Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-444
Chương 444 : Chương 444ĐIỂM ĐÁNG NGỜ
Trọng điểm thẩm vấn cuối cùng của Uông Ấn nằm ở Đổng Khôn.
Trong khoảng thời gian Uông Ấn bắt đầu thu dọn dọn tàn cuộc, đề kỵ đã nhanh chóng đến đạo Giang Nam, điều tra cặn kẽ lại về Đổng Khôn. Lần điều tra này gần như không khác gì với kết quả mà Uông Ấn nhận được trước kia, trên hồ sơ vẫn miêu tả tốt về Đổng Khôn, quả thật vẫn là một quan viên cẩn thận lại có tài.
Nhưng vụ án tham ô ở Nam Khố đã quá rõ ràng, bất luận thế nào đi chăng nữa, Đổng Khôn cũng không thể nằm ngoài chuyện này.
Theo lời nhận tội của Đổng Khôn thì là sau khi thấy núi vàng núi bạc ở Nam Khố, ông ta mới bị mờ mắt mà nổi lòng tham.
Nhưng Uông Ấn không tin.
Nam Khố đúng là núi vàng núi bạc, nhưng ai cũng biết chuyện liên quan đến Nam Khố đã đủ để bay đầu, núi vàng núi bạc vẫn chưa đủ để quan viên cẩn trọng như Đổng Khôn động lòng.
Hơn nữa, lòng tham này cũng nổi lên quá nhanh, gần như là Đổng Khôn vừa mới tới Nam Khố nhậm chức đã nổi lòng tham.
Một quan viên mới chân ướt chân ráo tới, dù có tham lam hơn nữa cũng sẽ không lập tức hành động, huống hồ còn là Đổng Khôn với bản tính cẩn thận.
Ánh mắt Uông Ấn dừng trên hồ sơ tuần tra, cuối cùng đóng nó lại, lạnh nhạt nói: “Dẫn Đổng Khôn tới đây!”
Không cần phải nói tỉ mỉ về thủ đoạn thẩm vấn của Đề Kỵ kinh khủng như thế nào. Trải qua mấy ngày liên tiếp bị thẩm vấn, Đổng Khôn đã khác hẳn lúc trước, dùng từ gầy trơ xương cũng không đủ để miêu tả ông ta.
Hốc mắt của ông ta đã hõm sâu xuống, sắc mặt vàng như nến, quần áo nhuốm vết máu đỏ sậm, lúc đi đứng dễ dàng nhận ra là đang bị thương nặng, bước đi chân cao chân thấp.
Thấy dáng vẻ thảm hại này của ông ta, Uông Ấn vẫn không hề biến sắc, trong lòng cũng không mảy may xao động.
Chỉ với những việc mà Đổng Khôn đã làm ở Nam Khố thì ông ta có chết vạn lần cũng không đáng tiếc, nhận chút hình phạt này đã là gì?
Sở dĩ Uông Ấn muốn gặp Đổng Khôn là vì trong lòng hắn có điều nghi hoặc không thể giải đáp được mà thôi.
“Nói đi, tại sao lại xúi giục Ngu Sư Phóng tham ô của Nam Khố?” Uông Ấn hỏi Đổng Khôn, vẻ mặt không vui không giận.
Nhưng Đổng Khôn vẫn co rúm người, khuôn mặt gầy đét hiện lên vẻ sợ hãi không thể che giấu. Ông ta tuyệt nhiên không dám nhìn vào Uông Ấn, chỉ cúi đầu, sợ sệt nói: “Hạ quan… bị tiền bạc làm mờ mắt…”
Hình như sau khi mở miệng, tất cả mọi thứ đều dễ dàng hơn.
Người Đổng Khôn không co rúm lại nữa. Ông ta nói tiếp: “Hạ quan bị Nam Khố làm mờ mắt, tài nguyên khoáng sản ở nơi này ngày ngày cứ quanh quẩn trong lòng. Hạ quan hiểu rất rõ rằng nếu muốn kiếm lời từ Nam Khố thì chỉ có thể bắt đầu từ phủ Trấn Quốc Công. Vừa hay, lúc đó Quốc Công gia lại sinh bệnh nặng…”
Ông ta gật mạnh đầu, dường như cam chịu số phận mà cung khai: “Nhìn thấy tiền của của Nam Khố, có ai sẽ không động lòng chứ? Hạ quan biết tội chết khó thoát, thật sự không thể chối cãi…”
Ông ta quỳ rạp xuống đất, không nói bất cứ lời chối cãi hay cầu xin tha thứ nào nữa, chỉ có dáng vẻ nhận tội.
Uông Ấn hơi cụp mắt, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn chạm trổ hoa văn của ghế, sau đó hờ hững nói: “Thật không? Vậy thì bổn tọa muốn biết, con trai độc nhất của Đổng đại nhân… thật sự là chết do bệnh sao?”
Đổng Khôn bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Uông Ấn, mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt tràn đầy nỗi kinh ngạc...
Cùng với một thoáng bi thương căm thù không thể che giấu.
“Đốc chủ, hạ quan… thảo dân không rõ đốc chủ có ý gì.” Đổng Khôn ổn định lại tâm trạng, cố gắng tự trấn tĩnh và nói.
Có điều vẻ mặt trắng bệch cùng giọng điệu vẫn còn hơi run run của ông ta đã lộ rõ nội tâm bối rối của ông ta.
“Không rõ? Không sao, sau khi bổn tọa trở lại Kinh Triệu sẽ bẩm tấu đúng sự thật với hoàng thượng. Mặc dù Ngu Sư Phóng đã chết nhưng người chết vô tội, có khi còn được tổ chức tang lễ long trọng, khiến phủ Trấn Quốc Công vẫn vinh quang hiển hách như xưa…” Uông Ấn nói.
Đổng Khôn không hề nghi ngờ lời nói của Uông Ấn, trong lòng ông ta cảm thấy hoảng loạn, không thể tin nổi mà nghẹn ngào nói: “Sao có thể như vậy? Ngu Sư Phóng đã chết… Hắn là đầu sỏ tội ác ở Nam Khố, sao có thể vô tội được?”
Uông Ấn nhìn lướt qua ông ta, đáp: “Kẻ xúi giục Ngu Sư Phóng như ngươi mới là đầu sỏ tội ác ở Nam Khố. Bổn tọa nói Ngu Sư Phóng vô tội, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Đương nhiên không đúng! Kẻ đã làm nhiều việc ác như Ngu Sư Phóng chết cũng không hết tội, sao có thể vô tội được!” Đổng Khôn lập tức cao giọng phản bác, sự thù hận trong mắt gần như tràn cả ra ngoài.
Uông Ấn làm như không nhìn ra sự kích động của Đổng Khôn, vẫn bình tĩnh hỏi: “Có vẻ như Đổng đại nhân cực kì căm hận Ngu Sư Phóng nhỉ… Nếu vậy thì bây giờ có thể nói cho bổn tọa biết rốt cuộc chuyện tham ô ở Nam Khố, người xúi giục Ngu Sư Phóng là như thế nào chưa?”
Đổng Khôn cười khổ, nhìn người ngợm không còn chút sức sống nào. Ông ta cay đắng nói: “Nếu đốc chủ đã biết tất cả mọi chuyện thì cần gì phải hỏi thảo dân nữa?”
“Không, bổn tọa không biết nên mới phải hỏi ngươi.” Uông Ấn đáp.
Trong hồ sơ điều tra của đề kỵ chỉ viết một câu: “Con trai duy nhất của Đổng Khôn chết vì bệnh ở đạo Lĩnh Nam”. Câu này quá đơn giản, chỉ kể lại tình hình trong nhà Đổng Khôn, đặt trong những tin tình báo rất đầy đủ khi trước thì chỉ như giọt nước trong biển cả, hoàn toàn không gây được sự chú ý của Uông Ấn.
Nhưng bây giờ đạo Lĩnh Nam xảy ra chuyện lớn thế này, liên hệ tới biểu hiện của Đổng Khôn tại Nam Khố: Vừa đến Nam Khố đã nổi lòng tham, nhanh chóng trở thành tâm phúc của Ngu Sư Phóng. Điều này khiến Uông Ấn nhận ra có vấn đề.
Hắn luôn cho rằng bản tính của một người rất khó thay đổi, tất cả hành động của một người nhất định đều có nguyên do của nó. Điều tra ngọn nguồn thì con trai duy nhất của Đổng Khôn đã chết ở đạo Lĩnh Nam là căn nguyên của tất cả những hành động này.
Mặc dù đề kỵ chuyên truy bắt và điều tra nhưng không phải vạn năng, tuy Uông Ấn có suy đoán như vậy nhưng lại không biết tình hình thực tế bên trong là thế nào.
Chỉ duy nhất có Đổng Khôn biết những đáp án mà hắn muốn có.
Hành động của Đổng Khôn tuyệt đối không phải chỉ là tham tiền, rốt cuộc Đổng Khôn có tâm tư gì?
Trọng điểm thẩm vấn cuối cùng của Uông Ấn nằm ở Đổng Khôn.
Trong khoảng thời gian Uông Ấn bắt đầu thu dọn dọn tàn cuộc, đề kỵ đã nhanh chóng đến đạo Giang Nam, điều tra cặn kẽ lại về Đổng Khôn. Lần điều tra này gần như không khác gì với kết quả mà Uông Ấn nhận được trước kia, trên hồ sơ vẫn miêu tả tốt về Đổng Khôn, quả thật vẫn là một quan viên cẩn thận lại có tài.
Nhưng vụ án tham ô ở Nam Khố đã quá rõ ràng, bất luận thế nào đi chăng nữa, Đổng Khôn cũng không thể nằm ngoài chuyện này.
Theo lời nhận tội của Đổng Khôn thì là sau khi thấy núi vàng núi bạc ở Nam Khố, ông ta mới bị mờ mắt mà nổi lòng tham.
Nhưng Uông Ấn không tin.
Nam Khố đúng là núi vàng núi bạc, nhưng ai cũng biết chuyện liên quan đến Nam Khố đã đủ để bay đầu, núi vàng núi bạc vẫn chưa đủ để quan viên cẩn trọng như Đổng Khôn động lòng.
Hơn nữa, lòng tham này cũng nổi lên quá nhanh, gần như là Đổng Khôn vừa mới tới Nam Khố nhậm chức đã nổi lòng tham.
Một quan viên mới chân ướt chân ráo tới, dù có tham lam hơn nữa cũng sẽ không lập tức hành động, huống hồ còn là Đổng Khôn với bản tính cẩn thận.
Ánh mắt Uông Ấn dừng trên hồ sơ tuần tra, cuối cùng đóng nó lại, lạnh nhạt nói: “Dẫn Đổng Khôn tới đây!”
Không cần phải nói tỉ mỉ về thủ đoạn thẩm vấn của Đề Kỵ kinh khủng như thế nào. Trải qua mấy ngày liên tiếp bị thẩm vấn, Đổng Khôn đã khác hẳn lúc trước, dùng từ gầy trơ xương cũng không đủ để miêu tả ông ta.
Hốc mắt của ông ta đã hõm sâu xuống, sắc mặt vàng như nến, quần áo nhuốm vết máu đỏ sậm, lúc đi đứng dễ dàng nhận ra là đang bị thương nặng, bước đi chân cao chân thấp.
Thấy dáng vẻ thảm hại này của ông ta, Uông Ấn vẫn không hề biến sắc, trong lòng cũng không mảy may xao động.
Chỉ với những việc mà Đổng Khôn đã làm ở Nam Khố thì ông ta có chết vạn lần cũng không đáng tiếc, nhận chút hình phạt này đã là gì?
Sở dĩ Uông Ấn muốn gặp Đổng Khôn là vì trong lòng hắn có điều nghi hoặc không thể giải đáp được mà thôi.
“Nói đi, tại sao lại xúi giục Ngu Sư Phóng tham ô của Nam Khố?” Uông Ấn hỏi Đổng Khôn, vẻ mặt không vui không giận.
Nhưng Đổng Khôn vẫn co rúm người, khuôn mặt gầy đét hiện lên vẻ sợ hãi không thể che giấu. Ông ta tuyệt nhiên không dám nhìn vào Uông Ấn, chỉ cúi đầu, sợ sệt nói: “Hạ quan… bị tiền bạc làm mờ mắt…”
Hình như sau khi mở miệng, tất cả mọi thứ đều dễ dàng hơn.
Người Đổng Khôn không co rúm lại nữa. Ông ta nói tiếp: “Hạ quan bị Nam Khố làm mờ mắt, tài nguyên khoáng sản ở nơi này ngày ngày cứ quanh quẩn trong lòng. Hạ quan hiểu rất rõ rằng nếu muốn kiếm lời từ Nam Khố thì chỉ có thể bắt đầu từ phủ Trấn Quốc Công. Vừa hay, lúc đó Quốc Công gia lại sinh bệnh nặng…”
Ông ta gật mạnh đầu, dường như cam chịu số phận mà cung khai: “Nhìn thấy tiền của của Nam Khố, có ai sẽ không động lòng chứ? Hạ quan biết tội chết khó thoát, thật sự không thể chối cãi…”
Ông ta quỳ rạp xuống đất, không nói bất cứ lời chối cãi hay cầu xin tha thứ nào nữa, chỉ có dáng vẻ nhận tội.
Uông Ấn hơi cụp mắt, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn chạm trổ hoa văn của ghế, sau đó hờ hững nói: “Thật không? Vậy thì bổn tọa muốn biết, con trai độc nhất của Đổng đại nhân… thật sự là chết do bệnh sao?”
Đổng Khôn bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Uông Ấn, mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt tràn đầy nỗi kinh ngạc...
Cùng với một thoáng bi thương căm thù không thể che giấu.
“Đốc chủ, hạ quan… thảo dân không rõ đốc chủ có ý gì.” Đổng Khôn ổn định lại tâm trạng, cố gắng tự trấn tĩnh và nói.
Có điều vẻ mặt trắng bệch cùng giọng điệu vẫn còn hơi run run của ông ta đã lộ rõ nội tâm bối rối của ông ta.
“Không rõ? Không sao, sau khi bổn tọa trở lại Kinh Triệu sẽ bẩm tấu đúng sự thật với hoàng thượng. Mặc dù Ngu Sư Phóng đã chết nhưng người chết vô tội, có khi còn được tổ chức tang lễ long trọng, khiến phủ Trấn Quốc Công vẫn vinh quang hiển hách như xưa…” Uông Ấn nói.
Đổng Khôn không hề nghi ngờ lời nói của Uông Ấn, trong lòng ông ta cảm thấy hoảng loạn, không thể tin nổi mà nghẹn ngào nói: “Sao có thể như vậy? Ngu Sư Phóng đã chết… Hắn là đầu sỏ tội ác ở Nam Khố, sao có thể vô tội được?”
Uông Ấn nhìn lướt qua ông ta, đáp: “Kẻ xúi giục Ngu Sư Phóng như ngươi mới là đầu sỏ tội ác ở Nam Khố. Bổn tọa nói Ngu Sư Phóng vô tội, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Đương nhiên không đúng! Kẻ đã làm nhiều việc ác như Ngu Sư Phóng chết cũng không hết tội, sao có thể vô tội được!” Đổng Khôn lập tức cao giọng phản bác, sự thù hận trong mắt gần như tràn cả ra ngoài.
Uông Ấn làm như không nhìn ra sự kích động của Đổng Khôn, vẫn bình tĩnh hỏi: “Có vẻ như Đổng đại nhân cực kì căm hận Ngu Sư Phóng nhỉ… Nếu vậy thì bây giờ có thể nói cho bổn tọa biết rốt cuộc chuyện tham ô ở Nam Khố, người xúi giục Ngu Sư Phóng là như thế nào chưa?”
Đổng Khôn cười khổ, nhìn người ngợm không còn chút sức sống nào. Ông ta cay đắng nói: “Nếu đốc chủ đã biết tất cả mọi chuyện thì cần gì phải hỏi thảo dân nữa?”
“Không, bổn tọa không biết nên mới phải hỏi ngươi.” Uông Ấn đáp.
Trong hồ sơ điều tra của đề kỵ chỉ viết một câu: “Con trai duy nhất của Đổng Khôn chết vì bệnh ở đạo Lĩnh Nam”. Câu này quá đơn giản, chỉ kể lại tình hình trong nhà Đổng Khôn, đặt trong những tin tình báo rất đầy đủ khi trước thì chỉ như giọt nước trong biển cả, hoàn toàn không gây được sự chú ý của Uông Ấn.
Nhưng bây giờ đạo Lĩnh Nam xảy ra chuyện lớn thế này, liên hệ tới biểu hiện của Đổng Khôn tại Nam Khố: Vừa đến Nam Khố đã nổi lòng tham, nhanh chóng trở thành tâm phúc của Ngu Sư Phóng. Điều này khiến Uông Ấn nhận ra có vấn đề.
Hắn luôn cho rằng bản tính của một người rất khó thay đổi, tất cả hành động của một người nhất định đều có nguyên do của nó. Điều tra ngọn nguồn thì con trai duy nhất của Đổng Khôn đã chết ở đạo Lĩnh Nam là căn nguyên của tất cả những hành động này.
Mặc dù đề kỵ chuyên truy bắt và điều tra nhưng không phải vạn năng, tuy Uông Ấn có suy đoán như vậy nhưng lại không biết tình hình thực tế bên trong là thế nào.
Chỉ duy nhất có Đổng Khôn biết những đáp án mà hắn muốn có.
Hành động của Đổng Khôn tuyệt đối không phải chỉ là tham tiền, rốt cuộc Đổng Khôn có tâm tư gì?