-
Chương 266-270
Chương 266 Đẹp mắt
"Ngọc tướng quân và hắn đều không có mũi tên nào bắn không trúng bia cả, vậy nên, cuộc thi đấu này, làm sao để xét ai thắng ai thua đây?"
Lúc này có người đột nhiên mở miệng, đặt ra câu hỏi cho bản thân, mà cái này cũng là nghi vấn trong lòng mọi người.
Vẻ mặt Ngọc Tiểu Long vẫn lạnh nhạt như thường, cô nói "Anh thắng, về sau trường bắn cung này anh cứ tùy ý sử dụng!"
Cái cô dùng là cung 360kg, còn cái mà Tề Đẳng Nhân dùng là cung 720kg, hơn nữa tại mũi tên cuối cùng kia, Tề Đẳng Nhân còn trực tiếp bắn nổ bia cách xa hơn 100 bước.
Cô không phải người không chấp nhận được thua cuộc, trực tiếp thừa nhận bản thân kỹ năng không bằng người.
Dùng cung 720kg bắn ra 10 mũi tên, Ngọc Tiểu Long tự nhận bản thân cô không làm được, càng đáng khen hơn chính là hắn giữ vững được tốc độ bắn chính xác.
"Rất tốt, xem ra cô là người dám đánh cược dám nhận thua, ít nhất không phải loại người không chấp nhận nỗi thua cuộc." Tề Đẳng Nhân vừa lòng mà gật đầu, nói.
Ngọc Tiểu Long trực tiếp cầm cây cung 360kg của mình lên, chuẩn bị rời khỏi câu lạc bộ.
Tề Đẳng Nhân lại nói "Ngọc tướng quân nếu có thời gian rảnh, mỗi tuần đến trường bắn chơi một chút đi, vẫn quy tắc cũ, những lúc cô ở đây, sẽ không ai quấy rầy cô."
Ngọc Tiểu Long nghe xong không khỏi giật mình, cô nhíu mày, sau đó cười nhạt.
Cô sao có thể không hiểu những gì Tề Đẳng Nhân đang nghĩ trong lòng, cô là bảng hiệu vàng của câu lạc bộ Thượng Đông, có cô đương nhiên sẽ hấp dẫn nhiều người tới hơn.
Mỗi lần cô tới đây bắn cung, cũng là lúc nhiều hội viên tụ tập tại câu lạc bộ nhất!
"Được thôi!" Ngọc Tiểu Long cũng không phải là người keo kiệt, mặc kệ Tề Đẳng Nhân tính toán cái gì, nhưng cô vẫn dứt khoát gật đầu đồng ý.
Sau khi nói xong lời này, Ngọc Tiểu Long cầm theo cây cung to lớn của mình, phất phất tay, trực tiếp rời đi cùng Long Á Nam.
Ngọc Tiểu Long vừa đi, những người vây xem đương nhiên cũng tản đi, bọn họ tụ tập ở chỗ này, còn không phải là để xem Ngọc Tiểu Long sao?
"Tiểu thư, không nghĩ tới cái tên Tề Đẳng Nhân này thế mà lại lợi hại như vậy, có thể kéo ra cung 720kg, hơn nữa tỉ lệ ghi điểm cũng rất cao." Giọng nói Long Á Nam mang theo vẻ trịnh trọng mà nói.
"Trước đó chúng ta đúng thật là đã đánh giá thấp hắn, chỉ mong Từ Ngạo Tuyết không quá coi thường hắn." Ngọc Tiểu Long lo lắng nói.
Lần đầu tiên trong lòng cô phải thực sự sầu lo, cô lo lắng cho 10 tỷ tài chính mà cô mang về cho Ngọc gia!
Long Á Nam nghe xong khá giật mình, hỏi "Tiểu thư cảm thấy Tề Đẳng Nhân có thể mang đến cho tập đoàn Hướng thị càng nhiều tài chính hơn sao?"
Ngọc Tiểu Long lắc đầu, nói "Tôi không biết…… Chẳng qua hiện tại càng ngày càng bất an, luôn cảm thấy mọi chuyện không ổn lắm!"
"Cho dù muốn quản cũng không quản được nhiều, trước mắt cứ để cho Từ Ngạo Tuyết giành được dự án công trình Cảng nước sâu ở vịnh Đông Hải trước đã."
"Tôi có nhờ người của bộ ngoại giao thông qua quan hệ mời thương nhân Tuyết Quốc đến, hẳn là có thể giúp cô ấy trổ hết tài năng."
Long Á Nam cười nói "Với nền tảng kỹ thuật của vịnh Đông Hải, thì cho dù Từ tổng có thật sự bất cẩn dẫn đến sai lầm, tập đoàn Hướng thị muốn thắng cũng là chuyện cực kỳ khó khăn!"
……
Tề Đẳng Nhân cho người thu dọn bia bắn một chút, sau đó bắt đầu dạy Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan bắn cung.
Lý Vân Uyển khó hiểu nói "Anh không phải thắng Ngọc Tiểu Long rồi sao? Cần gì phải đưa ra điều kiện như vậy, anh sợ sao?"
Tề Đẳng Nhân cười nói "Thật phí cho bối cảnh làm thương nhân từ nhỏ của em, nếu như tôi đuổi cô ấy đi sẽ gây ra tổn thất bao nhiêu, em biết không?"
Lý Vân Uyển sửng sốt, sau khi hiểu ra, cô ấy như suy nghĩ đến cái gì đó, cười nói "Anh đúng là cáo già xảo quyệt, ha ha…… Em hổ thẹn không bằng, để cho cảm xúc lấn át tâm trí!"
Tề Đẳng Nhân đương nhiên không thể nào ngốc đến mức sau khi thắng cuộc thì quay qua nhục nhã Ngọc Tiểu Long, sau đó lại cấm cô đến đây, việc đó thực sự quá ngu ngốc, bản chất là không bước qua được đồng tiền.
Ở thành phố Trung Hải cũng không phải không có câu lạc bộ thể thao khác, lỡ như Ngọc Tiểu Long đến câu lạc bộ khác chơi, vậy không phải hắn sẽ rơi vào tình huống khó xử sao?
Phải biết rằng, sở dĩ câu lạc bộ Thượng Đông nổi tiếng là bởi vì Ngọc Tiểu Long thường xuất hiện ở đây, cô thỉnh thoảng sẽ tới bắn cung, nếu cô không còn tới, lợi nhuận nhất định sẽ giảm một nửa.
"Tề tổng, nếu không thì anh lại đi tìm cô ấy so tài lần nữa đi, để sau khi cô ấy thua thì sẽ phải làm người đại diện cho câu lạc bộ của anh! Cứ như vậy, lợi nhuận sẽ ngùn ngụt kéo đến!" Dương Quan Quan nói.
"Đầu óc kinh doanh của cô đúng là tuyệt hảo." Tề Đẳng Nhân không khỏi bất đắc dĩ cười, giơ ngón cái lên.
Nói chuyện phiếm xong, Tề Đẳng Nhân bắt đầu nghiêm túc dạy kỹ xảo bắn cung cho Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan.
Lý Vân Uyển khá cao chân lại dài, phát triển cân xứng, tư thế lúc cài tên lên cung cũng rất là anh dũng hào sảng, cực kỳ mướt mắt.
Còn Dương Quan Quan …… bản chất cô ta đã thu hút mắt nhìn rồi, tư thế thẳng eo thẳng lưng cài cung, giương cung, nhắm bắn một cách nghiêm túc của cô ta khiến người ta nhìn không rời mắt.
Đặc biệt là lúc cô ta dùng sức kéo dây cung rồi lại buông ra, bật lại, chậc chậc chậc…… Tuy rằng khẳng định là không khoa trương như lúc đánh cầu lông, nhưng cũng đủ làm người ta mãn nhãn.
Tề Đẳng Nhân cảm thấy bản thân có thể đứng xem hai cô gái xinh đẹp này bắn tên suốt một ngày, không ăn cơm cũng được.
Tề Đẳng Nhân vừa thưởng thức dáng người tuyệt đẹp của hai người lúc bắn cung, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Cổ Tân Tư Cơ.
"Nhị đương gia, tìm tôi chuyện gì sao? Có phải có tin tức tốt hay không, đầu tư của tôi có kết quả rồi sao?" Cổ Tân Tư Cơ vui tươi hớn hở hỏi.
"Làm gì có chuyện nhanh như vậy, anh tưởng tôi in tiền sao?!" Tề Đẳng Nhân tức giận nói.
"Ầy……" Cổ Tân Tư Cơ nghẹn ngào một chút, "Ha ha, vậy tìm tôi có chuyện gì, anh cứ nói thẳng?"
Tề Đẳng Nhân nói "Tôi nhớ là anh có một một công ty lớn ở Tuyết Quốc đúng không? Hiện tại đang giao cho con trai anh quản lý hả? Anh nói con trai anh đến thành phố Trung Hải một chuyến đi, để anh ta mở một công ty chi nhánh hay nhà xưởng gì đó đều được"
"Có tôi bảo đảm, chắc chắn các anh có thể kiếm được chút đỉnh."
"Tôi đang cần thu hút tài nguyên nước ngoài."
Cổ Tân Tư Cơ lập tức nói "Không thành vấn đề, chuyện nhỏ này, tôi có thể làm được, anh đừng tìm người khác!"
Ở trong ngục vẫn còn mấy người tội phạm đầu sỏ kinh tế, Cổ Tân Tư Cơ đương nhiên không muốn phần ân tình này bị chia cách, tốt nhất là để một mình một người độc chiếm là được.
"Được, cứ như vậy đi!" Tề Đẳng Nhân nhàn nhạt nói.
Sau khi Cổ Tân Tư Cơ kết thúc cuộc trò chuyện với Tề Đẳng Nhân, lập tức gọi cho con trai Bogdanov của mình một cuộc điện thoại, dặn dò cậu ta nên làm cái gì.
Thời gian suốt buổi chiều trôi qua cực nhàn nhã.
Cho đến khi Lý Vân Uyển nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt cô ấy thay đổi.
"Làm sao vậy?" Tề Đẳng Nhân nhìn Lý Vân Uyển, hỏi.
"Mẹ em đã trở lại!" Lý Vân Uyển cuống quít nói.
"Trở lại thì trở lại thôi, em sao phải kinh hoảng như vậy?" Tề Đẳng Nhân khinh thường hỏi ngược lại.
Lý Vân Uyển bất đắc dĩ cười khổ, nói "Chỉ là tới có hơi đột ngột thôi, có gì đâu, em đi gặp bà ấy một chút! Chờ đến lúc đó lại gọi anh đi gặp bà ấy, em đi đánh tiếng chút!"
Tề Đẳng Nhân cảm thấy người mẹ vợ tương lai này có gì mà đáng sợ như vậy sao? Còn cần phải hỏi thăm đánh tiếng trước? Có phải quá khoa trương hay không!
"Mẹ của Vân Uyển rất mạnh mẽ, anh đừng có mà xem thường, bà ấy như một con hổ có thể cầm theo dao phay đuổi theo ba cô ấy chạy năm con phố đấy!" Dương Quan Quan nhịn không được nhắc nhở một câu.
Tề Đẳng Nhân hết hồn.
Dương Quan Quan hưng phấn nói "Đây là chuẩn bị gặp phụ huynh sao?!"
"Liên quan gì tới cô, cô sao lại nhiều chuyện như vậy?" Tề Đẳng Nhân khó chịu mà hỏi ngược lại.
"Ầy……" Dương Quan Quan tránh không được mà nghẹn lại, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác chua xót là như thế nào?
Tề Đẳng Nhân chờ đến khi Lý Vân Uyển vừa đi, lúc này hắn lại bày ra một nụ cười tư bản cực kỳ tiêu chuẩn với Dương Quan Quan, nói "Thư ký Dương, đi đánh cầu lông cùng tôi một lát, tôi từ sớm đã muốn đánh cầu lông!"
Chương 267 'Xem cầu' văn minh
Dương Quan Quan căn bản không ý thức được tâm tư của một người thuộc giai cấp làm thuê nhận tiền lương phát triển thành ông chủ thuộc giai cấp tư bản như Tề Đẳng Nhân có bao nhiêu hiểm ác, vậy nên cô ta vô cùng vui vẻ đáp ứng lời mời đi đánh cầu lông với hắn.
Vì thế, trong sân cầu lông, Tề Đẳng Nhân gần như mỗi lần đều cố ý đánh cầu rất cao.
Sau đó, Dương Quan Quan sẽ nhảy cao lên, vợt thật mạnh xuống, một cú đánh rất mạnh mẽ.
"Tề tổng, trình độ đánh cầu lông của anh hình như không tốt lắm, giống như một người mới tập chơi vậy, chỉ biết đánh cầu lên cao." Dương Quan Quan không khỏi đắc ý mà nói.
Cô ta đánh thắng Tề Đẳng Nhân vài ván, cảm thấy bản thân cuối cùng cũng có một kỹ năng để đánh bại hắn, nên khó tránh khỏi mà có chút đắc ý.
Vẻ mặt Tề Đẳng Nhân bình thản, cười nói "Đúng vậy, trình độ của cô cao như vậy, sau này nhất định sẽ đánh cầu với cô nhiều hơn, có gì xin cô chỉ điểm."
Dương Quan Quan gật đầu, nói "Đương nhiên là không thành vấn đề, anh dạy tôi chút võ thuật, tôi dạy lại anh chơi cầu lông!"
Khi đang nói chuyện thì Tề Đẳng Nhân phát cầu.
Hắn vung vợt lên, đánh cầu lông bay cao qua lưới ở giữa.
Dương Quan Quan vừa thấy lần này phát cầu cao như vậy, không khỏi lắc đầu, một bước từ xa vọt tới, trợ lực nhảy lên, vung vợt cầu, đánh xuống một cái thật mạnh.
Tề Đẳng Nhân nhìn ngắm cảnh sắc 'núi sông' tráng lệ kia, suýt nữa huýt ra một tiếng huýt sáo, chờ cầu lông bay qua lưới, lúc này mới vụng về mà đỡ lấy, lại đánh trở về một phát cầu cao.
"Anh đánh cầu lông thì hạn chế đừng đánh cầu cao như thế này, nếu không sẽ bị đối thủ dễ dàng bắt được cơ hội đánh lại, rất khó để tiếp được!" Dương Quan Quan nhắc nhở, sau đó nhanh chóng nhảy lấy đà, lại đánh ra một phát cầu hiểm.
Lần này Tề Đẳng Nhân không tiếp được, nhìn tư thế lúc tiếp đất của Dương Quan Quan, cảm thấy trận cầu này có thể đánh hết buổi chiều.
Chỉ là, Dương Quan Quan đánh nhiều phát cầu hiểm như vậy cũng hao phí không ít thể lực, không lâu sau đã mệt đến thở hổn hển.
Dương Quan Quan xua tay từ bỏ, ngồi xuống ghế uống nước, cô đánh cầu với Tề Đẳng Nhân, dành chiến thắng với tỷ số 18-0, làm tâm tình cô thực sự rất vui vẻ.
Cô ta lại nào biết đâu rằng, những lúc cô nghiêm túc đánh cầu, còn Tề Đẳng Nhân thì 'xem cầu' một cách văn minh?
"Tề tổng, trình độ của anh quá kém, không cùng đẳng cấp so với tôi, chơi với một người cùi bắp như anh không thú vị chút nào!" Dương Quan Quan cười đắc ý mà nói.
"Đúng vậy, xem cô đánh cầu cũng là một loại hưởng thụ." Tề Đẳng Nhân cực kỳ nghiêm túc gật đầu nói, nội tâm cũng thực sự nghĩ như vậy.
Tề Đẳng Nhân hoàn toàn không ngại việc mình bị Dương Quan Quan ngược rồi bị chê cùi bắp, thậm chí hắn còn cảm thấy mỗi ngày bị đều thư ký Dương ngược như vậy cũng khá tốt.
Dương Quan Quan vẫn chưa nhận thấy được tâm tư hiểm ác của ông chủ tư bản, cô ta còn vì bản thân chiến thắng được Tề Đẳng Nhân mà đắc ý dào dạt.
Tề Đẳng Nhân còn lợi hại hơn so với Ngọc Tiểu Long, bản thân cô ta lại lợi hại hơn Tề Đẳng Nhân, vậy có phải chứng minh rằng cô ta ở một phương diện nào đó, ít nhất cũng không thua kém gì Ngọc Tiểu Long phải không? Dương Quan Quan rất thỏa mãn mà nghĩ.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Tề Đẳng Nhân và Dương Quan Quan tách ra đến phòng thay đồ thay quần áo, sau đó lại gặp nhau ở trước cửa câu lạc bộ.
Trận mưa to ở bên ngoài đã ngừng, trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi nước mưa.
"Tề tổng, anh trở về kiểu gì, cần tôi lái xe đưa anh về không?" Dương Quan Quan hỏi.
"Vô nghĩa, chứ chẳng lẽ tôi phải đi bộ về? Cô làm thư ký kiểu gì đấy!" Tề Đẳng Nhân dữ dằng nói.
Dương Quan Quan không khỏi rụt cổ lại, cảm thấy hắn đang cố ý trả thù mình vừa rồi ngược hắn một trận, trong lòng không khỏi cảm thấy người đàn ông này bụng dạ hẹp hòi, có hơi thù dai!
Tề Đẳng Nhân tùy tiện ngồi ở ghế sau, Dương Quan Quan lái xe đưa hắn về sơn trang Vân Đỉnh.
"Dương Quan Quan, cô đã là người của Tianlai Capital thì nên làm cho tốt công việc của mình, chỉ cần cô tận tâm tận lực làm việc, tôi bảo đảm cô có thể nhận lợi ích làm cô vừa lòng."
"Đồng thời, cũng bảo đảm cho cô có thể tích góp được trợ lực, đến lúc đó cô trở về Thượng Hải đối đầu với Dương gia cũng không phải là không có khả năng."
Tề Đẳng Nhân dựa vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói.
Dương Quan Quan nghe thế, tinh thần cũng rung lên, nghiêm túc.
Nói "Cảm ơn Tề tổng, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của mình, giúp cho Tianlai Capital càng ngày càng lớn mạnh, sẽ không để anh thất vọng."
Tề Đẳng Nhân nở nụ cười cười, thật ra hắn không quá quan tâm đến được mất của Tianlai Capital, hắn chẳng qua là bị Hướng Đông Tình không trâu bắt chó đi cày mà thôi.
Chẳng qua, Dương Quan Quan thực sự rất cần nền tảng, hơn nữa, hắn cũng thấy được thời điểm khốn cùng của Dương Quan Quan khi đối mặt với Dương gia.
Cho nên, giúp đỡ cô ta chút cũng không có gì.
Ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhân còn lo lắng rằng Lý Vân Uyển không đi làm, bất quá, chờ một lúc sau vẫn thấy cô xuất hiện.
Hôm nay hắn tự mình đến công ty khiến cho rất nhiều nhân viên cấp cao chú ý, không ít nhân viên cấp cao chạy tới chỗ hắn nói bóng nói gió về một vài vấn đề mấu chốt, chẳng qua cuối cùng đều bị hắn thuận miệng lừa gạt cho qua.
Tề Đẳng Nhân mở một cuộc hội nghị nhỏ, chủ yếu là cường điệu để mọi người tập trung chú ý làm việc của mình, những chuyện khác không cần suy nghĩ nhiều, cứ làm cho tốt dự án xây dựng Killing Col, không cho phép xuất hiện bất kỳ sai sót gì.
"Ngày hôm qua nói chuyện với mẹ em thế nào rồi?" Sau khi trở lại văn phòng, Tề Đẳng Nhân hỏi.
"Không suôn sẻ lắm, lần này mẹ em trở về là có mục đích." Vẻ mặt Lý Vân Uyển có hơi không quá thoải mái mà trả lời.
"Sao vậy?" Tề Đẳng Nhân không khỏi sửng sốt, nhíu mày nói.
Lý Vân Uyển cười khổ nói "Bà ấy chuẩn bị giới thiệu cho em một người, nói rằng nếu em kết hôn với người đó sẽ rất có lợi cho sự phát triển sau này của bà ấy!"
Tề Đẳng Nhân có hơi bực bội, nói "Có ý gì chứ? Em không nói với bà ấy rằng em là hoa đã có chủ sao?"
"Nói rồi, nhưng mà bà ấy nói ánh mắt của em chẳng ra gì…… cho dù anh có ưu tú cũng không ưu tú bằng người mà bà ấy giới thiệu cho em." Vẻ mặt Lý Vân Uyển tràn đầy bất đắc dĩ.
"Ha hả!" Tề Đẳng Nhân chỉ là cười lạnh hai tiếng.
Lý Vân Uyển vội vàng nói "Đừng nóng giận mà, em sẽ cố gắng thuyết phục mẹ em chuyện này, đến lúc đó sắp xếp cho hai người một buổi gặp mặt. Bà ấy dù sao cũng là mẹ em, em có thể làm được gì bà ấy chứ?"
Tề Đẳng Nhân ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng hợp lý, lại nghĩ đến người mẹ già của mình, trong lòng lặng lẽ thở dài……
"Mấy ngày nay em không thể ở bên anh được, em phải ở cùng mẹ, dù sao cũng lâu rồi không gặp bà ấy." Lý Vân Uyển nói với Tề Đẳng Nhân.
"Không sao." Tề Đẳng Nhân khẽ gật đầu, duỗi tay ôm eo Lý Vân Uyển đứng lên, chậm rãi đè cô ấy tựa lên vách tường, nhịp tim của Lý Vân Uyển nhanh chóng gia tốc, cái người này, thật sự càng ngày càng to gan lớn mật.
Tề Đẳng Nhân đang chuẩn bị một màn âu yếm thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, ngay đúng lúc này mà lại bị tạm dừng làm hắn gần như nổi trận lôi đình.
Vừa nhìn thấy là Dương Quan Quan gọi tới, hắn cũng chỉ có thể nén lại lửa giận.
Từ sớm hôm nay đã nhận được một vấn đề, nghe nói là có một đám người tự xưng là doanh nhân kinh doanh cát xây dựng đi đến công trường đòi cung cấp cát cho công trường, bên họ không đồng ý, thế là hai bên nổi lên xung đột.
Tề Đẳng Nhân lập tức phái Dương Quan Quan đi qua giải quyết vấn đề này. Cát, đá, bê tông v.v… mà công trường xây dựng bọn họ dùng đều đến từ một công ty mà Diệp Phong giới thiệu.
Tổng giám đốc của công ty này chính là Mã Hồng Tuấn, phó bánh lái của chi nhánh Long Môn tỉnh Đông Hải
Tề Đẳng Nhân cũng không để bụng việc cho Diệp Phong chút mặt mũi này, chỉ là lợi nhuận ngàn vạn mà thôi, cho ai kiếm mà không được, cho nên hắn đã ký vào đơn đặt hàng của công ty này.
"Làm sao vậy?" Tề Đẳng Nhân tiếp nhận điện thoại, hỏi.
"Tề tổng, tình hình có chút mất không chế…… anh nhanh tới đây một chuyến đi!" Dương Quan Quan vội vã nói.
Tề Đẳng Nhân còn từ trong điện thoại đầu bên kia nghe được một chuỗi âm thanh hỗn loạn, hắn nhíu mày nói "Cô chờ tôi tới, còn thì mình trốn đi, đừng để bị thương!"
Sau đó hắn cúp điện thoại, Lý Vân Uyển thúc giục nói "Mau đi đi, đừng để xảy ra chuyện gì!"
"Mỗi lần đều như vậy, tức chết người mà!" Tề Đẳng Nhân trợn trắng mắt.
Lý Vân Uyển không khỏi buồn cười, đúng thật là như thế, mỗi lần Tề Đẳng Nhân cùng cô thân mật là luôn sẽ bị ai đó ngắt quãng.
Cô duỗi tay ôm đầu Tề Đẳng Nhân, dùng đôi môi ướt át để lại vết son môi trên mặt hắn, cười nói "Mau đi đi."
Chương 268 Cặn bã
Lúc này Dương Quan Quan bị một đám người bao vây, bảo vệ ở công trường đều bị những người này đẩy ngã.
"Các người có biết công ty cung hóa cho chúng tôi là nhà nào không? Là công ty vật liệu xây dựng Hồng Mã, ông chủ của vật liệu xây dựng Hồng Mã chính là phó đà chủ tiên sinh Mã Hồng Tuấn đông hải long môn!" Dương Quan Quan có chút khẩn trương nói.
"Người đẹp, đương nhiên chúng tôi biết công ty nào đang cung cấp cho công trường của các cô! Thậm chí tôi rất rõ ràng tập đoàn Mộc Tử giết người ở thung lũng khởi công, ngay cả tập đoàn Kiều thị cũng dùng hàng của vật liệu xây dựng Hồng Mã." Từ Siêu đứng trước mặt Dương Quan Quan, miệng ngậm một điếu thuốc, cười ha ha nói.
Dương Quan Quan không khỏi nhíu mày, tức giận nói: "Các người đã biết còn dám tới gây phiền phức, yêu cầu chúng tôi đổi vật liệu với nhà các người?!"
Sau khi Từ Siêu nghe nói như thế, không khỏi cười lên, những người xung quanh cũng cười ha ha theo anh ta.
"Người đẹp, cô biết công ty chúng tôi là nhà ai không? Công ty chúng tôi là công ty vật liệu xây dựng An Năng, ông chủ là Từ An." Từ Siêu híp mắt cười lạnh nói.
Dương Quan Quan nghe thấy cái tên này, đầu ong ong lên, Từ An, không phải là thiếu đà chủ long môn ở tỉnh Đông Hải sao?!
Ngày hôm qua, cô ta đi mua xe với Tề Đẳng Nhàn, tình cờ gặp con trai của Từ An là Từ Dương ở trung tâm ô tô, hai bên xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng Từ Dương đập vỡ xe mới kết thúc!
Chẳng lẽ, đây là Từ Dương sai người đến đây trả thù?
Chỉ có điều, cô ta nhìn xung quanh nhưng không phát hiện dấu vết của Từ Dương.
Từ Siêu thản nhiên nói: "Hiện tại cô biết vì sao chúng tôi tìm đến công trường của các cô, hi vọng các cô sẽ đổi nhà cấp hàng hóa nhỉ?"
Dương Quan Quan xanh mặt, không nói gì.
Từ Siêu trực tiếp đem một phần hợp đồng đến trước mặt Dương Quan Quan, nói: "Đây là hợp đồng cung ứng hàng hóa của chúng tôi, sau này, công ty chúng tôi cung cấp hàng hóa cho công trường của các cô!"
"Một nhà các cô là thung lũng giết người lớn nhất, đàm phán với các cô xong, tiếp theo chúng tôi đi tìm tập đoàn Mộc Tử và tập đoàn Kiều thị đàm phán."
"Cho nên ký nhanh đi, đừng chậm trễ thời gian làm ăn của chúng tôi!"
Dương Quan Quan mở hợp đồng, bị tức đến suýt ngất đi, giá cát bùn bên trong cao gấp đôi công ty của Mã Hồng Tuấn, giá đá vụn lại cao hơn gấp ba!
Đây căn bản không phải đến hợp tác, mà là đến để giựt tiền, đem cát bùn bán như bán cát vàng sao?!
"Các người đưa ra giá cao như vậy, ai ký với các người hả? Các người tới đây để giựt tiền sao?" Dương Quan Quan tức giận nói.
"Giựt tiền? Các cô khai phá đất giết người ở thung lũng, vậy mới gọi là giựt tiền nhỉ?"
"Các cô kiếm được nhiều như vậy, chia cho chúng tôi nhiều một chút thì có sao?"
"Hơn nữa, công ty chúng tôi cung cấp hàng hóa cho các cô, đảm bảo không còn ai dám tới gây sự!"
"Ai dám tới gây sự, chúng tôi trực tiếp giết người ngay tại chỗ, đảm bảo cho công trường các cô sẽ được xây dựng một cách bình yên."
Từ Siêu đắc ý nở nụ cười, giống như Dương Quan Quan đã bị thuyết phục, thúc giục cô ta ký tên.
Sắc mặt Dương Quan Quan khó coi, nói: "Giá quá cao........"
"Cao? Chúng tôi sẵn lòng chủ động tới cửa cung cấp hàng hóa, đó là may mắn của bất động sản của các cô, có thể giúp quá trình xây dựng của các cô bình yên."
"Cô phải biết rằng một số nhà phát triển cầu xin chúng tôi cung cấp hàng hóa, chúng tôi cũng không có bằng lòng đâu."
Từ Siêu khoanh cánh tay nhìn Dương Quan Quan.
Những người xung quanh cũng bật cười theo, một đám có vẻ cực kỳ ồn ào.
"Đúng vậy, vật liệu của vật liệu xây dựng An Năng chúng tôi là hạng nhất, hơn nữa được bố trí ở chỗ này! Cầm hàng của bọn tôi, ai dám đến gây rối?"
"Vật liệu xây dựng Hồng Mã thì tính là gì, Mã Hồng Tuấn chẳng qua chỉ là một phó đà chủ mà thôi, cũng xứng so với đà chủ Từ An của chúng tôi?"
"Nhanh ký hợp đồng đi, sau này do chúng tôi cung cấp hàng hóa, nếu không, chỉ sợ các cô không thể tiếp tục công việc của mình!"
Dương Quan Quan đen mặt nói: "Các người đây là mua bán bằng vũ lực, còn dám đến công trường chúng tôi gây rối, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Từ Siêu xua tay áo, cười nói: "Đừng nha, giá này cao, cũng không phải chúng ta không thể đàm phán!"
Dương Quan Quan cảm thấy nhiều hơn một chuyện chi bằng ít đi một chuyện, nếu giá cả của đối phương thật sự hợp lý, cũng không phải không thể hợp tác.
Từ Siêu nói: "Tôi giảm giá gấp đôi cho cô thì sao? Nhưng tôi có một điều kiện........."
"Chính là hôm nay cô đi theo tôi, ngủ với tôi một đêm."
"Thậm chí chúng tôi có thể nâng giá cao một chút, toàn bộ lợi nhuận từ giá chênh lệch trung gian tặng cho cô."
Sau khi nói xong lời này, trong mắt hắn phả ra một tia lục quang giống như sói, thẳng tắp nhìn chằm chằm bộ ngực no đủ của Dương Quan Quan bên trong áo sơ mi xanh.
Dương Quan Quan chỉ cảm thấy một trận chán ghét và ghê tởm, hung hăng nhíu mày, lạnh lùng nói: "Cút, lập tức cút cho tôi, nếu còn không cút, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát!"
"Ha ha ha, báo cảnh sát? Cô cảm thấy báo cảnh sát có ích gì sao? Nếu không thì báo cảnh sát thử xem, xem bọn họ cử người đến không?"
"Chúng tôi đã sớm chào hỏi trước, cho dù cô có gọi nổ điện thoại cũng không có tác dụng gì."
"Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Anh Siêu của chúng tôi cho cô cơ hội, cô còn không quỳ xuống cảm ơn, lại còn dám từ chối?"
Dương Quan Quan không khỏi hoảng sợ đứng dậy, bọn người này vô pháp vô thiên, còn không để pháp luật vào mắt sao?
Cô ta ý thức được bản thân suy nghĩ quá đơn giản, bọn người kia chính là người của đông hải long môn, những thủ đoạn bình thường sao có thể dọa được bọn họ?!
"Làm sao bây giờ, hiện tại mình nên làm cái gì bây giờ? Bình tĩnh, mình phải bình tĩnh......." Dương Quan Quan không ngừng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh.
Từ Siêu cười gằn đi đến, nói: "Cô không muốn ký? Được..... Vậy trước tiên cho cô nếm thử chút mùi vị của các anh trai, chờ sau khi cô nếm được mùi vị này muốn ngừng mà không được, thì sẽ không từ chối nữa đúng không?"
Đầu Dương Quan Quan nháy mắt nổ tung, đây rõ như ban ngày, người này lại dám làm loại chuyện này với mình?!
Sau khi Dương Quan Quan phục hồi tinh thần, xoay người bỏ chạy.
Còn chưa chạy được hai bước, Từ Siêu vươn tay trực tiếp túm lấy mái tóc dài sau gáy, đau đến mức khiến cô ta hét thảm một tiếng.
"Con đàn bà thối, cho cô mặt mũi cô còn dám vứt đi? Kêu cô đi hầu hạ thì rất mất mặt sao? Rõ ràng là vinh hạnh của cô!"
"Còn dám chạy? Cô chạy một cái cho ông đây xem?!"
Sau khi Từ Siêu kéo tóc Dương Quan Quan thì hung hăng đá một cước lên lưng cô ta, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có.
Dương Quan Quan đau đến gào thét, Từ Siêu cũng buông lỏng tóc của cô ta, cô ta bị một cước bay thẳng về phía trước, loạng choạng hơn hai mét, ngã xuống đống cát, đau đến xương cốt muốn nứt ra.
"Hôm nay sẽ cho cô biết cái gì gọi là vô pháp vô thiên!" Từ Siêu hừ lạnh một tiếng, vươn tay cởi áo khoác, cười gằn đến chỗ Dương Quan Quan.
Thủ hạ dưới tay của Từ Siêu cũng cười lên.
"Hôm nay anh Siêu có hứng, mọi người có thể đến xem náo nhiệt."
"Khó thấy được anh Siêu có hứng như vậy, lần trước anh Siêu làm như vậy đã là nửa tháng trước!"
"Hơn phân nửa là vì người phụ nữ này ngực to, nên khiến anh Siêu tương đối hứng thú đi?"
"Mọi người cược lần này anh Siêu có thể kiên trì bao lâu? Tao cảm thấy nhiều nhất là hai mươi phút, tao cược một ngàn tệ!"
"Tao cược sáu trăm, ba mươi phút!"
"Tao hai ngàn, cược anh Siêu được mười phút!"
Dương Quan Quan nghe thấy nhóm người này lại coi đây là niềm vui, da đầu không khỏi run lên, bọn người kia quả thật chính là một đám cặn bã!
Từ Siêu cười ha ha, quay đầy trêu đùa: "Cược mười phút, đứng ra cho ông đây, lát nữa nếu ông đây vượt hơn mười phút, đá nát mông mày!"
Bọn họ lại được một trận cười ha ha.
Ngay lúc này, tiếng động cơ ô tô gầm rú truyền đến, vừa quay đầu thì thấy một chiếc xe Volkswagen lao thẳng tới đây!
Những người xung quanh sợ đến mức vội vàng tránh né, chỉ có Từ Siêu chưa phục hồi tinh thần, trơ mắt nhìn chiếc xe Volkswagen càng lúc càng đến gần mình...
Chương 269 Quá tàn nhẫn
Từ Siêu hoàn toàn không nghĩ tới phía sau lại có một chiếc xe lao về phía mình, đám thủ hạ đều đã né tránh, nhưng anh ta còn chưa phục hồi tinh thần.
"Rầm!"
Chiếc xe đâm mạnh vào anh ta, sau đó cả người anh ta bay ra ngoài!
Miệng Từ Siêu phát ra tiếng kêu thảm thiết, đầu óc trống rỗng, bay ra xa năm sáu mét, sau đó phịch một tiếng đâm vào một đống cát.
Cũng may vận khí tốt, lúc rơi xuống đất có đống cát giảm lực va chạm, nếu không lần này cho dù anh ta không chết cũng phải tàn phế.
Cửa xe mở ra, Tề Đẳng Nhàn bước xuống xe, hùng hùng hổ hổ nói: "Mẹ nó, đúng là xui xẻo, hôm nay mới lấy ra từ cửa hàng sửa xe, mẹ nó bây giờ lại phải sửa!"
Chiếc xe này đúng là chiếc Phaeton bị tông vào đuôi xe trước đó, hôm nay vừa mới mang về, nhưng hiện tại, đầu xe bị móp méo, cản xe cũng bị biến dạng.
Đám thủ hạ của Từ Siêu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tề Đẳng Nhàn, một câu cũng không nói được, đầu óc ong ong, vẫn chưa hoàn hồn.
Khi Dương Quan Quan nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đến thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, kích động đến suýt nữa phát khóc, nói: "Tề tổng, anh đến rồi..."
Âm thanh cô ta cực kỳ ủy khuất, có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
"Từ từ đứng dậy, đừng gấp, xem chỗ nào đau." Tề Đẳng Nhàn đưa tay về phía Dương Quan Quan, khi kéo cô ta lên thì thuận tay đỡ thắt lưng của cô ta.
Cả người Dương Quan Quan đều là bụi bặm và cát, sau lưng còn có một dấu chân, tất chân bị cát ma sát đến rách mấy lỗ, nhìn dáng vẻ này, có chút cảm giác ham muốn thuần túy...
Dương Quan Quan cố nén nước mắt nói: "Thắt lưng... Thắt lưng đau quá, vừa rồi tôi bị hắn đá một cái."
"Không có việc gì, không có việc gì, không tổn thương đến xương cốt." Tay Tề Đẳng Nhàn sờ sờ, yên tâm, sau đó phủi đất trên người giúp cô ta.
Sau khi phủi hai cái, hắn mới cảm thấy không được thích hợp, ách, đây chính là một người phụ nữ, bản thân giúp cô ta phủi đất trước mặt nhiều người như vậy, thật sự là không thích hợp!
Lúc này, những người kia cuối cùng cũng hồi thần lại, một số người trước tiên xông tới chỗ Từ Siêu ở đống cát, những người còn lại đều vây quanh Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan.
Tề Đẳng Nhàn nhìn trên đùi Dương Quan Quan không ít vết thương, còn rách da chảy máu, bộ âu phục chỉnh tề cũng bẩn, trong lòng không khỏi tức giận.
Nếu thư ký Dương xảy ra chuyện gì không hay, về sau hắn làm sao xem bóng đá văn minh(*) đây?
(*): một từ thông dụng trên Internet, ban đầu có nghĩa là kêu gọi người hâm mộ xem trận đấu một cách văn minh trong các trận bóng, giờ đây nó đã trở thành một thuật ngữ Internet phổ biến và ý nghĩa của nó được dùng để bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với bộ ngực tương đối lớn của phụ nữ.
"Tạp chủng, mày dám lái xe đụng vào anh Siêu của bọn tao, mày có biết anh Siêu là ai không?"
"Thằng nhóc con, mày lái Passat kiêu ngạo nhỉ, dám đụng anh Siêu của bọn tao! Hôm nay, tao sẽ khiến mày lết ra ngoài."
"Ngay cả anh Siêu còn dám động, chẳng lẽ không biết anh Siêu bọn tao là cháu đà chủ sao? Hôm nay cho dù là Thiên Vương lão tử đến đây cũng không thể cứu được mày."
Đám thủ hạ của Từ Siêu đột nhiên trở nên ồn ào, thể hiện sự tức giận của bản thân.
Trong mắt bọn họ Từ Siêu chính là đại ca, từ trước đến nay chỉ có Từ Siêu ức hiếp người khác, làm sao có thể bị người khác ức hiếp?
Nhưng vừa rồi, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp lái xe đâm thẳng vào Từ Siêu!
Vừa rồi Tề Đẳng Nhàn lái xe đâm Từ Siêu không chút lưu tình, vẫn đạp chân ga, nếu không phải tốc độ không đủ, cho dù có đống cát kia giảm xóc cũng đủ đâm chết Từ Siêu.
"Mẹ mày thật dông dài!" Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng, tiện tay từ bên trong đống vật liệu xây dựng lấy ra một thanh thép to bằng cánh tay.
Hắn quay người lại nâng tay lên, thanh thép thẳng tắp đánh vào mặt người đang nói chuyện, phịch một tiếng, khuôn mặt nở thành hoa đào.
Người này cũng không rên một tiếng, đã ngã xuống tại chỗ, không biết sống chết.
"Mày, mày còn dám động thủ!"
Lại có một người hô lên, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn tàn nhẫn như vậy, bị vây quanh còn dám động thủ.
Tề Đẳng Nhàn không nói hai lời, nhấc thanh thép trong tay đánh một người khác!
"Ầm!"
Thanh thép kia kêu ầm ầm, trực tiếp bị uốn cong.
Người vừa nói hét thảm một tiếng, ôm đầu gục trên mặt đất, máu trên đỉnh đầu tuôn ra ào ào giống như không cần tiền, máu chảy không ngừng.
Lần này Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đánh vỡ hộp sọ của tên này.
Dương Quan Quan thấy một màn như vậy, sợ tới mức hai chân nhũn ra, mới vừa rồi còn đau đến hầm hừ, hiện tại ngay cả tiếng hít thở cũng từ từ nhẹ xuống...
Tề Đẳng Nhàn này quá dọa người, mới đụng bay Từ Siêu, tiếp đó dùng thép đánh hai lần, một người bị đập nát xương mặt không biết sống chết, người còn lại bị đập đến vỡ sọ chảy máu...
Nói tóm lại chính là quá tàn nhẫn!
"Còn ai muốn lên nữa không?" Tề Đẳng Nhàn vừa cầm thanh thép uốn cong vừa nhìn đám người lạnh lùng hỏi.
Những người có mặt ở đây đều là thành viên của phân đà đông hải long môn, ngày thường cũng từng thấy những cảnh tượng máu me, nhưng lúc này đây bọn họ lại bị Tề Đẳng Nhàn làm cho khiếp sợ đến một câu cũng không dám nói.
Vẻ ngoài Tề Đẳng Nhàn ác nghiệt, hơn nữa thủ đoạn lại tàn nhẫn, quả thật khiến bọn họ chấn động.
"Ai ức hiếp cô, chỉ ra cho tôi, tôi sẽ xử lý hắn." Tề Đẳng Nhàn nhàn nhã nói với Dương Quan Quan.
"Tề tổng.... Nếu không thì quên đi? Tôi... Tôi không sao, anh xuống tay quá nặng, đánh chết người thì..." Dương Quan Quan hoảng sợ nói.
Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày, tiếp đó hỏi: "Nghe không hiểu tiếng người sao?"
Dương Quan Quan sợ tới mức run run một cái, chỉ tay vào hai ba người, nói: "Hắn, hắn còn có hắn... còn có Từ Siêu vừa mới bị anh đâm bay, hắn đánh tôi, còn.... còn... còn muốn cưỡng hiếp tôi..."
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn trầm xuống, nhìn ba người trước mặt nói: "Lại đây nhận chết."
"Mẹ kiếp, giả vờ cái gì mà giả vờ, mày thật sự cho rằng mình rất lợi hại đúng không?"
"Các anh em kề vai sát cánh, chúng ta nhiều người còn sợ hắn ta sao? Cùng giết chết hắn đi!"
"Thành viên Long Môn chúng ta là loại người có thể bị làm nhục sao? Các anh em giết chết hắn!"
Ba người này đều gầm lên giận dữ, hét to anh em kề vai sát cánh.
Trong nháy mắt Tề Đẳng Nhàn nghe tiếng bọn họ thì vứt thanh thép trên tay đi, nhặt một thanh thép khác ước chừng khoảng một mét năm sáu, giơ tay ném như ném lao ra ngoài!
"Phanh!"
Người lúc nãy còn đang nói chuyện bị đánh trúng vào bụng, cả người đều bị quán tính của thanh thép đánh bay, bay xa vài mét, lúc này mới rơi thật mạnh xuống đất, thanh thép kia xuyên qua bụng hắn ta, máu sau lưng chảy đầm đìa dài đến mấy chục cen-ti-mét..
Những người vừa rồi còn rục rịch chuẩn bị động thủ theo bọn họ phút chốc bị làm cho khiếp sợ, cả người chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, kinh khủng đến cả người đều nổi lên một tầng da gà.
Dương Quan Quan sợ tới mức trực tiếp che kín hai mắt, hình ảnh kinh khủng như vậy, xem nữa có lẽ cả đêm sẽ ngủ không yên.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn giải quyết xong một người, hắn tiện tay cầm lấy một cây gỗ thô như cổ tay, đi tới trước mặt một người khác, giơ tay vung lên!
"Ầm!"
Cây gỗ nện thẳng lên ngực người này, đồng thời khi người đàn ông này bay lên, cây gỗ bị vỡ tung, có thể tưởng tượng là dùng bao nhiêu lực!
Người này bay ra ước chừng sáu mét, lúc này mới giống quả hồ lô lăn trên mặt đất, từ trong miệng phun ra máu đen, liên tục rên rỉ đau đớn..
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn vừa rơi trên người cuối cùng, người này lập tức quỳ xuống, kêu khóc nói: "Tôi sai rồi, cô Dương, tôi thật sự sai rồi!"
"Mới vừa rồi tôi không nên nói những lời đó, xin hãy tha thứ cho tôi..."
"Tôi không phải người, tôi là súc sinh! Cô không cần chấp nhặt với một súc sinh!"
Vừa nói chuyện, hắn ta vừa bắt đầu tát mạnh miệng của bản thân!
Chương 270 Sợ mất mật
Thủ đoạn của Tề Đẳng Nhàn thật sự làm cho những người này sợ hãi.
Một người cuối cùng này, thậm chí trực tiếp quỳ xuống, bắt đầu nhận lỗi với Dương Quan Quan, tự vả miệng mình.
Những người xung quanh cũng mím chặt miệng mình, vẻ mặt hoảng sợ.
Bọn họ thật đúng là lần đầu tiên gặp người hung ác như vậy, ra tay quá tàn nhẫn!
"Vậy cô tha thứ cho hắn sao?" Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Dương Quan Quan một cái, hỏi.
"Tôi cảm thấy cũng gần giống như vậy đi........" Sắc mặt Dương Quan Quan xanh mét nói, âm thanh không khỏi có chút run run.
Vì vậy, Tề Đẳng Nhàn không giải quyết người cuối cùng trong ba người, nhún vai nói: "Nếu cô đã tha thứ cho hắn, vậy tạm thời bỏ qua cho hắn!"
Sau khi nói xong lời này, hắn nhìn về phía thủ hạ của Từ Siêu, thản nhiên nói: "Các người có ai muốn thử nữa không? Đứng ra, bao nhiêu người cũng được."
Nhìn đồng đội của mình bị Tề Đẳng Nhàn ra tay đánh thành bộ dạng này, làm sao còn có người dám đứng ra?
Lúc này Từ Siêu đã được mấy tên thủ hạ nâng lên, anh ta bị xe đụng phải nhưng được đống cát giảm xóc nên vết thương không quá nghiêm trọng.
"Đồ chó, mày có biết bọn tao là ai không, dám lái xe đụng tao hả?!" Thấy thuộc hạ của mình bị đánh thê thảm như vậy, Từ Siêu không nhịn được phẫn nộ rống lên.
"Tôi nhớ vừa rồi cô nói hắn ta đánh cô!" Tề Đẳng Nhàn quay đầu nói với Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan do dự gật đầu, sở dĩ do dự là vì sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Tề Đẳng Nhàn với những người kia, cô ta có chút sợ hãi.
Từ Siêu cười lạnh nói: "Là tao thì sao?"
"Đà chủ Từ An tiên sinh đông hải long môn để bọn tao đến gặp tụi mày bàn chuyện làm ăn, tụi mày lại không biết tốt xấu sao?"
"Ngại giá cả cao từ chối? Cho tụi mày giá gấp hai gấp ba đã rất nhân từ, chỉ bằng việc hợp tác với Mã Hồng Tuấn cũng đủ khiến tụi mày chết một trăm lần!"
Dương Quan Quan ho khan một tiếng, nói: "Anh bớt tranh cãi đi, tôi sợ lát nữa ông chủ chúng tôi đánh chết anh."
Từ Siêu sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: "Đúng vậy, vừa rồi hắn thiếu chút nữa lái xe đâm chết tôi!"
Đang nói chuyện, anh ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đi tới trước mặt mình.
"Nhóc con, vừa mới đụng tao là bởi vì mày không biết tình hình!"
"Hiện tại, tao nói cho mày biết tao là người của phân đà đà chủ Từ An đông hải long môn, mày còn dám động đến tao sao?"
"Mày đụng đến một sợi lông của tao, tao sẽ cho cả nhà mày chôn cùng!"
"Không tin thì có thể thử xem."
Từ Siêu kiêu ngạo nói, lật con át chủ bài lên.
Anh ta đã gặp qua rất nhiều tình huống tương tự, đối phương mạnh hơn mình, nhưng thường sau khi anh ta lật con át chủ bài này ra, mặc kệ đối phương lợi hại đến cỡ nào đều ngay lập tức teo trứng.
"Thế nào, sao không nói đi? Sự kiêu ngạo khi đánh thủ hạ của tao đâu rồi?"
"Hiện tại, quỳ xuống cho bố mày!"
Từ Siêu tự cảm thấy dọa được Tề Đẳng Nhàn nên ăn nói rất ngang ngược.
Giây tiếp theo, Tề Đẳng Nhàn đột nhiên vươn tay nắm cổ áo quật mạnh xuống đất.
"Phù phù!"
Cả người Từ Siêu trực tiếp gục trên mặt đất, anh ta vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nói: "Mày dám! Tao chính là cháu đà chủ Từ An, mày dám động vào tao?!"
"Mày đi hỏi Từ Dương xem tao thu thập hắn như thế nào?" Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn không đợi Từ Siêu đứng dậy đã đạp một cước lên thắt lưng anh ta!
Đây là vị trí Từ Siêu vừa mới đá vào Dương Quan Quan, cho nên, hiện tại hắn giẫm lên cũng là vị trí đó.
Nhưng mà, một cước này của hắn mạnh hơn rất nhiều.
"Răng rắc!"
Một tiếng giòn vang truyền đến, miệng Từ Siêu phát ra tiếng kêu như heo bị giết.
Tiếng kêu đau đớn theo sau là một tiếng giòn vang, toàn thân anh ta đều run rẩy, vô cùng đau đớn.
Đám thủ hạ nhìn Từ Siêu bị dọa đến sợ hãi thì không nhịn được nhắm mắt, cả người đều run run.
Có người ném ống thép trong tay xuống, xoay người bỏ chạy, la khóc nói: "Mẹ, con mặc kệ, con không phải thành viên long môn, con muốn về nhà!"
Một người này chạy kéo theo những người khác bị dọa mất mật cũng ném người trong tay chạy theo, một đám gào khóc thảm thiết nói bản thân phải rời khỏi long môn.
Tề Đẳng Nhàn quá tàn nhẫn suýt nữa hù chết bọn họ.
"Này này này, đừng đi." Tề Đẳng Nhàn cũng gọi một tiếng.
Chỉ có điều bọn họ không nghe, sao họ có thể ở lại? Vẫn chạy như cũ.
Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, bước lên nhặt một cây thép cầm trong tay, ném ra ngoài như ném lao!
"Phốc!"
Thanh thép đâm xuống mặt đất trước mắt mấy người chạy trốn, khiến mấy người này cực kỳ hoảng sợ.
Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Mọi người có thể chạy nhưng phải mang người bị thương nặng này theo, nếu không đưa đến bệnh viện, bọn họ thật sự sẽ chết."
Lúc này bọn họ mới hoàn hồi, sau đó bắt đầu ba chân bốn cẳng di chuyển những người bị thương.
Từ Siêu nhìn suýt nữa hộc máu, bản thân mang theo ba mươi người, hơn nữa đều tương đối có năng lực nhưng lại bị Tề Đẳng Nhàn dọa thành bộ dạng này, quả thật là phế vật!
"Mày xem, long môn các người rất giỏi còn không phải bị tao dọa thành bộ dạng này sao?" Tề Đẳng Nhàn đá đá Từ Siêu nằm trên mặt đất, hỏi.
Từ Siêu không nói gì, với lại cột sống bị Tề Đẳng Nhàn giẫm gãy, nửa đời sau nhất định chỉ có thể là một phế nhân.
Dương Quan Quan hoảng sợ nói: "Tề tổng, không phải anh định giết hắn chứ?"
"Sao có thể, tôi cũng không phải tội phạm giết người, sao có thể giết người chứ?" Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm hỏi ngược lại.
"Ách......." Dương Quan Quan không dám trả lời, vừa rồi chính mắt cô ta nhìn thấy mấy đòn vừa rồi như là muốn giết người.
Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn tới đây trong lòng đã mang theo tức giận, dù sao hắn vừa định điều chỉnh quan hệ với Lý Vân Uyển, kết quả bị những người không biết tốt xấu quấy rầy.
Dù sao người quấy rầy hắn và Lý Vân Uyển hầu như đều không một ai có kết cục tốt.
Tề Đẳng Nhàn đá Từ Siêu một cước, nói: "Nói đi, là ai kêu mày đến? Nói ra thì tao có thể thả mày đi."
Vẻ mặt Từ Siêu u ám nói: "Tao còn cần ai kêu đến?"
"Không nói? Cũng tốt, vậy để xương cốt mày nát hết." Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
Khuôn mặt u ám của Từ Siêu đột nhiên trở nên chua xót, vội vàng nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi.....”
Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, nói: "Nói nhanh, tao không có hứng thú ở đây dây dưa với mày."
Tề Siêu nói: "Là đà chủ Từ An của chúng tôi chuẩn bị đối phó với phó đà chủ Mã Hồng Tuấn, cho nên chuẩn bị bắt tay vào một ít sản nghiệp dưới quyền của Mã Hồng Tuấn."
"Kêu chúng tôi bày mưu tính kế, là đà chủ khách khanh Lục Đông Hải."
"Tôi..... tôi chỉ là nhận mệnh lệnh của bọn họ làm việc, một con cá linh tinh, ngài buông tha cho tôi đi........."
Nói xong lời cuối cùng, Từ Siêu không còn chút kiên cường nào, thậm chí âm thanh còn mang theo chút nức nở, hoàn toàn không còn chút khí chất ngang ngược.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười nói: "Có thể tìm được vị khách khanh Lục Đông Hải này ở đâu?"
"Lục tiên sinh mở một trung tâm massage tên là anh đào phương đông, ngài có thể tới đó tìm ông ta." Từ Siêu run lẩy bẩy nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì ngẩn ra, này thật không khéo, hai ngày trước hắn còn bị tên Hoàng Kỳ Bân kia mang đến anh đào phương đông massage đây!
Hướng tới tình hữu nghị giữa các quốc gia, Tề Đẳng Nhàn còn rất nghiêm túc chỉ điểm phương pháp massage cho hai vị kỹ sư quốc tế.
"Ngọc tướng quân và hắn đều không có mũi tên nào bắn không trúng bia cả, vậy nên, cuộc thi đấu này, làm sao để xét ai thắng ai thua đây?"
Lúc này có người đột nhiên mở miệng, đặt ra câu hỏi cho bản thân, mà cái này cũng là nghi vấn trong lòng mọi người.
Vẻ mặt Ngọc Tiểu Long vẫn lạnh nhạt như thường, cô nói "Anh thắng, về sau trường bắn cung này anh cứ tùy ý sử dụng!"
Cái cô dùng là cung 360kg, còn cái mà Tề Đẳng Nhân dùng là cung 720kg, hơn nữa tại mũi tên cuối cùng kia, Tề Đẳng Nhân còn trực tiếp bắn nổ bia cách xa hơn 100 bước.
Cô không phải người không chấp nhận được thua cuộc, trực tiếp thừa nhận bản thân kỹ năng không bằng người.
Dùng cung 720kg bắn ra 10 mũi tên, Ngọc Tiểu Long tự nhận bản thân cô không làm được, càng đáng khen hơn chính là hắn giữ vững được tốc độ bắn chính xác.
"Rất tốt, xem ra cô là người dám đánh cược dám nhận thua, ít nhất không phải loại người không chấp nhận nỗi thua cuộc." Tề Đẳng Nhân vừa lòng mà gật đầu, nói.
Ngọc Tiểu Long trực tiếp cầm cây cung 360kg của mình lên, chuẩn bị rời khỏi câu lạc bộ.
Tề Đẳng Nhân lại nói "Ngọc tướng quân nếu có thời gian rảnh, mỗi tuần đến trường bắn chơi một chút đi, vẫn quy tắc cũ, những lúc cô ở đây, sẽ không ai quấy rầy cô."
Ngọc Tiểu Long nghe xong không khỏi giật mình, cô nhíu mày, sau đó cười nhạt.
Cô sao có thể không hiểu những gì Tề Đẳng Nhân đang nghĩ trong lòng, cô là bảng hiệu vàng của câu lạc bộ Thượng Đông, có cô đương nhiên sẽ hấp dẫn nhiều người tới hơn.
Mỗi lần cô tới đây bắn cung, cũng là lúc nhiều hội viên tụ tập tại câu lạc bộ nhất!
"Được thôi!" Ngọc Tiểu Long cũng không phải là người keo kiệt, mặc kệ Tề Đẳng Nhân tính toán cái gì, nhưng cô vẫn dứt khoát gật đầu đồng ý.
Sau khi nói xong lời này, Ngọc Tiểu Long cầm theo cây cung to lớn của mình, phất phất tay, trực tiếp rời đi cùng Long Á Nam.
Ngọc Tiểu Long vừa đi, những người vây xem đương nhiên cũng tản đi, bọn họ tụ tập ở chỗ này, còn không phải là để xem Ngọc Tiểu Long sao?
"Tiểu thư, không nghĩ tới cái tên Tề Đẳng Nhân này thế mà lại lợi hại như vậy, có thể kéo ra cung 720kg, hơn nữa tỉ lệ ghi điểm cũng rất cao." Giọng nói Long Á Nam mang theo vẻ trịnh trọng mà nói.
"Trước đó chúng ta đúng thật là đã đánh giá thấp hắn, chỉ mong Từ Ngạo Tuyết không quá coi thường hắn." Ngọc Tiểu Long lo lắng nói.
Lần đầu tiên trong lòng cô phải thực sự sầu lo, cô lo lắng cho 10 tỷ tài chính mà cô mang về cho Ngọc gia!
Long Á Nam nghe xong khá giật mình, hỏi "Tiểu thư cảm thấy Tề Đẳng Nhân có thể mang đến cho tập đoàn Hướng thị càng nhiều tài chính hơn sao?"
Ngọc Tiểu Long lắc đầu, nói "Tôi không biết…… Chẳng qua hiện tại càng ngày càng bất an, luôn cảm thấy mọi chuyện không ổn lắm!"
"Cho dù muốn quản cũng không quản được nhiều, trước mắt cứ để cho Từ Ngạo Tuyết giành được dự án công trình Cảng nước sâu ở vịnh Đông Hải trước đã."
"Tôi có nhờ người của bộ ngoại giao thông qua quan hệ mời thương nhân Tuyết Quốc đến, hẳn là có thể giúp cô ấy trổ hết tài năng."
Long Á Nam cười nói "Với nền tảng kỹ thuật của vịnh Đông Hải, thì cho dù Từ tổng có thật sự bất cẩn dẫn đến sai lầm, tập đoàn Hướng thị muốn thắng cũng là chuyện cực kỳ khó khăn!"
……
Tề Đẳng Nhân cho người thu dọn bia bắn một chút, sau đó bắt đầu dạy Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan bắn cung.
Lý Vân Uyển khó hiểu nói "Anh không phải thắng Ngọc Tiểu Long rồi sao? Cần gì phải đưa ra điều kiện như vậy, anh sợ sao?"
Tề Đẳng Nhân cười nói "Thật phí cho bối cảnh làm thương nhân từ nhỏ của em, nếu như tôi đuổi cô ấy đi sẽ gây ra tổn thất bao nhiêu, em biết không?"
Lý Vân Uyển sửng sốt, sau khi hiểu ra, cô ấy như suy nghĩ đến cái gì đó, cười nói "Anh đúng là cáo già xảo quyệt, ha ha…… Em hổ thẹn không bằng, để cho cảm xúc lấn át tâm trí!"
Tề Đẳng Nhân đương nhiên không thể nào ngốc đến mức sau khi thắng cuộc thì quay qua nhục nhã Ngọc Tiểu Long, sau đó lại cấm cô đến đây, việc đó thực sự quá ngu ngốc, bản chất là không bước qua được đồng tiền.
Ở thành phố Trung Hải cũng không phải không có câu lạc bộ thể thao khác, lỡ như Ngọc Tiểu Long đến câu lạc bộ khác chơi, vậy không phải hắn sẽ rơi vào tình huống khó xử sao?
Phải biết rằng, sở dĩ câu lạc bộ Thượng Đông nổi tiếng là bởi vì Ngọc Tiểu Long thường xuất hiện ở đây, cô thỉnh thoảng sẽ tới bắn cung, nếu cô không còn tới, lợi nhuận nhất định sẽ giảm một nửa.
"Tề tổng, nếu không thì anh lại đi tìm cô ấy so tài lần nữa đi, để sau khi cô ấy thua thì sẽ phải làm người đại diện cho câu lạc bộ của anh! Cứ như vậy, lợi nhuận sẽ ngùn ngụt kéo đến!" Dương Quan Quan nói.
"Đầu óc kinh doanh của cô đúng là tuyệt hảo." Tề Đẳng Nhân không khỏi bất đắc dĩ cười, giơ ngón cái lên.
Nói chuyện phiếm xong, Tề Đẳng Nhân bắt đầu nghiêm túc dạy kỹ xảo bắn cung cho Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan.
Lý Vân Uyển khá cao chân lại dài, phát triển cân xứng, tư thế lúc cài tên lên cung cũng rất là anh dũng hào sảng, cực kỳ mướt mắt.
Còn Dương Quan Quan …… bản chất cô ta đã thu hút mắt nhìn rồi, tư thế thẳng eo thẳng lưng cài cung, giương cung, nhắm bắn một cách nghiêm túc của cô ta khiến người ta nhìn không rời mắt.
Đặc biệt là lúc cô ta dùng sức kéo dây cung rồi lại buông ra, bật lại, chậc chậc chậc…… Tuy rằng khẳng định là không khoa trương như lúc đánh cầu lông, nhưng cũng đủ làm người ta mãn nhãn.
Tề Đẳng Nhân cảm thấy bản thân có thể đứng xem hai cô gái xinh đẹp này bắn tên suốt một ngày, không ăn cơm cũng được.
Tề Đẳng Nhân vừa thưởng thức dáng người tuyệt đẹp của hai người lúc bắn cung, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Cổ Tân Tư Cơ.
"Nhị đương gia, tìm tôi chuyện gì sao? Có phải có tin tức tốt hay không, đầu tư của tôi có kết quả rồi sao?" Cổ Tân Tư Cơ vui tươi hớn hở hỏi.
"Làm gì có chuyện nhanh như vậy, anh tưởng tôi in tiền sao?!" Tề Đẳng Nhân tức giận nói.
"Ầy……" Cổ Tân Tư Cơ nghẹn ngào một chút, "Ha ha, vậy tìm tôi có chuyện gì, anh cứ nói thẳng?"
Tề Đẳng Nhân nói "Tôi nhớ là anh có một một công ty lớn ở Tuyết Quốc đúng không? Hiện tại đang giao cho con trai anh quản lý hả? Anh nói con trai anh đến thành phố Trung Hải một chuyến đi, để anh ta mở một công ty chi nhánh hay nhà xưởng gì đó đều được"
"Có tôi bảo đảm, chắc chắn các anh có thể kiếm được chút đỉnh."
"Tôi đang cần thu hút tài nguyên nước ngoài."
Cổ Tân Tư Cơ lập tức nói "Không thành vấn đề, chuyện nhỏ này, tôi có thể làm được, anh đừng tìm người khác!"
Ở trong ngục vẫn còn mấy người tội phạm đầu sỏ kinh tế, Cổ Tân Tư Cơ đương nhiên không muốn phần ân tình này bị chia cách, tốt nhất là để một mình một người độc chiếm là được.
"Được, cứ như vậy đi!" Tề Đẳng Nhân nhàn nhạt nói.
Sau khi Cổ Tân Tư Cơ kết thúc cuộc trò chuyện với Tề Đẳng Nhân, lập tức gọi cho con trai Bogdanov của mình một cuộc điện thoại, dặn dò cậu ta nên làm cái gì.
Thời gian suốt buổi chiều trôi qua cực nhàn nhã.
Cho đến khi Lý Vân Uyển nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt cô ấy thay đổi.
"Làm sao vậy?" Tề Đẳng Nhân nhìn Lý Vân Uyển, hỏi.
"Mẹ em đã trở lại!" Lý Vân Uyển cuống quít nói.
"Trở lại thì trở lại thôi, em sao phải kinh hoảng như vậy?" Tề Đẳng Nhân khinh thường hỏi ngược lại.
Lý Vân Uyển bất đắc dĩ cười khổ, nói "Chỉ là tới có hơi đột ngột thôi, có gì đâu, em đi gặp bà ấy một chút! Chờ đến lúc đó lại gọi anh đi gặp bà ấy, em đi đánh tiếng chút!"
Tề Đẳng Nhân cảm thấy người mẹ vợ tương lai này có gì mà đáng sợ như vậy sao? Còn cần phải hỏi thăm đánh tiếng trước? Có phải quá khoa trương hay không!
"Mẹ của Vân Uyển rất mạnh mẽ, anh đừng có mà xem thường, bà ấy như một con hổ có thể cầm theo dao phay đuổi theo ba cô ấy chạy năm con phố đấy!" Dương Quan Quan nhịn không được nhắc nhở một câu.
Tề Đẳng Nhân hết hồn.
Dương Quan Quan hưng phấn nói "Đây là chuẩn bị gặp phụ huynh sao?!"
"Liên quan gì tới cô, cô sao lại nhiều chuyện như vậy?" Tề Đẳng Nhân khó chịu mà hỏi ngược lại.
"Ầy……" Dương Quan Quan tránh không được mà nghẹn lại, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác chua xót là như thế nào?
Tề Đẳng Nhân chờ đến khi Lý Vân Uyển vừa đi, lúc này hắn lại bày ra một nụ cười tư bản cực kỳ tiêu chuẩn với Dương Quan Quan, nói "Thư ký Dương, đi đánh cầu lông cùng tôi một lát, tôi từ sớm đã muốn đánh cầu lông!"
Chương 267 'Xem cầu' văn minh
Dương Quan Quan căn bản không ý thức được tâm tư của một người thuộc giai cấp làm thuê nhận tiền lương phát triển thành ông chủ thuộc giai cấp tư bản như Tề Đẳng Nhân có bao nhiêu hiểm ác, vậy nên cô ta vô cùng vui vẻ đáp ứng lời mời đi đánh cầu lông với hắn.
Vì thế, trong sân cầu lông, Tề Đẳng Nhân gần như mỗi lần đều cố ý đánh cầu rất cao.
Sau đó, Dương Quan Quan sẽ nhảy cao lên, vợt thật mạnh xuống, một cú đánh rất mạnh mẽ.
"Tề tổng, trình độ đánh cầu lông của anh hình như không tốt lắm, giống như một người mới tập chơi vậy, chỉ biết đánh cầu lên cao." Dương Quan Quan không khỏi đắc ý mà nói.
Cô ta đánh thắng Tề Đẳng Nhân vài ván, cảm thấy bản thân cuối cùng cũng có một kỹ năng để đánh bại hắn, nên khó tránh khỏi mà có chút đắc ý.
Vẻ mặt Tề Đẳng Nhân bình thản, cười nói "Đúng vậy, trình độ của cô cao như vậy, sau này nhất định sẽ đánh cầu với cô nhiều hơn, có gì xin cô chỉ điểm."
Dương Quan Quan gật đầu, nói "Đương nhiên là không thành vấn đề, anh dạy tôi chút võ thuật, tôi dạy lại anh chơi cầu lông!"
Khi đang nói chuyện thì Tề Đẳng Nhân phát cầu.
Hắn vung vợt lên, đánh cầu lông bay cao qua lưới ở giữa.
Dương Quan Quan vừa thấy lần này phát cầu cao như vậy, không khỏi lắc đầu, một bước từ xa vọt tới, trợ lực nhảy lên, vung vợt cầu, đánh xuống một cái thật mạnh.
Tề Đẳng Nhân nhìn ngắm cảnh sắc 'núi sông' tráng lệ kia, suýt nữa huýt ra một tiếng huýt sáo, chờ cầu lông bay qua lưới, lúc này mới vụng về mà đỡ lấy, lại đánh trở về một phát cầu cao.
"Anh đánh cầu lông thì hạn chế đừng đánh cầu cao như thế này, nếu không sẽ bị đối thủ dễ dàng bắt được cơ hội đánh lại, rất khó để tiếp được!" Dương Quan Quan nhắc nhở, sau đó nhanh chóng nhảy lấy đà, lại đánh ra một phát cầu hiểm.
Lần này Tề Đẳng Nhân không tiếp được, nhìn tư thế lúc tiếp đất của Dương Quan Quan, cảm thấy trận cầu này có thể đánh hết buổi chiều.
Chỉ là, Dương Quan Quan đánh nhiều phát cầu hiểm như vậy cũng hao phí không ít thể lực, không lâu sau đã mệt đến thở hổn hển.
Dương Quan Quan xua tay từ bỏ, ngồi xuống ghế uống nước, cô đánh cầu với Tề Đẳng Nhân, dành chiến thắng với tỷ số 18-0, làm tâm tình cô thực sự rất vui vẻ.
Cô ta lại nào biết đâu rằng, những lúc cô nghiêm túc đánh cầu, còn Tề Đẳng Nhân thì 'xem cầu' một cách văn minh?
"Tề tổng, trình độ của anh quá kém, không cùng đẳng cấp so với tôi, chơi với một người cùi bắp như anh không thú vị chút nào!" Dương Quan Quan cười đắc ý mà nói.
"Đúng vậy, xem cô đánh cầu cũng là một loại hưởng thụ." Tề Đẳng Nhân cực kỳ nghiêm túc gật đầu nói, nội tâm cũng thực sự nghĩ như vậy.
Tề Đẳng Nhân hoàn toàn không ngại việc mình bị Dương Quan Quan ngược rồi bị chê cùi bắp, thậm chí hắn còn cảm thấy mỗi ngày bị đều thư ký Dương ngược như vậy cũng khá tốt.
Dương Quan Quan vẫn chưa nhận thấy được tâm tư hiểm ác của ông chủ tư bản, cô ta còn vì bản thân chiến thắng được Tề Đẳng Nhân mà đắc ý dào dạt.
Tề Đẳng Nhân còn lợi hại hơn so với Ngọc Tiểu Long, bản thân cô ta lại lợi hại hơn Tề Đẳng Nhân, vậy có phải chứng minh rằng cô ta ở một phương diện nào đó, ít nhất cũng không thua kém gì Ngọc Tiểu Long phải không? Dương Quan Quan rất thỏa mãn mà nghĩ.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Tề Đẳng Nhân và Dương Quan Quan tách ra đến phòng thay đồ thay quần áo, sau đó lại gặp nhau ở trước cửa câu lạc bộ.
Trận mưa to ở bên ngoài đã ngừng, trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi nước mưa.
"Tề tổng, anh trở về kiểu gì, cần tôi lái xe đưa anh về không?" Dương Quan Quan hỏi.
"Vô nghĩa, chứ chẳng lẽ tôi phải đi bộ về? Cô làm thư ký kiểu gì đấy!" Tề Đẳng Nhân dữ dằng nói.
Dương Quan Quan không khỏi rụt cổ lại, cảm thấy hắn đang cố ý trả thù mình vừa rồi ngược hắn một trận, trong lòng không khỏi cảm thấy người đàn ông này bụng dạ hẹp hòi, có hơi thù dai!
Tề Đẳng Nhân tùy tiện ngồi ở ghế sau, Dương Quan Quan lái xe đưa hắn về sơn trang Vân Đỉnh.
"Dương Quan Quan, cô đã là người của Tianlai Capital thì nên làm cho tốt công việc của mình, chỉ cần cô tận tâm tận lực làm việc, tôi bảo đảm cô có thể nhận lợi ích làm cô vừa lòng."
"Đồng thời, cũng bảo đảm cho cô có thể tích góp được trợ lực, đến lúc đó cô trở về Thượng Hải đối đầu với Dương gia cũng không phải là không có khả năng."
Tề Đẳng Nhân dựa vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói.
Dương Quan Quan nghe thế, tinh thần cũng rung lên, nghiêm túc.
Nói "Cảm ơn Tề tổng, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của mình, giúp cho Tianlai Capital càng ngày càng lớn mạnh, sẽ không để anh thất vọng."
Tề Đẳng Nhân nở nụ cười cười, thật ra hắn không quá quan tâm đến được mất của Tianlai Capital, hắn chẳng qua là bị Hướng Đông Tình không trâu bắt chó đi cày mà thôi.
Chẳng qua, Dương Quan Quan thực sự rất cần nền tảng, hơn nữa, hắn cũng thấy được thời điểm khốn cùng của Dương Quan Quan khi đối mặt với Dương gia.
Cho nên, giúp đỡ cô ta chút cũng không có gì.
Ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhân còn lo lắng rằng Lý Vân Uyển không đi làm, bất quá, chờ một lúc sau vẫn thấy cô xuất hiện.
Hôm nay hắn tự mình đến công ty khiến cho rất nhiều nhân viên cấp cao chú ý, không ít nhân viên cấp cao chạy tới chỗ hắn nói bóng nói gió về một vài vấn đề mấu chốt, chẳng qua cuối cùng đều bị hắn thuận miệng lừa gạt cho qua.
Tề Đẳng Nhân mở một cuộc hội nghị nhỏ, chủ yếu là cường điệu để mọi người tập trung chú ý làm việc của mình, những chuyện khác không cần suy nghĩ nhiều, cứ làm cho tốt dự án xây dựng Killing Col, không cho phép xuất hiện bất kỳ sai sót gì.
"Ngày hôm qua nói chuyện với mẹ em thế nào rồi?" Sau khi trở lại văn phòng, Tề Đẳng Nhân hỏi.
"Không suôn sẻ lắm, lần này mẹ em trở về là có mục đích." Vẻ mặt Lý Vân Uyển có hơi không quá thoải mái mà trả lời.
"Sao vậy?" Tề Đẳng Nhân không khỏi sửng sốt, nhíu mày nói.
Lý Vân Uyển cười khổ nói "Bà ấy chuẩn bị giới thiệu cho em một người, nói rằng nếu em kết hôn với người đó sẽ rất có lợi cho sự phát triển sau này của bà ấy!"
Tề Đẳng Nhân có hơi bực bội, nói "Có ý gì chứ? Em không nói với bà ấy rằng em là hoa đã có chủ sao?"
"Nói rồi, nhưng mà bà ấy nói ánh mắt của em chẳng ra gì…… cho dù anh có ưu tú cũng không ưu tú bằng người mà bà ấy giới thiệu cho em." Vẻ mặt Lý Vân Uyển tràn đầy bất đắc dĩ.
"Ha hả!" Tề Đẳng Nhân chỉ là cười lạnh hai tiếng.
Lý Vân Uyển vội vàng nói "Đừng nóng giận mà, em sẽ cố gắng thuyết phục mẹ em chuyện này, đến lúc đó sắp xếp cho hai người một buổi gặp mặt. Bà ấy dù sao cũng là mẹ em, em có thể làm được gì bà ấy chứ?"
Tề Đẳng Nhân ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng hợp lý, lại nghĩ đến người mẹ già của mình, trong lòng lặng lẽ thở dài……
"Mấy ngày nay em không thể ở bên anh được, em phải ở cùng mẹ, dù sao cũng lâu rồi không gặp bà ấy." Lý Vân Uyển nói với Tề Đẳng Nhân.
"Không sao." Tề Đẳng Nhân khẽ gật đầu, duỗi tay ôm eo Lý Vân Uyển đứng lên, chậm rãi đè cô ấy tựa lên vách tường, nhịp tim của Lý Vân Uyển nhanh chóng gia tốc, cái người này, thật sự càng ngày càng to gan lớn mật.
Tề Đẳng Nhân đang chuẩn bị một màn âu yếm thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, ngay đúng lúc này mà lại bị tạm dừng làm hắn gần như nổi trận lôi đình.
Vừa nhìn thấy là Dương Quan Quan gọi tới, hắn cũng chỉ có thể nén lại lửa giận.
Từ sớm hôm nay đã nhận được một vấn đề, nghe nói là có một đám người tự xưng là doanh nhân kinh doanh cát xây dựng đi đến công trường đòi cung cấp cát cho công trường, bên họ không đồng ý, thế là hai bên nổi lên xung đột.
Tề Đẳng Nhân lập tức phái Dương Quan Quan đi qua giải quyết vấn đề này. Cát, đá, bê tông v.v… mà công trường xây dựng bọn họ dùng đều đến từ một công ty mà Diệp Phong giới thiệu.
Tổng giám đốc của công ty này chính là Mã Hồng Tuấn, phó bánh lái của chi nhánh Long Môn tỉnh Đông Hải
Tề Đẳng Nhân cũng không để bụng việc cho Diệp Phong chút mặt mũi này, chỉ là lợi nhuận ngàn vạn mà thôi, cho ai kiếm mà không được, cho nên hắn đã ký vào đơn đặt hàng của công ty này.
"Làm sao vậy?" Tề Đẳng Nhân tiếp nhận điện thoại, hỏi.
"Tề tổng, tình hình có chút mất không chế…… anh nhanh tới đây một chuyến đi!" Dương Quan Quan vội vã nói.
Tề Đẳng Nhân còn từ trong điện thoại đầu bên kia nghe được một chuỗi âm thanh hỗn loạn, hắn nhíu mày nói "Cô chờ tôi tới, còn thì mình trốn đi, đừng để bị thương!"
Sau đó hắn cúp điện thoại, Lý Vân Uyển thúc giục nói "Mau đi đi, đừng để xảy ra chuyện gì!"
"Mỗi lần đều như vậy, tức chết người mà!" Tề Đẳng Nhân trợn trắng mắt.
Lý Vân Uyển không khỏi buồn cười, đúng thật là như thế, mỗi lần Tề Đẳng Nhân cùng cô thân mật là luôn sẽ bị ai đó ngắt quãng.
Cô duỗi tay ôm đầu Tề Đẳng Nhân, dùng đôi môi ướt át để lại vết son môi trên mặt hắn, cười nói "Mau đi đi."
Chương 268 Cặn bã
Lúc này Dương Quan Quan bị một đám người bao vây, bảo vệ ở công trường đều bị những người này đẩy ngã.
"Các người có biết công ty cung hóa cho chúng tôi là nhà nào không? Là công ty vật liệu xây dựng Hồng Mã, ông chủ của vật liệu xây dựng Hồng Mã chính là phó đà chủ tiên sinh Mã Hồng Tuấn đông hải long môn!" Dương Quan Quan có chút khẩn trương nói.
"Người đẹp, đương nhiên chúng tôi biết công ty nào đang cung cấp cho công trường của các cô! Thậm chí tôi rất rõ ràng tập đoàn Mộc Tử giết người ở thung lũng khởi công, ngay cả tập đoàn Kiều thị cũng dùng hàng của vật liệu xây dựng Hồng Mã." Từ Siêu đứng trước mặt Dương Quan Quan, miệng ngậm một điếu thuốc, cười ha ha nói.
Dương Quan Quan không khỏi nhíu mày, tức giận nói: "Các người đã biết còn dám tới gây phiền phức, yêu cầu chúng tôi đổi vật liệu với nhà các người?!"
Sau khi Từ Siêu nghe nói như thế, không khỏi cười lên, những người xung quanh cũng cười ha ha theo anh ta.
"Người đẹp, cô biết công ty chúng tôi là nhà ai không? Công ty chúng tôi là công ty vật liệu xây dựng An Năng, ông chủ là Từ An." Từ Siêu híp mắt cười lạnh nói.
Dương Quan Quan nghe thấy cái tên này, đầu ong ong lên, Từ An, không phải là thiếu đà chủ long môn ở tỉnh Đông Hải sao?!
Ngày hôm qua, cô ta đi mua xe với Tề Đẳng Nhàn, tình cờ gặp con trai của Từ An là Từ Dương ở trung tâm ô tô, hai bên xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng Từ Dương đập vỡ xe mới kết thúc!
Chẳng lẽ, đây là Từ Dương sai người đến đây trả thù?
Chỉ có điều, cô ta nhìn xung quanh nhưng không phát hiện dấu vết của Từ Dương.
Từ Siêu thản nhiên nói: "Hiện tại cô biết vì sao chúng tôi tìm đến công trường của các cô, hi vọng các cô sẽ đổi nhà cấp hàng hóa nhỉ?"
Dương Quan Quan xanh mặt, không nói gì.
Từ Siêu trực tiếp đem một phần hợp đồng đến trước mặt Dương Quan Quan, nói: "Đây là hợp đồng cung ứng hàng hóa của chúng tôi, sau này, công ty chúng tôi cung cấp hàng hóa cho công trường của các cô!"
"Một nhà các cô là thung lũng giết người lớn nhất, đàm phán với các cô xong, tiếp theo chúng tôi đi tìm tập đoàn Mộc Tử và tập đoàn Kiều thị đàm phán."
"Cho nên ký nhanh đi, đừng chậm trễ thời gian làm ăn của chúng tôi!"
Dương Quan Quan mở hợp đồng, bị tức đến suýt ngất đi, giá cát bùn bên trong cao gấp đôi công ty của Mã Hồng Tuấn, giá đá vụn lại cao hơn gấp ba!
Đây căn bản không phải đến hợp tác, mà là đến để giựt tiền, đem cát bùn bán như bán cát vàng sao?!
"Các người đưa ra giá cao như vậy, ai ký với các người hả? Các người tới đây để giựt tiền sao?" Dương Quan Quan tức giận nói.
"Giựt tiền? Các cô khai phá đất giết người ở thung lũng, vậy mới gọi là giựt tiền nhỉ?"
"Các cô kiếm được nhiều như vậy, chia cho chúng tôi nhiều một chút thì có sao?"
"Hơn nữa, công ty chúng tôi cung cấp hàng hóa cho các cô, đảm bảo không còn ai dám tới gây sự!"
"Ai dám tới gây sự, chúng tôi trực tiếp giết người ngay tại chỗ, đảm bảo cho công trường các cô sẽ được xây dựng một cách bình yên."
Từ Siêu đắc ý nở nụ cười, giống như Dương Quan Quan đã bị thuyết phục, thúc giục cô ta ký tên.
Sắc mặt Dương Quan Quan khó coi, nói: "Giá quá cao........"
"Cao? Chúng tôi sẵn lòng chủ động tới cửa cung cấp hàng hóa, đó là may mắn của bất động sản của các cô, có thể giúp quá trình xây dựng của các cô bình yên."
"Cô phải biết rằng một số nhà phát triển cầu xin chúng tôi cung cấp hàng hóa, chúng tôi cũng không có bằng lòng đâu."
Từ Siêu khoanh cánh tay nhìn Dương Quan Quan.
Những người xung quanh cũng bật cười theo, một đám có vẻ cực kỳ ồn ào.
"Đúng vậy, vật liệu của vật liệu xây dựng An Năng chúng tôi là hạng nhất, hơn nữa được bố trí ở chỗ này! Cầm hàng của bọn tôi, ai dám đến gây rối?"
"Vật liệu xây dựng Hồng Mã thì tính là gì, Mã Hồng Tuấn chẳng qua chỉ là một phó đà chủ mà thôi, cũng xứng so với đà chủ Từ An của chúng tôi?"
"Nhanh ký hợp đồng đi, sau này do chúng tôi cung cấp hàng hóa, nếu không, chỉ sợ các cô không thể tiếp tục công việc của mình!"
Dương Quan Quan đen mặt nói: "Các người đây là mua bán bằng vũ lực, còn dám đến công trường chúng tôi gây rối, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Từ Siêu xua tay áo, cười nói: "Đừng nha, giá này cao, cũng không phải chúng ta không thể đàm phán!"
Dương Quan Quan cảm thấy nhiều hơn một chuyện chi bằng ít đi một chuyện, nếu giá cả của đối phương thật sự hợp lý, cũng không phải không thể hợp tác.
Từ Siêu nói: "Tôi giảm giá gấp đôi cho cô thì sao? Nhưng tôi có một điều kiện........."
"Chính là hôm nay cô đi theo tôi, ngủ với tôi một đêm."
"Thậm chí chúng tôi có thể nâng giá cao một chút, toàn bộ lợi nhuận từ giá chênh lệch trung gian tặng cho cô."
Sau khi nói xong lời này, trong mắt hắn phả ra một tia lục quang giống như sói, thẳng tắp nhìn chằm chằm bộ ngực no đủ của Dương Quan Quan bên trong áo sơ mi xanh.
Dương Quan Quan chỉ cảm thấy một trận chán ghét và ghê tởm, hung hăng nhíu mày, lạnh lùng nói: "Cút, lập tức cút cho tôi, nếu còn không cút, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát!"
"Ha ha ha, báo cảnh sát? Cô cảm thấy báo cảnh sát có ích gì sao? Nếu không thì báo cảnh sát thử xem, xem bọn họ cử người đến không?"
"Chúng tôi đã sớm chào hỏi trước, cho dù cô có gọi nổ điện thoại cũng không có tác dụng gì."
"Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Anh Siêu của chúng tôi cho cô cơ hội, cô còn không quỳ xuống cảm ơn, lại còn dám từ chối?"
Dương Quan Quan không khỏi hoảng sợ đứng dậy, bọn người này vô pháp vô thiên, còn không để pháp luật vào mắt sao?
Cô ta ý thức được bản thân suy nghĩ quá đơn giản, bọn người kia chính là người của đông hải long môn, những thủ đoạn bình thường sao có thể dọa được bọn họ?!
"Làm sao bây giờ, hiện tại mình nên làm cái gì bây giờ? Bình tĩnh, mình phải bình tĩnh......." Dương Quan Quan không ngừng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh.
Từ Siêu cười gằn đi đến, nói: "Cô không muốn ký? Được..... Vậy trước tiên cho cô nếm thử chút mùi vị của các anh trai, chờ sau khi cô nếm được mùi vị này muốn ngừng mà không được, thì sẽ không từ chối nữa đúng không?"
Đầu Dương Quan Quan nháy mắt nổ tung, đây rõ như ban ngày, người này lại dám làm loại chuyện này với mình?!
Sau khi Dương Quan Quan phục hồi tinh thần, xoay người bỏ chạy.
Còn chưa chạy được hai bước, Từ Siêu vươn tay trực tiếp túm lấy mái tóc dài sau gáy, đau đến mức khiến cô ta hét thảm một tiếng.
"Con đàn bà thối, cho cô mặt mũi cô còn dám vứt đi? Kêu cô đi hầu hạ thì rất mất mặt sao? Rõ ràng là vinh hạnh của cô!"
"Còn dám chạy? Cô chạy một cái cho ông đây xem?!"
Sau khi Từ Siêu kéo tóc Dương Quan Quan thì hung hăng đá một cước lên lưng cô ta, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có.
Dương Quan Quan đau đến gào thét, Từ Siêu cũng buông lỏng tóc của cô ta, cô ta bị một cước bay thẳng về phía trước, loạng choạng hơn hai mét, ngã xuống đống cát, đau đến xương cốt muốn nứt ra.
"Hôm nay sẽ cho cô biết cái gì gọi là vô pháp vô thiên!" Từ Siêu hừ lạnh một tiếng, vươn tay cởi áo khoác, cười gằn đến chỗ Dương Quan Quan.
Thủ hạ dưới tay của Từ Siêu cũng cười lên.
"Hôm nay anh Siêu có hứng, mọi người có thể đến xem náo nhiệt."
"Khó thấy được anh Siêu có hứng như vậy, lần trước anh Siêu làm như vậy đã là nửa tháng trước!"
"Hơn phân nửa là vì người phụ nữ này ngực to, nên khiến anh Siêu tương đối hứng thú đi?"
"Mọi người cược lần này anh Siêu có thể kiên trì bao lâu? Tao cảm thấy nhiều nhất là hai mươi phút, tao cược một ngàn tệ!"
"Tao cược sáu trăm, ba mươi phút!"
"Tao hai ngàn, cược anh Siêu được mười phút!"
Dương Quan Quan nghe thấy nhóm người này lại coi đây là niềm vui, da đầu không khỏi run lên, bọn người kia quả thật chính là một đám cặn bã!
Từ Siêu cười ha ha, quay đầy trêu đùa: "Cược mười phút, đứng ra cho ông đây, lát nữa nếu ông đây vượt hơn mười phút, đá nát mông mày!"
Bọn họ lại được một trận cười ha ha.
Ngay lúc này, tiếng động cơ ô tô gầm rú truyền đến, vừa quay đầu thì thấy một chiếc xe Volkswagen lao thẳng tới đây!
Những người xung quanh sợ đến mức vội vàng tránh né, chỉ có Từ Siêu chưa phục hồi tinh thần, trơ mắt nhìn chiếc xe Volkswagen càng lúc càng đến gần mình...
Chương 269 Quá tàn nhẫn
Từ Siêu hoàn toàn không nghĩ tới phía sau lại có một chiếc xe lao về phía mình, đám thủ hạ đều đã né tránh, nhưng anh ta còn chưa phục hồi tinh thần.
"Rầm!"
Chiếc xe đâm mạnh vào anh ta, sau đó cả người anh ta bay ra ngoài!
Miệng Từ Siêu phát ra tiếng kêu thảm thiết, đầu óc trống rỗng, bay ra xa năm sáu mét, sau đó phịch một tiếng đâm vào một đống cát.
Cũng may vận khí tốt, lúc rơi xuống đất có đống cát giảm lực va chạm, nếu không lần này cho dù anh ta không chết cũng phải tàn phế.
Cửa xe mở ra, Tề Đẳng Nhàn bước xuống xe, hùng hùng hổ hổ nói: "Mẹ nó, đúng là xui xẻo, hôm nay mới lấy ra từ cửa hàng sửa xe, mẹ nó bây giờ lại phải sửa!"
Chiếc xe này đúng là chiếc Phaeton bị tông vào đuôi xe trước đó, hôm nay vừa mới mang về, nhưng hiện tại, đầu xe bị móp méo, cản xe cũng bị biến dạng.
Đám thủ hạ của Từ Siêu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tề Đẳng Nhàn, một câu cũng không nói được, đầu óc ong ong, vẫn chưa hoàn hồn.
Khi Dương Quan Quan nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đến thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, kích động đến suýt nữa phát khóc, nói: "Tề tổng, anh đến rồi..."
Âm thanh cô ta cực kỳ ủy khuất, có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
"Từ từ đứng dậy, đừng gấp, xem chỗ nào đau." Tề Đẳng Nhàn đưa tay về phía Dương Quan Quan, khi kéo cô ta lên thì thuận tay đỡ thắt lưng của cô ta.
Cả người Dương Quan Quan đều là bụi bặm và cát, sau lưng còn có một dấu chân, tất chân bị cát ma sát đến rách mấy lỗ, nhìn dáng vẻ này, có chút cảm giác ham muốn thuần túy...
Dương Quan Quan cố nén nước mắt nói: "Thắt lưng... Thắt lưng đau quá, vừa rồi tôi bị hắn đá một cái."
"Không có việc gì, không có việc gì, không tổn thương đến xương cốt." Tay Tề Đẳng Nhàn sờ sờ, yên tâm, sau đó phủi đất trên người giúp cô ta.
Sau khi phủi hai cái, hắn mới cảm thấy không được thích hợp, ách, đây chính là một người phụ nữ, bản thân giúp cô ta phủi đất trước mặt nhiều người như vậy, thật sự là không thích hợp!
Lúc này, những người kia cuối cùng cũng hồi thần lại, một số người trước tiên xông tới chỗ Từ Siêu ở đống cát, những người còn lại đều vây quanh Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan.
Tề Đẳng Nhàn nhìn trên đùi Dương Quan Quan không ít vết thương, còn rách da chảy máu, bộ âu phục chỉnh tề cũng bẩn, trong lòng không khỏi tức giận.
Nếu thư ký Dương xảy ra chuyện gì không hay, về sau hắn làm sao xem bóng đá văn minh(*) đây?
(*): một từ thông dụng trên Internet, ban đầu có nghĩa là kêu gọi người hâm mộ xem trận đấu một cách văn minh trong các trận bóng, giờ đây nó đã trở thành một thuật ngữ Internet phổ biến và ý nghĩa của nó được dùng để bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với bộ ngực tương đối lớn của phụ nữ.
"Tạp chủng, mày dám lái xe đụng vào anh Siêu của bọn tao, mày có biết anh Siêu là ai không?"
"Thằng nhóc con, mày lái Passat kiêu ngạo nhỉ, dám đụng anh Siêu của bọn tao! Hôm nay, tao sẽ khiến mày lết ra ngoài."
"Ngay cả anh Siêu còn dám động, chẳng lẽ không biết anh Siêu bọn tao là cháu đà chủ sao? Hôm nay cho dù là Thiên Vương lão tử đến đây cũng không thể cứu được mày."
Đám thủ hạ của Từ Siêu đột nhiên trở nên ồn ào, thể hiện sự tức giận của bản thân.
Trong mắt bọn họ Từ Siêu chính là đại ca, từ trước đến nay chỉ có Từ Siêu ức hiếp người khác, làm sao có thể bị người khác ức hiếp?
Nhưng vừa rồi, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp lái xe đâm thẳng vào Từ Siêu!
Vừa rồi Tề Đẳng Nhàn lái xe đâm Từ Siêu không chút lưu tình, vẫn đạp chân ga, nếu không phải tốc độ không đủ, cho dù có đống cát kia giảm xóc cũng đủ đâm chết Từ Siêu.
"Mẹ mày thật dông dài!" Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng, tiện tay từ bên trong đống vật liệu xây dựng lấy ra một thanh thép to bằng cánh tay.
Hắn quay người lại nâng tay lên, thanh thép thẳng tắp đánh vào mặt người đang nói chuyện, phịch một tiếng, khuôn mặt nở thành hoa đào.
Người này cũng không rên một tiếng, đã ngã xuống tại chỗ, không biết sống chết.
"Mày, mày còn dám động thủ!"
Lại có một người hô lên, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn tàn nhẫn như vậy, bị vây quanh còn dám động thủ.
Tề Đẳng Nhàn không nói hai lời, nhấc thanh thép trong tay đánh một người khác!
"Ầm!"
Thanh thép kia kêu ầm ầm, trực tiếp bị uốn cong.
Người vừa nói hét thảm một tiếng, ôm đầu gục trên mặt đất, máu trên đỉnh đầu tuôn ra ào ào giống như không cần tiền, máu chảy không ngừng.
Lần này Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đánh vỡ hộp sọ của tên này.
Dương Quan Quan thấy một màn như vậy, sợ tới mức hai chân nhũn ra, mới vừa rồi còn đau đến hầm hừ, hiện tại ngay cả tiếng hít thở cũng từ từ nhẹ xuống...
Tề Đẳng Nhàn này quá dọa người, mới đụng bay Từ Siêu, tiếp đó dùng thép đánh hai lần, một người bị đập nát xương mặt không biết sống chết, người còn lại bị đập đến vỡ sọ chảy máu...
Nói tóm lại chính là quá tàn nhẫn!
"Còn ai muốn lên nữa không?" Tề Đẳng Nhàn vừa cầm thanh thép uốn cong vừa nhìn đám người lạnh lùng hỏi.
Những người có mặt ở đây đều là thành viên của phân đà đông hải long môn, ngày thường cũng từng thấy những cảnh tượng máu me, nhưng lúc này đây bọn họ lại bị Tề Đẳng Nhàn làm cho khiếp sợ đến một câu cũng không dám nói.
Vẻ ngoài Tề Đẳng Nhàn ác nghiệt, hơn nữa thủ đoạn lại tàn nhẫn, quả thật khiến bọn họ chấn động.
"Ai ức hiếp cô, chỉ ra cho tôi, tôi sẽ xử lý hắn." Tề Đẳng Nhàn nhàn nhã nói với Dương Quan Quan.
"Tề tổng.... Nếu không thì quên đi? Tôi... Tôi không sao, anh xuống tay quá nặng, đánh chết người thì..." Dương Quan Quan hoảng sợ nói.
Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày, tiếp đó hỏi: "Nghe không hiểu tiếng người sao?"
Dương Quan Quan sợ tới mức run run một cái, chỉ tay vào hai ba người, nói: "Hắn, hắn còn có hắn... còn có Từ Siêu vừa mới bị anh đâm bay, hắn đánh tôi, còn.... còn... còn muốn cưỡng hiếp tôi..."
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn trầm xuống, nhìn ba người trước mặt nói: "Lại đây nhận chết."
"Mẹ kiếp, giả vờ cái gì mà giả vờ, mày thật sự cho rằng mình rất lợi hại đúng không?"
"Các anh em kề vai sát cánh, chúng ta nhiều người còn sợ hắn ta sao? Cùng giết chết hắn đi!"
"Thành viên Long Môn chúng ta là loại người có thể bị làm nhục sao? Các anh em giết chết hắn!"
Ba người này đều gầm lên giận dữ, hét to anh em kề vai sát cánh.
Trong nháy mắt Tề Đẳng Nhàn nghe tiếng bọn họ thì vứt thanh thép trên tay đi, nhặt một thanh thép khác ước chừng khoảng một mét năm sáu, giơ tay ném như ném lao ra ngoài!
"Phanh!"
Người lúc nãy còn đang nói chuyện bị đánh trúng vào bụng, cả người đều bị quán tính của thanh thép đánh bay, bay xa vài mét, lúc này mới rơi thật mạnh xuống đất, thanh thép kia xuyên qua bụng hắn ta, máu sau lưng chảy đầm đìa dài đến mấy chục cen-ti-mét..
Những người vừa rồi còn rục rịch chuẩn bị động thủ theo bọn họ phút chốc bị làm cho khiếp sợ, cả người chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, kinh khủng đến cả người đều nổi lên một tầng da gà.
Dương Quan Quan sợ tới mức trực tiếp che kín hai mắt, hình ảnh kinh khủng như vậy, xem nữa có lẽ cả đêm sẽ ngủ không yên.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn giải quyết xong một người, hắn tiện tay cầm lấy một cây gỗ thô như cổ tay, đi tới trước mặt một người khác, giơ tay vung lên!
"Ầm!"
Cây gỗ nện thẳng lên ngực người này, đồng thời khi người đàn ông này bay lên, cây gỗ bị vỡ tung, có thể tưởng tượng là dùng bao nhiêu lực!
Người này bay ra ước chừng sáu mét, lúc này mới giống quả hồ lô lăn trên mặt đất, từ trong miệng phun ra máu đen, liên tục rên rỉ đau đớn..
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn vừa rơi trên người cuối cùng, người này lập tức quỳ xuống, kêu khóc nói: "Tôi sai rồi, cô Dương, tôi thật sự sai rồi!"
"Mới vừa rồi tôi không nên nói những lời đó, xin hãy tha thứ cho tôi..."
"Tôi không phải người, tôi là súc sinh! Cô không cần chấp nhặt với một súc sinh!"
Vừa nói chuyện, hắn ta vừa bắt đầu tát mạnh miệng của bản thân!
Chương 270 Sợ mất mật
Thủ đoạn của Tề Đẳng Nhàn thật sự làm cho những người này sợ hãi.
Một người cuối cùng này, thậm chí trực tiếp quỳ xuống, bắt đầu nhận lỗi với Dương Quan Quan, tự vả miệng mình.
Những người xung quanh cũng mím chặt miệng mình, vẻ mặt hoảng sợ.
Bọn họ thật đúng là lần đầu tiên gặp người hung ác như vậy, ra tay quá tàn nhẫn!
"Vậy cô tha thứ cho hắn sao?" Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Dương Quan Quan một cái, hỏi.
"Tôi cảm thấy cũng gần giống như vậy đi........" Sắc mặt Dương Quan Quan xanh mét nói, âm thanh không khỏi có chút run run.
Vì vậy, Tề Đẳng Nhàn không giải quyết người cuối cùng trong ba người, nhún vai nói: "Nếu cô đã tha thứ cho hắn, vậy tạm thời bỏ qua cho hắn!"
Sau khi nói xong lời này, hắn nhìn về phía thủ hạ của Từ Siêu, thản nhiên nói: "Các người có ai muốn thử nữa không? Đứng ra, bao nhiêu người cũng được."
Nhìn đồng đội của mình bị Tề Đẳng Nhàn ra tay đánh thành bộ dạng này, làm sao còn có người dám đứng ra?
Lúc này Từ Siêu đã được mấy tên thủ hạ nâng lên, anh ta bị xe đụng phải nhưng được đống cát giảm xóc nên vết thương không quá nghiêm trọng.
"Đồ chó, mày có biết bọn tao là ai không, dám lái xe đụng tao hả?!" Thấy thuộc hạ của mình bị đánh thê thảm như vậy, Từ Siêu không nhịn được phẫn nộ rống lên.
"Tôi nhớ vừa rồi cô nói hắn ta đánh cô!" Tề Đẳng Nhàn quay đầu nói với Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan do dự gật đầu, sở dĩ do dự là vì sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Tề Đẳng Nhàn với những người kia, cô ta có chút sợ hãi.
Từ Siêu cười lạnh nói: "Là tao thì sao?"
"Đà chủ Từ An tiên sinh đông hải long môn để bọn tao đến gặp tụi mày bàn chuyện làm ăn, tụi mày lại không biết tốt xấu sao?"
"Ngại giá cả cao từ chối? Cho tụi mày giá gấp hai gấp ba đã rất nhân từ, chỉ bằng việc hợp tác với Mã Hồng Tuấn cũng đủ khiến tụi mày chết một trăm lần!"
Dương Quan Quan ho khan một tiếng, nói: "Anh bớt tranh cãi đi, tôi sợ lát nữa ông chủ chúng tôi đánh chết anh."
Từ Siêu sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: "Đúng vậy, vừa rồi hắn thiếu chút nữa lái xe đâm chết tôi!"
Đang nói chuyện, anh ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đi tới trước mặt mình.
"Nhóc con, vừa mới đụng tao là bởi vì mày không biết tình hình!"
"Hiện tại, tao nói cho mày biết tao là người của phân đà đà chủ Từ An đông hải long môn, mày còn dám động đến tao sao?"
"Mày đụng đến một sợi lông của tao, tao sẽ cho cả nhà mày chôn cùng!"
"Không tin thì có thể thử xem."
Từ Siêu kiêu ngạo nói, lật con át chủ bài lên.
Anh ta đã gặp qua rất nhiều tình huống tương tự, đối phương mạnh hơn mình, nhưng thường sau khi anh ta lật con át chủ bài này ra, mặc kệ đối phương lợi hại đến cỡ nào đều ngay lập tức teo trứng.
"Thế nào, sao không nói đi? Sự kiêu ngạo khi đánh thủ hạ của tao đâu rồi?"
"Hiện tại, quỳ xuống cho bố mày!"
Từ Siêu tự cảm thấy dọa được Tề Đẳng Nhàn nên ăn nói rất ngang ngược.
Giây tiếp theo, Tề Đẳng Nhàn đột nhiên vươn tay nắm cổ áo quật mạnh xuống đất.
"Phù phù!"
Cả người Từ Siêu trực tiếp gục trên mặt đất, anh ta vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nói: "Mày dám! Tao chính là cháu đà chủ Từ An, mày dám động vào tao?!"
"Mày đi hỏi Từ Dương xem tao thu thập hắn như thế nào?" Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn không đợi Từ Siêu đứng dậy đã đạp một cước lên thắt lưng anh ta!
Đây là vị trí Từ Siêu vừa mới đá vào Dương Quan Quan, cho nên, hiện tại hắn giẫm lên cũng là vị trí đó.
Nhưng mà, một cước này của hắn mạnh hơn rất nhiều.
"Răng rắc!"
Một tiếng giòn vang truyền đến, miệng Từ Siêu phát ra tiếng kêu như heo bị giết.
Tiếng kêu đau đớn theo sau là một tiếng giòn vang, toàn thân anh ta đều run rẩy, vô cùng đau đớn.
Đám thủ hạ nhìn Từ Siêu bị dọa đến sợ hãi thì không nhịn được nhắm mắt, cả người đều run run.
Có người ném ống thép trong tay xuống, xoay người bỏ chạy, la khóc nói: "Mẹ, con mặc kệ, con không phải thành viên long môn, con muốn về nhà!"
Một người này chạy kéo theo những người khác bị dọa mất mật cũng ném người trong tay chạy theo, một đám gào khóc thảm thiết nói bản thân phải rời khỏi long môn.
Tề Đẳng Nhàn quá tàn nhẫn suýt nữa hù chết bọn họ.
"Này này này, đừng đi." Tề Đẳng Nhàn cũng gọi một tiếng.
Chỉ có điều bọn họ không nghe, sao họ có thể ở lại? Vẫn chạy như cũ.
Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, bước lên nhặt một cây thép cầm trong tay, ném ra ngoài như ném lao!
"Phốc!"
Thanh thép đâm xuống mặt đất trước mắt mấy người chạy trốn, khiến mấy người này cực kỳ hoảng sợ.
Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Mọi người có thể chạy nhưng phải mang người bị thương nặng này theo, nếu không đưa đến bệnh viện, bọn họ thật sự sẽ chết."
Lúc này bọn họ mới hoàn hồi, sau đó bắt đầu ba chân bốn cẳng di chuyển những người bị thương.
Từ Siêu nhìn suýt nữa hộc máu, bản thân mang theo ba mươi người, hơn nữa đều tương đối có năng lực nhưng lại bị Tề Đẳng Nhàn dọa thành bộ dạng này, quả thật là phế vật!
"Mày xem, long môn các người rất giỏi còn không phải bị tao dọa thành bộ dạng này sao?" Tề Đẳng Nhàn đá đá Từ Siêu nằm trên mặt đất, hỏi.
Từ Siêu không nói gì, với lại cột sống bị Tề Đẳng Nhàn giẫm gãy, nửa đời sau nhất định chỉ có thể là một phế nhân.
Dương Quan Quan hoảng sợ nói: "Tề tổng, không phải anh định giết hắn chứ?"
"Sao có thể, tôi cũng không phải tội phạm giết người, sao có thể giết người chứ?" Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm hỏi ngược lại.
"Ách......." Dương Quan Quan không dám trả lời, vừa rồi chính mắt cô ta nhìn thấy mấy đòn vừa rồi như là muốn giết người.
Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn tới đây trong lòng đã mang theo tức giận, dù sao hắn vừa định điều chỉnh quan hệ với Lý Vân Uyển, kết quả bị những người không biết tốt xấu quấy rầy.
Dù sao người quấy rầy hắn và Lý Vân Uyển hầu như đều không một ai có kết cục tốt.
Tề Đẳng Nhàn đá Từ Siêu một cước, nói: "Nói đi, là ai kêu mày đến? Nói ra thì tao có thể thả mày đi."
Vẻ mặt Từ Siêu u ám nói: "Tao còn cần ai kêu đến?"
"Không nói? Cũng tốt, vậy để xương cốt mày nát hết." Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
Khuôn mặt u ám của Từ Siêu đột nhiên trở nên chua xót, vội vàng nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi.....”
Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, nói: "Nói nhanh, tao không có hứng thú ở đây dây dưa với mày."
Tề Siêu nói: "Là đà chủ Từ An của chúng tôi chuẩn bị đối phó với phó đà chủ Mã Hồng Tuấn, cho nên chuẩn bị bắt tay vào một ít sản nghiệp dưới quyền của Mã Hồng Tuấn."
"Kêu chúng tôi bày mưu tính kế, là đà chủ khách khanh Lục Đông Hải."
"Tôi..... tôi chỉ là nhận mệnh lệnh của bọn họ làm việc, một con cá linh tinh, ngài buông tha cho tôi đi........."
Nói xong lời cuối cùng, Từ Siêu không còn chút kiên cường nào, thậm chí âm thanh còn mang theo chút nức nở, hoàn toàn không còn chút khí chất ngang ngược.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười nói: "Có thể tìm được vị khách khanh Lục Đông Hải này ở đâu?"
"Lục tiên sinh mở một trung tâm massage tên là anh đào phương đông, ngài có thể tới đó tìm ông ta." Từ Siêu run lẩy bẩy nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì ngẩn ra, này thật không khéo, hai ngày trước hắn còn bị tên Hoàng Kỳ Bân kia mang đến anh đào phương đông massage đây!
Hướng tới tình hữu nghị giữa các quốc gia, Tề Đẳng Nhàn còn rất nghiêm túc chỉ điểm phương pháp massage cho hai vị kỹ sư quốc tế.