-
Chương 296-300
Chương 296 Mất trí nhớ.
“Chú Kiều, có chuyện gì thế?”
Thấy Kiều Quốc Đào trông cũng có vẻ ốm yếu, Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, trầm giọng hỏi.
Kiều Quốc Đào xua xua tay, cười khổ nói: “Cháu đừng lo cho chú, cháu đi thăm Thu Mộng trước đi, đầu con bé bị thương rồi, bây giờ nó chẳng nhận ra ai nữa cả.”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, vừa mới đi vào trong phòng bệnh đã nhìn thấy Kiều Thu Mộng đang nằm nghiêng và nhìn về phía mình, đôi mắt vốn đang đờ đẫn bỗng ngay lập tức sáng lên.
“Ông xã!” Kiều Thu Mộng vui vẻ gọi.
Tề Đẳng Nhàn bị câu nói này của cô ta làm cho giật mình, cho dù là vào ngày kết hôn thì Kiều Thu Mộng cũng chưa từng gọi hắn như thế, bây giờ bọn họ đã ly hôn được một thời gian rồi, sao tự nhiên lại đổi xưng hô thế?!
Bàng Tú Vân đang ngồi bên cạnh bỗng lên tiếng: “Đầu con bé bị thương rồi, cũng không biết làm sao nữa, cháu qua đó với nó đi.”
Tề Đẳng Nhàn đi đến bên cạnh Kiều Thu Mộng, nói: “Xảy ra chuyện gì mà lại bị thương thành ra như này thế?”
Đương nhiên hắn nhìn ra được rằng vết thương của Kiều Thu Mộng không phải do mấy thứ tai nạn như kiểu bị xe đâm gây ra mà là do bị người khác đánh.
“Hình như em bị người khác bắt nạt, có điều, đây đều là do anh không ở bên cạnh bảo vệ em đó!” Kiều Thu Mộng bật khóc, nước mắt rơi lã chã.
Tề Đẳng Nhàn cười gượng và ngồi xuống bên cạnh cô ta, vẻ mặt có hơi khó coi.
Tề Đẳng Nhàn giơ tay ta nắm lấy cổ tay của cô ta, bắt mạch vài lần rồi hỏi: “Cô mất trí nhớ rồi à?”
Kiều Thu Mộng nhìn hắn với vẻ ngây ngốc, bày ra vẻ mặt đáng yêu và nói: “Em có mất trí nhớ đâu, em vẫn nhớ ra anh mà, anh chính là chồng của em!”
Bàng Tú Vân và Kiều Quốc Đào ở phía sau nghe thấy thế thì liên tục lau nước mắt, cảm thấy Kiều Thu Mộng thật là đáng thương, cô ta bị Long Tông Toàn đánh cho thành cái bộ dạng này nhưng bọn họ lại chẳng giúp được gì vào lúc đó.
“Đúng rồi, em nhớ đúng lắm.” Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể tạm thời an ủi cô ta trước.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn cũng nổi trận lôi đình, cho dù Kiều Thu Mộng đã ly hôn với hắn rồi nhưng cũng đâu phải ai cũng có thể bắt nạt cô ta đâu?
Kiều gia có ơn đối với hắn, lúc trước khi hắn bị trục xuất ra khỏi Đế Đô, chính Kiều gia đã giúp đỡ hắn trong một khoảng thời gian.
“Ôm em đi!” Kiều Thu Mộng giơ tay ra làm nũng và nói.
“Được rồi được rồi, anh đỡ em lên, em đừng cử động lung tung.” Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra ôm Kiều Thu Mộng ngồi lên, sau đó chỉnh cao giường lên cho cô ta dựa vào.
Kiều Thu Mộng trực tiếp dựa đầu vào trong ngực hắn, buồn bã nói: “Em cảm thấy hình như mình đã quên đi rất nhiều chuyện rồi, ông xã, anh đừng bỏ em lại một mình nhé…”
Tề Đẳng Nhàn vỗ vào sau lưng cô ta, dịu dàng nói: “Không đâu, không đâu, em nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ không bỏ em lại một mình đâu.”
Tề Đẳng Nhàn cũng nhận ra được lần này có lẽ Kiều Thu Mộng thực sự bị thương không nhẹ, phải bảo đại sư Tôn Thanh Huyền đến khám cho cô ta mới được.
Đối với loại vết thương này, Tề Đẳng Nhàn thực sự bó tay, quả thực phạm vi những loại bệnh mà hắn có thể chữa được khá là hạn hẹp.
“Ông xã, anh thật tốt…” Kiều Thu mộng cười nói, cô ta áp sát gò má sưng phồng của mình vào trong ngực hắn, vẻ mặt hưởng thụ.
Tề Đẳng Nhàn bất lực cười khổ, vẻ ngoài của Kiều Thu Mộng luôn mang đến cho người khác một cảm giác nữ cường, bởi vì cô ta coi Ngọc Tử Long như thần tượng của mình và luôn bắt chước cô về mọi phương diện, hi vọng bản thân có thể bước ra một khoảng trời lớn hơn.
Có lẽ bộ dạng khá là dính người và dịu dàng này mới là tính cách thực sự của cô ta…
Tề Đẳng Nhàn nhớ lúc cô ta còn nhỏ hình như cũng như thế này.
“Ai bắt nạt em thế? Em có còn nhớ không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Em không nhớ nữa, chỉ biết là đầu em bị đánh vào một cái, đau lắm…” Kiều Thu Mộng lí nhí nói, đôi mắt trở nên vô hồn, cô ta thực sự không còn nhớ một chút gì cả.
“Không nhớ được thì thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, yên tâm nghỉ ngơi đi, anh bảo bác sĩ đến xem cho em là được.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Kiều Thu Mộng ừ một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Vâng ạ, ông xã!”
Thấy cô ta cứ luôn miệng gọi Tề Đẳng Nhàn là chồng, Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân ở bên cạnh đều vô cùng bối rối.
Sao có thể không bối rối được cơ chứ, sau khi Kiều Thu Mộng và Tề Đẳng Nhàn kết hôn, người vẫn luôn thúc giục hai người họ ly hôn chính là Bàng Tú Vân, sau đó Kiều Thu Mộng thực sự đã nảy sinh ra suy nghĩ này, mặc dù Tề Quốc Đào không nói ủng hộ nhưng cũng ngầm thừa nhận rồi.
Bây giờ, với quan hệ này của hai người, Kiều Thu Mộng lại cứ luôn miệng xưng hô theo kiểu thân thiết như vậy, người làm ba mẹ như bọn họ sao có thể không bối rối cho được?
Kiều Thu Mộng cảm thấy đầu mình cứ choáng váng mãi, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi rồi.
“Cháu đi tìm Tôn Thanh Huyền đến khám cho cô ấy, mong là có thể chữa khỏi được cho cô ấy.” Tề Đẳng Nhàn nói với Kiều Quốc Đào.
“Vất vả cho cháu rồi, Đẳng Nhàn!” Tề Quốc Đào vội vàng nói.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Lúc trước khi cháu và ba cháu gặp nạn, chính Kiều gia đã đưa tay ra giúp đỡ chúng cháu, chút chuyện nhỏ này ấy mà, chú Kiều không cần phải khách sáo thế đâu.”
Kiều Quốc Đào bối rối cười nói: “Ha ha, phải phải phải, người một nhà không cần nói lời khách sáo, sau này chú không khách sáo như thế nữa là được chứ gì!”
Tề Đẳng Nhàn thu lại ý cười trên mặt, trầm giọng nói: “Thu Mộng bị người khác đánh có đúng không? Là ai ra tay độc ác như thế vậy?”
“Là ba nuôi của Sở Băng, Long Tông Toàn, là môt doanh nhân ở Đế Đô, chống lưng không nhỏ đâu, chúng ta không chọc vào ông ta được.” Kiều Quốc Đào chỉ cảm thấy khắp miệng cay đắng.
“Tại sao ông ta lại ra tay nặng như thế?!” Tề Đẳng Nhàn nhíu chặt mày lại, hắn không nghĩ ra được giữa hai người này rốt cuộc có ân oán gì với nhau.
Kiều Quốc Đào vô cùng ấm ức nói: “Hôm nay thu Mộng và Sở Băng cùng tham gia hội nghị đầu tư, Sở Băng bị màn che làm cho bị thương, Long Tông Toàn lại trách Thu Mộng không đẩy Sở Băng ra kịp lúc, còn nói mạng của Sở Băng đắt giá hơn mạng của con bé nhiều, con bé nên đẩy Sở Băng ra và tự mình hứng chịu điều đó.”
“Hơn nữa… ông ta còn đưa ra một yêu cầu vô cùng bất lịch sự, bảo rằng dạo gần đây Sở Băng bị thương rồi nên muốn bắt Thu Mộng thay thế Sở băng trong những ngày bị thương này.”
“Thu Mộng không đồng ý nên ông ta đã trực tiếp ra tay với con bé.”
“Lúc đó chúng ta bị vệ sĩ của ông ta giữ lại nên không thể giúp gì được…”
“Ông ta ra tay nặng như thế nào, cháu cũng nhìn thấy rồi đấy.”
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân đều vô cùng ấm ức, dù sao thì bọn họ đã bị người khác bắt nạt ngay tại chỗ nhưng bản thân lại không thể làm gì được.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười khẩy, nói: “Không ngờ rằng cái thứ tiện nhân Sở Băng kia đã thích gây chuyện rồi mà ngay cả ba nuôi của cô ta cũng không phải thứ tốt lành gì, xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ đối với cô ta!”
Lần trước Sở Băng bị Tề Đẳng Nhàn cầm lựu đạn dọa cho sợ đến nhũn cả người và quỳ xuống ngay tại chỗ.
Lần này lại đến lượt ba nuôi của cô ta là Long Tông Toàn xuất hiện và đánh một người không hề có trách nhiệm gì như Kiều Thu Mộng thành bị thương nặng đến như vậy!
“Đẳng Nhàn, Long Tông Toàn không phải là người bình thường đâu, cháu đừng có làm bừa!” Kiều Quốc Đào nhắc nhở hắn.
“Chú yên tâm, trong lòng cháu tự có tính toán! Cháu gọi điện cho Tôn Thanh Huyền trước xem ông ấy đang ở đâu đã, bảo ông ấy đến khám bệnh cho Thu Mộng.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn đi ra bên ngoài để gọi điện thoại cho Tôn Thanh Huyền.
Vừa hay Tôn Thanh Huyền cũng đang ở trong bệnh viện và khám bệnh cho một bệnh nhân khác, nghe thấy Tề Đẳng Nhàn bảo muốn tìm mình, ông ấy ngay lập tức nói cho hắn biết số phòng bệnh mà mình đang ở.
Tề Đẳng Nhàn đi thẳng đến chỗ đó, vừa mới đẩy cửa ra đã nhìn thấy Tôn Thanh Huyền đang khám và điều trị cho người khác, xung quanh còn có rất nhiều vệ sĩ.
“Sở Băng?”
Sau khi nhìn thấy rõ người đang nằm ở trên giường bệnh, Tề Đẳng Nhàn cười khẩy một tiếng.
Mấy tên vệ sĩ kia quay đầu ra, lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái và nói: “Ai thế? Cút ra ngoài đi! Đừng có làm phiền Tôn tiên sinh khám bệnh cho người khác!”
Chương 297 Nhiều hơn là đắc tội.
“Thầy, thầy đến rồi à!”
Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Tôn Thanh Huyền vội vàng quay đầu lại và cung kính nói.
Mấy tên vệ sĩ nghe thấy Tôn Thanh Huyền xưng hô với Tề Đẳng Nhàn như thế thì không khỏi ngẩn người.
“Nếu đã là thầy của Tôn tiên sinh thì chẳng phải y thuật sẽ càng lợi hại hơn sao? Còn không mau qua đây khám cho cô Sở Băng!” Một tên vệ sĩ lạnh lùng nói.
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, đi lên phía trước và nói: “Lão Tôn, chúng ta đi thôi, đừng khám bệnh cho cô ta.”
Tôn Thanh Huyền ngây người, người bảo ông ấy đến khám bệnh cho Sở Băng là Long Tông Toàn, một thương nhân có tiếng của Đế Đô, ông ấy thực sự có chút không tiện đắc tội.
Còn chưa đợi Tôn Thanh Huyền lên tiếng, mấy tên vệ sĩ ở xung quanh đã nổi giận rồi, người vừa mới lên tiếng ban nãy nói tiếp: “Có phải đầu óc mày có vấn đề hay không? Mày có biết cô Sở Băng là người của ai không?”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo, nhìn mấy tên vệ sĩ này và nói: “Chẳng phải là người của Long Tông Toàn hay sao? Mày bảo ông ta đến đây đi, vừa hay tao cũng đang muốn tìm ông ta.”
Kiều Thu Mộng bị Long Tông Toàn đánh thành bộ dạng như thế kia, sao Tề Đẳng Nhàn có thể tha cho ông ta được?
Chỉ có điều, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là để Tôn Thanh Huyền đi khám bệnh cho Kiều Thu Mộng, sau đó suy nghĩ phương pháp trị liệu.
Sau khi nghe thấy lời này, Tôn Thanh Huyền không khỏi hoảng sợ, thì ra là giữa Tề Đẳng Nhàn và Long Tông Toàn có xích mích với nhau.
“Thầy ơi, Long Tông Toàn này không phải người dễ chọc vào đâu, ông ta còn có chống lưng ở Đế Đô nữa, chúng ta vẫn là đừng nên chọc vào ông ta thì hơn.” Tôn Thanh Huyền khẽ giọng nói.
“Tôi biết ông ta là người như thế nào, thế nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc tôi xử lí ông ta.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
Mọi chuyện đều là do Sở Băng mà ra, thế nhưng Tề Đẳng Nhàn không định gây phiền phức cho Sở Băng, dù sao thì chuyện này từ đầu đến cuối đều là do sự hống hách quá mức của Long Tông Toàn gây nên.
“Thằng nhãi kia, mày ăn nói kiểu gì thế?”
“Sao mày dám bất kính với Long tổng như thế, thật là chán sống rồi mà!”
“Đừng cho rằng mày là thầy của Tôn tiên sinh thì bọn tao sẽ không dám động vào mày!”
Mấy tên vệ sĩ đều cười khẩy, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn bày trò như vậy chỉ đơn giản là đang tự tìm đường chết mà thôi.
Tôn Thanh Huyền cười gượng nói: “Các vị xin đừng nóng giận…”
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Lão Tôn, đi theo tôi nào, sau này chỉ cần là người có liên quan đến Long Tông Toàn thì ông đừng quan tâm đến nữa! Nếu không thì ông đừng gọi tôi là thầy nữa!”
Dạo gần đây Tề Đẳng Nhàn đã chỉ dạy cho Tôn Thanh Huyền rất nhiều về việc làm sao để chữa trị cho những trường hợp đặc biệt khó chữa, điều này khiến cho bản thân Tôn Thanh Huyền cũng cảm thấy vô cùng mới lạ, đồng thời có cảm giác học một biết người, y thuật cũng đã phát triển thêm một bước.
Trước đây Tôn Thanh Huyền không nắm bắt được mấy thứ như cổ độc, giáng đầu v.v, nhưng bây giờ thì ít nhiều cũng có thể nắm chắc được vài phần.
Vậy nên Tôn Thanh Huyền vô cùng kính trọng Tề Đẳng Nhàn, mệnh lệnh của hắn, tất nhiên ông ấy cũng không thể không nghe.
“Còn dám uy hiếp Tôn tiên sinh cơ à, mày tưởng mày là ai chứ! Xem ông đây hành chết mày!” Một tên vệ sĩ lạnh lùng nói.
Tề Đẳng Nhàn cũng lười đáp lại, hắn xoay người và đi thẳng ra ngoài cửa phòng bệnh.
Sau khi ngây ra một lúc, Tôn Thanh Huyền cũng bất chấp tất cả mà theo hắn đi ra ngoài.
“Tôn tiên sinh, ông không được đi, nếu như ông đi rồi thì ai xử lí vết thương cho cô Sở đây?”
Một tên vệ sĩ trực tiếp đứng chắn lại ở cửa, chặn đứng đường đi.
Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn rất không kiên nhẫn, hắn nói: “Cút ra!”
Tên vệ sĩ nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng ngoan cố và nói: “Nếu như mày biết điều thì quỳ xuống rồi chui ra từ chỗ này đi, tao có thể coi như mày chưa từng đến đây!”
Nói xong, hắn ta dang hai chân ra và chỉ xuống dưới háng của mình.
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười, sau đó đột nhiên giơ chân lên và đá một phát vào chỗ hiểm của hắn!
Tốc độ của cú đá này quả thực quá nhanh, cho dù tên vệ sĩ đã có phòng bị từ trước nhưng vẫn bị đá mạnh vào chỗ hiểm, hắn ta đau đến mức kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy đũng quần của mình và ngã oạch ra đất.
Mấy tên vệ sĩ khác ở trong phòng thấy thế thì cũng giận dữ gầm lên và tiến lên bao vây lấy hắn.
“Mấy tên phế vật chúng mày ấy hả, ném vào trong nhà tù của tao thì chẳng sống được qua ba tiếng đồng hồ đâu.” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, bắt đầu tay năm tay mười.
Chẳng được bao lâu sau, mấy tên vệ sĩ của Long Tông Toàn đều đã ngã xuống đất và bất tỉnh nhân sự cả rồi.
Tôn Thanh Huyền thấy thế thì mắt chữ a mồm chữ o và nói: “Xem ra lần này chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với Long Tông Toàn rồi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đắc tội? Tôi không muốn đắc tội ông ta đâu, tôi chỉ muốn đánh chết ông ta thôi.”
Tôn Thanh Huyền cũng không biết Tề Đẳng Nhàn và Long Tông Toàn có thù oán gì mà hắn lại giận dữ đến như thế.
“Lấy y truyền đạo, lấy võ vệ đạo!”
“Lão Tôn, y thuật của ông cao siêu thuộc vào loại hàng đầu, nhưng mà vẫn phải học thêm chút võ thuật mới được.”
“Từ trước đến nay y thuật và võ thuật vẫn luôn đi liền với nhau, ông thế này là học lệch nghiêm trọng lắm rồi đấy nhé, khi nào rảnh tôi sẽ dạy thêm võ cho ông.”
“Tránh những lúc người ta bắt ông lại và ép ông chữa bệnh cho người khác mà ông lại không thể phản kháng.”
Tề Đẳng Nhàn liếc Tôn Thanh Huyền một cái, nhàn nhạt nói.
Tôn Thanh Huyền cười khổ vài cái, chắp tay nói: “Thầy dạy rất có lý, có điều bây giờ cái bộ xương già này của tôi ngoại trừ biết chút võ ngũ cầm hí thì liệu có học võ được nữa không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Học võ không coi trọng tuổi tác mà là coi trọng thiên phú, từ xưa đến nay cũng đâu phải không có lấy một ai lớn tuổi rồi mới bắt đầu luyện võ.”
Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn đã dẫn Tôn Thanh Huyền đến phòng bệnh của Kiều Thu Mộng bên này.
“Sau đầu của cô ấy bị thương, bây giờ cô ấy mất trí nhớ rồi, ông chẩn đoán cho cô ấy đi.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Thế thì phải chụp CT với chụp cộng hưởng từ thì mới chẩn đoán được…” Tôn Thanh Huyền bắt mạch trước rồi bất lực nói.
Tề Đẳng Nhàn bật cười: “Không phải ông là nhân vật đại điện cho trường phái y học cổ truyền Trung Quốc hay sao, sao mà cũng phải dùng đến mấy cái thứ đồ của y học phương Tây này thế?”
Tôn Thanh Huyền nói: “Không thể chẩn đoán tình trạng nội sọ bằng phương pháp của y học cổ truyền Trung Quốc được, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, cô ấy đây là..."
Tôn Thanh Huyền rất có năng lực về mảng y học này, cho dù là nhân vật dại diện của trường phái y học cổ truyền Trung Quốc nhưng ông ấy vẫn rất am hiểu về mấy thứ liên quan đến y học phương Tây và có thể giải thích rõ ràng về các dây thần kinh và các cấu trúc lớn nhỏ trong não bộ.
“Ai mà ra tay nặng thế, đánh thành thế này…” Tôn Thanh Huyền cũng không kìm được mà nhíu mày, cảm thấy một người phụ nữ bị đánh như thế này thì quả thật là có hơi quá đáng.
“Chính là Long Tông Toàn đó, nếu không thì ông cho rằng tôi tức giận như thế vì điều gì chứ?” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy nói.
Tôn Thanh Huyền hít vào một ngụm khí lạnh, nếu như Tề Đẳng Nhàn đánh nhau với Long Tông Toàn thì quả thực là có hơi nguy hiểm.
Tôn Thanh Huyền nói: “Với tình hình này của cô Kiều thì tạm thời chỉ có thể tĩnh dưỡng trước thôi, cố gắng hết sức đừng để cô ấy bị kích động, đặc biệt là về mặt tinh thần…”
Hai người Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân ở bên cạnh gật đầu lia lịa, vị thần y danh tiếng lẫy lừng Tôn Thanh Huyền này nói cái gì thì bọn họ cứ nghe theo đó là được.
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, thế chẳng phải chứng tỏ trong khoảng thời gian này hắn sẽ phải đóng vai chồng của Kiều Thu Mộng hay sao?
Kiều Thu Mộng bị chấn thương vùng đầu gây ra mất trí nhớ, cộng thêm việc dạo gần đây áp lực về mặt tinh thần rất lớn, cùng với việc cô ta có quá nhiều suy nghĩ phức tạp đối với Tề Đẳng Nhàn, nút thắt trong lòng quá lớn dẫn đến việc sau khi tỉnh lại thì đã biến thành như thế này.
“Kiều Thu Mộng tỉnh lại chưa?”
“Nếu như tỉnh rồi thì hãy mau chóng đưa cô ta đến chỗ của Long tổng đi!”
“Nếu không thì cả nhà các người sẽ toi đời cùng nhau!”
Chính vào lúc này, một người thanh niên bước vào với bộ dạng vênh váo, vừa mới mở miệng ra đã ăn nói vô cùng thiếu tôn trọng.
“Đừng nhìn nữa, tôi là Văn Phong, thư ký của Long tổng, các người mau chóng sắp xếp đi!”
Ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn rơi trên người Văn Phong, khóe miệng nhếch lên một ý cười lạnh lẽo.
Chương 298 Muốn ôm anh
Văn Phong thấy mọi người có mặt ở đây đều không có động tĩnh gì, hắn ta không khỏi nhíu mày.
“Sao nào? Mấy người câm hay điếc vậy?”
“Lời của tôi nói không có trọng lượng phải không?”
“Có phải các người muốn tôi gọi điện cho Long tổng, nói các người không chịu hợp tác?”
“Dám không để tôi vào mắt, các người biết sẽ có hậu quả gì không?”
Văn Phong thấy mọi người không hé nửa lời, hắn ta còn lên mặt kiêu ngạo, ra vẻ ta đây khinh người.
Kiều Quốc Đào tức giận nói: “Các người đừng có khinh người quá đáng, Long Tông Toàn đánh con gái của ta thành như vậy mà còn bắt nó làm cái việc táng tận lương tâm này, các người không sợ bị trừng phạt sao!”
Văn Phong cười lớn nói: “Trừng phạt? Ai trừng phạt Long tổng? Ai dám trừng phạt Long tổng? Mấy người chỉ là một cái tập đoàn Kiều thị bé cỏn con thì đừng có gào lên nữa, bằng không công ty của các người sẽ phá sản chỉ trong một giây thôi!”
Đúng lúc này, Kiều Thu Mộng tỉnh lại.
“Cô ta tỉnh rồi, các người lập tức đưa người đi theo ta, nếu như không muốn cả nhà Kiều gia từ trên xuống dưới đều chết sạch hết!” Văn Phong hung tợn nói.
Kiều Thu Mộng bị dọa đến run cả người, hoảng sợ nói: “Chồng ơi... Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao hắn ta lại muốn đưa em đi theo?”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn Kiều Thu Mộng cười nói: “Không có chuyện gì đâu, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, anh sẽ không để bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy em.”
Văn Phong nói: “Không có chuyện gì ư? Anh cảm thấy không có chuyện gì à? Liệu thứ phế vật như mấy người có thể chịu nổi lửa giận của Long tổng không?”
“Anh là chồng của Kiều Thu Mộng hả? Chỉ là, Long tổng đã yêu thích vợ của anh thì anh nên thành thật chắp tay mà nhường người đi.”
“Được Long tổng đội nón xanh chính là vinh hạnh của anh!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nào, đến đây đi thư ký Văn, chúng ta ra ngoài rồi từ từ nói chuyện.”
Nếu không phải Kiều Thu Mộng tỉnh lại vào lúc này thì Tề Đẳng Nhàn đã trực tiếp ra tay, bây giờ cô ta đang nhìn theo hắn nên đương nhiên hắn không thể tự động thủ được.
“Chồng ơi anh đừng đi, đừng rời khỏi em...” Kiều Thu Mộng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn muốn dẫn Văn Phong đi ra ngoài thì quay qua nói với hắn với vẻ mặt vô cùng đáng thương.
“Không đâu, anh đi một lát rồi quay về ngay thôi.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười trả lời cô.
Văn Phong lạnh nhạt nói: “Sao nào, anh muốn hẹn tôi ra ngoài để bàn điều kiện ư? Muốn hối lộ tôi sao? Được thôi, để tôi xem anh có thể mang vốn liếng gì ra để bàn điều kiện với tôi! Nếu như anh làm tôi không hài lòng thì tôi sẽ đổi ý!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được, lát nữa ngài cứ nhìn xem món quà hối lộ này của tôi có làm cho ngài hài lòng hay không rồi hãy nói!”
Văn Phong đi theo Tề Đẳng Nhàn ra khỏi phòng bệnh, sau đó Tề Đẳng Nhàn đóng luôn cánh cửa phòng lại.
“Lấy ra đi.” Văn Phong thản nhiên nói, nếu Tề Đẳng Nhàn lấy ra được cái gì đó thuận mắt hắn ta thì hắn ta cũng có thể châm chước buông tha cho Kiều Thu Mộng.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn, cười cười rồi bỗng nhiên hắn giơ tay lên tát cho Văn Phong một cái.
Văn Phong chưa kịp phản ứng gì đã bị đối phương bóp lấy yết hầu.
“Mày dám cả gan động đến tao à? Mày không biết tao là thư ký của Long tổng sao?” Văn Phong gào to lên.
Mặt Tề Đẳng Nhàn không có biểu cảm, nắm cổ hắn ta nâng lên rồi ra tay tát cho hắn ta một cái.
“Thư ký của Long Tông Toàn rất lợi hại phải không?”
“Chát!”
“Long Tông Toàn đội nón xanh cho tao hẳn là vinh hạnh của tao phải không?”
“Chát!”
“Mày muốn cho trên dưới Kiều gia tuyệt tử tuyệt tôn đúng không?”
“Chát!”
“Tao thực sự không dám động đến mày phải không?”
Mỗi câu hỏi Tề Đẳng Nhàn phát ra là đi kèm theo một cái tát, hắn động thủ không một chút lưu tình, mặc kệ người ở trong phòng bệnh nghe được tiếng tát giòn vang từ bên ngoài vào.
Văn Phong bị tát liên tiếp cho đến khi trên mặt đã chảy đầy máu, cả khuôn mặt giống như bị phủ kín toàn máu là máu, Tề Đẳng Nhàn vẫn bóp cổ hắn ta như trước, mất kiên nhẫn mà chà lau vết máu tươi trên tay mình vào áo sơ mi trắng của đối phương.
“Mày... Long tổng sẽ không bỏ qua cho mày đâu, ngài ấy nhất định sẽ bắt cả nhà mày phải chết hết!” Văn Phong hét lên rồi giãy giụa liên tục nhưng căn bản vẫn chẳng ăn thua gì.
“Mày lợi hại lắm cơ mà, tao còn chưa gặp qua người nào lợi hại như thế đâu!” Tề Đẳng Nhàn buông tay ra, nhấc chân đá một cái vào bụng Văn Phong.
Văn Phong không kịp phản ứng gì thì trên bụng đã nhận lấy một cú đá thật mạnh khiến cho cả người bị hất văng ra xa ba mét rồi ngã quỵ xuống sàn, phía sau lưng đập thật mạnh vào vách tường nghe phịch một tiếng mới dừng lại.
Văn Phong oẹ một tiếng hộc máu tươi ra ngoài, đồng thời cả khuôn mặt hắn ta cũng vặn vẹo đau đớn không chịu nổi.
“Mau đi gọi điện thoại kêu Long tổng của các người tới đây! Nếu không tao đánh chết mày.” Tề Đẳng Nhàn nghiêng người nhặt điện thoại của Văn Phong ở dưới đất lên tiện tay ném tới trước mặt hắn ta.
Gương mặt Văn Phong thống khổ mà cầm lấy di động, cắn răng nói: “Mày chết chắc rồi... Tao nhất định sẽ giết chết mày! Tao sẽ đánh gãy tứ chi của mày, sau đó…”
“Mày lảm nhảm cái gì vậy, còn không mau gọi điện thoại đi?” Một chân Tề Đẳng Nhàn trực tiếp dẫm thẳng lên vai Văn Phong để hắn ta ngậm miệng lại.
Văn Phong lại đau đớn kêu rên lên một tiếng, tay bấm số điện thoại gọi thẳng cho Long Tông Toàn.
“Văn Phong, việc tôi giao cho cậu đã xử lý ổn thỏa chưa? Đã đưa người qua đây chưa?” Long Tông Toàn thản nhiên nói.
“Long tổng, bên này xảy ra chút chuyện... việc chưa xử lý xong, hơn nữa... tôi còn bị đánh. Người này hình như là chồng của Kiều Thu Mộng...” Văn Phong mở miệng nói một cách gian nan.
Long Tông Toàn không khỏi giận dữ, nói: “Cái gì? Hắn dám đánh cậu à? Kiều gia không muốn sống nữa phải không!”
Văn Phong nói: “Tôi đã nói với bọn họ tôi là thư ký của ngài rồi nhưng hắn vẫn động thủ, tôi thấy hắn không để ngài vào mắt!”
Cùng lúc này Tề Đằng Nhàn khom lưng xuống đoạt lấy di động của Văn Phong, hắn lạnh lùng nói: “Long Tông Toàn đúng không?”
“Cho ông mười phút lập tức lăn tới đây cho tôi!”
“Nếu không ông chờ mà nhặt xác thư ký của ông đi!”
Long Tông Toàn không khỏi giận dữ nói: “Được thôi, nếu như cậu đã muốn chết như vậy, hôm nay lão tử sẽ đáp ứng cậu!”
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Tôi đợi!”
Sau khi nói xong lời này, hắn nắm chặt lấy cái điện thoại di động trong tay, cũng không biết là hắn đã dồn bao nhiêu sức lực mà khiến cho cái điện thoại di động đang nằm trong tay hắn bị bóp nát vỡ tan tành.
Hành động này làm cho Văn Phong sởn hết cả da gà, cái di động này cũng không phải làm bằng nhựa plastic mà nó được làm bằng thép đó trời!
Tề Đẳng Nhàn chỉ tiện tay cầm một thôi có thể bóp nát, hắn thật là đáng sợ!
Mới vừa nãy hắn còn bóp cổ mình, nếu hắn cũng dùng sức y như vậy với mình thì có phải hiện tại bản thân đã tắt thở hay không?
Kiều Quốc Đào ra ngoài nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đánh Văn Phong biến thành cái bộ dạng mặt mũi bê bết máu thì sợ run người, thấp giọng nói: “Đẳng Nhàn, hắn ta chính là thư ký của Long Tông Toàn, sao cháu lại đánh hắn ra nông nỗi này...”
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, nói: “Chú Kiều, chẳng lẽ chú thấy Long Tông Toàn đánh Thu Mộng thành ra như vậy mà không nên khiến cho hắn ta nhận lấy cái giá phải trả sao? Còn sai một tên thư ký quèn chạy đến phòng bệnh để diễu võ dương oai!”
Kiều Quốc Đào trong lúc nhất thời nói không nên lời.
“Phiền chú để ý bên ngoài một chút, khi nào Long Tông Toàn đến thì nói cho cháu biết, cháu vào trong xem Thu Mộng như nào rồi giúp cô ấy ổn định lại cảm xúc.” Tề Đẳng Nhàn thở dài nói.
“Ôi, được thôi...” Kiều Quốc Đào cuống quýt đáp lại.
Giờ phút này trong thâm tâm ông cũng có chút hối hận, nếu như lúc trước mình kiên trì không đồng ý Kiều Thu Mộng với Tề Đẳng Nhàn ly hôn thì thật tốt biết mấy?
Hối hận nhất thì không ai qua được Bàng Tú Vân, nếu sớm biết trước Tề Đẳng Nhàn là một người con rể có năng lực như vậy thì mình cần gì phải xui khiến con gái ly hôn với hắn chứ?
Kiều Thu Mộng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn quay lại thì trên mặt cô ta hiện lên dáng vẻ tươi cười ngọt ngào nói: “Chồng ơi! Anh quay lại rồi! Em muốn ôm anh!”
Nói xong cô dang rộng cánh hai tay đợi hắn bước tới đây.
Chương 299 Nguy hiểm
Dáng vẻ này của Kiều Thu Mộng thật đúng là làm cho Tề Đẳng Nhàn có chút dở khóc dở cười, nếu trước kia chỉ cần cô ấy biểu hiện nửa phần tình cảm ra như bây giờ thì mối quan hệ của hai người cũng không căng thẳng đến mức phải ly hôn.
Nhìn tình trạng hiện tại của Kiều Thu Mộng đoán chừng là cô ấy đã hoàn toàn quên sạch chuyện hai người ly hôn, ngay cả những chuyện không vui trong khoảng thời gian này cô ấy cũng quên hết.
Lúc này trong ý thức của cô thì Tề Đẳng Nhàn chính là chồng của mình và quan hệ tình cảm của hai vợ chồng bọn họ cực kỳ tốt.
“Cũng không biết đến khi cô ấy khỏe lại, khôi phục ký ức rồi nhớ lại chuyện này thì có tức chết hay không.” Tề Đẳng Nhàn trong lòng có chút buồn cười lại cũng có chút bất đắc dĩ.
Bàng Tú Vân chờ Kiều Thu Mộng ngủ rồi lúc này mới quay qua cười với Tề Đẳng Nhàn, nói: “Đẳng Nhàn, cháu nhìn Thu Mộng bây giờ nó thật sự nhớ mong cháu, nếu không thì hai người tái hôn đi?”
Tề Đẳng Nhàn nghe bà nói vậy không khỏi sửng sốt, lắc đầu nói: “Bây giờ cô ấy là người bệnh bị ảnh hưởng đến trí nhớ.”
“Nếu bây giờ cháu tái hôn với cô ấy thì chờ đến khi khôi phục lại trí nhớ sợ rằng cô ấy không có cách nào tiếp nhận được sự việc này.”
“Chờ cô ấy khỏe lại rồi hãy bàn chuyện này sau đi."
Bàng Tú Vân sao có thể không nghe ra là Tề Đẳng Nhàn đang từ chối bà chứ, nhưng cũng không thể nói thẳng ra mặt được nên chỉ có thể cười rồi gật đầu nói: “Được được, cháu nói cũng có lý.”
Hiện tại bà hận không thể quay ngược trở lại quá khứ tự vả cho mình hai cái tát, lúc đó bà dồn ép con rể như vậy, sao chính mình lại không phát hiện ra sớm hơn? Bà còn ở một bên châm chọc khiêu khích một hai bắt Kiều Thu Mộng phải ly hôn với hắn càng nhanh càng tốt!
Chờ đến lúc hai người ly hôn rồi Bàng Tú Vân mới ý thức được bản thân mình đã sai lầm và vô lý như thế nào.
Không lâu sau thì Kiều Quốc Đào mở cửa phòng ra, hoảng hốt nói: “Đẳng Nhàn, cái người kia... Long Tông Toàn tới rồi, bây giờ phải làm sao đây?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cháu đang chờ ông ta!”
Nói xong, Tề Đẳng Nhàn đi thẳng ra khỏi phòng bệnh rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau đó hắn nhìn sang phía hành lang bên kia có một người đàn ông trung niên đang hùng hổ đi tới, người này đúng là Long Tông Toàn!
Văn Phong vẫn đang ngồi co quắp dựa vào vách tường hành lang bên cạnh, nhìn thấy Long Tông Toàn đến thì vẻ mặt vô cùng kích động nói: “Long tổng, ngài cuối cùng cũng đến rồi!”
“Long tổng, ngài nhất định phải làm chủ cho tôi, bọn họ đánh tôi thành ra như vậy, không chừa một chút thể diện nào cho ngài.”
“Ngài xem mặt của tôi này, đây đều chứng cứ phạm tội hành hung của bọn họ!”
Long Tông Toàn nhìn Văn Phong bị đánh thành dáng vẻ này cũng không khỏi sửng sốt.
Ông ta cho rằng Văn Phong cùng lắm thì cũng chỉ bị đá hai chân dạy dỗ một chút mà thôi, ai có thể nghĩ đến hắn ta sẽ bị đánh cho thành cái bộ dạng như quỷ, máu me đầy mặt vậy chứ.
Thế là ngọn lửa giận dữ của Long Tông Toàn bắt đầu xông thẳng lên não, thân thể tức giận mức đến phát run.
“Xem ra lời nói trước kia của Long Tông Toàn tôi, các người vẫn cố ý không hiểu có đúng hay không? Ngang nhiên dám coi thường không ghi nhớ lời tôi nói sao?”
“Tại sao Kiều Thu Mộng tỉnh lại lại không đưa người qua cho tôi? Ta phái thư ký đến mà các người còn dám đánh hắn?”
“Kiều gia đây là muốn cả nhà phải chết sạch có phải không!”
Sắc mặt Long Tông Toàn dữ tợn nhìn về phía Kiều Quốc Đào mà lớn tiếng chất vấn.
Kiều Quốc Đào bị giọng điệu này của Long Tông Toàn làm cho sợ tới tái nhợt cả mặt, nhưng vẫn kiên quyết cắn răng nói: “Long Tông Toàn, ông đánh con gái của tôi thành bộ dạng gì mà ông còn có mặt mũi ở đây nói những lời này với tôi?”
Tề Đẳng Nhàn bước đến trước mặt Long Tông Toàn.
Long Tông Toàn nhìn hắn rồi lạnh lùng nói: “Cậu là ai, khóa quần còn chưa kéo ở đây diễn cái trò xiếc gì vậy?”
Văn Phong run rẩy mà nói: “Long tổng, chính hắn ta đánh tôi, hắn cũng không coi ngài ra gì... Chúng ta nhất định phải trừng phạt hắn!”
Long Tông Toàn nghe được lời Văn Phong nói thì không khỏi kinh ngạc mà a lên một tiếng, sau đó đánh giá Tề Đẳng Nhàn một lượt từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau lại nhíu mày.
“Người mới vừa rồi đe dọa ta trong điện thoại chính là cậu đúng không? Hiện tại ngay cả một câu cũng không dám nói? Sợ rồi à?” Long Tông Toàn nói xong nhìn tới nhìn lui cũng nhìn không nhìn ra được Tề Đẳng Nhàn có chỗ nào đặc biệt.
Ăn mặc cũng bình thường, khí chất cũng bình thường, căn bản là nhìn không giống những ông lớn có địa vị cao trong giới lâu năm, ông ta nhìn mãi cũng không ra người này có cái gì mà dám giở giọng nói chuyện với ông ta như thế.
Tề Đẳng Nhàn một tay đút túi quần, một tay khác nhẹ nhàng búng ngón tay nói: “Long Tông Toàn đúng không?”
“Bây giờ tôi cho ông hai con đường.”
“Con đường thứ nhất chính là ông tự phế đi hai chân của mình sau đó bồi thường phí tổn thất một trăm triệu cho Thu Mộng.”
“Con đường thứ hai, tốt nhất là ônh nên gọi điện thoại kêu hết tất cả cứu viện có thể đến tới đây đi, đương nhiên nếu bọn họ không đạp chết được tôi thì hôm nay tôi sẽ tăng thêm một cái xác cho nhà xác bệnh viện, cái xác đó chính là ông.”
Thời điểm Tề Đẳng Nhàn nói lời này giọng điệu bình tĩnh không hề dao động, dường như là hắn đang nhắc đến một sự việc hết sức bình thường.
Sự bình tĩnh này của hắn ngược lại càng làm Long Tông Toàn càng thêm bốc lửa, cả khuôn mặt lấp đầy vẻ u ám.
Long Tông Toàn không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn lại có thể dám đứng ở trước mặt ông ta mà nói ra những lời lẽ ngạo mạn xấc xược như vậy.
“Một trăm triệu? Ha ha ha, cái đồ sắt vụn bỏ đi như Kiều Thu Mộng cũng xứng để tôi phải bồi thường một trăm triệu?”
“Đừng nói là tôi đánh cô ta một trận, cho dù tôi có giết cô ta thì các người cũng đừng nghĩ sẽ lấy được một cắc tiền phí tổn thất của tôi.”
“Dám tìm Long Tông Toàn tôi đòi bồi thường? Thật đúng là chán sống mà!”
“Lần trước người như cậu nói chuyện kiểu đó với tôi giờ cỏ trên mộ đã cao ba thước rồi!”
Long Tông Toàn cười lớn, ông ta không hề để Tề Đẳng Nhàn vào mắt.
“Còn muốn tôi điện thoại gọi người đến trợ giúp? Sợ rằng tôi đi ra ngoài điện một cuộc điện thoại thì có thể chà đạp cậu thành một đống bùn nhão!”
“Còn muốn đẩy tôi vào nhà xác bệnh viện ư? Vậy cậu làm thử đi, để tôi xem cậu có cái lá gan này không, có cái bản lĩnh này hay không!”
Long Tông Toàn lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: “Hôm nay chỉ cần cậu thử đụng đến một đầu ngón tay của tôi thôi, tôi cũng xem cậu lấy dũng khí ở đâu mà dám nói ra những lời ngu xuẩn như vậy."
Sau khi nói xong thì phía sau Long Tông Toàn xuất hiện một vệ sĩ đang đứng ở đó. Người này thoạt nhìn cao hơn 1 mét 8, có thể lực cường tráng và cơ bắp cuồn cuộn, trên mặt còn có một vết sẹo do bị dao rạch.
Nhìn thoáng qua, người này mang lại cho người ta một loại cảm giác vô cùng hung hãn, tuyệt nhiên không dễ chọc!
Hơn nữa trên người hắn ta còn có một loại sát khí đáng sợ, có thể dễ dàng nhận thấy đó là một con quái vật hung ác đã lăn lộn bò ra từ trong núi xác và biển máu chứ không phải là gối thêu hoa.
“Được." Tề Đẳng Nhàn nhe răng trợn mắt cười..
Hắn đối diện với Long Tông Toàn rồi bỗng nhiên kéo ông ta qua đây, vệ sĩ ở phía sau đã có sự chuẩn bị từ sớm, thấy vậy hắn ta bước nhanh một bước tiến lên chắn trước mặt của Long Tông Toàn.
Long Tông Toàn hoàn toàn bất động, ông ta rất tín nhiệm vệ sĩ của mình bởi vì vô số những lần ông ta gặp nguy hiểm, toàn là người vệ sĩ này cứu.
Tên vệ sĩ này xuất thân từ một lực lượng bộ đội đặc chủng hung ác vô cùng có tiếng đã từng chém giết và tắm mình trong máu với quân đội biên giới của Ấn Độ.
Thân kinh bách chiến* chính là dùng để miêu tả tên vệ sĩ này!
*Người trải qua trăm trận chiến
Tề Đẳng Nhàn còn chưa kịp động thủ thì tên vệ sĩ kia đã rút ra trong tay áo một thanh dao găm Mitsubishi nhắm thẳng tim hắn mà đâm tới.
Một lần ra tay chính là một nhát chí mạng căn bản không tồn tại suy nghĩ sẽ hạ thủ lưu tình.
“Hừ!” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng khịt mũi một tiếng rồi nhẹ nhàng di chuyển bước chân, tránh được ba nhát dao có ý định đâm thẳng lồng ngực hắn.
Chương 300 Là anh
Hắn lùi lại ra đằng sau để né nhát dao đâm tới cùng lúc, đồng thời nhấc gót chân sau lên để đầu mũi chân chạm đất.
Đột nhiên trong nháy mắt hắn bày ra tư thế uốn cong gối về trước như trong môn võ Teakwondo, cơ thể cũng phi cực nhanh hướng thẳng về phía trước!
“Ầm!"
Tên vệ sĩ tay cầm dao đối diện với hắn chỉ cảm thấy giống như có một đoàn tàu cao tốc vừa chạy qua với một tốc độ nhanh kinh khủng, nhắm ngay thẳng về phía mình mà đâm sầm vào, một cảm giác áp lực khủng khiếp!
Vào khoảnh khắc này hắn ta cảm nhận được chuyển động của cơ thể trở nên chậm chạp một cách bất bình thường, không tài nào cử động nổi bàn tay cầm dao lên để đâm hắn phát nữa, ngăn chặn đòn tấn công của Tề Đẳng Nhàn.
Hắn ta nhận ra rằng không phải tay chân mình chậm chạp mà là tốc độ phản ứng của cơ xương khớp trong cơ thể này của hắn ta đã không còn theo kịp tốc độ phản xạ của thần kinh!
Tốc độ của Tề Đẳng Nhàn quá nhanh, thần kinh hắn ta có thể cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng nhưng tốc độ phản ứng của cơ thể không thể đáp lại ngay tức khắc, nó là một khoảng cách khá xa không thể đuổi theo kịp.
“Phịch!”
Khuỷu tay Tề Đẳng Nhàn huých mạnh một cú trúng giữa ngực tên vệ sĩ tựa như một viên đạn pháo đâm thẳng vào ngực hắn ta vậy.
Hắn ta có mặc áo chống đạn, bên trong áo đều được trang bị chất liệu gốm sứ cao cấp, cho dù có là đạn súng trường đi chăng nữa thì chắc chắn cũng không thể nào đâm xuyên thủng áo được.
Nhưng lúc này đây hắn ta lại cảm giác được phía trước ngực giống như bị một ngọn núi đâm vào, áo chống đạn làm từ gốm vậy mà bây giờ lại phát ra âm thanh vỡ vụn.
Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh to lớn xuyên qua lớp áo chống đạn ban đầu từ một điểm tác động nhỏ dần lan ra diện rộng bao phủ dày đặc toàn bộ lồng ngực.
Hắn ta cảm thấy bản thân mình chính giống như là một cái đồ vật được làm bằng sứ nhưng bị một vật thể bén nhọn đánh trúng, lực đạo tản ra tứ phía, sau đó trên bề mặt sứ đã bắt đầu xuất hiện từng vết rạn nứt nhìn như mạng nhện.
Hai chân hắn ta không tự chủ được rời khỏi mặt đất, cả người như con diều đứt dây bị gió thổi bay về phương hướng vô định, máu từ trong miệng phun ra ngoài, chỗ lồng ngực của áo chống đạn thì bị lõm xuống một vết to.
“Phịch!”
Thân thể hắn ta va chạm với vách tường, sau đó cả người bị kẹt dính lại đó như một bức tranh trang trí treo tường.
Dùng lực đánh người như treo tranh, nghĩa là chỉ cần xuất ra một cú đấm đã có thể đánh bay người dính luôn trên tường mà không cần làm gì quá nhiều, cũng có thể biến cảnh người bị đánh thành tranh treo trên tường.
“Nếu không phải mặc áo chống đạn rồi mới chịu một cú đấm kia thì có khi tim của ta đã nát tan rồi...” Tên vệ sĩ kia lại phun ra một ngụm máu đen nữa, hai mắt tối sầm rồi hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Long Tông Toàn nhìn thấy vệ sĩ nổi tiếng bách chiến bách thắng mà mình đã phải tiêu tốn một số tiền lớn để mời về vậy mà lại để thua trong tay Tề Đẳng Nhàn, điều này khiến cho hắn kinh hãi!
Thật ra thực lực của vệ sĩ mà Long Tông Toàn phái đến cũng không phải là vô dụng, chẳng qua Tề Đẳng Nhàn ra tay như xả cơn tức giận, lần ra tay này như muốn long trời lở đất.
Một cái cùi chỏ của Tề Đẳng Nhàn đánh ra ngoài cho dù phía trước có là một chiếc xe hơi thì chỉ sợ kết cục cũng sẽ bị hắn làm cho lật nhào xe.
Nếu là lúc bình thường thì có lẽ hắn ta cũng có thể miễn cưỡng tiếp được bảy tám chiêu của Tề Đẳng Nhàn nhưng với tình hình bây giờ thì có hơi miễn cưỡng.
Kiều Quốc Đào ở bên này nhìn Tề Đẳng Nhàn mới dùng một chiêu đã giải quyết được tên vệ sĩ thoạt nhìn rất khó đối phó này, ông ngẩn người ra, không nhịn được mà nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi, sau đó thấp giọng nói: “Thằng nhóc này so ra kém, không bằng cha Tề lúc còn thời trai tráng!”
Cha của Tề Đẳng Nhàn cũng là một người đàn ông mạnh mẽ, đôi quả đấm thép vang danh đến mức vô số anh hùng đã phải cúi đầu xin hàng, Kiều Quốc Đào cũng là một trong số những người đã được tận mắt chứng kiến.
Long Tông Toàn sau khi hồi phục lại tinh thần không còn chút kinh hoảng nào mà hung dữ nói: “Thật không nghĩ đến cậu còn có chút bản lĩnh, ta mất một số tiền lớn mời một vệ sĩ đến tiếp chiêu của cậu nhưng lại bị cậu dễ dàng đánh bay trong một nốt nhạc!”
Tề Đẳng Nhàn thu lại khuỷu tay sắc mặt lạnh nhạt nhìn Long Tông Toàn, hắn bẻ cổ, lắc cổ xương kêu răng rắc một tiếng giòn tan.
“Ban nãy tôi đã cho ông hai sự lựa chọn, bây giờ ông hãy quyết định xem chọn cái nào đi!” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.
“Ha ha ha, đương nhiên tôi sẽ chọn cái thứ hai!” Long Tông Toàn cười phá lên.
Ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nói: “Chỉ mong cậu sẽ không hối hận, chờ đến lúc tôi giẫm chết cậu thì toàn bộ Kiều gia đều đi đời nhà ma! Còn về phần Kiều Thu Mộng chờ tôi chơi cô ta chán rồi sẽ tính xử lý cô ta sau!”
Kiều Quốc Đào nghe được câu nói hết sức kiêu ngạo này của hắn thì vô cùng tức giận mặt đỏ tía tai.
Chỉ có điều Kiều gia không cùng đẳng cấp với Long Tông Toàn, ông không thể làm gì khác, cho dù là muốn cả hai cùng cá chết lưới rách ông cũng làm không được.
Cho nên tất cả hy vọng bây giờ đều gửi gắm lên người Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Được thôi, tôi hy vọng ông có thể tìm được người nào đó tới giẫm chết tôi.”
“Người đầu tiên ông gọi tới đã không được rồi vậy tôi sẽ tát ông một cái, người thứ hai không được vậy sẽ là hai cái tát...”
“Cứ đánh như thế liên tục cho đến khi ông chết thì thôi.”
Lúc Tề Đẳng Nhàn nói ra những lời này, trong ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng sắc bén.
Long Tông Toàn lạnh nhạt nói: “Chỉ là con rể của Kiều gia thôi, cậu có tư cách gì mà đe dọa tôi? Được thôi tôi sẽ nhìn xem rốt cuộc là cậu lợi hại đến đâu, có xứng động đến tôi hay không!”
Nói xong lời này Long Tông Toàn rút di động ra gọi cuộc điện thoại đầu tiên.
Cuộc gọi đầu tiên này hắn trực tiếp gọi cho Tô Chính Dương - thanh tra sở cảnh sát thành phố Trung Hải!
Tô Chính Dương là ngôi sao mới của sở cảnh sát thành phố Trung Hải, năm nay mới hơn ba mươi tuổi có năng lực vượt trột xuất chúng, hơn nữa còn rất biết khai thác.
Anh ta cũng được xem là người kế nghiệp tiếp theo của cảnh sát trưởng sở cảnh sát thành phố Trung Hải.
“Chờ đi, người sắp tới rồi, hy vọng cậu vẫn có thể mạnh mồm như thế!” Long Tông Toàn nói.
Một lát sau, Tô Chính Dương xuất hiện, dẫn hai thuộc hạ dưới trướng qua đây, sau khi nhìn thấy Long Tông Toàn thì làm vẻ mặt tươi cười chào hỏi.
“Long tổng, ngài gọi tôi tới đây là có chuyện gì muốn phân phó sao?” Tô Chính Dương rất khách sáo, nói cho cùng thì người có bối cảnh thân phận như Long Tông Toàn nếu có thể trợ giúp cho ông ta thì trong tương lai anh ta cũng sẽ tránh đi đường vòng nhiều.
Long Tông Toàn gật đầu nói: “Thanh tra Tô, chỗ này có một tên côn đồ đã đánh trọng thương thư ký của ta!”
“Sở Băng là con gái nuôi của tôi, trong lúc tham gia yến hội bị người phụ nữ tên Kiều Thu Mộng ghen ghét đố kị nên đã hãm hại nó khiến nó bị thương nặng!”
“Vì vậy ta đã phái thư ký Văn Phong tới đây để tìm người Kiều gia đòi công bằng lý lẽ."
“Nào ngờ Văn Phong đến đây lại bị đánh cho một trận tàn nhẫn như vậy, cậu nhìn xem người đang ngồi ở đằng kia kìa, mặt đầy máu.”
Văn Phong nhìn Tô Chính Dương cười gượng, bộ dạng vô cùng chật vật thảm hại khiến cho ai nhìn cũng chút sởn tóc gáy.
Long Tông Toàn tiếp tục nói: “Hơn nữa thằng nhãi ranh này còn dám uy hiếp tôi, nói nếu tôi không lấy một trăm triệu cho hắn thì sẽ đắp mồ chôn thây tôi ở đây. Tôi không có biện pháp nào khác nên lúc này đành gọi thanh tra Tô qua đây phân xử giúp tôi.”
Kiều Quốc Đào nghe thấy vậy không kìm được cơn giận nói: “Thanh tra Tô, sự tình không phải như hắn nói...”
“Đủ rồi, ông không cần phải giải thích!”
“Long tổng nói cái gì thì chính là cái đó, người có thân phận như Long tổng đây cần gì phải hạ thấp thân phận bôi nhọ mấy người Kiều gia thấp hèn các người?"
“Các người thật là to gan dám đắc tội với cả Long tổng, đúng là tự tìm đường chết!”
Sắc mặt Tô Chính Dương tối sầm lớn tiếng răn đe, đánh gãy lời giải thích của Kiều Quốc Đào.
Long Tông Toàn cười ha hả nói: “Tôi muốn đổi trắng thay đen thì nó nhất định phải là đen. Ngược lại tôi muốn đổi đen thành trắng thì nó cũng nhất định phải là trắng."
“Lũ phế vật các người lấy cái gì để đấu với tôi chứ?"
Ông ta nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn mà nói với vẻ mặt đắc ý.
“Là anh ra tay đánh người đúng không? Còn tống tiền Long tổng một trăm triệu? Anh bị tình nghi về việc thực hiện hành vi cố ý gây thương tích đồng thời tống tiền và đe dọa, tôi phải tiến hành bắt giữ anh!” Tô Chính Dương quay đầu đối diện với Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.
“Chú Kiều, có chuyện gì thế?”
Thấy Kiều Quốc Đào trông cũng có vẻ ốm yếu, Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, trầm giọng hỏi.
Kiều Quốc Đào xua xua tay, cười khổ nói: “Cháu đừng lo cho chú, cháu đi thăm Thu Mộng trước đi, đầu con bé bị thương rồi, bây giờ nó chẳng nhận ra ai nữa cả.”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, vừa mới đi vào trong phòng bệnh đã nhìn thấy Kiều Thu Mộng đang nằm nghiêng và nhìn về phía mình, đôi mắt vốn đang đờ đẫn bỗng ngay lập tức sáng lên.
“Ông xã!” Kiều Thu Mộng vui vẻ gọi.
Tề Đẳng Nhàn bị câu nói này của cô ta làm cho giật mình, cho dù là vào ngày kết hôn thì Kiều Thu Mộng cũng chưa từng gọi hắn như thế, bây giờ bọn họ đã ly hôn được một thời gian rồi, sao tự nhiên lại đổi xưng hô thế?!
Bàng Tú Vân đang ngồi bên cạnh bỗng lên tiếng: “Đầu con bé bị thương rồi, cũng không biết làm sao nữa, cháu qua đó với nó đi.”
Tề Đẳng Nhàn đi đến bên cạnh Kiều Thu Mộng, nói: “Xảy ra chuyện gì mà lại bị thương thành ra như này thế?”
Đương nhiên hắn nhìn ra được rằng vết thương của Kiều Thu Mộng không phải do mấy thứ tai nạn như kiểu bị xe đâm gây ra mà là do bị người khác đánh.
“Hình như em bị người khác bắt nạt, có điều, đây đều là do anh không ở bên cạnh bảo vệ em đó!” Kiều Thu Mộng bật khóc, nước mắt rơi lã chã.
Tề Đẳng Nhàn cười gượng và ngồi xuống bên cạnh cô ta, vẻ mặt có hơi khó coi.
Tề Đẳng Nhàn giơ tay ta nắm lấy cổ tay của cô ta, bắt mạch vài lần rồi hỏi: “Cô mất trí nhớ rồi à?”
Kiều Thu Mộng nhìn hắn với vẻ ngây ngốc, bày ra vẻ mặt đáng yêu và nói: “Em có mất trí nhớ đâu, em vẫn nhớ ra anh mà, anh chính là chồng của em!”
Bàng Tú Vân và Kiều Quốc Đào ở phía sau nghe thấy thế thì liên tục lau nước mắt, cảm thấy Kiều Thu Mộng thật là đáng thương, cô ta bị Long Tông Toàn đánh cho thành cái bộ dạng này nhưng bọn họ lại chẳng giúp được gì vào lúc đó.
“Đúng rồi, em nhớ đúng lắm.” Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể tạm thời an ủi cô ta trước.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn cũng nổi trận lôi đình, cho dù Kiều Thu Mộng đã ly hôn với hắn rồi nhưng cũng đâu phải ai cũng có thể bắt nạt cô ta đâu?
Kiều gia có ơn đối với hắn, lúc trước khi hắn bị trục xuất ra khỏi Đế Đô, chính Kiều gia đã giúp đỡ hắn trong một khoảng thời gian.
“Ôm em đi!” Kiều Thu Mộng giơ tay ra làm nũng và nói.
“Được rồi được rồi, anh đỡ em lên, em đừng cử động lung tung.” Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra ôm Kiều Thu Mộng ngồi lên, sau đó chỉnh cao giường lên cho cô ta dựa vào.
Kiều Thu Mộng trực tiếp dựa đầu vào trong ngực hắn, buồn bã nói: “Em cảm thấy hình như mình đã quên đi rất nhiều chuyện rồi, ông xã, anh đừng bỏ em lại một mình nhé…”
Tề Đẳng Nhàn vỗ vào sau lưng cô ta, dịu dàng nói: “Không đâu, không đâu, em nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ không bỏ em lại một mình đâu.”
Tề Đẳng Nhàn cũng nhận ra được lần này có lẽ Kiều Thu Mộng thực sự bị thương không nhẹ, phải bảo đại sư Tôn Thanh Huyền đến khám cho cô ta mới được.
Đối với loại vết thương này, Tề Đẳng Nhàn thực sự bó tay, quả thực phạm vi những loại bệnh mà hắn có thể chữa được khá là hạn hẹp.
“Ông xã, anh thật tốt…” Kiều Thu mộng cười nói, cô ta áp sát gò má sưng phồng của mình vào trong ngực hắn, vẻ mặt hưởng thụ.
Tề Đẳng Nhàn bất lực cười khổ, vẻ ngoài của Kiều Thu Mộng luôn mang đến cho người khác một cảm giác nữ cường, bởi vì cô ta coi Ngọc Tử Long như thần tượng của mình và luôn bắt chước cô về mọi phương diện, hi vọng bản thân có thể bước ra một khoảng trời lớn hơn.
Có lẽ bộ dạng khá là dính người và dịu dàng này mới là tính cách thực sự của cô ta…
Tề Đẳng Nhàn nhớ lúc cô ta còn nhỏ hình như cũng như thế này.
“Ai bắt nạt em thế? Em có còn nhớ không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Em không nhớ nữa, chỉ biết là đầu em bị đánh vào một cái, đau lắm…” Kiều Thu Mộng lí nhí nói, đôi mắt trở nên vô hồn, cô ta thực sự không còn nhớ một chút gì cả.
“Không nhớ được thì thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, yên tâm nghỉ ngơi đi, anh bảo bác sĩ đến xem cho em là được.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Kiều Thu Mộng ừ một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Vâng ạ, ông xã!”
Thấy cô ta cứ luôn miệng gọi Tề Đẳng Nhàn là chồng, Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân ở bên cạnh đều vô cùng bối rối.
Sao có thể không bối rối được cơ chứ, sau khi Kiều Thu Mộng và Tề Đẳng Nhàn kết hôn, người vẫn luôn thúc giục hai người họ ly hôn chính là Bàng Tú Vân, sau đó Kiều Thu Mộng thực sự đã nảy sinh ra suy nghĩ này, mặc dù Tề Quốc Đào không nói ủng hộ nhưng cũng ngầm thừa nhận rồi.
Bây giờ, với quan hệ này của hai người, Kiều Thu Mộng lại cứ luôn miệng xưng hô theo kiểu thân thiết như vậy, người làm ba mẹ như bọn họ sao có thể không bối rối cho được?
Kiều Thu Mộng cảm thấy đầu mình cứ choáng váng mãi, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi rồi.
“Cháu đi tìm Tôn Thanh Huyền đến khám cho cô ấy, mong là có thể chữa khỏi được cho cô ấy.” Tề Đẳng Nhàn nói với Kiều Quốc Đào.
“Vất vả cho cháu rồi, Đẳng Nhàn!” Tề Quốc Đào vội vàng nói.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Lúc trước khi cháu và ba cháu gặp nạn, chính Kiều gia đã đưa tay ra giúp đỡ chúng cháu, chút chuyện nhỏ này ấy mà, chú Kiều không cần phải khách sáo thế đâu.”
Kiều Quốc Đào bối rối cười nói: “Ha ha, phải phải phải, người một nhà không cần nói lời khách sáo, sau này chú không khách sáo như thế nữa là được chứ gì!”
Tề Đẳng Nhàn thu lại ý cười trên mặt, trầm giọng nói: “Thu Mộng bị người khác đánh có đúng không? Là ai ra tay độc ác như thế vậy?”
“Là ba nuôi của Sở Băng, Long Tông Toàn, là môt doanh nhân ở Đế Đô, chống lưng không nhỏ đâu, chúng ta không chọc vào ông ta được.” Kiều Quốc Đào chỉ cảm thấy khắp miệng cay đắng.
“Tại sao ông ta lại ra tay nặng như thế?!” Tề Đẳng Nhàn nhíu chặt mày lại, hắn không nghĩ ra được giữa hai người này rốt cuộc có ân oán gì với nhau.
Kiều Quốc Đào vô cùng ấm ức nói: “Hôm nay thu Mộng và Sở Băng cùng tham gia hội nghị đầu tư, Sở Băng bị màn che làm cho bị thương, Long Tông Toàn lại trách Thu Mộng không đẩy Sở Băng ra kịp lúc, còn nói mạng của Sở Băng đắt giá hơn mạng của con bé nhiều, con bé nên đẩy Sở Băng ra và tự mình hứng chịu điều đó.”
“Hơn nữa… ông ta còn đưa ra một yêu cầu vô cùng bất lịch sự, bảo rằng dạo gần đây Sở Băng bị thương rồi nên muốn bắt Thu Mộng thay thế Sở băng trong những ngày bị thương này.”
“Thu Mộng không đồng ý nên ông ta đã trực tiếp ra tay với con bé.”
“Lúc đó chúng ta bị vệ sĩ của ông ta giữ lại nên không thể giúp gì được…”
“Ông ta ra tay nặng như thế nào, cháu cũng nhìn thấy rồi đấy.”
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân đều vô cùng ấm ức, dù sao thì bọn họ đã bị người khác bắt nạt ngay tại chỗ nhưng bản thân lại không thể làm gì được.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười khẩy, nói: “Không ngờ rằng cái thứ tiện nhân Sở Băng kia đã thích gây chuyện rồi mà ngay cả ba nuôi của cô ta cũng không phải thứ tốt lành gì, xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ đối với cô ta!”
Lần trước Sở Băng bị Tề Đẳng Nhàn cầm lựu đạn dọa cho sợ đến nhũn cả người và quỳ xuống ngay tại chỗ.
Lần này lại đến lượt ba nuôi của cô ta là Long Tông Toàn xuất hiện và đánh một người không hề có trách nhiệm gì như Kiều Thu Mộng thành bị thương nặng đến như vậy!
“Đẳng Nhàn, Long Tông Toàn không phải là người bình thường đâu, cháu đừng có làm bừa!” Kiều Quốc Đào nhắc nhở hắn.
“Chú yên tâm, trong lòng cháu tự có tính toán! Cháu gọi điện cho Tôn Thanh Huyền trước xem ông ấy đang ở đâu đã, bảo ông ấy đến khám bệnh cho Thu Mộng.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn đi ra bên ngoài để gọi điện thoại cho Tôn Thanh Huyền.
Vừa hay Tôn Thanh Huyền cũng đang ở trong bệnh viện và khám bệnh cho một bệnh nhân khác, nghe thấy Tề Đẳng Nhàn bảo muốn tìm mình, ông ấy ngay lập tức nói cho hắn biết số phòng bệnh mà mình đang ở.
Tề Đẳng Nhàn đi thẳng đến chỗ đó, vừa mới đẩy cửa ra đã nhìn thấy Tôn Thanh Huyền đang khám và điều trị cho người khác, xung quanh còn có rất nhiều vệ sĩ.
“Sở Băng?”
Sau khi nhìn thấy rõ người đang nằm ở trên giường bệnh, Tề Đẳng Nhàn cười khẩy một tiếng.
Mấy tên vệ sĩ kia quay đầu ra, lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái và nói: “Ai thế? Cút ra ngoài đi! Đừng có làm phiền Tôn tiên sinh khám bệnh cho người khác!”
Chương 297 Nhiều hơn là đắc tội.
“Thầy, thầy đến rồi à!”
Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Tôn Thanh Huyền vội vàng quay đầu lại và cung kính nói.
Mấy tên vệ sĩ nghe thấy Tôn Thanh Huyền xưng hô với Tề Đẳng Nhàn như thế thì không khỏi ngẩn người.
“Nếu đã là thầy của Tôn tiên sinh thì chẳng phải y thuật sẽ càng lợi hại hơn sao? Còn không mau qua đây khám cho cô Sở Băng!” Một tên vệ sĩ lạnh lùng nói.
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, đi lên phía trước và nói: “Lão Tôn, chúng ta đi thôi, đừng khám bệnh cho cô ta.”
Tôn Thanh Huyền ngây người, người bảo ông ấy đến khám bệnh cho Sở Băng là Long Tông Toàn, một thương nhân có tiếng của Đế Đô, ông ấy thực sự có chút không tiện đắc tội.
Còn chưa đợi Tôn Thanh Huyền lên tiếng, mấy tên vệ sĩ ở xung quanh đã nổi giận rồi, người vừa mới lên tiếng ban nãy nói tiếp: “Có phải đầu óc mày có vấn đề hay không? Mày có biết cô Sở Băng là người của ai không?”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo, nhìn mấy tên vệ sĩ này và nói: “Chẳng phải là người của Long Tông Toàn hay sao? Mày bảo ông ta đến đây đi, vừa hay tao cũng đang muốn tìm ông ta.”
Kiều Thu Mộng bị Long Tông Toàn đánh thành bộ dạng như thế kia, sao Tề Đẳng Nhàn có thể tha cho ông ta được?
Chỉ có điều, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là để Tôn Thanh Huyền đi khám bệnh cho Kiều Thu Mộng, sau đó suy nghĩ phương pháp trị liệu.
Sau khi nghe thấy lời này, Tôn Thanh Huyền không khỏi hoảng sợ, thì ra là giữa Tề Đẳng Nhàn và Long Tông Toàn có xích mích với nhau.
“Thầy ơi, Long Tông Toàn này không phải người dễ chọc vào đâu, ông ta còn có chống lưng ở Đế Đô nữa, chúng ta vẫn là đừng nên chọc vào ông ta thì hơn.” Tôn Thanh Huyền khẽ giọng nói.
“Tôi biết ông ta là người như thế nào, thế nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc tôi xử lí ông ta.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
Mọi chuyện đều là do Sở Băng mà ra, thế nhưng Tề Đẳng Nhàn không định gây phiền phức cho Sở Băng, dù sao thì chuyện này từ đầu đến cuối đều là do sự hống hách quá mức của Long Tông Toàn gây nên.
“Thằng nhãi kia, mày ăn nói kiểu gì thế?”
“Sao mày dám bất kính với Long tổng như thế, thật là chán sống rồi mà!”
“Đừng cho rằng mày là thầy của Tôn tiên sinh thì bọn tao sẽ không dám động vào mày!”
Mấy tên vệ sĩ đều cười khẩy, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn bày trò như vậy chỉ đơn giản là đang tự tìm đường chết mà thôi.
Tôn Thanh Huyền cười gượng nói: “Các vị xin đừng nóng giận…”
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Lão Tôn, đi theo tôi nào, sau này chỉ cần là người có liên quan đến Long Tông Toàn thì ông đừng quan tâm đến nữa! Nếu không thì ông đừng gọi tôi là thầy nữa!”
Dạo gần đây Tề Đẳng Nhàn đã chỉ dạy cho Tôn Thanh Huyền rất nhiều về việc làm sao để chữa trị cho những trường hợp đặc biệt khó chữa, điều này khiến cho bản thân Tôn Thanh Huyền cũng cảm thấy vô cùng mới lạ, đồng thời có cảm giác học một biết người, y thuật cũng đã phát triển thêm một bước.
Trước đây Tôn Thanh Huyền không nắm bắt được mấy thứ như cổ độc, giáng đầu v.v, nhưng bây giờ thì ít nhiều cũng có thể nắm chắc được vài phần.
Vậy nên Tôn Thanh Huyền vô cùng kính trọng Tề Đẳng Nhàn, mệnh lệnh của hắn, tất nhiên ông ấy cũng không thể không nghe.
“Còn dám uy hiếp Tôn tiên sinh cơ à, mày tưởng mày là ai chứ! Xem ông đây hành chết mày!” Một tên vệ sĩ lạnh lùng nói.
Tề Đẳng Nhàn cũng lười đáp lại, hắn xoay người và đi thẳng ra ngoài cửa phòng bệnh.
Sau khi ngây ra một lúc, Tôn Thanh Huyền cũng bất chấp tất cả mà theo hắn đi ra ngoài.
“Tôn tiên sinh, ông không được đi, nếu như ông đi rồi thì ai xử lí vết thương cho cô Sở đây?”
Một tên vệ sĩ trực tiếp đứng chắn lại ở cửa, chặn đứng đường đi.
Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn rất không kiên nhẫn, hắn nói: “Cút ra!”
Tên vệ sĩ nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng ngoan cố và nói: “Nếu như mày biết điều thì quỳ xuống rồi chui ra từ chỗ này đi, tao có thể coi như mày chưa từng đến đây!”
Nói xong, hắn ta dang hai chân ra và chỉ xuống dưới háng của mình.
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười, sau đó đột nhiên giơ chân lên và đá một phát vào chỗ hiểm của hắn!
Tốc độ của cú đá này quả thực quá nhanh, cho dù tên vệ sĩ đã có phòng bị từ trước nhưng vẫn bị đá mạnh vào chỗ hiểm, hắn ta đau đến mức kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy đũng quần của mình và ngã oạch ra đất.
Mấy tên vệ sĩ khác ở trong phòng thấy thế thì cũng giận dữ gầm lên và tiến lên bao vây lấy hắn.
“Mấy tên phế vật chúng mày ấy hả, ném vào trong nhà tù của tao thì chẳng sống được qua ba tiếng đồng hồ đâu.” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, bắt đầu tay năm tay mười.
Chẳng được bao lâu sau, mấy tên vệ sĩ của Long Tông Toàn đều đã ngã xuống đất và bất tỉnh nhân sự cả rồi.
Tôn Thanh Huyền thấy thế thì mắt chữ a mồm chữ o và nói: “Xem ra lần này chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với Long Tông Toàn rồi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đắc tội? Tôi không muốn đắc tội ông ta đâu, tôi chỉ muốn đánh chết ông ta thôi.”
Tôn Thanh Huyền cũng không biết Tề Đẳng Nhàn và Long Tông Toàn có thù oán gì mà hắn lại giận dữ đến như thế.
“Lấy y truyền đạo, lấy võ vệ đạo!”
“Lão Tôn, y thuật của ông cao siêu thuộc vào loại hàng đầu, nhưng mà vẫn phải học thêm chút võ thuật mới được.”
“Từ trước đến nay y thuật và võ thuật vẫn luôn đi liền với nhau, ông thế này là học lệch nghiêm trọng lắm rồi đấy nhé, khi nào rảnh tôi sẽ dạy thêm võ cho ông.”
“Tránh những lúc người ta bắt ông lại và ép ông chữa bệnh cho người khác mà ông lại không thể phản kháng.”
Tề Đẳng Nhàn liếc Tôn Thanh Huyền một cái, nhàn nhạt nói.
Tôn Thanh Huyền cười khổ vài cái, chắp tay nói: “Thầy dạy rất có lý, có điều bây giờ cái bộ xương già này của tôi ngoại trừ biết chút võ ngũ cầm hí thì liệu có học võ được nữa không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Học võ không coi trọng tuổi tác mà là coi trọng thiên phú, từ xưa đến nay cũng đâu phải không có lấy một ai lớn tuổi rồi mới bắt đầu luyện võ.”
Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn đã dẫn Tôn Thanh Huyền đến phòng bệnh của Kiều Thu Mộng bên này.
“Sau đầu của cô ấy bị thương, bây giờ cô ấy mất trí nhớ rồi, ông chẩn đoán cho cô ấy đi.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Thế thì phải chụp CT với chụp cộng hưởng từ thì mới chẩn đoán được…” Tôn Thanh Huyền bắt mạch trước rồi bất lực nói.
Tề Đẳng Nhàn bật cười: “Không phải ông là nhân vật đại điện cho trường phái y học cổ truyền Trung Quốc hay sao, sao mà cũng phải dùng đến mấy cái thứ đồ của y học phương Tây này thế?”
Tôn Thanh Huyền nói: “Không thể chẩn đoán tình trạng nội sọ bằng phương pháp của y học cổ truyền Trung Quốc được, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, cô ấy đây là..."
Tôn Thanh Huyền rất có năng lực về mảng y học này, cho dù là nhân vật dại diện của trường phái y học cổ truyền Trung Quốc nhưng ông ấy vẫn rất am hiểu về mấy thứ liên quan đến y học phương Tây và có thể giải thích rõ ràng về các dây thần kinh và các cấu trúc lớn nhỏ trong não bộ.
“Ai mà ra tay nặng thế, đánh thành thế này…” Tôn Thanh Huyền cũng không kìm được mà nhíu mày, cảm thấy một người phụ nữ bị đánh như thế này thì quả thật là có hơi quá đáng.
“Chính là Long Tông Toàn đó, nếu không thì ông cho rằng tôi tức giận như thế vì điều gì chứ?” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy nói.
Tôn Thanh Huyền hít vào một ngụm khí lạnh, nếu như Tề Đẳng Nhàn đánh nhau với Long Tông Toàn thì quả thực là có hơi nguy hiểm.
Tôn Thanh Huyền nói: “Với tình hình này của cô Kiều thì tạm thời chỉ có thể tĩnh dưỡng trước thôi, cố gắng hết sức đừng để cô ấy bị kích động, đặc biệt là về mặt tinh thần…”
Hai người Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân ở bên cạnh gật đầu lia lịa, vị thần y danh tiếng lẫy lừng Tôn Thanh Huyền này nói cái gì thì bọn họ cứ nghe theo đó là được.
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, thế chẳng phải chứng tỏ trong khoảng thời gian này hắn sẽ phải đóng vai chồng của Kiều Thu Mộng hay sao?
Kiều Thu Mộng bị chấn thương vùng đầu gây ra mất trí nhớ, cộng thêm việc dạo gần đây áp lực về mặt tinh thần rất lớn, cùng với việc cô ta có quá nhiều suy nghĩ phức tạp đối với Tề Đẳng Nhàn, nút thắt trong lòng quá lớn dẫn đến việc sau khi tỉnh lại thì đã biến thành như thế này.
“Kiều Thu Mộng tỉnh lại chưa?”
“Nếu như tỉnh rồi thì hãy mau chóng đưa cô ta đến chỗ của Long tổng đi!”
“Nếu không thì cả nhà các người sẽ toi đời cùng nhau!”
Chính vào lúc này, một người thanh niên bước vào với bộ dạng vênh váo, vừa mới mở miệng ra đã ăn nói vô cùng thiếu tôn trọng.
“Đừng nhìn nữa, tôi là Văn Phong, thư ký của Long tổng, các người mau chóng sắp xếp đi!”
Ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn rơi trên người Văn Phong, khóe miệng nhếch lên một ý cười lạnh lẽo.
Chương 298 Muốn ôm anh
Văn Phong thấy mọi người có mặt ở đây đều không có động tĩnh gì, hắn ta không khỏi nhíu mày.
“Sao nào? Mấy người câm hay điếc vậy?”
“Lời của tôi nói không có trọng lượng phải không?”
“Có phải các người muốn tôi gọi điện cho Long tổng, nói các người không chịu hợp tác?”
“Dám không để tôi vào mắt, các người biết sẽ có hậu quả gì không?”
Văn Phong thấy mọi người không hé nửa lời, hắn ta còn lên mặt kiêu ngạo, ra vẻ ta đây khinh người.
Kiều Quốc Đào tức giận nói: “Các người đừng có khinh người quá đáng, Long Tông Toàn đánh con gái của ta thành như vậy mà còn bắt nó làm cái việc táng tận lương tâm này, các người không sợ bị trừng phạt sao!”
Văn Phong cười lớn nói: “Trừng phạt? Ai trừng phạt Long tổng? Ai dám trừng phạt Long tổng? Mấy người chỉ là một cái tập đoàn Kiều thị bé cỏn con thì đừng có gào lên nữa, bằng không công ty của các người sẽ phá sản chỉ trong một giây thôi!”
Đúng lúc này, Kiều Thu Mộng tỉnh lại.
“Cô ta tỉnh rồi, các người lập tức đưa người đi theo ta, nếu như không muốn cả nhà Kiều gia từ trên xuống dưới đều chết sạch hết!” Văn Phong hung tợn nói.
Kiều Thu Mộng bị dọa đến run cả người, hoảng sợ nói: “Chồng ơi... Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao hắn ta lại muốn đưa em đi theo?”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn Kiều Thu Mộng cười nói: “Không có chuyện gì đâu, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, anh sẽ không để bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy em.”
Văn Phong nói: “Không có chuyện gì ư? Anh cảm thấy không có chuyện gì à? Liệu thứ phế vật như mấy người có thể chịu nổi lửa giận của Long tổng không?”
“Anh là chồng của Kiều Thu Mộng hả? Chỉ là, Long tổng đã yêu thích vợ của anh thì anh nên thành thật chắp tay mà nhường người đi.”
“Được Long tổng đội nón xanh chính là vinh hạnh của anh!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nào, đến đây đi thư ký Văn, chúng ta ra ngoài rồi từ từ nói chuyện.”
Nếu không phải Kiều Thu Mộng tỉnh lại vào lúc này thì Tề Đẳng Nhàn đã trực tiếp ra tay, bây giờ cô ta đang nhìn theo hắn nên đương nhiên hắn không thể tự động thủ được.
“Chồng ơi anh đừng đi, đừng rời khỏi em...” Kiều Thu Mộng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn muốn dẫn Văn Phong đi ra ngoài thì quay qua nói với hắn với vẻ mặt vô cùng đáng thương.
“Không đâu, anh đi một lát rồi quay về ngay thôi.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười trả lời cô.
Văn Phong lạnh nhạt nói: “Sao nào, anh muốn hẹn tôi ra ngoài để bàn điều kiện ư? Muốn hối lộ tôi sao? Được thôi, để tôi xem anh có thể mang vốn liếng gì ra để bàn điều kiện với tôi! Nếu như anh làm tôi không hài lòng thì tôi sẽ đổi ý!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được, lát nữa ngài cứ nhìn xem món quà hối lộ này của tôi có làm cho ngài hài lòng hay không rồi hãy nói!”
Văn Phong đi theo Tề Đẳng Nhàn ra khỏi phòng bệnh, sau đó Tề Đẳng Nhàn đóng luôn cánh cửa phòng lại.
“Lấy ra đi.” Văn Phong thản nhiên nói, nếu Tề Đẳng Nhàn lấy ra được cái gì đó thuận mắt hắn ta thì hắn ta cũng có thể châm chước buông tha cho Kiều Thu Mộng.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn, cười cười rồi bỗng nhiên hắn giơ tay lên tát cho Văn Phong một cái.
Văn Phong chưa kịp phản ứng gì đã bị đối phương bóp lấy yết hầu.
“Mày dám cả gan động đến tao à? Mày không biết tao là thư ký của Long tổng sao?” Văn Phong gào to lên.
Mặt Tề Đẳng Nhàn không có biểu cảm, nắm cổ hắn ta nâng lên rồi ra tay tát cho hắn ta một cái.
“Thư ký của Long Tông Toàn rất lợi hại phải không?”
“Chát!”
“Long Tông Toàn đội nón xanh cho tao hẳn là vinh hạnh của tao phải không?”
“Chát!”
“Mày muốn cho trên dưới Kiều gia tuyệt tử tuyệt tôn đúng không?”
“Chát!”
“Tao thực sự không dám động đến mày phải không?”
Mỗi câu hỏi Tề Đẳng Nhàn phát ra là đi kèm theo một cái tát, hắn động thủ không một chút lưu tình, mặc kệ người ở trong phòng bệnh nghe được tiếng tát giòn vang từ bên ngoài vào.
Văn Phong bị tát liên tiếp cho đến khi trên mặt đã chảy đầy máu, cả khuôn mặt giống như bị phủ kín toàn máu là máu, Tề Đẳng Nhàn vẫn bóp cổ hắn ta như trước, mất kiên nhẫn mà chà lau vết máu tươi trên tay mình vào áo sơ mi trắng của đối phương.
“Mày... Long tổng sẽ không bỏ qua cho mày đâu, ngài ấy nhất định sẽ bắt cả nhà mày phải chết hết!” Văn Phong hét lên rồi giãy giụa liên tục nhưng căn bản vẫn chẳng ăn thua gì.
“Mày lợi hại lắm cơ mà, tao còn chưa gặp qua người nào lợi hại như thế đâu!” Tề Đẳng Nhàn buông tay ra, nhấc chân đá một cái vào bụng Văn Phong.
Văn Phong không kịp phản ứng gì thì trên bụng đã nhận lấy một cú đá thật mạnh khiến cho cả người bị hất văng ra xa ba mét rồi ngã quỵ xuống sàn, phía sau lưng đập thật mạnh vào vách tường nghe phịch một tiếng mới dừng lại.
Văn Phong oẹ một tiếng hộc máu tươi ra ngoài, đồng thời cả khuôn mặt hắn ta cũng vặn vẹo đau đớn không chịu nổi.
“Mau đi gọi điện thoại kêu Long tổng của các người tới đây! Nếu không tao đánh chết mày.” Tề Đẳng Nhàn nghiêng người nhặt điện thoại của Văn Phong ở dưới đất lên tiện tay ném tới trước mặt hắn ta.
Gương mặt Văn Phong thống khổ mà cầm lấy di động, cắn răng nói: “Mày chết chắc rồi... Tao nhất định sẽ giết chết mày! Tao sẽ đánh gãy tứ chi của mày, sau đó…”
“Mày lảm nhảm cái gì vậy, còn không mau gọi điện thoại đi?” Một chân Tề Đẳng Nhàn trực tiếp dẫm thẳng lên vai Văn Phong để hắn ta ngậm miệng lại.
Văn Phong lại đau đớn kêu rên lên một tiếng, tay bấm số điện thoại gọi thẳng cho Long Tông Toàn.
“Văn Phong, việc tôi giao cho cậu đã xử lý ổn thỏa chưa? Đã đưa người qua đây chưa?” Long Tông Toàn thản nhiên nói.
“Long tổng, bên này xảy ra chút chuyện... việc chưa xử lý xong, hơn nữa... tôi còn bị đánh. Người này hình như là chồng của Kiều Thu Mộng...” Văn Phong mở miệng nói một cách gian nan.
Long Tông Toàn không khỏi giận dữ, nói: “Cái gì? Hắn dám đánh cậu à? Kiều gia không muốn sống nữa phải không!”
Văn Phong nói: “Tôi đã nói với bọn họ tôi là thư ký của ngài rồi nhưng hắn vẫn động thủ, tôi thấy hắn không để ngài vào mắt!”
Cùng lúc này Tề Đằng Nhàn khom lưng xuống đoạt lấy di động của Văn Phong, hắn lạnh lùng nói: “Long Tông Toàn đúng không?”
“Cho ông mười phút lập tức lăn tới đây cho tôi!”
“Nếu không ông chờ mà nhặt xác thư ký của ông đi!”
Long Tông Toàn không khỏi giận dữ nói: “Được thôi, nếu như cậu đã muốn chết như vậy, hôm nay lão tử sẽ đáp ứng cậu!”
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Tôi đợi!”
Sau khi nói xong lời này, hắn nắm chặt lấy cái điện thoại di động trong tay, cũng không biết là hắn đã dồn bao nhiêu sức lực mà khiến cho cái điện thoại di động đang nằm trong tay hắn bị bóp nát vỡ tan tành.
Hành động này làm cho Văn Phong sởn hết cả da gà, cái di động này cũng không phải làm bằng nhựa plastic mà nó được làm bằng thép đó trời!
Tề Đẳng Nhàn chỉ tiện tay cầm một thôi có thể bóp nát, hắn thật là đáng sợ!
Mới vừa nãy hắn còn bóp cổ mình, nếu hắn cũng dùng sức y như vậy với mình thì có phải hiện tại bản thân đã tắt thở hay không?
Kiều Quốc Đào ra ngoài nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đánh Văn Phong biến thành cái bộ dạng mặt mũi bê bết máu thì sợ run người, thấp giọng nói: “Đẳng Nhàn, hắn ta chính là thư ký của Long Tông Toàn, sao cháu lại đánh hắn ra nông nỗi này...”
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, nói: “Chú Kiều, chẳng lẽ chú thấy Long Tông Toàn đánh Thu Mộng thành ra như vậy mà không nên khiến cho hắn ta nhận lấy cái giá phải trả sao? Còn sai một tên thư ký quèn chạy đến phòng bệnh để diễu võ dương oai!”
Kiều Quốc Đào trong lúc nhất thời nói không nên lời.
“Phiền chú để ý bên ngoài một chút, khi nào Long Tông Toàn đến thì nói cho cháu biết, cháu vào trong xem Thu Mộng như nào rồi giúp cô ấy ổn định lại cảm xúc.” Tề Đẳng Nhàn thở dài nói.
“Ôi, được thôi...” Kiều Quốc Đào cuống quýt đáp lại.
Giờ phút này trong thâm tâm ông cũng có chút hối hận, nếu như lúc trước mình kiên trì không đồng ý Kiều Thu Mộng với Tề Đẳng Nhàn ly hôn thì thật tốt biết mấy?
Hối hận nhất thì không ai qua được Bàng Tú Vân, nếu sớm biết trước Tề Đẳng Nhàn là một người con rể có năng lực như vậy thì mình cần gì phải xui khiến con gái ly hôn với hắn chứ?
Kiều Thu Mộng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn quay lại thì trên mặt cô ta hiện lên dáng vẻ tươi cười ngọt ngào nói: “Chồng ơi! Anh quay lại rồi! Em muốn ôm anh!”
Nói xong cô dang rộng cánh hai tay đợi hắn bước tới đây.
Chương 299 Nguy hiểm
Dáng vẻ này của Kiều Thu Mộng thật đúng là làm cho Tề Đẳng Nhàn có chút dở khóc dở cười, nếu trước kia chỉ cần cô ấy biểu hiện nửa phần tình cảm ra như bây giờ thì mối quan hệ của hai người cũng không căng thẳng đến mức phải ly hôn.
Nhìn tình trạng hiện tại của Kiều Thu Mộng đoán chừng là cô ấy đã hoàn toàn quên sạch chuyện hai người ly hôn, ngay cả những chuyện không vui trong khoảng thời gian này cô ấy cũng quên hết.
Lúc này trong ý thức của cô thì Tề Đẳng Nhàn chính là chồng của mình và quan hệ tình cảm của hai vợ chồng bọn họ cực kỳ tốt.
“Cũng không biết đến khi cô ấy khỏe lại, khôi phục ký ức rồi nhớ lại chuyện này thì có tức chết hay không.” Tề Đẳng Nhàn trong lòng có chút buồn cười lại cũng có chút bất đắc dĩ.
Bàng Tú Vân chờ Kiều Thu Mộng ngủ rồi lúc này mới quay qua cười với Tề Đẳng Nhàn, nói: “Đẳng Nhàn, cháu nhìn Thu Mộng bây giờ nó thật sự nhớ mong cháu, nếu không thì hai người tái hôn đi?”
Tề Đẳng Nhàn nghe bà nói vậy không khỏi sửng sốt, lắc đầu nói: “Bây giờ cô ấy là người bệnh bị ảnh hưởng đến trí nhớ.”
“Nếu bây giờ cháu tái hôn với cô ấy thì chờ đến khi khôi phục lại trí nhớ sợ rằng cô ấy không có cách nào tiếp nhận được sự việc này.”
“Chờ cô ấy khỏe lại rồi hãy bàn chuyện này sau đi."
Bàng Tú Vân sao có thể không nghe ra là Tề Đẳng Nhàn đang từ chối bà chứ, nhưng cũng không thể nói thẳng ra mặt được nên chỉ có thể cười rồi gật đầu nói: “Được được, cháu nói cũng có lý.”
Hiện tại bà hận không thể quay ngược trở lại quá khứ tự vả cho mình hai cái tát, lúc đó bà dồn ép con rể như vậy, sao chính mình lại không phát hiện ra sớm hơn? Bà còn ở một bên châm chọc khiêu khích một hai bắt Kiều Thu Mộng phải ly hôn với hắn càng nhanh càng tốt!
Chờ đến lúc hai người ly hôn rồi Bàng Tú Vân mới ý thức được bản thân mình đã sai lầm và vô lý như thế nào.
Không lâu sau thì Kiều Quốc Đào mở cửa phòng ra, hoảng hốt nói: “Đẳng Nhàn, cái người kia... Long Tông Toàn tới rồi, bây giờ phải làm sao đây?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cháu đang chờ ông ta!”
Nói xong, Tề Đẳng Nhàn đi thẳng ra khỏi phòng bệnh rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau đó hắn nhìn sang phía hành lang bên kia có một người đàn ông trung niên đang hùng hổ đi tới, người này đúng là Long Tông Toàn!
Văn Phong vẫn đang ngồi co quắp dựa vào vách tường hành lang bên cạnh, nhìn thấy Long Tông Toàn đến thì vẻ mặt vô cùng kích động nói: “Long tổng, ngài cuối cùng cũng đến rồi!”
“Long tổng, ngài nhất định phải làm chủ cho tôi, bọn họ đánh tôi thành ra như vậy, không chừa một chút thể diện nào cho ngài.”
“Ngài xem mặt của tôi này, đây đều chứng cứ phạm tội hành hung của bọn họ!”
Long Tông Toàn nhìn Văn Phong bị đánh thành dáng vẻ này cũng không khỏi sửng sốt.
Ông ta cho rằng Văn Phong cùng lắm thì cũng chỉ bị đá hai chân dạy dỗ một chút mà thôi, ai có thể nghĩ đến hắn ta sẽ bị đánh cho thành cái bộ dạng như quỷ, máu me đầy mặt vậy chứ.
Thế là ngọn lửa giận dữ của Long Tông Toàn bắt đầu xông thẳng lên não, thân thể tức giận mức đến phát run.
“Xem ra lời nói trước kia của Long Tông Toàn tôi, các người vẫn cố ý không hiểu có đúng hay không? Ngang nhiên dám coi thường không ghi nhớ lời tôi nói sao?”
“Tại sao Kiều Thu Mộng tỉnh lại lại không đưa người qua cho tôi? Ta phái thư ký đến mà các người còn dám đánh hắn?”
“Kiều gia đây là muốn cả nhà phải chết sạch có phải không!”
Sắc mặt Long Tông Toàn dữ tợn nhìn về phía Kiều Quốc Đào mà lớn tiếng chất vấn.
Kiều Quốc Đào bị giọng điệu này của Long Tông Toàn làm cho sợ tới tái nhợt cả mặt, nhưng vẫn kiên quyết cắn răng nói: “Long Tông Toàn, ông đánh con gái của tôi thành bộ dạng gì mà ông còn có mặt mũi ở đây nói những lời này với tôi?”
Tề Đẳng Nhàn bước đến trước mặt Long Tông Toàn.
Long Tông Toàn nhìn hắn rồi lạnh lùng nói: “Cậu là ai, khóa quần còn chưa kéo ở đây diễn cái trò xiếc gì vậy?”
Văn Phong run rẩy mà nói: “Long tổng, chính hắn ta đánh tôi, hắn cũng không coi ngài ra gì... Chúng ta nhất định phải trừng phạt hắn!”
Long Tông Toàn nghe được lời Văn Phong nói thì không khỏi kinh ngạc mà a lên một tiếng, sau đó đánh giá Tề Đẳng Nhàn một lượt từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau lại nhíu mày.
“Người mới vừa rồi đe dọa ta trong điện thoại chính là cậu đúng không? Hiện tại ngay cả một câu cũng không dám nói? Sợ rồi à?” Long Tông Toàn nói xong nhìn tới nhìn lui cũng nhìn không nhìn ra được Tề Đẳng Nhàn có chỗ nào đặc biệt.
Ăn mặc cũng bình thường, khí chất cũng bình thường, căn bản là nhìn không giống những ông lớn có địa vị cao trong giới lâu năm, ông ta nhìn mãi cũng không ra người này có cái gì mà dám giở giọng nói chuyện với ông ta như thế.
Tề Đẳng Nhàn một tay đút túi quần, một tay khác nhẹ nhàng búng ngón tay nói: “Long Tông Toàn đúng không?”
“Bây giờ tôi cho ông hai con đường.”
“Con đường thứ nhất chính là ông tự phế đi hai chân của mình sau đó bồi thường phí tổn thất một trăm triệu cho Thu Mộng.”
“Con đường thứ hai, tốt nhất là ônh nên gọi điện thoại kêu hết tất cả cứu viện có thể đến tới đây đi, đương nhiên nếu bọn họ không đạp chết được tôi thì hôm nay tôi sẽ tăng thêm một cái xác cho nhà xác bệnh viện, cái xác đó chính là ông.”
Thời điểm Tề Đẳng Nhàn nói lời này giọng điệu bình tĩnh không hề dao động, dường như là hắn đang nhắc đến một sự việc hết sức bình thường.
Sự bình tĩnh này của hắn ngược lại càng làm Long Tông Toàn càng thêm bốc lửa, cả khuôn mặt lấp đầy vẻ u ám.
Long Tông Toàn không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn lại có thể dám đứng ở trước mặt ông ta mà nói ra những lời lẽ ngạo mạn xấc xược như vậy.
“Một trăm triệu? Ha ha ha, cái đồ sắt vụn bỏ đi như Kiều Thu Mộng cũng xứng để tôi phải bồi thường một trăm triệu?”
“Đừng nói là tôi đánh cô ta một trận, cho dù tôi có giết cô ta thì các người cũng đừng nghĩ sẽ lấy được một cắc tiền phí tổn thất của tôi.”
“Dám tìm Long Tông Toàn tôi đòi bồi thường? Thật đúng là chán sống mà!”
“Lần trước người như cậu nói chuyện kiểu đó với tôi giờ cỏ trên mộ đã cao ba thước rồi!”
Long Tông Toàn cười lớn, ông ta không hề để Tề Đẳng Nhàn vào mắt.
“Còn muốn tôi điện thoại gọi người đến trợ giúp? Sợ rằng tôi đi ra ngoài điện một cuộc điện thoại thì có thể chà đạp cậu thành một đống bùn nhão!”
“Còn muốn đẩy tôi vào nhà xác bệnh viện ư? Vậy cậu làm thử đi, để tôi xem cậu có cái lá gan này không, có cái bản lĩnh này hay không!”
Long Tông Toàn lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: “Hôm nay chỉ cần cậu thử đụng đến một đầu ngón tay của tôi thôi, tôi cũng xem cậu lấy dũng khí ở đâu mà dám nói ra những lời ngu xuẩn như vậy."
Sau khi nói xong thì phía sau Long Tông Toàn xuất hiện một vệ sĩ đang đứng ở đó. Người này thoạt nhìn cao hơn 1 mét 8, có thể lực cường tráng và cơ bắp cuồn cuộn, trên mặt còn có một vết sẹo do bị dao rạch.
Nhìn thoáng qua, người này mang lại cho người ta một loại cảm giác vô cùng hung hãn, tuyệt nhiên không dễ chọc!
Hơn nữa trên người hắn ta còn có một loại sát khí đáng sợ, có thể dễ dàng nhận thấy đó là một con quái vật hung ác đã lăn lộn bò ra từ trong núi xác và biển máu chứ không phải là gối thêu hoa.
“Được." Tề Đẳng Nhàn nhe răng trợn mắt cười..
Hắn đối diện với Long Tông Toàn rồi bỗng nhiên kéo ông ta qua đây, vệ sĩ ở phía sau đã có sự chuẩn bị từ sớm, thấy vậy hắn ta bước nhanh một bước tiến lên chắn trước mặt của Long Tông Toàn.
Long Tông Toàn hoàn toàn bất động, ông ta rất tín nhiệm vệ sĩ của mình bởi vì vô số những lần ông ta gặp nguy hiểm, toàn là người vệ sĩ này cứu.
Tên vệ sĩ này xuất thân từ một lực lượng bộ đội đặc chủng hung ác vô cùng có tiếng đã từng chém giết và tắm mình trong máu với quân đội biên giới của Ấn Độ.
Thân kinh bách chiến* chính là dùng để miêu tả tên vệ sĩ này!
*Người trải qua trăm trận chiến
Tề Đẳng Nhàn còn chưa kịp động thủ thì tên vệ sĩ kia đã rút ra trong tay áo một thanh dao găm Mitsubishi nhắm thẳng tim hắn mà đâm tới.
Một lần ra tay chính là một nhát chí mạng căn bản không tồn tại suy nghĩ sẽ hạ thủ lưu tình.
“Hừ!” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng khịt mũi một tiếng rồi nhẹ nhàng di chuyển bước chân, tránh được ba nhát dao có ý định đâm thẳng lồng ngực hắn.
Chương 300 Là anh
Hắn lùi lại ra đằng sau để né nhát dao đâm tới cùng lúc, đồng thời nhấc gót chân sau lên để đầu mũi chân chạm đất.
Đột nhiên trong nháy mắt hắn bày ra tư thế uốn cong gối về trước như trong môn võ Teakwondo, cơ thể cũng phi cực nhanh hướng thẳng về phía trước!
“Ầm!"
Tên vệ sĩ tay cầm dao đối diện với hắn chỉ cảm thấy giống như có một đoàn tàu cao tốc vừa chạy qua với một tốc độ nhanh kinh khủng, nhắm ngay thẳng về phía mình mà đâm sầm vào, một cảm giác áp lực khủng khiếp!
Vào khoảnh khắc này hắn ta cảm nhận được chuyển động của cơ thể trở nên chậm chạp một cách bất bình thường, không tài nào cử động nổi bàn tay cầm dao lên để đâm hắn phát nữa, ngăn chặn đòn tấn công của Tề Đẳng Nhàn.
Hắn ta nhận ra rằng không phải tay chân mình chậm chạp mà là tốc độ phản ứng của cơ xương khớp trong cơ thể này của hắn ta đã không còn theo kịp tốc độ phản xạ của thần kinh!
Tốc độ của Tề Đẳng Nhàn quá nhanh, thần kinh hắn ta có thể cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng nhưng tốc độ phản ứng của cơ thể không thể đáp lại ngay tức khắc, nó là một khoảng cách khá xa không thể đuổi theo kịp.
“Phịch!”
Khuỷu tay Tề Đẳng Nhàn huých mạnh một cú trúng giữa ngực tên vệ sĩ tựa như một viên đạn pháo đâm thẳng vào ngực hắn ta vậy.
Hắn ta có mặc áo chống đạn, bên trong áo đều được trang bị chất liệu gốm sứ cao cấp, cho dù có là đạn súng trường đi chăng nữa thì chắc chắn cũng không thể nào đâm xuyên thủng áo được.
Nhưng lúc này đây hắn ta lại cảm giác được phía trước ngực giống như bị một ngọn núi đâm vào, áo chống đạn làm từ gốm vậy mà bây giờ lại phát ra âm thanh vỡ vụn.
Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh to lớn xuyên qua lớp áo chống đạn ban đầu từ một điểm tác động nhỏ dần lan ra diện rộng bao phủ dày đặc toàn bộ lồng ngực.
Hắn ta cảm thấy bản thân mình chính giống như là một cái đồ vật được làm bằng sứ nhưng bị một vật thể bén nhọn đánh trúng, lực đạo tản ra tứ phía, sau đó trên bề mặt sứ đã bắt đầu xuất hiện từng vết rạn nứt nhìn như mạng nhện.
Hai chân hắn ta không tự chủ được rời khỏi mặt đất, cả người như con diều đứt dây bị gió thổi bay về phương hướng vô định, máu từ trong miệng phun ra ngoài, chỗ lồng ngực của áo chống đạn thì bị lõm xuống một vết to.
“Phịch!”
Thân thể hắn ta va chạm với vách tường, sau đó cả người bị kẹt dính lại đó như một bức tranh trang trí treo tường.
Dùng lực đánh người như treo tranh, nghĩa là chỉ cần xuất ra một cú đấm đã có thể đánh bay người dính luôn trên tường mà không cần làm gì quá nhiều, cũng có thể biến cảnh người bị đánh thành tranh treo trên tường.
“Nếu không phải mặc áo chống đạn rồi mới chịu một cú đấm kia thì có khi tim của ta đã nát tan rồi...” Tên vệ sĩ kia lại phun ra một ngụm máu đen nữa, hai mắt tối sầm rồi hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Long Tông Toàn nhìn thấy vệ sĩ nổi tiếng bách chiến bách thắng mà mình đã phải tiêu tốn một số tiền lớn để mời về vậy mà lại để thua trong tay Tề Đẳng Nhàn, điều này khiến cho hắn kinh hãi!
Thật ra thực lực của vệ sĩ mà Long Tông Toàn phái đến cũng không phải là vô dụng, chẳng qua Tề Đẳng Nhàn ra tay như xả cơn tức giận, lần ra tay này như muốn long trời lở đất.
Một cái cùi chỏ của Tề Đẳng Nhàn đánh ra ngoài cho dù phía trước có là một chiếc xe hơi thì chỉ sợ kết cục cũng sẽ bị hắn làm cho lật nhào xe.
Nếu là lúc bình thường thì có lẽ hắn ta cũng có thể miễn cưỡng tiếp được bảy tám chiêu của Tề Đẳng Nhàn nhưng với tình hình bây giờ thì có hơi miễn cưỡng.
Kiều Quốc Đào ở bên này nhìn Tề Đẳng Nhàn mới dùng một chiêu đã giải quyết được tên vệ sĩ thoạt nhìn rất khó đối phó này, ông ngẩn người ra, không nhịn được mà nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi, sau đó thấp giọng nói: “Thằng nhóc này so ra kém, không bằng cha Tề lúc còn thời trai tráng!”
Cha của Tề Đẳng Nhàn cũng là một người đàn ông mạnh mẽ, đôi quả đấm thép vang danh đến mức vô số anh hùng đã phải cúi đầu xin hàng, Kiều Quốc Đào cũng là một trong số những người đã được tận mắt chứng kiến.
Long Tông Toàn sau khi hồi phục lại tinh thần không còn chút kinh hoảng nào mà hung dữ nói: “Thật không nghĩ đến cậu còn có chút bản lĩnh, ta mất một số tiền lớn mời một vệ sĩ đến tiếp chiêu của cậu nhưng lại bị cậu dễ dàng đánh bay trong một nốt nhạc!”
Tề Đẳng Nhàn thu lại khuỷu tay sắc mặt lạnh nhạt nhìn Long Tông Toàn, hắn bẻ cổ, lắc cổ xương kêu răng rắc một tiếng giòn tan.
“Ban nãy tôi đã cho ông hai sự lựa chọn, bây giờ ông hãy quyết định xem chọn cái nào đi!” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.
“Ha ha ha, đương nhiên tôi sẽ chọn cái thứ hai!” Long Tông Toàn cười phá lên.
Ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nói: “Chỉ mong cậu sẽ không hối hận, chờ đến lúc tôi giẫm chết cậu thì toàn bộ Kiều gia đều đi đời nhà ma! Còn về phần Kiều Thu Mộng chờ tôi chơi cô ta chán rồi sẽ tính xử lý cô ta sau!”
Kiều Quốc Đào nghe được câu nói hết sức kiêu ngạo này của hắn thì vô cùng tức giận mặt đỏ tía tai.
Chỉ có điều Kiều gia không cùng đẳng cấp với Long Tông Toàn, ông không thể làm gì khác, cho dù là muốn cả hai cùng cá chết lưới rách ông cũng làm không được.
Cho nên tất cả hy vọng bây giờ đều gửi gắm lên người Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Được thôi, tôi hy vọng ông có thể tìm được người nào đó tới giẫm chết tôi.”
“Người đầu tiên ông gọi tới đã không được rồi vậy tôi sẽ tát ông một cái, người thứ hai không được vậy sẽ là hai cái tát...”
“Cứ đánh như thế liên tục cho đến khi ông chết thì thôi.”
Lúc Tề Đẳng Nhàn nói ra những lời này, trong ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng sắc bén.
Long Tông Toàn lạnh nhạt nói: “Chỉ là con rể của Kiều gia thôi, cậu có tư cách gì mà đe dọa tôi? Được thôi tôi sẽ nhìn xem rốt cuộc là cậu lợi hại đến đâu, có xứng động đến tôi hay không!”
Nói xong lời này Long Tông Toàn rút di động ra gọi cuộc điện thoại đầu tiên.
Cuộc gọi đầu tiên này hắn trực tiếp gọi cho Tô Chính Dương - thanh tra sở cảnh sát thành phố Trung Hải!
Tô Chính Dương là ngôi sao mới của sở cảnh sát thành phố Trung Hải, năm nay mới hơn ba mươi tuổi có năng lực vượt trột xuất chúng, hơn nữa còn rất biết khai thác.
Anh ta cũng được xem là người kế nghiệp tiếp theo của cảnh sát trưởng sở cảnh sát thành phố Trung Hải.
“Chờ đi, người sắp tới rồi, hy vọng cậu vẫn có thể mạnh mồm như thế!” Long Tông Toàn nói.
Một lát sau, Tô Chính Dương xuất hiện, dẫn hai thuộc hạ dưới trướng qua đây, sau khi nhìn thấy Long Tông Toàn thì làm vẻ mặt tươi cười chào hỏi.
“Long tổng, ngài gọi tôi tới đây là có chuyện gì muốn phân phó sao?” Tô Chính Dương rất khách sáo, nói cho cùng thì người có bối cảnh thân phận như Long Tông Toàn nếu có thể trợ giúp cho ông ta thì trong tương lai anh ta cũng sẽ tránh đi đường vòng nhiều.
Long Tông Toàn gật đầu nói: “Thanh tra Tô, chỗ này có một tên côn đồ đã đánh trọng thương thư ký của ta!”
“Sở Băng là con gái nuôi của tôi, trong lúc tham gia yến hội bị người phụ nữ tên Kiều Thu Mộng ghen ghét đố kị nên đã hãm hại nó khiến nó bị thương nặng!”
“Vì vậy ta đã phái thư ký Văn Phong tới đây để tìm người Kiều gia đòi công bằng lý lẽ."
“Nào ngờ Văn Phong đến đây lại bị đánh cho một trận tàn nhẫn như vậy, cậu nhìn xem người đang ngồi ở đằng kia kìa, mặt đầy máu.”
Văn Phong nhìn Tô Chính Dương cười gượng, bộ dạng vô cùng chật vật thảm hại khiến cho ai nhìn cũng chút sởn tóc gáy.
Long Tông Toàn tiếp tục nói: “Hơn nữa thằng nhãi ranh này còn dám uy hiếp tôi, nói nếu tôi không lấy một trăm triệu cho hắn thì sẽ đắp mồ chôn thây tôi ở đây. Tôi không có biện pháp nào khác nên lúc này đành gọi thanh tra Tô qua đây phân xử giúp tôi.”
Kiều Quốc Đào nghe thấy vậy không kìm được cơn giận nói: “Thanh tra Tô, sự tình không phải như hắn nói...”
“Đủ rồi, ông không cần phải giải thích!”
“Long tổng nói cái gì thì chính là cái đó, người có thân phận như Long tổng đây cần gì phải hạ thấp thân phận bôi nhọ mấy người Kiều gia thấp hèn các người?"
“Các người thật là to gan dám đắc tội với cả Long tổng, đúng là tự tìm đường chết!”
Sắc mặt Tô Chính Dương tối sầm lớn tiếng răn đe, đánh gãy lời giải thích của Kiều Quốc Đào.
Long Tông Toàn cười ha hả nói: “Tôi muốn đổi trắng thay đen thì nó nhất định phải là đen. Ngược lại tôi muốn đổi đen thành trắng thì nó cũng nhất định phải là trắng."
“Lũ phế vật các người lấy cái gì để đấu với tôi chứ?"
Ông ta nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn mà nói với vẻ mặt đắc ý.
“Là anh ra tay đánh người đúng không? Còn tống tiền Long tổng một trăm triệu? Anh bị tình nghi về việc thực hiện hành vi cố ý gây thương tích đồng thời tống tiền và đe dọa, tôi phải tiến hành bắt giữ anh!” Tô Chính Dương quay đầu đối diện với Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.