-
Chương 26-30
Chương 26: Anh Mã thích giả mạo
Nhưng sao đám này có thể là đối thủ của Diệp Phi Nhiên được, họ đã bị quật ngã trong phút mốt, sau đó đau đớn nằm hết cạnh người đàn ông trung niên rồi liên tục kêu ca.
Mã Văn Bác nói: “Họ Diệp kia, anh có biết mình vừa làm gì không? Anh dám đánh người của cục Y Tế, gây hoạ lớn rồi đấy.
Mau bồi thường cho họ một triệu đi, không thì tôi sẽ gọi báo cảnh sát ngay, cho nửa đời sau của anh ăn cơm nhà nước nuôi luôn”.
Diệp Phi Nhiên nhìn anh ta rồi cười mỉa: “Được thôi, anh gọi luôn đi, dẫu sao tôi ăn nhiều loại cơm rồi, còn thiếu mỗi cơm tù thôi”.
Mã Văn Bác đứng hình, không ngờ Diệp Phi Nhiên lại không sợ mấy lời đe doạ của mình, anh ta lấy điện thoại ra rồi nói tiếp: “Tôi không thèm đùa cợt với anh, tôi mà gọi là anh hối không kịp đấy”.
Tần Giai Kỳ nhỏ giọng nói: “Phi Nhiên, hình như anh hơi kích động đó, hay mình bồi thường chút đi”.
Tuy cô ấy là người nhà họ Tần, nhưng hôm nay Diệp Phi Nhiên đã gây hoạ lớn, đúng là rất khó giải quyết ổn thoả. Nếu có thể dùng tiền để xử lý thì là tốt nhất.
Tần Giai Kỳ nói rất nhỏ, nhưng Mã Văn Bác vẫn nghe thấy được, anh ta vênh váo nói: “Nghe thấy chưa? Thế mới là cách làm sáng suốt nhất đó”.
Song, Diệp Phi Nhiên lại xua tay nói: “Không cần, giờ anh cứ gọi báo cảnh sát đi, đứa nào không gọi thì làm con chó”.
Thái độ của anh vượt ngoài dự đoán của Tần Giai Kỳ, điều khiến cô ấy ngạc nhiên hơn là Mã Văn Bác cầm điện thoại rồi nhưng chần chừ mãi không dám gọi báo cảnh sát.
“Gọi đi, sao lâu thế? Hay định làm chó à?”
Nói rồi, Diệp Phi Nhiên giơ tay lên tát cho Mã Văn Bác một lát lăn quay ra đất.
“Mẹ kiếp, mày dám đánh ông à, có tin…”
Không chờ anh ta nói hết câu, Diệp Phi Nhiên lại kỷ niệm cho một cái tát nữa. Loáng cái, Mã Văn Bác đã bị đánh sưng mặt.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, không biết tại sao người thanh niên này lại to gan thế.
Tần Giai Kỳ bắt đầu cuống lên, cảm thấy chuyện ngày càng tệ hơn.
Người đàn ông trung niên kia nói: “Oắt con, tao nói cho mày biết hôm nay mày đã gây ra chuyện lớn rồi, mày có biết mình đã làm gì không?”
“Biết chứ, tôi đang trừ hại cho dân”.
Nói rồi, anh lại đi tới gần người đàn ông rồi giơ tay túm cổ áo ông ta, sau đó lột chiếc áo đồng phục xuống.
Mọi người trong phòng đần mặt ra, chỉ thấy phần ngực của người đàn ông xăm hình một cái đầu sói dữ tợn, hai cánh tay cũng có hình xăm con rắn.
Diệp Phi Nhiên vẫn chưa dừng lại ở đó, anh đi tiếp sang chỗ mấy người khác rồi cũng lột sạch đồ của họ, chỉ để lại mỗi cái quần lót.
Mọi người ngạc nhiên phát hiện ra rằng trên người họ đều có các hình xăm khác nhau, người xăm hình đầu sói, người xăm con hổ, có tên béo còn xăm hình con gấu rất buồn cười ở ngực.
Tần Giai Kỳ ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Nhiên, chuyện gì thế?”
Tuy không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô ấy có thể đoán được chút manh mối. Chính quyền Hoa Hạ có một quy định rõ ràng là quan chức không được xăm hình.
“Đám này toàn giả mạo, họ không phải người của cục Y Tế gì đâu, toàn dân xã hội đóng giả thôi”.
Khi trưởng khoa Lưu giả mạo kia không nhận ra Chu Vĩnh Lương, anh đã thấy là lạ, vì làm gì có trưởng khoa nào của bộ Y Tế không biết bộ trưởng chứ.
Nhờ nhìn bằng thần thức mà Diệp Phi Nhiên có thể lập tức phát hiện những người này đều xăm mình, rõ ràng họ là dân xã hội giả mạo.
Mã Văn Bác lập tức đần người ra rồi tái mét mặt.
Anh ta cứ tưởng Diệp Phi Nhiên là một tên nghèo hèn ngu dốt, chỉ cần tìm vài người mặc đồng phục là có thể doạ được anh, sau đó lừa được chút tiền bù đắp cho sự mất mặt của ngày hôm nay.
Nhưng nào ngờ anh lại đang ngồi với cục trưởng của cục Y Tế, càng không ngờ anh có thể nhìn thấy vạn vật bằng thần thức.
Diệp Phi Nhiên đi tới gần anh ta rồi ngồi xổm xuống, sau đó giễu cợt nói: “Anh Mã, anh giả mạo thành quen rồi à? Anh tặng cho Chu Lâm Lâm chiếc vòng cứng như đá với cái túi fake là quá lắm rồi, giờ còn thuê một đám lưu manh đóng giả quan chức nhà nước nữa”.
Chu Vĩnh Lương tức giận nói: “Không ra thể thống gì cả! Chuyện này phải nghiêm trị, giờ tôi sẽ báo cảnh sát để người của công an vào cuộc”.
“Đừng đừng, có gì thì bình tĩnh thương lượng!”, Mã Văn Bác cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh ta có vẻ cầu xin nói: “Chúng ta bàn chuyện bồi thường được không? Anh muốn bao nhiêu tôi cũng đưa”.
Thấy dáng vẻ đáng thương của Mã Văn Bác, Tần Giai Kỳ phì cười, sự việc đảo lộn nhanh quá. Ban nãy, Mã Văn Bác còn lên mặt doạ nạt người khác, giờ đã chủ động xin bồi thường rồi.
“Cục trưởng Chu, nếu họ đã muốn vậy thì mình chiều thôi”, Diệp Phi Nhiên nhìn Mã Văn Bác rồi nói: “Anh dẫn người đến gây rối ở chỗ tôi, làm hỏng thanh danh của khách sạn này, còn đuổi bao khách của tôi đi nữa.
Anh nói xem định đền cho tôi bao nhiêu đây?”
Mã Văn Bác: “100 nghìn, tôi sẽ bồi thường 100 nghìn”.
“100 nghìn? Nhiều quá nhỉ!”, Diệp Phi Nhiên tỏ vẻ coi thường: “Anh vừa đòi tôi một triệu đấy, sao giờ đền tôi có 100 nghìn? Ki bo thế!”
“Tôi…”
Mã Văn Bác đang hối hận muốn chết, rõ ràng anh ta chỉ định kiếm một món thôi, nào giờ lại tự giẫm lên chân mình.
Anh ta do dự một lát, cuối cùng đành cắn răng nói: “Thế tôi đền cho anh một triệu”.
“Một triệu không đủ, gây tổn hại cho khách sạn của tôi bét cũng phải đền gấp đôi, hai triệu!”
“Anh… sao anh không đi ăn cướp luôn đi?”
Mã Văn Bác nói: “Hai triệu nhiều quá, tôi không có”.
Diệp Phi Nhiên cười khẩy, sau đó nói với Tần Giai Kỳ: “Đóng giả quan chức, doạ nạt đòi một triệu thì sẽ bị xử bao năm theo luật Hoa Hạ nhỉ?”
Tần Giai Kỳ: “Bét cũng tám đến mười năm”.
Diệp Phi Nhiên: “Anh Mã, giờ anh chọn hai triệu hay mười năm tù?”
“Thằng khốn, coi như mày giỏi!”
Mã Văn Bác không thể ngồi tù được, cực chẳng đã, anh ta đành lấy chi phiếu ra rồi viết con số hai triệu lên rồi đưa cho Diệp Phi Nhiên.
Diệp Phi Nhiên cầm xong thì nói: “Anh giỏi làm giả lắm, ai biết chi phiếu này có phải hàng fake hay không, thôi cứ lấy tiền mặt cho tôi đi”.
“Anh…”
Mã Văn Bác đành rút điện thoại ra rồi chuyển tiền vào tài khoản cho Diệp Phi Nhiên.
“Giờ tôi đi được chưa?”
Diệp Phi Nhiên vừa tiếp quản khách sạn đã kiếm được hai triệu nên rất vui, anh nói: “Lượn đi, sau đừng để tôi thấy mặt nữa”.
Mã Văn Bác lườm Diệp Phi Nhiên cháy thịt, sau đó dẫn người của mình chuồn thẳng.
Sau chuyện đó, mọi người không còn hứng ăn uống nữa. Chu Vĩnh Lương đã rời đi, Diệp Phi Nhiên giao việc của khách sạn lại cho Lưu Khải, sau đó đi ra ngoài với Tần Giai Kỳ.
Tần Giai Kỳ hỏi: “Anh biết họ là giả từ trước rồi à?”
Diệp Phi Nhiên: “Đương nhiên, làm gì có trưởng khoa nào không biết cục trưởng”.
“Thế sao anh biết trên người họ có hình xăm”.
Ngô Bình nhìn Tần Giai Kỳ một cách ẩn ý rồi nói: “Vì tôi có đôi mắt nhìn xuyên thấu, có thể nhìn xuyên quần áo”.
Chương 27: Thu phí bảo kê
Trong lúc nói chuyện anh lơ lễnh nhìn Tần Giai Kỳ, sau khi nhìn thấy cảnh sắc dưới làn váy của cô ấy thì lập tức thấy mũi mình nóng lên, dáng người của cô nàng này đẹp vượt mức cho phép.
Thêm một chút thì mập, bớt một chút lại thành gầy, đúng là đẹp như tượng Venus, chỉ là có thêm đôi tay nõn nà so với bức tượng kia.
Chính vì vậy nên Diệp Phi Nhiên chỉ nhìn một lát đã thấy bị kích thích nên anh vội ngoảnh đi, sợ không kìm được mà chảy máu mũi, như thế thì mất mặt lắm.
Trông thấy vẻ mặt của Diệp Phi Nhiên, lại nhới tình cảnh hai lần họ xuất hiện cùng nhau, Tần Giai Kỳ giật bắn mình. Nếu đúng là Diệp Phi Nhiên có đôi mắt nhìn xuyên thấu thì cô bị anh nhìn thấy hết rồi à?
Nghĩ vậy, Tần Giai Kỳ lập tức sợ hãi rồi giơ tay lên ôm ngực, sau đó bực dọc nói: “Anh có nói thật không thế?”
“Đương nhiên là chém gió rồi, làm gì có ai nhìn xuyên thấu được?”
Diệp Phi Nhiên vội lảng sang chuyện sang: “Chỉ khả năng quan sát của tôi tốt hơn cô thôi, ban nãy ngực người kia lộ ra một góc của hình xăm nên tôi mới nhìn thấy”.
Nghe anh nói vậy, Tần Giai Kỳ thấy cũng hợp lý nên thở phào một hơi nói: “Thế còn được, đúng là sợ hết hồn!”
Diệp Phi Nhiên lại lén nhìn xuyên thấu vào ngực của Tần Giai Kỳ, sau đó lập tức đỏ mặt, tim đập như đánh trống. Cảnh này có tính kích thích quá lớn nên anh vội vàng quay đi.
Thấy thế, Tần Giai Kỳ bực mình nói: “Sao anh không nhìn tôi? Lẽ nào trông tôi xấu xí lắm à?”
Diệp Phi Nhiên thầm than trời, phụ nữ đúng là giống loài kỳ lạ, nhìn không được, không nhìn cũng không xong, rốt cuộc phải làm sao đây?
May mà họ nhanh chóng đến bãi đậu xe, Tần Giai Kỳ lên xe rời đi, còn Diệp Phi Nhiên cũng về phòng khách sạn của mình.
So ra thì phòng khách sạn có điều kiện tốt hơn ký túc nhiều, quan trọng nhất là yên tĩnh, không lo bị người khác quấy rầy trong lúc tu luyện.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phi Nhiên phấn chấn rời khỏi khách sạn rồi đi ăn ké bữa sáng với mẹ.
Âu Dương Lam nấu ăn rất ngon, Diệp Phi Nhiên đã ăn sáng ở nhiều nơi nhưng thấy không ở đâu ngon bằng bánh bao của mẹ.
Diệp Phi Nhiên không ăn gì mà muốn chạy về ăn sáng do mẹ nấu, tiện thể giúp mẹ ít việc.
Quán ăn sáng của Âu Dương Lam cách đây không xa, ở thôn Thành Trung của khu Đông Thành, chỗ này đang được gọi giải toả rồi nhưng mãi người dẫn chưa chịu đi.
Mấy năm trước, Âu Dương Lam bị mấy người em trai đuổi ra khỏi nhà nên đã một mình đến Giang Nam thuê một căn nhà hơn chục mét vuông để kinh doanh quán ăn sáng, vất vả kiếm tiền cho hai anh em Diệp Phi Nhiên đi học.
Em gái Âu Dương Tinh kém Diệp Phi Nhiên một tuổi, đang học đại học ở thành phố Giang Bắc.
Con nhà nghèo thì phải chịu khó, tuy được nghỉ thì Âu Dương Tinh cũng đi làm chứ không về.
Nhớ đến những gì Âu Dương Lam đã dành cho mình trong những năm qua, Diệp Phi Nhiên không khỏi thấy cảm động, tuy anh chỉ là con nuôi, nhưng mẹ luôn đối xử với anh như con ruột, thậm chí còn yêu chiều hơn cả con gái ruột.
Môi trường sống ở thôn Thành Trung cực kém, các toà nhà xung quanh đã đổ nát, nước cống cạnh đó bốc mùi hôi thối, tối qua lại có mưa nên giờ đường đi rất lấy lội.
Diệp Phi Nhiên vừa đi vừa cau mày, Âu Dương Lam thuê nhà ở đây cũng vì giá rẻ.
May mà anh có tiền và cũng có khách sạn riêng, sau này mẹ và em gái không phải chịu khổ nữa rồi.
Từ sau khi ở bệnh viện Giang Nam về, Âu Dương Lam đã không còn thấy đau đầu chóng mặt như trước nữa, toàn thân tràn đầy sinh lực nên làm gì cũng phấn chấn như trẻ ra cả chục tuổi.
Sáng nay, bà bắt đầu bán bánh. Vì bánh bao ngon nên rất đông khách, loáng cái đã hết quá nửa chục lồng bánh.
Trong lúc bà đang bận rộn thì có bốn, năm tên côn đồ ăn mặc loè loẹt đi vào quán.
“Bà chủ, làm ăn tốt quá nhỉ!”
Tên đi đầu mặc áo sơ mi hoa, đầu kiểu undercut lên tiếng.
Trông thấy đám đó, Âu Dương Lam thoáng vẻ sợ hãi, sau đó cố tươi cười nói: “Chào các cậu, quán tôi trông đông khách vậy thôi, chứ không kiếm được bao nhiêu đâu.
Các cậu đã ăn sáng chưa? Tôi vừa có bánh ra lò, còn nóng đấy, mọi người cứ ăn tự nhiên”.
Tên kia nói: “Đừng phí lời, khi nào bà mới trả tiền bảo kê tháng này đây?”
“Xin các cậu thư thư cho mấy hôm, dạo này tôi thật sự không có tiền, lại mới ra viện nữa…”
Tên kia lạnh mặt rồi hống hách nói: “Thư cái con khỉ! Bà đi viện thì liên quan gì đến bọn này? Miễn là còn sống thì phải nộp tiền bảo kê, không được thiếu một xu!”
Âu Dương Lam thoáng vẻ tức giận, nhưng vẫn cố nhịn, sau đó lấy cái túi dắt ở bên hông ra rồi rút một tờ tiền nói: “Hôm nay tôi mới bán được từng này thôi”.
Tên tóc vàng khác tiến lên giằng lấy tờ tiền có giá trị cao nhất rồi nói: “Tiền này ăn bữa cơm còn không đủ, ít nhất bà phải trả 1000 cho tháng này”.
Âu Dương Lam cầu xin nói: “Tôi bán bánh bao một tháng kiếm được có hai đến ba nghìn thôi, tôi còn phải ăn và nuôi con nữa nên làm gì có nhiều tiền đâu”.
Tên đầu undercut nói: “Mẹ con mụ này bị đần à? Không biết gì mới là quan trọng hả? Tiền này là Ma Cửu gia thu, thế con bà đi học quan trọng hay thể diện của Ma cửu gia quan trọng hả?”
Tên tóc vàng nhấc chân lên đạp đổ lồng bánh bao, làm bánh bao rơi hết xuống đất.
“Không nộp tiền thì bà đừng mơ bán bánh nữa, sau hít khí trời mà sống đi”.
Thấy đám lưu manh vô lý như vậy, khách đến mua cũng bực mình. Nhưng họ biết đây toàn là đàn em của Ma Cửu - đại ca xã hội đen của Đông Thành nên không dám dây vào, tức cũng không dám nói gì.
Lúc này, chú Trương bán bánh quẩy ở bên cạnh nói: “Một mình bà ây phải nuôi hai đứa con ăn học cũng không dễ gì, hay các cậu thư thư thêm vài hôm nữa đi”.
“Thư cái con khỉ, con bà ta chứ có phải con tôi đâu mà tôi phải lo?”, tên đầu undercut nói: “Ông còn lo chuyện bao đồng nữa là tôi đập sạp hàng của ông đấy”.
Chú Trương thở dài một hơi rồi im bặt, tuy chú ấy thương Âu Dương Lam nhưng đám này thật sự rất ngang tàng.
Tên đầu undercut nói: “Lấy túi của bà ta đây xem có tiền không nào”.
Tên tóc vàng đáp lời rồi đi tới cạnh Âu Dương Lam, sau đó giơ tay giật chiếc túi ở hông của bà.
Âu Dương Lam biến sắc mặt, 20 nghìn mà Diệp Phi Nhiên cho đều ở trong túi nên bà ấy vội vang giơ hai tay ra bảo vệ.
“Làm gì đấy, các người không được lấy túi của tôi…”
Tên đầu undercut: “Biết ngay có tiền mà, cướp cho tao!”
Tên tóc vàng giơ tay ra giật túi, tuy Âu Dương Lam liều mạng giữ chặt nhưng sức phụ nữ lớn tuổi sao đọ được với thanh niên.
Hai bên giằng co một lát thì tên tóc vàng giật mạnh một cái, cái túi rách đôi, tiền bên trong rơi ra ngoài.
“Có tiền thật này, mẹ nó còn giả nghèo chứ!”
Tên tóc vàng chửi bới vồ tiền, nhưng đúng lúc này có một bàn chân xuất hiện rồi đạp mạnh vào tay hắn.
Chương 28: Ăn bánh bao
“A…”
Tên tóc vàng la hét thất thanh, sức của cái chân kia quá mạnh, hắn thấy bàn tay của mình sắp nát ra rồi.
Người đến chính là Diệp Phi Nhiên, lúc anh tới nơi thì vừa hay thấy nhóm côn đồ này đang bắt nạt mẹ mình nên lập tức nổi giận và ra tay hết sức.
Tên đầu undercut giật bắn mình, họ là đàn em của Ma Cửu gia, bình thường đều rất hống hách nhưng không một ai dám ho he gì.
Vậy mà cậu thanh niên này dám ra tay với họ, lẽ nào chán sống rồi?
Gã vẫy tay với hai tên đàn em khác: “Mẹ kiếp, đập nó đi!”
Hai tên kia lập tức nổi sát ý rồi rút dao ra tấn công Diệp Phi Nhiên.
Mọi người xung quanh đều toát mồ hôi thay Diệp Phi Nhiên, lũ côn đồ này rất độc ác chứ không phải trò đùa.
Hai tên kia đi tới gần Diệp Phi Nhiên thì không chút do dự đâm dao qua.
Nhưng tay họ chợt đau dữ dội, không biết tại sao mà con dao lại cắm ngược vào tay họ.
“A…”
Hai tên đó sờ cánh tay bị thương của mình rồi kêu như lợn bị chọc tiết.
Diệp Phi Nhiên đá bay tên tóc vàng, rồi đi về phía tên đầu undercut.
Thấy anh nhẹ nhàng giải quyết ba tên đàn em của mình, tên đầu undercut phát hoảng, sau đó lùi lại rồi lo sợ nói: “Cậu… cậu muốn gì? Tôi nói cho cậu biết, Ma Cửu gia là…”
Không chờ gã nói hết câu, Diệp Phi Nhiên đã giơ tay lên rồi tát cho gã một phát.
Tên đầu undercut lăn vài vòng dưới đất, sau đó hộc ra một ngụm máu có lẫn cả răng.
“Thằng chó, mày dám đánh tao à? Ông mày là đàn em của Ma Cửu gia đấy…”
Chát… chát…
Diệp Phi Nhiên tát thêm cho gã mấy phát nữa, tên đầu undercut đã bị đánh sưng mặt, sau đó thức thời mà ngậm miệng, vì biết hôm nay gặp trúng đối thủ rồi.
Lúc này, Âu Dương Lam mới hoàn hồn lại, sau đó vội vã cản Diệp Phi Nhiên: “Con trai đừng đánh nữa, không dây vào bọn nó được đâu”.
Thấy bà ấy sợ mình, tên đầu undercut bắt đầu vênh váo trở lại rồi lơ lớ nói: “Tao nói cho mẹ con mày biết, đắc tội với Ma Cửu gia rồi thì sau đừng hòng sống ở đây nữa…”
“Im miệng ngay…”
Diệp Phi Nhiên đá cho gã lăn dưới đất rồi ngoảnh lại nói với mẹ mình: “Mẹ cứ kệ đó, chuyện hôm nay cứ để con xử lý”.
Âu Dương Lam thoáng do dự rồi nói: “Cũng được, nhưng con phải cẩn thận đấy, đừng làm to chuyện”.
Diệp Phi Nhiên gật đầu rồi chỉ vào bánh bao rơi dưới đất, sau đó nói với bốn tên côn đồ: “Các người làm đó hả?”
Cảm nhận được sát khí trên người anh, nhóm kia sợ mất mật, bao oai phong trước đó đều bay sạch, không một ai dám lên tiếng.
“Không nói hả, không nói thì tao sẽ đánh gãy chân chúng mày”.
Diệp Phi Nhiên nói xong thì đi về phía chúng.
“Anh ơi, đừng mà, tôi nói…”, nhóm kia đã bị doạ sợ, biết không Diệp Phi Nhiên không dễ dây vào nên cả ba chỉ vào tên tóc vàng rồi nói: “Là nó đá đấy anh”.
“Tôi… tôi…”
Tên tóc vàng tái mặt, nếu biết con Âu Dương Lam siêu thế này thì còn lâu hắn mới ra mặt, đúng là xui xẻo mà.
Diệp Phi Nhiên đi về phía hắn rồi lạnh lùng nói: “Đá bằng chân nào?”
Cảm nhận được sát khí trên người anh, tên tóc vàng nghệt mặt ra, vô thức chỉ vào chân phải rồi nói: “Bên này…”
Hắn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy một tiếng rắc, chân phải của hắn đã bị Diệp Phi Nhiên đạp gãy.
Tên tóc vàng ôm chân rồi kêu oai oái.
Mọi người xung quanh đều bết ngờ, có người biết Diệp Phi Nhiên, người thì không, nhưng hấu hết đều không ngờ anh lại ra tay mạnh thế.
Xưa nay, anh luôn có tính cách hiền hoà, không mấy khi nóng giận. Nhưng người mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn chính là giới hạn của anh, không ai được phép bắt nạt bà.
Huống hồ, đám này còn xưng bá ở đây, bắt nạt dân lành, đòi tiền bảo kê nên chúng đáng bị như vậy.
Tên đầu undercut đã thấy được sự hung hãn của Diệp Phi Nhiên nên vội nói: “Anh ơi, chúng tôi sai rồi, chúng tôi mắt mù nên xin anh tha cho lần này”.
“Tha cũng được thôi”, Diệp Phi Nhiên giơ tay nhặt bánh bao lên rồi nói: “Ăn hết chỗ bánh bao này đi”.
“Hả…”
Tên đầu undercut có vẻ do dự, bánh bao rơi xuống đất đã lâu nên dính đầy bụi bẩn, có vài cái còn rơi vào nước bẩn, giờ sao ăn được chứ?
“Không ăn hả? Thế lúc đạp đổ đồ ăn, các người nghĩ gì hả?”
Diệp Phi Nhiên lạnh lùng nhìn bốn người kia rồi nói: “Một là ăn hết chỗ bánh bao này, hai là tôi phế cả lũ luôn, chọn đi”.
“Tôi ăn, anh đừng làm gì nữa, tôi ăn…”
Tên đầu undercut biết Diệp Phi Nhiên không nói đùa nên cầm một cái bánh lên ăn luôn.
Mấy tên khác cũng không dám do dự mà cầm bánh dưới đất lên cho vào miệng nhai.
“Đáng đời lũ khốn…”
“Ngày thường mình bị chúng hành đến khổ, nay có cậu kia trút giận hộ rồi…”
“Chúng nó hở ra là phá hàng phá quán, nay gặp quả báo rồi…”
Thấy bốn tên lưu manh bị như vậy, mọi người ở xung quanh đều rất hả hê.
Bánh bao do Âu Dương Lam đều to và nhiều nhân, đám kia mỗi người ăn bốn, năm cái xong là không thể ăn thêm được nữa.
Thấy vẫn còn hơn hai mươi cái bánh, tên đầu undercut đau khổ nói: “Anh ơi, chúng tôi không ăn được nữa rồi, có thể mang về ăn dần được không?”
Diệp Phi Nhiên: “Phải ăn bằng hết, thừa cái nào tôi chặt chân cái đấy”.
“Ách…”
Bốn tên kia đần mặt ra rồi vội vàng ăn tiếp luôn.
Hơn chục phút sau, bụng tên nào cũng căng như trống, bánh bao dưới đất đã được ăn hết.
Chắc từ giờ trở đi, chúng nhìn thấy bánh bao sẽ bị ám ảnh và không dám ăn lại lần nào nữa.
“Anh ơi, giờ chúng tôi đi được chưa?”
Tên đầu undercut nói lí nhí, không dám nói to vì sợ sẽ oẹ ra bánh mất.
Gã thầm thề là cả đời này sẽ không bao giờ ăn bánh bao nữa.
Diệp Phi Nhiên: “Muốn đi hả? Trả tiền bánh đi, làm gì có chuyện ăn xong không trả tiền?”
Tên đầu undercut rút tiền ra nói: “Đây ạ, không cần trả lại đâu”.
Diệp Phi Nhiên: “Không đủ, bánh này 100 đồng một cái”.
Tên đầu undercut: “Hả? Gì mà đắt thế, bình thường có một đồng một cái thôi mà?”
Diệp Phi Nhiên: “Bánh mẹ tôi làm đáng giá đó, có vấn đề gì không?”
Chương 29: Đến hỏi tội
“Không ạ…”
Tên đầu undercut sợ chết khiếp nên vội vàng móc túi cả bốn người rồi lấy bốn, năm nghìn ra đưa cho Diệp Phi Nhiên.
“Anh ơi, chúng tôi chỉ có bằng này thôi, anh thả chúng tôi đi được chưa?”
Diệp Phi Nhiên vẫn chưa hài lòng, nhưng Âu Dương Lam đã nói: “Con trai, mau cho họ đi đi”.
“Nể mặt mẹ tôi nên chuyện hôm nay tôi bỏ qua, biến hết đi.
Nhưng hãy nhớ cho rõ, lần sau không được phép thu tiền bảo kê ở đây nữa, không thì tôi gặp các người lần nào sẽ đánh lần đấy, rõ chưa?”
“Rồi ạ”.
Đám côn đồ như được đại xá, lập tức bò dậy rồi nhếch nhác rời đi.
“Cậu bạn, được lắm, hôm nay cậu đã trút giận thay chúng tôi rồi…”
“Tốt quá rồi, lũ khốn ấy nên bị cho một trận, tôi mà giỏi được như cậu thì cũng dạy chúng một bài học rồi…”
Thấy lũ lưu manh bị xử lý, các hàng xóm ở quanh đều vui mừng, sau đó không ngừng khen ngợi Diệp Phi Nhiên.
Nhưng cũng có người lo lắng, chú Trương ở sát vách đi tới gần nói: “Tiểu Nhiên, lần này cháu gây hoạ lớn rồi, lũ kia không đáng sợ, nhưng Ma Cửu gia sau lưng chúng mới là khiếp.
Cháu đánh đàn em của ông ta thì có khác nào vả vào mặt ông ta đâu, kiểu gì ông ta cũng không để yên. Cháu mau đi đi, không chờ lát nữa sẽ có thêm phiền phức đấy”.
Nghe ông ấy nói vậy, Âu Dương Lam lập tức sốt sắng: “Con trai, con mau đi đi, ở đây cứ để mẹ”.
“Gì mà mẹ cuống lên thế”, Diệp Phi Nhiên phì cười nói: “Từ nay trở đi có chuyện gì con sẽ lo hết, mẹ cứ yên tâm, chỉ là lũ côn đồ tép riu thôi mà, không có gì ghê gớm đâu”.
Chú Trương lo lắng nói: “Tiểu Nhiên, chú Trương biết cháu rất giỏi đánh đấm, nhưng cháu có đánh lại cả chục người không?
Ma Cưu gia kia có nhiều đàn em lắm, mà đứa nào cũng rất độc ác. Nghe chú Trương khuyên, cháu mau đi đi”.
Diệp Phi Nhiên cũng biết ông ấy có ý tốt nên không giải thích nhiều mà cười nói: “Chú yên tâm, hôm nay không chỉ có cháu đi, mà mẹ cháu cũng sẽ chuyển chỗ”.
Anh ngoái lại nói với Âu Dương Lam: “Mẹ đi với con nhé”.
“Con trai, chúng ta sẽ đi đâu? Đi có lâu không? Hay con đi một mình đi, mẹ sẽ trụ ở đây, mẹ là phụ nữ nên chúng không thể làm gì được đâu”.
Theo Âu Dương Lam thấy, con trai mình đã chọc vào Ma Cửu gia nên định đi trốn một thời gian.
Chuyện về khách sạn không thể nói rõ trong đôi ba câu được, Diệp Phi Nhiên nói: “Mẹ, chúng ta không đi trốn mà là có việc quan trọng con cần nhờ mẹ làm, sau này mẹ sẽ không quay về đây nữa”.
Âu Dương Lam ngạc nhiên hỏi: “Không về nữa ư? Nhưng mình đã trả tiền thuê một năm rồi”.
“Kệ nó, tặng cho chú Trương nốt chỗ đó đi”.
Bây giờ, Diệp Phi Nhiên không thiếu vài nghìn tiền thuê nhà đó. Vả lại, nhiều năm qua đúng là chú Trương đã giúp đỡ mẹ anh nhiều. Sau đó, anh đã đưa số tiền ban nãy của bọn côn đồ sang cho ông ấy.
“Nhiều n ăm qua, chúng đã bắt nạt hàng xóm láng giềng ở đây, mọi người tự chia nhau số tiền này đi ạ, ít nhiều cũng bù đắp được phần nào”.
Chú Trương nói: “Tiểu Nhiên, đây là tiền cháu lấy được nên cứ giữ lấy, còn nhà thì để chủ trả tiền thuê lại cho mẹ con cháu”.
“Không cần đâu chú, chú cứ giữ đi ạ”.
Diệp Phi Nhiên đưa tiền cùng chìa khoá nhà cho chú Trương, sau đó nói với Âu Dương Lam: “Mẹ, mình đi thôi”.
Âu Dương Lam nói: “Sao vội thế được, dù đi thì cũng chờ mẹ dọn đồ đã chứ”.
“Có gì hay đâu mà dọn ạ, quần áo này cũ hết rồi mẹ bỏ luôn đi, lát con mua đồ mới cho mẹ”.
Diệp Phi Nhiên biết mẹ mình cả đời sống tiết kiệm, nhưng giờ anh có tiền rồi nên không muốn bà phải chịu khổ như trước nữa.
“Không được, có nhiều đồ mẹ muốn mang đi lắm. Con còn chưa lấy vợ, dù có tiền cũng không được tiêu linh tinh như thế”.
Âu Dương Lam không chịu, tay cầm theo cái túi lớn rồi vào trong nhà nhét hết đồ vào.
“Mẹ mang ít đồ thôi, con sẽ mua mới sau”.
Diệp Phi Nhiên hết cách, nhà quá nhỏ, hai người cùng vào còn phải chen chúc nên anh chờ ở ngoài.
Một lát sau, điện thoại của anh đổ chuông. Máy vừa kết nối thì Hạ Song Song đã tức tối gào lên: “Diệp Phi Nhiên, anh đang ở đâu?”
“Tôi ở thôn Thành Trung, có việc gì à?”
“Đương nhiên là có rồi, anh gửi định vị cho tôi, tôi sẽ đến ngay”.
“Được”.
Tuy thấy cô nàng này có vẻ đến gây sự với mình, nhưng Diệp Phi Nhiên không bận tâm, vẫn gửi định vị cho cô.
Hạ Song Song xử lý công việc xong, sau khi xử lý chuyện của nhóm Thiết Đầu, cô ấy mới biết mình là người chịu tội thay. Thì ra, đám này nhắm vào Diệp Phi Nhiên.
Nếu đổi thành người khác thì cô ấy không nói làm gì, nhưng lại là “ông chú” trời đánh mà cô ghét nhất kia, hại cô hỏng một chiếc Jetta. Cô ấy không thể nào nuốt trôi cục tức này được nên làm việc xong là phải đến tìm anhhoir tội ngay.
Cô ấy lái chiếc xe sang nhanh như chóp đến thôn Thành Trung thì thấy đường xá ở đây rất kém, bánh xe lún xuống nên không đi được.
“Khốn kiếp, sao lại đến nơi quái quỷ này chứ”.
Hạ Song Song chửi thề một câu, sau đó đỗ xe rồi xuống đi bộ.
Diệp Phi Nhiên nhìn thấy cô nàng mặt hằm hằm đi từ xa tới thì không khỏi cười thầm.
“Họ Diệp kia, anh nói rõ cho tôi, chuyện hôm qua rốt cuộc là thế nào?”
Hạ Song Song đi tới gần rồi bực dọc hỏi.
Song, Diệp Phi Nhiên chỉ bình thản đáp: “Thế nào là thế nào? Tôi đã cứu ông cô, sau đó được nâng lên ngang hàng vai vế với ông ấy, giờ tôi là chú cô đấy nhé”.
“Bớt nói linh tinh đi, anh biết tôi đang nói đến chuyện gì mà”, Hạ Song Song nghiến răng nói: “Tôi đang nhắc đến chuyện đám lưu manh sau đó kìa”.
“Cô hỏi chuyện đó hả, tuy về sau tôi đã cứu cô, nhưng tôi là người tốt nên đó cũng là việc nên làm thôi, không cần cảm ơn đâu”.
“Cảm ơn cái con khỉ!”
Hôm nay, Hạ Song Song mặc bộ đồ da làm tôn lên vóc dáng bốc lửa, khuôn ngực tròn đầy của cô ấy nhô lên khiến Diệp Phi Nhiên cảm thấy rạo rực.
“Rõ ràng bọn đó nhằm vào anh, nhưng chị đây lại lãnh hậu quả”.
Diệp Phi Nhiên có vẻ châm chọc nói: “Cô đổ oan cho tôi rồi, khi ấy tôi có nói gì đâu, cũng không bảo bọn kia đập xa cô hay bảo cô ra chịu trận hộ tôi.
Toàn là cô giành mà, liên quan gì tới tôi chứ?”
“Anh… đúng là tên vô lại!”
Hạ Song Song ôm bụng tức mà không có chỗ phát tiết, cô ấy nói: “Tôi không cần biết, giờ anh phải đi theo tôi đến đồn nói rõ chuyện đó”.
Giờ nhìn thấy Diệp Phi Nhiên là cô ấy phát bực nên quyết định sẽ dẫn anh về đồn rồi nhốt lại 24 tiếng cho bõ ghét.
Diệp Phi Nhiên nói: “Cô không thể như thế được, tôi có làm gì phạm pháp đâu. Vả lại, chúng ta còn có quan hệ đặc biệt, tôi là chú cô đấy”.
Nghe thấy thế, Hạ Song Song càng điên tiết hơn, cô ấy tức giận nói: “Anh có đi không? Không là tôi còng tay anh lại đấy”.
Chương 30: Tao đánh vì mày ngu nè!
Diệp Phi Nhiên đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để đối phó với cô gái bám dai như đỉa này thì đột nhiên xa xa truyền đến tiếng động cơ dồn đập, ngay sau đó ba chiếc xe địa hình chạy như bay đến.
Sau khi nhìn thấy ba chiếc xe này đến, các tiểu thương xung quanh đều lùi nhường đường, sợ tránh không kịp.
Cùng với tiếng phanh xe chói tai, ba chiếc xe này dừng trước quán bánh bao của Âu Dương Lam, mười mấy tên côn đồ nhảy xuống từ trên xe, trong tay đều cầm ống thép.
Cầm đầu là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, trên mặt có một vết sẹo dài, thẳng từ khoé mắt xuống đến hàm dưới, trông rất dữ tợn đáng sợ.
“Tiêu rồi, là người của Ma Cửu gia đến…”
“Xem ra tên nhóc này chạy không thoát, vẫn bị người ta chặn ở đây rồi...”
“Chuyện hôm nay lớn rồi, tên cầm đầu kia là anh Đao Sẹo, thủ đoạn ác độc...”
Hạ Song Song nhìn thấy mấy tên côn đồ kia, lại nghe những lời bàn tán xung quanh, dường như đã ý thức được điều gì nên hỏi: “Những người này đến vì anh?”
Diệp Phi Nhiên cười nói: “Đúng vậy, đây là nhắm vào tôi, nhưng mà không sao cả, hiện tại bên cạnh tôi có cảnh sát”.
Hạ Song Song tức giận nói: “Lại muốn để tôi chắn giúp anh à, mơ đi!”
Với thân phận của cô thì căn bản không coi đám người kia ra gì nhưng cô cũng không muốn bị người thanh niên trước mặt lấy làm bia đỡ đạn.
Diệp Phi Nhiên nói: “Sao thế được, cô là cảnh sát, sao có thể nhìn công dân tốt như tôi bị lưu manh ức hiếp”.
“Tôi là cảnh sát, không sai, nhưng hiện tại tôi đã tan làm rồi”.
Hạ Song Song đột nhiên nghĩ tới cái gì, trên mặt lộ ra một nụ cười tinh quái, ghé vào bên tai anh nói: “Tôi nói cho anh, Hoa Hạ cấm ẩu đả đánh nhau, đợi lát nữa các anh động thủ, tôi sẽ bắt hết tất cả”.
Khi cô nói lời này, không muốn để người khác nghe thấy nên kề rất gần tai của Diệp Phi Nhiên, trông bộ dạng của hai người cực kỳ thân mật, giống như đôi tình nhân đang thủ thỉ.
“Cô như vậy cũng quá tàn nhẫn đó?”, Diệp Phi Nhiên nói: “Ý của cô là, tôi nên đứng đây để bọn họ đánh?”
Hạ Song Song cười đắc ý: “Đó là chuyện của anh, tôi không xen vào, dù sao thì nếu các anh đánh nhau, tôi sẽ bắt người, xem anh còn đắc ý với tôi thế nào”.
Nói xong, cô ta quay mặt sang bên, dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Là một cảnh sát có tinh thần chính nghĩa, không phải cô ta muốn mặc kệ mấy tên côn đồ này, mà là muốn để Diệp Phi Nhiên ra tay giúp mình bắt bọn họ.
Đến lúc đó, cô ta có thể không tốn chút sức lực nào mà vẫn bắt được mấy tên côn đồ này ra trước công lý, đồng thời còn có thể chỉnh đốn tên dám sàm sỡ mình này, xả cơn tức trong lòng, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Cô ta không hề lo lắng về thực lực của Diệp Phi Nhiên, ngay cả cao thủ như Thiết Đầu cũng bị đánh thành Thích Ca Mâu Ni, càng không cần nói đến mấy tên côn đồ bình thường này.
Lúc này Âu Dương Lam nghe thấy tiếng động, từ trong phòng đi ra: “Con trai, con mau chạy đi, chỗ này có mẹ...”
“Được rồi mẹ, chỗ này để con xử lý, mẹ mau vào trong phòng đi”.
Diệp Phi Nhiên sợ lát nữa vô tình làm Âu Dương Lam bị thương, trực tiếp đẩy bà vào trong phòng, đóng cửa phòng lại.
Lúc này đám người Đao Sẹo càng lúc càng đến gần, anh nói với Hạ Song Song: “Cảnh sát Hạ, cô xác định muốn chơi như vậy sao?”
Hạ Song Song hừ lạnh một tiếng, nâng cằm, vẻ mặt anh có thể làm gì tôi.
Diệp Phi Nhiên nhếch khoé miệng cười: “Cô gái này muốn chơi với mình, vậy là cứ chơi vui vẻ là được, xem ai chơi được ai”.
“Anh Đao Sẹo, vừa rồi chính là hắn đánh bọn em”.
Tên để đầu undercut tiến lên chỉ vào Diệp Phi Nhiên nói.
Có thể là do cảm xúc có chút kích động, tên này nấc cục dữ dội, thiếu chút nữa phun cái bánh bao trong bụng ra.
Anh Đao Sẹo tay cầm ống thép, bước lên phía trước hai bước, vẻ mặt kiêu ngạo gọi: “Tiểu tử, lá gan không nhỏ, dám động đến người của Cửu Ma gia, không muốn sống nữa sao?”
Diệp Phi Nhiên vẻ mặt sợ hãi nói: “Đại ca, vừa rồi thật sự là tôi sai rồi, về sau tôi không dám nữa. Cầu xin các anh cho tôi một cơ hội, tôi sẵn lòng đền tiền”.
Hạ Song Song vốn tưởng rằng Diệp Phi Nhiên khẳng định sẽ một lời không hợp liền động thủ, cô ở bên cạnh chờ xem kịch vui, không ngờ người này lập tức đã sợ rồi.
“Sao lại thế này? Người này võ nghệ tốt như vậy, sao sợ mấy tên côn đồ?”
Anh Đao Sẹo lại không biết những điều này, trên mặt càng lộ vẻ đắc ý, theo hắn ta thấy thì là do uy thế của mình đã chinh phục gã mặt trắng trước mặt.
“Ranh con, xem ra mày khá thức thời, sẵn lòng đền tiền đúng không? Vậy cũng được, lấy ra một triệu tệ, cộng thêm quỳ xuống xin lỗi người anh em của tao, chuyện hôm nay coi như xong”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Quỳ xuống xin lỗi không thành vấn đề, nhưng mà trên người tôi không có nhiều tiền như vậy”.
Đao Sẹo liền thay đổi sắc mặt, cả giận nói: “Không có tiền, vậy mày trêu chúng ta à?”
Diệp Phi Nhiên cuống quít nói: “Đại ca, anh đừng tức giận, hiện tại trên tay tôi không có tiền, nhưng tôi lập tức xoay sở để đưa cho anh, một triệu tệ không thiếu một đồng.
Nếu lo lắng tôi sẽ thế chấp bạn gái ở chỗ các anh trước, đợi tôi lấy tiền rồi sẽ đến chuộc lại người?”
“Thật đúng là một thằng nhu nhược, thời khắc quan trọng ngay cả bạn gái của mình cũng không cần”.
Anh Đao Sẹo quay đầu lại trừng mắt với tên đầu undercut quát mắng: “Mấy tên vô dụng các người làm mất hết mặt mũi của Cửu gia, thế nhưng lại bị tên nhu nhược này đánh thành bộ dạng thế kia”.
Hạ Song Song ở bên cạnh xem náo nhiệt, nghe thấy lời Diệp Phi Nhiên nói lập tức bốc hỏa: “Này, anh nói lung tung cái gì đấy? Tôi là bạn gái anh lúc nào”.
“Song Song, em không thể làm vậy, anh đây cũng là không còn cách nào, đợi lát nữa anh sẽ xoay sở đủ một triệu tệ chuộc em về”. Diệp Phi bày ra một vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa, vừa rồi đại ca đều đã nhìn thấy rõ ràng, quan hệ giữa chúng ta, em muốn phủ nhận cũng vô dụng”.
“Nói không sai, tìm phải người đàn ông nhu nhược như vậy, chỉ có thể trách cô mắt mù”.
Ánh mắt hèn hạ của anh Đao Sẹo chạy khắp người Hạ Song Song, không ngừng gật đầu.
Thông thường mà nói phụ nữ bình thường rất khó khăn khi mặc áo da bó sát người, nhưng dáng người của Hạ Song Song thực sự không có gì để nói, không chỉ cao gầy thon dài, hơn nữa chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, vô cùng gợi cảm.
Cộng thêm gương mặt hoàn hảo không chút tỳ vết, chỉ cần là đàn ông nhìn thấy đều sẽ động tâm.
“Bấy bì, về sau em liền đi theo anh Đao Sẹo đi, anh đảm bảo cho em ăn ngon mặc sướng...”
Hạ Song Song tính tình nóng này làm sao có thể chịu đựng chuyện này, tức giận nói: “Cút, còn nhìn lung tung nữa, bà đây móc mắt mày ra”.
“Ôi, con cọp cái nóng tính, hiện tại bạn trai cô đã thế chấp cô em cho bọn tôi rồi, nói cái gì cũng vô dụng”.
Đao Sẹo khoát tay, nói với đám côn đồ phía sau: “Các anh em, đưa cô em này lên xe cho anh mày”.
Hắn ta vừa ra lệnh, lập tức có bốn năm tên côn đồ xông lên, những người này tranh nhau lên trước, xem ra chúng đều muốn sàm sỡ Hạ Song Song, chấm mút một chút.
Diệp Phi Nhiên nhếch khoé miệng cười đầy sâu xa, bày ra một vẻ mặt sợ hãi, liên tục lùi về sau mấy bước, trốn phía sau Hạ Song Song.
Hạ Song Song tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, biết mình lại bị người này lợi dụng rồi .
“Bọn mày đều cút ngay, tao và anh ta không có bất kỳ quan hệ nào cả”.
Nhưng bất luận cô ta giải thích như thế nào, đám côn đồ này căn bản không nghe, chìa tay tóm về phía cô ta.
“Khốn khiếp, mấy tên không có đầu óc!”
Hạ Song Song mắng một câu, biết mình hôm nay không tránh khỏi rồi, chỉ có thể phát tiết toàn bộ lửa giận trong lòng lên người mấy tên côn đồ này.
Cô ta vung nắm đấm lên, đánh mạnh vào mũi một tên côn đồ, tiếp đó nhấc chân lại đá bay tên côn đồ bên cạnh.
Mấy tên côn đồ này không có công phu như Thiết Đầu, trong nháy mắt, toàn bộ đã bị Hạ Song Song đánh ngã xuống đất.
Đao Sẹo cực kỳ hoảng sợ, nằm mơ cũng không ngờ được cô gái này lại giỏi đánh nhau như vậy, hắn ta quay đầu chạy, lại bị Hạ Song Song một cước đạp ngã, sau đó hai đôi giày cao gót cao mười phân điên cuồng phát tiết trên người hắn ta.
“Tên khốn khiếp, cho mày không dùng não nè, cho mày muốn bắt bà mày nè, người ta bảo gì là tin thế nè...”
Nhưng sao đám này có thể là đối thủ của Diệp Phi Nhiên được, họ đã bị quật ngã trong phút mốt, sau đó đau đớn nằm hết cạnh người đàn ông trung niên rồi liên tục kêu ca.
Mã Văn Bác nói: “Họ Diệp kia, anh có biết mình vừa làm gì không? Anh dám đánh người của cục Y Tế, gây hoạ lớn rồi đấy.
Mau bồi thường cho họ một triệu đi, không thì tôi sẽ gọi báo cảnh sát ngay, cho nửa đời sau của anh ăn cơm nhà nước nuôi luôn”.
Diệp Phi Nhiên nhìn anh ta rồi cười mỉa: “Được thôi, anh gọi luôn đi, dẫu sao tôi ăn nhiều loại cơm rồi, còn thiếu mỗi cơm tù thôi”.
Mã Văn Bác đứng hình, không ngờ Diệp Phi Nhiên lại không sợ mấy lời đe doạ của mình, anh ta lấy điện thoại ra rồi nói tiếp: “Tôi không thèm đùa cợt với anh, tôi mà gọi là anh hối không kịp đấy”.
Tần Giai Kỳ nhỏ giọng nói: “Phi Nhiên, hình như anh hơi kích động đó, hay mình bồi thường chút đi”.
Tuy cô ấy là người nhà họ Tần, nhưng hôm nay Diệp Phi Nhiên đã gây hoạ lớn, đúng là rất khó giải quyết ổn thoả. Nếu có thể dùng tiền để xử lý thì là tốt nhất.
Tần Giai Kỳ nói rất nhỏ, nhưng Mã Văn Bác vẫn nghe thấy được, anh ta vênh váo nói: “Nghe thấy chưa? Thế mới là cách làm sáng suốt nhất đó”.
Song, Diệp Phi Nhiên lại xua tay nói: “Không cần, giờ anh cứ gọi báo cảnh sát đi, đứa nào không gọi thì làm con chó”.
Thái độ của anh vượt ngoài dự đoán của Tần Giai Kỳ, điều khiến cô ấy ngạc nhiên hơn là Mã Văn Bác cầm điện thoại rồi nhưng chần chừ mãi không dám gọi báo cảnh sát.
“Gọi đi, sao lâu thế? Hay định làm chó à?”
Nói rồi, Diệp Phi Nhiên giơ tay lên tát cho Mã Văn Bác một lát lăn quay ra đất.
“Mẹ kiếp, mày dám đánh ông à, có tin…”
Không chờ anh ta nói hết câu, Diệp Phi Nhiên lại kỷ niệm cho một cái tát nữa. Loáng cái, Mã Văn Bác đã bị đánh sưng mặt.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, không biết tại sao người thanh niên này lại to gan thế.
Tần Giai Kỳ bắt đầu cuống lên, cảm thấy chuyện ngày càng tệ hơn.
Người đàn ông trung niên kia nói: “Oắt con, tao nói cho mày biết hôm nay mày đã gây ra chuyện lớn rồi, mày có biết mình đã làm gì không?”
“Biết chứ, tôi đang trừ hại cho dân”.
Nói rồi, anh lại đi tới gần người đàn ông rồi giơ tay túm cổ áo ông ta, sau đó lột chiếc áo đồng phục xuống.
Mọi người trong phòng đần mặt ra, chỉ thấy phần ngực của người đàn ông xăm hình một cái đầu sói dữ tợn, hai cánh tay cũng có hình xăm con rắn.
Diệp Phi Nhiên vẫn chưa dừng lại ở đó, anh đi tiếp sang chỗ mấy người khác rồi cũng lột sạch đồ của họ, chỉ để lại mỗi cái quần lót.
Mọi người ngạc nhiên phát hiện ra rằng trên người họ đều có các hình xăm khác nhau, người xăm hình đầu sói, người xăm con hổ, có tên béo còn xăm hình con gấu rất buồn cười ở ngực.
Tần Giai Kỳ ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Nhiên, chuyện gì thế?”
Tuy không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô ấy có thể đoán được chút manh mối. Chính quyền Hoa Hạ có một quy định rõ ràng là quan chức không được xăm hình.
“Đám này toàn giả mạo, họ không phải người của cục Y Tế gì đâu, toàn dân xã hội đóng giả thôi”.
Khi trưởng khoa Lưu giả mạo kia không nhận ra Chu Vĩnh Lương, anh đã thấy là lạ, vì làm gì có trưởng khoa nào của bộ Y Tế không biết bộ trưởng chứ.
Nhờ nhìn bằng thần thức mà Diệp Phi Nhiên có thể lập tức phát hiện những người này đều xăm mình, rõ ràng họ là dân xã hội giả mạo.
Mã Văn Bác lập tức đần người ra rồi tái mét mặt.
Anh ta cứ tưởng Diệp Phi Nhiên là một tên nghèo hèn ngu dốt, chỉ cần tìm vài người mặc đồng phục là có thể doạ được anh, sau đó lừa được chút tiền bù đắp cho sự mất mặt của ngày hôm nay.
Nhưng nào ngờ anh lại đang ngồi với cục trưởng của cục Y Tế, càng không ngờ anh có thể nhìn thấy vạn vật bằng thần thức.
Diệp Phi Nhiên đi tới gần anh ta rồi ngồi xổm xuống, sau đó giễu cợt nói: “Anh Mã, anh giả mạo thành quen rồi à? Anh tặng cho Chu Lâm Lâm chiếc vòng cứng như đá với cái túi fake là quá lắm rồi, giờ còn thuê một đám lưu manh đóng giả quan chức nhà nước nữa”.
Chu Vĩnh Lương tức giận nói: “Không ra thể thống gì cả! Chuyện này phải nghiêm trị, giờ tôi sẽ báo cảnh sát để người của công an vào cuộc”.
“Đừng đừng, có gì thì bình tĩnh thương lượng!”, Mã Văn Bác cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh ta có vẻ cầu xin nói: “Chúng ta bàn chuyện bồi thường được không? Anh muốn bao nhiêu tôi cũng đưa”.
Thấy dáng vẻ đáng thương của Mã Văn Bác, Tần Giai Kỳ phì cười, sự việc đảo lộn nhanh quá. Ban nãy, Mã Văn Bác còn lên mặt doạ nạt người khác, giờ đã chủ động xin bồi thường rồi.
“Cục trưởng Chu, nếu họ đã muốn vậy thì mình chiều thôi”, Diệp Phi Nhiên nhìn Mã Văn Bác rồi nói: “Anh dẫn người đến gây rối ở chỗ tôi, làm hỏng thanh danh của khách sạn này, còn đuổi bao khách của tôi đi nữa.
Anh nói xem định đền cho tôi bao nhiêu đây?”
Mã Văn Bác: “100 nghìn, tôi sẽ bồi thường 100 nghìn”.
“100 nghìn? Nhiều quá nhỉ!”, Diệp Phi Nhiên tỏ vẻ coi thường: “Anh vừa đòi tôi một triệu đấy, sao giờ đền tôi có 100 nghìn? Ki bo thế!”
“Tôi…”
Mã Văn Bác đang hối hận muốn chết, rõ ràng anh ta chỉ định kiếm một món thôi, nào giờ lại tự giẫm lên chân mình.
Anh ta do dự một lát, cuối cùng đành cắn răng nói: “Thế tôi đền cho anh một triệu”.
“Một triệu không đủ, gây tổn hại cho khách sạn của tôi bét cũng phải đền gấp đôi, hai triệu!”
“Anh… sao anh không đi ăn cướp luôn đi?”
Mã Văn Bác nói: “Hai triệu nhiều quá, tôi không có”.
Diệp Phi Nhiên cười khẩy, sau đó nói với Tần Giai Kỳ: “Đóng giả quan chức, doạ nạt đòi một triệu thì sẽ bị xử bao năm theo luật Hoa Hạ nhỉ?”
Tần Giai Kỳ: “Bét cũng tám đến mười năm”.
Diệp Phi Nhiên: “Anh Mã, giờ anh chọn hai triệu hay mười năm tù?”
“Thằng khốn, coi như mày giỏi!”
Mã Văn Bác không thể ngồi tù được, cực chẳng đã, anh ta đành lấy chi phiếu ra rồi viết con số hai triệu lên rồi đưa cho Diệp Phi Nhiên.
Diệp Phi Nhiên cầm xong thì nói: “Anh giỏi làm giả lắm, ai biết chi phiếu này có phải hàng fake hay không, thôi cứ lấy tiền mặt cho tôi đi”.
“Anh…”
Mã Văn Bác đành rút điện thoại ra rồi chuyển tiền vào tài khoản cho Diệp Phi Nhiên.
“Giờ tôi đi được chưa?”
Diệp Phi Nhiên vừa tiếp quản khách sạn đã kiếm được hai triệu nên rất vui, anh nói: “Lượn đi, sau đừng để tôi thấy mặt nữa”.
Mã Văn Bác lườm Diệp Phi Nhiên cháy thịt, sau đó dẫn người của mình chuồn thẳng.
Sau chuyện đó, mọi người không còn hứng ăn uống nữa. Chu Vĩnh Lương đã rời đi, Diệp Phi Nhiên giao việc của khách sạn lại cho Lưu Khải, sau đó đi ra ngoài với Tần Giai Kỳ.
Tần Giai Kỳ hỏi: “Anh biết họ là giả từ trước rồi à?”
Diệp Phi Nhiên: “Đương nhiên, làm gì có trưởng khoa nào không biết cục trưởng”.
“Thế sao anh biết trên người họ có hình xăm”.
Ngô Bình nhìn Tần Giai Kỳ một cách ẩn ý rồi nói: “Vì tôi có đôi mắt nhìn xuyên thấu, có thể nhìn xuyên quần áo”.
Chương 27: Thu phí bảo kê
Trong lúc nói chuyện anh lơ lễnh nhìn Tần Giai Kỳ, sau khi nhìn thấy cảnh sắc dưới làn váy của cô ấy thì lập tức thấy mũi mình nóng lên, dáng người của cô nàng này đẹp vượt mức cho phép.
Thêm một chút thì mập, bớt một chút lại thành gầy, đúng là đẹp như tượng Venus, chỉ là có thêm đôi tay nõn nà so với bức tượng kia.
Chính vì vậy nên Diệp Phi Nhiên chỉ nhìn một lát đã thấy bị kích thích nên anh vội ngoảnh đi, sợ không kìm được mà chảy máu mũi, như thế thì mất mặt lắm.
Trông thấy vẻ mặt của Diệp Phi Nhiên, lại nhới tình cảnh hai lần họ xuất hiện cùng nhau, Tần Giai Kỳ giật bắn mình. Nếu đúng là Diệp Phi Nhiên có đôi mắt nhìn xuyên thấu thì cô bị anh nhìn thấy hết rồi à?
Nghĩ vậy, Tần Giai Kỳ lập tức sợ hãi rồi giơ tay lên ôm ngực, sau đó bực dọc nói: “Anh có nói thật không thế?”
“Đương nhiên là chém gió rồi, làm gì có ai nhìn xuyên thấu được?”
Diệp Phi Nhiên vội lảng sang chuyện sang: “Chỉ khả năng quan sát của tôi tốt hơn cô thôi, ban nãy ngực người kia lộ ra một góc của hình xăm nên tôi mới nhìn thấy”.
Nghe anh nói vậy, Tần Giai Kỳ thấy cũng hợp lý nên thở phào một hơi nói: “Thế còn được, đúng là sợ hết hồn!”
Diệp Phi Nhiên lại lén nhìn xuyên thấu vào ngực của Tần Giai Kỳ, sau đó lập tức đỏ mặt, tim đập như đánh trống. Cảnh này có tính kích thích quá lớn nên anh vội vàng quay đi.
Thấy thế, Tần Giai Kỳ bực mình nói: “Sao anh không nhìn tôi? Lẽ nào trông tôi xấu xí lắm à?”
Diệp Phi Nhiên thầm than trời, phụ nữ đúng là giống loài kỳ lạ, nhìn không được, không nhìn cũng không xong, rốt cuộc phải làm sao đây?
May mà họ nhanh chóng đến bãi đậu xe, Tần Giai Kỳ lên xe rời đi, còn Diệp Phi Nhiên cũng về phòng khách sạn của mình.
So ra thì phòng khách sạn có điều kiện tốt hơn ký túc nhiều, quan trọng nhất là yên tĩnh, không lo bị người khác quấy rầy trong lúc tu luyện.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phi Nhiên phấn chấn rời khỏi khách sạn rồi đi ăn ké bữa sáng với mẹ.
Âu Dương Lam nấu ăn rất ngon, Diệp Phi Nhiên đã ăn sáng ở nhiều nơi nhưng thấy không ở đâu ngon bằng bánh bao của mẹ.
Diệp Phi Nhiên không ăn gì mà muốn chạy về ăn sáng do mẹ nấu, tiện thể giúp mẹ ít việc.
Quán ăn sáng của Âu Dương Lam cách đây không xa, ở thôn Thành Trung của khu Đông Thành, chỗ này đang được gọi giải toả rồi nhưng mãi người dẫn chưa chịu đi.
Mấy năm trước, Âu Dương Lam bị mấy người em trai đuổi ra khỏi nhà nên đã một mình đến Giang Nam thuê một căn nhà hơn chục mét vuông để kinh doanh quán ăn sáng, vất vả kiếm tiền cho hai anh em Diệp Phi Nhiên đi học.
Em gái Âu Dương Tinh kém Diệp Phi Nhiên một tuổi, đang học đại học ở thành phố Giang Bắc.
Con nhà nghèo thì phải chịu khó, tuy được nghỉ thì Âu Dương Tinh cũng đi làm chứ không về.
Nhớ đến những gì Âu Dương Lam đã dành cho mình trong những năm qua, Diệp Phi Nhiên không khỏi thấy cảm động, tuy anh chỉ là con nuôi, nhưng mẹ luôn đối xử với anh như con ruột, thậm chí còn yêu chiều hơn cả con gái ruột.
Môi trường sống ở thôn Thành Trung cực kém, các toà nhà xung quanh đã đổ nát, nước cống cạnh đó bốc mùi hôi thối, tối qua lại có mưa nên giờ đường đi rất lấy lội.
Diệp Phi Nhiên vừa đi vừa cau mày, Âu Dương Lam thuê nhà ở đây cũng vì giá rẻ.
May mà anh có tiền và cũng có khách sạn riêng, sau này mẹ và em gái không phải chịu khổ nữa rồi.
Từ sau khi ở bệnh viện Giang Nam về, Âu Dương Lam đã không còn thấy đau đầu chóng mặt như trước nữa, toàn thân tràn đầy sinh lực nên làm gì cũng phấn chấn như trẻ ra cả chục tuổi.
Sáng nay, bà bắt đầu bán bánh. Vì bánh bao ngon nên rất đông khách, loáng cái đã hết quá nửa chục lồng bánh.
Trong lúc bà đang bận rộn thì có bốn, năm tên côn đồ ăn mặc loè loẹt đi vào quán.
“Bà chủ, làm ăn tốt quá nhỉ!”
Tên đi đầu mặc áo sơ mi hoa, đầu kiểu undercut lên tiếng.
Trông thấy đám đó, Âu Dương Lam thoáng vẻ sợ hãi, sau đó cố tươi cười nói: “Chào các cậu, quán tôi trông đông khách vậy thôi, chứ không kiếm được bao nhiêu đâu.
Các cậu đã ăn sáng chưa? Tôi vừa có bánh ra lò, còn nóng đấy, mọi người cứ ăn tự nhiên”.
Tên kia nói: “Đừng phí lời, khi nào bà mới trả tiền bảo kê tháng này đây?”
“Xin các cậu thư thư cho mấy hôm, dạo này tôi thật sự không có tiền, lại mới ra viện nữa…”
Tên kia lạnh mặt rồi hống hách nói: “Thư cái con khỉ! Bà đi viện thì liên quan gì đến bọn này? Miễn là còn sống thì phải nộp tiền bảo kê, không được thiếu một xu!”
Âu Dương Lam thoáng vẻ tức giận, nhưng vẫn cố nhịn, sau đó lấy cái túi dắt ở bên hông ra rồi rút một tờ tiền nói: “Hôm nay tôi mới bán được từng này thôi”.
Tên tóc vàng khác tiến lên giằng lấy tờ tiền có giá trị cao nhất rồi nói: “Tiền này ăn bữa cơm còn không đủ, ít nhất bà phải trả 1000 cho tháng này”.
Âu Dương Lam cầu xin nói: “Tôi bán bánh bao một tháng kiếm được có hai đến ba nghìn thôi, tôi còn phải ăn và nuôi con nữa nên làm gì có nhiều tiền đâu”.
Tên đầu undercut nói: “Mẹ con mụ này bị đần à? Không biết gì mới là quan trọng hả? Tiền này là Ma Cửu gia thu, thế con bà đi học quan trọng hay thể diện của Ma cửu gia quan trọng hả?”
Tên tóc vàng nhấc chân lên đạp đổ lồng bánh bao, làm bánh bao rơi hết xuống đất.
“Không nộp tiền thì bà đừng mơ bán bánh nữa, sau hít khí trời mà sống đi”.
Thấy đám lưu manh vô lý như vậy, khách đến mua cũng bực mình. Nhưng họ biết đây toàn là đàn em của Ma Cửu - đại ca xã hội đen của Đông Thành nên không dám dây vào, tức cũng không dám nói gì.
Lúc này, chú Trương bán bánh quẩy ở bên cạnh nói: “Một mình bà ây phải nuôi hai đứa con ăn học cũng không dễ gì, hay các cậu thư thư thêm vài hôm nữa đi”.
“Thư cái con khỉ, con bà ta chứ có phải con tôi đâu mà tôi phải lo?”, tên đầu undercut nói: “Ông còn lo chuyện bao đồng nữa là tôi đập sạp hàng của ông đấy”.
Chú Trương thở dài một hơi rồi im bặt, tuy chú ấy thương Âu Dương Lam nhưng đám này thật sự rất ngang tàng.
Tên đầu undercut nói: “Lấy túi của bà ta đây xem có tiền không nào”.
Tên tóc vàng đáp lời rồi đi tới cạnh Âu Dương Lam, sau đó giơ tay giật chiếc túi ở hông của bà.
Âu Dương Lam biến sắc mặt, 20 nghìn mà Diệp Phi Nhiên cho đều ở trong túi nên bà ấy vội vang giơ hai tay ra bảo vệ.
“Làm gì đấy, các người không được lấy túi của tôi…”
Tên đầu undercut: “Biết ngay có tiền mà, cướp cho tao!”
Tên tóc vàng giơ tay ra giật túi, tuy Âu Dương Lam liều mạng giữ chặt nhưng sức phụ nữ lớn tuổi sao đọ được với thanh niên.
Hai bên giằng co một lát thì tên tóc vàng giật mạnh một cái, cái túi rách đôi, tiền bên trong rơi ra ngoài.
“Có tiền thật này, mẹ nó còn giả nghèo chứ!”
Tên tóc vàng chửi bới vồ tiền, nhưng đúng lúc này có một bàn chân xuất hiện rồi đạp mạnh vào tay hắn.
Chương 28: Ăn bánh bao
“A…”
Tên tóc vàng la hét thất thanh, sức của cái chân kia quá mạnh, hắn thấy bàn tay của mình sắp nát ra rồi.
Người đến chính là Diệp Phi Nhiên, lúc anh tới nơi thì vừa hay thấy nhóm côn đồ này đang bắt nạt mẹ mình nên lập tức nổi giận và ra tay hết sức.
Tên đầu undercut giật bắn mình, họ là đàn em của Ma Cửu gia, bình thường đều rất hống hách nhưng không một ai dám ho he gì.
Vậy mà cậu thanh niên này dám ra tay với họ, lẽ nào chán sống rồi?
Gã vẫy tay với hai tên đàn em khác: “Mẹ kiếp, đập nó đi!”
Hai tên kia lập tức nổi sát ý rồi rút dao ra tấn công Diệp Phi Nhiên.
Mọi người xung quanh đều toát mồ hôi thay Diệp Phi Nhiên, lũ côn đồ này rất độc ác chứ không phải trò đùa.
Hai tên kia đi tới gần Diệp Phi Nhiên thì không chút do dự đâm dao qua.
Nhưng tay họ chợt đau dữ dội, không biết tại sao mà con dao lại cắm ngược vào tay họ.
“A…”
Hai tên đó sờ cánh tay bị thương của mình rồi kêu như lợn bị chọc tiết.
Diệp Phi Nhiên đá bay tên tóc vàng, rồi đi về phía tên đầu undercut.
Thấy anh nhẹ nhàng giải quyết ba tên đàn em của mình, tên đầu undercut phát hoảng, sau đó lùi lại rồi lo sợ nói: “Cậu… cậu muốn gì? Tôi nói cho cậu biết, Ma Cửu gia là…”
Không chờ gã nói hết câu, Diệp Phi Nhiên đã giơ tay lên rồi tát cho gã một phát.
Tên đầu undercut lăn vài vòng dưới đất, sau đó hộc ra một ngụm máu có lẫn cả răng.
“Thằng chó, mày dám đánh tao à? Ông mày là đàn em của Ma Cửu gia đấy…”
Chát… chát…
Diệp Phi Nhiên tát thêm cho gã mấy phát nữa, tên đầu undercut đã bị đánh sưng mặt, sau đó thức thời mà ngậm miệng, vì biết hôm nay gặp trúng đối thủ rồi.
Lúc này, Âu Dương Lam mới hoàn hồn lại, sau đó vội vã cản Diệp Phi Nhiên: “Con trai đừng đánh nữa, không dây vào bọn nó được đâu”.
Thấy bà ấy sợ mình, tên đầu undercut bắt đầu vênh váo trở lại rồi lơ lớ nói: “Tao nói cho mẹ con mày biết, đắc tội với Ma Cửu gia rồi thì sau đừng hòng sống ở đây nữa…”
“Im miệng ngay…”
Diệp Phi Nhiên đá cho gã lăn dưới đất rồi ngoảnh lại nói với mẹ mình: “Mẹ cứ kệ đó, chuyện hôm nay cứ để con xử lý”.
Âu Dương Lam thoáng do dự rồi nói: “Cũng được, nhưng con phải cẩn thận đấy, đừng làm to chuyện”.
Diệp Phi Nhiên gật đầu rồi chỉ vào bánh bao rơi dưới đất, sau đó nói với bốn tên côn đồ: “Các người làm đó hả?”
Cảm nhận được sát khí trên người anh, nhóm kia sợ mất mật, bao oai phong trước đó đều bay sạch, không một ai dám lên tiếng.
“Không nói hả, không nói thì tao sẽ đánh gãy chân chúng mày”.
Diệp Phi Nhiên nói xong thì đi về phía chúng.
“Anh ơi, đừng mà, tôi nói…”, nhóm kia đã bị doạ sợ, biết không Diệp Phi Nhiên không dễ dây vào nên cả ba chỉ vào tên tóc vàng rồi nói: “Là nó đá đấy anh”.
“Tôi… tôi…”
Tên tóc vàng tái mặt, nếu biết con Âu Dương Lam siêu thế này thì còn lâu hắn mới ra mặt, đúng là xui xẻo mà.
Diệp Phi Nhiên đi về phía hắn rồi lạnh lùng nói: “Đá bằng chân nào?”
Cảm nhận được sát khí trên người anh, tên tóc vàng nghệt mặt ra, vô thức chỉ vào chân phải rồi nói: “Bên này…”
Hắn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy một tiếng rắc, chân phải của hắn đã bị Diệp Phi Nhiên đạp gãy.
Tên tóc vàng ôm chân rồi kêu oai oái.
Mọi người xung quanh đều bết ngờ, có người biết Diệp Phi Nhiên, người thì không, nhưng hấu hết đều không ngờ anh lại ra tay mạnh thế.
Xưa nay, anh luôn có tính cách hiền hoà, không mấy khi nóng giận. Nhưng người mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn chính là giới hạn của anh, không ai được phép bắt nạt bà.
Huống hồ, đám này còn xưng bá ở đây, bắt nạt dân lành, đòi tiền bảo kê nên chúng đáng bị như vậy.
Tên đầu undercut đã thấy được sự hung hãn của Diệp Phi Nhiên nên vội nói: “Anh ơi, chúng tôi sai rồi, chúng tôi mắt mù nên xin anh tha cho lần này”.
“Tha cũng được thôi”, Diệp Phi Nhiên giơ tay nhặt bánh bao lên rồi nói: “Ăn hết chỗ bánh bao này đi”.
“Hả…”
Tên đầu undercut có vẻ do dự, bánh bao rơi xuống đất đã lâu nên dính đầy bụi bẩn, có vài cái còn rơi vào nước bẩn, giờ sao ăn được chứ?
“Không ăn hả? Thế lúc đạp đổ đồ ăn, các người nghĩ gì hả?”
Diệp Phi Nhiên lạnh lùng nhìn bốn người kia rồi nói: “Một là ăn hết chỗ bánh bao này, hai là tôi phế cả lũ luôn, chọn đi”.
“Tôi ăn, anh đừng làm gì nữa, tôi ăn…”
Tên đầu undercut biết Diệp Phi Nhiên không nói đùa nên cầm một cái bánh lên ăn luôn.
Mấy tên khác cũng không dám do dự mà cầm bánh dưới đất lên cho vào miệng nhai.
“Đáng đời lũ khốn…”
“Ngày thường mình bị chúng hành đến khổ, nay có cậu kia trút giận hộ rồi…”
“Chúng nó hở ra là phá hàng phá quán, nay gặp quả báo rồi…”
Thấy bốn tên lưu manh bị như vậy, mọi người ở xung quanh đều rất hả hê.
Bánh bao do Âu Dương Lam đều to và nhiều nhân, đám kia mỗi người ăn bốn, năm cái xong là không thể ăn thêm được nữa.
Thấy vẫn còn hơn hai mươi cái bánh, tên đầu undercut đau khổ nói: “Anh ơi, chúng tôi không ăn được nữa rồi, có thể mang về ăn dần được không?”
Diệp Phi Nhiên: “Phải ăn bằng hết, thừa cái nào tôi chặt chân cái đấy”.
“Ách…”
Bốn tên kia đần mặt ra rồi vội vàng ăn tiếp luôn.
Hơn chục phút sau, bụng tên nào cũng căng như trống, bánh bao dưới đất đã được ăn hết.
Chắc từ giờ trở đi, chúng nhìn thấy bánh bao sẽ bị ám ảnh và không dám ăn lại lần nào nữa.
“Anh ơi, giờ chúng tôi đi được chưa?”
Tên đầu undercut nói lí nhí, không dám nói to vì sợ sẽ oẹ ra bánh mất.
Gã thầm thề là cả đời này sẽ không bao giờ ăn bánh bao nữa.
Diệp Phi Nhiên: “Muốn đi hả? Trả tiền bánh đi, làm gì có chuyện ăn xong không trả tiền?”
Tên đầu undercut rút tiền ra nói: “Đây ạ, không cần trả lại đâu”.
Diệp Phi Nhiên: “Không đủ, bánh này 100 đồng một cái”.
Tên đầu undercut: “Hả? Gì mà đắt thế, bình thường có một đồng một cái thôi mà?”
Diệp Phi Nhiên: “Bánh mẹ tôi làm đáng giá đó, có vấn đề gì không?”
Chương 29: Đến hỏi tội
“Không ạ…”
Tên đầu undercut sợ chết khiếp nên vội vàng móc túi cả bốn người rồi lấy bốn, năm nghìn ra đưa cho Diệp Phi Nhiên.
“Anh ơi, chúng tôi chỉ có bằng này thôi, anh thả chúng tôi đi được chưa?”
Diệp Phi Nhiên vẫn chưa hài lòng, nhưng Âu Dương Lam đã nói: “Con trai, mau cho họ đi đi”.
“Nể mặt mẹ tôi nên chuyện hôm nay tôi bỏ qua, biến hết đi.
Nhưng hãy nhớ cho rõ, lần sau không được phép thu tiền bảo kê ở đây nữa, không thì tôi gặp các người lần nào sẽ đánh lần đấy, rõ chưa?”
“Rồi ạ”.
Đám côn đồ như được đại xá, lập tức bò dậy rồi nhếch nhác rời đi.
“Cậu bạn, được lắm, hôm nay cậu đã trút giận thay chúng tôi rồi…”
“Tốt quá rồi, lũ khốn ấy nên bị cho một trận, tôi mà giỏi được như cậu thì cũng dạy chúng một bài học rồi…”
Thấy lũ lưu manh bị xử lý, các hàng xóm ở quanh đều vui mừng, sau đó không ngừng khen ngợi Diệp Phi Nhiên.
Nhưng cũng có người lo lắng, chú Trương ở sát vách đi tới gần nói: “Tiểu Nhiên, lần này cháu gây hoạ lớn rồi, lũ kia không đáng sợ, nhưng Ma Cửu gia sau lưng chúng mới là khiếp.
Cháu đánh đàn em của ông ta thì có khác nào vả vào mặt ông ta đâu, kiểu gì ông ta cũng không để yên. Cháu mau đi đi, không chờ lát nữa sẽ có thêm phiền phức đấy”.
Nghe ông ấy nói vậy, Âu Dương Lam lập tức sốt sắng: “Con trai, con mau đi đi, ở đây cứ để mẹ”.
“Gì mà mẹ cuống lên thế”, Diệp Phi Nhiên phì cười nói: “Từ nay trở đi có chuyện gì con sẽ lo hết, mẹ cứ yên tâm, chỉ là lũ côn đồ tép riu thôi mà, không có gì ghê gớm đâu”.
Chú Trương lo lắng nói: “Tiểu Nhiên, chú Trương biết cháu rất giỏi đánh đấm, nhưng cháu có đánh lại cả chục người không?
Ma Cưu gia kia có nhiều đàn em lắm, mà đứa nào cũng rất độc ác. Nghe chú Trương khuyên, cháu mau đi đi”.
Diệp Phi Nhiên cũng biết ông ấy có ý tốt nên không giải thích nhiều mà cười nói: “Chú yên tâm, hôm nay không chỉ có cháu đi, mà mẹ cháu cũng sẽ chuyển chỗ”.
Anh ngoái lại nói với Âu Dương Lam: “Mẹ đi với con nhé”.
“Con trai, chúng ta sẽ đi đâu? Đi có lâu không? Hay con đi một mình đi, mẹ sẽ trụ ở đây, mẹ là phụ nữ nên chúng không thể làm gì được đâu”.
Theo Âu Dương Lam thấy, con trai mình đã chọc vào Ma Cửu gia nên định đi trốn một thời gian.
Chuyện về khách sạn không thể nói rõ trong đôi ba câu được, Diệp Phi Nhiên nói: “Mẹ, chúng ta không đi trốn mà là có việc quan trọng con cần nhờ mẹ làm, sau này mẹ sẽ không quay về đây nữa”.
Âu Dương Lam ngạc nhiên hỏi: “Không về nữa ư? Nhưng mình đã trả tiền thuê một năm rồi”.
“Kệ nó, tặng cho chú Trương nốt chỗ đó đi”.
Bây giờ, Diệp Phi Nhiên không thiếu vài nghìn tiền thuê nhà đó. Vả lại, nhiều năm qua đúng là chú Trương đã giúp đỡ mẹ anh nhiều. Sau đó, anh đã đưa số tiền ban nãy của bọn côn đồ sang cho ông ấy.
“Nhiều n ăm qua, chúng đã bắt nạt hàng xóm láng giềng ở đây, mọi người tự chia nhau số tiền này đi ạ, ít nhiều cũng bù đắp được phần nào”.
Chú Trương nói: “Tiểu Nhiên, đây là tiền cháu lấy được nên cứ giữ lấy, còn nhà thì để chủ trả tiền thuê lại cho mẹ con cháu”.
“Không cần đâu chú, chú cứ giữ đi ạ”.
Diệp Phi Nhiên đưa tiền cùng chìa khoá nhà cho chú Trương, sau đó nói với Âu Dương Lam: “Mẹ, mình đi thôi”.
Âu Dương Lam nói: “Sao vội thế được, dù đi thì cũng chờ mẹ dọn đồ đã chứ”.
“Có gì hay đâu mà dọn ạ, quần áo này cũ hết rồi mẹ bỏ luôn đi, lát con mua đồ mới cho mẹ”.
Diệp Phi Nhiên biết mẹ mình cả đời sống tiết kiệm, nhưng giờ anh có tiền rồi nên không muốn bà phải chịu khổ như trước nữa.
“Không được, có nhiều đồ mẹ muốn mang đi lắm. Con còn chưa lấy vợ, dù có tiền cũng không được tiêu linh tinh như thế”.
Âu Dương Lam không chịu, tay cầm theo cái túi lớn rồi vào trong nhà nhét hết đồ vào.
“Mẹ mang ít đồ thôi, con sẽ mua mới sau”.
Diệp Phi Nhiên hết cách, nhà quá nhỏ, hai người cùng vào còn phải chen chúc nên anh chờ ở ngoài.
Một lát sau, điện thoại của anh đổ chuông. Máy vừa kết nối thì Hạ Song Song đã tức tối gào lên: “Diệp Phi Nhiên, anh đang ở đâu?”
“Tôi ở thôn Thành Trung, có việc gì à?”
“Đương nhiên là có rồi, anh gửi định vị cho tôi, tôi sẽ đến ngay”.
“Được”.
Tuy thấy cô nàng này có vẻ đến gây sự với mình, nhưng Diệp Phi Nhiên không bận tâm, vẫn gửi định vị cho cô.
Hạ Song Song xử lý công việc xong, sau khi xử lý chuyện của nhóm Thiết Đầu, cô ấy mới biết mình là người chịu tội thay. Thì ra, đám này nhắm vào Diệp Phi Nhiên.
Nếu đổi thành người khác thì cô ấy không nói làm gì, nhưng lại là “ông chú” trời đánh mà cô ghét nhất kia, hại cô hỏng một chiếc Jetta. Cô ấy không thể nào nuốt trôi cục tức này được nên làm việc xong là phải đến tìm anhhoir tội ngay.
Cô ấy lái chiếc xe sang nhanh như chóp đến thôn Thành Trung thì thấy đường xá ở đây rất kém, bánh xe lún xuống nên không đi được.
“Khốn kiếp, sao lại đến nơi quái quỷ này chứ”.
Hạ Song Song chửi thề một câu, sau đó đỗ xe rồi xuống đi bộ.
Diệp Phi Nhiên nhìn thấy cô nàng mặt hằm hằm đi từ xa tới thì không khỏi cười thầm.
“Họ Diệp kia, anh nói rõ cho tôi, chuyện hôm qua rốt cuộc là thế nào?”
Hạ Song Song đi tới gần rồi bực dọc hỏi.
Song, Diệp Phi Nhiên chỉ bình thản đáp: “Thế nào là thế nào? Tôi đã cứu ông cô, sau đó được nâng lên ngang hàng vai vế với ông ấy, giờ tôi là chú cô đấy nhé”.
“Bớt nói linh tinh đi, anh biết tôi đang nói đến chuyện gì mà”, Hạ Song Song nghiến răng nói: “Tôi đang nhắc đến chuyện đám lưu manh sau đó kìa”.
“Cô hỏi chuyện đó hả, tuy về sau tôi đã cứu cô, nhưng tôi là người tốt nên đó cũng là việc nên làm thôi, không cần cảm ơn đâu”.
“Cảm ơn cái con khỉ!”
Hôm nay, Hạ Song Song mặc bộ đồ da làm tôn lên vóc dáng bốc lửa, khuôn ngực tròn đầy của cô ấy nhô lên khiến Diệp Phi Nhiên cảm thấy rạo rực.
“Rõ ràng bọn đó nhằm vào anh, nhưng chị đây lại lãnh hậu quả”.
Diệp Phi Nhiên có vẻ châm chọc nói: “Cô đổ oan cho tôi rồi, khi ấy tôi có nói gì đâu, cũng không bảo bọn kia đập xa cô hay bảo cô ra chịu trận hộ tôi.
Toàn là cô giành mà, liên quan gì tới tôi chứ?”
“Anh… đúng là tên vô lại!”
Hạ Song Song ôm bụng tức mà không có chỗ phát tiết, cô ấy nói: “Tôi không cần biết, giờ anh phải đi theo tôi đến đồn nói rõ chuyện đó”.
Giờ nhìn thấy Diệp Phi Nhiên là cô ấy phát bực nên quyết định sẽ dẫn anh về đồn rồi nhốt lại 24 tiếng cho bõ ghét.
Diệp Phi Nhiên nói: “Cô không thể như thế được, tôi có làm gì phạm pháp đâu. Vả lại, chúng ta còn có quan hệ đặc biệt, tôi là chú cô đấy”.
Nghe thấy thế, Hạ Song Song càng điên tiết hơn, cô ấy tức giận nói: “Anh có đi không? Không là tôi còng tay anh lại đấy”.
Chương 30: Tao đánh vì mày ngu nè!
Diệp Phi Nhiên đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để đối phó với cô gái bám dai như đỉa này thì đột nhiên xa xa truyền đến tiếng động cơ dồn đập, ngay sau đó ba chiếc xe địa hình chạy như bay đến.
Sau khi nhìn thấy ba chiếc xe này đến, các tiểu thương xung quanh đều lùi nhường đường, sợ tránh không kịp.
Cùng với tiếng phanh xe chói tai, ba chiếc xe này dừng trước quán bánh bao của Âu Dương Lam, mười mấy tên côn đồ nhảy xuống từ trên xe, trong tay đều cầm ống thép.
Cầm đầu là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, trên mặt có một vết sẹo dài, thẳng từ khoé mắt xuống đến hàm dưới, trông rất dữ tợn đáng sợ.
“Tiêu rồi, là người của Ma Cửu gia đến…”
“Xem ra tên nhóc này chạy không thoát, vẫn bị người ta chặn ở đây rồi...”
“Chuyện hôm nay lớn rồi, tên cầm đầu kia là anh Đao Sẹo, thủ đoạn ác độc...”
Hạ Song Song nhìn thấy mấy tên côn đồ kia, lại nghe những lời bàn tán xung quanh, dường như đã ý thức được điều gì nên hỏi: “Những người này đến vì anh?”
Diệp Phi Nhiên cười nói: “Đúng vậy, đây là nhắm vào tôi, nhưng mà không sao cả, hiện tại bên cạnh tôi có cảnh sát”.
Hạ Song Song tức giận nói: “Lại muốn để tôi chắn giúp anh à, mơ đi!”
Với thân phận của cô thì căn bản không coi đám người kia ra gì nhưng cô cũng không muốn bị người thanh niên trước mặt lấy làm bia đỡ đạn.
Diệp Phi Nhiên nói: “Sao thế được, cô là cảnh sát, sao có thể nhìn công dân tốt như tôi bị lưu manh ức hiếp”.
“Tôi là cảnh sát, không sai, nhưng hiện tại tôi đã tan làm rồi”.
Hạ Song Song đột nhiên nghĩ tới cái gì, trên mặt lộ ra một nụ cười tinh quái, ghé vào bên tai anh nói: “Tôi nói cho anh, Hoa Hạ cấm ẩu đả đánh nhau, đợi lát nữa các anh động thủ, tôi sẽ bắt hết tất cả”.
Khi cô nói lời này, không muốn để người khác nghe thấy nên kề rất gần tai của Diệp Phi Nhiên, trông bộ dạng của hai người cực kỳ thân mật, giống như đôi tình nhân đang thủ thỉ.
“Cô như vậy cũng quá tàn nhẫn đó?”, Diệp Phi Nhiên nói: “Ý của cô là, tôi nên đứng đây để bọn họ đánh?”
Hạ Song Song cười đắc ý: “Đó là chuyện của anh, tôi không xen vào, dù sao thì nếu các anh đánh nhau, tôi sẽ bắt người, xem anh còn đắc ý với tôi thế nào”.
Nói xong, cô ta quay mặt sang bên, dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Là một cảnh sát có tinh thần chính nghĩa, không phải cô ta muốn mặc kệ mấy tên côn đồ này, mà là muốn để Diệp Phi Nhiên ra tay giúp mình bắt bọn họ.
Đến lúc đó, cô ta có thể không tốn chút sức lực nào mà vẫn bắt được mấy tên côn đồ này ra trước công lý, đồng thời còn có thể chỉnh đốn tên dám sàm sỡ mình này, xả cơn tức trong lòng, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Cô ta không hề lo lắng về thực lực của Diệp Phi Nhiên, ngay cả cao thủ như Thiết Đầu cũng bị đánh thành Thích Ca Mâu Ni, càng không cần nói đến mấy tên côn đồ bình thường này.
Lúc này Âu Dương Lam nghe thấy tiếng động, từ trong phòng đi ra: “Con trai, con mau chạy đi, chỗ này có mẹ...”
“Được rồi mẹ, chỗ này để con xử lý, mẹ mau vào trong phòng đi”.
Diệp Phi Nhiên sợ lát nữa vô tình làm Âu Dương Lam bị thương, trực tiếp đẩy bà vào trong phòng, đóng cửa phòng lại.
Lúc này đám người Đao Sẹo càng lúc càng đến gần, anh nói với Hạ Song Song: “Cảnh sát Hạ, cô xác định muốn chơi như vậy sao?”
Hạ Song Song hừ lạnh một tiếng, nâng cằm, vẻ mặt anh có thể làm gì tôi.
Diệp Phi Nhiên nhếch khoé miệng cười: “Cô gái này muốn chơi với mình, vậy là cứ chơi vui vẻ là được, xem ai chơi được ai”.
“Anh Đao Sẹo, vừa rồi chính là hắn đánh bọn em”.
Tên để đầu undercut tiến lên chỉ vào Diệp Phi Nhiên nói.
Có thể là do cảm xúc có chút kích động, tên này nấc cục dữ dội, thiếu chút nữa phun cái bánh bao trong bụng ra.
Anh Đao Sẹo tay cầm ống thép, bước lên phía trước hai bước, vẻ mặt kiêu ngạo gọi: “Tiểu tử, lá gan không nhỏ, dám động đến người của Cửu Ma gia, không muốn sống nữa sao?”
Diệp Phi Nhiên vẻ mặt sợ hãi nói: “Đại ca, vừa rồi thật sự là tôi sai rồi, về sau tôi không dám nữa. Cầu xin các anh cho tôi một cơ hội, tôi sẵn lòng đền tiền”.
Hạ Song Song vốn tưởng rằng Diệp Phi Nhiên khẳng định sẽ một lời không hợp liền động thủ, cô ở bên cạnh chờ xem kịch vui, không ngờ người này lập tức đã sợ rồi.
“Sao lại thế này? Người này võ nghệ tốt như vậy, sao sợ mấy tên côn đồ?”
Anh Đao Sẹo lại không biết những điều này, trên mặt càng lộ vẻ đắc ý, theo hắn ta thấy thì là do uy thế của mình đã chinh phục gã mặt trắng trước mặt.
“Ranh con, xem ra mày khá thức thời, sẵn lòng đền tiền đúng không? Vậy cũng được, lấy ra một triệu tệ, cộng thêm quỳ xuống xin lỗi người anh em của tao, chuyện hôm nay coi như xong”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Quỳ xuống xin lỗi không thành vấn đề, nhưng mà trên người tôi không có nhiều tiền như vậy”.
Đao Sẹo liền thay đổi sắc mặt, cả giận nói: “Không có tiền, vậy mày trêu chúng ta à?”
Diệp Phi Nhiên cuống quít nói: “Đại ca, anh đừng tức giận, hiện tại trên tay tôi không có tiền, nhưng tôi lập tức xoay sở để đưa cho anh, một triệu tệ không thiếu một đồng.
Nếu lo lắng tôi sẽ thế chấp bạn gái ở chỗ các anh trước, đợi tôi lấy tiền rồi sẽ đến chuộc lại người?”
“Thật đúng là một thằng nhu nhược, thời khắc quan trọng ngay cả bạn gái của mình cũng không cần”.
Anh Đao Sẹo quay đầu lại trừng mắt với tên đầu undercut quát mắng: “Mấy tên vô dụng các người làm mất hết mặt mũi của Cửu gia, thế nhưng lại bị tên nhu nhược này đánh thành bộ dạng thế kia”.
Hạ Song Song ở bên cạnh xem náo nhiệt, nghe thấy lời Diệp Phi Nhiên nói lập tức bốc hỏa: “Này, anh nói lung tung cái gì đấy? Tôi là bạn gái anh lúc nào”.
“Song Song, em không thể làm vậy, anh đây cũng là không còn cách nào, đợi lát nữa anh sẽ xoay sở đủ một triệu tệ chuộc em về”. Diệp Phi bày ra một vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa, vừa rồi đại ca đều đã nhìn thấy rõ ràng, quan hệ giữa chúng ta, em muốn phủ nhận cũng vô dụng”.
“Nói không sai, tìm phải người đàn ông nhu nhược như vậy, chỉ có thể trách cô mắt mù”.
Ánh mắt hèn hạ của anh Đao Sẹo chạy khắp người Hạ Song Song, không ngừng gật đầu.
Thông thường mà nói phụ nữ bình thường rất khó khăn khi mặc áo da bó sát người, nhưng dáng người của Hạ Song Song thực sự không có gì để nói, không chỉ cao gầy thon dài, hơn nữa chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, vô cùng gợi cảm.
Cộng thêm gương mặt hoàn hảo không chút tỳ vết, chỉ cần là đàn ông nhìn thấy đều sẽ động tâm.
“Bấy bì, về sau em liền đi theo anh Đao Sẹo đi, anh đảm bảo cho em ăn ngon mặc sướng...”
Hạ Song Song tính tình nóng này làm sao có thể chịu đựng chuyện này, tức giận nói: “Cút, còn nhìn lung tung nữa, bà đây móc mắt mày ra”.
“Ôi, con cọp cái nóng tính, hiện tại bạn trai cô đã thế chấp cô em cho bọn tôi rồi, nói cái gì cũng vô dụng”.
Đao Sẹo khoát tay, nói với đám côn đồ phía sau: “Các anh em, đưa cô em này lên xe cho anh mày”.
Hắn ta vừa ra lệnh, lập tức có bốn năm tên côn đồ xông lên, những người này tranh nhau lên trước, xem ra chúng đều muốn sàm sỡ Hạ Song Song, chấm mút một chút.
Diệp Phi Nhiên nhếch khoé miệng cười đầy sâu xa, bày ra một vẻ mặt sợ hãi, liên tục lùi về sau mấy bước, trốn phía sau Hạ Song Song.
Hạ Song Song tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, biết mình lại bị người này lợi dụng rồi .
“Bọn mày đều cút ngay, tao và anh ta không có bất kỳ quan hệ nào cả”.
Nhưng bất luận cô ta giải thích như thế nào, đám côn đồ này căn bản không nghe, chìa tay tóm về phía cô ta.
“Khốn khiếp, mấy tên không có đầu óc!”
Hạ Song Song mắng một câu, biết mình hôm nay không tránh khỏi rồi, chỉ có thể phát tiết toàn bộ lửa giận trong lòng lên người mấy tên côn đồ này.
Cô ta vung nắm đấm lên, đánh mạnh vào mũi một tên côn đồ, tiếp đó nhấc chân lại đá bay tên côn đồ bên cạnh.
Mấy tên côn đồ này không có công phu như Thiết Đầu, trong nháy mắt, toàn bộ đã bị Hạ Song Song đánh ngã xuống đất.
Đao Sẹo cực kỳ hoảng sợ, nằm mơ cũng không ngờ được cô gái này lại giỏi đánh nhau như vậy, hắn ta quay đầu chạy, lại bị Hạ Song Song một cước đạp ngã, sau đó hai đôi giày cao gót cao mười phân điên cuồng phát tiết trên người hắn ta.
“Tên khốn khiếp, cho mày không dùng não nè, cho mày muốn bắt bà mày nè, người ta bảo gì là tin thế nè...”