông Ấn chắp tay với Tạ Giới và nói: “Bổn tọa đến là có chuyện quan trọng muốn thảo luận với Tạ đại nhân. Bổn tọa dự định từ chức đốc chủ. Không biết Tạ đại nhân nghĩ thế nào về việc này?”
Hắn nói rất bình thường, giống như đang thoải mái nói về chuyện thời tiết hôm nay tốt hay xấu, nhưng lại khiến Tạ Giới suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Ông vuốt chòm râu, cố gắng ổn định lại trái tim đột ngột đập như gõ trống của mình, nói với vẻ không vui: “Uông đốc chủ, đêm khuya ngài đến đây chỉ là để nói đùa như thế này?”
Uông Ấn muốn từ chức đốc chủ Đề Xưởng? Sao có thể như thế? Chuyện này giống như nói rằng hiện tại hắn vẫn đang mười tám tuổi vậy, cực kì hoang đường và nực cười, sẽ chẳng có ai tin cả.
“Tạ đại nhân, bổn tọa là người biết nói đùa sao?” Uông Ấn thản nhiên đáp với.
Tạ Giới dừng động tác vuốt râu, trong lòng lại giật thót.
Uông Ấn nhìn Tạ Giới, gật đầu, nói lại lần nữa: “Tạ đại nhân, ông không nghe nhầm đâu. Bổn tọa thật sự dự định từ chức đốc chủ.”
Hai mắt tạ Giới trừng lớn, hơi thở lỡ mất mấy nhịp. Hồi lâu sau, ông mới tìm lại được giọng nói của mình, run rẩy hỏi: “Uông đốc chủ, vì sao…?”
Cũng như tất cả bá quan, trong lòng Tạ Giới, đốc chủ Đề Xưởng chính là Uông Ấn, Uông Ấn chính là đốc chủ Đề Xưởng. Ông chưa bao giờ nghĩ tới việc đốc chủ của Đề Xưởng sẽ là người khác.
Uông Ấn không trả lời thẳng vào câu hỏi của Tạ Giới mà chỉ đáp: “Nguyên nhân vì sao, hẳn rằng Tạ đại nhân rất rõ ràng mới phải.”
Hắn vừa dứt lời, Tạ Giới liền trầm lặng, tay vẫn chậm rãi vuốt râu. Uông Ấn có quyền cao chức trọng, dưới một người trên vạn người. Ai có khiến hắn không thể không làm như thế?
Chỉ có người đứng trên vạn người kia.
Tạ Giới hiểu rõ trong lòng nhưng vẫn không kìm được mà hỏi Uông Ấn: “Là bởi vì… sự ngờ vực của hoàng thượng?”
Thấy Uông Ấn gật đầu, Tạ Giới thở dài, nói: “Quả nhiên là như vậy. Sự tình đã đến nước này rồi sao?”
Một năm nay, mặc dù Tạ Giới đã ở trạng thái nửa về hưu nhưng không phải là đã cách xa tình hình trong triều. Thật sự thì chính bởi vì ông tách mình, đứng ngoài để quan sát nên càng nhìn rõ triều cục hơn.
Dĩ nhiên là ông cũng nhìn thấy rõ hơn về tình cảnh hiện nay của Uông Ấn.
Uông Ấn đã lập được công dẹp yên loạn bách bộ tại đạo Lĩnh Nam nhưng hoàng thượng không ban thưởng cho hắn. Hoàng thượng còn không cho Đề Xưởng tham gia vào việc điều tra chuyện nhà họ Diệp bị chết liên tiếp mấy mạng người và chuyện Trưởng công chúa bị trúng độc… Ông biết, hoàng thượng đã nghi ngờ Uông Ấn.
Lòng đế vương như mây bay, phiêu du không cố định. Dù có tin tưởng và coi trọng hơn nữa cũng sẽ có lúc biến mất. Hiện giờ, Uông Ấn vẫn còn nắm chắc quyền trông coi Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh. Ông còn tưởng rằng còn một khoảng thời gian dài nữa Uông Ấn mới hoàn toàn để mất lòng đế vương. Nhưng sao chuyện đó lại xuất hiện vào lúc này?
Quan trọng hơn là, một khi Uông Ấn từ chức đốc chủ thì ai sẽ nắm giữ thứ vũ khí sắc bén là Đề Xưởng này?
Đề Xưởng là sự tồn tại khiến mọi người và trong triều đều e sợ. Hiện tại nó nằm trong tay Uông Ấn còn tương đương với việc được nằm trong vỏ kiếm. Nếu vỏ kiếm không còn thì thanh kiếm sắc bén này sẽ đâm vào đâu? Sẽ dính bao nhiêu máu tươi?
Không ai biết điều đó, cũng rất khó có thể ước tính.
Tạ Giới ngước mắt lên nhìn Uông Ấn đang ngồi đối diện. Vì chuyện của nhà họ Khúc mà có dạo Tạ Giới từng ghét cay ghét đắng Uông Ấn và Đề Xưởng, vồ số lần thầm trách Uông Ấn là kẻ xu nịnh, hai tay đầy máu tanh.
Nhưng về sau, nhờ chính sách tra xét hộ tịch và di tông dời tộc các thế gia, và vụ việc Bình Hoài Thự, dần dà ông phát hiện ra ngoài hai tay đầu máu, thủ đoạn tàn nhẫn ra, Uông Ấn còn có một mặt khác.
Chẳng biết từ lúc nào, ông đã thay đổi cách nhìn về Uông Ấn, cách nhìn về triều cục.
Trước đây, ông luôn cảm thấy Đề Xưởng âm u và kinh khủng, thực sự không cần thiết phải tồn tại. Nhưng giờ Uông Ấn nói sẽ từ chức đốc chủ, sao ông lại cảm thấy không thể chấp nhận điều này?
Không phải… Vì sao Uông Ấn lại nói trước với ông về chuyện quan trọng, chuyện bí mật như vậy?
Ông và Uông Ấn thật sự không thân thiết cho lắm, quả thật là không muốn biết chuyện này.
Bình luận facebook