• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Uẩn Xắn (1 Viewer)

  • P1-2

1


Ta buông rèm nhiếp chính đã được ba năm, và cái hoàng cung này gần như đã trở thành hậu viện của Thẩm Uẩn, hắn nói đến là đến, nói đi là đi. Lần này ta nhất định phải áp chế nhuệ khí của hắn mới được.


“Mỗi lần Nhiếp chính vương vào cung, ngài ấy chỉ đến Vạn Gấm cung của nương nương thôi, những nơi khác ngài ấy chẳng thèm đến.” Tiểu Nhu giọng đều đều trần thuật đúng sự thật.


Ta mặc kệ, ta không nghe ta không nghe ta không nghe.


Cẩu nam nhân này càng ngày càng không có tiết chế, trước đó còn biết che che dấu dấu, giả vờ có chính sự cần bàn bạc để vào cung hỏi ý kiến ta. Còn như ngày hôm qua sau giờ tảo triều buổi sáng, hắn ta liền trực tiếp đi theo ta tới ngự thư phòng.


Thậm chí còn chưa đợi cho cung nữ thái giám lui ra hết, hắn đã tiến tới cởi sạch quần áo của ta, còn cắn miệng ta nữa.


“Thì ra Thái hậu nương nương là thích dạng tiểu bạch kiểm như Quý thị lang, vừa trông thấy hắn liền quăng hạ thần ra sau đầu.”


Ta bị hắn áp vào trên bình phong, hôn đến rối tinh rối mù.


Quý Ước Quân là tân khoa trạng nguyên của năm nay, hôm nay là ngày đầu tiên hắn lên triều sau khi tiến nhập vào Bộ Lễ. Với tư cách là Thái hậu, ta đương nhiên quan tâm tới các thần tử của triều đình, và nhân tiện hỏi hắn đã có hôn thú chưa.


Nhỏ mọn như vậy sao?


Cũng may những cung nhân hầu hạ ở đây đều là người do ta bồi dưỡng nhiều năm, thấy tình hình như vậy đều tự giác yên lặng lui ra.


Thế là Thái hậu của một nước cùng với thần tử ở tại ngự thư phòng, trên bàn chất từng đống từng đống tấu chương, bạch nhật tuyên dâm, điên loan đảo phượng cả một ngày.


Ta cũng không rõ hắn bị đứt dây thần kinh nào, liền dứt khoát không thèm gặp hắn, liên tiếp ba ngày bác bỏ tấu chương xin vào gặp của hắn ta.


Ngày hôm nay ta tuyên triệu Lễ Bộ vào cung để thương nghị về việc tổ chức sinh nhật lần thứ năm của tiểu hoàng đế vào hai tháng sau, Quý Ước Quân cũng cùng đến.


“Quý thị lang làm việc ở Lễ Bộ đã quen thuộc chưa?” Ta nhìn tân khoa trạng nguyên vừa mới nhậm chức đang mặc bộ quan phục tử sắc, trông rất đẹp mắt.


Trông rất giống Thẩm Uẩn khi còn trẻ. Chỉ là năm đó Thẩm Uẩn đỗ trạng nguyên, sau đó nhậm chức ở Binh Bộ, mặc bộ huyền bào. Nhưng họ đều là thiếu niên trẻ trung khí phách, mày kiếm mắt sáng, sức sống ngời ngời.


……


Vào ban đêm, ta có chút mệt mỏi, nằm ườn trên giường mỹ nhân và lật xem sách.


“Thái hậu, Nhiếp chính vương tới.” Tiểu Nhu nhẹ giọng bẩm báo.


“Làm sao hắn vào được?” Ta giật mình ngạc nhiên, ta nhớ hôm nay đã bác bỏ tấu chương xin vào gặp rồi mà.


“Tường viện trong cung của nương nương không đủ cao, nương nương nhớ tu sửa thêm một chút.” Thẩm Uẩn bước thẳng đến chỗ ta, cũng không thèm hành lễ.


Ta có chút tức giận, nhưng rồi lại nghĩ hoàng cung thị vệ có hơn phân nửa đều là người của hắn, nếu hắn thực sự muốn đi vào, quả thực ta cũng không thể ngăn cản được.


“Đa tạ Nhiếp chính vương đã nhắc nhở, chỉ là đêm hôm khuya khoắt thế này mà lật ngói leo tường nhảy vào hoàng cung, không tốt cho phong phạm của Nhiếp chính vương cho lắm.”


Thẩm Uẩn ngồi lên giường nắm lấy eo của ta, tay hơi vận sức một chút, đã nhấc ta lên đặt ta ngồi lên trên đùi hắn.


“Tại sao hôm nay nàng không gọi ta là Tử Lâm?” Thẩm Uẩn có tên chữ là Tử Lâm. “Có phải là bởi vì ban ngày nàng có gặp Quý Ước Quân không?”


“Ngươi ghen à?” Ta nhíu mày nhìn hắn. Hóa ra là làm đổ bình dấm chua rồi.


“Mấy ngày nay nàng không chịu gặp ta, nhưng lại triệu kiến hắn, nàng nói ta có nên ghen hay không?” Tay Thẩm Uẩn đặt ở trên eo ta lại nắm chặt thêm mấy phần, làm ta cảm thấy hơi đau một chút.


“Ta chỉ triệu kiến Bộ Lễ vào cung để thương nghị về việc tổ chức sinh nhật của A Du thôi, ta cũng không biết Quý thị lang cũng sẽ đến.” Ta vòng tay ra sau ôm lấy cổ hắn, phản bác lại.


“Vậy làm sao nàng lại không chịu gặp ta?”


Giỏi lắm, thì ra là đang tính toán sổ sách, bút toán thứ nhất vừa giải quyết xong thì bút toán thứ hai liền tiếp đến.


“Gần đây ngươi và ta gặp nhau quá thường xuyên, trong triều đình đã có chút lời đàm tiếu, ta nghĩ chúng ta vẫn nên thu liễm lại một chút.”


“Kẻ nào dám nói ta liền rút đầu lưỡi chúng xem còn nói được nữa không, hơn nữa những lời đó ta không quan tâm.” Thẩm Uẩn nhìn chằm chằm ta: “Nhưng mà nàng ít triệu kiến Quý Ước Quân đi, ánh mắt hắn ta nhìn nàng không bình thường đâu.”


“Ta lớn hơn hắn không biết bao nhiêu tuổi, còn nữa, làm sao hắn có thể nhìn trúng một quả phụ như ta được?” Ta bật cười.


“Vậy nàng có từng hối hận vì hồi trước gả cho Lương Ngọc không?”, mà không phải gả cho ta, nửa câu sau Thẩm Uẩn không nói ra tiếng, đây là bởi trước mặt nàng vẫn còn một chút ít quật cường.


“Có hối hận nha, vậy Tử Lâm đau lòng cho ta sao?”


Ta trực tiếp hôn lên môi của hắn, hai chân dạng ra kẹp chặt lấy eo hắn. Hắn đáp lại ta ngay lập tức, lúc thì dịu dàng, lúc thì mãnh liệt.


Vải sa mỏng nửa che nửa đậy, ta bị hắn đè nằm ngửa trên giường, váy đã bị vén lên đến tận hông, áo phía trên đã bị cởi ra phân nửa. Hắn vùi đầu vào giữa ngực ta mà liếm mút, trong khi những ngón tay thon dài tiến đến khu vực bí ẩn giữa hai chân ta xoa nắn, trêu chọc.


Ta chỉ có thể rên rỉ, bấm mạnh vào lưng hắn, hộ giáp trên tay ta để lại trên lưng hắn những vệt đỏ dài.


Người này mỗi lần phải đợi đến lúc trêu đùa ta đến thất điên bát đảo không thể chịu nổi nữa mới chịu xâm nhập vào trong.


Lăn lộn quăng quật cho đến tận nửa đêm, sau khi ta liên tục cầu xin tha thứ, hắn mới bằng lòng buông tha cho ta một chút, rồi lại thổi hơi vào tai ta, gọi ta từng tiếng Xắn Xắn, lại lừa lại gạt ta cùng hắn làm thêm một trận Chu Công chi lễ* nữa, cuối cùng ta thực sự không thể chịu đựng được nữa mà ngủ thiếp đi.


*Chu Công chi lễ: tương truyền Tây Chu năm thứ nhất, nam nữ lạm tình, Chu Công thấy như vậy là không được, vì vậy đã quy định: nam nữ trước khi kết hôn không thể tùy tiện phát sinh quan hệ tình dục, trừ phi tới ngày kết hôn. Sau mọi người gọi đó là Chu Công chi lễ – lễ nghi của Chu Công. Chu Công chi lễ hiện tại hiểu thông tục là vợ chồng cùng phòng, làm tình, phát sinh quan hệ.


2


“Xắn Xắn, ta muốn thú nàng.”


Một ngày trước khoa thi mùa thu, Thẩm Uẩn hẹn ta ra ngoài, lúc đó hắn còn chưa đỗ đạt, ta cũng chưa gả cưới.


“Ngươi có chắc chắn ngươi sẽ đỗ trạng nguyên không?”


Ta là nữ nhi của Hứa thái phó, là thái phó của thái tử Lương Ngọc. Khi đó Hoàng thượng tuổi đã lớn, danh tiếng của thái tử Lương Ngọc cực cao, trong triều đình không có đối thủ, là nhân tuyển có một không hai cho ngôi vị cao nhất. Bởi vậy địa vị của phụ thân ta cũng lên cao, yêu cầu đặt ra càng không thấp.


Nhưng Thẩm Uẩn chỉ là Thẩm quốc công đích thứ tử. Thẩm quốc công chỉ là tước vị truyền thừa nhiều đời, luôn an phận ở một góc, hữu danh vô thực. Phụ thân ta đương nhiên chướng mắt gia thế như vậy.


Trừ khi Thẩm Uẩn tham gia khoa cử đỗ cao, lọt vào mắt xanh của đương kim Hoàng thượng.


“Chắc chắn.” Ta chưa hề nhìn thấy vẻ kiên định như thế ở Thẩm Uẩn. “Nàng hãy đợi ta.”


“Được.” Ta gật đầu đáp ứng hắn.


Sau đó ta đem túi thơm mà ta thêu mấy ngày trước cho hắn, hắn đáp lễ ta bằng một cái ngọc bội.


Chúng ta đã định tình như thế.


Trên thực tế, trước khi ta đến cuộc hẹn, ta đã định đồng ý rồi. Kỳ thực cho dù hắn tham gia khoa cử có đỗ vị trí cao hay không, ta cũng sẽ lựa chọn gả cho hắn, nếu như phụ thân ta không đồng ý, ta cũng muốn gả.


Thế nhưng ngày hôm sau Lương Ngọc tới, là muốn cùng phụ thân ta nghị thân.


Ta quỳ trước cửa thư phòng của phụ thân ta, hai ngày ròng rã không ăn không uống, phụ thân mới chịu gặp ta.


Ta thẳng thắn thú nhận chuyện tình cảm của ta và Thẩm Uẩn, van xin phụ thân đừng gả ta cho người mà ta không yêu.


“Nếu con không gả, Hứa gia chúng ta phải làm sao bây giờ?”


Nghe ta thú nhận xong, phụ thân ta ngồi trên ghế thái sư, mái tóc đã điểm bạc nói với ta một cách bất đắc dĩ.


“Phụ thân có ý gì?” Ta không hiểu, Hứa gia đã lựa chọn lương chủ, tiền đồ tốt đẹp. Mấy vị ca ca của ta cũng đã lập gia đình và có công tích của riêng mình. Ta có thể làm được gì đây?


“Thái tử đa nghi, Hứa gia chúng ta đã là phong quang vô hạn, nhưng càng ở trên đầu sóng ngọn gió thì lại càng đối mặt với càng nhiều nguy hiểm.” Trong mắt phụ thân ta đã ngân ngấn nước mắt, hắn thực sự không còn lựa chọn nào khác.


“Điều Hứa gia cần làm nhất bây giờ, chính là phải bày tỏ lòng trung thành của mình.”


Nếu ta gả cho Thái tử, khi đó Hứa gia coi như là hoàn toàn cùng Thái tử đứng chung trên một chiếc thuyền, sau này giảm khả năng sinh ra dị tâm.


“Nhưng phụ thân có bỏ được thật không?” Đôi mắt ta đỏ hoe hỏi phụ thân.


Ta không cam tâm. Bên trong bốn bức tường hoàng cung, có bao nhiêu là sài lang hổ báo, những sự tình minh tranh ám đấu ở trong đó phụ thân ta chứng kiến còn nhiều hơn cả ta, nhưng cuối cùng lại ném con gái mình vào đó.


“Xắn Xắn, vi phụ thực sự cũng không còn cách nào khác nữa cả.”


Cuối cùng, ta vẫn đồng ý với cửa hôn sự này. Ta là nữ nhi Hứa gia, đây chính là số mệnh ta phải gánh lấy.


Ta sai người đem ngọc bội đưa đến trả lại Thẩm quốc công phủ mà không nói một lời nào. Thẩm Uẩn tới tìm ta, bị phụ thân ta ngăn ở bên ngoài, hắn leo tường vào trong nhưng ta cũng không chịu mở cửa.


Cuối cùng đợi được tới ngày yết bảng, hắn mang theo sinh lễ đến xin thú ta, nhưng thậm chí đến cửa cũng không được vào.


Lúc đó ta ngồi trong phòng khóc lớn, là ta có lỗi với hắn, nhưng ta lại không có mặt mũi nào để gặp hắn cả, bởi chính ta đã phụ hắn rồi.


Đương nhiên sau đó ta trở thành Thái tử phi, mấy tháng sau Hoàng thượng băng hà, ta nhập chủ Trung cung.


Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, khi ta lại một lần nữa nhìn thấy Thẩm Uẩn, là lúc Lương Ngọc đang cùng hắn nghị sự trong ngự thư phòng, ta đến đưa canh thang.


Trước đó ta một mực trốn tránh hắn, thậm chí ngay cả yến hội hoàng gia, nếu ta có thể tránh thì sẽ tận lực tránh. Thế nhưng lần này khi nghe tin hắn tự chủ động xin đi trấn giữ biên cương, ta thực sự không yên lòng.


“Xắn Xắn đến rồi à.” Lương Ngọc thân mật ôm lấy ta. Sau khi thành hôn, hắn đối xử với ta vô cùng tốt, ta đối với hắn cũng tương kính như tân.


“Lo lắng bệ hạ quá mệt mỏi, thần thiếp cố ý tới đây xem bệ hạ một chút.”


Ta ngoan ngoãn ngồi ở một bên mài mực cho Lương Ngọc, nghe bọn hắn thương nghị.


Tân hoàng đăng cơ, nền tảng vẫn chưa ổn định, trời lại bắt đầu vào đông. Bọn giặc Oa cũng càng thêm hung hăng ngang ngược, đoạt lương cướp súc vật không chút kiêng kỵ nào.


Lương Ngọc cần phải lập uy, đẩy lùi giặc Oa ở bên cảnh, thậm chí càng phải răn đe các thế lực khác đang ngo ngoe rục rịch ở trên triều đình.


Thẩm Uẩn đưa ra thỉnh cầu lúc này vừa vặn thay hắn giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt.


Ta có chút lo lắng, Thẩm Uẩn từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, chưa hề tiến vào quân doanh. Cho dù hắn có tiến nhập Binh Bộ, có lẽ cũng chỉ là khí phách nhất thời của hắn mà thôi.


…….


“Thẩm thị lang cưỡi ngựa bắn cung cũng không tinh thông lắm, hơn nữa mới nhậm chức không lâu, bệ hạ sao có thể thật sự đáp ứng thỉnh cầu của hắn được?”


Buổi tối khi ta nằm trong vòng tay của Lương Ngọc đã hỏi như thế, hy vọng có thể tranh thủ cơ hội để hắn ở lại kinh thành.


“Thẩm Uẩn một lòng muốn đi, trẫm đã hỏi hắn nguyên nhân, nhưng hắn chỉ nói rằng vì nước phân ưu. Hắn đã có khát vọng như thế, trẫm cũng không có lý do nào để bác bỏ thỉnh cầu của hắn.”


“Xắn Xắn, nàng làm sao biết được hắn cưỡi ngựa bắn cung không tinh thông?”


Đôi mắt Lương Ngọc nhìn ta chằm chằm như muốn đào sâu bí mật bên trong, làm trong lòng ta thực sự hoảng hốt.


“Trước đó thần thiếp đã từng nghe gia phụ nhắc đến một chút.”


Ta tùy tiện tìm một lý do để trả lời, cũng may là Lương Ngọc cũng không tiếp tục đào sâu thêm nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom