Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-445
Chương 445 : Chương 445MỘT MẠNG TRẢ MỘT MẠNG
Nghe Uông Ấn nói xong, Đổng Khôn im lặng hồi lâu, rồi nửa cười nửa không, đáp rằng: “Không biết? Uông đốc chủ của Đề Xưởng mà cũng không biết thì liệu thiên hạ này còn có ai biết được đây? Có ai biết… con trai duy nhất của thảo dân không phải chết vì bệnh mà là bị thế tử của Trấn Quốc Công hành hạ đến chết!”
Dứt lời, mặc dù Đổng Khôn đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng hai tay vẫn siết chặt thành nắm đấm, cổ nổi gân xanh.
“Ngu Sư Phóng giết con trai duy nhất của ngươi, cho nên ngươi muốn báo thù… kéo phủ Trấn Quốc Công xuống nước?” Mặc dù Uông Ấn đang hỏi nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.
Vì báo thù cho đứa con trai duy nhất của mình nên Đổng Khôn mới làm nhiều chuyện như thế?
Nhưng…
“Ngươi cũng là quan viên của triều đình, nếu con trai duy nhất của ngươi bị chết oan uổng thì sao không tố cáo với Ngự Sử Đài?”
Nếu là người bình thường đã đành, gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ nuốt giận chịu đựng, nhưng bản thân Đổng Khôn là quan viên, cho dù là chức quan nhỏ hơn nữa vẫn có thể đến Ngự Sử Đài để tố cáo. Hễ là tội trạng được đưa đến Ngự Sử Đài, nhất là tội trạng nhằm vào phủ Trấn Quốc Công thì Uông Ấn không thể nào không biết.
Hiện giờ, hắn không hề có ấn tượng gì, vậy chỉ có thể chứng tỏ là Đổng Khôn chưa bao giờ đến Ngự Sử Đài để tố cáo. Ngay từ đầu Đổng Khôn đã không nghĩ tới việc vạch tội Ngu Sư Phóng mà muốn dùng cách khác để báo thù sao?
Đổng Khôn nhìn thẳng vào Uông Ấn, nụ cười hiện lên trên gương mặt khô gầy, trông nham hiểm kỳ dị: “Tố cáo sao? Tố cáo thì làm được gì nào? Mười năm trước, thảo dân chỉ là một quan viên nhỏ lục phẩm, còn phủ Trấn Quốc Công cha truyền con nối tước vị, rất được hoàng thượng tín nhiệm và coi trọng. Tố cáo? Đốc chủ đại nhân bảo thảo dân làm chuyện lấy trứng chọi đá như vậy sao?”
Ánh mắt trống rỗng vô hồn, ông ta lắc đầu cười nói: “Thảo dân sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng thảo dân nhất định phải báo mối thù hắn đã giết con trai thảo dân. Ngu Sư Phóng chết rồi, một mạng trả một mạng, quá công bằng!”
Chuyện đã trôi qua gần mười năm, thật ra Đổng đã không còn nhớ rõ nỗi đau mất con nữa.
Nhưng nỗi đau này chính là tất cả động lực giúp ông ta chống đỡ mười năm qua, ông ta nhớ được mười năm nay mình đã làm những gì: Chính là theo dõi phủ Trấn Quốc Công từng giờ từng khắc, không hề ngừng nghỉ.
Đối với một viên quan nhỏ nhoi như Đổng Khôn, muốn Ngu Sư Phóng phải đền mạng, muốn lay chuyển con quái vật khổng lồ như phủ Trấn Quốc Công là một việc chẳng khác gì châu chấu đá xe, hoàn toàn không thể làm được.
Nhưng ông ta sẽ không từ bỏ, ông ta cũng không biết phải từ bỏ như thế nào, báo thù đã trở thành niềm tin duy nhất của ông ta.
Ông ta ẩn nấp lâu như vậy, nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng đã chờ được cơ hội tại Nam Khố!
Sau khi biết mình được điều làm phó tổng quản của Nam Khố, quả thật Đồng Khôn đã mừng rỡ như điên, gần như phải dùng hết sức lực toàn thân mới kìm nén được sự kích động trong lòng.
Ông ta cẩn thận từng li từng tí, tiếp cận Ngu Sư Phóng từng bước một, lấy Nam Khố làm mồi nhử, cuối cùng cũng câu được cả phủ Trấn Quốc Công.
Làm được việc này rồi, ông ta có chết cũng không hối tiếc!
Vốn dĩ ông ta muốn đem theo mọi chuyện xuống mộ, không quan tâm có ai biết được chuyện năm đó hay không. Dù sao thì ông ta đã báo được thù, Ngu Sư Phóng đã chết, kết cục sau này của phủ Trấn Quốc Công cũng không khá khẩm hơn là bao, vậy là đủ rồi.
Nhưng Đổng Khôn không ngờ Uông đốc chủ sẽ thẩm vấn riêng ông ta, lại còn hỏi tình hình về đứa con trai duy nhất của ông ta. Con trai của ông ta đã chết từ lâu, bây giờ Ngu Sư Phóng cũng chết rồi. Ông ta vốn cho rằng tâm nguyện đã thỏa mãn, bản thân đã có thể bình thản, nhưng lại không như vậy.
Suy cho cùng, lòng dạ vẫn không yên ổn được.
Bây giờ, ông ta đã nói ra tất cả, thế… cũng tốt.
Qua lời kể của Đổng Khôn, Uông Ấn đã giải đáp được hết tất cả những nghi hoặc trong lòng, chung quy thì sự xuất hiện của vụ án tham ô tại Nam Khố cũng chỉ là hai chữ “báo thù”.
Uông Ấn nhìn thật sâu vào Đổng Khôn, sau đó nói với Chu Li: “Dẫn ông ta lui xuống!”
Đến lúc này, hắn đã không còn gì muốn hỏi nữa, kết cục của Đổng Khôn sẽ không vì nỗi đau mất con của ông ta mà có bất cứ sự thay đổi gì.
“Chủ nhân, Đổng Khôn… quả thật cũng đáng thương.” Phong bá nói với giọng điệu hơi thổn thức.
Uông Ấn yên lặng một lát rồi đáp: “Đáng thương, nhưng cũng đáng giận.”
Nghe Uông Ấn nói xong, Đổng Khôn im lặng hồi lâu, rồi nửa cười nửa không, đáp rằng: “Không biết? Uông đốc chủ của Đề Xưởng mà cũng không biết thì liệu thiên hạ này còn có ai biết được đây? Có ai biết… con trai duy nhất của thảo dân không phải chết vì bệnh mà là bị thế tử của Trấn Quốc Công hành hạ đến chết!”
Dứt lời, mặc dù Đổng Khôn đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng hai tay vẫn siết chặt thành nắm đấm, cổ nổi gân xanh.
“Ngu Sư Phóng giết con trai duy nhất của ngươi, cho nên ngươi muốn báo thù… kéo phủ Trấn Quốc Công xuống nước?” Mặc dù Uông Ấn đang hỏi nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.
Vì báo thù cho đứa con trai duy nhất của mình nên Đổng Khôn mới làm nhiều chuyện như thế?
Nhưng…
“Ngươi cũng là quan viên của triều đình, nếu con trai duy nhất của ngươi bị chết oan uổng thì sao không tố cáo với Ngự Sử Đài?”
Nếu là người bình thường đã đành, gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ nuốt giận chịu đựng, nhưng bản thân Đổng Khôn là quan viên, cho dù là chức quan nhỏ hơn nữa vẫn có thể đến Ngự Sử Đài để tố cáo. Hễ là tội trạng được đưa đến Ngự Sử Đài, nhất là tội trạng nhằm vào phủ Trấn Quốc Công thì Uông Ấn không thể nào không biết.
Hiện giờ, hắn không hề có ấn tượng gì, vậy chỉ có thể chứng tỏ là Đổng Khôn chưa bao giờ đến Ngự Sử Đài để tố cáo. Ngay từ đầu Đổng Khôn đã không nghĩ tới việc vạch tội Ngu Sư Phóng mà muốn dùng cách khác để báo thù sao?
Đổng Khôn nhìn thẳng vào Uông Ấn, nụ cười hiện lên trên gương mặt khô gầy, trông nham hiểm kỳ dị: “Tố cáo sao? Tố cáo thì làm được gì nào? Mười năm trước, thảo dân chỉ là một quan viên nhỏ lục phẩm, còn phủ Trấn Quốc Công cha truyền con nối tước vị, rất được hoàng thượng tín nhiệm và coi trọng. Tố cáo? Đốc chủ đại nhân bảo thảo dân làm chuyện lấy trứng chọi đá như vậy sao?”
Ánh mắt trống rỗng vô hồn, ông ta lắc đầu cười nói: “Thảo dân sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng thảo dân nhất định phải báo mối thù hắn đã giết con trai thảo dân. Ngu Sư Phóng chết rồi, một mạng trả một mạng, quá công bằng!”
Chuyện đã trôi qua gần mười năm, thật ra Đổng đã không còn nhớ rõ nỗi đau mất con nữa.
Nhưng nỗi đau này chính là tất cả động lực giúp ông ta chống đỡ mười năm qua, ông ta nhớ được mười năm nay mình đã làm những gì: Chính là theo dõi phủ Trấn Quốc Công từng giờ từng khắc, không hề ngừng nghỉ.
Đối với một viên quan nhỏ nhoi như Đổng Khôn, muốn Ngu Sư Phóng phải đền mạng, muốn lay chuyển con quái vật khổng lồ như phủ Trấn Quốc Công là một việc chẳng khác gì châu chấu đá xe, hoàn toàn không thể làm được.
Nhưng ông ta sẽ không từ bỏ, ông ta cũng không biết phải từ bỏ như thế nào, báo thù đã trở thành niềm tin duy nhất của ông ta.
Ông ta ẩn nấp lâu như vậy, nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng đã chờ được cơ hội tại Nam Khố!
Sau khi biết mình được điều làm phó tổng quản của Nam Khố, quả thật Đồng Khôn đã mừng rỡ như điên, gần như phải dùng hết sức lực toàn thân mới kìm nén được sự kích động trong lòng.
Ông ta cẩn thận từng li từng tí, tiếp cận Ngu Sư Phóng từng bước một, lấy Nam Khố làm mồi nhử, cuối cùng cũng câu được cả phủ Trấn Quốc Công.
Làm được việc này rồi, ông ta có chết cũng không hối tiếc!
Vốn dĩ ông ta muốn đem theo mọi chuyện xuống mộ, không quan tâm có ai biết được chuyện năm đó hay không. Dù sao thì ông ta đã báo được thù, Ngu Sư Phóng đã chết, kết cục sau này của phủ Trấn Quốc Công cũng không khá khẩm hơn là bao, vậy là đủ rồi.
Nhưng Đổng Khôn không ngờ Uông đốc chủ sẽ thẩm vấn riêng ông ta, lại còn hỏi tình hình về đứa con trai duy nhất của ông ta. Con trai của ông ta đã chết từ lâu, bây giờ Ngu Sư Phóng cũng chết rồi. Ông ta vốn cho rằng tâm nguyện đã thỏa mãn, bản thân đã có thể bình thản, nhưng lại không như vậy.
Suy cho cùng, lòng dạ vẫn không yên ổn được.
Bây giờ, ông ta đã nói ra tất cả, thế… cũng tốt.
Qua lời kể của Đổng Khôn, Uông Ấn đã giải đáp được hết tất cả những nghi hoặc trong lòng, chung quy thì sự xuất hiện của vụ án tham ô tại Nam Khố cũng chỉ là hai chữ “báo thù”.
Uông Ấn nhìn thật sâu vào Đổng Khôn, sau đó nói với Chu Li: “Dẫn ông ta lui xuống!”
Đến lúc này, hắn đã không còn gì muốn hỏi nữa, kết cục của Đổng Khôn sẽ không vì nỗi đau mất con của ông ta mà có bất cứ sự thay đổi gì.
“Chủ nhân, Đổng Khôn… quả thật cũng đáng thương.” Phong bá nói với giọng điệu hơi thổn thức.
Uông Ấn yên lặng một lát rồi đáp: “Đáng thương, nhưng cũng đáng giận.”
Bình luận facebook