Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Cái miệng quạ của Huống Ninh như một lời tiên tri, tổ hợp bốn người từ ấy thường xuyên tụ hợp.
Vì mối quan hệ đặc thù, mùa xuân năm sau Huống Ninh đã không chịu ngồi yên, Minh Tuyết lại đưa ra đề nghị, vì vậy bốn người cùng nhau tới lâm viên của hoàng gia du xuân.
Cánh diều cao vút trên nền trời xanh, Đoan Mộc Vũ và Minh Tuyết chạy như bay, cười đến là vui sướng, dường như đã khép lại những ngày tháng u sầu.
Minh Dung vì lý do sức khỏe nên chỉ có thể chống cằm ngồ trên mặt cỏ dưới tàng cây dõi theo hai người họ nô đùa đằng xa.
Má lại bị người ta bất thình lình nhéo một cái, tiếng cười của Huống Ninh vang lên bên tai: “Sao ngươi vẫn gầy y như năm ngoái thế? Thế mới thấy thức ăn ở tướng phủ nhà ngươi không bằng phủ thái tử.”
Minh Dung tức giận trừng mắt lườm Huống Ninh, xoay người không thèm để ý đến hắn.
Mới qua một mùa không gặp mà Huống Ninh đã cao lên rất nhiều, khuôn mặt như bạch ngọc giờ đây đã lờ mờ hiện ra vẻ anh tuấn, nhưng vì cái thói cợt nhả của chủ nhân mà thành ra vô lại bội phần.
Hắn ngồi xuống cạnh Minh Dung, không để ý đùa nghịch sợi dây bên hông, trời xanh mây trắng, xa xa tiếng nói tiếng cười, hắn gãi tai, chỉ vào hai người đằng xa, nói với Minh Dung: “Bột mì nhỏ, ngươi thấy dùng từ gì để hình dung mới đúng?”
Minh Dung thở dài: “Duyên trời tác hợp.”
Huống Ninh lắc đầu: “Không phải, là gian, phu, dâm, phụ.”
Giật mình một cái, Minh Dung không kịp nghĩ nhiều xoay người che miệng Huống Ninh: “Mấy lời này không nói lung tung được đâu!”
Huống Ninh không kịp phòng bị bị nàng xông tới, ngửa mặt ngã nhào trên nền cỏ, Minh Dung cũng chật vật ngã đè lên người hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Huống Ninh tấm tắc cười: “Không ngờ Minh nhị tiểu thư vội không nhịn nổi nữa rồi, phóng khoáng đến mức này, bản thái tử từ chối thì lại mang danh bất kính…”
Minh Dung vừa tức vừa cuống, tay vẫn đang đưa ra tính chặn miệng Huống Ninh, nào ngờ Huống Ninh còn nhanh hơn nàng một bước, đột nhiên nhéo má nàng: “Hay là bản thái tử không cưới biểu tỷ của ngươi nữa, cưới ngươi nhé?”
Thân thể Minh Dung khựng lại, mặt mũi đỏ gay, trời đất xoay chuyển, trước mắt nàng mờ mịt, có thứ gì đó đang mãnh liệt cuộn trào khắp mọi ngóc ngách, cổ họng thấy ngai ngái…
Hai hàng máu mũi tuôn xuống, nụ cười của Huống Ninh cứng lại.
Đoan Mộc Vũ đang thả diều đằng xa đột nhiên dừng bước nhìn về phía tàng cây, thấy hai thân hình nho nhỏ chồng lên nhau, ánh mắt hơi đổi, sâu không thấy đáy.
Minh Tuyết cũng thuận theo nhìn qua, sắc mặt cũng biến đổi, không đợi nàng phản ứng, chỉ trong chớp mắt tiếng kêu gào đã vang vọng cả vùng trời: “Bột mì nhỏ, ngươi không vui đến mức chảy máu mũi đấy chứ! Ngươi đừng có dọa bản thái tử ̣!”
Đồng tử Đoan Mộc Vũ co lại, nhanh như gió lao tới tàng cây đoạt lấy Minh Dung: “Mau tránh ra, nàng ấy lại phát bệnh rồi!”
Nàng được hắn cõng chạy ra ngoài, dường như vì huấn luyện nên động tác cực nhanh, Minh Tuyết và Huống Ninh đều ngẩn ra, sau khi lấy lại tinh thần mới vội đuổi theo sát.
Minh Dung lịm đi trên lưng Đoan Mộc Vũ, hai tay ôm chặt cổ thiếu niên, trong cơn mơ màng mới bật ra những lời tâm tình bấy lâu nay kìm nén. Cơ thể nàng run rẩy, vô thức thì thầm bên tai Đoan Mộc Vũ, giọng nói mang theo vẻ cầu xin: “Phu quân, chàng đừng ghét ta, đừng bỏ rơi ta được không, đừng bỏ rơi ta…”
Thanh âm hèn mọn mà bất lực, vẻ yếu ớt này mới thật sự giống như một đứa trẻ. Hô hấp Đoan Mộc Vũ nén lại, không dừng bước chân, môi mỏng khẽ mím, mi dài khẽ run.
Đoan Mộc Vũ lại bị lão tướng gia nghiêm khắc mắng một trận, chuyện này liên lụy đến cả Minh Tuyết, nói sau này không cho phép đưa Minh Dung ra ngoài làm loạn nữa.
Trong khoảng thời gian Minh Dung ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, Huống Ninh thường hay lẳng lặng đến thăm nàng, ngồi ở đầu giường pha trò cho nàng vui: “Xưa có Vệ Giới bị người ta nhìn nhiều quá chết, nay có Minh Dung nhìn bản thái tử đến nỗi chảy cả máu mũi, ngượng cũng không ngượng.”
Minh Dung nghe vậy hai mắt tối sầm, khẽ cắn môi, lần đầu tiên trong đời thốt ra lời thô tục: “Không biết xấu hổ.”
Huống Ninh vui vẻ nhéo một bên má nàng, nàng trợn to mắt: “Đồ phóng đãng.”
Huống Ninh càng cười tươi hơn, vươn tay nhéo nốt bên má kia của nàng, Minh Dung suýt nữa tức chết: “Ta là phụ nữ đã có chồng rồi!”
Huống Ninh bật cười, cúi đầu nhìn môi nàng, nàng sợ đến nỗi toàn thân mềm nhũn không động đậy nổi, thảm như con cá nằm trên thớt chờ bị người ta giết thịt.
Mắt thấy Huống Ninh cách mình ngày càng gần, nàng sợ hãi nhắm chặt mắt lại, mím chặt môi.
Huống Ninh không nhịn được bật cười, đôi mắt đen láy sáng tựa sao, khó khăn dừng lại nơi chóp mũi nàng.
Hơi thở nóng rực vờn quanh hai người, hắn nhẹ nhàng xoa đôi gò má của nàng, thanh âm trầm thấp đến nỗi gần như không nghe thấy, mang theo nét đau thương vô hình: “Bột mì nhỏ, ngươi phải mau chóng khỏe lên, nếu không… ta sẽ áy náy.”
Nháy mắt gió thu đã thổi, ở Hổ Kị Binh vì Đoan Mộc Vũ nổi bật, cùng ba mươi lăm đồng bạn khác được chọn, có cơ hội thân lâm chiến trường.
Lần này đến biên cương đánh một trận lớn, bọn họ là một nhánh của kị binh theo Hoài Nam Vương thâm nhập trận địa địch.
Trước khi đi, Đoan Mộc Vũ về tướng phủ thu dọn y phục, khuôn mặt tràn ngập niềm mãn nguyện và hăng hái.
Minh Dung dựa vào cánh cửa, nắng ban mai kéo thân hình của nàng ra rất dài, nàng nhẹ nhàng nói: “Phu quân, đi sớm về sớm… Nhất định phải bình an trở về.”
Thanh âm không giấu nổi chút run rẩy, nỗi bất an và sợ hãi đan xen. Tay Đoan Mộc Vũ dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn nàng, lúc lâu sau mới nặng nề gật đầu.
Cứ như vậy đã qua nửa năm, bặt vô âm tín.
Lá thu rơi, đêm thu lạnh, gió thu hiu quạnh.
Lòng Minh Dung tràn ngập nỗi bất an, Đoan Mộc Vũ không ở đây, còn Huống Ninh thì suốt ngày đến tìm nàng, lần nào cũng mang theo mấy món đồ kì lạ, nàng đã bảo hắn đừng tới rồi, nàng muốn tuân thủ nữ tắc.
Huống Ninh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó, dáng vẻ liều chết vì nghĩa, cười đến độ bật ngửa ra sau, không nhịn được vươn tay nhéo má nàng.
Minh Dung không kịp tránh, bực bội uy hiếp: “Nếu người còn như vậy nữa, ta sẽ đi mách biểu tỷ!”
Nghe nàng nhắc tới Minh Tuyết, hắn hừ một tiếng, khinh thường nói: “Bây giờ nàng ta còn đang bận nhớ nhung tiểu tình nhân của nàng ta, không rảnh để ý đến nàng đâu.”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, sắc mặt Minh Dung lập tức trở nên trắng bệch, Huống Ninh vò đầu: “Được rồi được rồi, bột mì nhỏ, nói giỡn thôi, dù sao đi nữa vẫn có bản thái tử ở bên ngươi mà.”
Phủ thái tử ai nấy đều biết, thái tử không thích thái tử phi, nhưng hoàng hậu lại rất hài lòng người con dâu này.
Nàng đã từng hỏi hắn về chuyện này, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Có một câu để miêu tả cái này đó, đó là cá, mè, một, lứa.”
Mấy lời không đứng đắn khiến nàng dở khóc dở cười, nhưng thấy hắn không vuốt ve ngọc bội nữa, đáy mắt thoáng qua rồi biến mất ý cười nhạt.
Đến khi tuyết tan cũng là lúc Đoan Mộc Vũ trở về.
Một thân quân trang, tựa như cây trúc đứng đón gió lạnh, anh tuấn kiên cường, cao lên lại gầy đi, chàng thiếu niên ngược sáng từng bước đi vào, đè xuống bội kiếm bên hông, giống như cực kì mỏi mệt ngã xuống gường ngủ một giấc thật sâu.
Nghe nói chiến trường vô cùng khốc liệt, Hổ Kị Binh đi ba mươi sáu, chỉ trở về năm.
Một tướng công thành vạn xác tan, tự cổ chí kim đã là như vậy.
Màn đêm buông xuống, Minh Dung nằm trên giường mà sợ hãi không thôi. Cách một tấm bình phong, nàng nghe thấy bên kia truyền đến âm thanh ngắt quãng, hình như người kia đang gặp ác mộng.
Nàng lặng lẽ xuống giường, để chân trần đi vòng qua tấm bình phong. Hắn vùi trong chăn không ngừng run rẩy, cau mày thì thào không dứt, nhìn hết sức đau khổ.
Nàng mấp máy môi, rón rén lần mò đến giường của Đoan Mộc Vũ, từ phía sau ôm lấy hắn, giống như năm ấy mẫu thân chăm sóc nàng đau ốm, dịu dàng an ủi hắn.
Ánh trăng trườn qua song sắt, trong phòng lặng ngắt như tờ, không khí giữa hai người chưa từng ôn hòa như thế.
Không biết đã qua bao lâu, Đoan Mộc Vũ dần dần ổn định, trong cơn mê man khàn giọng thì thào: “Quê hương của mẫu thân ta có một câu nói, khi một người chết đi về với cát bụi, trên bầu trời sẽ có thêm một vì sao… Nàng nghĩ ta có thể tìm thấy họ không?”
Minh Dung sửng sốt, nàng hiểu rõ “bọn họ” trong lời hắn là ai… Là những người xông pha trận mạc cùng hắn tắm máu quân thù, là những huynh đệ vĩnh viễn không thể trở về được nữa.
Nàng gật đầu: “Có thể.”
Dừng lại một chút, tựa như nghĩ tới điều gì, nàng dè dặt hỏi: “Vậy sau khi ta chết đi rồi, phu quân cũng sẽ lên bầu trời tìm ta chứ?”
Vừa dứt lời, nàng có thể cảm nhận rõ người trong lòng mình cứng đờ. Trong thời điểm này, những lời của nàng thật sự là thứ vũ khí giết chết bầu không khí, nhưng nàng không nhịn được. Hơn nữa, nàng nghĩ hắn làm sao mà không vui cho được. Nói cũng phải, khoảnh khắc nàng rời đi, cũng chính là tự do của hắn.
Nhưng Đoan Mộc Vũ ngay cả hy vọng xa vời ấy cũng chẳng muốn bố thí cho nàng.
“Ta sẽ không đi tìm.” Chàng thiếu niên buồn bực, hờn dỗi nói: “Vì sao của nàng chắc hẳn sẽ toàn màu xám xịt, già cỗi tàn phai, có nhìn cũng không nhìn rõ.”
Yên lặng một lát Minh Dung mới chậm rãi ồ một tiếng: “Vậy thì đừng tìm nữa.”
Nhắm mắt lại, tựa như mệt đến rã rời, cuối cùng nàng chìm vào giấc ngủ say…
Sau một hồi im lặng, thiếu niên kia từ từ xoay người, hắn vươn tay, lòng bàn tay gầy gò chai sạn nhẹ nhàng lau đi giọt lệ bên khóe mắt nàng.
Hắn nhìn ánh trăng hắt lên đôi gò má tái nhợt của nàng, ánh mắt phức tạp, hít một hơi thật sâu: “Vậy nên, tốt nhất là nàng đừng chết.”
Vì mối quan hệ đặc thù, mùa xuân năm sau Huống Ninh đã không chịu ngồi yên, Minh Tuyết lại đưa ra đề nghị, vì vậy bốn người cùng nhau tới lâm viên của hoàng gia du xuân.
Cánh diều cao vút trên nền trời xanh, Đoan Mộc Vũ và Minh Tuyết chạy như bay, cười đến là vui sướng, dường như đã khép lại những ngày tháng u sầu.
Minh Dung vì lý do sức khỏe nên chỉ có thể chống cằm ngồ trên mặt cỏ dưới tàng cây dõi theo hai người họ nô đùa đằng xa.
Má lại bị người ta bất thình lình nhéo một cái, tiếng cười của Huống Ninh vang lên bên tai: “Sao ngươi vẫn gầy y như năm ngoái thế? Thế mới thấy thức ăn ở tướng phủ nhà ngươi không bằng phủ thái tử.”
Minh Dung tức giận trừng mắt lườm Huống Ninh, xoay người không thèm để ý đến hắn.
Mới qua một mùa không gặp mà Huống Ninh đã cao lên rất nhiều, khuôn mặt như bạch ngọc giờ đây đã lờ mờ hiện ra vẻ anh tuấn, nhưng vì cái thói cợt nhả của chủ nhân mà thành ra vô lại bội phần.
Hắn ngồi xuống cạnh Minh Dung, không để ý đùa nghịch sợi dây bên hông, trời xanh mây trắng, xa xa tiếng nói tiếng cười, hắn gãi tai, chỉ vào hai người đằng xa, nói với Minh Dung: “Bột mì nhỏ, ngươi thấy dùng từ gì để hình dung mới đúng?”
Minh Dung thở dài: “Duyên trời tác hợp.”
Huống Ninh lắc đầu: “Không phải, là gian, phu, dâm, phụ.”
Giật mình một cái, Minh Dung không kịp nghĩ nhiều xoay người che miệng Huống Ninh: “Mấy lời này không nói lung tung được đâu!”
Huống Ninh không kịp phòng bị bị nàng xông tới, ngửa mặt ngã nhào trên nền cỏ, Minh Dung cũng chật vật ngã đè lên người hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Huống Ninh tấm tắc cười: “Không ngờ Minh nhị tiểu thư vội không nhịn nổi nữa rồi, phóng khoáng đến mức này, bản thái tử từ chối thì lại mang danh bất kính…”
Minh Dung vừa tức vừa cuống, tay vẫn đang đưa ra tính chặn miệng Huống Ninh, nào ngờ Huống Ninh còn nhanh hơn nàng một bước, đột nhiên nhéo má nàng: “Hay là bản thái tử không cưới biểu tỷ của ngươi nữa, cưới ngươi nhé?”
Thân thể Minh Dung khựng lại, mặt mũi đỏ gay, trời đất xoay chuyển, trước mắt nàng mờ mịt, có thứ gì đó đang mãnh liệt cuộn trào khắp mọi ngóc ngách, cổ họng thấy ngai ngái…
Hai hàng máu mũi tuôn xuống, nụ cười của Huống Ninh cứng lại.
Đoan Mộc Vũ đang thả diều đằng xa đột nhiên dừng bước nhìn về phía tàng cây, thấy hai thân hình nho nhỏ chồng lên nhau, ánh mắt hơi đổi, sâu không thấy đáy.
Minh Tuyết cũng thuận theo nhìn qua, sắc mặt cũng biến đổi, không đợi nàng phản ứng, chỉ trong chớp mắt tiếng kêu gào đã vang vọng cả vùng trời: “Bột mì nhỏ, ngươi không vui đến mức chảy máu mũi đấy chứ! Ngươi đừng có dọa bản thái tử ̣!”
Đồng tử Đoan Mộc Vũ co lại, nhanh như gió lao tới tàng cây đoạt lấy Minh Dung: “Mau tránh ra, nàng ấy lại phát bệnh rồi!”
Nàng được hắn cõng chạy ra ngoài, dường như vì huấn luyện nên động tác cực nhanh, Minh Tuyết và Huống Ninh đều ngẩn ra, sau khi lấy lại tinh thần mới vội đuổi theo sát.
Minh Dung lịm đi trên lưng Đoan Mộc Vũ, hai tay ôm chặt cổ thiếu niên, trong cơn mơ màng mới bật ra những lời tâm tình bấy lâu nay kìm nén. Cơ thể nàng run rẩy, vô thức thì thầm bên tai Đoan Mộc Vũ, giọng nói mang theo vẻ cầu xin: “Phu quân, chàng đừng ghét ta, đừng bỏ rơi ta được không, đừng bỏ rơi ta…”
Thanh âm hèn mọn mà bất lực, vẻ yếu ớt này mới thật sự giống như một đứa trẻ. Hô hấp Đoan Mộc Vũ nén lại, không dừng bước chân, môi mỏng khẽ mím, mi dài khẽ run.
Đoan Mộc Vũ lại bị lão tướng gia nghiêm khắc mắng một trận, chuyện này liên lụy đến cả Minh Tuyết, nói sau này không cho phép đưa Minh Dung ra ngoài làm loạn nữa.
Trong khoảng thời gian Minh Dung ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, Huống Ninh thường hay lẳng lặng đến thăm nàng, ngồi ở đầu giường pha trò cho nàng vui: “Xưa có Vệ Giới bị người ta nhìn nhiều quá chết, nay có Minh Dung nhìn bản thái tử đến nỗi chảy cả máu mũi, ngượng cũng không ngượng.”
Minh Dung nghe vậy hai mắt tối sầm, khẽ cắn môi, lần đầu tiên trong đời thốt ra lời thô tục: “Không biết xấu hổ.”
Huống Ninh vui vẻ nhéo một bên má nàng, nàng trợn to mắt: “Đồ phóng đãng.”
Huống Ninh càng cười tươi hơn, vươn tay nhéo nốt bên má kia của nàng, Minh Dung suýt nữa tức chết: “Ta là phụ nữ đã có chồng rồi!”
Huống Ninh bật cười, cúi đầu nhìn môi nàng, nàng sợ đến nỗi toàn thân mềm nhũn không động đậy nổi, thảm như con cá nằm trên thớt chờ bị người ta giết thịt.
Mắt thấy Huống Ninh cách mình ngày càng gần, nàng sợ hãi nhắm chặt mắt lại, mím chặt môi.
Huống Ninh không nhịn được bật cười, đôi mắt đen láy sáng tựa sao, khó khăn dừng lại nơi chóp mũi nàng.
Hơi thở nóng rực vờn quanh hai người, hắn nhẹ nhàng xoa đôi gò má của nàng, thanh âm trầm thấp đến nỗi gần như không nghe thấy, mang theo nét đau thương vô hình: “Bột mì nhỏ, ngươi phải mau chóng khỏe lên, nếu không… ta sẽ áy náy.”
Nháy mắt gió thu đã thổi, ở Hổ Kị Binh vì Đoan Mộc Vũ nổi bật, cùng ba mươi lăm đồng bạn khác được chọn, có cơ hội thân lâm chiến trường.
Lần này đến biên cương đánh một trận lớn, bọn họ là một nhánh của kị binh theo Hoài Nam Vương thâm nhập trận địa địch.
Trước khi đi, Đoan Mộc Vũ về tướng phủ thu dọn y phục, khuôn mặt tràn ngập niềm mãn nguyện và hăng hái.
Minh Dung dựa vào cánh cửa, nắng ban mai kéo thân hình của nàng ra rất dài, nàng nhẹ nhàng nói: “Phu quân, đi sớm về sớm… Nhất định phải bình an trở về.”
Thanh âm không giấu nổi chút run rẩy, nỗi bất an và sợ hãi đan xen. Tay Đoan Mộc Vũ dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn nàng, lúc lâu sau mới nặng nề gật đầu.
Cứ như vậy đã qua nửa năm, bặt vô âm tín.
Lá thu rơi, đêm thu lạnh, gió thu hiu quạnh.
Lòng Minh Dung tràn ngập nỗi bất an, Đoan Mộc Vũ không ở đây, còn Huống Ninh thì suốt ngày đến tìm nàng, lần nào cũng mang theo mấy món đồ kì lạ, nàng đã bảo hắn đừng tới rồi, nàng muốn tuân thủ nữ tắc.
Huống Ninh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó, dáng vẻ liều chết vì nghĩa, cười đến độ bật ngửa ra sau, không nhịn được vươn tay nhéo má nàng.
Minh Dung không kịp tránh, bực bội uy hiếp: “Nếu người còn như vậy nữa, ta sẽ đi mách biểu tỷ!”
Nghe nàng nhắc tới Minh Tuyết, hắn hừ một tiếng, khinh thường nói: “Bây giờ nàng ta còn đang bận nhớ nhung tiểu tình nhân của nàng ta, không rảnh để ý đến nàng đâu.”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, sắc mặt Minh Dung lập tức trở nên trắng bệch, Huống Ninh vò đầu: “Được rồi được rồi, bột mì nhỏ, nói giỡn thôi, dù sao đi nữa vẫn có bản thái tử ở bên ngươi mà.”
Phủ thái tử ai nấy đều biết, thái tử không thích thái tử phi, nhưng hoàng hậu lại rất hài lòng người con dâu này.
Nàng đã từng hỏi hắn về chuyện này, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Có một câu để miêu tả cái này đó, đó là cá, mè, một, lứa.”
Mấy lời không đứng đắn khiến nàng dở khóc dở cười, nhưng thấy hắn không vuốt ve ngọc bội nữa, đáy mắt thoáng qua rồi biến mất ý cười nhạt.
Đến khi tuyết tan cũng là lúc Đoan Mộc Vũ trở về.
Một thân quân trang, tựa như cây trúc đứng đón gió lạnh, anh tuấn kiên cường, cao lên lại gầy đi, chàng thiếu niên ngược sáng từng bước đi vào, đè xuống bội kiếm bên hông, giống như cực kì mỏi mệt ngã xuống gường ngủ một giấc thật sâu.
Nghe nói chiến trường vô cùng khốc liệt, Hổ Kị Binh đi ba mươi sáu, chỉ trở về năm.
Một tướng công thành vạn xác tan, tự cổ chí kim đã là như vậy.
Màn đêm buông xuống, Minh Dung nằm trên giường mà sợ hãi không thôi. Cách một tấm bình phong, nàng nghe thấy bên kia truyền đến âm thanh ngắt quãng, hình như người kia đang gặp ác mộng.
Nàng lặng lẽ xuống giường, để chân trần đi vòng qua tấm bình phong. Hắn vùi trong chăn không ngừng run rẩy, cau mày thì thào không dứt, nhìn hết sức đau khổ.
Nàng mấp máy môi, rón rén lần mò đến giường của Đoan Mộc Vũ, từ phía sau ôm lấy hắn, giống như năm ấy mẫu thân chăm sóc nàng đau ốm, dịu dàng an ủi hắn.
Ánh trăng trườn qua song sắt, trong phòng lặng ngắt như tờ, không khí giữa hai người chưa từng ôn hòa như thế.
Không biết đã qua bao lâu, Đoan Mộc Vũ dần dần ổn định, trong cơn mê man khàn giọng thì thào: “Quê hương của mẫu thân ta có một câu nói, khi một người chết đi về với cát bụi, trên bầu trời sẽ có thêm một vì sao… Nàng nghĩ ta có thể tìm thấy họ không?”
Minh Dung sửng sốt, nàng hiểu rõ “bọn họ” trong lời hắn là ai… Là những người xông pha trận mạc cùng hắn tắm máu quân thù, là những huynh đệ vĩnh viễn không thể trở về được nữa.
Nàng gật đầu: “Có thể.”
Dừng lại một chút, tựa như nghĩ tới điều gì, nàng dè dặt hỏi: “Vậy sau khi ta chết đi rồi, phu quân cũng sẽ lên bầu trời tìm ta chứ?”
Vừa dứt lời, nàng có thể cảm nhận rõ người trong lòng mình cứng đờ. Trong thời điểm này, những lời của nàng thật sự là thứ vũ khí giết chết bầu không khí, nhưng nàng không nhịn được. Hơn nữa, nàng nghĩ hắn làm sao mà không vui cho được. Nói cũng phải, khoảnh khắc nàng rời đi, cũng chính là tự do của hắn.
Nhưng Đoan Mộc Vũ ngay cả hy vọng xa vời ấy cũng chẳng muốn bố thí cho nàng.
“Ta sẽ không đi tìm.” Chàng thiếu niên buồn bực, hờn dỗi nói: “Vì sao của nàng chắc hẳn sẽ toàn màu xám xịt, già cỗi tàn phai, có nhìn cũng không nhìn rõ.”
Yên lặng một lát Minh Dung mới chậm rãi ồ một tiếng: “Vậy thì đừng tìm nữa.”
Nhắm mắt lại, tựa như mệt đến rã rời, cuối cùng nàng chìm vào giấc ngủ say…
Sau một hồi im lặng, thiếu niên kia từ từ xoay người, hắn vươn tay, lòng bàn tay gầy gò chai sạn nhẹ nhàng lau đi giọt lệ bên khóe mắt nàng.
Hắn nhìn ánh trăng hắt lên đôi gò má tái nhợt của nàng, ánh mắt phức tạp, hít một hơi thật sâu: “Vậy nên, tốt nhất là nàng đừng chết.”
Bình luận facebook