• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tuyệt Thế Cường Long (1 Viewer)

  • Chương 271-275

Chương 271 Thần quỷ sợ kẻ ác

Đợi cho Từ Siêu nói xong, Tề Đẳng Nhàn cũng không làm khó anh ta nữa, để cho thủ hạ của anh ta mang anh ta đi.

Thung lũng giết người này là một công trình lớn, cần dùng rất nhiều gỗ và cát, hơn nữa, tập đoàn Kiều thị và tập đoàn Mộc Tử cũng sử dụng nguồn cung ứng từ công ty vật liệu xây dựng của Mã Hồng Tuấn.

Từ An muốn diệt trừ phó đà chủ Mã Hồng Tuấn này, đương nhiên trước tiên phải đánh vào sản nghiệp dưới trướng của ông ta.

Mọi người đều biết công việc xây dựng ở thung lũng giết người bên này là chủ đạo của Tư Bản Thiên Lại, đối phó được Tư Bản Thiên Lại, tự nhiên cũng dễ dàng đối phó với hai con tép là tập đoàn Kiều thị và tập đoàn Mộc Tử.

"Xem ra, vị đà chủ và phó đà chủ đông hải long môn tranh giành rất quyết liệt, còn xuống tay với em vợ của Diệp Phong." Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm.

Tề Đẳng Nhàn thật sự không muốn quản bọn họ đánh chết người ta như thế nào, nhưng nếu làm chậm trễ việc của hắn, vậy hắn sẽ không vui rồi.

"Lát nữa tôi đi anh đào phương đông một chuyến, hi vọng tên ngốc này sẽ biết điều một chút." Tề Đẳng Nhàn cười lạnh.

Đợi cho mấy kẻ gây rối này rời đi, Tề Đẳng Nhàn mới phất phất tay, để cho mọi người yên tâm bắt đầu làm việc, đồng thời hứa sẽ đưa một số tiền để an ủi một số nhân viên bảo vệ bị thương hôm nay.

Một trò khôi hài đến đây đã kết thúc.

Tề Đẳng Nhàn cười với Dương Quan Quan, nói: "Thấy không? Không cần để ý phía trước là long môn gì, cái gì Dương gia Thượng Hải."

"Chỉ cần cô đủ hung ác, ai cũng sẽ sợ cô!"

"Thần quỷ sợ kẻ ác, tôi kêu cô hung như vậy, Dương Phỉ Phỉ còn dám ức hiếp cô sao?"

Dương Quan Quan ngạc nhiên, hung thì hung, nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng rất hung ác, vừa mới ra tay một chút, cô ta có cảm giác da đầu tê dại.

Thành viên long môn bị hắn dọa sợ cũng không phải là không có nguyên nhân, mọi người bị thanh thép đâm trước mặt, ai cũng phải khiếp sợ.

Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn được bồi dưỡng trong nhà tù U đô, bên trong toàn là đại ác nhân, người nào không phải là giết người trong nháy mắt, nếu hắn không hung ác một chút, còn không đã sớm tuyên bố rồi sao?

"Tề tổng, trên người tôi đau quá, tôi có thể xin phép về nhà nghỉ ngơi nửa ngày được không..." Dương Quan Quan chua xót nói.

Cô ta tủi thân nói ra lời này, sợ tên tư bản chó má trực tiếp ép cô ta trở lại công ty tiếp tục mang vết thương ra trận.

Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Được rồi, tình huống hôm nay là tai nạn lao động, tôi đưa cô về nghỉ ngơi."

Hắn đã kiểm tra vết thương trên người Dương Quan Quán rồi, về cơ bản đều là trầy xước, có điều cú đá vào lưng thì nặng hơn, may mà không bị thương đến xương cốt, bôi chút thuốc sẽ khỏi.

"Ừ, cô đừng sợ tôi như vậy, tôi đối với kẻ thù tàn nhẫn như trời đông giá rét, nhưng đối với người trong nhà dịu dàng như gió xuân." Tề Đẳng Nhàn cười nói.

"Được được được!" Dương Quan Quan vội vàng đồng ý, nhưng khi nghĩ đến hình ảnh Tề Đẳng Nhàn vừa rồi, có loại cảm giác không rét mà run, rất dọa người.

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp lái xe đưa Dương Quan Quan về nhà của cô ta, sau đó gánh trọng trách xử lý vết thương.

Dương Quan Quan rất sợ hãi, không dám xuống tay, Tề Đẳng Nhàn cũng không nỡ dùng cồn và thuốc mỡ thoa lên, đau đến mức Dương Quan Quan đau chết đi sống lại.

"Cởi áo." Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

"Hả?!" Dương Quan Quan hoảng sợ, không nhúc nhích.

"Hả cái gì mà hả, cô có thể tự thoa sau lưng à?" Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn hỏi, "Nếu không cởi thì để tôi cởi giúp cô!"

Dương Quan Quan tự kéo áo lên, nói: "Không cần cởi..... kéo lên không phải là được rồi sao?"

Lúc nói lời này, trên mặt cô ta tràn đầy cảnh giác, ánh mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn giống như đề phòng sói dữ.

Tề Đẳng Nhàn ngượng ngùng cười, nói: ""Tùy tiện đi, cô nói có lý, như vậy là được rồi."

Hắn kêu Dương Quan Quan nằm sấp xuống ghế sô pha, sau đó đổ thuốc trị vết thương vào lòng bàn tay, giúp cô ta xoa vết thương ở dưới thắt lưng.

Cảm xúc trên da của Dương Quan Quan rất tốt, da thậm chí còn trắng hơn hầu hết phụ nữ, hơn nữa, vòng eo cũng mềm mại, chạm vào khó tránh làm người ta mất tập trung.

"Đau quá, anh nhẹ chút." Dương Quan Quan thấp giọng nói, cơ thể run rẩy vài cái.

"Lần sau cô gặp phải loại tình huống này, trước tiên thuận theo ý muốn của bọn họ, kéo dài thời gian." Tề Đẳng Nhàn ấn lên thắt lưng mềm yếu không xương của Dương Quan Quan, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Nhưng bọn họ yêu cầu tôi ký hợp đồng! Tôi là thư ký của công ty, nếu tôi ký vào hợp đồng thì cũng có hiệu lực pháp luật." Dương Quan Quan giải thích.

Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói: "Chờ tôi đến nơi trực tiếp xé bỏ không phải là xong rồi à? Chuyện nhỏ như vậy cũng không hiểu, hơn nữa còn là du học sinh, thật ngu ngốc!"

Dương Quan Quan chỉ cảm thấy tủi thân, bản thân bị thương vì công ty, ngược lại còn bị oán trách là không thông minh?

Bàn tay Tề Đẳng Nhàn dán sau thắt lưng Dương Quan Quan vuốt ve qua lại, phát ra tiếng sột soạt, da thịt có cảm xúc nhẵn nhụi, khiến cho hắn bất giác so sánh với Lý Vân Uyển.

"Thư ký Dương, làn da của cô rất tốt!" Tề Đẳng Nhàn nói.

"Anh anh anh......... Anh đừng suy nghĩ lung tung, cứ thành thật bôi thuốc cho tôi đi!" Sắc mặt Dương Quan Quan nháy mắt đỏ bừng, vô cùng khẩn trương nói.

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười, kéo áo của cô xuống nói: "Được rồi, tôi bôi thuốc cho cô rồi, mua ít cao dán về tự dán lên, đừng cúi người cầm vật nặng là được."

Dương Quan Quan ồm ồm nói: "Cảm ơn Tề tổng."

"Đừng khách khí, chúng ta là người cùng hội cùng thuyền!" Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười, nói.

Dương Quan Quan nghe hắn nhắc tới chuyện này, trong lòng lại xấu hổ và giận dữ muốn chết, nói: "Quên chuyện ngày đó đi, ngày đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi!"

"Ngày đó cũng không xảy ra chuyện gì, cô đang nói cái gì vậy?" Tề Đẳng Nhàn kỳ quái nói.

"............" Dương Quan Quan hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống, thật là, chính mình nói vậy để làm gì, không có chuyện gì lại nói như có chuyện gì vậy.

Dương Quan Quan ngập ngừng hỏi: "Hôm nay bọn họ bị anh đối xử thảm như vậy, có thể sẽ tìm cách trả thù lại sao?”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Chờ tôi đi anh đào phương đông một chuyến, tìm vị khách khanh Lục Đông Hải kia, nếu ông ta thức thời thì tốt, còn nếu không thì......."

Dương Quan Quan biết, Tề Đẳng Nhàn hơn phân nửa là lại muốn mở một trận gió tanh mưa máu đây.

"Thư ký Dương, cô có thể ngồi xổm được bao nhiêu kg?" Tề Đẳng Nhàn nhìn Dương Quan Quan đang nằm trên sô pha, không nhịn được hỏi.

"Đại khái có thể khoảng 30kg..... Làm sao vậy?" Dương Quan Quan nghi hoặc nói, cô ta có thói quen tập thể dục.

"Tôi đi trước." Tề Đẳng Nhàn trầm ngâm gật đầu, lại liếc nhìn cô ta một cái, sau đó xoay người rời đi.

Dương Quan Quan sửng sốt, người này không phải là có bệnh đi? Nhưng khi hoàn hồn lại, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận hét lên một tiếng: "Lão biến thái, sớm muộn gì tôi cũng đánh chết anh!"

Cô ta thông qua phản quang của TV mới hiểu được tại sao Tề Đẳng Nhàn lại hỏi một câu quái lạ như, bởi vì, khi cô ta nằm sấp thì độ cong của mông khiến cho người ta xem cũng đủ cả rồi.

Những người không tập luyện, sau khi nằm xuống, thịt mông của họ đều nhũn ra, nhưng nơi này của Dương Quan Quan thì lại đứng thẳng như một ngọn núi.

Chỉ những người thường xuyên ngồi xổm và rèn luyện cơ mông vô cùng bền bỉ, khi nằm sấp mới có thể phơi bày ra độ cao và đường cong kiêu ngạo như vậy.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn ra khỏi nhà của Dương Quan Quan, thì đi thẳng đến trung tâm massage anh đào phương đông, vừa đến cửa thì trông thấy Hoàng Kỳ Bân với vẻ mặt mệt mỏi.
Chương 272 Xe tải.

“Yo, lão Hoàng, làm việc chăm chỉ vậy sao!”

Sau khi nhìn thấy Hoàng Kỳ Bân, Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà bật cười, vị Hoàng công tử này cũng thật là ham chơi màmà.

Hoàng Kỳ Bân bật cười ha ha, nói: “Người anh em, vẫn còn sớm mà, trời còn chưa tối mà anh đã đến dạy người ta kĩ thuật massage rồi sao?”

Tề Đẳng Nhàn chỉ cười ha ha chứ không trả lời.

“Tôi chơi cũng gần đủ rồi, nếu như còn ở lại đây với anh nữa thì sẽ mệt chết mất thôi, tôi đi về nghỉ ngơi trước nhé, anh cứ chơi từ từ nhé. Chi phí có thể tính vào của tôi!” Hoàng Kỳ Bân cười rất hào sảng và nói.

Anh ta vỗ vai Tề Đẳng Nhàn một cái rồi rời đi, quyết định không làm phiền khoảng thời gian vui vẻ tiếp theo của Tề Đẳng Nhàn nữa.

Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười, thật là muốn khuyên Hoàng Kỳ Bân nên tiết chế lại, mặc dù nhân viên massage nước ngoài rất tốt nhưng cũng rất hại thân đó!

“Người trẻ bây giờ…”

Chính vào lúc này, một người phụ nữ trung niên rất có khí chất đi ngang qua cửa trung tâm massage, sau khi liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn và Hoàng Kỳ Bân một cái thì không khỏi lắc đầu, thở dài và rời đi.

Sau khi nhìn thấy người phụ nữ trung niên này, Tề Đẳng Nhàn bỗng ngây người, gương mặt này, sao trông có hơi giống với Lý Vân Uyển thế nhỉ?

Có điều, hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều mà đã đi thẳng vào bên trong trung tâm massage.

“Tôi tìm Lục Đông Hải.” Tề Đẳng Nhàn đứng ở quầy lễ tân và hỏi thẳng luôn.

“Ông Lục đang ở đây, nhưng xin hỏi anh là ai thế ạ?” Cô nhân viên lễ tân hỏi.

“Tôi là ông chủ của Tianlai Capital, Tề Đẳng Nhàn.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Cô nhân viên lễ tân ngay lập tức gọi điện thoại thông báo cho phía trên, sau đó nói: “Anh Tề, mời anh lên tầng năm, ông Lục đang ở trong phòng bao của tầng năm đợi anh ạ.”

Tề Đẳng Nhàn đi thẳng lên tầng năm.

Có rất nhiều thành viên của Long Môn đang đứng trong hành lang của tầng năm, bọn họ ai nấy đều mặc vest đen và mang vẻ mặt lạnh lùng.

Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đến rồi, trong ánh mắt của những người đó không khỏi có thêm vài phần cười nhạo.

Rõ ràng bọn họ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn một mình xông vào hang ổ của kẻ địch như thế này chẳng khác nào là tự tìm đường chết.

Lục Đông Hải là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ông ta mặc một bộ thường phục rộng rãi, cầm một quyển sách trong tay, ngồi trên sofa và đọc sách trong yên lặng.

Lúc Tề Đằng Nhàn bước vào, ông ta còn chẳng thèm ngước mắt lên lấy một cái mà chỉ nhàn nhạt nói: “Mời ngồi!”

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp ngồi xuống sofa, sau đó hắn để ý thấy trong phòng còn có rất nhiều thuộc hạ của Lục Đông Hải nữa, mấy người này ai nấy đều trông rất tháo vát, thuộc vào loại rất giỏi đánh nhau ấy.

“Các hạ là Lục Đông Hải tiên sinh, khách khanh đặc biệt của phân đà Long Môn đúng không?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Lục Đông Hải vài cái rồi mới mở miệng hỏi.

“Tôi chính là Lục Đông Hải, không biết anh Tề đây đến tìm tôi có chuyện gì không?” Lục Đông Hải đặt quyển sách xuống, cười ha ha và nói.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông sai Từ Siêu đến công trường của Tianlai Capital chúng tôi để gây chuyện, bây giờ còn hỏi tôi có chuyện gì à? Có phải não ông có vấn đề rồi không? Có cần tôi giúp ông vỗ vài cái không?”

Sau khi nghe thấy những lời này, Lục Đông Hải bỗng bật cười ha ha, nói: “Thật sự ngày càng có ít người trẻ điên cuồng như cậu đấy, đã biết tôi là khách khanh đặc biệt của Long Môn mà vẫn dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó à?”

Tề Đẳng Nhàn nhướn mày một cách mất kiên nhẫn, nói: “Tôi cho ông một cơ hội.”

“Tôi không cần biết ông chủ của ông là Từ An và Mã Hồng Tuấn xử lí nhau bằng cách nào.”

“Tuy nhiên, đừng có để cuộc chiến của các người liên lụy đến việc làm ăn của tôi, cũng đừng có liên lụy đến những người bên cạnh tôi!”

“Nếu không thì tôi cũng không ngại bóp chết hết mấy tên khiến người khác khó chịu như các người đâu!”

Lục Đông Hải cười phá lên, nói: “Anh bạn trẻ, tôi biết cậu có bản lĩnh, thậm chí còn kiếm được về cho tập đoàn Hướng Thị mười tỷ.”

“Nhưng cậu phải biết… Chỗ này là tỉnh Đông Hải, là thành phố Trung Hải! Ở chỗ này, cậu có biết bốn chữ phân đà Long Môn có nghĩa là gì không?”

“Tôi cho cậu một cơ hội để sắp xếp lại từ ngữ rồi nói chuyện đàng hoàng với tôi.”

Tề Đằng Nhàn hỏi: “Ông muốn chết à?”

Lục Đông Hải lắc đầu, nói: “Con người tôi từ trước đến nay vẫn luôn thích đấu trí, không giống với đám người thô bạo các cậu, tôi không thích động tay động chân.”

“Ở trong căn phòng này có tổng cộng bốn cái máy quay, giám sát cả căn phòng này ba trăm sáu mươi độ không một góc chết!”

“Cậu có thể thử xem việc ra tay với tôi ở chỗ này sẽ có hậu quả như thế nào!”

Tề Đẳng Nhàn cũng đã nhìn thấy rồi, trong căn phòng này quả thực là có máy quay phim.

Loại người có địa vị cao như Lục Đông Hải, nếu như trong trường hợp ông ta chưa làm gì cả mà có người dám tùy tiện ra tay với ông ta, vậy thì phía người ra tay sẽ vô cùng bị động.

Mặc dù Tề Đẳng Nhàn không sợ những thứ này nhưng chuyện cũng chưa đến mức khiến hắn không màng tất cả mà mặc sức đi tàn sát tứ phương.

“Không ngờ ông cũng tinh ranh ra phết đấy, chọn nơi như thế này để gặp mặt tôi, lợi hại lắm!” Tề Đẳng Nhàn không khỏi bật cười, giơ ngón cái lên tán thưởng.

“Cơ mà, ông cảm thấy làm như thế này có tác dụng với tôi sao?”

“Ông cũng đâu thể nào cứ trốn mãi ở nơi có máy quay phim nhỉ?”

“Ông không sợ một ngày nào đó trong lúc đang ngủ thì cổ họng bỗng dưng lạnh toát à?”

Lục Đông Hải phì cười một cái, nói: “Cậu đừng có uy tiếp tôi, chiêu này không có tác dụng gì với tôi đâu, cao thủ trong Long Môn của chúng tôi cũng không phải người ăn chay!”

Sau khi nói xong những lời này, ông ta lại cầm quyển sách lên.

Đúng vào lúc này, điện thoại của Tề Đẳng Nhàn bỗng reo lên, liếc nhìn một cái, là Lý Vân Uyển gọi đến.

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, nếu như Lý Vân Uyển gặp nguy hiểm gì đó thì hắn sẽ giết chết cái lão già Lục Đông Hải này ngay tại chỗ, ai mà thèm quan tâm đến việc có camera giám sát hay không.

“Anh Tề, phía bên công trường xây dựng lại xảy ra chuyện rồi!” Lý Vân Uyển cười khổ và nói.

“Cô không sao chứ?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Tôi không sao, tôi vẫn luôn ở trong công ty mà, tôi cũng chỉ vừa nhận được tin tức nên mới ngay lập tức thông báo cho anh biết đây.” Lý Vân Uyển vội vàng nói.

Tề Đẳng Đàn gật gật đầu, Lý Vân Uyển không sao thì mọi chuyện sẽ dễ nói thôi, còn nếu không thì Lục Đông Hải sẽ ngay lập tức biến thành một cái xác.

Kẻ nào dám lấy Lý Vân Uyển ra để uy hiếp hắn thì hắn sẽ trực tiếp tiễn kẻ đó đi xuống chầu Diêm Vương.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Tề Đẳng Nhàn nói.

Lý Vân Uyển nói: “Bỗng dưng có rất nhiều chiếc xe tải đã đến phía bên công trường xây dựng, những chiếc xe tải đó đã chặn hết đường bên công trường xây dựng rồi, xe của chúng ta cũng không thể ra vào được.”

“Vả lại, sau khi lái những chiếc xe tải đó đến thì tài xế đã biến mất cả rồi, chỉ để lại xe ở đó.”

“Chúng tôi muốn thương lượng một chút nhưng cũng không thể làm gì được!”

Lý Vân Uyển cũng biết rõ rằng bọn họ đã gặp phải những thủ đoạn vô lại rồi nên chỉ có thể gọi điện thoại cho Tề Đẳng Nhàn mà thôi, xem hắn có cách nào có thể giải quyết chuyện này hay không.

Sau khi nghe xong, Tề Đẳng Nhàn bật cười, hắn nói: “Được rồi, tôi biết rồi, cứ cúp máy trước đi đã, tôi sẽ giải quyết chuyện này.”

Lý Vân Uyển dặn dò nói: “Vậy anh cẩn thận một chút, nhất định đừng để bị thương, có chuyện gì thì chúng ta liên lạc bất cứ lúc nào nhé.”

Tề Đẳng Nhàn ừ một một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó nhìn về phía Lục Đông Hải.

Lục Đông Hải vẫn không hề rời mắt khỏi quyển sách trong tay mình, cười mỉm và nói: “Bên công trường xây dựng lại xảy ra chuyện gì rồi à?”

“Ông giở trò đúng không? Ông Lục!” Tề Đẳng Nhàn thở dài một cái, càng nhìn cái tên này càng thấy không thoải mái.

Cầm quyển sách rồi ngồi đó giả vờ làm người đàn ông trung niên mình đầy tri thức phải không?

Lục Đông Hải bình tĩnh nói: “Chỉ đơn giản là tôi hết chỗ để xe nên bảo người đến đỗ xe ở đấy mà thôi!”
Chương 273 Nợ ân tình

“Mặc dù tư bản Thiên Lại không thể được coi là bạn bè của chúng ta, nhưng cũng không tính là kẻ địch của chúng ta. Vì vậy, tôi cảm thấy vẫn nên để cho bẹn họ một con đường sống thì hơn.”

Lục Đông Hải nhìn Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười giảng hòa.

Tề Đẳng Nhàn không nói gì, hắn cũng muốn nghe xem lục Đông Hải rốt cuộc định nói với mình như thế nào.

Lục Đông Hải nói: “Nếu cậu Tề bằng lòng ngưng hẳn tất cả những thương vụ mà cậu hợp tác với Mã Hồng Tuấn, vậy thì mọi mâu thuẫn giữa hai chúng ta coi như chấm dứt tại đây.”

“Trong tương lai, về việc hoạt động của công trường thung lũng giết người, An tiên sinh của chúng tôi có thể cung cấp vật liệu xây dựng, hơn nữa, chúng ta còn có thể thương lượng để đưa ra mức giá tốt nhất.”

“Nếu cậu Tề đồng ý với đề nghị này, tôi sẽ bảo những xe tải kia rời khỏi đây ngay lập tức!”

Tề Đẳng Nhàn nghe xong mấy câu này của Lục Đông Hải thì không nhịn được cười, hắn nói: “Mọi người trên đời này đều hành xử theo kiểu vừa đấm vừa xoa, vậy mà ông vừa mới cho tôi một đấm, bây giờ lại định giáng thêm cú nữa hay sao?”

Lục Đông Hải bình tĩnh nói: “Nếu cậu Tề từ chối đề nghị này của tôi, vậy thì chỉ e rằng những chiếc xe tải kia sẽ chặn ở bên ngoài công trường rất lâu đó!”

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Tôi lo rằng xe tải của ông không chặn lâu như vậy được đâu!”

Lục Đông Hải chỉ cười mà không nói gì, ông ta đã phái khoảng gần hai trăm chiếc xe container hạng nặng tới đỗ ở trước công trường thung lũng giết người.

Đám xe tải đó bao vây kín mít quanh công trường của Tư Bản Thiên Lại, cho dù người thường muốn đi vào cũng phải tìm đường vòng mà đi, chứ đừng nói đến xe chở đồ.

“Tôi cho ông một cơ hội, mau dẹp hết đống xe này đi, nếu ông không làm thì đừng có trách tôi không nhắc nhở trước!” Tề Đẳng Nhàn nói.

Lục Đông Hải nhanh chóng cầm quyển sách mà mình mang tới, thong dong đọc sách.

Sau khi những người có mặt trong căn phòng này nghe thấy lời nói của Tề Đẳng Nhàn đều không kìm lòng nổi mà cười khẩy.

“Hai trăm chiếc xe tải hạng nặng, cho dù cậu có gọi xe tải tới cũng chẳng kéo đi được đâu.”

“Tôi cũng muốn chống mắt lên nhìn xem cậu định không khách khí với chúng tôi kiểu gì, để xem cậu đối phó với đám xe kia thế nào?”

“Xe thì cứ đỗ ở đằng kia, Lục tiên sinh cũng đã nói rõ điều kiện với cậu rồi, nếu như cậu không đồng ý với đề nghị này, vậy thì tự đi mà nghĩ cách đi!”

Những người này đều cảm thấy như mình đã làm khó làm dễ được Tề Đẳng Nhàn, bọn họ cảm thấy chiêu trò này của Lục Đông Hải quả thực là thần cơ diệu toán, người không có đầu óc không thể nào nghĩ ra được.

Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười, hắn nói: “Tôi sẽ khiến hai trăm chiếc xe tải hạng nặng này của các người nát thành bột mịn, sau đó tôi cũng sẽ đánh cho các người kêu cha gọi mẹ, vái trời lạy đất.”

“Dẫu sao thì tôi cũng không thể để các người được đằng chân lân đằng đầu chứ nhỉ?”

“Con người tôi ấy mà, không thể nào chịu ấm ức được.”

Lục Đông Hải nghển cổ lên nhìn, ông ta nói với Tề Đẳng Nhàn: “Xin cứ tự nhiên, nếu cậu có thể làm gì được mấy trăm chiếc xe tải hạng nặng ở bên ngoài công trường, vậy thì tôi đây sẽ đứng yên cho cậu đánh một trận, thế nào?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông chờ đó!”

Nói xong lời này, hắn dứt khoát lấy điện thoại di động của mình ra.

Sau đó bấm máy, gọi điện thoại cho Phó Phong Vân.

Phó Phong Vân đã nhờ hắn đối phó với Vladimir, ông ấy còn đang thiếu hắn một món nợ ân tình, món nợ này không đòi bây giờ thì đến lúc nào mới nên đòi cơ chứ?

“Phó Lão, tôi nghi ngờ có người đang gây ra mối nguy hại cho sự an toàn của quốc gia!” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc thuật lại.

“Cái gì? Là kẻ nào?!” Phó Phong Vân nghe thấy giọng điệu nghiêm chỉnh như vậy của Tề Đẳng Nhàn thì không khỏi kinh ngạc, còn tưởng rằng đã thật sự xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì đó.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tư Bản Thiên Lại của chúng tôi đang trong quá trình thi công Thung Lũng Giết người, đây hẳn sẽ là trung tâm thương mại lớn nhất của tỉnh Đông Hải có phải hay không? Nhưng bây giờ lại có người phái xe tải tới chặn đường thi công của chúng tôi, ông nói xem, đây có phải đang gây trở ngại cho sự phát triển của quốc gia, gây nguy hại đến sự an toàn của quốc gia hay không?”

Phó Phong Vân vô cùng ngạc nhiên, ông ấy còn tưởng rằng chuyện kinh thiên động địa thế nào, thì ra là có người gây phiền phức cho hắn à?

Phó Phong Vân cười khổ, ông ấy nói: “Hình như đúng là có chuyện như vậy nhỉ?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông chính là người nhận được huân chương bảo vệ quốc gia, từng ghi công với đất nước, cũng đâu thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra như vậy phải không nào?”

Phó Phong Vân cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, ông ấy nói: “Được rồi, được rồi, Nhị đương gia, cậu có yêu cầu gì thì cứ việc nói thẳng đi, tôi biết tôi vẫn còn mang ơn cậu, tất nhiên sẽ trả ơn cho cậu!”

Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, lúc này mới nói: “Vậy thì tôi xin phép nói thẳng!”

“Tôi muốn Phó Lão đưa mệnh lệnh xuống phía dưới, phái cho tôi vài người tới đây, bắn nát hết đám xe vây quanh công trường của tôi là được!”

“Yêu cầu này, hẳn là không quá đáng đâu nhỉ?”

Phó Phong Vân trầm ngâm trong giây, ông ấy nghĩ ngợi một phen, Thung Lũng Giết người là một vùng hoang vắng, vả lại đây cũng là nơi tỉnh Đông Hải đang tập trung khai thác giá trị.

Bây giờ có người gây trở ngại cho công việc của Tề Đẳng Nhàn ở Thung Lũng Giết Người để gây rối, tìm đủ mưu hèn kế bẩn gây phiền toái, cũng coi như đang trì hoãn sự phát triển của tỉnh Đông Hải trong tương lai.

Cho dù ông ấy có đích thân ra tay, cũng phải có lý do hợp tình hợp lý mới được.

Quan trọng hơn là, Tề Đẳng Nhàn đã hạ được Vladimir dễ như trở bàn tay, đây quả là một món nợ ân tình rất lớn đối với ông ấy, dẫu sao thì anh ta cũng được mệnh danh là “Vị vua chiến tranh”, tới cả Ngọc Tiểu Long cũng chẳng thể đấu được với anh ta!

“Được chứ, Nhị đương gia cứ đừng chờ một lát là được, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho cơ quan quân đội gần đó nhất, bảo bọn họ tới giải quyết chuyện này.” Phó Phong Vân đáp.

“Vậy tôi xin chờ tin tốt của Phó Lão!” Tề Đẳng Nhàn vui vẻ chào tạm biệt, sau đó ngắt điện thoại.

Phó Phong Vân cũng không phải kẻ nói không giữ lời, ông ấy cầm điện thoại di động, nhập một dãy số, sau đó nói: “Xin hỏi, bên đó có phải sư đoàn tám mươi mốt của thành phố Trung Hải không? Tôi là bộ trưởng bộ quân sự ở Đế Đô, Phó Phong Vân.”

“Xin chào Phó Lão, đây là sư đoàn tám mươi mốt của thành phố Trung Hải, tôi là sư đoàn trưởng Tưởng Thiên Hà, xin ngài ra chỉ thị!” Sau khi nghe thấy tên của Phó Phong Vân, đối phương cũng giật nảy cả mình, lập tức báo cáo tên họ.

Phó Phong Vân thản nhiên hạ mệnh lệnh, bảo Tưởng Thiên Hà dẫn một chiếc xe tăng thiết giáp tới đó giải quyết vấn đề.

Sư đoàn trưởng Tưởng Thiên Hà nghe xong, cao giọng đáp lại: “Vâng, tôi xin hứa sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ!”

Sau khi ngắt điện thoại Tưởng Thiên Hà lập tức triệu tập một đoàn xe tăng thiết giáp, sau đó đi về phía Thung Lũng Giết Người.

“Cậu Tề à, cậu gọi điện xong chưa? Kết quả thế nào rồi?” Lục Đông Hải nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn buông điện thoại bèn cười ha hả mà châm chọc, vẻ mặt vô cùng đáng ghét.

“Chỉ e là bây giờ ông có muốn chuyển xe tải đi cũng không có tác dụng gì nữa rồi.” Tề Đẳng Nhàn mặt lạnh như tiền liếc xéo Lục Đông Hải một cái.

Lục Đông Hải cười cợt: “Được thôi, vậy thì tôi sẽ ngồi đây chờ tin về công trường của cậu, để xem cậu Tề chuyển đống xe này đi như thế nào!”

Ông ta đã tính toán kỹ càng, chuyển nhiều xe như vậy khỏi chỗ này là điều không thể, biện pháp tốt nhất mà Tề Đẳng Nhàn có thể thực hiện, chính là dùng thuốc nổ để phá đường, tiếp tục thi công.

Đương nhiên, nếu Tề Đẳng Nhàn dám dùng thuốc nổ phá xe của ông ta, vậy thì ông ta cũng có cả trăm nghìn cách khiến cho Tề Đẳng Nhàn chịu khổ!

“Chớ có quên mấy lời ông đã nói đấy nhé, một lát nữa tôi còn phải đánh cho ông một trận ra trò để xả giận nữa kìa!”

“Chỉ vì mấy chuyện phiền phức này của ông, tôi đã để phí mất một món nợ ân tình không nhỏ đó!”

“Cho nên bây giờ tôi cực kỳ không vui!”

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn tối sầm, tuy rằng hắn không để ý tới chuyện ân nghĩa với Phó Phong Vân cho lắm, nhưng Lục Đông Hải dám trèo lên đầu lên cổ hắn như vậy, hắn không thể không tức giận được.

Lục Đông Hải cầm sách lên, lật thêm một trang, ông ta cười vô cùng lịch sự, nói rằng: “Tôi đợi trận đòn này của cậu Tề đấy nhé!”

“Nhưng cậu Tề này, cậu có biết không hả?”

“Tôi có thể trở thành khách mời đặc biệt của Long Môn, ngoại trừ có đầu óc nhanh nhạy ra…”

“Tôi cũng biết đôi chút về võ nghệ đó!”

Hai người đang nói chuyện giữa chừng, xe tăng thiết giáp của sư đoàn tám mươi mốt đã đi tới Thung Lũng Giết Người.

Tiếng động cơ của xe thiết giáp vang trời, rung chấn lớn tới nỗi cát sỏi trên mặt đường nảy cả lên!

Đám người làm việc cho Lục Đông Hải đang nhàn nhã trốn trong một góc, nhìn thấy nhiều xe thiết giáp và binh lính đã vũ trang đầy đủ như vậy, bọn họ đều phải trợn mắt há mồm…
Chương 274 Xe tăng mở đường

Tưởng Thiên Hà dẫn đoàn xe giáp đi tới công trường ở Thung Lũng Giết Người, nhìn thấy công trường bị một đám xe tải hạng nặng chắn trước, anh ta bình tĩnh phất tay.

Sau hiệu lệnh này, từng chiếc xe tăng và xe thiết giáp lập tức tập hợp lại theo đội hình trực chiến:

“Hắc Long quân của Hoa Quốc, sư đoàn tám mươi mốt thuộc căn cứ Trung Hải đến đây tiến hành diễn tập!”

“Yêu cầu những chiếc xe đang chặn đường lập tức rời đi, nếu không sẽ bị xử lý theo tội cản trở người thi hành công vụ

Tên đánh xe trốn trong một góc chờ chỉ thị của Lục Đông Hải thấy chuyện này không nhỏ chút nào, bọn họ lập tức đứng dậy, nói rằng: “Xin chào lãnh đạo, chúng tôi sẽ đánh xe đi ngay lập tức, đánh xe đi ngay lập tức!”

Vẻ mặt Tưởng Thiên Hà vô cùng lạnh lùng: “Cho các người một phút, mau chuyển hết xe ở đây đi, nếu không thì đừng trách tôi không thể tình!”

“Cái gì? Một phút sao?”

Người kia lập tức trợn tròn mắt, sao có thể chuyển hai trăm chiếc xe tải đi trong vòng một phút cơ chứ?

Tưởng Thiên Hà nói chỉ cho một phút, đương nhiên là cố ý làm khó bọn họ, Phó Phong Vân cũng đã hạ lệnh bảo anh ta xử lý nghiêm túc, sao anh ta có thể không hiểu vì sao lại có chuyện hoang đường này cơ chứ.

Phó Phong Vân còn nợ Tề Đẳng Nhàn một món nợ ân tình, nếu như biết khéo léo tìm lý do điều động quân đội, vậy thì cũng không tính là lấy việc công làm việc tư.

Dù sao Thung Lũng Giết Người cũng là khu vực tiềm năng mà tỉnh Đông Hải đang chú trọng củng cố phát triển, những người này dùng xe tải chắn đường, có thể coi như đang gây tổn hại đến sự phát triển kinh tế của tỉnh Đông Hải, gây trở ngại đến ích lợi của quốc gia, điều động quân đội cũng không phải chuyện gì đáng trách.

Cho dù có kẻ muốn vin vào chuyện này để ăn vạ, Phó Phong Vân cũng có thể dùng lý do chính đáng để gạt bỏ can hệ một cách nhẹ nhàng, cho nên ông ấy cũng không ngại trả lại món nợ ân tình này cho Tề Đẳng Nhàn.

“Còn mười giây nữa!”

Tưởng Thiên Hà nhìn đồng hồ quân dụng của mình, nhẹ giọng thông báo.

“Năm!”

“Bốn!”

“Ba!”

“Hai!”

Người nọ còn đang định gọi điện thoại để xin chỉ thị Lục Đông Hải, nhưng máy còn chưa kịp kết nối, thời gian một phút đã trôi qua.

“Một!”

Tưởng Thiên Hà mặt mày vô cảm, anh ta giơ tay ra hiệu: “Nhắm vào chướng ngại vật phía trước, dùng toàn lực tấn công, san bằng chỗ này!”

Sau khi nói xong lời này, anh ta lập tức ngồi lại vào buồng lái của xe thiết giáp.

Khẩu pháo của một chiếc xe tăng chậm rãi chuyển động lên, một lát sau, nó nhắm thẳng vào chiếc xe tải hạng nặng gần nhất.

“Đoàng!”

Xe tăng nổ súng, một viên đạn pháo to bằng quả bóng bay vút khỏi nòng súng, nã thẳng vào chiếc xe tải hạng nặng đứng đầu hàng xe, tạo ra một vụ nổ vang trời.

Chiếc xe tải hạng nặng kia nát thành bột mịn ngay tại chỗ, linh kiện nát bét bay tán loạn khắp nơi, rơi xuống hai bên vệ đường.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Từng chiếc xe tăng và xe thiết giáp lần lượt nổ súng, đám xe tải đỗ ở bên đường gặp phải trận oanh tạc lớn, nháy mắt nổ tung.

Xe tăng bắt đầu gia đẩy mạnh tiến công, đi tới trước một vài xác xe đã tan tành, bọn họ trực tiếp dùng bánh xích cán thẳng qua, nghiền nát cả xác xe tải hạng nặng.

Lúc này, cuối cùng tên đánh xe cũng gọi điện được cho Lục Đông Hải.

Lục Đông Hải cầm lấy điện thoại di động, cười đắc chí: “Alo!”

“Đoàng!”

Ngay sau đó, ông ta nghe được một tiếng nổ kinh hồn bạt vía ở đầu bên kia điện thoại.

Đôi con ngươi của Lục Đông Hải lập tức thay đổi, thái độ cực kỳ kinh hãi, ông ta nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, thấp giọng nói: “Cậu đúng là điên rồi, sao cậu dám dùng thuốc nổ phá xe tải của tôi?”

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười, hắn nói: “Ông nói lại lần nữa xem, rốt cuộc là thuốc nổ hay là đạn pháo, nghe cho kỹ một chút!”

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Lục Đông Hải bỗng nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nổ liên tiếp, đinh tai nhức óc, khiến cho ông ta vô cùng khiếp sợ.

“Ngài Lục, xảy ra chuyện lớn rồi, không hiểu sao đoàn xe thiết giáp của sư đoàn tám mươi mốt lại xuất hiện ở chỗ này…”

“Bọn họ nói là muốn diễn tập, sau đó bảo xe tải của chúng ta đã chắn đường của bọn họ.”

“Sư đoàn trưởng của bọn họ đích thân hạ lệnh nổ súng…”

“Xe của chúng ta đang bị pháo xe tăng bắn nát từng cái một!”

Khi gọi điện thoại báo tin này cho Lục Đông Hải, người đánh xe khóc không ra nước mắt, trơ mắt nhìn từng chiếc xe tải hạng nặng bị xe tăng bắn cho tan thành xác pháo.

Một chiếc xe tải hạng nặng này trị giá hai mươi vạn nhân dân tệ, ở đây có khoảng chừng hai trăm chiếc xe tải hạng nặng, sau trận háo này, nếu như không thể ngăn chặn tổn hại kịp thời, bọn họ sẽ phải chịu tổn thất lên đến bốn mươi triệu nhân dân tệ!

Tưởng Thiên Hà nhìn con đường đã bị phá hủy như thật sự lâm vào cảnh chiến tranh, khuôn mặt vẫn vô cảm như cũ. Anh ta hạ lệnh: “Tiếp tục tiến công, xe tải cản đường đều phải bị phá hủy, mau dọn dẹp sạch sẽ con đường này!”

Các chiến sĩ dưới trướng anh ta cũng không ai nói lời nào, lẳng lặng điều khiển từng chiếc xe thiết giáp kia làm theo chỉ thị, khói lửa triền miên, loạn đến nỗi khung cảnh xung quanh như sắp đổ sập đến nơi.

“Cái gì? Cậu nói rõ cho tôi nghe xem nào!”

“Xe tăng của sư đoàn tám mươi mốt chạy đến thung lũng giết người sao?”

“Hơn nữa còn đang phá hủy xe tải của chúng ta ư?”

Gân xanh trên trán Lục Đông Hải giật thình thịch, kinh hãi không thể tả nổi.

Ông ta đã huy động gần như toàn bộ xe tải hạng nặng của mình tới đây, chủ yếu là để cản đường đi qua lại công trường của Tề Đẳng Nhàn, khiến cho xe cộ bên ngoài không thể vào trong.

Ông ta có nằm mơ cũng thể ngờ nổi, Tề Đẳng Nhàn chỉ gọi một cuộc điện thoại đã có thể kéo quân đội vào cuộc, dùng xe tăng và xe thiết giáp tới đây để mở đường cho công trường của hắn, chuyện này thật là khó mà tin được!

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Lục Đông Hải nghe thấy tiếng nổ mạnh không dứt bên tai, còn có cả tiếng bánh xích của xe tăng cán trên mặt đất kẽo cà kẽo kẹt, cái này làm cho hắn trong lúc nhất thời kinh hồn chưa định, không biết nên làm chút cái gì tới giải quyết việc này.

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhã ngồi xuống ghế, nhấc ly trà trên mặt bàn lên nhấp một ngụm.

“Phó Lão quả nhiên là người đáng tin cậy, có thể sắp xếp cho tôi cả một đoàn xe tăng thiết giáp đến đây dẹp loạn chỉ trong thời gian ngắn như vậy!”

“Về sau nếu như ông ấy có chuyện gì cần đến tôi, tôi cũng nên nghĩ đến việc đồng ý với lời thỉnh cầu của ông ấy.”

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn lộ rõ ý cười, hắn cảm thấy thật là sảng khoái.

Có xe tăng và xe thiết giáp mở đường, mới nghĩ thôi đã thấy sướng!

Có đoàn xe tăng ra tay, e rằng hai trăm chiếc xe tải hạng nặng kia sẽ tan tành không sót một xe nào.

Sau chuyện ầm ĩ này, Lục Đông Hải không chiếm được chút lợi nào là điều đương nhiên, ngoài ra, ông ta còn phải nhận tổn thất hai trăm chiếc xe tải hạng nặng, giá trị của chúng hẳn là không dưới bốn mươi triệu nhân dân tệ.

Hơn nữa, sau lần tổn thất này của ông ta, nhân viên trong công ty cũng chẳng tài nào vận chuyển hàng hóa, sau đó khả năng cung ứng hàng hóa không đủ, tổng thiệt hại tính thế nào cũng phải tới cả ngàn vạn tệ!

Trong thời gian chưa đến hai mươi phút, tất cả số xe tải hạng nặng được Lục Đông Hải phái tới đây chắn đường đều đã bị phá hủy hoàn toàn, ngay cả xác xe và linh kiện cũng bị xe tăng nghiền nát hến.

Đám nhân viên làm việc cho Tư Bản Thiên Lại trợn mắt há mồm mà chứng kiến toàn bộ sự việc, không nói nên lời.

Bọn họ đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, chuyện mà Tề tổng này gây ra cũng thật là lớn, có người tìm tới chắn đường đi, hắn cũng có thể gọi cả quân đội tới đây dẹp loạn, phá hết số xe cản đường!

“Tề tổng thật là đỉnh quá đi thôi, vậy mà có thể xử lý chuyện này một cách hoành tráng như vậy, để tôi xem xem về sau còn ai dám tới công trường của chúng ta gây chuyện nữa!”

“Tề tổng thật là oai quá đi, có ông chủ như vậy ở đây, về sau làm gì có ai dám bắt nạt tư bản Thiên Lại chúng ta chứ? Nếu còn dám tới, nói không chừng Tề tổng sẽ đánh nát đầu chó của bọn họ đó?”

“Mẹ nó, bao nhiêu xe thiết giáp như vậy, súng vác vai, đạn lên nòng, thật là khí phách!”

Nhân viên ở Tư Bản Thiên Lại đều cảm thấy nở mày nở mặt, khi nãy công trường bị hai trăm chiếc xe tải hạng nặng bao vây kín mít, bọn họ cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài bó tay chịu trận.

Vậy mà không bao lâu sau, thế cờ bỗng nhiên đảo lộn, mọi chuyện còn diễn tra kịch liệt hơn cả gió bão, lốc xoáy nữa!
Chương 275 Chu sa chưởng

Sau khi được chứng kiến tình hình cụ thể của mấy trăm chiếc xe tải hạng nặng, khuôn mặt Lục Đông Hải lập tức đen như đít nồi.

Ông ta có nằm mơ cũng không thể tưởng được, chỉ với một cuộc điện thoại nho nhỏ, Tề Đẳng Nhàn cũng có thể điều động quân đội tới đây, sau đó nhanh chóng dẹp sạch hai trăm chiếc xe tải hạng nặng của mình!

Bốn mươi triệu tệ cứ như vậy mà bay mất như ném đá trên sông, hơn nữa trong thời gian tới ông ta cũng không thể vận chuyển hàng hóa, điều này sẽ mang đến sự tổn thất lớn hơn nữa.

Lục Đông Hải vốn tưởng rằng đây là một chiêu độc ép cho Tề Đẳng Nhàn đi vào khuôn khổ hoặc là phạm sai lầm không thể cứu vãn. Ông ta chưa từng nghĩ mình đã đào hố tự chôn thân.

Chẳng bao lâu sau, Lục Đông Hải lại nhận được một cuộc điện thoại khác.

“Thưa ông Lục, xin chào ông, tôi là tôi là người phụ trách của tổng cục bảo đảm an toàn dân sự của thành phố Trung Hải…”

“Bởi vì ông đã đưa xe tải đến cản đường, vậy nên sư đoàn tám mươi mốt của chúng tôi đã buộc phải tiến hành dọn dẹp chướng ngại bằng vũ lực.”

“Hiện tại chúng tôi và sư đoàn đang hạch toán lại chi phí đạn dược, sau khi có kết quả cụ thể, chúng tôi hy vọng ngài có thể tới cục an toàn dân sự nộp phần chi phí hao tổn này.”

“Nếu như ông Lục không nộp chi phí đúng hạn, vậy thì cục an toàn dân sự chúng tôi chỉ còn biện pháp cưỡng chế thi hành.”

Cuộc điện thoại này là do người của cục an toàn dân sự Trung Hoa gọi tới, hơn nữa còn yêu cầu ông ta phải trả phí tổn đạn dược của sư đoàn 81!

Lục Đông Hải suýt chút nữa đã tức ói cả máu, xe tải ông ta bị phá tan tành còn chưa tỉnh đến, tổn thất đã lớn như vậy rồi còn phải chi trả cho những kẻ đã phá hoại tài sản của ông ta nữa chứ!

Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Lục Đông Hải một cái, cười nói: “Vui mừng không, bất ngờ không? Ông Lục có muốn điều thêm hai trăm chiếc xe tải hạng nặng tới cho tôi phá nữa không?”

Lục Đông Hải vỗ bàn đứng phắt dậy, tức giận quát: “Tên họ Tề kia, cậu khinh người quá rồi đó!”

Tề Đẳng Nhàn thu lại ý cười trên khuôn mặt, lãnh đạm đáp lại lời ông ta nói: “Ông Lục phái hai trăm chiếc xe tải hạng nặng tới đây phá việc trên công trường của tôi, bây giờ còn trách tôi khinh người hay sao? Thật là buồn cười!”

Sau khi nói xong lời này, hắn bắt đầu đưa tay xắn tay áo của mình.

“Chắc là ông Lục không quên mấy lời mà mình nói khi nãy đâu nhỉ? Nếu như tôi thật sự có thể dẹp yên hay trăm chiếc xe tải hạng nặng của ông, ông sẽ để cho tôi đánh ông một trận, tôi nhớ có đúng hay không nào?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười hỏi.

Lục Đông Hải xé quyển sách mà ông ta cầm trong tay thành hai nửa, một quyển sách dày bốn năm trăm trang bị xé rách trong giây lát, không biết ông ta dùng lực ra làm sao, nhưng cũng có thể thấy được ông ta có sức lực lớn thế nào!

Lục Đông Hải hít vào một hơi thật sâu, lạnh mặt nói với Tề Đẳng Nhàn: “Nếu cậu có bản lĩnh thì bảo quân đội tới đây lần nữa đi, để hộ tống cậu rời khỏi đây một cách bình an vô sự!”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, hắn nói: “Không cần đâu, hạng tôm tép như ông, tôi dùng một bàn tay cũng có thể đánh cho ông kêu cha gọi mẹ rồi.”

Khi nói chuyện, hai ống tay áo của Tề Đẳng Nhàn đều đã được kéo lên tận cẳng tay.

“Lục Đông Hải tôi đây sống nửa đời người chưa từng phải chịu khổ như lúc này! Hai trăm chiếc xe tải hạng nặng trị giá hơn bốn mươi triệu, hôm nay cậu nhất định phải hoàn lại cho tôi không thiếu một đồng nào, nếu không thì hôm nay cậu đừng hòng rời khỏi đây một cách thuận lợi!” Lục Đông Hải gầm lên một tiếng, bàn tay đập thật mạnh lên bàn trà!

Không biết ông ta đã đánh ra chưởng này bằng như thế nào, chiếc bàn trà bốn chân kia bỗng rung lên hai cái, rầm một tiếng, bàn trà bỗng nhiên vỡ thành năm bảy mảnh.

Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, hắn nói: “Chu Sa Chưởng, cũng ra trò đấy nhỉ! Không ngờ loại thủ pháp bí truyền như thế này vẫn còn truyền nhân ở trên đời.”

Chu Sa Chưởng là một môn võ học bí truyền, không giống với Bát Quái Chưởng, Hình Ý Quyền, Thái Cực Quyền hữu danh hữu thực lưu truyền khắp trong dân gian, mà là một bộ pháp ít ai biết đến.

Khi luyện tập Chu Sa Chưởng, người ta cần dùng đến chu sa, hắn không rõ về phương pháp luyện tập cụ thể lắm, nhưng vào năm giờ sáng mỗi ngày, người luyện Chu Sa Chưởng cần phải rời giường thật sớm, nhân lúc sương mù còn dày đặc mà vươn đôi tay ra ngoài cửa sổ.

Tới khi luyện thành được Chu Sa Chưởng, chỉ cần một cú đánh như khi nãy, nếu đánh vào người sống, trên người sẽ xuất hiện một dấu tay đỏ tươi như chu sa.

“Đã biết tôi là truyền nhân của Chu Sa Chưởng còn không mau quỳ xuống đây giơ hai tay chịu trói?” Lục Đông Hải tiến thêm một bước về phía trước, khí thế bừng bừng, tạo ra rung chấn lớn đến nỗi tất cả đèn trong phòng đều lắc lư, như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Đám tay chân dưới trước Lục Đông Hải cũng chạy sang hai bên che cửa sổ, phòng Tề Đẳng Nhàn bỏ trốn.

Tề Đẳng Nhàn bật cười, bất thình lình, cánh tay hắn bỗng trở nên sần sùi, lớp da trên cánh tay nhanh chóng biến thành một màu đen nhẻm khiến cho người ta khiếp sợ, như thể đã biến thành gang.

Lục Đông Hải trợn tròn hai mắt, ông ta thấp giọng nói: “Thiết Sa Chưởng? Chẳng trách cậu tự tin tới như vậy, dám xông tới đây một mình!”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, chân trước tiến lên một bước, sống lưng hơi ngả về sau, thân mình xoay chuyển, tựa như thế rồng cuộn, hắn nói: “Hy vọng ông có thể để tôi tìm thấy đôi chút hứng thú.”

“Bát Quái Chưởng…” Lục Đông Hải nhìn thấy cảnh này, sắc mặt càng khó coi hơn.

Khi nãy Tề Đẳng Nhàn bày ra bàn tay gang, đó là Thiết Sa Chưởng, hơn nữa có thể luyện cho da đổi thành màu đen như vậy, hắn chắc chắn là cao thủ, không thể nghi ngờ!

Lúc này đây, nhìn tư thế của Tề Đẳng Nhàn, rõ ràng là Bát Quái Chưởng!

Lục Đông Hải hiểu rất rõ, chàng trai trẻ đang đứng trước mặt ông ta đây chắc chắn là kẻ không thể khinh nhờn, là một cao thủ trẻ tuổi có cấp bậc tông sư, hai môn võ nghệ đều luyện tới cảnh giới không thể so bì!

“Hừ!”

Lục Đông Hải quyết định đánh đòn phủ đầu, lỗ mũi phì phò mấy hơi, tựa như hơi thở của loài rồng, thân thể bay vèo vèo như mũi tên, phi về phía trước!

Thứ Lục Đông Hải luyện chính là Chu Sa Chưởng, cơ thể ông ta cũng khỏe mạnh. Ở trong mắt Tề Đẳng Nhàn, một chiêu này của ông ta không tinh tế ảo diệu là bao, nhưng lại rất nhanh, rất mạnh, quả là một thằng khỏe chấp mười thằng khôn.

Tề Đẳng Nhàn cũng không có ý định khinh địch, hắn lùi về sau một bước, mũi chân chà xát trên mặt đất, xương sống lưng vặn vẹo, hắn thay đổi vị trí của cơ thể đôi chút, dịch sang bên phải ba tấc.

Trong nháy mắt khi đón lấy một chưởng của Lục Đông Hải, chân trước của hắn ta đứng vững như bàn thạch, sống lưng hắn thả lỏng, ngả gập người ra bên ngoài, tới khi đến giữa không trung bỗng nhiên giật phắt một cái, từng thớ cơ căng cứng lại.

“Uỳnh!”

Lòng bàn chân của hắn nện thẳng vào xương ống đồng của Lục Đông Hải, đỡ được “sát chiêu” thực thụ của ông ta.

“Quả nhiên là luyện thủ pháp Bát Quái Chưởng, một chiêu Hỉ Thước Đặng Chi Phòng này quả là đánh đúng lúc, chưởng lực dồi dào, canh đúng thời điểm, sẽ không vì dùng lực mạnh quá hay nhẹ quá mà làm ảnh hưởng đến sự cân bằng của cơ thể!” Người thạo nghề vừa ra tay đã biết kẻ địch mạnh hay yếu, Lục Đông Hải mới ra chiêu đầu tiên với Tề Đẳng Nhàn đã hiểu ra đối phương là một tay cao thủ hàng thật giá thật, không thể chủ quan được.

Cẳng chân của Lục Đông Hải vừa đáp đất đã dựng thẳng lại ngay lập tức, ông ta phất cánh tay, tiếng gió nghe “vùn vụt”, bàn tay ông ta lao thẳng về phía trước, nhắm thẳng vào yết hầu của Tề Đẳng Nhàn!

Chỉ trong nháy mắt, lòng bàn tay Lục Đông Hải bỗng trở nên đỏ đậm như máu, như thể đã nhuộm chu sa!

Bàn tay Tề Đẳng Nhàn lúc này lại cứng như gang, hắn dan thẳng tay ra trước ngực, đẩy mạnh về phía trước!

“Rầm!”

Đòn mà Lục Đông Hải giáng xuống bị Tề Đẳng Nhàn hất văng ra, lập tức ra đòn “hồi mã thương”, mắt hổ trợn trừng như vị môn thần trong bức họa trước cửa, hắn hô lên một tiếng thật lớn, trả lại một chưởng cho Lục Đông Hải!

Trong nháy mắt khi chưởng này được đánh ra, bàn tay ông ta đỏ như máu, đầu ngón tay trở nên thô ráp tựa như từng cây cà rốt, cả bàn tay sưng to như cái quạt bếp.

Tề Đẳng Nhàn đứng yên tại chỗ, ngọn gió lùa theo đòn đánh của hắn, như thác nước mà ào ào đổ xuống từ cổ áo ông, trong nháy mắt, quần áo của ông ta đã căng phồng do bị nhồi không khí, cả người căng tròn như một tên mập trăm cân.

“Không thú vị chút nào.” Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên nói: “Mạnh mẽ có thừa, nhưng sự mềm dẻo lại không đủ.”

“Ông trở về ôn luyên thêm mười tám năm nữa, có lẽ còn có thể giao thủ với tôi.”

“Chứ chỉ có chừng ấy thì không đủ.”

Nói xong lời này lúc, hắn nhấc cánh tay lên, tựa như một con rắn lớn, nhẹ nhàng kê lên cánh tay của Lục Đông Hải.

Ngay sau đó, bàn tay hắn trườn lên cánh tay của Lục Đông Hải, năm ngón tay mềm như bông chạm vào da thịt ông ta.

Trong nháy mắt khi năm ngón tay này chạm vào da thịt mình, Lục Đông Hải có cảm giác như bị kim đâm, đau đến tận xương tủy!

“Đây là công phu gì vậy?” Lục Đông Hải thấy bản thân mình bị ngón tay hắn giữ chặt, da thịt bắt đầu xuất hiện dấu vết bị dao sắc cứa phải, máu tươi cũng ứa ra liên tục.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom