Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-310
Chương 310 : Chương 310GIẬN DỮ CŨNG LÀ ÂN HUỆ CỦA BẬC QUÂN CHỦ
Lời tố cáo của Lưu Nghiễm như một cái tát thẳng vào mặt phe danh gia vọng tộc.
Nhóm quan viên như Tạ Giới và Triệu Phác nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn Uông Ấn bằng ánh mắt phức tạp.
Quả nhiên, làm đốc chủ Đề Xưởng, Uông Ấn không thể nào không đáp trả. Tai mắt của Đề Xưởng trải khắp Kinh Triệu, Tạ Giới tin rằng Uông Ấn đã biết được nhất cử nhất động của nhà họ Thôi và các gia tộc lớn khác từ lâu rồi, hắn không hành động chỉ là vì chờ đợi thời cơ mà thôi.
Danh gia vọng tộc không kiềm chế được mà nhảy ra trước, thêu dệt đủ điều.
Hiện giờ thì hay rồi, báo ứng đã rơi xuống người họ.
Mưu tính và sự bình tĩnh của Uông Ấn vượt xa bọn họ, chẳng trách phe danh gia vọng tộc lại thua đến nông nỗi như ngày hôm nay!
Phản ứng của Triệu Phác thì thẳng thắn hơn nhiều, ông tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Nhà họ Thôi có thể táng tận lương tâm, tùy tiện vứt bỏ tính mạng con cháu trong nhà như vậy, bổn quan thật bái phục! Nhưng bổn quan nhất định phải đòi lại công bằng cho tính mạng của mười mấy sĩ tử Quốc Tử Giám!”
Ông là tế tửu Quốc Tử Giám, cho dù không thể nói là yêu sĩ tử như mạng mình thì tình cảm dành cho các sĩ tử vẫn cực kì sâu nặng, hơn các quan viên khác nhiều.
Ông thương tiếc cho những sinh mạng non trẻ đã sớm ra đi, nếu nguyên nhân là vì họ hành xử kích động thì khó trách nổi, nhưng giờ mới biết, hóa ra là do các gia tộc lớn âm mưu, xúi giục.
Sao có thể không trách cho được!
Ông có thể hiểu được việc bày mưu mô quỷ kế để đối phó giữa các phe phái, nhưng ông không thể chấp nhận việc dùng tính mạng của các sĩ tử của Quốc Tử Giám để đánh đổi!
Danh gia vọng tộc tự tin với thế lực khổng lồ của mình, quá ngông cuồng, mặc sức làm chuyện ác, đúng là không gì không dám làm.
Lúc trước, ông tán thành việc di tông dời tộc của Uông Ấn, bây giờ lại càng tán thành hơn.
Thế lực của các dòng họ lớn nhất định phải bị suy yếu, bằng không thì Đại An sẽ lâm nguy.
Ông căm hận nhìn đám quan viên đang quỳ, lại nói: “Bổn quan sẽ tâu rõ tất cả những chuyện này lên hoàng thượng! Các người cứ chờ đi!”
Lúc này, các quan viên gia tộc lớn cũng đã hoàn hồn, đang vắt óc nghĩ cách cứu vãn cục diện trước mắt.
Ngay khi ấy, Lư Hoàng lại bất chấp hết thảy, lớn tiếng: “Triệu đại nhân, ngài nói sai rồi! Tất cả mọi người đều biết rõ bản lĩnh bức cung của Đề Xưởng. Chỉ dựa vào lời kể một phía của một gia nhân là đã xác nhận việc này do nhà họ Thôi gây ra, khiến Đốc chủ đại nhân thoát được hiềm nghi như vậy sao?”
“Đúng! Một gia nhân trước đó đã có thể làm chuyện phản chủ thì bây giờ bị Đề Xưởng mua chuộc cũng có gì đáng kinh ngạc.” Một quan viên khác lên tiếng.
“Nói không chừng người này vốn là thám tử của Đề Xưởng. Có lẽ hành động của y là do Uông đốc chủ gợi ý, không ai có thể nói chính xác được chuyện này.” Một quan viên khác tiếp lời.
“Lão Thôi là người đức cao vọng trọng, sao có thể làm chuyện như vậy? Ta tin tưởng ông ấy!”
“Đúng, đúng thế! Tất cả mọi người đều biết rằng Đề Xưởng có thể làm bất cứ chuyện gì để đạt mục đích.”
Những lời bàn luận được nhóm người đang quỳ đua nhau nói, tất cả đều nhắm vào việc Uông Ấn làm việc không từ thủ đoạn.
Do đó, các quan viên ở vị trí trung lập không khỏi suy nghĩ nhiều.
Quan viên gia tộc lớn nói vậy dĩ nhiên là vì đang gỡ tội cho bản thân bọn họ, nhưng cũng không phải là không có lý.
Chẳng lẽ, chuyện này thật sự có nội tình khác, nhà họ Thôi bị oan sao?
Tất cả vô thức nhìn về phía Uông Ấn, thầm suy đoán: Ngoài tên gia nhân này ra, Uông đốc chủ còn bằng chứng gì khác không?
Nhưng Uông Ấn vẫn đứng yên lặng, vẻ mặt lãnh đạm, đề kỵ phía sau hắn cũng không có hành động gì.
Chẳng lẽ Uông đốc chủ chỉ có tên gia nhân này thôi sao? Hình như chưa đủ sức thuyết phục…
Ngay lúc này, có mấy người đi về phía cửa nguyệt hoa, người cầm đầu chính là phó thủ lĩnh nội thị bên cạnh hoàng thượng - Phòng Bảo.
Sự xuất hiện của Phòng Bảo khiến nơi này lại trở nên im ắng.
Phòng Bảo không vô duyên vô cớ đi đến cửa nguyệt hoa vào thời điểm này, nhất định là hắn phụng ý chỉ của hoàng thượng tới đây.
Đúng lúc những quan viên chờ hắn tuyên khẩu dụ thì hắn lại khom người với Uông Ấn mà rằng: “Tham kiến Đốc chủ đại nhân.”
Thấy hành động của Phòng Bảo, đám quan viên đang quỳ bỗng cứng đờ cả người, tức thì cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Nội thị bên cạnh hoàng thượng giỏi nhất là quan sát lời nói và sắc mặt, hành động của hắn đại diện cho ý của hoàng thượng. Phòng Bảo cung kính với Uông Ấn như thế, có phải chứng tỏ rằng…
Các quan viên đang quỳ mặt mày tái mét, người hơi run rẩy, không dám nghĩ tiếp nữa.
Bấy giờ, ánh mắt Phòng Bảo nhìn vào các quan viên đang quỳ, chỉ thấy hắn hất cây phất trần, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lạnh lẽo, cất cao giọng:
“Hoàng thượng có lệnh, chư vị quan viên quỳ trước cửa nguyệt hoa, xử sự không thích đáng, mỗi người chịu phạt hai mươi gậy! Các quan viên còn lại lập tức vào điện Tuyên Chính nghị sự, không được làm trái! Khâm thử!”
Phòng Bảo vừa dứt lời, một đám thị vệ lập tức xuất hiện ở góc rẽ của cửa nguyệt hoa, ai nấy cầm một cây gậy dài trong tay.
Những cây gậy này được sơn đỏ toàn bộ, hai đầu bọc sắt, chính là Sát Uy Bổng* của Cung Môn Cục*.
(*) - Sát Uy Bổng: Là gậy dùng để phạt đánh, làm mất đi nhuệ khí của phạm nhân, thông thường, trước tiên phạm nhân sẽ bị đánh mười hoặc hai mươi gậy.
- Cung Môn Cục: Là đơn vị có nhiệm vụ trông giữ các cổng cung điện.
Thì ra thị vệ của Cung Môn Cục đã chờ ở bên cạnh từ lúc nào không biết, bây giờ mới đồng loạt đi ra, Sát Uy Bổng nện xuống đất phát ra tiếng “rầm rầm” chấn động khiến các quan viên run rẩy trong lòng.
Những quan viên trước giờ vẫn luôn sống an nhàn sung sướng có thể chịu được hai mươi gậy của Cung Môn Cục sao? Cho dù có chịu được thì thương thế cũng chẳng nhẹ.
Vốn dĩ, theo luật pháp, quỳ gối cầu xin ở cửa nguyệt hoa phải chịu phạt mười gậy, nhưng hoàng thượng lại ra lệnh phạt gấp đôi.
Đây là hình phạt nặng nề, các quan viên thế gia không còn chút thể diện nào nữa!
Vậy là hoàng thượng tin lời của Uông Ấn? Người thực sự gây ra thảm kịch ở Quốc Tử Giám chính là nhà họ Thôi danh gia vọng tộc sao?
Tiếng “rầm rầm” lần lượt vang lên, thì ra là các quan viên lớn tuổi đang quỳ dưới đất đã không chịu nổi nữa, đua nhau đổ xuống đất, mặt mày trắng bệch.
Hai mươi gậy không phải nguyên nhân chủ yếu khiến sắc mặt bọn họ trắng bệch, điều khiến bọn họ cảm thấy bàng hoàng chính là thái độ của hoàng thượng.
Hoàng thượng lựa chọn tin tưởng Uông Ấn, xử phạt gia tộc lớn. Nói cách khác, giữa gia tộc lớn và Uông Ấn, hoàng thượng chọn Uông Ấn.
Uông Ấn là người đã đưa ra hai chính sách tra xét hộ tịch, tra xét tài sản ngầm và di tông dời tộc, là người muốn nhổ sạch nền móng của danh gia vọng tộc.
Vậy chuyện di tông dời tộc có còn xa không? Nền móng của danh gia vọng tộc có còn giữ được không?
Điều khiến bọn họ kinh hoàng còn ở phía sau, ngoài bị phạt hai mươi gậy, hoàng thượng còn bãi miễn chức quan của Thôi Viêm và con cháu nhà họ Thôi.
Những người cùng chịu ảnh hưởng còn có cả nhà họ Lư và thông gia của nhà họ Thôi.
Trong đó, Lư Hoàng bị bãi chức, các con cháu khác của nhà họ Lư có người bị giáng chức, rời khỏi Kinh Triệu, có người bị đứt gánh con đường thăng quan tiến chức, cho dù là những người không bị tăng hay giáng chức thì con đường làm quan sau này cũng sẽ không thể khá lên được.
Với hai đại diện của gia tộc lớn là nhà họ Lư và họ Thôi, thế lực của danh gia vọng tộc đã phải chịu sự đả kích nặng nề, cái gọi là gia tộc lớn liên kết mặc dù vẫn tồn tại nhưng lại không thể gây ra sóng gió gì được nữa.
Nhờ sự trừng phạt mà hai nhà Lư, Thôi phải chịu, quan viên trong chiều lại hiểu ra rằng: Uông Ấn không chỉ có một tên gia nhân, mà còn có cả… hoàng thượng!
Uông Ấn không cần thuyết phục những quan viên khác trong triều, cũng không cần đưa ra chứng cứ gì nhiều, chỉ cần hoàng thượng tin là đủ rồi.
Người thực sự có thể đối đầu với danh gia vọng tộc là hoàng thượng, người có thể trừng phạt danh gia vọng tộc cũng chỉ có hoàng thượng!
Giận dữ hay trừng phạt đều là ân huệ của bậc quân chủ.
Uông Ấn biết rõ điều này hơn tất cả các quan viên khác, thảo nào, thảo nào…
Còn Uông Ấn lúc này đã nghe được bẩm báo của đề kỵ, nói rằng nhà họ Cố đã rời khỏi Kinh Triệu, trưởng tộc nhà họ Cố là Cố Sùng vốn đang trên đường đến Kinh Triệu cũng đã quay về giữa chừng.
“Nhà họ Cố rời khỏi Kinh Triệu? Đúng lúc các quan viên gia tộc lớn quỳ gối ở cửa nguyệt hoa sao?” Uông Ấn hỏi, lông mày hơi chau lại.
Lúc trước, các gia tộc lớn Lư, Thôi thường xuyên bí mật lên kế hoạch cùng với nhà họ Cố ở đường Trường Long, hiển nhiên là quan hệ giữa ba nhà rất mật thiết, chắc chắn việc các gia tộc lớn liên kết là do nhà họ Cố khởi xướng.
Nhưng nhà họ Cố lại đột nhiên rời khỏi Kinh Triệu, hành động này quả thực nằm ngoài dự đoán của Uông Ấn.
Điều mà hắn càng không thể đoán được là hành động tiếp theo của nhà họ Cố.
Lời tố cáo của Lưu Nghiễm như một cái tát thẳng vào mặt phe danh gia vọng tộc.
Nhóm quan viên như Tạ Giới và Triệu Phác nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn Uông Ấn bằng ánh mắt phức tạp.
Quả nhiên, làm đốc chủ Đề Xưởng, Uông Ấn không thể nào không đáp trả. Tai mắt của Đề Xưởng trải khắp Kinh Triệu, Tạ Giới tin rằng Uông Ấn đã biết được nhất cử nhất động của nhà họ Thôi và các gia tộc lớn khác từ lâu rồi, hắn không hành động chỉ là vì chờ đợi thời cơ mà thôi.
Danh gia vọng tộc không kiềm chế được mà nhảy ra trước, thêu dệt đủ điều.
Hiện giờ thì hay rồi, báo ứng đã rơi xuống người họ.
Mưu tính và sự bình tĩnh của Uông Ấn vượt xa bọn họ, chẳng trách phe danh gia vọng tộc lại thua đến nông nỗi như ngày hôm nay!
Phản ứng của Triệu Phác thì thẳng thắn hơn nhiều, ông tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Nhà họ Thôi có thể táng tận lương tâm, tùy tiện vứt bỏ tính mạng con cháu trong nhà như vậy, bổn quan thật bái phục! Nhưng bổn quan nhất định phải đòi lại công bằng cho tính mạng của mười mấy sĩ tử Quốc Tử Giám!”
Ông là tế tửu Quốc Tử Giám, cho dù không thể nói là yêu sĩ tử như mạng mình thì tình cảm dành cho các sĩ tử vẫn cực kì sâu nặng, hơn các quan viên khác nhiều.
Ông thương tiếc cho những sinh mạng non trẻ đã sớm ra đi, nếu nguyên nhân là vì họ hành xử kích động thì khó trách nổi, nhưng giờ mới biết, hóa ra là do các gia tộc lớn âm mưu, xúi giục.
Sao có thể không trách cho được!
Ông có thể hiểu được việc bày mưu mô quỷ kế để đối phó giữa các phe phái, nhưng ông không thể chấp nhận việc dùng tính mạng của các sĩ tử của Quốc Tử Giám để đánh đổi!
Danh gia vọng tộc tự tin với thế lực khổng lồ của mình, quá ngông cuồng, mặc sức làm chuyện ác, đúng là không gì không dám làm.
Lúc trước, ông tán thành việc di tông dời tộc của Uông Ấn, bây giờ lại càng tán thành hơn.
Thế lực của các dòng họ lớn nhất định phải bị suy yếu, bằng không thì Đại An sẽ lâm nguy.
Ông căm hận nhìn đám quan viên đang quỳ, lại nói: “Bổn quan sẽ tâu rõ tất cả những chuyện này lên hoàng thượng! Các người cứ chờ đi!”
Lúc này, các quan viên gia tộc lớn cũng đã hoàn hồn, đang vắt óc nghĩ cách cứu vãn cục diện trước mắt.
Ngay khi ấy, Lư Hoàng lại bất chấp hết thảy, lớn tiếng: “Triệu đại nhân, ngài nói sai rồi! Tất cả mọi người đều biết rõ bản lĩnh bức cung của Đề Xưởng. Chỉ dựa vào lời kể một phía của một gia nhân là đã xác nhận việc này do nhà họ Thôi gây ra, khiến Đốc chủ đại nhân thoát được hiềm nghi như vậy sao?”
“Đúng! Một gia nhân trước đó đã có thể làm chuyện phản chủ thì bây giờ bị Đề Xưởng mua chuộc cũng có gì đáng kinh ngạc.” Một quan viên khác lên tiếng.
“Nói không chừng người này vốn là thám tử của Đề Xưởng. Có lẽ hành động của y là do Uông đốc chủ gợi ý, không ai có thể nói chính xác được chuyện này.” Một quan viên khác tiếp lời.
“Lão Thôi là người đức cao vọng trọng, sao có thể làm chuyện như vậy? Ta tin tưởng ông ấy!”
“Đúng, đúng thế! Tất cả mọi người đều biết rằng Đề Xưởng có thể làm bất cứ chuyện gì để đạt mục đích.”
Những lời bàn luận được nhóm người đang quỳ đua nhau nói, tất cả đều nhắm vào việc Uông Ấn làm việc không từ thủ đoạn.
Do đó, các quan viên ở vị trí trung lập không khỏi suy nghĩ nhiều.
Quan viên gia tộc lớn nói vậy dĩ nhiên là vì đang gỡ tội cho bản thân bọn họ, nhưng cũng không phải là không có lý.
Chẳng lẽ, chuyện này thật sự có nội tình khác, nhà họ Thôi bị oan sao?
Tất cả vô thức nhìn về phía Uông Ấn, thầm suy đoán: Ngoài tên gia nhân này ra, Uông đốc chủ còn bằng chứng gì khác không?
Nhưng Uông Ấn vẫn đứng yên lặng, vẻ mặt lãnh đạm, đề kỵ phía sau hắn cũng không có hành động gì.
Chẳng lẽ Uông đốc chủ chỉ có tên gia nhân này thôi sao? Hình như chưa đủ sức thuyết phục…
Ngay lúc này, có mấy người đi về phía cửa nguyệt hoa, người cầm đầu chính là phó thủ lĩnh nội thị bên cạnh hoàng thượng - Phòng Bảo.
Sự xuất hiện của Phòng Bảo khiến nơi này lại trở nên im ắng.
Phòng Bảo không vô duyên vô cớ đi đến cửa nguyệt hoa vào thời điểm này, nhất định là hắn phụng ý chỉ của hoàng thượng tới đây.
Đúng lúc những quan viên chờ hắn tuyên khẩu dụ thì hắn lại khom người với Uông Ấn mà rằng: “Tham kiến Đốc chủ đại nhân.”
Thấy hành động của Phòng Bảo, đám quan viên đang quỳ bỗng cứng đờ cả người, tức thì cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Nội thị bên cạnh hoàng thượng giỏi nhất là quan sát lời nói và sắc mặt, hành động của hắn đại diện cho ý của hoàng thượng. Phòng Bảo cung kính với Uông Ấn như thế, có phải chứng tỏ rằng…
Các quan viên đang quỳ mặt mày tái mét, người hơi run rẩy, không dám nghĩ tiếp nữa.
Bấy giờ, ánh mắt Phòng Bảo nhìn vào các quan viên đang quỳ, chỉ thấy hắn hất cây phất trần, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lạnh lẽo, cất cao giọng:
“Hoàng thượng có lệnh, chư vị quan viên quỳ trước cửa nguyệt hoa, xử sự không thích đáng, mỗi người chịu phạt hai mươi gậy! Các quan viên còn lại lập tức vào điện Tuyên Chính nghị sự, không được làm trái! Khâm thử!”
Phòng Bảo vừa dứt lời, một đám thị vệ lập tức xuất hiện ở góc rẽ của cửa nguyệt hoa, ai nấy cầm một cây gậy dài trong tay.
Những cây gậy này được sơn đỏ toàn bộ, hai đầu bọc sắt, chính là Sát Uy Bổng* của Cung Môn Cục*.
(*) - Sát Uy Bổng: Là gậy dùng để phạt đánh, làm mất đi nhuệ khí của phạm nhân, thông thường, trước tiên phạm nhân sẽ bị đánh mười hoặc hai mươi gậy.
- Cung Môn Cục: Là đơn vị có nhiệm vụ trông giữ các cổng cung điện.
Thì ra thị vệ của Cung Môn Cục đã chờ ở bên cạnh từ lúc nào không biết, bây giờ mới đồng loạt đi ra, Sát Uy Bổng nện xuống đất phát ra tiếng “rầm rầm” chấn động khiến các quan viên run rẩy trong lòng.
Những quan viên trước giờ vẫn luôn sống an nhàn sung sướng có thể chịu được hai mươi gậy của Cung Môn Cục sao? Cho dù có chịu được thì thương thế cũng chẳng nhẹ.
Vốn dĩ, theo luật pháp, quỳ gối cầu xin ở cửa nguyệt hoa phải chịu phạt mười gậy, nhưng hoàng thượng lại ra lệnh phạt gấp đôi.
Đây là hình phạt nặng nề, các quan viên thế gia không còn chút thể diện nào nữa!
Vậy là hoàng thượng tin lời của Uông Ấn? Người thực sự gây ra thảm kịch ở Quốc Tử Giám chính là nhà họ Thôi danh gia vọng tộc sao?
Tiếng “rầm rầm” lần lượt vang lên, thì ra là các quan viên lớn tuổi đang quỳ dưới đất đã không chịu nổi nữa, đua nhau đổ xuống đất, mặt mày trắng bệch.
Hai mươi gậy không phải nguyên nhân chủ yếu khiến sắc mặt bọn họ trắng bệch, điều khiến bọn họ cảm thấy bàng hoàng chính là thái độ của hoàng thượng.
Hoàng thượng lựa chọn tin tưởng Uông Ấn, xử phạt gia tộc lớn. Nói cách khác, giữa gia tộc lớn và Uông Ấn, hoàng thượng chọn Uông Ấn.
Uông Ấn là người đã đưa ra hai chính sách tra xét hộ tịch, tra xét tài sản ngầm và di tông dời tộc, là người muốn nhổ sạch nền móng của danh gia vọng tộc.
Vậy chuyện di tông dời tộc có còn xa không? Nền móng của danh gia vọng tộc có còn giữ được không?
Điều khiến bọn họ kinh hoàng còn ở phía sau, ngoài bị phạt hai mươi gậy, hoàng thượng còn bãi miễn chức quan của Thôi Viêm và con cháu nhà họ Thôi.
Những người cùng chịu ảnh hưởng còn có cả nhà họ Lư và thông gia của nhà họ Thôi.
Trong đó, Lư Hoàng bị bãi chức, các con cháu khác của nhà họ Lư có người bị giáng chức, rời khỏi Kinh Triệu, có người bị đứt gánh con đường thăng quan tiến chức, cho dù là những người không bị tăng hay giáng chức thì con đường làm quan sau này cũng sẽ không thể khá lên được.
Với hai đại diện của gia tộc lớn là nhà họ Lư và họ Thôi, thế lực của danh gia vọng tộc đã phải chịu sự đả kích nặng nề, cái gọi là gia tộc lớn liên kết mặc dù vẫn tồn tại nhưng lại không thể gây ra sóng gió gì được nữa.
Nhờ sự trừng phạt mà hai nhà Lư, Thôi phải chịu, quan viên trong chiều lại hiểu ra rằng: Uông Ấn không chỉ có một tên gia nhân, mà còn có cả… hoàng thượng!
Uông Ấn không cần thuyết phục những quan viên khác trong triều, cũng không cần đưa ra chứng cứ gì nhiều, chỉ cần hoàng thượng tin là đủ rồi.
Người thực sự có thể đối đầu với danh gia vọng tộc là hoàng thượng, người có thể trừng phạt danh gia vọng tộc cũng chỉ có hoàng thượng!
Giận dữ hay trừng phạt đều là ân huệ của bậc quân chủ.
Uông Ấn biết rõ điều này hơn tất cả các quan viên khác, thảo nào, thảo nào…
Còn Uông Ấn lúc này đã nghe được bẩm báo của đề kỵ, nói rằng nhà họ Cố đã rời khỏi Kinh Triệu, trưởng tộc nhà họ Cố là Cố Sùng vốn đang trên đường đến Kinh Triệu cũng đã quay về giữa chừng.
“Nhà họ Cố rời khỏi Kinh Triệu? Đúng lúc các quan viên gia tộc lớn quỳ gối ở cửa nguyệt hoa sao?” Uông Ấn hỏi, lông mày hơi chau lại.
Lúc trước, các gia tộc lớn Lư, Thôi thường xuyên bí mật lên kế hoạch cùng với nhà họ Cố ở đường Trường Long, hiển nhiên là quan hệ giữa ba nhà rất mật thiết, chắc chắn việc các gia tộc lớn liên kết là do nhà họ Cố khởi xướng.
Nhưng nhà họ Cố lại đột nhiên rời khỏi Kinh Triệu, hành động này quả thực nằm ngoài dự đoán của Uông Ấn.
Điều mà hắn càng không thể đoán được là hành động tiếp theo của nhà họ Cố.
Bình luận facebook