-
Chương 16-20
Chương 16: Chú
Tào Hưng Hoa một lòng theo đuổi trung y, ông ấy không quan tới gì khác nữa mà gật đầu nói: “Thế cũng được, sau này cậu chính là sư huynh của tôi.
Xin sư huynh nhận của em một lạy”.
Là một bác sĩ trung y, Tào Hưng Hoa rất coi trọng quy tắc mà tổ tiên Hoa Hạ truyền lại, ông ấy thật lòng muốn bái lạy Diệp Phi Nhiên.
“Ách…”
Thấy một người lớn tuổi như vậy cúi gập người với mình, lại luôn miệng gọi mình là sư huynh, Diệp Phi Nhiên thấy rất kỳ, nhưng đây là kết quả tốt nhất rồi.
Xong xuôi, Hạ Thiên Khải đã dặn người chuẩn bị ban thờ, sau đó để bài vị của Diệp Tiêu Dao lên cho Tào Hưng Hoa dập đầu nhận sư phụ. Diệp Phi Nhiên thay mặt Diệp Tiêu Dao nhận Tào Hưng Hoa vào Cổ Y Môn và trở thành một đệ tử ngoại môn.
Sau khi tất cả lễ nghi hoàn tất, Hạ Trường Thanh mới nói: “Chú Tào, bây giờ cậu Diệp là sư huynh của chú rồi, sau này ba chúng ta ngang hàng phải vế luôn nhé”.
Nghe thấy thế, Hạ Thiên Khải và Hạ Song Song đều ngẩn ra, vậy họ còn kém vai Diệp Phi Nhiên à?
Nhất là Hạ Song Song, vừa nãy cô ấy còn hung dữ với Diệp Phi Nhiên, nhưng giờ lại thành người có vai vế thấp hơn anh rồi.
Hạ Trường Thanh thì không quan tâm mấy chuyện đó, ông lão giơ tay lên gọi Hạ Thiên Khải tới gần rồi nói: “Thằng ba, mau chào chú Diệp của con đi”.
“Dạ…”
Hạ Thiên Khải tỏ vẻ lúng túng, dù thế nào ông ấy cũng là nhân vật lớn của Giang Nam, ăn chia ở cả hai giới hắc bạch, giờ phảigọi một thằng oát con là chú thì hơi quá thì phải.
Diệp Phi Nhiên: “Thôi, chúng ta cứ gọi đúng theo vai vế thật sự đi ạ”.
Hạ Thiên Khải nghe xong thì thở phào một hơi, sau đó vuốt ngực nói: “Cậu Diệp, sau này cậu gặp chuyện gì ở Giang Nam thì nói với tôi, chắc chắn tôi sẽ giúp hết sức”.
Hạ Thiên Khải thì thoát rồi, nhưng Hạ Trường Thanh tiếp tục tấn công Hạ Song Song, ông lão vẫn tay rồi nói: “Song Song, mau đến chào chú Diệp đi”.
Hạ Song Song tức đến giậm chân nói: “Ông ơi, cháu không gọi đâu, anh ta khéo còn kém tuổi cháu”.
Hạ Trường Thành sầm mặt nói: “Song Song, không được vô phép vô tắc như thế!”
Với một gia tộc lớn như nhà họ mà nói thì phép tắc là thứ rất cần được coi trọng.
Lần này, Diệp Phi Nhiên không nói gì, chỉ cười nhìn Hạ Song Song. Ban nãy, cô nàng này đã gây không ít phiền toái cho anh, giờ có cơ hội xem cô ấy bị hành thì sao anh bỏ qua được.
“Cháu…”
Hạ Song Song nhìn Hạ Trường Thanh, biết chạy trời không khỏi nắng nên cuối cùng đành nói: “Chào chú ạ”.
Giọng nói của cô ấy rất nhỏ, gần như là không nghe thấy, Diệp Phi Nhiên ngoáy lỗ tai rồi nói: “Có tuổi rồi nên tai nghễnh ngãng quá, cô nói gì tôi nghe không rõ”.
Thấy anh ta cố tình giả bộ trước mặt mình, Hạ Song Song cắn chặt răng, nhưng ngại ông mình đang ở đây nên đành to tiếng gọi: “Chào chú, giờ nghe thấy chưa?”
“Nghe rồi, nghe rồi”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Nếu cháu đã gọi chú là chú thì chú cũng cần bày tỏ tấm lòng chứ nhỉ, cầm cái này đi, uống theo đơn này một thời gian thì sức khoẻ của cô sẽ ổn đấy”.
Sau đó, anh lấy giấy bút ra viế một đơn thuốc rồi đưa cho Hạ Song Song.
Sau khi được thấy tài y thuật của Diệp Phi Nhiên, Hạ Trường Thanh biết mỗi đơn thuốc anh kê đều có giá trị rất cao nên vội nói: “Nha đầu, mau cảm ơn chú đi”.
“Cảm ơn… chú!”
Tuy Hạ Song Song nói vậy, nhưng trong lòng hận Diệp Phi Nhiên muốn chết, cô ấy thầm thề là nếu có cơ hội, nhất định sẽ phải dạy cho anh một bài học.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Phi Nhiên đổ chuông, là Tần Giai Kỳ gọi tới.
“Tiểu Nhiên, anh đang ở đâu đấy?”
Sau hai chuyện vừa rồi, quan hệ giữa họ đã thân thiết hơn một chút nên cách xưng hô cũng thân thiện hơn.
“Tôi đang ở ngoài, có chuyện gì à?”
“Đã hẹn đi ăn rồi còn gì, mới có một khách sạn lớn khai trương, đồ ăn ở đó ngon lắm, tôi đã đặt một phòng rồi, tối nay sáu giờ không gặp không về!”
Tần Giai Kỳ nói xong thì cúp máy luôn.
Diệp Phi Nhiên cũng đã xử lý xong việc ở đây nên cũng không muốn nán lại nữa, anh nói với Hạ Trường Thanh và Tào Hưng Hoa: “Tôi còn có việc nên xin phép về trước!”
“Được, hôm khác ba anh em mình phải ngồi uống một trận nhé!”, Hạ Trường Thanh nói với Hạ Song Song: “Nha đầu, lái xe đưa chú con về đi”.
Hạ Song Song tức điên người, nhưng không dám cãi lời ông nên đành bĩu môi đưa Diệp Phi Nhiên ra ngoài.
Vừa ra ngoài là cô ấy lập tức lôi đơn thuốc ra xé nhỏ rồi ném luôn vào trong thùng rác, như thể chỉ có làm vậy mới có thể phát tiết giận dữ.
Diệp Phi Nhiên chỉ mỉm cười, ngực của cô nàng này đang sưng, giờ cô ấy ném đơn thuốc của anh đi, sau này có làm sao thì tự chịu.
Ra đến sân, Hạ Song Song vừa đi tới chỗ chiếc xe Lamborghini của mình thì nhìn thấy có một chiếc Jetta đỗ bên cạnh.
Đây là xe mà nhà họ Hạ cấp cho giúp việc mua thức ăn, bình thường toàn bỏ một chỗ không khoá, vì chìa khoá ở luôn trong xe.
“Hừ, dám lên mặt với chị đây à, còn lâu tôi mới cho anh đi xe sang, cho anh ngồi con Jetta này là tốt lắm rồi”.
Nghĩ vậy, cô ấy đi thẳng tới chỗ chiếc Jetta rồi tức giận hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
“Đại học y khoa Giang Nam, trên đường có một cửa hàng dụng cụ bếp thì dừng lại giúp tôi, tôi muốn mua ít đồ”.
Dường như Hạ Song Song không muốn nói thêm một lời nào nên lái xe luôn, khoảng nửa tiếng sau thì chiếc xe đỗ trước một cửa hàng bán dụng cụ bếp.
Diệp Phi Nhiên nói: “Có muốn vào trong xem với tôi không?”
“Khỏi, nhanh cái chân lên, lâu quá là tôi không chờ đâu”.
Hạ Song Song bực tức nói.
Cứ nghĩ tới chuyện phải gọi một tên trạc tuổi mình là chú, cô ấy lại tức điên lên.
Diệp Phi Nhiên mỉm cười rồi xuống xe, đi vào cửa hàng đó.
Anh vừa vào thì có một tên côn đồ tóc vàng móc điện thoại ra ấn vào một dãy số.
“Đại ca, em nhìn thấy thằng mà anh Hạng muốn tìm rồi, nó đi cùng với một cô gái”.
Người ở đầu bên kia: “Cô gái đó là ai? Có phải cô chủ nhà họ Tần không?”
Tên tóc vàng nói: “Không ạ, cô này lái một chiếc Jetta, chắc không phải người có tiền đâu”.
“Thế thì tốt, mày cứ thủ ở đó, tao dẫn người đến ngay”.
Tên tóc vàng tắt máy, sau đó nhìn chằm chằm vào cửa hàng dụng cụ bếp.
Diệp Phi Nhiên nhanh chóng đi ra, trên tay xách mấy cái hộp.
Anh đã gom đủ dược liệu luyện chế Trúc Cơ Đan rồi, nhưng không có lò luyện, đành mua ít dụng cụ bếp này về thử vậy.
Anh chất đồ vào cốp xe, sau đó ngồi vào ghế lái phụ, chiếc xe tiếp tục lăn bánh.
Xe vừa đi được một lát thì có mấy chiếc xe việt dã đuổi theo rồi bao vây chiếc Jetta, sau đó có mấy chục người cầm ống tuýp và dao nhảy xuống.
Đi đầu là một tên trọc đang cầm một con dao phay, sau đó chém vỡ kính xe của chiếc Jetta, sau đó chỉ vào xe nói: “Ra đây cho tao!”
Mấy tên khác cũng không chút khách sáo mà giơ vũ khí trong tay lên đạp vào thân xe, loáng cái chiếc Jetta đã bị đập nát tươm.
Chương 17: Thiết Đầu Công
Hạ Song Song đứng hình trước cảnh tượng đó, dẫu sao cô ấy cũng là đội phó của đội cảnh sát, vậy mà có người dám đập xe của cô ấy.
Cơn tức do Diệp Phi Nhiên còn chưa xuôi thì cơn tức mới lại ập đến.
Cô ấy đã văng cửa xe rồi nhảy xuống, sau đó chỉ thẳng mặt tên đầu trọc mà mắng: “Các người làm gì thế hả?”
Nhìn thấy khí thế của nhóm này, Diệp Phi Nhiên nghĩ ngay do Hạng Vân Phi làm.
Nhưng anh không vội vàng ra tay ngay, nếu lũ ngu xuẩn này đã động vào người nhà họ Hạ thì anh sẽ làm quần chúng ăn dưa.
Anh cũng xuống xe rồi đứng cạnh Hạ Song Song, sau đó nhìn đám lưu manh kia với cặp mắt bỡn cợt.
Hạ Song Song gào lên với đám đó: “Ngồi hết xuống cho tôi, giơ tay ôm đầu, tôi là cảnh sát đây”.
Tên đầu trọc mới đến Giang Nam một thời gian nên không biết người trước mặt là đội phó đội cảnh sát.
Gã nhìn Hạ Song Song từ đầu đến chân một cách hèn mọn, sau đó cất giọng châm chọc: “Này em gái, em mà là cảnh sát á? Sao em không bảo mình là đội trưởng đội cảnh sát luôn đi!”
“Anh nói gần đúng đấy, tôi là đội phó đây, mau bỏ vũ khí xuống rồi giơ tay ôm đầu cho tôi!”
“Chán thật, trình khoác lác kém quá, chẳng quyến rũ tẹo nào, còn bảo mình là đội phó nữa”, tên đầu trọc bật cười ha hả, sau đó nói: “Em tưởng bọn anh dễ bị lừa lắm à?
Em mà là đội phó thì anh là cục trưởng đây!”
Lúc này, tên tóc vàng chạy đến nói: “Anh Thiết Đầu, em này xinh thế, hay anh em mình mang về chơi đi?”
“Ý hay đây!”, tên đầu trọc nói: “Các anh em, đánh gãy hai chân của thằng này đi rồi mang em gái này về, tối nay chúng ta sẽ hưởng thụ một phen!”
“Vâng ạ!”
Tên tóc vàng đã bị Hạ Song Song hớp hồn, nghe lệnh xong thì lập tức giơ tay ra chộp Hạ Song Song.
Diệp Phi Nhiên đã phát hiện Hạ Song Song học võ từ nhỏ, tuy chưa đạt đến trình độ võ giả nhưng cũng khoẻ hơn người bình thường rất nhiều.
Quả nhiên, Hạ Song Song đang sôi giận lập tức gào lên: “Chán sống rồi hả!”
Sau đó, cô ấy giơ chân lên, vung đôi giày cao gót hơn chục phân đá vào bụng tên tóc vàng.
Mọi người chưa kịp ngắm nhìn đôi chân thon dài của cô ấy thì tên tóc vàng đã bị đá văng ra xa, sau đó ngã tới trước mặt tên đầu trọc.
“A!”
Tên tóc vàng hét lên thảm thiết, hắn cảm thấy bụng như bị đá thủng rồi, sau đó liên tục lăn lộn kêu gào dưới đất.
“Này em gái, ra là con nhà võ à!”, tuy tên đầu trọc thấy hơi ngạc nhiên, nhưng không quá bận tâm, gã lạnh giọng nói: “Thú vị đấy, lên đê, để anh xem em đối phó được với mấy người!”
Diệp Phi Nhiên đứng gần đó hoàn toàn ngó lơ, trông giống hệt như một cậu thanh niên trói gà không chặt.
Đám lưu manh liên tục lao về phía Hạ Song Song, ban đầu chúng dùng tay không, sau đó dùng đến vũ khí, nhưng vẫn không phải đối thủ của cô.
Vài phút sau, chúng đã bị quật ngã hết, sau đó gào thét đau đớn.
Cách họ khoảng 50, 60 mét có một chiếc xe SUV, Hạng Vân Thiên đang ngồi theo dõi toàn cảnh trên xe này.
Có một người đàn ông trung niên ngồi cạnh anh ta, người này đeo kính râm, ngực xăm hình một con rắn hổ mang dữ tợn.
Gã ta chính là một tên côn đồ nổi tiếng, hay chính là đại ca của nhóm tên đầu trọc, vì gã ta ra tay rất hiểm nên mọi người thường gọi là Mãng Xà.
Thấy người mình đều bị Hạ Song Song đánh ngã, Hạng Vân Thiên bắt đầu lo lắng nói: “Anh Xà, bọn này không được rồi, sao có mỗi đứa con gái cũng không đánh được?”
Mãng Xà rất bình tĩnh, gã ta cầm điếu xì gà trong tay rồi nói: “Bình tĩnh, chúng nó chỉ là lũ tép riu thôi, cao thủ là Thiết Đầu cơ.
Từ nhỏ nó đã học võ ở chùa Thiếu Lâm, luyện loại công phu cứng rắn, nhất là đầu của nó gần như đao chém còn không sao mà. Tại mấy hôm trước, nó đã phế con trai của một đại gia ở phía Bắc nên mới phải chạy đến đây lánh nạn thôi.
Cứ yên tâm, nó đang chơi mèo vờn chuột với con bé kia thôi, lát nó ra tay bây giờ”.
Hạng Vân Thiên thở phào một hơi, sau đó lấy một cái vali màu đen ra nói: “Anh Xà, đây là 200 nghìn mà anh yêu cầu, tôi muốn cả hai chân của thằng kia”.
“Để trên xe đi, xưa nay tôi đã nói được thì làm được!”, nói rồi, gã ta chợt cau mày nhìn Hạ Song Song: “Con bé kia là ai? Sao nhìn quen thế nhỉ?”
Gã ta vốn biết cô chủ nhà họ Hạ, khi lăn lộn bên ngoài, quan trọng nhất là phải tinh mắt, biết không được động vào ai ở cái đất Giang Nam này.
Nhưng vị trí của họ cách Hạ Song Song hơi xa, hơn nữa góc nhìn cũng ở phía sau nên gã ta chỉ thấy quen chứ không đoán ra được là ai.
Hạng Vân Thiên không bận tâm nói: “Kệ nó, chỉ là một đứa lái Jetta thôi mà, làm gì có bối cảnh mà sợ”.
Nghe thấy thế, Mãng Xà cũng yên tâm phần nào. Đúng thế, các cậu ấm cô chiêu ở Giang Nam đều đi xe sang, làm gì có ai lái Jetta.
Gã ta có mơ cũng không ngờ là Hạ Song Song lái chiếc Jetta đó là vì ghét Diệp Phi Nhiên.
Lúc này, tên đầu trọc thấy người của mình đã ngã hết thì mới tiến lên, sau đó kiêu căng nói: “Em gái, thân thủ tốt đấy, phụ nữ càng như em thì càng thú vị, rất hợp khẩu vị anh đây.
Nhưng anh nói cho em biết, dù hế nào thì em cũng không phải đối thủ của anh đâu, khôn hồn thì ngoan ngoãn nhào vào lòng anh, chuyện hôm nay anh sẽ không truy cứu”.
“Chết đi!”
Hạ Song Song hét lên, sau đó giơ tay đấm thẳng mặt tên đầu trọc.
Gã nhếch mép cười, nhưng chỉ cúi đầu xuống rồi dùng đầu của mình để đỡ đòn.
Bụp một tiếng, đầu hắn đã va vào nắm đấm của Hạ Song Song.
Kết quả là gã đứng im, còn Hạ Song Song thì lùi lại vài bước.
Cô ấy cảm thấy tay mình đau nhức như đã bị gãy xương, cô ấy giơ tay lên nhìn thì thấy tay đã sưng phù.
Tên đầu trọc sờ đầu mình rồi cười nói: “Sao rồi, giờ biết sức mạnh của anh chưa?”
Hạ Song Song có tính cách bướng bỉnh, không dễ gì nhận thua ai nên hừ lạnh một tiếng rồi tấn công tiếp.
Nhưng lần này, cô ấy không dùng nắm đấm nữa mà dùng chân đạp.
Diệp Phi Nhiên xem xong chỉ biết lắc đầu, thầm nghĩ đúng là ngực to não phẳng.
Rõ ràng tên Thiết Đầu kia có thế mạnh là đầu mà Hạ Song Song cứ đánh vào đó, sao không đổi chỗ khác đi? Ví dụ như trứng của gã chẳng hạn.
Hạ Song Song không nghĩ nhiều, chân cô ấy đã đá vào đầu của tên đầu trọc, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng rắc, đầu tên kia không sao, nhưng đôi giày cao cót của Hạ Song Song đã gãy.
Cô ấy bị bất ngờ nên vội thu chân lại, chân thấp chân cao thành ra suýt ngã.
Chờ cô ấy đứng vững lại thì tên đầu trọc đã xuất hiện ngay trước mắt, sau đó có một bàn tay đầy lông lá chộp về phía ngực Hạ Song Song.
Chương 18: Đánh thành Phật Thích Ca Mâu Ni
Hạ Song Song vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng lúc này dù cô ta có muốn tránh cũng không còn kịp nữa.
Giữa lúc cấp bách, khi bàn tay của đối phương đang sắp tóm đến ngực mình, bỗng dưng có một bàn tay khác xuất hiện, nắm mạnh lấy cổ tay của tên đầu trọc.
Tên đầu trọc cảm thấy cổ tay của mình như bị một cái kìm sắt kẹp chặt, dù có dùng sức thế nào cũng không thoát ra được.
Điều này khiến gã rất kinh ngạc, gã quay đầu lại nhìn thì thấy người ra tay chính là người luôn đứng bên cạnh hóng chuyện, Diệp Phi Nhiên.
“Nhóc con, dám ra tay với tao, cho mày biết sự lợi hại của anh Thiết Đầu này”.
Mặc dù tên đầu trọc bị tóm chặt lấy cổ tay nhưng gã lại không hề hoảng loạn, vì sự lợi hại của gã nằm ở cái đầu, tên này cúi đầu và tông mạnh vào ngực của Diệp Phi Nhiên.
Gã nghĩ nhất định đối phương sẽ buông tay để né đòn, nếu không thì sẽ bị cái đầu sắt của mình tông cho không chết cũng bị thương nằm liệt giường.
Thiết Đầu Công của gã đã có chút thành tựu, dù là cái cây nhỏ to bằng miệng chén cũng có thể bị tông ngã, phá tường phá đá cũng là chuyện thường.
Nhưng điều bất ngờ là Diệp Phi Nhiên không hề có ý né tránh, anh giơ tay phải lên, đấm lại một đấm thật mạnh.
Hạ Song Song thấy vậy thì thốt lên: “Đừng, cái đầu của gã rất lợi hại”.
Sau hai lần chịu thiệt, cuối cùng cô ta cũng biết được Thiết Đầu Công của tên đầu trọc mạnh cỡ nào.
Nhưng chính vào lúc đó, một tiếng “bụp” vang lên, nắm đấm của Diệp Phi Nhiên và đầu của tên đầu trọc va mạnh vào nhau.
Có điều khác với trường hợp của Hạ Song Song lúc nãy, Diệp Phi Nhiên không nhúc nhích, còn tên đầu trọc thì lại bay ra xa đến sáu, bảy mét rồi rơi xuống đất một cái “bịch”.
Lúc đó, gã cảm thấy đầu của mình như tông phải tàu lửa, cảm giác như suýt chút nữa là nổ tung.
Gã đưa tay sờ lên đầu, cái đầu vốn dĩ có thể phá đá giờ đã sưng lên một cục to bằng quả trứng gà, sờ nhẹ vào cũng đau thốn cả ruột gan.
“Chuyện này sao có thể?”
Tên đầu trọc thầm kinh ngạc, dù lấy gạch hay đá đập vào đầu gã thì cũng không có chuyện thế này xảy ra, lẽ nào nắm đấm của đối phương còn cứng hơn cả búa sắt sao?
Diệp Phi Nhiên không quan tâm nhiều đến thế, nếu đối phương đã muốn lấy hai chân anh thì anh cũng không khách sáo.
Anh nhún chân, phóng đến trước mặt tên đầu trọc rồi đấm liên tục lên đầu gã, không đánh vào đâu khác, chỉ đánh vào đầu.
“Bụp… Bụp… Bụp… Bụp…”
Tiếng tay đấm vào đầu vang lên liên tục, đầu tên đầu trọc liên tục sưng lên hết chỗ này đến chỗ khác, chưa đến hai phút, gã đã bị đánh cho đầu nở hoa, y như đầu của phật Thích Ca Mâu Ni.
Trong SUV, Mãng Xà và Hạng Vân Thiên đều mắt chữ A mồm chữ O, gã ta cũng không ngờ thân thủ của Diệp Phi Nhiên lại giỏi đến vậy.
Hạng Vân Thiên nóng ruột nói: “Anh Mãng Xà, đàn em của anh không ổn rồi, mau gọi người đi”.
Mãng Xà xấu hổ quá hóa giận, hét lên: “Gọi cái con khỉ, Thiết Đầu là thuộc hạ có võ công giỏi nhất của tao rồi, còn gọi được ai nữa?”
“Đm, chẳng phải nói gã chỉ là người bình thường thôi sao? Sao lại tìm cao thủ đến thế hả? Sớm biết giỏi như vậy thì đừng nói hai trăm nghìn, dù là hai triệu thì tao cũng sẽ không làm việc cho mày đâu”.
Hạng Vân Thiên thấy Mãng Xà nổi giận thì vội nói: “Anh Mãng Xà, đừng giận.
Tôi đã điều tra rồi, gã chỉ là một thằng nhóc nghèo không có chỗ dựa, võ công tốt để làm gì, bây giờ gã đánh người, chúng ta đi báo cảnh sát, anh họ tôi làm việc ở đội cảnh sát hình sự, đến lúc sợ gì không dập chết gã”.
Mãng Xà lắc đầu nói: “Không được, mấy thuộc hạ này của tao đều không trong sạch, đặc biệt là đầu trọc, còn mang tội giết người nữa, giờ mày báo cảnh sát vậy chẳng phải tụi nó sẽ xong đời sao?”
Hạng Vân Thiên nói: “Anh Mãng Xà, anh yên tâm, bây giờ chúng ta là người bị hại, đến lúc đó người điều tra lại là anh họ tôi, nhất định sẽ không điều tra thân phận của họ, chỉ cần bắt thằng nhóc đó đi là được rồi”.
“Chuyện này…”
Mãng Xà hơi do dự, cứ cảm thấy có gì đó không được ổn, nhưng lúc này Hạng Vân Thiên đã gọi điện thoại đi rồi.
Diệp Phi Nhiên thấy đánh cũng đủ rồi thì tóm cổ áo tên đầu trọc lên nói: “Chẳng phải luyện Thiết Đầu Công sao? Còn luyện nữa không?”
Tên đầu trọc lắc đầu, cố sức lắm mới nhìn rõ được khuôn mặt của thanh niên trước mặt, gã đã bị đánh đến mơ hồ, mắt nổi đom đóm, tai thì ù ù.
Gã không hiểu, sao nắm đấm của thanh niên trước mặt lại lợi hại đến vậy, dù trước đây gã đâm đầu vào đá thì cũng không thê thảm như bây giờ.
“Không luyện nữa, không luyện nữa. Đại ca, tôi phục anh thật rồi, xin anh đấy, tha cho tôi lần này đi”.
Tên đầu trọc cảm thấy nếu còn đánh nữa thì đầu của gã sẽ bị đánh vỡ mất, sau lần này gã đã bị ám ảnh, e rằng sau này sẽ không dám dùng Thiết Đầu Công của mình nữa.
Diệp Phi Nhiên ngoảnh đầu lại, nói với Hạ Song Song đang há hốc mồm: “Sao hả? Cô có muốn đánh vài cái cho hả giận không?”
Hạ Song Song nhìn thanh niên đó với ánh mắt rối rắm nhiều tâm trạng, lúc nãy khi anh đứng bên cạnh xem náo nhiệt, cô ta còn tưởng anh chỉ là một người đàn ông yếu đuối và vô dụng, không ngờ thân thủ lại giỏi đến vậy.
Cô ta bất mãn nói: “Anh giỏi vậy sao lúc nãy không qua giúp đỡ? Lẽ nào muốn xem tôi bẽ mặt sao?”
“Cô đánh rất vui mà, cũng đâu có gọi tôi giúp đâu. Cô hai, giờ tôi đang giúp cô mà, cô nên cảm ơn mới đúng chứ?”
Diệp Phi Nhiên bực bội, người ta anh hùng cứu mỹ nhân đều được người đẹp sà vào lòng, sao đến lượt mình thì lại không giống tí tẹo nào thế?
“Cảm ơn cái đầu anh”.
Trong lòng Hạ Song Song rất biết ơn, nếu không phải nhờ người đàn ông này ra tay thì lúc nãy cô ta đã bị tên đầu trọc đó làm nhục rồi.
Nhưng không biết tại sao cô lại chẳng muốn cúi đầu trước Diệp Phi Nhiên.
Để giải tỏa cơn giận trong lòng, cô ta tháo chiếc giày cao gót còn nguyên vẹn ra, đánh tên đầu trọc tơi bời.
Đầu của tên đầu trọc vốn đã bị đánh tàn tạ, giờ lại bị gõ bằng chiếc giày cao gót mười tấc nữa, khiến gã rên la đau đớn như lợn bị thọc huyết.
Diệp Phi Nhiên nói: “Được rồi, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người đó”.
Hạ Song Song giải tỏa xong thì tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Chính vào lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên, tiếp đó, sáu bảy chiếc xe cảnh sát phóng nhanh đến, sau khi xe dừng lại thì có mười mấy cảnh sát leo xuống, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên.
Bên trong SUV, Hạ Vân Thiên nhìn thấy người đó thì vỗ đùi, hứng thú hét lên: “Tốt quá rồi, anh họ của tôi đã đích thân đến, tên nhóc đó chết chắc rồi”.
“Ai cho các người đánh nhau ở đây, dừng tay hết lại cho tôi”.
Người đàn ông trung niên tên là Vương Cường, là trung đội trưởng của đội cảnh sát hình sự. Gã vừa đến thì lớn tiếng hét, nhưng khi đến gần, nhìn thấy Hạ Song Song thì liền tái mặt: “Đội trưởng Hạ, sao cô lại ở đây?”
Tên đầu trọc vừa mới ngóc đầu dậy, nghe gã chào như vậy thì lại xoay chong chóng, ngã xuống đất một cái thịch.
Mẹ nó mình đang làm cái gì thế? Thì ra những gì người phụ nữ này nói đều là thật, người ta thật sự là cảnh sát, còn là đội trưởng nữa.
Hạ Song Song chỉ vào đám côn đồ dưới đất, nói: “Những người này vây đánh tôi bằng vũ khí, đập phá xe của tôi, bắt hết về điều tra cẩn thận, xem thử do ai phái đến”.
Vương Cường giật mình, không ngờ lại dám tấn công phó đội trưởng cảnh sát - cô cả nhà họ Hạ, lẽ nào mấy người này điên rồi sao? Hay là cảm thấy ở bên ngoài nhàm chán quá rồi?
“Bắt hết lại cho tôi, đưa hết về đồn”.
Gã rút còng ra trước tiên, còng tay tên đầu trọc lại, các cảnh sát khác cũng ra tay, bắt hết mấy tên côn đồ khác lên xe.
Chương 19: Phí khám bệnh của nhà họ Hạ
Sau khi đám côn đồ bị đưa lên xe, Vương Cường nhìn Diệp Phi Nhiên nói: “Đội trưởng Hạ, vị này là?”
Diệp Phi Nhiên nói: “Ồ, tôi là ông chú của cô ta”.
Thấy tên này lại muốn chơi trên đầu mình, Hạ Song Song trợn mắt nhìn anh.
“Xe của tôi bị đập rồi, còn nhiều người đang đợi xử lý, anh tự mình về đi”.
“Được”.
Nói rồi Diệp Phi Nhiên mở cửa xe ra lấy đồ của mình xuống.
Anh cũng không muốn ở chung chỗ với Hạ Song Song quá lâu, lát nữa nếu biết đám côn đồ này đến đây vì mình, có lẽ người phụ nữ này sẽ làm ra chuyện gì đó.
Anh cầm đồ dùng thường ngày của mình đi về hướng trường học.
Hạng Vân Thiên ở trong SUV ngơ ngác, cảnh sát đến thật rồi nhưng mọi chuyện không diễn ra theo kế hoạch, người bị bắt không phải là Diệp Phi Nhiên mà là đám người mình tìm đến.
Mãng Xà tức giận hét lên: “Hạng Vân Thiên, chuyện gì thế này? Tại sao anh họ của mày lại bắt hết người của tao đi?”
Hạng Vân Thiên lắp bắp nói: “Tôi… tôi cũng không biết”.
“Tao nói cho tên họ Hạng mày biết… nếu hôm nay không thả người của tao ra khỏi đồn cảnh sát, ông đây vẫn chưa xong chuyện với mày đâu…”
Mãng Xà đang nói thì Hạ Song Song quay đầu lại nhìn về phía họ.
Khi nhìn rõ người phụ nữ này là Hạ Song Song, gã ta cũng có cả suy nghĩ chết quách đi cho rồi.
Mình thế mà lại bảo đàn em bao vây tấn công cô cả nhà họ Hạ, đội phó đội cảnh sát hình sự, mẹ nó, thế chẳng phải đang đùa giỡn với mạng sống, chê mình sống lâu à?
Nhà họ Hạ ở thành phố Giang Nam có địa vị thế nào? Chỉ cần búng nhẹ ngón tay là có thể nghiền chết gã ta.
Biết trước như thế thì dù có cho gã ta hai tỷ cũng không dám làm chuyện này chứ đừng nói là hai trăm nghìn, dù sao thì tiền nhiều hơn nữa thì cũng không quý bằng mạng mình đâu.
Nghĩ đến đây, gã ta vô cùng tức giận, bóp cổ Hạng Vân Thiên chửi rủa: “Họ Hạng kia, mày gạt tao, còn dám bảo tao ra tay với cô cả nhà họ Hạ, mẹ kiếp, mày muốn làm cái quái gì thế?”
Lúc này Hạng Vân Thiên cũng nhìn thấy Hạ Song Song, vùng vẫy đẩy tay Mãng Xà ra: “Anh Xà, tôi cũng không biết mà, ai mà nghĩ đến việc cô cả nhà họ Hạ lái chiếc Jetta chạy khắp nơi vậy đâu”.
Mãng Xà tức giận nói: “Tao mặc kệ, dù sao chuyện này đều là do mày, mày phải đưa hết người của tao ra khỏi nhà lao, sau đó bồi thường mười triệu tệ cho tao”.
“Mười triệu tệ?”, mặc dù nhà Hạng Vân Thiên có khá nhiều tiền nhưng mười triệu không phải con số nhỏ, gã nói: “Anh Xà, mười triệu có phải quá nhiều không?”
Mãng Xà ngoác to mồm nói: “Nhiều cái beep ấy, ông đây chọc vào cô cả nhà họ Hạ, không cần đến tiền để xoa dịu chuyện này à? Mười triệu tệ này vẫn chưa chắc đủ, thiếu một phân thì ông đây giết chết mày”.
Nghĩ đến sự tàn ác của Mãng Xà, Hạng Vân Thiên vội nói: “Anh Xà, anh đừng giận, tôi chắc chắn sẽ đưa tiền cho anh mà”.
Lúc này gã cực kỳ căm hận Diệp Phi Nhiên, không biết tên này ăn phải vận may gì mà có thể đi cùng với cô cả nhà họ Hạ.
Nhà họ Hạ, sau khi Tào Hưng Hoa đi rồi, Hạ Thiên Khải nói với Hạ Trường Thanh: “Bố ơi, hôm nay chúng ta đã quên một việc, không đưa tiền khám bệnh cho thần y rồi”.
Hạ Trường Thanh nói: “Bố con vẫn chưa đến mức hồ đồ, sao có thể quên được”.
Hạ Thiên Khải ngạc nhiên nói: “Bố, vậy ý bố là?”
Hạ Trường Thanh nói: “Bố chinh chiến một đời, cả đời này gặp được rất nhiều người, những người như thần y Diệp sau này chắc chắn sẽ có thành tựu to lớn, nhà họ Hạ chúng ta nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với cậu ấy.
Lần này cậu ấy đã cứu được mạng già này cũng là cơ hội của nhà họ Hạ, chúng ta nhất định phải nắm bắt cơ hội kéo gần quan hệ với cậu ấy.
Nếu chúng ta chỉ đưa một ít tiền, e là rất khó để cậu thần y đó có cái nhìn khác về chúng ta, cho nên phí khám bệnh lần này chúng ta nhất định phải có một cái gì đó mới mẻ để cậu ấy cảm nhận được thành ý của nhà họ Hạ chúng ta”.
“Ồ!”
Hạ Thiên Khải hơi hiểu ra ý của Hạ Trường Thanh, đó là cố gắng hết sức tạo mối quan hệ với Diệp Phi Nhiên, anh ta cực kỳ đồng ý với điều này.
Trước tiên không nói đến sau này thế nào, nói thế nào thì tạo mối quan hệ tốt với thần y cũng không phải là chuyện xấu, thời khắc quan trọng còn có thể cứu được mạng.
Anh ta nói: “Bố nghĩ nhà họ Hạ chúng ta lấy cái gì làm phí khám bệnh thì được?”
Hạ Trường Thanh nói: “Tặng quà cũng là một loại học thức, như người ta vẫn nói giúp người khi hoạn nạn, phải tặng thứ người ta cần mới phát huy hết tác dụng.
Con lập tức bảo người đi điều tra gốc gác của thần y, xem thử bây giờ cậu ấy cần gì nhất, sau đó nhà họ Hạ chúng ta tặng cho cậu ấy”.
“Con biết rồi bố”.
Hạ Thiên Khải đồng ý rồi rời khỏi phòng, đi sắp xếp cho người làm giải quyết chuyện này.
Diệp Phi Nhiên không biết điều này, anh thấy vẫn còn lâu mới đến giờ ăn tối bèn cầm dụng cụ bếp và dược liệu trong tay đi vào một khách sạn năm sao bên cạnh.
Dù sao trường học cũng là ký túc xá, có người ra vào luyện dược cũng không phải là nơi mình có thể chế thuốc, so ra thì khách sạn yên tĩnh hơn.
Anh mở cửa phòng ra, cầm đồ lên đi vào trong, lúc này điện thoại trong túi vang lên.
Lấy điện thoại ra nhìn, là một số điện thoại lạ số đuôi là 888.
Anh ấn phím trả lời: “Xin hỏi cô tìm ai?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng cả một người phụ nữ: “Tôi là Chu Lâm Lâm”.
Diệp Phi Nhiên lập tức trở nên phấn khích, kể từ sau kỳ nghỉ, anh đã không thể liên lạc được với bạn gái mình, cứ nghĩ đã xảy ra chuyện gì.
Anh sốt ruột nói: “Lâm Lâm, em ở đâu? Mấy ngày nay sao không thấy em? Đổi số điện thoại sao cũng không nói với anh?”
Anh vẫn tìm Chu Lâm Lâm trong mấy ngày qua, muốn chia sẻ tin vui của mình với cô ta nhưng tiếc là điện thoại không gọi được.
Chu Lâm Lâm lạnh nhạt nói: “Anh không cần biết tôi đang ở đâu, hôm nay tôi muốn nói với anh là chúng ta đã chia tay”.
“Lâm Lâm, em đang nói gì thế?”
Diệp Phi Nhiên bỗng cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, tâm trạng vốn cực kỳ phấn khích cũng dần bình tĩnh trở lại, anh không ngờ sau bao nhiêu ngày không liên lạc, vừa liên lạc lại thì bạn gái lại đề nghị chia tay.
“Anh không hiểu lời tôi nói sao? Từ bây giờ chúng ta đã chia tay rồi, không còn quan hệ gì nữa”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Tại sao? Chia tay nhất định phải có lý do đúng không?”
Anh rất coi trọng mối quan hệ này, nghĩ rằng Chu Lâm Lâm là người mà anh có thể sống với nhau đến già, chưa từng nghĩ đối phương sẽ đề nghị chia tay.
“Diệp Phi Nhiên, anh còn mặt mũi đòi lý do với tôi à?”
Chu Lâm Lâm ở đầu bên kia điện thoại mỉa mai nói: “Anh thấy số điện thoại của này tôi chứ, là cậu Mã tặng tôi đấy, một chiếc điện thoại quả Táo mới và một số điện thoại đuôi 888, anh có biết những thứ này cộng lại bao nhiêu tiền không?”
Tôi ở bên anh lâu như thế rồi mà anh đã tặng tôi cái gì? Cái bộ dạng nghèo kiết xác của anh e là cả đời này cũng không mua nổi một chiếc điện thoại quả Táo cho tôi”.
Nghe đầu bên kia lên án, tâm trạng Diệp Phi Nhiên phức tạp nói: “Lâm Lâm, lẽ nào em chia tay với anh chỉ vì tiền sao?”
“Đúng thế, tôi chỉ vì tiền, ai mà không thích tiền chứ?”, Chu Lâm Lâm nói: “Tôi hẹn hò với cậu Mã được ba tháng, anh ấy mua cho tôi nước hoa Chanel, giày Prada, túi LV, đã tiêu tốn cho tôi một trăm nghìn tệ. Cậu Mã có tiền, không phải là thứ nghèo kiết xác như anh”.
“Gì cơ? Em hẹn hò với gã ta ba tháng rồi?”
Diệp Phi Nhiên cảm thấy tức giận, mấy ngày trước Chu Lâm Lâm còn dịu dàng, thân mật với anh, không ngờ đã phản bội sau lưng mình từ trước.
“Lại làm sao? Ai bảo anh là một tên nghèo kiết xác. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, sau này đừng đến tìm tôi nữa”.
Nói rồi Chu Lâm Lâm lập tức cúp máy.
Chương 20: Bạn gái cũ hám tiền
Diệp Phi Nhiên tắt máy, ngây ra một lúc lâu rồi nhếch mép tự cười nhạo.
Từ trước đến giờ anh vẫn nghĩ rằng mình có được một tình yêu thuần khiết, không bị chủ nghĩa vật chất làm vấy bẩn, không ngờ cuối cùng kết quả lại thành ra thế này.
Buồn cười nhất là không ngờ Chu Lâm Lâm lại vì tiền mà chia tay mình, là một truyền nhân của Cổ Y Môn, sao anh có thể thiếu tiền, kiếm tiền chỉ là chuyện trong tích tắc.
Anh lấy hai tấm chi phiếu một triệu từ trong túi ra, trước đó anh định đưa cho mẹ một tấm, Chu Lâm Lâm một tấm, nhưng bây giờ, xem ra tấm của Chu Lâm Lâm không cần dùng đến nữa.
Sau đó anh cũng đã nghĩ thông, đó cũng là một chuyện tốt có thể giúp anh nhìn rõ được bộ mặt thật của người phụ nữ ham tiền đó sớm, thế vẫn tốt hơn là không biết gì.
Sau khi nghĩ thông suốt, lòng anh cũng nhẹ nhõm hơn, anh lấy dụng cụ làm bếp mới mua ra và bắt đầu luyện Trúc Cơ Đan.
Dùng đồ nấu bếp luyện đan kém hơn nhiều so với dùng lò luyện đan, may mà Trúc Cơ Đan không phải là đan dược quá cao cấp nên vẫn có thể hoàn thành.
Sau hai tiếng đồng hồ, ba viên Trúc Cơ Đan đen thui xuất hiện trong lòng bàn tay anh. Mặc dù chúng trông có vẻ sần sùi, không đẹp như đan được luyện ra từ lò luyện đan nhưng công hiệu cũng ngang ngửa nhau.
Anh lấy một viên ra uống, sau đó bắt đầu vận dụng chân khí Hỗn Độn.
Đan dược vào miệng thì lập tức được hấp thụ, đan điền nhanh chóng có phản ứng, bắt đầu sôi lên sùng sục như nước đang được nấu sôi.
Chân khí càng lúc càng dồi dào, càng lúc càng mạnh mẽ, không ngừng gột rửa kỳ kinh bát mạch trong cơ thể. Dưới sự dẫn dắt của thần thức, chân khí mạnh mẽ như nước sông Trường Giang cuồn cuộn, tuôn trào trong tứ chi trăm mạch.
Thời gian trôi qua, cơ thể anh dần được chân khí tinh túy lấp đầy, cuối cùng, cảm giác cơ thể như sắp nổ tung.
Vào lúc anh cảm thấy mình sắp không chịu đựng được nữa thì đột nhiên áp lực nhẹ đi, một giọt nước nhỏ bằng một hạt đậu xuất hiện trong đan điền.
Thần thức của Diệp Phi Nhiên nhìn thấy rất rõ những biến đổi trong đan điền, chân khí đã chuyển hóa từ thể khí sang thể lỏng, đấy là đặc trưng của Trúc Cơ Đan, cũng tức là anh đã thành công bước vào kỳ Trúc Cơ.
Anh tu luyện một lúc thì chân khí cuồn cuộn trong cơ thể được luyện hóa hoàn toàn, đan điền có thêm ba giọt chân khí.
Thêm một lúc nữa, Diệp Phi Nhiên từ từ mở mắt ra, lúc này anh đã cảm nhận được sức mạnh của mình, tăng lên hơn mười lần so với tu vi kỳ luyện khí trước đó.
Cùng lúc đó, thần thức của anh cũng được nâng cao rõ rệt, từ hai mét nâng cao lên năm mét, đến cả những gì xảy ra ở phòng bên cạnh cũng có thể nhìn thấy rất rõ.
Anh vào nhà vệ sinh để tắm rửa, khi thấy sắp đến giờ rồi thì rời khỏi khách sạn, xuống ngân hàng bên dưới đổi chi phiếu hai triệu thành tiền mặt và chuyển vào thẻ, sau đó đến nhà hàng Túy Giang Nam mà Tần Giai Kỳ nói.
Nhà họ Đổng rất có kinh nghiệm lão làng trong việc kinh doanh ở mảng ăn uống, nhà hàng Túy Giang Nam vừa mới được xây dựng thì đã trở thành địa điểm hot trong ngành ăn uống ở thành phố Giang Nam, vô cùng sầm uất.
Nhà hàng được xây dựng và trang trí toàn bộ bằng phong cách hoài cổ, trông rất nguy nga, vừa cổ kính lại vừa không kém phần sang chảnh.
Phục vụ của quán ai cũng cao ráo, ngoại hình bắt mắt, trang phục sườn xám càng tôn thêm nét quyến rũ của cơ thể.
Sau khi anh vào trong thì liền có một nhân viên phục vụ ra đón: “Chào anh, xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?”
“Phòng VIP số 1”.
Diệp Phi Nhiên đọc số phòng Tần Giai Kỳ đã đặt.
“Mời anh đi theo tôi”.
Nhân viên phục vụ vô cùng cung kính dắt anh đến phòng vip trên tầng thượng, Tần Giai Kỳ vẫn chưa đến, nhân viên phục vụ rót cho anh một ly nước rồi ra ngoài.
Diệp Phi Nhiên ngồi trên chiếc sofa bằng da thật và quan sát xung quanh. Mặc dù chỉ có hai người ăn nhưng căn phòng bao lại rộng đến ba mươi, bốn mươi mét vuông, trang trí cực kỳ sang chảnh, sofa được làm bằng da thật, nĩa muỗng đều được làm bằng bạc thật.
Từ nhỏ anh đã sống rất khó khăn, đây là lần đầu tiên đến một nơi sang trọng thế này, trong lòng không khỏi cảm thán, người có tiền thật là biết hưởng thụ.
Lúc này, chiếc điện thoại đang ở trong túi của anh rùng lên, anh liếc nhìn thì thấy là điện thoại của Đổng Thiên Đạt.
Sau khi bắt máy, Đổng Thiên Đạt ở đầu kia khách sáo nói: “Bác sĩ Diệp, cậu đang ở đâu thế? Chẳng phải hôm đó anh nói sẽ tặng cậu một nhà hàng sao? Thủ tục vừa được làm xong, bây giờ anh sẽ mang sang cho cậu”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi đang ở phòng vip số 1 của nhà hàng Túy Giang Nam”.
Đổng Thiên Đạt nói: “Thật sao? Vậy thì trùng hợp quá, nhà hàng mà nhà họ Đổng chúng tôi muốn tặng cậu là nhà hàng Túy Giang Nam đấy, anh đang ở gần đấy, cậu đợi một lát, anh sẽ qua ngay”.
Diệp Phi Nhiên tắt máy, thầm cảm thán: Nhà hàng sang chảnh thế này ít nhất cũng phải mấy chục triệu, không ngờ nó sắp sửa thành của mình rồi.
Mấy ngày trước anh còn là một thằng nhóc nghèo hèn, không có được lấy một trăm tệ, ai ngờ nhanh lại trở thành triệu phú nhanh như vậy.
Mới cách đây mấy tiếng, bạn gái còn đá anh vì tiền, đúng thật là ông trời trêu ngươi.
Anh nghĩ đến những điều đó thì hơi thất thần, không cẩn thận làm đổ ly nước trước mặt.
Thông thường mà nói, ở những chỗ sang trọng thế này, vốn không cần anh phải đích thân động tay vào, chỉ cần gọi nhân viên phục vụ đến dọn là được rồi.
Nhưng anh vốn dĩ là con nhà nghèo, không quen làm phiền người khác, anh đưa tay ra lấy khăn giấy ở bên cạnh và lau nước văng ra trên bàn.
Chính vào lúc đó, cửa phòng vip mở ra, có hai người bước vào.
Anh tưởng là Tần Giai Kỳ đến, nhưng khi ngoảnh đầu lại thì thấy đứng ở trước cửa phòng là một cặp đôi trẻ.
Người thanh niên tầm ba mươi tuổi, mặc âu phục chỉnh tề, tay đeo đồng hồ vàng rất lớn, dáng vẻ như một người thành đạt.
Còn cô gái bên cạnh rất xinh đẹp, cô ta mặc một chiếc váy màu hồng, mang chiếc túi LV màu tím, tay đeo một chiếc vòng phỉ thúy màu xanh.
“Lâm Lâm, sao em lại đến đây?”
Diệp Phi Nhiên bất ngờ thốt lên.
Anh không quen người thanh niên đó nhưng cô gái đó chính là bạn gái cũ của anh - Chu Lâm Lâm, không ngờ vừa mới nói chia tay mà giờ họ đã gặp lại nhau nhanh vậy rồi.
“Đương nhiên là tôi đến để ăn cơm rồi, còn anh, sao anh có thể đến được chỗ này?”
Chu Lâm Lâm cũng mới đến chỗ sang trọng như thế này ăn cơm lần đầu, vừa vào cửa là đã bị cách bày trí sang trọng ở đây làm cho bàng hoàng.
Cô ta vừa mới cảm thán, nếu như đi theo Diệp Phi Nhiên thì e rằng cả đời này cũng không thể nào vào được chỗ sang trọng thế này, không ngờ hai người họ lại gặp nhau ở đây.
“Chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là làm phục vụ ở đây rồi”. Diệp Phi Nhiên vẫn chưa kịp trả lời thì người thanh niên đó đã giành nói trước: “Lâm Lâm, em quen người đó sao?”
Chu Lâm Lâm nói: “Anh yêu, đấy là Diệp Phi Nhiên, thằng bạn trai cũ mà em kể với anh, có điều bây giờ đã bị em đá rồi”.
Cô ta lại nói với Diệp Phi Nhiên: “Giới thiệu với anh, đây là bạn trai của tôi, cậu chủ nhà họ Mã - Mã Văn Bác”.
Mã Văn Bác nhìn Diệp Phi Nhiên bằng ánh mắt khinh thường, nói: “Bạn trai cũ à? Lâm Lâm, thật không biết trước đây em nghĩ gì nữa, sao có thể tìm một tên nghèo kiết xác làm bạn trai vậy hả?”
Chu Lâm Lâm than thở: “Lúc đó em còn nhỏ, không hiểu tình yêu, ngây ngô ngờ nghệch nên đã bị thằng nghèo này lừa”.
Diệp Phi Nhiên cười khẩy, nói: “Chu Lâm Lâm, cô đòi chia tay tôi không có ý kiến, nhưng chúng ta đến với vui vẻ, chia tay trong vui vẻ, tôi đã lừa cô khi nào hả?”
Chu Lâm Lâm nói: “Nếu không phải vì anh dùng lời ngon tiếng ngọt thì sao tôi có thể yêu một kẻ nghèo rách mồng tơi như anh?”
Diệp Phi Nhiên nổi giận nói: “Tôi dùng lời ngon tiếng ngọt khi nào? Lúc đầu là cô đèo bòng tôi mà?”
“Đủ rồi, anh có thân phận gì mà dám nói chuyện như thế với bạn gái tôi hả?”
Mã Văn Bác nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Chuyện trước đây thì cho nó qua đi, chẳng phải anh đang là phục vụ của nhà hàng sao? Bây giờ giày của tôi bẩn rồi, anh lau giúp tôi đi”.
Tào Hưng Hoa một lòng theo đuổi trung y, ông ấy không quan tới gì khác nữa mà gật đầu nói: “Thế cũng được, sau này cậu chính là sư huynh của tôi.
Xin sư huynh nhận của em một lạy”.
Là một bác sĩ trung y, Tào Hưng Hoa rất coi trọng quy tắc mà tổ tiên Hoa Hạ truyền lại, ông ấy thật lòng muốn bái lạy Diệp Phi Nhiên.
“Ách…”
Thấy một người lớn tuổi như vậy cúi gập người với mình, lại luôn miệng gọi mình là sư huynh, Diệp Phi Nhiên thấy rất kỳ, nhưng đây là kết quả tốt nhất rồi.
Xong xuôi, Hạ Thiên Khải đã dặn người chuẩn bị ban thờ, sau đó để bài vị của Diệp Tiêu Dao lên cho Tào Hưng Hoa dập đầu nhận sư phụ. Diệp Phi Nhiên thay mặt Diệp Tiêu Dao nhận Tào Hưng Hoa vào Cổ Y Môn và trở thành một đệ tử ngoại môn.
Sau khi tất cả lễ nghi hoàn tất, Hạ Trường Thanh mới nói: “Chú Tào, bây giờ cậu Diệp là sư huynh của chú rồi, sau này ba chúng ta ngang hàng phải vế luôn nhé”.
Nghe thấy thế, Hạ Thiên Khải và Hạ Song Song đều ngẩn ra, vậy họ còn kém vai Diệp Phi Nhiên à?
Nhất là Hạ Song Song, vừa nãy cô ấy còn hung dữ với Diệp Phi Nhiên, nhưng giờ lại thành người có vai vế thấp hơn anh rồi.
Hạ Trường Thanh thì không quan tâm mấy chuyện đó, ông lão giơ tay lên gọi Hạ Thiên Khải tới gần rồi nói: “Thằng ba, mau chào chú Diệp của con đi”.
“Dạ…”
Hạ Thiên Khải tỏ vẻ lúng túng, dù thế nào ông ấy cũng là nhân vật lớn của Giang Nam, ăn chia ở cả hai giới hắc bạch, giờ phảigọi một thằng oát con là chú thì hơi quá thì phải.
Diệp Phi Nhiên: “Thôi, chúng ta cứ gọi đúng theo vai vế thật sự đi ạ”.
Hạ Thiên Khải nghe xong thì thở phào một hơi, sau đó vuốt ngực nói: “Cậu Diệp, sau này cậu gặp chuyện gì ở Giang Nam thì nói với tôi, chắc chắn tôi sẽ giúp hết sức”.
Hạ Thiên Khải thì thoát rồi, nhưng Hạ Trường Thanh tiếp tục tấn công Hạ Song Song, ông lão vẫn tay rồi nói: “Song Song, mau đến chào chú Diệp đi”.
Hạ Song Song tức đến giậm chân nói: “Ông ơi, cháu không gọi đâu, anh ta khéo còn kém tuổi cháu”.
Hạ Trường Thành sầm mặt nói: “Song Song, không được vô phép vô tắc như thế!”
Với một gia tộc lớn như nhà họ mà nói thì phép tắc là thứ rất cần được coi trọng.
Lần này, Diệp Phi Nhiên không nói gì, chỉ cười nhìn Hạ Song Song. Ban nãy, cô nàng này đã gây không ít phiền toái cho anh, giờ có cơ hội xem cô ấy bị hành thì sao anh bỏ qua được.
“Cháu…”
Hạ Song Song nhìn Hạ Trường Thanh, biết chạy trời không khỏi nắng nên cuối cùng đành nói: “Chào chú ạ”.
Giọng nói của cô ấy rất nhỏ, gần như là không nghe thấy, Diệp Phi Nhiên ngoáy lỗ tai rồi nói: “Có tuổi rồi nên tai nghễnh ngãng quá, cô nói gì tôi nghe không rõ”.
Thấy anh ta cố tình giả bộ trước mặt mình, Hạ Song Song cắn chặt răng, nhưng ngại ông mình đang ở đây nên đành to tiếng gọi: “Chào chú, giờ nghe thấy chưa?”
“Nghe rồi, nghe rồi”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Nếu cháu đã gọi chú là chú thì chú cũng cần bày tỏ tấm lòng chứ nhỉ, cầm cái này đi, uống theo đơn này một thời gian thì sức khoẻ của cô sẽ ổn đấy”.
Sau đó, anh lấy giấy bút ra viế một đơn thuốc rồi đưa cho Hạ Song Song.
Sau khi được thấy tài y thuật của Diệp Phi Nhiên, Hạ Trường Thanh biết mỗi đơn thuốc anh kê đều có giá trị rất cao nên vội nói: “Nha đầu, mau cảm ơn chú đi”.
“Cảm ơn… chú!”
Tuy Hạ Song Song nói vậy, nhưng trong lòng hận Diệp Phi Nhiên muốn chết, cô ấy thầm thề là nếu có cơ hội, nhất định sẽ phải dạy cho anh một bài học.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Phi Nhiên đổ chuông, là Tần Giai Kỳ gọi tới.
“Tiểu Nhiên, anh đang ở đâu đấy?”
Sau hai chuyện vừa rồi, quan hệ giữa họ đã thân thiết hơn một chút nên cách xưng hô cũng thân thiện hơn.
“Tôi đang ở ngoài, có chuyện gì à?”
“Đã hẹn đi ăn rồi còn gì, mới có một khách sạn lớn khai trương, đồ ăn ở đó ngon lắm, tôi đã đặt một phòng rồi, tối nay sáu giờ không gặp không về!”
Tần Giai Kỳ nói xong thì cúp máy luôn.
Diệp Phi Nhiên cũng đã xử lý xong việc ở đây nên cũng không muốn nán lại nữa, anh nói với Hạ Trường Thanh và Tào Hưng Hoa: “Tôi còn có việc nên xin phép về trước!”
“Được, hôm khác ba anh em mình phải ngồi uống một trận nhé!”, Hạ Trường Thanh nói với Hạ Song Song: “Nha đầu, lái xe đưa chú con về đi”.
Hạ Song Song tức điên người, nhưng không dám cãi lời ông nên đành bĩu môi đưa Diệp Phi Nhiên ra ngoài.
Vừa ra ngoài là cô ấy lập tức lôi đơn thuốc ra xé nhỏ rồi ném luôn vào trong thùng rác, như thể chỉ có làm vậy mới có thể phát tiết giận dữ.
Diệp Phi Nhiên chỉ mỉm cười, ngực của cô nàng này đang sưng, giờ cô ấy ném đơn thuốc của anh đi, sau này có làm sao thì tự chịu.
Ra đến sân, Hạ Song Song vừa đi tới chỗ chiếc xe Lamborghini của mình thì nhìn thấy có một chiếc Jetta đỗ bên cạnh.
Đây là xe mà nhà họ Hạ cấp cho giúp việc mua thức ăn, bình thường toàn bỏ một chỗ không khoá, vì chìa khoá ở luôn trong xe.
“Hừ, dám lên mặt với chị đây à, còn lâu tôi mới cho anh đi xe sang, cho anh ngồi con Jetta này là tốt lắm rồi”.
Nghĩ vậy, cô ấy đi thẳng tới chỗ chiếc Jetta rồi tức giận hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
“Đại học y khoa Giang Nam, trên đường có một cửa hàng dụng cụ bếp thì dừng lại giúp tôi, tôi muốn mua ít đồ”.
Dường như Hạ Song Song không muốn nói thêm một lời nào nên lái xe luôn, khoảng nửa tiếng sau thì chiếc xe đỗ trước một cửa hàng bán dụng cụ bếp.
Diệp Phi Nhiên nói: “Có muốn vào trong xem với tôi không?”
“Khỏi, nhanh cái chân lên, lâu quá là tôi không chờ đâu”.
Hạ Song Song bực tức nói.
Cứ nghĩ tới chuyện phải gọi một tên trạc tuổi mình là chú, cô ấy lại tức điên lên.
Diệp Phi Nhiên mỉm cười rồi xuống xe, đi vào cửa hàng đó.
Anh vừa vào thì có một tên côn đồ tóc vàng móc điện thoại ra ấn vào một dãy số.
“Đại ca, em nhìn thấy thằng mà anh Hạng muốn tìm rồi, nó đi cùng với một cô gái”.
Người ở đầu bên kia: “Cô gái đó là ai? Có phải cô chủ nhà họ Tần không?”
Tên tóc vàng nói: “Không ạ, cô này lái một chiếc Jetta, chắc không phải người có tiền đâu”.
“Thế thì tốt, mày cứ thủ ở đó, tao dẫn người đến ngay”.
Tên tóc vàng tắt máy, sau đó nhìn chằm chằm vào cửa hàng dụng cụ bếp.
Diệp Phi Nhiên nhanh chóng đi ra, trên tay xách mấy cái hộp.
Anh đã gom đủ dược liệu luyện chế Trúc Cơ Đan rồi, nhưng không có lò luyện, đành mua ít dụng cụ bếp này về thử vậy.
Anh chất đồ vào cốp xe, sau đó ngồi vào ghế lái phụ, chiếc xe tiếp tục lăn bánh.
Xe vừa đi được một lát thì có mấy chiếc xe việt dã đuổi theo rồi bao vây chiếc Jetta, sau đó có mấy chục người cầm ống tuýp và dao nhảy xuống.
Đi đầu là một tên trọc đang cầm một con dao phay, sau đó chém vỡ kính xe của chiếc Jetta, sau đó chỉ vào xe nói: “Ra đây cho tao!”
Mấy tên khác cũng không chút khách sáo mà giơ vũ khí trong tay lên đạp vào thân xe, loáng cái chiếc Jetta đã bị đập nát tươm.
Chương 17: Thiết Đầu Công
Hạ Song Song đứng hình trước cảnh tượng đó, dẫu sao cô ấy cũng là đội phó của đội cảnh sát, vậy mà có người dám đập xe của cô ấy.
Cơn tức do Diệp Phi Nhiên còn chưa xuôi thì cơn tức mới lại ập đến.
Cô ấy đã văng cửa xe rồi nhảy xuống, sau đó chỉ thẳng mặt tên đầu trọc mà mắng: “Các người làm gì thế hả?”
Nhìn thấy khí thế của nhóm này, Diệp Phi Nhiên nghĩ ngay do Hạng Vân Phi làm.
Nhưng anh không vội vàng ra tay ngay, nếu lũ ngu xuẩn này đã động vào người nhà họ Hạ thì anh sẽ làm quần chúng ăn dưa.
Anh cũng xuống xe rồi đứng cạnh Hạ Song Song, sau đó nhìn đám lưu manh kia với cặp mắt bỡn cợt.
Hạ Song Song gào lên với đám đó: “Ngồi hết xuống cho tôi, giơ tay ôm đầu, tôi là cảnh sát đây”.
Tên đầu trọc mới đến Giang Nam một thời gian nên không biết người trước mặt là đội phó đội cảnh sát.
Gã nhìn Hạ Song Song từ đầu đến chân một cách hèn mọn, sau đó cất giọng châm chọc: “Này em gái, em mà là cảnh sát á? Sao em không bảo mình là đội trưởng đội cảnh sát luôn đi!”
“Anh nói gần đúng đấy, tôi là đội phó đây, mau bỏ vũ khí xuống rồi giơ tay ôm đầu cho tôi!”
“Chán thật, trình khoác lác kém quá, chẳng quyến rũ tẹo nào, còn bảo mình là đội phó nữa”, tên đầu trọc bật cười ha hả, sau đó nói: “Em tưởng bọn anh dễ bị lừa lắm à?
Em mà là đội phó thì anh là cục trưởng đây!”
Lúc này, tên tóc vàng chạy đến nói: “Anh Thiết Đầu, em này xinh thế, hay anh em mình mang về chơi đi?”
“Ý hay đây!”, tên đầu trọc nói: “Các anh em, đánh gãy hai chân của thằng này đi rồi mang em gái này về, tối nay chúng ta sẽ hưởng thụ một phen!”
“Vâng ạ!”
Tên tóc vàng đã bị Hạ Song Song hớp hồn, nghe lệnh xong thì lập tức giơ tay ra chộp Hạ Song Song.
Diệp Phi Nhiên đã phát hiện Hạ Song Song học võ từ nhỏ, tuy chưa đạt đến trình độ võ giả nhưng cũng khoẻ hơn người bình thường rất nhiều.
Quả nhiên, Hạ Song Song đang sôi giận lập tức gào lên: “Chán sống rồi hả!”
Sau đó, cô ấy giơ chân lên, vung đôi giày cao gót hơn chục phân đá vào bụng tên tóc vàng.
Mọi người chưa kịp ngắm nhìn đôi chân thon dài của cô ấy thì tên tóc vàng đã bị đá văng ra xa, sau đó ngã tới trước mặt tên đầu trọc.
“A!”
Tên tóc vàng hét lên thảm thiết, hắn cảm thấy bụng như bị đá thủng rồi, sau đó liên tục lăn lộn kêu gào dưới đất.
“Này em gái, ra là con nhà võ à!”, tuy tên đầu trọc thấy hơi ngạc nhiên, nhưng không quá bận tâm, gã lạnh giọng nói: “Thú vị đấy, lên đê, để anh xem em đối phó được với mấy người!”
Diệp Phi Nhiên đứng gần đó hoàn toàn ngó lơ, trông giống hệt như một cậu thanh niên trói gà không chặt.
Đám lưu manh liên tục lao về phía Hạ Song Song, ban đầu chúng dùng tay không, sau đó dùng đến vũ khí, nhưng vẫn không phải đối thủ của cô.
Vài phút sau, chúng đã bị quật ngã hết, sau đó gào thét đau đớn.
Cách họ khoảng 50, 60 mét có một chiếc xe SUV, Hạng Vân Thiên đang ngồi theo dõi toàn cảnh trên xe này.
Có một người đàn ông trung niên ngồi cạnh anh ta, người này đeo kính râm, ngực xăm hình một con rắn hổ mang dữ tợn.
Gã ta chính là một tên côn đồ nổi tiếng, hay chính là đại ca của nhóm tên đầu trọc, vì gã ta ra tay rất hiểm nên mọi người thường gọi là Mãng Xà.
Thấy người mình đều bị Hạ Song Song đánh ngã, Hạng Vân Thiên bắt đầu lo lắng nói: “Anh Xà, bọn này không được rồi, sao có mỗi đứa con gái cũng không đánh được?”
Mãng Xà rất bình tĩnh, gã ta cầm điếu xì gà trong tay rồi nói: “Bình tĩnh, chúng nó chỉ là lũ tép riu thôi, cao thủ là Thiết Đầu cơ.
Từ nhỏ nó đã học võ ở chùa Thiếu Lâm, luyện loại công phu cứng rắn, nhất là đầu của nó gần như đao chém còn không sao mà. Tại mấy hôm trước, nó đã phế con trai của một đại gia ở phía Bắc nên mới phải chạy đến đây lánh nạn thôi.
Cứ yên tâm, nó đang chơi mèo vờn chuột với con bé kia thôi, lát nó ra tay bây giờ”.
Hạng Vân Thiên thở phào một hơi, sau đó lấy một cái vali màu đen ra nói: “Anh Xà, đây là 200 nghìn mà anh yêu cầu, tôi muốn cả hai chân của thằng kia”.
“Để trên xe đi, xưa nay tôi đã nói được thì làm được!”, nói rồi, gã ta chợt cau mày nhìn Hạ Song Song: “Con bé kia là ai? Sao nhìn quen thế nhỉ?”
Gã ta vốn biết cô chủ nhà họ Hạ, khi lăn lộn bên ngoài, quan trọng nhất là phải tinh mắt, biết không được động vào ai ở cái đất Giang Nam này.
Nhưng vị trí của họ cách Hạ Song Song hơi xa, hơn nữa góc nhìn cũng ở phía sau nên gã ta chỉ thấy quen chứ không đoán ra được là ai.
Hạng Vân Thiên không bận tâm nói: “Kệ nó, chỉ là một đứa lái Jetta thôi mà, làm gì có bối cảnh mà sợ”.
Nghe thấy thế, Mãng Xà cũng yên tâm phần nào. Đúng thế, các cậu ấm cô chiêu ở Giang Nam đều đi xe sang, làm gì có ai lái Jetta.
Gã ta có mơ cũng không ngờ là Hạ Song Song lái chiếc Jetta đó là vì ghét Diệp Phi Nhiên.
Lúc này, tên đầu trọc thấy người của mình đã ngã hết thì mới tiến lên, sau đó kiêu căng nói: “Em gái, thân thủ tốt đấy, phụ nữ càng như em thì càng thú vị, rất hợp khẩu vị anh đây.
Nhưng anh nói cho em biết, dù hế nào thì em cũng không phải đối thủ của anh đâu, khôn hồn thì ngoan ngoãn nhào vào lòng anh, chuyện hôm nay anh sẽ không truy cứu”.
“Chết đi!”
Hạ Song Song hét lên, sau đó giơ tay đấm thẳng mặt tên đầu trọc.
Gã nhếch mép cười, nhưng chỉ cúi đầu xuống rồi dùng đầu của mình để đỡ đòn.
Bụp một tiếng, đầu hắn đã va vào nắm đấm của Hạ Song Song.
Kết quả là gã đứng im, còn Hạ Song Song thì lùi lại vài bước.
Cô ấy cảm thấy tay mình đau nhức như đã bị gãy xương, cô ấy giơ tay lên nhìn thì thấy tay đã sưng phù.
Tên đầu trọc sờ đầu mình rồi cười nói: “Sao rồi, giờ biết sức mạnh của anh chưa?”
Hạ Song Song có tính cách bướng bỉnh, không dễ gì nhận thua ai nên hừ lạnh một tiếng rồi tấn công tiếp.
Nhưng lần này, cô ấy không dùng nắm đấm nữa mà dùng chân đạp.
Diệp Phi Nhiên xem xong chỉ biết lắc đầu, thầm nghĩ đúng là ngực to não phẳng.
Rõ ràng tên Thiết Đầu kia có thế mạnh là đầu mà Hạ Song Song cứ đánh vào đó, sao không đổi chỗ khác đi? Ví dụ như trứng của gã chẳng hạn.
Hạ Song Song không nghĩ nhiều, chân cô ấy đã đá vào đầu của tên đầu trọc, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng rắc, đầu tên kia không sao, nhưng đôi giày cao cót của Hạ Song Song đã gãy.
Cô ấy bị bất ngờ nên vội thu chân lại, chân thấp chân cao thành ra suýt ngã.
Chờ cô ấy đứng vững lại thì tên đầu trọc đã xuất hiện ngay trước mắt, sau đó có một bàn tay đầy lông lá chộp về phía ngực Hạ Song Song.
Chương 18: Đánh thành Phật Thích Ca Mâu Ni
Hạ Song Song vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng lúc này dù cô ta có muốn tránh cũng không còn kịp nữa.
Giữa lúc cấp bách, khi bàn tay của đối phương đang sắp tóm đến ngực mình, bỗng dưng có một bàn tay khác xuất hiện, nắm mạnh lấy cổ tay của tên đầu trọc.
Tên đầu trọc cảm thấy cổ tay của mình như bị một cái kìm sắt kẹp chặt, dù có dùng sức thế nào cũng không thoát ra được.
Điều này khiến gã rất kinh ngạc, gã quay đầu lại nhìn thì thấy người ra tay chính là người luôn đứng bên cạnh hóng chuyện, Diệp Phi Nhiên.
“Nhóc con, dám ra tay với tao, cho mày biết sự lợi hại của anh Thiết Đầu này”.
Mặc dù tên đầu trọc bị tóm chặt lấy cổ tay nhưng gã lại không hề hoảng loạn, vì sự lợi hại của gã nằm ở cái đầu, tên này cúi đầu và tông mạnh vào ngực của Diệp Phi Nhiên.
Gã nghĩ nhất định đối phương sẽ buông tay để né đòn, nếu không thì sẽ bị cái đầu sắt của mình tông cho không chết cũng bị thương nằm liệt giường.
Thiết Đầu Công của gã đã có chút thành tựu, dù là cái cây nhỏ to bằng miệng chén cũng có thể bị tông ngã, phá tường phá đá cũng là chuyện thường.
Nhưng điều bất ngờ là Diệp Phi Nhiên không hề có ý né tránh, anh giơ tay phải lên, đấm lại một đấm thật mạnh.
Hạ Song Song thấy vậy thì thốt lên: “Đừng, cái đầu của gã rất lợi hại”.
Sau hai lần chịu thiệt, cuối cùng cô ta cũng biết được Thiết Đầu Công của tên đầu trọc mạnh cỡ nào.
Nhưng chính vào lúc đó, một tiếng “bụp” vang lên, nắm đấm của Diệp Phi Nhiên và đầu của tên đầu trọc va mạnh vào nhau.
Có điều khác với trường hợp của Hạ Song Song lúc nãy, Diệp Phi Nhiên không nhúc nhích, còn tên đầu trọc thì lại bay ra xa đến sáu, bảy mét rồi rơi xuống đất một cái “bịch”.
Lúc đó, gã cảm thấy đầu của mình như tông phải tàu lửa, cảm giác như suýt chút nữa là nổ tung.
Gã đưa tay sờ lên đầu, cái đầu vốn dĩ có thể phá đá giờ đã sưng lên một cục to bằng quả trứng gà, sờ nhẹ vào cũng đau thốn cả ruột gan.
“Chuyện này sao có thể?”
Tên đầu trọc thầm kinh ngạc, dù lấy gạch hay đá đập vào đầu gã thì cũng không có chuyện thế này xảy ra, lẽ nào nắm đấm của đối phương còn cứng hơn cả búa sắt sao?
Diệp Phi Nhiên không quan tâm nhiều đến thế, nếu đối phương đã muốn lấy hai chân anh thì anh cũng không khách sáo.
Anh nhún chân, phóng đến trước mặt tên đầu trọc rồi đấm liên tục lên đầu gã, không đánh vào đâu khác, chỉ đánh vào đầu.
“Bụp… Bụp… Bụp… Bụp…”
Tiếng tay đấm vào đầu vang lên liên tục, đầu tên đầu trọc liên tục sưng lên hết chỗ này đến chỗ khác, chưa đến hai phút, gã đã bị đánh cho đầu nở hoa, y như đầu của phật Thích Ca Mâu Ni.
Trong SUV, Mãng Xà và Hạng Vân Thiên đều mắt chữ A mồm chữ O, gã ta cũng không ngờ thân thủ của Diệp Phi Nhiên lại giỏi đến vậy.
Hạng Vân Thiên nóng ruột nói: “Anh Mãng Xà, đàn em của anh không ổn rồi, mau gọi người đi”.
Mãng Xà xấu hổ quá hóa giận, hét lên: “Gọi cái con khỉ, Thiết Đầu là thuộc hạ có võ công giỏi nhất của tao rồi, còn gọi được ai nữa?”
“Đm, chẳng phải nói gã chỉ là người bình thường thôi sao? Sao lại tìm cao thủ đến thế hả? Sớm biết giỏi như vậy thì đừng nói hai trăm nghìn, dù là hai triệu thì tao cũng sẽ không làm việc cho mày đâu”.
Hạng Vân Thiên thấy Mãng Xà nổi giận thì vội nói: “Anh Mãng Xà, đừng giận.
Tôi đã điều tra rồi, gã chỉ là một thằng nhóc nghèo không có chỗ dựa, võ công tốt để làm gì, bây giờ gã đánh người, chúng ta đi báo cảnh sát, anh họ tôi làm việc ở đội cảnh sát hình sự, đến lúc sợ gì không dập chết gã”.
Mãng Xà lắc đầu nói: “Không được, mấy thuộc hạ này của tao đều không trong sạch, đặc biệt là đầu trọc, còn mang tội giết người nữa, giờ mày báo cảnh sát vậy chẳng phải tụi nó sẽ xong đời sao?”
Hạng Vân Thiên nói: “Anh Mãng Xà, anh yên tâm, bây giờ chúng ta là người bị hại, đến lúc đó người điều tra lại là anh họ tôi, nhất định sẽ không điều tra thân phận của họ, chỉ cần bắt thằng nhóc đó đi là được rồi”.
“Chuyện này…”
Mãng Xà hơi do dự, cứ cảm thấy có gì đó không được ổn, nhưng lúc này Hạng Vân Thiên đã gọi điện thoại đi rồi.
Diệp Phi Nhiên thấy đánh cũng đủ rồi thì tóm cổ áo tên đầu trọc lên nói: “Chẳng phải luyện Thiết Đầu Công sao? Còn luyện nữa không?”
Tên đầu trọc lắc đầu, cố sức lắm mới nhìn rõ được khuôn mặt của thanh niên trước mặt, gã đã bị đánh đến mơ hồ, mắt nổi đom đóm, tai thì ù ù.
Gã không hiểu, sao nắm đấm của thanh niên trước mặt lại lợi hại đến vậy, dù trước đây gã đâm đầu vào đá thì cũng không thê thảm như bây giờ.
“Không luyện nữa, không luyện nữa. Đại ca, tôi phục anh thật rồi, xin anh đấy, tha cho tôi lần này đi”.
Tên đầu trọc cảm thấy nếu còn đánh nữa thì đầu của gã sẽ bị đánh vỡ mất, sau lần này gã đã bị ám ảnh, e rằng sau này sẽ không dám dùng Thiết Đầu Công của mình nữa.
Diệp Phi Nhiên ngoảnh đầu lại, nói với Hạ Song Song đang há hốc mồm: “Sao hả? Cô có muốn đánh vài cái cho hả giận không?”
Hạ Song Song nhìn thanh niên đó với ánh mắt rối rắm nhiều tâm trạng, lúc nãy khi anh đứng bên cạnh xem náo nhiệt, cô ta còn tưởng anh chỉ là một người đàn ông yếu đuối và vô dụng, không ngờ thân thủ lại giỏi đến vậy.
Cô ta bất mãn nói: “Anh giỏi vậy sao lúc nãy không qua giúp đỡ? Lẽ nào muốn xem tôi bẽ mặt sao?”
“Cô đánh rất vui mà, cũng đâu có gọi tôi giúp đâu. Cô hai, giờ tôi đang giúp cô mà, cô nên cảm ơn mới đúng chứ?”
Diệp Phi Nhiên bực bội, người ta anh hùng cứu mỹ nhân đều được người đẹp sà vào lòng, sao đến lượt mình thì lại không giống tí tẹo nào thế?
“Cảm ơn cái đầu anh”.
Trong lòng Hạ Song Song rất biết ơn, nếu không phải nhờ người đàn ông này ra tay thì lúc nãy cô ta đã bị tên đầu trọc đó làm nhục rồi.
Nhưng không biết tại sao cô lại chẳng muốn cúi đầu trước Diệp Phi Nhiên.
Để giải tỏa cơn giận trong lòng, cô ta tháo chiếc giày cao gót còn nguyên vẹn ra, đánh tên đầu trọc tơi bời.
Đầu của tên đầu trọc vốn đã bị đánh tàn tạ, giờ lại bị gõ bằng chiếc giày cao gót mười tấc nữa, khiến gã rên la đau đớn như lợn bị thọc huyết.
Diệp Phi Nhiên nói: “Được rồi, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người đó”.
Hạ Song Song giải tỏa xong thì tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Chính vào lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên, tiếp đó, sáu bảy chiếc xe cảnh sát phóng nhanh đến, sau khi xe dừng lại thì có mười mấy cảnh sát leo xuống, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên.
Bên trong SUV, Hạ Vân Thiên nhìn thấy người đó thì vỗ đùi, hứng thú hét lên: “Tốt quá rồi, anh họ của tôi đã đích thân đến, tên nhóc đó chết chắc rồi”.
“Ai cho các người đánh nhau ở đây, dừng tay hết lại cho tôi”.
Người đàn ông trung niên tên là Vương Cường, là trung đội trưởng của đội cảnh sát hình sự. Gã vừa đến thì lớn tiếng hét, nhưng khi đến gần, nhìn thấy Hạ Song Song thì liền tái mặt: “Đội trưởng Hạ, sao cô lại ở đây?”
Tên đầu trọc vừa mới ngóc đầu dậy, nghe gã chào như vậy thì lại xoay chong chóng, ngã xuống đất một cái thịch.
Mẹ nó mình đang làm cái gì thế? Thì ra những gì người phụ nữ này nói đều là thật, người ta thật sự là cảnh sát, còn là đội trưởng nữa.
Hạ Song Song chỉ vào đám côn đồ dưới đất, nói: “Những người này vây đánh tôi bằng vũ khí, đập phá xe của tôi, bắt hết về điều tra cẩn thận, xem thử do ai phái đến”.
Vương Cường giật mình, không ngờ lại dám tấn công phó đội trưởng cảnh sát - cô cả nhà họ Hạ, lẽ nào mấy người này điên rồi sao? Hay là cảm thấy ở bên ngoài nhàm chán quá rồi?
“Bắt hết lại cho tôi, đưa hết về đồn”.
Gã rút còng ra trước tiên, còng tay tên đầu trọc lại, các cảnh sát khác cũng ra tay, bắt hết mấy tên côn đồ khác lên xe.
Chương 19: Phí khám bệnh của nhà họ Hạ
Sau khi đám côn đồ bị đưa lên xe, Vương Cường nhìn Diệp Phi Nhiên nói: “Đội trưởng Hạ, vị này là?”
Diệp Phi Nhiên nói: “Ồ, tôi là ông chú của cô ta”.
Thấy tên này lại muốn chơi trên đầu mình, Hạ Song Song trợn mắt nhìn anh.
“Xe của tôi bị đập rồi, còn nhiều người đang đợi xử lý, anh tự mình về đi”.
“Được”.
Nói rồi Diệp Phi Nhiên mở cửa xe ra lấy đồ của mình xuống.
Anh cũng không muốn ở chung chỗ với Hạ Song Song quá lâu, lát nữa nếu biết đám côn đồ này đến đây vì mình, có lẽ người phụ nữ này sẽ làm ra chuyện gì đó.
Anh cầm đồ dùng thường ngày của mình đi về hướng trường học.
Hạng Vân Thiên ở trong SUV ngơ ngác, cảnh sát đến thật rồi nhưng mọi chuyện không diễn ra theo kế hoạch, người bị bắt không phải là Diệp Phi Nhiên mà là đám người mình tìm đến.
Mãng Xà tức giận hét lên: “Hạng Vân Thiên, chuyện gì thế này? Tại sao anh họ của mày lại bắt hết người của tao đi?”
Hạng Vân Thiên lắp bắp nói: “Tôi… tôi cũng không biết”.
“Tao nói cho tên họ Hạng mày biết… nếu hôm nay không thả người của tao ra khỏi đồn cảnh sát, ông đây vẫn chưa xong chuyện với mày đâu…”
Mãng Xà đang nói thì Hạ Song Song quay đầu lại nhìn về phía họ.
Khi nhìn rõ người phụ nữ này là Hạ Song Song, gã ta cũng có cả suy nghĩ chết quách đi cho rồi.
Mình thế mà lại bảo đàn em bao vây tấn công cô cả nhà họ Hạ, đội phó đội cảnh sát hình sự, mẹ nó, thế chẳng phải đang đùa giỡn với mạng sống, chê mình sống lâu à?
Nhà họ Hạ ở thành phố Giang Nam có địa vị thế nào? Chỉ cần búng nhẹ ngón tay là có thể nghiền chết gã ta.
Biết trước như thế thì dù có cho gã ta hai tỷ cũng không dám làm chuyện này chứ đừng nói là hai trăm nghìn, dù sao thì tiền nhiều hơn nữa thì cũng không quý bằng mạng mình đâu.
Nghĩ đến đây, gã ta vô cùng tức giận, bóp cổ Hạng Vân Thiên chửi rủa: “Họ Hạng kia, mày gạt tao, còn dám bảo tao ra tay với cô cả nhà họ Hạ, mẹ kiếp, mày muốn làm cái quái gì thế?”
Lúc này Hạng Vân Thiên cũng nhìn thấy Hạ Song Song, vùng vẫy đẩy tay Mãng Xà ra: “Anh Xà, tôi cũng không biết mà, ai mà nghĩ đến việc cô cả nhà họ Hạ lái chiếc Jetta chạy khắp nơi vậy đâu”.
Mãng Xà tức giận nói: “Tao mặc kệ, dù sao chuyện này đều là do mày, mày phải đưa hết người của tao ra khỏi nhà lao, sau đó bồi thường mười triệu tệ cho tao”.
“Mười triệu tệ?”, mặc dù nhà Hạng Vân Thiên có khá nhiều tiền nhưng mười triệu không phải con số nhỏ, gã nói: “Anh Xà, mười triệu có phải quá nhiều không?”
Mãng Xà ngoác to mồm nói: “Nhiều cái beep ấy, ông đây chọc vào cô cả nhà họ Hạ, không cần đến tiền để xoa dịu chuyện này à? Mười triệu tệ này vẫn chưa chắc đủ, thiếu một phân thì ông đây giết chết mày”.
Nghĩ đến sự tàn ác của Mãng Xà, Hạng Vân Thiên vội nói: “Anh Xà, anh đừng giận, tôi chắc chắn sẽ đưa tiền cho anh mà”.
Lúc này gã cực kỳ căm hận Diệp Phi Nhiên, không biết tên này ăn phải vận may gì mà có thể đi cùng với cô cả nhà họ Hạ.
Nhà họ Hạ, sau khi Tào Hưng Hoa đi rồi, Hạ Thiên Khải nói với Hạ Trường Thanh: “Bố ơi, hôm nay chúng ta đã quên một việc, không đưa tiền khám bệnh cho thần y rồi”.
Hạ Trường Thanh nói: “Bố con vẫn chưa đến mức hồ đồ, sao có thể quên được”.
Hạ Thiên Khải ngạc nhiên nói: “Bố, vậy ý bố là?”
Hạ Trường Thanh nói: “Bố chinh chiến một đời, cả đời này gặp được rất nhiều người, những người như thần y Diệp sau này chắc chắn sẽ có thành tựu to lớn, nhà họ Hạ chúng ta nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với cậu ấy.
Lần này cậu ấy đã cứu được mạng già này cũng là cơ hội của nhà họ Hạ, chúng ta nhất định phải nắm bắt cơ hội kéo gần quan hệ với cậu ấy.
Nếu chúng ta chỉ đưa một ít tiền, e là rất khó để cậu thần y đó có cái nhìn khác về chúng ta, cho nên phí khám bệnh lần này chúng ta nhất định phải có một cái gì đó mới mẻ để cậu ấy cảm nhận được thành ý của nhà họ Hạ chúng ta”.
“Ồ!”
Hạ Thiên Khải hơi hiểu ra ý của Hạ Trường Thanh, đó là cố gắng hết sức tạo mối quan hệ với Diệp Phi Nhiên, anh ta cực kỳ đồng ý với điều này.
Trước tiên không nói đến sau này thế nào, nói thế nào thì tạo mối quan hệ tốt với thần y cũng không phải là chuyện xấu, thời khắc quan trọng còn có thể cứu được mạng.
Anh ta nói: “Bố nghĩ nhà họ Hạ chúng ta lấy cái gì làm phí khám bệnh thì được?”
Hạ Trường Thanh nói: “Tặng quà cũng là một loại học thức, như người ta vẫn nói giúp người khi hoạn nạn, phải tặng thứ người ta cần mới phát huy hết tác dụng.
Con lập tức bảo người đi điều tra gốc gác của thần y, xem thử bây giờ cậu ấy cần gì nhất, sau đó nhà họ Hạ chúng ta tặng cho cậu ấy”.
“Con biết rồi bố”.
Hạ Thiên Khải đồng ý rồi rời khỏi phòng, đi sắp xếp cho người làm giải quyết chuyện này.
Diệp Phi Nhiên không biết điều này, anh thấy vẫn còn lâu mới đến giờ ăn tối bèn cầm dụng cụ bếp và dược liệu trong tay đi vào một khách sạn năm sao bên cạnh.
Dù sao trường học cũng là ký túc xá, có người ra vào luyện dược cũng không phải là nơi mình có thể chế thuốc, so ra thì khách sạn yên tĩnh hơn.
Anh mở cửa phòng ra, cầm đồ lên đi vào trong, lúc này điện thoại trong túi vang lên.
Lấy điện thoại ra nhìn, là một số điện thoại lạ số đuôi là 888.
Anh ấn phím trả lời: “Xin hỏi cô tìm ai?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng cả một người phụ nữ: “Tôi là Chu Lâm Lâm”.
Diệp Phi Nhiên lập tức trở nên phấn khích, kể từ sau kỳ nghỉ, anh đã không thể liên lạc được với bạn gái mình, cứ nghĩ đã xảy ra chuyện gì.
Anh sốt ruột nói: “Lâm Lâm, em ở đâu? Mấy ngày nay sao không thấy em? Đổi số điện thoại sao cũng không nói với anh?”
Anh vẫn tìm Chu Lâm Lâm trong mấy ngày qua, muốn chia sẻ tin vui của mình với cô ta nhưng tiếc là điện thoại không gọi được.
Chu Lâm Lâm lạnh nhạt nói: “Anh không cần biết tôi đang ở đâu, hôm nay tôi muốn nói với anh là chúng ta đã chia tay”.
“Lâm Lâm, em đang nói gì thế?”
Diệp Phi Nhiên bỗng cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, tâm trạng vốn cực kỳ phấn khích cũng dần bình tĩnh trở lại, anh không ngờ sau bao nhiêu ngày không liên lạc, vừa liên lạc lại thì bạn gái lại đề nghị chia tay.
“Anh không hiểu lời tôi nói sao? Từ bây giờ chúng ta đã chia tay rồi, không còn quan hệ gì nữa”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Tại sao? Chia tay nhất định phải có lý do đúng không?”
Anh rất coi trọng mối quan hệ này, nghĩ rằng Chu Lâm Lâm là người mà anh có thể sống với nhau đến già, chưa từng nghĩ đối phương sẽ đề nghị chia tay.
“Diệp Phi Nhiên, anh còn mặt mũi đòi lý do với tôi à?”
Chu Lâm Lâm ở đầu bên kia điện thoại mỉa mai nói: “Anh thấy số điện thoại của này tôi chứ, là cậu Mã tặng tôi đấy, một chiếc điện thoại quả Táo mới và một số điện thoại đuôi 888, anh có biết những thứ này cộng lại bao nhiêu tiền không?”
Tôi ở bên anh lâu như thế rồi mà anh đã tặng tôi cái gì? Cái bộ dạng nghèo kiết xác của anh e là cả đời này cũng không mua nổi một chiếc điện thoại quả Táo cho tôi”.
Nghe đầu bên kia lên án, tâm trạng Diệp Phi Nhiên phức tạp nói: “Lâm Lâm, lẽ nào em chia tay với anh chỉ vì tiền sao?”
“Đúng thế, tôi chỉ vì tiền, ai mà không thích tiền chứ?”, Chu Lâm Lâm nói: “Tôi hẹn hò với cậu Mã được ba tháng, anh ấy mua cho tôi nước hoa Chanel, giày Prada, túi LV, đã tiêu tốn cho tôi một trăm nghìn tệ. Cậu Mã có tiền, không phải là thứ nghèo kiết xác như anh”.
“Gì cơ? Em hẹn hò với gã ta ba tháng rồi?”
Diệp Phi Nhiên cảm thấy tức giận, mấy ngày trước Chu Lâm Lâm còn dịu dàng, thân mật với anh, không ngờ đã phản bội sau lưng mình từ trước.
“Lại làm sao? Ai bảo anh là một tên nghèo kiết xác. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, sau này đừng đến tìm tôi nữa”.
Nói rồi Chu Lâm Lâm lập tức cúp máy.
Chương 20: Bạn gái cũ hám tiền
Diệp Phi Nhiên tắt máy, ngây ra một lúc lâu rồi nhếch mép tự cười nhạo.
Từ trước đến giờ anh vẫn nghĩ rằng mình có được một tình yêu thuần khiết, không bị chủ nghĩa vật chất làm vấy bẩn, không ngờ cuối cùng kết quả lại thành ra thế này.
Buồn cười nhất là không ngờ Chu Lâm Lâm lại vì tiền mà chia tay mình, là một truyền nhân của Cổ Y Môn, sao anh có thể thiếu tiền, kiếm tiền chỉ là chuyện trong tích tắc.
Anh lấy hai tấm chi phiếu một triệu từ trong túi ra, trước đó anh định đưa cho mẹ một tấm, Chu Lâm Lâm một tấm, nhưng bây giờ, xem ra tấm của Chu Lâm Lâm không cần dùng đến nữa.
Sau đó anh cũng đã nghĩ thông, đó cũng là một chuyện tốt có thể giúp anh nhìn rõ được bộ mặt thật của người phụ nữ ham tiền đó sớm, thế vẫn tốt hơn là không biết gì.
Sau khi nghĩ thông suốt, lòng anh cũng nhẹ nhõm hơn, anh lấy dụng cụ làm bếp mới mua ra và bắt đầu luyện Trúc Cơ Đan.
Dùng đồ nấu bếp luyện đan kém hơn nhiều so với dùng lò luyện đan, may mà Trúc Cơ Đan không phải là đan dược quá cao cấp nên vẫn có thể hoàn thành.
Sau hai tiếng đồng hồ, ba viên Trúc Cơ Đan đen thui xuất hiện trong lòng bàn tay anh. Mặc dù chúng trông có vẻ sần sùi, không đẹp như đan được luyện ra từ lò luyện đan nhưng công hiệu cũng ngang ngửa nhau.
Anh lấy một viên ra uống, sau đó bắt đầu vận dụng chân khí Hỗn Độn.
Đan dược vào miệng thì lập tức được hấp thụ, đan điền nhanh chóng có phản ứng, bắt đầu sôi lên sùng sục như nước đang được nấu sôi.
Chân khí càng lúc càng dồi dào, càng lúc càng mạnh mẽ, không ngừng gột rửa kỳ kinh bát mạch trong cơ thể. Dưới sự dẫn dắt của thần thức, chân khí mạnh mẽ như nước sông Trường Giang cuồn cuộn, tuôn trào trong tứ chi trăm mạch.
Thời gian trôi qua, cơ thể anh dần được chân khí tinh túy lấp đầy, cuối cùng, cảm giác cơ thể như sắp nổ tung.
Vào lúc anh cảm thấy mình sắp không chịu đựng được nữa thì đột nhiên áp lực nhẹ đi, một giọt nước nhỏ bằng một hạt đậu xuất hiện trong đan điền.
Thần thức của Diệp Phi Nhiên nhìn thấy rất rõ những biến đổi trong đan điền, chân khí đã chuyển hóa từ thể khí sang thể lỏng, đấy là đặc trưng của Trúc Cơ Đan, cũng tức là anh đã thành công bước vào kỳ Trúc Cơ.
Anh tu luyện một lúc thì chân khí cuồn cuộn trong cơ thể được luyện hóa hoàn toàn, đan điền có thêm ba giọt chân khí.
Thêm một lúc nữa, Diệp Phi Nhiên từ từ mở mắt ra, lúc này anh đã cảm nhận được sức mạnh của mình, tăng lên hơn mười lần so với tu vi kỳ luyện khí trước đó.
Cùng lúc đó, thần thức của anh cũng được nâng cao rõ rệt, từ hai mét nâng cao lên năm mét, đến cả những gì xảy ra ở phòng bên cạnh cũng có thể nhìn thấy rất rõ.
Anh vào nhà vệ sinh để tắm rửa, khi thấy sắp đến giờ rồi thì rời khỏi khách sạn, xuống ngân hàng bên dưới đổi chi phiếu hai triệu thành tiền mặt và chuyển vào thẻ, sau đó đến nhà hàng Túy Giang Nam mà Tần Giai Kỳ nói.
Nhà họ Đổng rất có kinh nghiệm lão làng trong việc kinh doanh ở mảng ăn uống, nhà hàng Túy Giang Nam vừa mới được xây dựng thì đã trở thành địa điểm hot trong ngành ăn uống ở thành phố Giang Nam, vô cùng sầm uất.
Nhà hàng được xây dựng và trang trí toàn bộ bằng phong cách hoài cổ, trông rất nguy nga, vừa cổ kính lại vừa không kém phần sang chảnh.
Phục vụ của quán ai cũng cao ráo, ngoại hình bắt mắt, trang phục sườn xám càng tôn thêm nét quyến rũ của cơ thể.
Sau khi anh vào trong thì liền có một nhân viên phục vụ ra đón: “Chào anh, xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?”
“Phòng VIP số 1”.
Diệp Phi Nhiên đọc số phòng Tần Giai Kỳ đã đặt.
“Mời anh đi theo tôi”.
Nhân viên phục vụ vô cùng cung kính dắt anh đến phòng vip trên tầng thượng, Tần Giai Kỳ vẫn chưa đến, nhân viên phục vụ rót cho anh một ly nước rồi ra ngoài.
Diệp Phi Nhiên ngồi trên chiếc sofa bằng da thật và quan sát xung quanh. Mặc dù chỉ có hai người ăn nhưng căn phòng bao lại rộng đến ba mươi, bốn mươi mét vuông, trang trí cực kỳ sang chảnh, sofa được làm bằng da thật, nĩa muỗng đều được làm bằng bạc thật.
Từ nhỏ anh đã sống rất khó khăn, đây là lần đầu tiên đến một nơi sang trọng thế này, trong lòng không khỏi cảm thán, người có tiền thật là biết hưởng thụ.
Lúc này, chiếc điện thoại đang ở trong túi của anh rùng lên, anh liếc nhìn thì thấy là điện thoại của Đổng Thiên Đạt.
Sau khi bắt máy, Đổng Thiên Đạt ở đầu kia khách sáo nói: “Bác sĩ Diệp, cậu đang ở đâu thế? Chẳng phải hôm đó anh nói sẽ tặng cậu một nhà hàng sao? Thủ tục vừa được làm xong, bây giờ anh sẽ mang sang cho cậu”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi đang ở phòng vip số 1 của nhà hàng Túy Giang Nam”.
Đổng Thiên Đạt nói: “Thật sao? Vậy thì trùng hợp quá, nhà hàng mà nhà họ Đổng chúng tôi muốn tặng cậu là nhà hàng Túy Giang Nam đấy, anh đang ở gần đấy, cậu đợi một lát, anh sẽ qua ngay”.
Diệp Phi Nhiên tắt máy, thầm cảm thán: Nhà hàng sang chảnh thế này ít nhất cũng phải mấy chục triệu, không ngờ nó sắp sửa thành của mình rồi.
Mấy ngày trước anh còn là một thằng nhóc nghèo hèn, không có được lấy một trăm tệ, ai ngờ nhanh lại trở thành triệu phú nhanh như vậy.
Mới cách đây mấy tiếng, bạn gái còn đá anh vì tiền, đúng thật là ông trời trêu ngươi.
Anh nghĩ đến những điều đó thì hơi thất thần, không cẩn thận làm đổ ly nước trước mặt.
Thông thường mà nói, ở những chỗ sang trọng thế này, vốn không cần anh phải đích thân động tay vào, chỉ cần gọi nhân viên phục vụ đến dọn là được rồi.
Nhưng anh vốn dĩ là con nhà nghèo, không quen làm phiền người khác, anh đưa tay ra lấy khăn giấy ở bên cạnh và lau nước văng ra trên bàn.
Chính vào lúc đó, cửa phòng vip mở ra, có hai người bước vào.
Anh tưởng là Tần Giai Kỳ đến, nhưng khi ngoảnh đầu lại thì thấy đứng ở trước cửa phòng là một cặp đôi trẻ.
Người thanh niên tầm ba mươi tuổi, mặc âu phục chỉnh tề, tay đeo đồng hồ vàng rất lớn, dáng vẻ như một người thành đạt.
Còn cô gái bên cạnh rất xinh đẹp, cô ta mặc một chiếc váy màu hồng, mang chiếc túi LV màu tím, tay đeo một chiếc vòng phỉ thúy màu xanh.
“Lâm Lâm, sao em lại đến đây?”
Diệp Phi Nhiên bất ngờ thốt lên.
Anh không quen người thanh niên đó nhưng cô gái đó chính là bạn gái cũ của anh - Chu Lâm Lâm, không ngờ vừa mới nói chia tay mà giờ họ đã gặp lại nhau nhanh vậy rồi.
“Đương nhiên là tôi đến để ăn cơm rồi, còn anh, sao anh có thể đến được chỗ này?”
Chu Lâm Lâm cũng mới đến chỗ sang trọng như thế này ăn cơm lần đầu, vừa vào cửa là đã bị cách bày trí sang trọng ở đây làm cho bàng hoàng.
Cô ta vừa mới cảm thán, nếu như đi theo Diệp Phi Nhiên thì e rằng cả đời này cũng không thể nào vào được chỗ sang trọng thế này, không ngờ hai người họ lại gặp nhau ở đây.
“Chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là làm phục vụ ở đây rồi”. Diệp Phi Nhiên vẫn chưa kịp trả lời thì người thanh niên đó đã giành nói trước: “Lâm Lâm, em quen người đó sao?”
Chu Lâm Lâm nói: “Anh yêu, đấy là Diệp Phi Nhiên, thằng bạn trai cũ mà em kể với anh, có điều bây giờ đã bị em đá rồi”.
Cô ta lại nói với Diệp Phi Nhiên: “Giới thiệu với anh, đây là bạn trai của tôi, cậu chủ nhà họ Mã - Mã Văn Bác”.
Mã Văn Bác nhìn Diệp Phi Nhiên bằng ánh mắt khinh thường, nói: “Bạn trai cũ à? Lâm Lâm, thật không biết trước đây em nghĩ gì nữa, sao có thể tìm một tên nghèo kiết xác làm bạn trai vậy hả?”
Chu Lâm Lâm than thở: “Lúc đó em còn nhỏ, không hiểu tình yêu, ngây ngô ngờ nghệch nên đã bị thằng nghèo này lừa”.
Diệp Phi Nhiên cười khẩy, nói: “Chu Lâm Lâm, cô đòi chia tay tôi không có ý kiến, nhưng chúng ta đến với vui vẻ, chia tay trong vui vẻ, tôi đã lừa cô khi nào hả?”
Chu Lâm Lâm nói: “Nếu không phải vì anh dùng lời ngon tiếng ngọt thì sao tôi có thể yêu một kẻ nghèo rách mồng tơi như anh?”
Diệp Phi Nhiên nổi giận nói: “Tôi dùng lời ngon tiếng ngọt khi nào? Lúc đầu là cô đèo bòng tôi mà?”
“Đủ rồi, anh có thân phận gì mà dám nói chuyện như thế với bạn gái tôi hả?”
Mã Văn Bác nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Chuyện trước đây thì cho nó qua đi, chẳng phải anh đang là phục vụ của nhà hàng sao? Bây giờ giày của tôi bẩn rồi, anh lau giúp tôi đi”.