Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
uong-xuong-cong-302
Chương 302: Cuốn hút
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sống hai kiếp, nàng mới có được một người hoàn toàn đáng tin tưởng như thế này ở bên cạnh.
Uông Ấn mỉm cười, nói với nàng: “Cô gái nhỏ, 3cho dù đây là kết cục mà nàng biết thì bổn tọa vẫn không tin.
Đốc chủ đại nhân không lãnh đạm 5như trước kia, nhưng lại mang khí thế mạnh mẽ khó xem nhẹ, dường như mọi chuyện đều có thể giải quyết, hết thảy đều không đáng lo.
Uông Ấn với vẻ ngoài tuấn mỹ vô ngần, khí thể mạnh mẽ, toàn thân toát ra sức quy0ến rũ không lời nào diễn tả...
vô cùng cuốn hút.
Không biết sao mà Diệp Tuy thấy miệng lưỡi khô khốc, không dám nhìn thẳng vào Uông Ấn.
Nàng đột nhiên dời ánh mắt, uống liền mấy hớp trà.
Uông Ấn không nhận ra sự khác lạ của Diệp Tuy mà đang hồi tưởng lại một số việc hắn thấy kỳ lạ ở nàng.
Sau khi nghe nàng kể ra bí mật đè nén sâu trong lòng kia, dường như hắn đã tìm được lời giải thích.
Thảo nào nàng không sợ hắn và Để Xưởng.
Ai sẽ sợ thứ sau này tất sẽ biến mất chứ? Thảo nào nàng lại biết về Tôn Trường Uẩn và Vân thị.
Thảo nào...
Việc biết trước tương lại nhiều khi không phải là hạnh phúc mà là áp lực cực lớn.
Tránh được tai họa, nắm bắt được thời cơ cần phải có bản lĩnh và năng lực mạnh mẽ.
Cô gái nhỏ chốn khuê các như nàng có từng cảm thấy chơi vơi, sợ hãi khi đối diện với những điều đó hay không? Uông Ấn bỗng cảm thấy nhói lòng, ánh mắt nhìn Diệp Tuy càng trở nên dịu dàng, dịu dàng đến mức như có thể khiến người ta đắm chìm trong đó.
Diệp Tuy ngẩng đầu, đang định nói gì đó với Uông Ấn thì vừa vặn chìm vào sự dịu dàng ấy, nhất thời ngẩn ngơ.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều im lặng.
Đài Xuân Ấp vào buổi chiều thật yên tĩnh, hương trà Dạ Nhập Hàn Triều vương vấn nơi chóp mũi, dường như có thứ gì đó tĩnh lặng quấn lấy trái tim hai người họ.
Nhưng thời khắc này, Uông Ấn và Diệp Tuy chỉ có cảm giác mơ hồ, chung quy không thể nhìn thấy và nắm bắt được, càng không biết thứ đó là gì.
Hồi lâu sau, Uông Ấn nhấc ấm trà lên, rót vào chén của Diệp Tuy, cười nhẹ rồi nói: “Cô gái nhỏ, không cần phải lo lắng.
Những chuyện này chưa chắc sẽ xảy ra.
Mà cho dù có xảy ra thì bổn tọa nhất định sẽ bảo vệ chu toàn cho nàng trước tiên.”
Nàng đã là phu nhân của hắn, bất luận sau này sẽ xảy ra chuyện gì, cho dù hắn có làm...
phản, cũng sẽ thu xếp ổn thỏa cho nàng trước.
Diệp Tuy biết Uông Ấn nói vậy là thật lòng suy nghĩ cho nàng, nhưng lòng nàng không mấy vui vẻ.
Nàng thở dài, lắc đầu nói: “Đại nhân, chỉ cần nghĩ chu toàn là thiếp có thể chu toàn.
Việc đến ngày hôm nay, thiếp và đại nhân đã không thể tách rời rồi.
Nếu không, sao thiếp lại nói hết tất cả những điều đó cho đại nhân nghe chứ?” Nàng nói ra hết thảy không phải là vì an nguy của bản thân mà hi vọng có thể cùng hắn vượt qua khó khăn và trở ngại, nắm giữ vận mệnh trong tay.
Nếu hai người tách bạch với nhau, nàng chỉ cần lặng lẽ trù tính cho hắn như trước đây là được, việc gì phải kể hết ra? Nhận thấy Diệp Tuy không vui, Uông Ấn đẩy chén trà lại gần nàng, khẽ cười ra tiếng.
Tiếng cười của hắn trầm thấp nhưng lại hết sức êm tai, như thể được phát ra từ nội tâm, âm thanh đầy cuốn hút, giống như đang nhẹ nhàng trêu đùa trái tim người ta.
Diệp Tuy cảm thấy cơ thể mình hơi mềm đi, hai má nóng bừng, vành tai đỏ ửng.
Thật nguy hiểm! Sâu thẳm trái tim nàng không nén nổi dâng trào.
Đợi đã! Hiện giờ nàng đang nghiêm túc nói chuyện đúng đắn với hắn, sao hắn có thể cười như thế? Nét mặt của nàng dường như đã lấy được lòng Uông Ấn, khiến hắn lại bật cười lần nữa.
Mặt mày hắn dãn ra, vẻ lãnh đạm trên mặt như tuyết mùa xuân đang tan, có sự khoan khoái thoải mái khôn tả.
cười dứt, Uông Ấn chắp tay, làm động tác xin lỗi với Diệp Tuy, có điều khóe môi vẫn còn nhếch lên: “Bổn tọa sai rồi.
Vợ chồng là một thể, bổn tọa không thể xa cách với nàng được, đúng không?” Đây rõ ràng là câu hỏi, rõ ràng là giọng nói trầm thấp hiếm thấy của hắn, nhưng lại khiến Diệp Tuy cảm thấy mặt mình đỏ bừng, dường như có thể toát ra hơi nóng.
Nàng luôn cảm thấy những lời đó của hắn có chỗ nào đó không đúng, là gì nhỉ? Vợ chồng là một thể, đúng vậy, nàng đã gả cho hắn, là một thể với hắn, không sai.
Diệp Tuy lắc đầu, vứt những tâm trạng kỳ lạ này đi, cũng quẳng cả vận mệnh của Uông Ấn trong kiếp trước đi, lập tức nghĩ đến kế sách di tông dời tộc cùng Uông Ấn.
Với tư cách là vợ của hắn, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn, vẫn nên làm gì đó mới được.
Trước khi đến đài Xuân Ấp, nàng đã nghĩ ra cụ thể phải làm gì, nhưng lại bị chuyên về Tôn Trường Uẩn làm lãng đi mất.
Nàng nói ra kế hoạch của mình: “Đại nhân, thiếp muốn tổ chức một bữa tiệc trong phủ.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Uông Ấn mỉm cười, nói với nàng: “Cô gái nhỏ, 3cho dù đây là kết cục mà nàng biết thì bổn tọa vẫn không tin.
Đốc chủ đại nhân không lãnh đạm 5như trước kia, nhưng lại mang khí thế mạnh mẽ khó xem nhẹ, dường như mọi chuyện đều có thể giải quyết, hết thảy đều không đáng lo.
Uông Ấn với vẻ ngoài tuấn mỹ vô ngần, khí thể mạnh mẽ, toàn thân toát ra sức quy0ến rũ không lời nào diễn tả...
vô cùng cuốn hút.
Không biết sao mà Diệp Tuy thấy miệng lưỡi khô khốc, không dám nhìn thẳng vào Uông Ấn.
Nàng đột nhiên dời ánh mắt, uống liền mấy hớp trà.
Uông Ấn không nhận ra sự khác lạ của Diệp Tuy mà đang hồi tưởng lại một số việc hắn thấy kỳ lạ ở nàng.
Sau khi nghe nàng kể ra bí mật đè nén sâu trong lòng kia, dường như hắn đã tìm được lời giải thích.
Thảo nào nàng không sợ hắn và Để Xưởng.
Ai sẽ sợ thứ sau này tất sẽ biến mất chứ? Thảo nào nàng lại biết về Tôn Trường Uẩn và Vân thị.
Thảo nào...
Việc biết trước tương lại nhiều khi không phải là hạnh phúc mà là áp lực cực lớn.
Tránh được tai họa, nắm bắt được thời cơ cần phải có bản lĩnh và năng lực mạnh mẽ.
Cô gái nhỏ chốn khuê các như nàng có từng cảm thấy chơi vơi, sợ hãi khi đối diện với những điều đó hay không? Uông Ấn bỗng cảm thấy nhói lòng, ánh mắt nhìn Diệp Tuy càng trở nên dịu dàng, dịu dàng đến mức như có thể khiến người ta đắm chìm trong đó.
Diệp Tuy ngẩng đầu, đang định nói gì đó với Uông Ấn thì vừa vặn chìm vào sự dịu dàng ấy, nhất thời ngẩn ngơ.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều im lặng.
Đài Xuân Ấp vào buổi chiều thật yên tĩnh, hương trà Dạ Nhập Hàn Triều vương vấn nơi chóp mũi, dường như có thứ gì đó tĩnh lặng quấn lấy trái tim hai người họ.
Nhưng thời khắc này, Uông Ấn và Diệp Tuy chỉ có cảm giác mơ hồ, chung quy không thể nhìn thấy và nắm bắt được, càng không biết thứ đó là gì.
Hồi lâu sau, Uông Ấn nhấc ấm trà lên, rót vào chén của Diệp Tuy, cười nhẹ rồi nói: “Cô gái nhỏ, không cần phải lo lắng.
Những chuyện này chưa chắc sẽ xảy ra.
Mà cho dù có xảy ra thì bổn tọa nhất định sẽ bảo vệ chu toàn cho nàng trước tiên.”
Nàng đã là phu nhân của hắn, bất luận sau này sẽ xảy ra chuyện gì, cho dù hắn có làm...
phản, cũng sẽ thu xếp ổn thỏa cho nàng trước.
Diệp Tuy biết Uông Ấn nói vậy là thật lòng suy nghĩ cho nàng, nhưng lòng nàng không mấy vui vẻ.
Nàng thở dài, lắc đầu nói: “Đại nhân, chỉ cần nghĩ chu toàn là thiếp có thể chu toàn.
Việc đến ngày hôm nay, thiếp và đại nhân đã không thể tách rời rồi.
Nếu không, sao thiếp lại nói hết tất cả những điều đó cho đại nhân nghe chứ?” Nàng nói ra hết thảy không phải là vì an nguy của bản thân mà hi vọng có thể cùng hắn vượt qua khó khăn và trở ngại, nắm giữ vận mệnh trong tay.
Nếu hai người tách bạch với nhau, nàng chỉ cần lặng lẽ trù tính cho hắn như trước đây là được, việc gì phải kể hết ra? Nhận thấy Diệp Tuy không vui, Uông Ấn đẩy chén trà lại gần nàng, khẽ cười ra tiếng.
Tiếng cười của hắn trầm thấp nhưng lại hết sức êm tai, như thể được phát ra từ nội tâm, âm thanh đầy cuốn hút, giống như đang nhẹ nhàng trêu đùa trái tim người ta.
Diệp Tuy cảm thấy cơ thể mình hơi mềm đi, hai má nóng bừng, vành tai đỏ ửng.
Thật nguy hiểm! Sâu thẳm trái tim nàng không nén nổi dâng trào.
Đợi đã! Hiện giờ nàng đang nghiêm túc nói chuyện đúng đắn với hắn, sao hắn có thể cười như thế? Nét mặt của nàng dường như đã lấy được lòng Uông Ấn, khiến hắn lại bật cười lần nữa.
Mặt mày hắn dãn ra, vẻ lãnh đạm trên mặt như tuyết mùa xuân đang tan, có sự khoan khoái thoải mái khôn tả.
cười dứt, Uông Ấn chắp tay, làm động tác xin lỗi với Diệp Tuy, có điều khóe môi vẫn còn nhếch lên: “Bổn tọa sai rồi.
Vợ chồng là một thể, bổn tọa không thể xa cách với nàng được, đúng không?” Đây rõ ràng là câu hỏi, rõ ràng là giọng nói trầm thấp hiếm thấy của hắn, nhưng lại khiến Diệp Tuy cảm thấy mặt mình đỏ bừng, dường như có thể toát ra hơi nóng.
Nàng luôn cảm thấy những lời đó của hắn có chỗ nào đó không đúng, là gì nhỉ? Vợ chồng là một thể, đúng vậy, nàng đã gả cho hắn, là một thể với hắn, không sai.
Diệp Tuy lắc đầu, vứt những tâm trạng kỳ lạ này đi, cũng quẳng cả vận mệnh của Uông Ấn trong kiếp trước đi, lập tức nghĩ đến kế sách di tông dời tộc cùng Uông Ấn.
Với tư cách là vợ của hắn, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn, vẫn nên làm gì đó mới được.
Trước khi đến đài Xuân Ấp, nàng đã nghĩ ra cụ thể phải làm gì, nhưng lại bị chuyên về Tôn Trường Uẩn làm lãng đi mất.
Nàng nói ra kế hoạch của mình: “Đại nhân, thiếp muốn tổ chức một bữa tiệc trong phủ.”
Bình luận facebook