-
Chương 11-15
Chương 11: Phương thuốc vàng của Hoa Đà
“Cậu em, tốt quá rồi, vậy xin cậu giúp tôi hoàn thành phương thuốc trên đi, phần thưởng một triệu sẽ không thiếu một đồng nào đâu”.
Tào Hưng Hoa phấn khích vuốt râu, từ khi nhìn thấy hai phương thuốc do Diệp Phi Nhiên kê đơn kia thì ông ấy đã có thể nhìn ra người trẻ tuổi này không hề đơn giản.
Ông ấy đã từng nghiên cứu phương thuốc này vô số lần, cũng từng thử muôn vàn dược liệu, nhưng dược tính căn bản không thể phù hợp với mười lăm vị thuốc trước đó.
Nhưng hai vị thuốc hiện tại lại khác hoàn toàn, kết hợp với mười lăm vị thuốc phía trước rất phù hợp, rất có khả năng chính là hai trong ba vị thuốc còn thiếu kia.
Diệp Phi Nhiên khẽ lắc đầu nói: “Xin lỗi, vừa nãy vốn là tôi muốn kê hết, nhưng người của Bách Thảo Đường các ông đã nói nơi này không phải nơi mà chó mèo gì cũng có thể điền bậy cả, xem ra chúng ta không có duyên phận, ông mời cao minh khác đi”.
Nói xong, canh quay người muốn rời đi, Tào Hưng Hoa kéo tay anh lại: “Người anh em, cậu đừng đi, tuyệt đối đừng đi”.
Đăng thông báo treo giải thưởng đã lâu, nhưng ngoài Diệp Phi Nhiên, người khác ngay cả một vị thuốc cũng không phối nổi, nếu anh thật sự đi rồi thì ông ấy đi đâu tìm người được chứ.
Bản thân phương thuốc vàng của Hoa Đà chính là báu vật vô giá, hơn nữa chuyện liên quan đến sự sống chết của nhân vật lớn, đó mới là nguyên nhân mà ông ấy phải treo giải thưởng.
Bây giờ không dễ gì mới tìm được một người có thể hoàn thành phương thuốc vàng của Hoa Đà, cho dù thế nào cũng không thể buông tay.
Sau khi ngăn lại Diệp Phi Nhiên, ông ấy quay đầu nói với Lưu Hồng tức giận nói: “Đồ chết tiệt, dám nói với cậu ấy như vậy, mau xin lỗi cho tôi!
Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu ấy không tha thứ cho cậu, hôm nay cậu cút đi cho tôi!”
“Tôi…”
Lưu Hồng hoàn toàn sững sờ, đãi ngộ của Bách Thảo Đường là cao nhất trong giới y dược thành phố Giang Nam, hơn nữa với uy danh trong giới Đông y của Tào thanh Hoa, nếu bị nơi này đuổi đi, chỉ sợ sẽ không có ai chịu tuyển cậu ta cả, vậy thì hoàn toàn mất đi chén cơm rồi.
Nghĩ như vậy, cậu ta vội quỳ xuống trước mặt Diệp Phi Nhiên, giơ tay tự tát mình hai cái: “Xin lỗi, là tôi mắt chó coi thường người khác. Trong nhà tôi trên có già dưới có nhỏ, đều dựa vào một mình tôi nuôi dưỡng, cầu xin anh tha cho tôi một lần này đi!”
Diệp Phi Nhiên thở dài, người như vậy, sớm biết như vậy hà cớ gì phải làm vậy.
Nhưng từ sau khi anh được truyền thừa Cổ Y Môn, kiến thức và ánh mắt đều tăng lên một bậc, chẳng buồn so đo với kẻ tiểu nhân như vậy.
Anh xua tay nói: “Được rồi, đứng dậy đi”.
“Cám ơn, cám ơn anh”.
Lưu Hồng tạ ơn anh rồi đứng lên.
Tào Hưng Hoa lại nói tiếp: “Vừa nãy cậu trai trẻ không phải đến để mua thuốc sao? Mặc kệ muốn mua thuốc gì, toàn bộ đều được miễn phí”.
“Hả?”, Lưu Hồng nói: “Ông Tào, dược liệu kia cộng lại cũng đến hơn hai trăm nghìn đấy…”
Tào Hưng Hoa quát lên: “Bảo cậu làm thì làm đi, làm gì mà dông dài vậy chứ!”
“Ông chủ đừng giận, tôi đi ngay”.
Lưu Hồng vội vàng chạy đến quầy, đóng gói mấy dược liệu vừa được chọn ban nãy nhanh chóng đem đến.
Vừa nãy cậu ta còn muốn lấy tiền tip của người ta, bây giờ thì hay rồi, một đồng cũng không thu được mà còn phải tặng toàn bộ, bản thân suýt nữa còn mất chén cơm, sớm biết như vậy còn gây chuyện với người ta làm gì?
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, cậu ta lấy thuốc đưa đến trước mặt Diệp Phi Nhiên.
Tào Hưng Hoa nói: “Cậu trai trẻ, thuốc này xem như lão già nãy bồi thường xin lỗi cậu, mong cậu giúp tôi hoàn thành phương thuốc vàng của Hoa Đà”.
Nói rồi, vẻ mặt ông ấy đầy khát vọng.
Ông cụ Tào là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới y dược Giang Nam, đã làm đến mức này rồi, đương nhiên Diệp Phi Nhiên cũng không đành nói gì thêm.
Anh cầm bút bổ sung thêm một vị thuốc cuối cùng – Tam Diệp Chi Lan.
“Đã hoàn thành, cuối cùng cũng hoàn thành rồi!”
Nhìn thấy phương thuốc vàng của Hoa Đà trên tường đã được hoàn thành, Tào Hưng Hoa kích động đến run cả người.
Phương thuốc này là do ông ấy vô tình có được, nhưng vì thời đại cách đã lâu, chữ viết trên phương thuốc đã không còn rõ nữa, thậm chí còn khuyết một số chỗ. Biết phương thuốc vàng của Hoa Đà rất quý giá, ông ấy đã hao tổn tâm sức mới xác định được mười lăm loại dược liệu phía trước, nhưng ba vị thuốc phía sau lại không thể hoàn thành.
Lần này để trị bệnh cho nhân vật quan trọng, đồng thời cũng để lấp đầy cảm giác khiếm khuyết trong lòng, nên mới bỏ ra một triệu làm giải thưởng.
Thông báo đã dán được mấy ngày, nhưng rất nhiều người đều không có năng lực, khiến ông ấy hoàn toàn thất vọng, khi ông ấy chuẩn bị rút lại thông báo này thì lại gặp được người trẻ tuổi này.
Diệp Phi Nhiên lại thản nhiên, cái gọi là phương thuốc vàng của Hoa Đà lại rất bình thường ở Cổ Y Môn, cũng chẳng phải phương thuốc gì lợi hại.
Tào Hưng Hoa kích động một lúc, lấy phương thuốc từ trên tường xuống, đột nhiên biến sắc.
Suy tư một lúc rồi nói: “Cậu trai trẻ, phương thuốc này không đúng lắm, Tam Diệp Chi Lan với dược tính của Bạch Chỉ phía trước bị khắc nhau, hai vị thuốc này căn bản không thể dùng chung”.
Ông ấy nắm rõ trong tay về dược tính của trung dược, lập tức nhìn ra chỗ không đúng trong phương thức này.
Lưu Hồng đứng bên cạnh bỗng suy nghĩ trong lòng, sớm biết người trẻ tuổi này sao có thể hoàn thành phương thuốc vàng của Hoa Đà, đợi ông chủ ra lệnh một tiếng, mình lập tức sẽ đòi lại hai trăm mấy nghìn tiền thuốc.
Diệp Phi Nhiên thản nhiên nói: “Ông Tào nói không sai, hai vị thuốc này quả thực không thể dùng chung, nhưng cái sai không phải Tam Diệp Lan Chi, mà là Bạch Chỉ phía trước kia. Vị thuốc trong phương thuốc vàng của Hoa Đà này là Bạch Truật chứ không phải Bạch Chỉ, hai cái tuy tương tự nhưng dược tính khác nhau hoàn toàn”.
“Bạch Truật?”
Thân là chuyên gia trong giới Đông y, đương nhiên Tào Hưng Hoa không phải ai nói gì cũng tin, ông ấy lại nghiêm túc nghiên cứu phương thuốc này một lúc, vẻ mặt bỗng nhiên như bừng tỉnh.
Trên phương thuốc khuyết này chỉ có một chữ Bạch là nhìn rõ được, chữ phía sau thực sự không thể nhìn ra được gì, ông ấy đoán một lúc lâu mới mới nghĩ rằng có thể là Bạch Chỉ, không ngờ lại đoán nhầm.
“Bạch Truật! Quả nhiên là Bạch Truật! Như vậy là thông hết rồi!”
Đổi Bạch Chỉ thành Bạch Truật, dược lý cả phương thuốc đều thông suốt, không còn sơ sót nào.
Lưu Hồng ở bên cạnh lại thất vọng, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ kinh ngạc, rốt cuộc người trẻ tuổi này là ai mà lại có thể chỉ điểm Đông y cho ông chủ Tào, chuyện này trước đây chắc chắn là không có, xem ra sau này người này chắc chắn không thể đắc tội.
“Cậu trai trẻ, quả nhiên là cao nhân, lão già này thực sự khâm phục cậu”.
Tào Hưng Hoa vui mừng nói: “Cậu trai trẻ, vẫn chưa hỏi tên tuổi cậu, cậu học từ ai vậy?”
Lúc trước ông ấy thăm hỏi các danh gia Đông y, lại không một ai có thể bổ khuyết thành công phương thuốc vàng của Hoa Đà này.
Diệp Phi Nhiên trẻ như vậy đã có thể làm được, chắc thầy của cậu trai này cũng không phải là người thường, chuyện này khiến ông ấy có lòng muốn kết giao ngay.
“Tôi tên Diệp Phi Nhiên, sư phụ là cao nhân ẩn thế, đã về cõi tiên rồi”.
“Ồ”. Ánh mắt Tào Hưng Hoa hiện lên chút tiếc nuối, sau đó nói: “Cậu trai trẻ, cậu giúp tôi hoàn thành phương thuốc vàng của Hoa Đà, bây giờ phải đến lão già này thực hiện lời hứa rồi”.
Ông ấy gọi quản lý từ phòng khám bệnh đến, lấy tấm chi phiếu một triệu đưa đến trước mặt Diệp Phi Nhiên.
Diệp Phi Nhiên nhận lấy tấm chi phiếu nói: “Ông Tào, không có công, không nhận thưởng, mấy loại dược liệu vừa nãy vẫn nên trừ vào tiền thưởng đi”.
“Cậu nói gì vậy? Lão già này nói không lấy tiền rồi mà, đây không phải là tát vào mặt tôi sao?”, Tào Hưng Hoa nói: “Phương thuốc vàng của Hoa Đà là bảo vật vô giá, thêm hai trăm nghìn nữa cũng không đáng gì. Hơn nữa cậu đã giúp tôi việc lớn, tôi thu thập phương thuốc vàng của Hoa Đà là để cứu mạng bạn già của tôi, nếu muộn thêm mấy ngày nữa thì thật sự không kịp rồi”.
Diệp Phi Nhiên có ấn tượng không tệ với ông lão này, vốn là nguyên lão trong giới Đông y nhưng lại không hề ra vẻ, tính cách thẳng thắn hào sảng, rất hợp với tính anh.
Anh nói: “Ông Tào, ông dùng phương thuốc vàng của Hoa Đà là muốn chữa bệnh cho người ta à?”
Tào Hưng Hoa gật đầu nói: “Không sai, tôi có một người bạn già bị bệnh phổi, bệnh tình rất nghiêm trọng, đã gặp mấy danh y rồi nhưng cũng không làm gì được, nếu không thu thập được phương thuốc vàng của Hoa Đà thì e rằng chỉ có thể sống sót được thêm hai ba ngày”.
Diệp Phi Nhiên nhíu mày nói: “Ông Tào, ông nhầm rồi, phương thuốc vàng của Hoa Đà căn bản không thể trị bệnh”.
Chương 12: Hồi Hồn Cửu Châm
“Cái gì? Phương thuốc vàng của Hoa Đà không chữa bệnh?”
Tào Hưng Hoa lập tức biến sắc: “Người anh em, cậu nhất định là lầm rồi, trong rất nhiều sách cổ đều có ghi chép liên quan đến phương thuốc vàng của Hoa Đà, nói rất rành mạch, đây là kim phương, có thể dùng chữa các chứng bệnh quái ác”.
“Các người đều lầm rồi”. Diệp Phi Nhiên lắc đầu nói.
Phương thuốc vàng của Hoa Đà và Ma phí tán nổi tiếng thiên hạ đều là hai phương thuốc truyền ra từ Cổ Y Môn, anh là truyền nhân của Cổ Y Môn, sao có thể không biết tác dụng của phương thuốc vàng của Hoa Đà.
Anh lại giải thích: “phương thuốc vàng của Hoa Đà có thể dùng cho chứng trúng độc, điều này không sai, nhưng ngụ ý của nó không phải là chữa trị chứng bệnh quái ác, mà là giúp làm dịu đau đớn cho người bệnh giai đoạn cuối.
Về mặt tác dụng mà nói, nó và Ma phí tán giống nhau, chẳng qua Ma phí tán dùng cho phẫu thuật ngoại khoa, mà nó dùng để giảm đau cho người bệnh nặng giai đoạn cuối.
Nói trắng ra là nó chỉ là một phương thuốc giảm đau, có thể dùng cho các loại chứng bệnh, bao gồm cả giảm đau cho người bệnh ung thư giai đoạn cuối, nó có hiệu quả hơn nhiều so với các loại thuốc giảm đau cho người bệnh ung thư hiện nay, còn không có tính gây nghiện và tác dụng phụ”.
“Điều... điều này sao có thể?”
Tào Hưng Hoa không thể tin được: “Điều đó là không thể nào, nếu không thể chữa bệnh, vì sao gọi nó là phương thuốc vàng của Hoa Đà?”
Diệp Phi Nhiên nói: “Đối với một số người mắc bệnh nặng, ví dụ như ung thư giai đoạn cuối, như viêm tuyến tuỵ, cảm giác đau đớn kia tuyệt đối làm cho người ta sống không bằng chết. Mà phương thuốc này có thể làm giảm cơn đau này một cách hiệu quả, người từng trải qua cơn đau đớn kia mới biết giá trị của loại thuốc này, cho nên gọi nó là phương thuốc vàng”.
“Này...”
Tào Hưng Hoa hoàn toàn ngây ngốc, phương thuốc lúc trước không đầy đủ, ông ấy không thể xác định dược tính và dược hiệu, cuối cùng đã hiểu lầm ghi chép trong sách cổ.
Nếu như lời Diệp Phi Nhiên nói, dược hiệu của loại thuốc này cũng là cực kỳ đáng quý .
Nhưng ông ấy ta đã gửi gắm hết hy vọng chữa trị cho người bạn lâu năm vào phương thuốc vàng của Hoa Đà, nếu phương thuốc này chỉ có thể giảm bớt đau đớn, không thể chữa bệnh từ gốc, ông ấy còn lấy gì để cứu người?
Diệp Phi Nhiên nhìn thấy vẻ mặt mất mát của ông ấy, an ủi nói: “Ông Tào, ông cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, tuy rằng phương thuốc vàng của Hoa Đà không thể chữa bệnh, nhưng vẫn có thể nghĩ cách khác”.
“Cách khác?”, Tào Hưng Hoa đột nhiên kích động: “Người anh em, cậu có thể chữa khỏi bệnh cho ông bạn già của tôi?”
Diệp Phi Nhiên có thể có được phương thuốc vàng của Hoa Đà hoàn chỉnh, có thể thấy sư môn của anh ta không tầm thường, như vậy trong lòng ông ấy lại dâng lên một tia hy vọng.
Diệp Phi Nhiên gật đầu nói: “Có thể”.
Tào Hưng Hoa lại vui mừng khôn xiết, kích động nói: “Người anh em, cậu xác định có thể chữa khỏi sao? Nắm chắc mấy phần?”
“Tám phần!”
Diệp Phi Nhiên đây là nói rất khiêm tốn, đối phương chẳng qua là mắc bệnh ở phổi mà thôi, căn bản không tính là gì trước truyền thừa của Cổ Y Môn.
Nhưng Tào Hưng Hoa lại kích động không thôi, phải biết rằng ông ấy đã cố gắng lâu như vậy, căn bản không tìm ra cách chữa trị, đối với ông ấy mà nói nắm chắc tám phần đã là điều không thể tưởng tượng được.
“Thật tốt quá người anh em, làm phiền cậu đi cùng tôi một chuyến, chẩn bệnh cho bạn già của tôi”.
Diệp Phi Nhiên gật đầu, ông lão này có thể quan tâm đến bệnh của bạn mình như vậy, có thể thấy là một người thật thà, giàu tình cảm, mình giúp đỡ một chút cũng không có gì.
Tào Hưng Hoa lái một chiếc Audi A6, hai người rời khỏi Bách Thảo Đường, chạy đến tiểu khu Giang Nam Như Hoạ nổi tiếng nhất thành phố Giang Nam.
Ông ấy mới gặp mặt Diệp Phi Nhiên lần đầu tiên, trong lòng cũng không hoàn toàn tín nhiệm, sở dĩ mời đến chữa bệnh cho bạn chí cốt, hoàn toàn là bị ép bất đắc dĩ, không còn lựa chọn khác tốt hơn.
Tào Hưng Hoa một bên lái xe một bên hỏi: “Người anh em, cậu chuẩn bị dùng cách gì để chữa bệnh cho bạn của tôi?”
Lời này của ông vừa thăm dò cũng vừa có ý kiểm tra, muốn xem xem Diệp Phi Nhiên có phải nói mạnh miệng hay không.
“Theo lời ông Tào nói, phương pháp phù hợp nhất với loại bệnh này chính là Hồi Hồn Cửu Châm”.
“Cái gì? Cậu nói cái gì?”
Sau khi nghe thấy bốn từ “Hồi Hồn Cửu Châm”, Tào Hưng Hoa kinh ngạc run cả hai tay, chiếc xe lệch hướng, thiếu chút nữa đâm vào chiếc xe tải lớn đang đi tới. Cũng may Diệp Phi Nhiên phản ứng nhanh, đưa tay ra kéo vô lăng, mới chuyển nguy thành an.
“Ông Tào, chú ý an toàn!”
Diệp Phi Nhiên kêu một tiếng, trong lòng lại hơi buồn cười, ông lão này đã lớn tuổi rồi, sao còn không giữ được bình tình như vậy.
Tào Hưng Hoa đạp phanh dừng lại ven đường, sau đó kéo tay Diệp Phi Nhiên nói: “Người anh em, cậu vừa rồi mới nói cái gì? Có thật là Hồi Hồn Cửu Châm không?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?”
“Trời ạ, cậu vậy mà biết Hồi Hồn Cửu Châm, cậu không lừa ông già này đấy chứ?”
Cũng khó trách Tào Hưng Hoa kích động như thế, Hồi Hồn Cửu Châm được ca tụng là châm pháp xuất sắc nhất trong lịch sử Đông y, từng có tiếng là Hồi Hồn xuất hiện, quỷ Vô Thường khóc.
Trong truyền thuyết chỉ cần có thể dùng Hồi Hồn Cửu Châm, cho dù người chết cũng có thể cứu sống lại, làm cho hai sứ giả bắt hồn Hắc Bạch Vô Thường bó tay.
Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi đương nhiên sẽ không lừa ông, trong truyền thừa của môn phái tôi quả thật có môn châm pháp này”.
“Thật tốt quá, thật sự là quá tốt, có Hồi Hồn Châm Pháp, rốt cuộc cũng có thể cứu mạng lão Hạ rồi”.
Lòng tin của Tào Hưng Hoa đối với Diệp Phi Nhiên thoáng chốc tăng lên trăm lần, lần nữa khởi động xe, chạy nhanh về phía trước.
Nhà họ Hạ Giang Nam tuyệt đối là sự tồn tại đáng ngưỡng vọng trong giới thượng lưu ở Giang Nam.
Cụ ông của nhà họ Hạ là Hạ Trường Thanh từng cùng Thái Tổ chinh phục thiên hạ, lập vô số chiến công cho Hoa Hạ, là một trong những nguyên lão tài ba còn lại đến nay, có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn tại thành phố Giang Nam thậm chí cả Hoa Hạ.
Ba người con trai của ông ấy cũng đều cực kỳ xuất sắc, con lớn nhất Hạ Bình Minh tham gia quân ngũ, trên vai sớm đã lấp lánh đầy sao, con thứ hai Hạ Thiên Đạt làm chính trị, là quan to ở tỉnh Giang Nam.
Con thứ ba Hạ Thiên Khải kinh doanh, cũng đã là phú phương một vùng.
Chính bởi vì như vậy, nhà họ Hạ đều rất có tiếng nói ở cả thành phố Giang Nam.
Biệt thự nhà họ Hạ là nhà lầu số một tốt nhất trong tiểu khu Giang Nam Như Hoạ, đây là một sân nhỏ riêng, bên trong có tổng cộng ba căn nhà theo phong cách châu Âu.
Tào Hưng Hoa hiển nhiên rất quen thuộc đối với nơi này, bảo vệ trước cổng nhìn thấy ông ấy đến không hề ngăn cản.
Sau khi vào cổng, một người trung niên tầm bốn mươi tuổi đến tiếp đón, là Hạ Thiên Khải - con trai thứ ba của Hạ Trường Thanh.
“Chú Tào, chú đến rồi”. Hạ Thiên Khải mặt đầy u sầu nói: “Vừa định gọi điện thoại cho chú, bố cháu mấy ngày nay tình hình càng ngày càng tệ, chú mau xem cho ông ấy”.
“Đừng lo lắng, hôm nay ta dẫn Tiểu Diệp đến chính là để xem bệnh cho lão Hạ”.
Tào Hưng Hoa giới thiệu Diệp Phi Nhiên với Hạ Thiên Khải nói: “Đây là Diệp Phi Nhiên bác sĩ Diệp”.
“Hả?”, Hạ Thiên Khải vẻ mặt ngơ ngác, lúc trước Tào Hưng Hoa cũng từng dẫn một vài bác sĩ Đông y có tiếng đến chẩn bệnh cho bố mình, nhưng những người này đều là ông lão qua sau mươi tuổi, từ khi nào lại có bác sĩ Đông y trẻ như vậy?
Tào Hưng Hoa nhìn ra ý của anh ta, nói: “Đừng thấy Tiểu Diệp trẻ tuổi, nhưng mà y thuật vượt xa ông già này, đi thôi, chúng ta đi thăm lão Hạ”.
Mặc dù Hạ Thiên Khải có hơi không quá tin tưởng Diệp Phi Nhiên, nhưng vẫn phải nể mặt ông Tào, dẫn hai người cùng đến trước một toà nhà ba tầng.
Tào Hưng Hoa đối với nơi này như xe chạy đường quen, rất nhanh đã dẫn Diệp Phi Nhiên vào trong một toà nhà ba tầng đơn độc, nơi đây là bệnh viện tư nhân của nhà họ Hạ.
Tuy rằng nơi này là bệnh viện tư nhân, nhưng điều kiện chữa bệnh không hề kém hơn chút nào so với những bệnh viện lớn.
Vào phòng bệnh, Diệp Phi Nhiên nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc phơ đang nằm ở trên giường bệnh, cơ thể tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, giờ phút này đã rơi vào hôn mê.
Hạ Thiên Khải lo lắng nói: “Chú Tào, mau nghĩ cách giúp bố cháu”.
Tào Hưng Hoa lại là nhìn về phía Diệp Phi Nhiên: “Tiểu Diệp, mau xem giúp lão Hạ”.
Diệp Phi Nhiên gật gật đầu, cất bước đi đến trước giường Hạ Trường Thanh, anh vừa đưa tay ra bắt mạch, chợt nghe phía sau có người kêu lên: “Dừng tay, không được động vào ông nội của tôi!”
Chương 12: Chuẩn bị hậu sự đi
Diệp Phi Nhiên quay lại nhìn thì thấy một cô gái khoảng hai mươi tuổi đang đứng trước cửa, khuôn mặt thanh tú, dáng người cao ráo, buộc tóc đuôi ngựa, khí chất, dáng vẻ hiên ngang.
“Anh làm gì thế? Không biết là ông nội tôi là bệnh nhân trong tình trạng nguy hiểm, không thể tùy tiện đụng vào à?”
Cô gái tức giận bước vào, cô ta là Hạ Song Song, cháu gái của Hạ Trường Thanh, con gái của Hạ Thiên Khải.
Mặc dù Hạ Song Song rất kiên cường, lúc đầu đi du học ở nước ngoài ba năm nhưng sau khi trở lại không chịu vào làm doanh nghiệp gia đình theo sự sắp xếp của gia đình mà thi vào Cục Cảnh sát làm một cảnh sát, nay là đội phó đội cảnh sát hình sự.
“Song Song, sao con lại về đây?”, Hạ Thiên Khải bước đến trước nói: “Vị này là bác sĩ Diệp – Diệp Phi Nhiên, đến khám bệnh cho ông nội con”.
“Anh mới mới bao tuổi chứ, còn khám bệnh cho ông nội? Đã tốt nghiệp đại học Y chưa vậy?”
Thấy Diệp Phi Nhiên còn trẻ hơn mình, Hạ Song Song tỏ vẻ khinh thường, không xem đối phương ra gì cả.
Hạ Thiên Khải hơi lúng túng nói: “Song Song, để ý phép lịch sự chứ, bác sĩ Diệp là bác sĩ Đông y”.
“Đông y? Đúng là nực cười, Đông y vốn dĩ là thứ không đáng tin, chứ đừng nói là có một bác sĩ trẻ như vậy”.
Từ nhỏ Hạ Song Song đã được dạy học theo giáo dục phương Tây, lại đi du học ở nước M nên khá xem thường Đông y.
Cô ta lại nói: “Bố, giới thiệu với bố, đây là bác sĩ Cao Hải Sinh, chuyên gia tim mạch mà bạn con mời đến từ Đế Đô”.
Lúc này Hạ Thiên Khải mới nhìn thấy có một bác sĩ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang đứng trước cửa, theo sau ông ta là bốn, năm trợ lý mặc áo blouse, trên tay cầm các loại thiết bị y tế.
Hạ Song Song nói tiếp: “Bác sĩ Cao là tiến sĩ du học ở nước ngoài, chuyên gia khoa nội hàng đầu ở Đế Đô, có kiến thức và thành tựu nghiên cứu về khoa tim mạch, đã từng đăng hai mươi đến ba mươi bài báo trên tạp chí do Hiệp hội Y học thế giới tổ chức.
Mấy ngày trước, bác sĩ Cao đã nhận lời mời của Hiệp hội Y học thế giới, không lâu nữa sẽ trở thành thành viên ở đó.
Lần này bác sĩ Cao đẩy lùi rất nhiều công việc để đến khám bệnh cho ông nội”.
Nghe đối phương nói một loạt như vậy, Hạ Thiên Khải vội bước đến trước nói: “Vất vả cho bác sĩ Cao rồi”.
Cao Hải Sinh kiêu ngạo gật đầu, rồi nói: “Có tôi ở đây khám bệnh cho ông cụ nên không cần tìm bác sĩ khác nữa, nhất là vài bác sĩ gọi là bác sĩ Đông y đấy, những thứ đó như rễ cỏ và vỏ cây thối nát có thể chữa bệnh được sao?”
Nghe nói thế, Diệp Phi Nhiên sa sầm mặt mày.
Ông thích khoe mẽ gì đó cũng thôi đi, chúng ta không nói gì cả nhưng ông cũng chẳng cần hạ thấp Đông y mà.
Sắc mặt Tào Hưng Hoa cũng trở nên cực kỳ khó coi, một người cả đời cống hiến cho Đông y như ông ấy không thể chấp nhận việc người khác coi thường Đông y.
Hạ Song Song hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt của hai người họ, quay sang Cao Hải Sinh nói: “Bác sĩ Cao, bệnh của ông nội tôi giao cho ông”.
“Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ chữa bệnh cho ông cụ bằng phương pháp tiên tiến nhất trên thế giới”.
Nói rồi Cao Hải Sinh bảo trợ lý của ông ta lấy các loại máy móc trị liệu ra, bắt đầu kiểm tra cho Hạ Trường Thanh.
Hạ Thiên Khải hơi khó xử nhìn Tào Hưng Hoa và Diệp Phi Nhiên: “Chú Tào, thật ngại quá, chú cũng biết tính tình của con bé này rồi, nói chuyện chẳng màng gì cả, chú đừng để trong lòng.
Hai người cứ nghỉ ngơi trước, đợi họ làm xong thì hai vị khám bệnh cho bố tôi”.
Những lời này rất khách sáo nhưng ai cũng nghe ra được ý tứ của người này, giữa Cao Hải Sinh và Diệp Phi Nhiên, anh ta đã chọn cách chữa của Cao Hải Sinh.
“Nếu đã có người chữa bệnh cho ông cụ, vậy chúng ta đi trước”.
Diệp Phi Nhiên nhận được truyền thừa của Cổ Y, mặc dù mục đích của anh là giúp đời và cứu người, nhưng bác sĩ có tôn nghiêm của bác sĩ, chưa bao giờ cầu xin để khám bệnh cho mọi người.
Nếu nhà họ Hạ đã không tin tưởng mình, vậy thì mình cũng không cần phải tiếp tục ở lại đây, nói rồi anh quay đầu định đi nhưng lại bị Tào Hưng Hoa kéo lại.
“Tiểu Diệp, đừng đi vội, theo tôi thấy thì chắc chắn đám người này không chữa được cho ông Hạ.
Mấy năm nay ông Hạ cũng đã đi khám rất nhiều giáo sư chuyên gia bên Tây y nhưng đám người đó không có cách nào chữa trị, đợi lát nữa còn làm phiền cậu Diệp giúp”.
Ông ấy cũng cực kỳ bất mãn với cách làm của nhà họ Hạ, nhưng chuyện liên quan đến sống chết của bạn cũ, ông ấy cũng không thể so đo quá nhiều.
Diệp Phi Nhiên nói: “Ông cụ Tào, không phải tôi không nể mặt ông, con người tôi trước giờ khám bệnh đều nói đến duyên phận, chưa từng có thói quen cưỡng cầu khám bệnh cho người khác”.
Tào Hưng Hoa nói: “Tiểu Diệp, chúng ta đi rồi tức là công nhận Đông y không bằng Tây y, sẽ làm đám người đó càng đắc ý.
Bây giờ điều chúng ta nên làm nhất là chữa hết bệnh cho ông Hạ, phải vả thật mạnh vào mặt họ bằng y thuật của chúng ta, để Đông y mở mặt mở mày”.
Câu này của ông ấy đã làm Diệp Phi Nhiên lay lung, hiện giờ Đông y đang dần đi xuống, với tư cách là người truyền thừa của Cổ Y, anh thực sự nên làm gì đó cho Đông y.
Chẳng phải Cao Hải Sinh ông giỏi lắm sao? Chẳng phải là chuyên gia về y học phương Tây sao? Chẳng phải ông nổi tiếng khắp Hoa Hạ đó sao? Vậy thì hôm nay tôi sẽ vả vào mặt ông, cho ông thấy Đông y cổ là như thế nào.
Nghĩ đến đây, anh cũng không định đi nữa, ở lại cùng với Tào Hưng Hoa.
Hạ Thiên Khải cực kỳ ngạc nhiên với thái độ của Tào Hưng Hoa và Diệp Phi Nhiên, không biết người thanh niên này có tài đức gì mà làm cho ông Tào xem trọng như vậy.
Bên Cao Hải Sinh bảo các trợ lý kiểm tra từng hạng mục cho Hạ Trường Thanh, cuối cùng các phần báo cáo được đưa đến tay ông ta.
Nhìn kết quả kiểm tra trong tay, ông ta nhíu mày càng chặt.
Hạ Song Song căng thẳng nói: “Bác sĩ Cao, bệnh của ông nội tôi thế nào? Vẫn có hy vọng chứ?”
Cao Hải Sinh thở dài, lắc đầu nói: “Đã rất nguy kịch rồi, tranh thủ chuẩn bị hậu sự đi”.
Hạ Song Song lo lắng nói: “Gì cơ? Bác sĩ Cao, không thể nghĩ được thêm cách nào nữa sao?”
Tình cảm giữa hai ông cháu cô ta rất tốt, dĩ nhiên không muốn nhìn thấy ông cụ Hạ ra đi như thế.
Hạ Thiên Khải cũng căng thẳng theo nói: “Đúng thế bác sĩ Cao, ông là chuyên gia về tim mạch, chắc chắn sẽ có cách.
Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi, cho dù phải trả cái giá lớn thế nào, nhà họ Hạ cũng sẵn sàng chi trả”.
Cao Hải Sinh lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, tôi là chuyên gia nhưng cũng không phải bệnh gì cũng có thể chữa. Bệnh của ông cụ đã kéo dài quá lâu, cộng thêm tuổi lớn, các chức năng cơ quan đều đã thoái hóa, có là thần tiên cũng không có cách, vẫn nên chuẩn bị hậu sự đi”.
Hạ Thiên Khải và Hạ Song Song đều tỏ vẻ thất vọng, từ tận đáy lòng, ai trong họ cũng không muốn nhìn thấy kết quả này.
Lúc này nghe thầy bên cạnh có người nói: “Đây là chuyên gia Tây y của các người sao? Học ở nước M nhiều năm như vậy mà chỉ học được cách nói với người nhà bệnh nhân là chuẩn bị tang lễ sao?”
Người nói là Diệp Phi Nhiên, anh rất bất mãn với cách làm của Cao Hải Sinh, lúc nãy còn nói lớn lối lắm, khinh thường người khác, dáng vẻ “tôi là chuyên gia, thần y” gì đó.
Kết quả quay qua quay lại cũng chẳng có cách nào chữa bệnh cho người ta, nói với người ta chỉ có thể chuẩn bị hậu sự, đây là bác sĩ gì chứ?
“Này cậu, cậu nói bậy bạ gì đấy?”
Cao Sinh Hải là chuyên gia khoa nội của Đế Đô, cho dù đi đến đâu cũng được cung phụng, tâng bốc, có bao giờ bị quở trách thế đâu.
Ông ta tức giận nói: “Bác sĩ chứ không phải thượng đế, không phải là người có thể chữa được tất cả các bệnh, bệnh tình của bệnh nhân nghiêm trọng không phải do tôi không có năng lực, là ai cũng sẽ không chữa được”.
Diệp Phi Nhiên cười nhạo nói: “Ai cũng không chữa được? Là ai cho ông can đảm nói mấy lời này đấy? Lẽ nào ông có thể đại diện cho các bác sĩ trên toàn thế giới à?”
Chương 14: Nhìn là biết ngay
Cao Hải Sinh nói: “Tôi là người rất có uy tín ở khoa Tim phổi, tôi là chuyên gia đấy! Tôi dám khẳng định với cậu là không ai có thể chữa khỏi tận gốc bệnh của ông Hạ được”.
“Cái danh hiệu chuyên gia của ông chẳng là gì với tôi cả”, Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi cũng dám khẳng định với ông là bệnh mà tây y các ông không chữa được, trung y vẫn trị ngon, bệnh ông không chữa được nhưng tôi thì có đấy”.
Cao Hải Sinh nghe xong thì cười phá lên, sau đó tỏ vẻ coi thường nói: “Nực cười, đúng là nực cười! Đây là câu chuyện hài nhất mà tôi nghe trong đời đấy.
Nếu trung y có thể chữa được thì con heo cũng biết trèo cây luôn”.
Nghe thấy ông ta tiếp tục chê bôi trung y, Diệp Phi Nhiên cau mày nói: “Ông có dám đánh cược với tôi không? Nếu tôi có thể chữa được bệnh của ông Hạ thì ông phải công khai xin lỗi trung y của Hoa Hạ nhé.
Còn nếu tôi thua thì tờ chi phiếu này sẽ là của ông”.
Nói rồi, anh lấy luôn tờ chi phiếu một triệu vừa lấy được của Bách Thảo Đường ra.
Cao Hải Sinh lắc đầu nói: “Bệnh của ông Hạ đã nguy cấp lắm rồi, loại cá cược này không có ý nghĩa gì cả”.
Diệp Phi Nhiên: “Sao thế? Không dám chơi à?”
Bị một người cậu thanh niên hơn 20 tuổi nghi ngờ năng lực của mình, Cao Hải Sinh cũng đã nổi giận: “Nếu cậu đã không biết điều như vậy thì để tôi cho cậu một bài học.
Cá cược chứ gì? Nếu tôi thua thì tôi vừa công khai xin lỗi trung y trên các trang báo hàng đầu của Hoa Hạ, vừa đưa cậu một triệu”.
“Nói lời giữ lời!”, Diệp Phi Nhiên nói xong thì đưa tờ chi phiếu cho Hạ Thiên Khải: “Nhờ ông Hạ làm chứng cho chúng tôi”.
Dứt lời, anh đi về phía giường bệnh của Hạ Trường Thanh, nhưng lại bị Hạ Song Song cản đường: “Đứng lại, không được động vào ông tôi, ông không phải món đồ cho các người cá cược”.
Diệp Phi Nhiên nhíu mày nói: “Tôi đang chữa bệnh cho ông cô đấy”.
Hạ Song Song kiên quyết nói: “Không cần, tôi không tin anh, tôi sẽ liên hệ với chuyên gia ở hội y học thế giới”.
Tào Hưng Hoa tiến lên nói: “Song Song, Tiểu Diệp giỏi lắm, cô hãy tin cậu ấy”.
Hạ Song Song nói: “Ông Tào, tôi chỉ tin đúng một người trong giới trung y là ông thôi. Đến ông còn bó tay rồi, tôi không tin anh ta có thể chữa được”.
Nếu đã cá cược thì Diệp Phi Nhiên không thể rút lui giữa chừng được, để cô nhóc cứng đầu này tin mình, anh đành nói: “Thế cô xem thử thế này được không nhé?
Tôi sẽ khám cho ông Hạ trước, nếu tôi khám đúng bệnh thì cô hãy tránh ra, ngược lại thì tôi sẽ đi luôn”.
Hạ Song Song nói: “Giờ bệnh của ông tôi nặng lắm rồi, anh đừng làm gì ông nữa”.
“Không sao, trung y là khám từ xa, chỉ cần nhìn thôi là tôi đoán được bệnh rồi”.
Diệp Phi Nhiên đã nắm rõ tình trạng bệnh của Hạ Trường Thanh trong lòng bàn tay, anh nói: “Thời còn trẻ, lá phổi bên trái của ông cụ đã bị trúng đạn súng, tuy không bị thương nặng nhưng sau đó không nghỉ ngơi tốt nên hồi phục rất kém.
Mấy năm trở lại đây, ông ấy thường xuyên uống rượu, thêm bị nhiễm phong hàn nên làm phổi càng gặp vấn đề nặng hơn”.
Hạ Song Song biến sắc mặt, không ngờ Diệp Phi Nhiên lại nói đúng đến vậy, y hệt như lời ông từng kể với cô ấy.
Nhưng cô ấy vẫn một mực nói: “Đừng nói mấy chuyện vô dụng, anh hãy nói tình trạng hiện giờ của ông tôi đi”.
“Giờ thì bệnh đang rất nặng, vân của hai lá phổi phình to, màng phổi bên trái mờ, màng bên phải tăng chất kết dính, hơn nữa còn bị tràn dịch.
Phổi bên trái mắc lao từ xưa nên hoạt động bị hạn chế, chức năng phổi suy giảm, quan trọng nhất là vân phổi đang tổn thương nặng…”
Anh vừa nói xong, Cao Hải Sinh đang cầm kết quả kiểm tra cũng phải biến sắc mặt.
Ông ta không hiểu tại sao anh lại biết những điều này, vì anh nói giống hệt như kết quả kiểm tra.
Hạ Song Song ngạc nhiên rồi kích động nói: “Tôi biết rồi, chắc chắn là ông Tào đã kể về bệnh tình của ông tôi cho anh nghe trước. Vì thế anh mới biết rõ như vậy”.
Diệp Phi Nhiên cản Tào Hưng Hoa đang định biện minh cho mình lại, anh cười nói: “Nếu thế rồi mà cô vẫn không tin tôi thì chúng ta đổi cách khác, tôi sẽ nói về cô”.
Anh quan sát cô ấy rồi có vẻ gian xảo nói: “Tính ra thì tổng thể người cô khá ổn, từ nhỏ đã học võ, trên đùi phải có một vết sẹo, tay trái từng bị thương, mỗi khi giở giời sẽ bị đau nhức.
Gần đây, ngực trái của cô hay bị khó chịu, bên trong đang bị sưng, một dạng bệnh tăng sinh.
Do cô từng luyện võ nhưng lại không biết dưỡng sức nên đã khiến người nhiễm hàn khí nên hay bị đau bụng kinh, hơn nữa còn vừa phát tác trong hai tiếng trước…”
“Anh… anh có im đi không!”
Tuy Hạ Song Song rất thoáng tính, tính cách gần như con trai nhưng bị người khác nói thẳng chuyện riêng tư ra như vậy khiến cô ấy vẫn không chịu được.
Nhưng cô ấy đang thấy rất choáng, bệnh của ông có thể đổ cho Tào Hưng Hoa nói trước cho Diệp Phi Nhiên, nhưng triệu chứng của cô ấy thì không một ai biết, vậy sao anh lại biết rõ thế?
Hạ Thiên Khải và Cao Hải Sinh đều kinh ngạc đến mức há hốc miệng, tuy họ không rõ tình trạng của Hạ Song Song thế nào, nhưng từ phản ứng của cô ấy thì cũng biết là Diệp Phi Nhiên nói đúng rồi.
Bản lĩnh vừa nhìn đã có thể nói rõ tình trạng của người khác đúng là vượt xa tưởng tượng của con người, lẽ nào mắt Diệp Phi Nhiên tinh như tia X ư?
Chỉ có Tào Hưng Hoa là khá bình tĩnh, ông ấy không quá ngạc nhiên, truyền nhân của Hồi Hồn Cửu Châm thì sao tầm thường được.
Thấy Hạ Song Song ngẩn ra, Diệp Phi Nhiên chỉ mỉm cười, sau đó mặc kệ cô ấy rồi đi vòng tới giường bệnh, sau đó lấy kim châm cứu ra chữa bệnh cho Hạ Trường Thanh.
Tốc độ xuống kim của anh rất nhanh, loáng cái đã căm xong hơn chục cây kim lên huyệt vị ở ngực của Hạ Trường Thanh.
Sau đó, đuôi kim bắt đầu rung lên như mô tơ điện, một lát sau vẫn chưa dừng lại.
“Hồi Hồn Cửu Châm đúng là châm pháp của Hồi Hồn Cửu Châm rồi, ông Hạ được cứu rồi!”
Tào Hưng Hoa vẫn đứng cạnh quan sát, ông ấy không biết dùng Hồi Hồn Cửu Châm, nhưng đã từng được đọc ghi chép về nó nên đoán được ngay Diệp Phi Nhiên đang dùng châm pháp này.
Vốn ông ấy còn chút nghi ngờ, nhưng giờ thì tâm phục khẩu phục hoàn toàn rồi.
Ông ấy vô cùng kích động, được nhìn thấy châm pháp trong truyền thuyết này một lần thì giờ có chết cũng được.
Hạ Thiên Khải nhìn thấy phản ứng của Tào Hưng Hoa thì hỏi: “Chú Tào, Hồi Hồn Cửu Châm có gì đặc biệt?”
Tào Hưng Hoa ổn định tâm trạng lại rồi nói: “Hồi Hồn Cửu Châm là một châm pháp chí cao vô thượng được ghi lại trong sách trung y cổ, hay còn được gọi là thần châm.
Nó tập hợp các đại thành của thuật châm cứu, chín kim là chín khái quan về châm pháp gồm dưỡng khí, cường cân, chắc xương, thông mạch… tái tạo và cả tử hoàn sinh.
Truyền thuyết kể là người chết mà gặp Hồi Hồn Cửu Châm thì cũng sống lại được, có nó rồi thì quỷ Vô Thường chỉ còn biết khóc thôi”.
Nghe thấy thế, Hạ Thiên Khải hào hứng nói: “Thật không? Vậy bố tôi được cứu rồi ư?”
“Làm gì có chuyện đấy”.
Hạ Song Song đã bình tĩnh lại, sau đó nhỏ giọng chê bôi, cô ấy nghĩ Tào Hưng Hoa đang nói quá lên, song vẫn mong ông mình có thể khoẻ lại.
Vì thế, cô ấy không nói gì, chỉ tập trung đứng nhìn Diệp Phi Nhiên.
Chương 15: Nhận đệ tử thay sư phụ
Diệp Phi Nhiên không để ý những người khác mà chỉ tập trung chữa bệnh.
Tào Hưng Hoa chỉ nhìn ra Hồi Hồn Cửu Châm của anh, chứ không biết chân khí hỗn mang đang vận chuyển trong cơ thể mới là pháp bảo trị bệnh quan trọng nhất, khi kết hợp cùng Hồi Hồn Cửu Châm thì sẽ tạo ra hiệu quả bất ngờ.
Thời gian cứ thế trôi đi trong không gian tĩnh lặng.
Khoảng 20 phút sau, Diệp Phi Nhiên dần rút kim ra rồi thờ ơ nói: “Được rồi, bệnh của ông Hạ đã khỏi rồi”.
“Khỏi rồi? Sao có thể? Cậu coi bọn tôi là lũ ngốc à?”
Cao Hải Sinh tuy thấy tò mò với cách làm của Diệp Phi Nhiên, nhưng vẫn không tin chỉ châm vài cái kim lên người là có thể trị khỏi bệnh về phổi, nhất là khi bệnh đã nặng tới mức này rồi.
Hạ Song Song nói: “Đúng thế, ông tôi vẫn đang hôn mê mà?”
“Sắp tỉnh lại rồi”.
Diệp Phi Nhiên nói xong thì giơ tay vỗ vào đan điền của Hạ Trường Thanh, ông lão hộc ra một luồng khí, gương mặt tái mét lập tức hồng hào trở lại, ông lão mở mắt ra rồi ngồi bật dậy.
Cao Hải Sinh giật bắn mình rồi lùi lại, nếu không phải ban ngày thì ông ta sẽ tưởng là cương thi mất.
Ông ta hiểu rõ tình trạng của Hạ Trường Thanh hơn ai hết, tất cả các chỉ số của ông lão đều rất kém, có thể nói là cận kề cái chết rồi.
Một người như thế mà bỗng ngồi bật dậy, đúng là không thể tin nổi vào mắt mình.
Hạ Thiên Khải và Hạ Song Song thì có vẻ mừng rỡ.
“Bố, bố tỉnh rồi ạ?”
“Ông ơi, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi, làm cháu sợ muốn chết”.
Hai người kéo lấy tay Hạ Trường Thanh rồi bật khóc vì mừng.
“Được rồi, hai đứa có thôi đi không, để ông xuống giường đi lại một chút. Nằm lâu quá, ê ẩm hết cả người”.
Hạ Trường Thanh nói xong thì đẩy hai người kia ra, còn mình thì bước xuống giường đi bộ chầm chậm.
Ban đầu, ông lão còn bước đi chậm. Nhưng đi được vài bước rồi thì tốc độ đã tăng nhanh hơn, sau đó hoàn toàn bình thường.
Mọi người ở quanh thấy thế thì vô cùng bất ngờ, họ còn định lo hậu sự rồi, nhưng giờ ông lão lại khoẻ mạnh như voi. Sự thay đổi lớn này khiến họ nhất thời khó chấp nhận nổi.
Cao Hải Sinh trố mắt ra nhìn, mãi sau cũng không ngậm miệng lại được, ông ta tiến lên nói: “Đây không phải sự thật, mà là hồi dương, để tôi kiểm tra lại cho ông”.
Hạ Trường Thanh nói: “Hồi dương cái con khỉ, anh ăn nói kiểu gì thế hả? Người tôi thế nào tôi biết, giờ tôi rất khoẻ, ít cũng phải sống được mười năm nữa”.
Cao Hải Sinh nói: “Ông ơi, ban nãy tôi lỡ lời, nhưng vẫn thấy cần phải kiểm tra tổng quát lại”.
Hạ Song Song nói: “Ông ơi, thôi ông cứ làm kiểm tra thêm lần nữa đi, như thế cả nhà mới yên tâm được”.
Hạ Trường Thanh: “Được rồi, kiểm tra thì kiểm tra”.
Sau đó, ông lão nằm lại lên giường, Cao Hải Sinh gọi các điều dưỡng vào bắt đầu cắm các máy móc lên kiểm tra.
Loáng cái, kết quả đã có, ông ta nhìn kết quả mà suýt rơi tròng mắt ra ngoài.
Nếu không phải đích thân mình kiểm tra thì ông ta thật sự sẽ nghĩ đây là kết quả của một người khác, kết quả mới này cho thấy Hạ Trường Thanh khoẻ mạnh bình thường.
Nhất là chứng năng phổi đã hoạt động như chưa từng bị thương tổn, dịch tràn màng phổi cũng đã biến mất, không còn dấu tích vân phổi bị làm sao nữa.
“Không thể nào, không thể nào!”
Cao Hải Sinh chết đứng nhìn các số liệu trong ta, chỉ còn biết nói “không thể nào”.
Hạ Trường Thanh lại ngồi dậy rồi nói với Tào Hưng Hoa: “Chú Tào, lần này cảm ơn chú, không cần hỏi cũng biết là chú đã cứu tôi từ cõi chết trở về”.
Tào Hưng Hoa tiến lên nói: “Anh Hạ, lần này anh đoán sai rồi, tôi muốn cứu anh lắm, nhưng tài năng có hạn.
Người cứu sống anh chính là cậu bạn này, là bác sĩ Diệp Phi Nhiên”.
Hạ Trường Thanh thoáng qua vẻ ngạc nhiê: “Cậu Diệp đây đúng là tuổi trẻ tài cao, không ngờ còn trẻ vậy mà y thuật đã cao siêu thế rồi, tôi cảm ơn cậu.
Mạng tôi do cậu cứu, sau này cậu chính là ân nhân của nhà họ Hạ, việc của cậu cũng là việc của chúng tôi”.
Diệp Phi Nhiên bình thản nói: “Ông Hạ khách sáo rồi, bệnh của ông với trung y cũng không phải là khó”.
Dứt lời, anh ngoái lại nói với Cao Hải Sinh: “Bác sĩ Cao, có phải nên thực hiện giao kèo rồi không?”
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều nhìn Cao Hải Sinh, sau đó nhớ lại vụ cá cược của hai người.
“Chuyện này…”
Cao Hải Sinh đen mặt, ông ta đã thật sự thán phục trước y thuật của Diệp Phi Nhiên, nhưng nếu phải trả một triệu thì xót ruột quá.
Hạ Thiên Khải sầm mặt nói: “Bác sĩ Cao, tôi là người làm chứng, đừng bảo ông định quỵt nợ nhé!”
Giờ, Hạ Thiên Khải rất không hài lòng với Cao Hải Sinh, tay bác sĩ này liên tục bảo chuẩn bị lo hậu sự cho ông Hạ, sau còn bảo ông Hạ là hồi dương, giờ cá cược thua thì định quỵt, ông ta coi nhà họ Hạ là gì chứ?
Cao Hải Sinh suy tính trong đầu, ông ta biết rõ thế lực của nhà họ Hạ, họ có địa vị rất cao ở Giang Nam hay thậm chí ở Hoa Hạ.
Nếu làm mất lòng nhà họ Hạ thì ông ta không sống nổi ở Giang Nam được nữa, khéo sự nghiệp sau này cũng bị mất luôn.
Hết cách, ông ta đành lấy chi phiếu ra rồi viết con số một triệu lên rồi đưa cho Diệp Phi Nhiên.
Diệp Phi Nhiên nhận lấy chi phiếu rồi nói: “Tôi nhận tiền rồi, nhưng ông đừng quên lời hứa đấy”.
“Yên tâm, mai tôi sẽ công khai xin lỗi trung y trên các mặt báo”.
Cao Hải Sinh nói xong thì dẫn người của mình lủi luôn.
Ông ta đi rồi, Tào Hưng Hoa đi tới cạnh Diệp Phi Nhiên rồi nói: “Tôi muốn bái cậu làm sư phụ, cậu thấy sao?”
Ông ấy không hề nói đùa, từ khi thấy Hồi Hồn Cửu Châm, ông ấy đã phục cậu thanh niên này sát đất. Nói rồi, ông ấy đã quỳ xuống luôn.
Diệp Phi Nhiên ngạc nhiên rồi vội đỡ ông ấy dậy.
“Ông Tào đừng như vậy, tôi không dám nhận ông làm đệ tử đâu”.
Diệp Phi Nhiên đánh giá nhân phẩm của Tào Hưng Hoa khá cao, đây là một người thật lòng muốn cống hiến để giúp trung y phát triển.
Nhưng Tào Hưng Hoa lại không vui nói: “Tiểu Diệp, lẽ nào cậu chê tôi à? Tôi thật sự muốn đi theo câu học trung y mà”.
Diệp Phi Nhiên vội nói: “Tôi nào dám chê ông, nhưng ông đức cao vọng trọng thế thì sao có thể nhận tôi làm sư phụ chứ?
Ông thấy thế này được không nhé? Sau này ông muốn học gì cứ hỏi tôi, tôi sẽ không giấu gì hết”.
“Không được, trung y chúng ta rất coi trọng truyền thừa, học như vậy thì không danh chính ngôn thuận, tôi phải bái cậu làm sư phụ mới được”, Tào Hưng Hoa nói: “Trung y coi trọng việc nhận người tài làm sư phụ, cậu đừng bận tâm chuyện tuổi tác”.
Thấy Tào Hưng Hoa kiên quyết như vậy, Diệp Phi Nhiên đành nói: “Dù thế nào tôi cũng không dám nhận ông làm đệ tử. Hay thế này, tôi sẽ nhận ông làm đệ tử thay sư phụ tôi, vậy là ông cũng thuộc môn phái của tôi rồi”.
“Cậu em, tốt quá rồi, vậy xin cậu giúp tôi hoàn thành phương thuốc trên đi, phần thưởng một triệu sẽ không thiếu một đồng nào đâu”.
Tào Hưng Hoa phấn khích vuốt râu, từ khi nhìn thấy hai phương thuốc do Diệp Phi Nhiên kê đơn kia thì ông ấy đã có thể nhìn ra người trẻ tuổi này không hề đơn giản.
Ông ấy đã từng nghiên cứu phương thuốc này vô số lần, cũng từng thử muôn vàn dược liệu, nhưng dược tính căn bản không thể phù hợp với mười lăm vị thuốc trước đó.
Nhưng hai vị thuốc hiện tại lại khác hoàn toàn, kết hợp với mười lăm vị thuốc phía trước rất phù hợp, rất có khả năng chính là hai trong ba vị thuốc còn thiếu kia.
Diệp Phi Nhiên khẽ lắc đầu nói: “Xin lỗi, vừa nãy vốn là tôi muốn kê hết, nhưng người của Bách Thảo Đường các ông đã nói nơi này không phải nơi mà chó mèo gì cũng có thể điền bậy cả, xem ra chúng ta không có duyên phận, ông mời cao minh khác đi”.
Nói xong, canh quay người muốn rời đi, Tào Hưng Hoa kéo tay anh lại: “Người anh em, cậu đừng đi, tuyệt đối đừng đi”.
Đăng thông báo treo giải thưởng đã lâu, nhưng ngoài Diệp Phi Nhiên, người khác ngay cả một vị thuốc cũng không phối nổi, nếu anh thật sự đi rồi thì ông ấy đi đâu tìm người được chứ.
Bản thân phương thuốc vàng của Hoa Đà chính là báu vật vô giá, hơn nữa chuyện liên quan đến sự sống chết của nhân vật lớn, đó mới là nguyên nhân mà ông ấy phải treo giải thưởng.
Bây giờ không dễ gì mới tìm được một người có thể hoàn thành phương thuốc vàng của Hoa Đà, cho dù thế nào cũng không thể buông tay.
Sau khi ngăn lại Diệp Phi Nhiên, ông ấy quay đầu nói với Lưu Hồng tức giận nói: “Đồ chết tiệt, dám nói với cậu ấy như vậy, mau xin lỗi cho tôi!
Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu ấy không tha thứ cho cậu, hôm nay cậu cút đi cho tôi!”
“Tôi…”
Lưu Hồng hoàn toàn sững sờ, đãi ngộ của Bách Thảo Đường là cao nhất trong giới y dược thành phố Giang Nam, hơn nữa với uy danh trong giới Đông y của Tào thanh Hoa, nếu bị nơi này đuổi đi, chỉ sợ sẽ không có ai chịu tuyển cậu ta cả, vậy thì hoàn toàn mất đi chén cơm rồi.
Nghĩ như vậy, cậu ta vội quỳ xuống trước mặt Diệp Phi Nhiên, giơ tay tự tát mình hai cái: “Xin lỗi, là tôi mắt chó coi thường người khác. Trong nhà tôi trên có già dưới có nhỏ, đều dựa vào một mình tôi nuôi dưỡng, cầu xin anh tha cho tôi một lần này đi!”
Diệp Phi Nhiên thở dài, người như vậy, sớm biết như vậy hà cớ gì phải làm vậy.
Nhưng từ sau khi anh được truyền thừa Cổ Y Môn, kiến thức và ánh mắt đều tăng lên một bậc, chẳng buồn so đo với kẻ tiểu nhân như vậy.
Anh xua tay nói: “Được rồi, đứng dậy đi”.
“Cám ơn, cám ơn anh”.
Lưu Hồng tạ ơn anh rồi đứng lên.
Tào Hưng Hoa lại nói tiếp: “Vừa nãy cậu trai trẻ không phải đến để mua thuốc sao? Mặc kệ muốn mua thuốc gì, toàn bộ đều được miễn phí”.
“Hả?”, Lưu Hồng nói: “Ông Tào, dược liệu kia cộng lại cũng đến hơn hai trăm nghìn đấy…”
Tào Hưng Hoa quát lên: “Bảo cậu làm thì làm đi, làm gì mà dông dài vậy chứ!”
“Ông chủ đừng giận, tôi đi ngay”.
Lưu Hồng vội vàng chạy đến quầy, đóng gói mấy dược liệu vừa được chọn ban nãy nhanh chóng đem đến.
Vừa nãy cậu ta còn muốn lấy tiền tip của người ta, bây giờ thì hay rồi, một đồng cũng không thu được mà còn phải tặng toàn bộ, bản thân suýt nữa còn mất chén cơm, sớm biết như vậy còn gây chuyện với người ta làm gì?
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, cậu ta lấy thuốc đưa đến trước mặt Diệp Phi Nhiên.
Tào Hưng Hoa nói: “Cậu trai trẻ, thuốc này xem như lão già nãy bồi thường xin lỗi cậu, mong cậu giúp tôi hoàn thành phương thuốc vàng của Hoa Đà”.
Nói rồi, vẻ mặt ông ấy đầy khát vọng.
Ông cụ Tào là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới y dược Giang Nam, đã làm đến mức này rồi, đương nhiên Diệp Phi Nhiên cũng không đành nói gì thêm.
Anh cầm bút bổ sung thêm một vị thuốc cuối cùng – Tam Diệp Chi Lan.
“Đã hoàn thành, cuối cùng cũng hoàn thành rồi!”
Nhìn thấy phương thuốc vàng của Hoa Đà trên tường đã được hoàn thành, Tào Hưng Hoa kích động đến run cả người.
Phương thuốc này là do ông ấy vô tình có được, nhưng vì thời đại cách đã lâu, chữ viết trên phương thuốc đã không còn rõ nữa, thậm chí còn khuyết một số chỗ. Biết phương thuốc vàng của Hoa Đà rất quý giá, ông ấy đã hao tổn tâm sức mới xác định được mười lăm loại dược liệu phía trước, nhưng ba vị thuốc phía sau lại không thể hoàn thành.
Lần này để trị bệnh cho nhân vật quan trọng, đồng thời cũng để lấp đầy cảm giác khiếm khuyết trong lòng, nên mới bỏ ra một triệu làm giải thưởng.
Thông báo đã dán được mấy ngày, nhưng rất nhiều người đều không có năng lực, khiến ông ấy hoàn toàn thất vọng, khi ông ấy chuẩn bị rút lại thông báo này thì lại gặp được người trẻ tuổi này.
Diệp Phi Nhiên lại thản nhiên, cái gọi là phương thuốc vàng của Hoa Đà lại rất bình thường ở Cổ Y Môn, cũng chẳng phải phương thuốc gì lợi hại.
Tào Hưng Hoa kích động một lúc, lấy phương thuốc từ trên tường xuống, đột nhiên biến sắc.
Suy tư một lúc rồi nói: “Cậu trai trẻ, phương thuốc này không đúng lắm, Tam Diệp Chi Lan với dược tính của Bạch Chỉ phía trước bị khắc nhau, hai vị thuốc này căn bản không thể dùng chung”.
Ông ấy nắm rõ trong tay về dược tính của trung dược, lập tức nhìn ra chỗ không đúng trong phương thức này.
Lưu Hồng đứng bên cạnh bỗng suy nghĩ trong lòng, sớm biết người trẻ tuổi này sao có thể hoàn thành phương thuốc vàng của Hoa Đà, đợi ông chủ ra lệnh một tiếng, mình lập tức sẽ đòi lại hai trăm mấy nghìn tiền thuốc.
Diệp Phi Nhiên thản nhiên nói: “Ông Tào nói không sai, hai vị thuốc này quả thực không thể dùng chung, nhưng cái sai không phải Tam Diệp Lan Chi, mà là Bạch Chỉ phía trước kia. Vị thuốc trong phương thuốc vàng của Hoa Đà này là Bạch Truật chứ không phải Bạch Chỉ, hai cái tuy tương tự nhưng dược tính khác nhau hoàn toàn”.
“Bạch Truật?”
Thân là chuyên gia trong giới Đông y, đương nhiên Tào Hưng Hoa không phải ai nói gì cũng tin, ông ấy lại nghiêm túc nghiên cứu phương thuốc này một lúc, vẻ mặt bỗng nhiên như bừng tỉnh.
Trên phương thuốc khuyết này chỉ có một chữ Bạch là nhìn rõ được, chữ phía sau thực sự không thể nhìn ra được gì, ông ấy đoán một lúc lâu mới mới nghĩ rằng có thể là Bạch Chỉ, không ngờ lại đoán nhầm.
“Bạch Truật! Quả nhiên là Bạch Truật! Như vậy là thông hết rồi!”
Đổi Bạch Chỉ thành Bạch Truật, dược lý cả phương thuốc đều thông suốt, không còn sơ sót nào.
Lưu Hồng ở bên cạnh lại thất vọng, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ kinh ngạc, rốt cuộc người trẻ tuổi này là ai mà lại có thể chỉ điểm Đông y cho ông chủ Tào, chuyện này trước đây chắc chắn là không có, xem ra sau này người này chắc chắn không thể đắc tội.
“Cậu trai trẻ, quả nhiên là cao nhân, lão già này thực sự khâm phục cậu”.
Tào Hưng Hoa vui mừng nói: “Cậu trai trẻ, vẫn chưa hỏi tên tuổi cậu, cậu học từ ai vậy?”
Lúc trước ông ấy thăm hỏi các danh gia Đông y, lại không một ai có thể bổ khuyết thành công phương thuốc vàng của Hoa Đà này.
Diệp Phi Nhiên trẻ như vậy đã có thể làm được, chắc thầy của cậu trai này cũng không phải là người thường, chuyện này khiến ông ấy có lòng muốn kết giao ngay.
“Tôi tên Diệp Phi Nhiên, sư phụ là cao nhân ẩn thế, đã về cõi tiên rồi”.
“Ồ”. Ánh mắt Tào Hưng Hoa hiện lên chút tiếc nuối, sau đó nói: “Cậu trai trẻ, cậu giúp tôi hoàn thành phương thuốc vàng của Hoa Đà, bây giờ phải đến lão già này thực hiện lời hứa rồi”.
Ông ấy gọi quản lý từ phòng khám bệnh đến, lấy tấm chi phiếu một triệu đưa đến trước mặt Diệp Phi Nhiên.
Diệp Phi Nhiên nhận lấy tấm chi phiếu nói: “Ông Tào, không có công, không nhận thưởng, mấy loại dược liệu vừa nãy vẫn nên trừ vào tiền thưởng đi”.
“Cậu nói gì vậy? Lão già này nói không lấy tiền rồi mà, đây không phải là tát vào mặt tôi sao?”, Tào Hưng Hoa nói: “Phương thuốc vàng của Hoa Đà là bảo vật vô giá, thêm hai trăm nghìn nữa cũng không đáng gì. Hơn nữa cậu đã giúp tôi việc lớn, tôi thu thập phương thuốc vàng của Hoa Đà là để cứu mạng bạn già của tôi, nếu muộn thêm mấy ngày nữa thì thật sự không kịp rồi”.
Diệp Phi Nhiên có ấn tượng không tệ với ông lão này, vốn là nguyên lão trong giới Đông y nhưng lại không hề ra vẻ, tính cách thẳng thắn hào sảng, rất hợp với tính anh.
Anh nói: “Ông Tào, ông dùng phương thuốc vàng của Hoa Đà là muốn chữa bệnh cho người ta à?”
Tào Hưng Hoa gật đầu nói: “Không sai, tôi có một người bạn già bị bệnh phổi, bệnh tình rất nghiêm trọng, đã gặp mấy danh y rồi nhưng cũng không làm gì được, nếu không thu thập được phương thuốc vàng của Hoa Đà thì e rằng chỉ có thể sống sót được thêm hai ba ngày”.
Diệp Phi Nhiên nhíu mày nói: “Ông Tào, ông nhầm rồi, phương thuốc vàng của Hoa Đà căn bản không thể trị bệnh”.
Chương 12: Hồi Hồn Cửu Châm
“Cái gì? Phương thuốc vàng của Hoa Đà không chữa bệnh?”
Tào Hưng Hoa lập tức biến sắc: “Người anh em, cậu nhất định là lầm rồi, trong rất nhiều sách cổ đều có ghi chép liên quan đến phương thuốc vàng của Hoa Đà, nói rất rành mạch, đây là kim phương, có thể dùng chữa các chứng bệnh quái ác”.
“Các người đều lầm rồi”. Diệp Phi Nhiên lắc đầu nói.
Phương thuốc vàng của Hoa Đà và Ma phí tán nổi tiếng thiên hạ đều là hai phương thuốc truyền ra từ Cổ Y Môn, anh là truyền nhân của Cổ Y Môn, sao có thể không biết tác dụng của phương thuốc vàng của Hoa Đà.
Anh lại giải thích: “phương thuốc vàng của Hoa Đà có thể dùng cho chứng trúng độc, điều này không sai, nhưng ngụ ý của nó không phải là chữa trị chứng bệnh quái ác, mà là giúp làm dịu đau đớn cho người bệnh giai đoạn cuối.
Về mặt tác dụng mà nói, nó và Ma phí tán giống nhau, chẳng qua Ma phí tán dùng cho phẫu thuật ngoại khoa, mà nó dùng để giảm đau cho người bệnh nặng giai đoạn cuối.
Nói trắng ra là nó chỉ là một phương thuốc giảm đau, có thể dùng cho các loại chứng bệnh, bao gồm cả giảm đau cho người bệnh ung thư giai đoạn cuối, nó có hiệu quả hơn nhiều so với các loại thuốc giảm đau cho người bệnh ung thư hiện nay, còn không có tính gây nghiện và tác dụng phụ”.
“Điều... điều này sao có thể?”
Tào Hưng Hoa không thể tin được: “Điều đó là không thể nào, nếu không thể chữa bệnh, vì sao gọi nó là phương thuốc vàng của Hoa Đà?”
Diệp Phi Nhiên nói: “Đối với một số người mắc bệnh nặng, ví dụ như ung thư giai đoạn cuối, như viêm tuyến tuỵ, cảm giác đau đớn kia tuyệt đối làm cho người ta sống không bằng chết. Mà phương thuốc này có thể làm giảm cơn đau này một cách hiệu quả, người từng trải qua cơn đau đớn kia mới biết giá trị của loại thuốc này, cho nên gọi nó là phương thuốc vàng”.
“Này...”
Tào Hưng Hoa hoàn toàn ngây ngốc, phương thuốc lúc trước không đầy đủ, ông ấy không thể xác định dược tính và dược hiệu, cuối cùng đã hiểu lầm ghi chép trong sách cổ.
Nếu như lời Diệp Phi Nhiên nói, dược hiệu của loại thuốc này cũng là cực kỳ đáng quý .
Nhưng ông ấy ta đã gửi gắm hết hy vọng chữa trị cho người bạn lâu năm vào phương thuốc vàng của Hoa Đà, nếu phương thuốc này chỉ có thể giảm bớt đau đớn, không thể chữa bệnh từ gốc, ông ấy còn lấy gì để cứu người?
Diệp Phi Nhiên nhìn thấy vẻ mặt mất mát của ông ấy, an ủi nói: “Ông Tào, ông cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, tuy rằng phương thuốc vàng của Hoa Đà không thể chữa bệnh, nhưng vẫn có thể nghĩ cách khác”.
“Cách khác?”, Tào Hưng Hoa đột nhiên kích động: “Người anh em, cậu có thể chữa khỏi bệnh cho ông bạn già của tôi?”
Diệp Phi Nhiên có thể có được phương thuốc vàng của Hoa Đà hoàn chỉnh, có thể thấy sư môn của anh ta không tầm thường, như vậy trong lòng ông ấy lại dâng lên một tia hy vọng.
Diệp Phi Nhiên gật đầu nói: “Có thể”.
Tào Hưng Hoa lại vui mừng khôn xiết, kích động nói: “Người anh em, cậu xác định có thể chữa khỏi sao? Nắm chắc mấy phần?”
“Tám phần!”
Diệp Phi Nhiên đây là nói rất khiêm tốn, đối phương chẳng qua là mắc bệnh ở phổi mà thôi, căn bản không tính là gì trước truyền thừa của Cổ Y Môn.
Nhưng Tào Hưng Hoa lại kích động không thôi, phải biết rằng ông ấy đã cố gắng lâu như vậy, căn bản không tìm ra cách chữa trị, đối với ông ấy mà nói nắm chắc tám phần đã là điều không thể tưởng tượng được.
“Thật tốt quá người anh em, làm phiền cậu đi cùng tôi một chuyến, chẩn bệnh cho bạn già của tôi”.
Diệp Phi Nhiên gật đầu, ông lão này có thể quan tâm đến bệnh của bạn mình như vậy, có thể thấy là một người thật thà, giàu tình cảm, mình giúp đỡ một chút cũng không có gì.
Tào Hưng Hoa lái một chiếc Audi A6, hai người rời khỏi Bách Thảo Đường, chạy đến tiểu khu Giang Nam Như Hoạ nổi tiếng nhất thành phố Giang Nam.
Ông ấy mới gặp mặt Diệp Phi Nhiên lần đầu tiên, trong lòng cũng không hoàn toàn tín nhiệm, sở dĩ mời đến chữa bệnh cho bạn chí cốt, hoàn toàn là bị ép bất đắc dĩ, không còn lựa chọn khác tốt hơn.
Tào Hưng Hoa một bên lái xe một bên hỏi: “Người anh em, cậu chuẩn bị dùng cách gì để chữa bệnh cho bạn của tôi?”
Lời này của ông vừa thăm dò cũng vừa có ý kiểm tra, muốn xem xem Diệp Phi Nhiên có phải nói mạnh miệng hay không.
“Theo lời ông Tào nói, phương pháp phù hợp nhất với loại bệnh này chính là Hồi Hồn Cửu Châm”.
“Cái gì? Cậu nói cái gì?”
Sau khi nghe thấy bốn từ “Hồi Hồn Cửu Châm”, Tào Hưng Hoa kinh ngạc run cả hai tay, chiếc xe lệch hướng, thiếu chút nữa đâm vào chiếc xe tải lớn đang đi tới. Cũng may Diệp Phi Nhiên phản ứng nhanh, đưa tay ra kéo vô lăng, mới chuyển nguy thành an.
“Ông Tào, chú ý an toàn!”
Diệp Phi Nhiên kêu một tiếng, trong lòng lại hơi buồn cười, ông lão này đã lớn tuổi rồi, sao còn không giữ được bình tình như vậy.
Tào Hưng Hoa đạp phanh dừng lại ven đường, sau đó kéo tay Diệp Phi Nhiên nói: “Người anh em, cậu vừa rồi mới nói cái gì? Có thật là Hồi Hồn Cửu Châm không?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?”
“Trời ạ, cậu vậy mà biết Hồi Hồn Cửu Châm, cậu không lừa ông già này đấy chứ?”
Cũng khó trách Tào Hưng Hoa kích động như thế, Hồi Hồn Cửu Châm được ca tụng là châm pháp xuất sắc nhất trong lịch sử Đông y, từng có tiếng là Hồi Hồn xuất hiện, quỷ Vô Thường khóc.
Trong truyền thuyết chỉ cần có thể dùng Hồi Hồn Cửu Châm, cho dù người chết cũng có thể cứu sống lại, làm cho hai sứ giả bắt hồn Hắc Bạch Vô Thường bó tay.
Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi đương nhiên sẽ không lừa ông, trong truyền thừa của môn phái tôi quả thật có môn châm pháp này”.
“Thật tốt quá, thật sự là quá tốt, có Hồi Hồn Châm Pháp, rốt cuộc cũng có thể cứu mạng lão Hạ rồi”.
Lòng tin của Tào Hưng Hoa đối với Diệp Phi Nhiên thoáng chốc tăng lên trăm lần, lần nữa khởi động xe, chạy nhanh về phía trước.
Nhà họ Hạ Giang Nam tuyệt đối là sự tồn tại đáng ngưỡng vọng trong giới thượng lưu ở Giang Nam.
Cụ ông của nhà họ Hạ là Hạ Trường Thanh từng cùng Thái Tổ chinh phục thiên hạ, lập vô số chiến công cho Hoa Hạ, là một trong những nguyên lão tài ba còn lại đến nay, có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn tại thành phố Giang Nam thậm chí cả Hoa Hạ.
Ba người con trai của ông ấy cũng đều cực kỳ xuất sắc, con lớn nhất Hạ Bình Minh tham gia quân ngũ, trên vai sớm đã lấp lánh đầy sao, con thứ hai Hạ Thiên Đạt làm chính trị, là quan to ở tỉnh Giang Nam.
Con thứ ba Hạ Thiên Khải kinh doanh, cũng đã là phú phương một vùng.
Chính bởi vì như vậy, nhà họ Hạ đều rất có tiếng nói ở cả thành phố Giang Nam.
Biệt thự nhà họ Hạ là nhà lầu số một tốt nhất trong tiểu khu Giang Nam Như Hoạ, đây là một sân nhỏ riêng, bên trong có tổng cộng ba căn nhà theo phong cách châu Âu.
Tào Hưng Hoa hiển nhiên rất quen thuộc đối với nơi này, bảo vệ trước cổng nhìn thấy ông ấy đến không hề ngăn cản.
Sau khi vào cổng, một người trung niên tầm bốn mươi tuổi đến tiếp đón, là Hạ Thiên Khải - con trai thứ ba của Hạ Trường Thanh.
“Chú Tào, chú đến rồi”. Hạ Thiên Khải mặt đầy u sầu nói: “Vừa định gọi điện thoại cho chú, bố cháu mấy ngày nay tình hình càng ngày càng tệ, chú mau xem cho ông ấy”.
“Đừng lo lắng, hôm nay ta dẫn Tiểu Diệp đến chính là để xem bệnh cho lão Hạ”.
Tào Hưng Hoa giới thiệu Diệp Phi Nhiên với Hạ Thiên Khải nói: “Đây là Diệp Phi Nhiên bác sĩ Diệp”.
“Hả?”, Hạ Thiên Khải vẻ mặt ngơ ngác, lúc trước Tào Hưng Hoa cũng từng dẫn một vài bác sĩ Đông y có tiếng đến chẩn bệnh cho bố mình, nhưng những người này đều là ông lão qua sau mươi tuổi, từ khi nào lại có bác sĩ Đông y trẻ như vậy?
Tào Hưng Hoa nhìn ra ý của anh ta, nói: “Đừng thấy Tiểu Diệp trẻ tuổi, nhưng mà y thuật vượt xa ông già này, đi thôi, chúng ta đi thăm lão Hạ”.
Mặc dù Hạ Thiên Khải có hơi không quá tin tưởng Diệp Phi Nhiên, nhưng vẫn phải nể mặt ông Tào, dẫn hai người cùng đến trước một toà nhà ba tầng.
Tào Hưng Hoa đối với nơi này như xe chạy đường quen, rất nhanh đã dẫn Diệp Phi Nhiên vào trong một toà nhà ba tầng đơn độc, nơi đây là bệnh viện tư nhân của nhà họ Hạ.
Tuy rằng nơi này là bệnh viện tư nhân, nhưng điều kiện chữa bệnh không hề kém hơn chút nào so với những bệnh viện lớn.
Vào phòng bệnh, Diệp Phi Nhiên nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc phơ đang nằm ở trên giường bệnh, cơ thể tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, giờ phút này đã rơi vào hôn mê.
Hạ Thiên Khải lo lắng nói: “Chú Tào, mau nghĩ cách giúp bố cháu”.
Tào Hưng Hoa lại là nhìn về phía Diệp Phi Nhiên: “Tiểu Diệp, mau xem giúp lão Hạ”.
Diệp Phi Nhiên gật gật đầu, cất bước đi đến trước giường Hạ Trường Thanh, anh vừa đưa tay ra bắt mạch, chợt nghe phía sau có người kêu lên: “Dừng tay, không được động vào ông nội của tôi!”
Chương 12: Chuẩn bị hậu sự đi
Diệp Phi Nhiên quay lại nhìn thì thấy một cô gái khoảng hai mươi tuổi đang đứng trước cửa, khuôn mặt thanh tú, dáng người cao ráo, buộc tóc đuôi ngựa, khí chất, dáng vẻ hiên ngang.
“Anh làm gì thế? Không biết là ông nội tôi là bệnh nhân trong tình trạng nguy hiểm, không thể tùy tiện đụng vào à?”
Cô gái tức giận bước vào, cô ta là Hạ Song Song, cháu gái của Hạ Trường Thanh, con gái của Hạ Thiên Khải.
Mặc dù Hạ Song Song rất kiên cường, lúc đầu đi du học ở nước ngoài ba năm nhưng sau khi trở lại không chịu vào làm doanh nghiệp gia đình theo sự sắp xếp của gia đình mà thi vào Cục Cảnh sát làm một cảnh sát, nay là đội phó đội cảnh sát hình sự.
“Song Song, sao con lại về đây?”, Hạ Thiên Khải bước đến trước nói: “Vị này là bác sĩ Diệp – Diệp Phi Nhiên, đến khám bệnh cho ông nội con”.
“Anh mới mới bao tuổi chứ, còn khám bệnh cho ông nội? Đã tốt nghiệp đại học Y chưa vậy?”
Thấy Diệp Phi Nhiên còn trẻ hơn mình, Hạ Song Song tỏ vẻ khinh thường, không xem đối phương ra gì cả.
Hạ Thiên Khải hơi lúng túng nói: “Song Song, để ý phép lịch sự chứ, bác sĩ Diệp là bác sĩ Đông y”.
“Đông y? Đúng là nực cười, Đông y vốn dĩ là thứ không đáng tin, chứ đừng nói là có một bác sĩ trẻ như vậy”.
Từ nhỏ Hạ Song Song đã được dạy học theo giáo dục phương Tây, lại đi du học ở nước M nên khá xem thường Đông y.
Cô ta lại nói: “Bố, giới thiệu với bố, đây là bác sĩ Cao Hải Sinh, chuyên gia tim mạch mà bạn con mời đến từ Đế Đô”.
Lúc này Hạ Thiên Khải mới nhìn thấy có một bác sĩ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang đứng trước cửa, theo sau ông ta là bốn, năm trợ lý mặc áo blouse, trên tay cầm các loại thiết bị y tế.
Hạ Song Song nói tiếp: “Bác sĩ Cao là tiến sĩ du học ở nước ngoài, chuyên gia khoa nội hàng đầu ở Đế Đô, có kiến thức và thành tựu nghiên cứu về khoa tim mạch, đã từng đăng hai mươi đến ba mươi bài báo trên tạp chí do Hiệp hội Y học thế giới tổ chức.
Mấy ngày trước, bác sĩ Cao đã nhận lời mời của Hiệp hội Y học thế giới, không lâu nữa sẽ trở thành thành viên ở đó.
Lần này bác sĩ Cao đẩy lùi rất nhiều công việc để đến khám bệnh cho ông nội”.
Nghe đối phương nói một loạt như vậy, Hạ Thiên Khải vội bước đến trước nói: “Vất vả cho bác sĩ Cao rồi”.
Cao Hải Sinh kiêu ngạo gật đầu, rồi nói: “Có tôi ở đây khám bệnh cho ông cụ nên không cần tìm bác sĩ khác nữa, nhất là vài bác sĩ gọi là bác sĩ Đông y đấy, những thứ đó như rễ cỏ và vỏ cây thối nát có thể chữa bệnh được sao?”
Nghe nói thế, Diệp Phi Nhiên sa sầm mặt mày.
Ông thích khoe mẽ gì đó cũng thôi đi, chúng ta không nói gì cả nhưng ông cũng chẳng cần hạ thấp Đông y mà.
Sắc mặt Tào Hưng Hoa cũng trở nên cực kỳ khó coi, một người cả đời cống hiến cho Đông y như ông ấy không thể chấp nhận việc người khác coi thường Đông y.
Hạ Song Song hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt của hai người họ, quay sang Cao Hải Sinh nói: “Bác sĩ Cao, bệnh của ông nội tôi giao cho ông”.
“Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ chữa bệnh cho ông cụ bằng phương pháp tiên tiến nhất trên thế giới”.
Nói rồi Cao Hải Sinh bảo trợ lý của ông ta lấy các loại máy móc trị liệu ra, bắt đầu kiểm tra cho Hạ Trường Thanh.
Hạ Thiên Khải hơi khó xử nhìn Tào Hưng Hoa và Diệp Phi Nhiên: “Chú Tào, thật ngại quá, chú cũng biết tính tình của con bé này rồi, nói chuyện chẳng màng gì cả, chú đừng để trong lòng.
Hai người cứ nghỉ ngơi trước, đợi họ làm xong thì hai vị khám bệnh cho bố tôi”.
Những lời này rất khách sáo nhưng ai cũng nghe ra được ý tứ của người này, giữa Cao Hải Sinh và Diệp Phi Nhiên, anh ta đã chọn cách chữa của Cao Hải Sinh.
“Nếu đã có người chữa bệnh cho ông cụ, vậy chúng ta đi trước”.
Diệp Phi Nhiên nhận được truyền thừa của Cổ Y, mặc dù mục đích của anh là giúp đời và cứu người, nhưng bác sĩ có tôn nghiêm của bác sĩ, chưa bao giờ cầu xin để khám bệnh cho mọi người.
Nếu nhà họ Hạ đã không tin tưởng mình, vậy thì mình cũng không cần phải tiếp tục ở lại đây, nói rồi anh quay đầu định đi nhưng lại bị Tào Hưng Hoa kéo lại.
“Tiểu Diệp, đừng đi vội, theo tôi thấy thì chắc chắn đám người này không chữa được cho ông Hạ.
Mấy năm nay ông Hạ cũng đã đi khám rất nhiều giáo sư chuyên gia bên Tây y nhưng đám người đó không có cách nào chữa trị, đợi lát nữa còn làm phiền cậu Diệp giúp”.
Ông ấy cũng cực kỳ bất mãn với cách làm của nhà họ Hạ, nhưng chuyện liên quan đến sống chết của bạn cũ, ông ấy cũng không thể so đo quá nhiều.
Diệp Phi Nhiên nói: “Ông cụ Tào, không phải tôi không nể mặt ông, con người tôi trước giờ khám bệnh đều nói đến duyên phận, chưa từng có thói quen cưỡng cầu khám bệnh cho người khác”.
Tào Hưng Hoa nói: “Tiểu Diệp, chúng ta đi rồi tức là công nhận Đông y không bằng Tây y, sẽ làm đám người đó càng đắc ý.
Bây giờ điều chúng ta nên làm nhất là chữa hết bệnh cho ông Hạ, phải vả thật mạnh vào mặt họ bằng y thuật của chúng ta, để Đông y mở mặt mở mày”.
Câu này của ông ấy đã làm Diệp Phi Nhiên lay lung, hiện giờ Đông y đang dần đi xuống, với tư cách là người truyền thừa của Cổ Y, anh thực sự nên làm gì đó cho Đông y.
Chẳng phải Cao Hải Sinh ông giỏi lắm sao? Chẳng phải là chuyên gia về y học phương Tây sao? Chẳng phải ông nổi tiếng khắp Hoa Hạ đó sao? Vậy thì hôm nay tôi sẽ vả vào mặt ông, cho ông thấy Đông y cổ là như thế nào.
Nghĩ đến đây, anh cũng không định đi nữa, ở lại cùng với Tào Hưng Hoa.
Hạ Thiên Khải cực kỳ ngạc nhiên với thái độ của Tào Hưng Hoa và Diệp Phi Nhiên, không biết người thanh niên này có tài đức gì mà làm cho ông Tào xem trọng như vậy.
Bên Cao Hải Sinh bảo các trợ lý kiểm tra từng hạng mục cho Hạ Trường Thanh, cuối cùng các phần báo cáo được đưa đến tay ông ta.
Nhìn kết quả kiểm tra trong tay, ông ta nhíu mày càng chặt.
Hạ Song Song căng thẳng nói: “Bác sĩ Cao, bệnh của ông nội tôi thế nào? Vẫn có hy vọng chứ?”
Cao Hải Sinh thở dài, lắc đầu nói: “Đã rất nguy kịch rồi, tranh thủ chuẩn bị hậu sự đi”.
Hạ Song Song lo lắng nói: “Gì cơ? Bác sĩ Cao, không thể nghĩ được thêm cách nào nữa sao?”
Tình cảm giữa hai ông cháu cô ta rất tốt, dĩ nhiên không muốn nhìn thấy ông cụ Hạ ra đi như thế.
Hạ Thiên Khải cũng căng thẳng theo nói: “Đúng thế bác sĩ Cao, ông là chuyên gia về tim mạch, chắc chắn sẽ có cách.
Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi, cho dù phải trả cái giá lớn thế nào, nhà họ Hạ cũng sẵn sàng chi trả”.
Cao Hải Sinh lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, tôi là chuyên gia nhưng cũng không phải bệnh gì cũng có thể chữa. Bệnh của ông cụ đã kéo dài quá lâu, cộng thêm tuổi lớn, các chức năng cơ quan đều đã thoái hóa, có là thần tiên cũng không có cách, vẫn nên chuẩn bị hậu sự đi”.
Hạ Thiên Khải và Hạ Song Song đều tỏ vẻ thất vọng, từ tận đáy lòng, ai trong họ cũng không muốn nhìn thấy kết quả này.
Lúc này nghe thầy bên cạnh có người nói: “Đây là chuyên gia Tây y của các người sao? Học ở nước M nhiều năm như vậy mà chỉ học được cách nói với người nhà bệnh nhân là chuẩn bị tang lễ sao?”
Người nói là Diệp Phi Nhiên, anh rất bất mãn với cách làm của Cao Hải Sinh, lúc nãy còn nói lớn lối lắm, khinh thường người khác, dáng vẻ “tôi là chuyên gia, thần y” gì đó.
Kết quả quay qua quay lại cũng chẳng có cách nào chữa bệnh cho người ta, nói với người ta chỉ có thể chuẩn bị hậu sự, đây là bác sĩ gì chứ?
“Này cậu, cậu nói bậy bạ gì đấy?”
Cao Sinh Hải là chuyên gia khoa nội của Đế Đô, cho dù đi đến đâu cũng được cung phụng, tâng bốc, có bao giờ bị quở trách thế đâu.
Ông ta tức giận nói: “Bác sĩ chứ không phải thượng đế, không phải là người có thể chữa được tất cả các bệnh, bệnh tình của bệnh nhân nghiêm trọng không phải do tôi không có năng lực, là ai cũng sẽ không chữa được”.
Diệp Phi Nhiên cười nhạo nói: “Ai cũng không chữa được? Là ai cho ông can đảm nói mấy lời này đấy? Lẽ nào ông có thể đại diện cho các bác sĩ trên toàn thế giới à?”
Chương 14: Nhìn là biết ngay
Cao Hải Sinh nói: “Tôi là người rất có uy tín ở khoa Tim phổi, tôi là chuyên gia đấy! Tôi dám khẳng định với cậu là không ai có thể chữa khỏi tận gốc bệnh của ông Hạ được”.
“Cái danh hiệu chuyên gia của ông chẳng là gì với tôi cả”, Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi cũng dám khẳng định với ông là bệnh mà tây y các ông không chữa được, trung y vẫn trị ngon, bệnh ông không chữa được nhưng tôi thì có đấy”.
Cao Hải Sinh nghe xong thì cười phá lên, sau đó tỏ vẻ coi thường nói: “Nực cười, đúng là nực cười! Đây là câu chuyện hài nhất mà tôi nghe trong đời đấy.
Nếu trung y có thể chữa được thì con heo cũng biết trèo cây luôn”.
Nghe thấy ông ta tiếp tục chê bôi trung y, Diệp Phi Nhiên cau mày nói: “Ông có dám đánh cược với tôi không? Nếu tôi có thể chữa được bệnh của ông Hạ thì ông phải công khai xin lỗi trung y của Hoa Hạ nhé.
Còn nếu tôi thua thì tờ chi phiếu này sẽ là của ông”.
Nói rồi, anh lấy luôn tờ chi phiếu một triệu vừa lấy được của Bách Thảo Đường ra.
Cao Hải Sinh lắc đầu nói: “Bệnh của ông Hạ đã nguy cấp lắm rồi, loại cá cược này không có ý nghĩa gì cả”.
Diệp Phi Nhiên: “Sao thế? Không dám chơi à?”
Bị một người cậu thanh niên hơn 20 tuổi nghi ngờ năng lực của mình, Cao Hải Sinh cũng đã nổi giận: “Nếu cậu đã không biết điều như vậy thì để tôi cho cậu một bài học.
Cá cược chứ gì? Nếu tôi thua thì tôi vừa công khai xin lỗi trung y trên các trang báo hàng đầu của Hoa Hạ, vừa đưa cậu một triệu”.
“Nói lời giữ lời!”, Diệp Phi Nhiên nói xong thì đưa tờ chi phiếu cho Hạ Thiên Khải: “Nhờ ông Hạ làm chứng cho chúng tôi”.
Dứt lời, anh đi về phía giường bệnh của Hạ Trường Thanh, nhưng lại bị Hạ Song Song cản đường: “Đứng lại, không được động vào ông tôi, ông không phải món đồ cho các người cá cược”.
Diệp Phi Nhiên nhíu mày nói: “Tôi đang chữa bệnh cho ông cô đấy”.
Hạ Song Song kiên quyết nói: “Không cần, tôi không tin anh, tôi sẽ liên hệ với chuyên gia ở hội y học thế giới”.
Tào Hưng Hoa tiến lên nói: “Song Song, Tiểu Diệp giỏi lắm, cô hãy tin cậu ấy”.
Hạ Song Song nói: “Ông Tào, tôi chỉ tin đúng một người trong giới trung y là ông thôi. Đến ông còn bó tay rồi, tôi không tin anh ta có thể chữa được”.
Nếu đã cá cược thì Diệp Phi Nhiên không thể rút lui giữa chừng được, để cô nhóc cứng đầu này tin mình, anh đành nói: “Thế cô xem thử thế này được không nhé?
Tôi sẽ khám cho ông Hạ trước, nếu tôi khám đúng bệnh thì cô hãy tránh ra, ngược lại thì tôi sẽ đi luôn”.
Hạ Song Song nói: “Giờ bệnh của ông tôi nặng lắm rồi, anh đừng làm gì ông nữa”.
“Không sao, trung y là khám từ xa, chỉ cần nhìn thôi là tôi đoán được bệnh rồi”.
Diệp Phi Nhiên đã nắm rõ tình trạng bệnh của Hạ Trường Thanh trong lòng bàn tay, anh nói: “Thời còn trẻ, lá phổi bên trái của ông cụ đã bị trúng đạn súng, tuy không bị thương nặng nhưng sau đó không nghỉ ngơi tốt nên hồi phục rất kém.
Mấy năm trở lại đây, ông ấy thường xuyên uống rượu, thêm bị nhiễm phong hàn nên làm phổi càng gặp vấn đề nặng hơn”.
Hạ Song Song biến sắc mặt, không ngờ Diệp Phi Nhiên lại nói đúng đến vậy, y hệt như lời ông từng kể với cô ấy.
Nhưng cô ấy vẫn một mực nói: “Đừng nói mấy chuyện vô dụng, anh hãy nói tình trạng hiện giờ của ông tôi đi”.
“Giờ thì bệnh đang rất nặng, vân của hai lá phổi phình to, màng phổi bên trái mờ, màng bên phải tăng chất kết dính, hơn nữa còn bị tràn dịch.
Phổi bên trái mắc lao từ xưa nên hoạt động bị hạn chế, chức năng phổi suy giảm, quan trọng nhất là vân phổi đang tổn thương nặng…”
Anh vừa nói xong, Cao Hải Sinh đang cầm kết quả kiểm tra cũng phải biến sắc mặt.
Ông ta không hiểu tại sao anh lại biết những điều này, vì anh nói giống hệt như kết quả kiểm tra.
Hạ Song Song ngạc nhiên rồi kích động nói: “Tôi biết rồi, chắc chắn là ông Tào đã kể về bệnh tình của ông tôi cho anh nghe trước. Vì thế anh mới biết rõ như vậy”.
Diệp Phi Nhiên cản Tào Hưng Hoa đang định biện minh cho mình lại, anh cười nói: “Nếu thế rồi mà cô vẫn không tin tôi thì chúng ta đổi cách khác, tôi sẽ nói về cô”.
Anh quan sát cô ấy rồi có vẻ gian xảo nói: “Tính ra thì tổng thể người cô khá ổn, từ nhỏ đã học võ, trên đùi phải có một vết sẹo, tay trái từng bị thương, mỗi khi giở giời sẽ bị đau nhức.
Gần đây, ngực trái của cô hay bị khó chịu, bên trong đang bị sưng, một dạng bệnh tăng sinh.
Do cô từng luyện võ nhưng lại không biết dưỡng sức nên đã khiến người nhiễm hàn khí nên hay bị đau bụng kinh, hơn nữa còn vừa phát tác trong hai tiếng trước…”
“Anh… anh có im đi không!”
Tuy Hạ Song Song rất thoáng tính, tính cách gần như con trai nhưng bị người khác nói thẳng chuyện riêng tư ra như vậy khiến cô ấy vẫn không chịu được.
Nhưng cô ấy đang thấy rất choáng, bệnh của ông có thể đổ cho Tào Hưng Hoa nói trước cho Diệp Phi Nhiên, nhưng triệu chứng của cô ấy thì không một ai biết, vậy sao anh lại biết rõ thế?
Hạ Thiên Khải và Cao Hải Sinh đều kinh ngạc đến mức há hốc miệng, tuy họ không rõ tình trạng của Hạ Song Song thế nào, nhưng từ phản ứng của cô ấy thì cũng biết là Diệp Phi Nhiên nói đúng rồi.
Bản lĩnh vừa nhìn đã có thể nói rõ tình trạng của người khác đúng là vượt xa tưởng tượng của con người, lẽ nào mắt Diệp Phi Nhiên tinh như tia X ư?
Chỉ có Tào Hưng Hoa là khá bình tĩnh, ông ấy không quá ngạc nhiên, truyền nhân của Hồi Hồn Cửu Châm thì sao tầm thường được.
Thấy Hạ Song Song ngẩn ra, Diệp Phi Nhiên chỉ mỉm cười, sau đó mặc kệ cô ấy rồi đi vòng tới giường bệnh, sau đó lấy kim châm cứu ra chữa bệnh cho Hạ Trường Thanh.
Tốc độ xuống kim của anh rất nhanh, loáng cái đã căm xong hơn chục cây kim lên huyệt vị ở ngực của Hạ Trường Thanh.
Sau đó, đuôi kim bắt đầu rung lên như mô tơ điện, một lát sau vẫn chưa dừng lại.
“Hồi Hồn Cửu Châm đúng là châm pháp của Hồi Hồn Cửu Châm rồi, ông Hạ được cứu rồi!”
Tào Hưng Hoa vẫn đứng cạnh quan sát, ông ấy không biết dùng Hồi Hồn Cửu Châm, nhưng đã từng được đọc ghi chép về nó nên đoán được ngay Diệp Phi Nhiên đang dùng châm pháp này.
Vốn ông ấy còn chút nghi ngờ, nhưng giờ thì tâm phục khẩu phục hoàn toàn rồi.
Ông ấy vô cùng kích động, được nhìn thấy châm pháp trong truyền thuyết này một lần thì giờ có chết cũng được.
Hạ Thiên Khải nhìn thấy phản ứng của Tào Hưng Hoa thì hỏi: “Chú Tào, Hồi Hồn Cửu Châm có gì đặc biệt?”
Tào Hưng Hoa ổn định tâm trạng lại rồi nói: “Hồi Hồn Cửu Châm là một châm pháp chí cao vô thượng được ghi lại trong sách trung y cổ, hay còn được gọi là thần châm.
Nó tập hợp các đại thành của thuật châm cứu, chín kim là chín khái quan về châm pháp gồm dưỡng khí, cường cân, chắc xương, thông mạch… tái tạo và cả tử hoàn sinh.
Truyền thuyết kể là người chết mà gặp Hồi Hồn Cửu Châm thì cũng sống lại được, có nó rồi thì quỷ Vô Thường chỉ còn biết khóc thôi”.
Nghe thấy thế, Hạ Thiên Khải hào hứng nói: “Thật không? Vậy bố tôi được cứu rồi ư?”
“Làm gì có chuyện đấy”.
Hạ Song Song đã bình tĩnh lại, sau đó nhỏ giọng chê bôi, cô ấy nghĩ Tào Hưng Hoa đang nói quá lên, song vẫn mong ông mình có thể khoẻ lại.
Vì thế, cô ấy không nói gì, chỉ tập trung đứng nhìn Diệp Phi Nhiên.
Chương 15: Nhận đệ tử thay sư phụ
Diệp Phi Nhiên không để ý những người khác mà chỉ tập trung chữa bệnh.
Tào Hưng Hoa chỉ nhìn ra Hồi Hồn Cửu Châm của anh, chứ không biết chân khí hỗn mang đang vận chuyển trong cơ thể mới là pháp bảo trị bệnh quan trọng nhất, khi kết hợp cùng Hồi Hồn Cửu Châm thì sẽ tạo ra hiệu quả bất ngờ.
Thời gian cứ thế trôi đi trong không gian tĩnh lặng.
Khoảng 20 phút sau, Diệp Phi Nhiên dần rút kim ra rồi thờ ơ nói: “Được rồi, bệnh của ông Hạ đã khỏi rồi”.
“Khỏi rồi? Sao có thể? Cậu coi bọn tôi là lũ ngốc à?”
Cao Hải Sinh tuy thấy tò mò với cách làm của Diệp Phi Nhiên, nhưng vẫn không tin chỉ châm vài cái kim lên người là có thể trị khỏi bệnh về phổi, nhất là khi bệnh đã nặng tới mức này rồi.
Hạ Song Song nói: “Đúng thế, ông tôi vẫn đang hôn mê mà?”
“Sắp tỉnh lại rồi”.
Diệp Phi Nhiên nói xong thì giơ tay vỗ vào đan điền của Hạ Trường Thanh, ông lão hộc ra một luồng khí, gương mặt tái mét lập tức hồng hào trở lại, ông lão mở mắt ra rồi ngồi bật dậy.
Cao Hải Sinh giật bắn mình rồi lùi lại, nếu không phải ban ngày thì ông ta sẽ tưởng là cương thi mất.
Ông ta hiểu rõ tình trạng của Hạ Trường Thanh hơn ai hết, tất cả các chỉ số của ông lão đều rất kém, có thể nói là cận kề cái chết rồi.
Một người như thế mà bỗng ngồi bật dậy, đúng là không thể tin nổi vào mắt mình.
Hạ Thiên Khải và Hạ Song Song thì có vẻ mừng rỡ.
“Bố, bố tỉnh rồi ạ?”
“Ông ơi, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi, làm cháu sợ muốn chết”.
Hai người kéo lấy tay Hạ Trường Thanh rồi bật khóc vì mừng.
“Được rồi, hai đứa có thôi đi không, để ông xuống giường đi lại một chút. Nằm lâu quá, ê ẩm hết cả người”.
Hạ Trường Thanh nói xong thì đẩy hai người kia ra, còn mình thì bước xuống giường đi bộ chầm chậm.
Ban đầu, ông lão còn bước đi chậm. Nhưng đi được vài bước rồi thì tốc độ đã tăng nhanh hơn, sau đó hoàn toàn bình thường.
Mọi người ở quanh thấy thế thì vô cùng bất ngờ, họ còn định lo hậu sự rồi, nhưng giờ ông lão lại khoẻ mạnh như voi. Sự thay đổi lớn này khiến họ nhất thời khó chấp nhận nổi.
Cao Hải Sinh trố mắt ra nhìn, mãi sau cũng không ngậm miệng lại được, ông ta tiến lên nói: “Đây không phải sự thật, mà là hồi dương, để tôi kiểm tra lại cho ông”.
Hạ Trường Thanh nói: “Hồi dương cái con khỉ, anh ăn nói kiểu gì thế hả? Người tôi thế nào tôi biết, giờ tôi rất khoẻ, ít cũng phải sống được mười năm nữa”.
Cao Hải Sinh nói: “Ông ơi, ban nãy tôi lỡ lời, nhưng vẫn thấy cần phải kiểm tra tổng quát lại”.
Hạ Song Song nói: “Ông ơi, thôi ông cứ làm kiểm tra thêm lần nữa đi, như thế cả nhà mới yên tâm được”.
Hạ Trường Thanh: “Được rồi, kiểm tra thì kiểm tra”.
Sau đó, ông lão nằm lại lên giường, Cao Hải Sinh gọi các điều dưỡng vào bắt đầu cắm các máy móc lên kiểm tra.
Loáng cái, kết quả đã có, ông ta nhìn kết quả mà suýt rơi tròng mắt ra ngoài.
Nếu không phải đích thân mình kiểm tra thì ông ta thật sự sẽ nghĩ đây là kết quả của một người khác, kết quả mới này cho thấy Hạ Trường Thanh khoẻ mạnh bình thường.
Nhất là chứng năng phổi đã hoạt động như chưa từng bị thương tổn, dịch tràn màng phổi cũng đã biến mất, không còn dấu tích vân phổi bị làm sao nữa.
“Không thể nào, không thể nào!”
Cao Hải Sinh chết đứng nhìn các số liệu trong ta, chỉ còn biết nói “không thể nào”.
Hạ Trường Thanh lại ngồi dậy rồi nói với Tào Hưng Hoa: “Chú Tào, lần này cảm ơn chú, không cần hỏi cũng biết là chú đã cứu tôi từ cõi chết trở về”.
Tào Hưng Hoa tiến lên nói: “Anh Hạ, lần này anh đoán sai rồi, tôi muốn cứu anh lắm, nhưng tài năng có hạn.
Người cứu sống anh chính là cậu bạn này, là bác sĩ Diệp Phi Nhiên”.
Hạ Trường Thanh thoáng qua vẻ ngạc nhiê: “Cậu Diệp đây đúng là tuổi trẻ tài cao, không ngờ còn trẻ vậy mà y thuật đã cao siêu thế rồi, tôi cảm ơn cậu.
Mạng tôi do cậu cứu, sau này cậu chính là ân nhân của nhà họ Hạ, việc của cậu cũng là việc của chúng tôi”.
Diệp Phi Nhiên bình thản nói: “Ông Hạ khách sáo rồi, bệnh của ông với trung y cũng không phải là khó”.
Dứt lời, anh ngoái lại nói với Cao Hải Sinh: “Bác sĩ Cao, có phải nên thực hiện giao kèo rồi không?”
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều nhìn Cao Hải Sinh, sau đó nhớ lại vụ cá cược của hai người.
“Chuyện này…”
Cao Hải Sinh đen mặt, ông ta đã thật sự thán phục trước y thuật của Diệp Phi Nhiên, nhưng nếu phải trả một triệu thì xót ruột quá.
Hạ Thiên Khải sầm mặt nói: “Bác sĩ Cao, tôi là người làm chứng, đừng bảo ông định quỵt nợ nhé!”
Giờ, Hạ Thiên Khải rất không hài lòng với Cao Hải Sinh, tay bác sĩ này liên tục bảo chuẩn bị lo hậu sự cho ông Hạ, sau còn bảo ông Hạ là hồi dương, giờ cá cược thua thì định quỵt, ông ta coi nhà họ Hạ là gì chứ?
Cao Hải Sinh suy tính trong đầu, ông ta biết rõ thế lực của nhà họ Hạ, họ có địa vị rất cao ở Giang Nam hay thậm chí ở Hoa Hạ.
Nếu làm mất lòng nhà họ Hạ thì ông ta không sống nổi ở Giang Nam được nữa, khéo sự nghiệp sau này cũng bị mất luôn.
Hết cách, ông ta đành lấy chi phiếu ra rồi viết con số một triệu lên rồi đưa cho Diệp Phi Nhiên.
Diệp Phi Nhiên nhận lấy chi phiếu rồi nói: “Tôi nhận tiền rồi, nhưng ông đừng quên lời hứa đấy”.
“Yên tâm, mai tôi sẽ công khai xin lỗi trung y trên các mặt báo”.
Cao Hải Sinh nói xong thì dẫn người của mình lủi luôn.
Ông ta đi rồi, Tào Hưng Hoa đi tới cạnh Diệp Phi Nhiên rồi nói: “Tôi muốn bái cậu làm sư phụ, cậu thấy sao?”
Ông ấy không hề nói đùa, từ khi thấy Hồi Hồn Cửu Châm, ông ấy đã phục cậu thanh niên này sát đất. Nói rồi, ông ấy đã quỳ xuống luôn.
Diệp Phi Nhiên ngạc nhiên rồi vội đỡ ông ấy dậy.
“Ông Tào đừng như vậy, tôi không dám nhận ông làm đệ tử đâu”.
Diệp Phi Nhiên đánh giá nhân phẩm của Tào Hưng Hoa khá cao, đây là một người thật lòng muốn cống hiến để giúp trung y phát triển.
Nhưng Tào Hưng Hoa lại không vui nói: “Tiểu Diệp, lẽ nào cậu chê tôi à? Tôi thật sự muốn đi theo câu học trung y mà”.
Diệp Phi Nhiên vội nói: “Tôi nào dám chê ông, nhưng ông đức cao vọng trọng thế thì sao có thể nhận tôi làm sư phụ chứ?
Ông thấy thế này được không nhé? Sau này ông muốn học gì cứ hỏi tôi, tôi sẽ không giấu gì hết”.
“Không được, trung y chúng ta rất coi trọng truyền thừa, học như vậy thì không danh chính ngôn thuận, tôi phải bái cậu làm sư phụ mới được”, Tào Hưng Hoa nói: “Trung y coi trọng việc nhận người tài làm sư phụ, cậu đừng bận tâm chuyện tuổi tác”.
Thấy Tào Hưng Hoa kiên quyết như vậy, Diệp Phi Nhiên đành nói: “Dù thế nào tôi cũng không dám nhận ông làm đệ tử. Hay thế này, tôi sẽ nhận ông làm đệ tử thay sư phụ tôi, vậy là ông cũng thuộc môn phái của tôi rồi”.
Bình luận facebook