• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tuyệt Thế Cường Long (7 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6 Hoạt động thể thao của giới quý tộc

Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, Lý Vân Uyển lập tức gọi hắn lại.

"Này này này, anh làm gì vậy, Mộng Mộng có ý tốt dẫn anh đi chơi, anh lại không nói gì đã bỏ đi rồi?!" Lý Vân Uyển không chút khách sáo nói.

"Chắc là nhìn thấy tài đánh kiếm của Trương thiếu nên tự biết nhục chăng?" Ngô thiếu vừa mới còn thua trận lại mở miệng châm chọc, cười ầm lên.

Sau khi nói xong lời này, gã lại quay sang phía Kiều Thu Mộng: "Thu Mộng à, dù sao thì trò đấu kiếm cũng là hoạt động thể thao của quý tộc chúng ta, tên nhà quê như hắn sao mà chơi được đây."

"Cho nên à, việc muốn đi trước cũng có thể giải thích được."

Biểu cảm trên mặt Kiều Thu Mộng trở nên lạnh lẽo: "Tề Đẳng Nhàn, anh đừng có phụ lòng tốt của người khác như vậy, tôi có lòng tốt dẫn anh tới chơi, thế mà anh lại hỏng danh dự và thể diện của tôi như thế? Đến khi ba tôi biết được, ông ấy sẽ nghĩ như thế nào đây?"

Trương Thiệu Kiệt sửa sang lại dụng cụ bảo hộ của mình, thản nhiên nói: "Quên đi, Thu Mộng. Gà mái không bao giờ có thể đứng trong bầy phượng hoàng được đâu, cái loại hoạt động thể thao như đấu kiếm này không thích hợp với cậu ta, em vẫn nên để cậu ra ra ngoài đồng đánh bóng rổ đi."

Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn co giật, lắc đầu: "Tôi không có hứng thú với loại vận động không mang tính thiết thực này, thanh kiếm chân chính chỉ nên dùng để chiến đấu với kẻ địch của mình, không phải dùng để chơi đùa."

Ngô thiếu tức khắc sung sướng: "Tên ăn bám quê mùa như cậu có tư cách gì để đánh giá loại hoạt động thể thao của quý tộc thế nào?"

"Theo như tôi thấy thì cậu chính là không biết chơi, cho nên mới cố tình đứng ở đây chém gió."

"Nếu như cậu cảm thấy đây là trò chơi không thiết thực thì cậu lên thử xem, đừng giống như một tên giết gà trộm chó, đánh một trận với Trương thiếu đi!"

Trương Thiệu Kiệt lắc đầu nói: "Quên đi, đừng làm khó dễ người ta nữa, tôi cũng sợ nếu vô tình không thu tay được sẽ làm cậu ta bị thương mất."

Tề Đẳng Nhàn cũng hiểu được, nếu như mình không ra tay thì đám người này nhất định sẽ không bỏ qua, nếu như việc này mà đến tai Kiều Quốc Đào, hắn cũng không tiện giải thích.

Nhíu nhíu mày một lúc, Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: "Vậy cứ thử xem, tôi sẽ hạ thủ lưu tình."

"Ha ha ha... Thật là hài hước! Cái tên quê mùa nhà cậu có biết đấu kiếm là cái gì không? Thế mà cũng dám mạnh miệng như thế!" Lý Vân Uyển là người đầu tiên nở nụ cười giễu cợt.

Trương Thiệu Kiệt híp mắt, hờ hững nói: "Nếu như cậu đã muốn thử, vậy tôi sẽ chơi với cậu."

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ muốn giải quyết xong chuyện ở đây rồi mau chóng thoát thân, miễn lại phải đụng mặt với Ngọc Tiểu Long, nói chuyện thật khó ưa, đành vung tay lấy tới một chiếc kiếm.

"Mặc đủ đồ bảo hộ đi, tôi sợ bản thân mình sẽ đánh cậu tàn phế mấy." Trương Thiệu Kiệt lạnh lùng nói.

"Không cần đâu, tốc chiến tốc thắng đi." Tề Đẳng Nhàn ước lượng thứ đồ chơi trông có vẻ giống kiếm ở trong tay mình, lắc lắc đầu.

Trương Thiệu Kiệt bực mình, nói: "Được, vậy bắt đầu thôi!"

Hắn giẫm bước, mũi kiếm nhắm ngay vào Tề Đẳng Nhàn, hít một hơi thật sâu, thanh kiếm trong tay vững như núi Thái Sơn. Trên người của hắn thế mà lại phát ra một loại uy áp khiến người ta sợ hãi.

Tề Đẳng Nhàn đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí thanh kiếm trong tay còn đang rủ xuống mắt đất, rõ ràng là dáng vẻ của người ngoài ngành.

"Nhìn tư thế đứng kiếm và cầm kiếm kia của cậu ta, vừa nhìn đã biết là một tên tay ngang, còn sĩ diện không mặc đồ bảo hộ, tôi thật sự rất sợ một kiếm của Trương thiếu sẽ đâm thủng mắt của hắn ta mất!" Ngô thiếu cười lạnh nói.

Kiều Thu Mộng thấy một màn như vậy, trong ánh mắt không khỏi sinh ra cảm xúc do dự.

Dường như Lý Vân Uyển nhìn ra được cô ta mềm lòng, lập tức nói: "Mộng Mộng, cái này cậu cũng không thể mềm lòng được đâu."

"Chúng ta phải để cho con cóc này biết sự chênh lệch giữa hắn và chúng ta, nếu không thì vẫn sẽ luôn quấn lấy cậu không chịu ly hôn, vậy không phải sẽ làm chậm trễ cuộc đời cậu sao?"

"Trương thiếu tự có chừng mực, sẽ không làm tổn thương hắn quá nặng đâu, nhiều lắm thì là cho chút dạy dỗ mà thôi, cậu đừng lo lắng quá."

Dưới sự khuyên bảo của Lý Vân Uyển, Kiều Thu Mộng hơi hơi gật đầu.

"Bắt đầu!"

Sau khi một tiếng này vang lên, Trương Thiệu Kiệt sải bước rộngvừa nâng tay lên đã đâm thẳng về phía cơ thể Tề Đẳng Nhàn.

Ngô thiếu lấy làm tán thưởng, nói: "Các cậu nhìn một chiêu này của Trương thiếu đi, động tác lưu loát rõ ràng, một mạch về phía trước, không có nửa phần chần chừ, đã có thể so được với vận động viên chuyên nghiệp!"

Một kích này của Trương Thiệu Kiệt vô cùng đột ngột, hơn nữa động tác nhanh gọn thẳng thắn, không có nửa phần rườm rà, cho dù là vận động viên chuyên nghiệp thì cũng không có cách nào làm được hoàn hảo hơn thế này.

Tề Đẳng Nhàn vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo như trước, ngay khi kiếm sắp rơi vào người mình, hắn mới chuyện động.

"Tên quê mùa này nhất định sẽ hối hận về việc không mang đủ đồ bảo hộ...." Trong ánh mắt của Ngô thiếu hiện lên một mạt trêu tức.

Lời còn chưa dức, cổ tay Tề Đẳng Nhàn xoay ngược, một tiếng "cạch" vang lên đã ngăn kiếm của Trương Thiệu Kiệt lại, sau đó dẫn kiếm thuận thế đi xuống vung mạnh một cái, động tác chẳng khác nào đang đập một con ruồi.

"A!"

Cũng dưới động tác không có chút mĩ cảm nào đáng được nhắc tới này, Trương Thiệu Kiệt ăn thiệt lớn, chỉ cảm thấy nơi cổ tay đau xót, thanh kiếm tuột ra khỏi lòng bàn tay.

Trong nháy mắt đó, biểu tình của mọi người trong toàn trường cứng lại, cả một đám hai mặt nhìn nhau, đầy mặt toàn là vẻ không dám tin!

Trương Thiệu Kiệt chính là người nhận được huy chương đồng trong giải thi đấu kiếm nghiệp dư toàn quốc, trình độ đã ngang ngửa với vận động viên chuyên nghiệp, thế mà lại thua ở trong tay tên quê mùa là Tề Đẳng Nhàn đây!

"Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây, lần sau còn có loại chuyện nhàm chán như thế này cũng đừng gọi tôi." Tề Đẳng Nhàn dùng giọng điệu nhạt nhẽo nói, tiện tay ném thanh kiếm xuống, xoay người bước đi.

Lý Vân Uyển cả giận nói: "Không có khả năng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Chắc chắn anh đã dùng trò ăn gian, lúc này mới thắng Trương thiếu bằng thủ đoạn bất chính mà thôi."

Ngô thiếu cũng kịp lấy lại tinh thần, liên tục nói: "Chắc chắn là như vậy, cậu phải ở lại giải thích với Trương thiếu."

"Ngây thơ!"

Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng, căn bản là lười phản ứng với đám người nhàm chán này, lắc lắc tay, nghênh ngang bỏ đi.

Trương Thiệu Kiệt nhe răng trợn mắt nắm cổ tay của mình, nếu không phải có đồ bảo hộ thì lần này chỉ sợ cổ tay của hắn ta cũng bị đánh gãy luôn.

Đúng vào lúc này, ánh mắt của Ngọc Tiểu Long quét tới đây, vừa kịp nhìn thấy bóng dáng của Tề Đẳng Nhàn, còn có đám người Kiều Thu Mộng.

Cô buông chiếc cung tên được chế tác tinh xảo trong tay ra, chậm rãi đi về bên này.

Triệu Hắc Long không khỏi ngẩn người, nhìn từ bề ngoài hình như anh ta cũng không đắc tội với vị nữ chiến thần này mà? Sao chưa báo một tiếng nào đã xoay người bỏ đi rồi? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cũng chỉ đánh đuổi theo.

Anh ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang đi ra khỏi CLB, hơi nghi hoặc: "A... Tại sao nhìn có chút giống Nhị đương gia?"

"Con mẹ nó, Ngọc tướng quân đang đi về phía chúng ta đây!"

Mọi người thấy Ngọc tiểu long chậm rãi đi tới, một đám ngây ra như phỗng, thân thể cũng không nhịn được bắt đầu phát run.

Không đơn giản là có tư thái hoa nhường nguyệt thẹn, Ngọc Tiểu Long còn mang trong mình lòng can đảm độc nhất vô nhị, là nữ trung hào kiệt cân quắc chẳng kém gì đáng mày râu, dựng nên được sự nghiệp không kém cạnh bất cứ tên đàn ông nào, thậm chí còn hiếm có người làm được.

Từ khi người phụ nữ này ngang trời xuất thế, tất cả những từ ngữ mĩ miều dùng để khen ngợi phụ nữ đều không có ngoại lệ mà rơi lên người cô.

Không có một người đàn ông nào không tôn trọng và cảm mến trước người phụ nữ như vậy.

Cũng như thế, không có người phụ nữ nào không khao khát bản thân mình có thể trở thành npn như Ngọc Tiểu Long.

Ngay cả đám người của Trương Thiệu Kiệt, Lý Vân Uyển mắt cao hơn đầu vừa rồi thì tại một khắc này, đều không nhịn được ưỡn ngực ngẩng đầu.

"Cộp cộp cộp ----"

Theo bước chân nhẹ nhàng đang tới gần của Ngọc Tiểu Long, mọi người đều cảm nhận được, tiếng tim của bọn họ dường như đã hòa làm một thể với những tiếc bước chân đó.

Khí thế của người phụ nữ này, rất kinh người!
Chương 7 Dược vương.

“Cô là Kiều Thu Mộng?”

Ngọc Tiểu Long đi về phía trước đánh giá Kiều Thu Mộng từ trên xuống dưới, trên mặt mỉm cười nhẹ.

Kiều Thu Mộng gật gật đầu, cố ngăn không để thân thể phát run. Cô ta rất kiêu ngạo, tuổi trẻ đã có thể trở thành tổng tài tập đoàn Kiều thị.

Nhưng khi đối mặt với Ngọc Tiểu Long thì chút thành tựu này không đáng kể chút nào.

“Ngọc….Ngọc tướng quân, tôi là Kiều Thu Mộng, ngài….tìm tôi có việc gì sao?” Kiều Thu Mộng nơm nớp lo sợ nói.

Ngọc Tiểu Long hơi gật nhẹ đầu, nói “Không sao.”

Sau khi nói xong lời này thì trực tiếp xoay người rời đi.

Kiều Thu Mộng sững sờ tại chỗ, lời này là có ý gì?

Lúc này Triệu Hắc Long cũng đi lên, sắc mặt tối sầm lại, trầm giọng nói “Có phải mấy người ở sau lưng nói tướng quân cái gì hay không?”

Trương Thiệu Kiệt vội vàng đứng ra xua tay liên tục, nói “Triệu tiên sinh, không có chuyện đó đâu, chúng tôi nào dám nói bậy cái gì về Ngọc tướng quân chứ.”

Triệu Hắc Long vừa lòng gật nhẹ đầu, không nói gì nữa.

Kiều Thu Mộng há miệng thở dốc, nghĩ muốn đàm đạo với Triệu Hắc Long của thương hội Hắc Long chuyện hai ngàn vạn, nhưng rồi cũng không dám mở miệng.

Trương Thiệu Kiệt nhìn ở trong mắt, cảm thấy đây chính là cơ hội cho mình, lập tức nói “Triệu tiên sinh….Cái kia, chẳng là quý công ty còn nợ tập đoàn Kiều thị chúng tôi hai ngàn vạn tiền hàng, ngài xem có thể giơ cao đánh khẽ thả một con đường hay không?”

Triệu Hắc Long nói “Chuyện nhỏ như hai ngàn vạn cũng tới tìm ta? Các ngươi tự mình xử lý đi!”

Nói xong lời này,anh ta lập tức đuổi theo hướng Ngọc Tiểu Long vừa rời khỏi.

Trương Thiệu Kiệt không dám dong dài thêm với Triệu Hắc Long, quay đầu cười nói với Kiều Thu Mộng “Thu Mộng, em cứ yên tâm đi, hai ngàn vạn tiền nợ này tối nay khẳng định có thể về tới tay!”

Sau khi đám người đi xa một lúc, vòng tròn nhỏ hẹp vốn đang im lặng cuối cùng cũng bùng nổ ầm ĩ.

“Mẹ nó, thế mà tôi có thể nhìn thấy nữ thần Ngọc tướng quân ở khoảng cách gần như vậy, hiện tại cho dù bảo tôi đi chết tôi cũng nguyện ý!”

“Không nghĩ tới khí tràng của Ngọc tướng quân đáng sợ như vậy, tôi đây cũng không dám thở mạnh đâu! Rõ ràng tuổi cô ấy cũng không khác biệt lắm so với chúng ta, nhưng cái khí thế này….”

“Thu Mộng, có vẻ như Ngọc tướng quân biết cô đấy? Còn nói cô không tệ, Kiều gia các cô từ khi nào quen biết được người như vậy?”

Kiều Thu Mộng đần độn, không rõ ràng lắm chuyện này rốt cuộc là chuyện gì.

“Nếu không phải cái gã Tề Đẳng Nhàn kia vừa mới nhanh chân rời đi, còn ở trước mặt Ngọc tướng quân làm càn, mọi người cảm thấy thế nào?” Lý Vân Uyển có chút vui sướng khi người gặp họa hỏi.

“Còn không phải bị đánh một trận nhừ tử sao? Không đúng, chỉ sợ rằng căn bản Ngọc tướng quân lười để ý đến loại con kiến hôi như hắn.” Trương Thiệu Kiệt lắc lắc đầu, chậm rãi nói.

Kiều Thu Mộng nhìn bóng dáng Ngọc Tiểu Long đi xa, không khỏi nắm chặt tay mình, lẩm bẩm nói “Rồi sẽ có một ngày tôi dựa vào nỗ lực của chính mình trở thành phượng hoàng như Ngọc Tiểu Long, thu hút ánh nhìn của toàn thế giới!”

“Tề Đẳng Nhàn anh chẳng qua chỉ là một cảnh ngục nho nhỏ, là con gà mái khó coi mà thôi, sao có thể xứng đôi với tôi?”

Mà Tề Đẳng Nhàn hiện giờ đã nhận được điện thoại của Vương Vạn Kim, sau khi rời khỏi club lên xe Rolls-Royce ngồi tới một khu chợ đêm giữa thành thị.

Vương Vạn Kim thấy Tề Đẳng Nhàn xuống xe, cười ha hả chào đón nói “Nhị đương gia, làm phiền cậu rồi, chỗ tôi hiện giờ đang coi trọng một thứ, thỉnh ngài ghé mắt nhìn xem.”

Tề Đẳng Nhàn “À” một tiếng, Vương Vạn Kim bảo chủ tiệm mang một bức họa ra cho hắn xem.

Tề Đẳng Nhàn nhìn kỹ một chút, sau đó gật nhẹ đầu hỏi “Bao nhiêu tiền?”

“Một triệu.” Vương Vạn Kim thấp thỏm nói.

“Mua đi.” Tề Đẳng Nhàn lười phải nói nhiều thêm một chữ.

Vương Vạn Kim lập tức rút thẻ trả tiền khiến một đám chuyên gia xung quanh nhìn cứng cả lưỡi, hai mặt nhìn nhau.

Cậu trai trẻ này là ai a, đồ vật đến chính bọn họ còn không dám xác định mà một câu của hắn đã để cho Vương Vạn Kim trực tiếp bỏ tiền ra mua? Người này có địa vị gì đây?

“Thị trưởng Hoàng, vận khí của chúng ta không tồi đâu, thật sự ở trong tiệm tại gia tìm được hà thủ ô trăm năm! Thuốc tôi đã để cho người phối xong rồi, chỉ cần trực tiếp uống vào luôn là được.” Một người đàn ông lớn tuổi mặc trang phục thời Đường cầm tách trà nói với một người đàn ông trung niên có khí sắc không được tốt cho lắm.

Thị trưởng thành phố Trung Hải Hoàng Văn Lãng nhận chung trà, cười nói “Làm phiền Dược vương tiên sinh mấy ngày này vất vả xem bệnh giúp tôi, chờ tôi hết bệnh rồi nhất định sẽ giúp Dược vương tiên sinh ban bố thêm nhiều chính sách, duy trì truyền thống phát triển y học của chúng ta!”

Dược vương Tôn Thanh Huyền cười ha ha, nói “Ngài thị trưởng khách sáo rồi, cứu người chữa bệnh, cái này chẳng qua là việc chúng tôi nên làm mà thôi.”

“Đó là Hoàng tiên sinh, thị trưởng thành phố Trung Hải của chúng ta, gần đây hắn nhiễm phải bệnh kỳ quái, tìm rất nhiều danh y cũng chưa thể giải quyết được.”

“Quả nhiên là gừng càng già càng cay mà, Dược vương Tôn tiên sinh này vừa ra tay đã có thể thuốc đến bệnh khỏi, quả nhiên không hổ danh Dược vương!”

“Tôn tiên sinh đây chính là thần y có tiền cũng khó mời được, mấy nhân vật lớn ở kinh đô muốn mời ông đều bị yêu cầu phải xếp hàng đấy.”

Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nhăn mày lại đi về phía trước.

Ngay nháy mắt lúc thị trưởng Hoàng Văn Lãng tiếp nhận chung trà, bàn tay to của hắn lập tức vươn tới đè lại chung trà trong tay Hoàng Văn Lãng.

“Nếu ông còn muốn sống thêm mấy ngày thì chén thuốc này, tốt nhất là không nên uống.” Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, thản nhiên nói.

Hoàng Văn Lãng sửng sốt, mà Tôn Thanh Huyền ở một bên lại giận tím mặt nói “Người trẻ tuổi từ đâu đến, dám nghi ngờ thuốc của ta?”

Vương Vạn Kim thấy Tề Đẳng Nhàn đi lên, không khỏi hoảng sợ vội vàng giải thích nói “Tôn tiên sinh đừng vội nóng giận, đây là anh em trong nhà của tôi, nói chuyện có chút khó nghe, mong ngài không để trong lòng….”

Hoàng Văn Lãng thấy Vương Vạn Kim tiến đến, gật nhẹ đầu nói “Vương tổng, mong cậu hãy xử lý chuyện này cho tốt!”

Tề Đẳng Nhàn hờ hững nói “Biểu hiện của ông cũng không phải bệnh khó gì, mà là do có người hại ông, nếu ông uống chén nước thuốc làm từ hà thủ ô trăm năm này ngược lại sống không quá mấy ngày nữa.”

Tôn Thanh Huyền nghe vậy cau mày không vui, lạnh giọng nói “Đúng là người trẻ tuổi, ăn nói bừa bãi! Muốn lòe thiên hạ ở trước mặt tôi sao? Hay là cậu cho rằng y thuật của lão già tôi đây không bằng cậu?”

Mọi người nghe vậy đều không khỏi sôi nổi lắc đầu, ‘Dược vương’ Tôn Thanh Huyền chính là thần y đại danh đỉnh đỉnh ở Hoa quốc, Tề Đẳng Nhàn không biết sống chết nghi ngờ thuốc của ông sẽ hại chết thị trưởng Hoàng, việc này đúng thật là buồn cười.

Sắc mặt Hoàng Văn Lãng âm trầm xuống, quát “Vương tổng, nếu cậu còn mặc kệ người nhà không quản thì cũng đừng trách tôi không cho cậu mặt mũi!”

Vương Vạn Kim cười khổ, sao ông dám quản giáo Nhị đương gia được?

“Tùy ông tự tìm đường chết vậy.” Tề Đẳng Nhàn nhún nhún vai xoay người rời đi.

Tôn Thanh Huyền cười nói “Thị trưởng Hoàng không cần để trong lòng, chẳng qua chỉ là tiểu nhân nghĩ muốn lòe thiên hạ trước mặt lão già ta mà thôi, mời ngài uống thuốc tiếp.”

Hoàng Văn Lãng gật đầu, uống một hơi cạn sạch nước thuốc. Dòng nước ấm trôi xuống bụng, sau một lát đã cảm giác được một trận thoải mái.

“Ha ha ha, Dược vương không hổ là Dược vương, một bát nước thuốc này quả thật là thuốc đến bệnh khỏi!” Hoàng Văn Lãng lớn tiếng cười nói, cảm thấy cả người một trận sảng khoái, mười phần trung khí.

Mọi người thấy một màn này đều không khỏi níu lưỡi, một đám khen ngợi không thôi.

“Đều nói bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Nhưng Tôn lão đây chữa bệnh lại là bệnh đi như núi đổ mà!”

“Tôn lão quả thực không hổ danh là đầu tàu của giới y học quốc gia, một giây đã trị hết bệnh khó chữa của thị trưởng Hoàng, quá lợi hại!”

Tôn Thanh Huyền nghe mấy lời khen ngợi này cũng chỉ cười nhạt, đời này của hắn nghe thấy nhiều nhất chính là những lời khen ngợi như vậy.

Hoàng Văn Lãng đắc ý nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười nói “Cậu trai trẻ, bây giờ cậu còn có gì muốn nói không?”

“Ông chỉ có thể sống lâu được như này!” Tề Đẳng Nhàn đầu cũng không quay vứt ra một bàn tay, lạnh nhạt nói.

Hoàng Văn Lãng sửng sốt, nói “Năm ngày? Hừ!”

“Nếu sau năm ngày ta còn không có việc gì, vậy cậu phải suy nghĩ thật kỹ xem đắc tội với Tôn lão sẽ có hậu quả gì!”

Vương Vạn Kim nghe thấy vậy đau đầu không thôi, Nhị đương gia đang yên lành lại đắc tội với thị trưởng, phải làm sao bây giờ đây?

“Năm.”

“Bốn.”

“Ba.”

Tề Đẳng Nhàn lại ngay lúc này đếm ngược, các ngón tay một ngón lại một ngón cụp xuống….
Chương 8 Sư phụ.

Mọi người không khỏi sửng sốt, một đám nhìn Tề Đẳng Nhàn ở kia đếm ngược.

“Cậu bạn này thật đúng là gì cũng dám nói, có ai nguyền rủa thị trưởng như vậy sao? Tìm chết phải không!”

“Cứ cho là có Vương tổng che chở hắn đi chăng nữa, nhưng lần này hắn gây họa lớn như vậy, nếu thị trưởng thật sự tức giận, Vương tổng cũng không bao che nổi!”

“Cậu nhìn Tôn lão xem, sắc mặt đều biến đen cả rồi, cậu bạn nhỏ này đắc tội người ta đủ thảm.”

Khi con số cuối cùng từ miệng Tề Đẳng Nhàn thốt ra, sắc mặt Hoàng Văn Lãng đột nhiên tối sầm, duỗi tay ôm ngực chính mình.

Sau một lát, Hoàng Văn Lãng đột nhiên gào rống lên, thân thể ngửa ra sau, cả người gần như chết ngất ở trên ghế.

“Cứu tôi….” Hoàng Văn Lãng gian nan vươn tay, hướng Tề Đẳng Nhàn hô lên hai chữ cuối cùng.

Tôn Thanh Huyền thấy một màn như vậy, tức khắc dựng tóc gáy, cả người choáng váng, vội vàng tiến hành cấp cứu cho Hoàng Văn Lãng, các loại ngân châm đâm xuống nhưng chính là không có hiệu quả.

Chỉ trong chốc lát, Tôn Thanh Huyền đã đầy đầu mồ hôi lạnh, thuốc này….

Nếu thật sự khiến thị trưởng Hoàng bởi vì uống thuốc của hắn mà chết, vậy chính hắn cũng khó thoát được một kiếp a!

“Hà thủ ô trăm năm tuy bổ nhưng thuần âm, ông phối thuốc cũng không tệ, âm dương điều hòa…. Nhưng bệnh này của ông ta vốn dĩ không phải bệnh, một bát thuốc bổ kia đi xuống không chết mới là lạ.” Tề Đẳng Nhàn bâng quơ giải thích một câu.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía tề bình thường tức khắc thay đổi, không nghĩ tới thiếu niên này lại có mắt nhìn như vậy, kỹ thuật áp chế cả Tôn Thanh Huyền.

Tôn Thanh Huyền ho khan một tiếng, nói “Vị tiểu tiên sinh này còn có gì xin hãy chỉ giáo?”

“Không có hứng thú.” Tề Đẳng Nhàn bình đạm nói.

Hắn vừa mới nói, uống bát thuốc kia tương đương với việc tự tìm đường chết, nhưng Hoàng Văn Lãng tự mình muốn tìm đường chết thì việc gì hắn phải hỗ trợ?

Tôn Thanh Huyền vội vàng nói “Tiểu tiên sinh, vừa rồi là ta lỗ mãng quá mức nên nói chuyện có chút khó nghe….”

“Nếu tiểu tiên sinh có một thân công phu này, vậy mời tiểu tiên sinh ra tay cứu thị trưởng Hoàng một chút, lão Tôn ở đây vô cùng cảm kích ngài.”

“Những năm gần đây thị trưởng Hoàng cẩn trọng, lập nên công lao to lớn vì sự phát triển của Trung Hải, là trụ cột nước nhà, mời ngài cho ông ấy một cơ hội?”

Mọi người nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thờ ơ như vậy cũng sôi nổi mở miệng cầu tình mời Tề Đẳng Nhàn ra tay.

Vương Vạn Kim cũng cười nói “Nhị đương gia, bọn họ không có mắt nhìn, ngài cũng đừng chấp bọn họ, ra tay giúp một chút đi. Chỗ lão Vương tôi đây có không ít hạng mục còn cần thị trưởng Hoàng ban bố chính sách nữa….”

Tề Đẳng Nhàn đi tới trước mặt Hoàng Văn Lãng, đối mặt với hắn chính là một chân đạp thẳng xuống.

“Phanh!”

Hoàng Văn Lãng trực tiếp bay lung tung ra ngoài đụng vào trên vách tường, một miệng máu phun ra, kéo theo một bát thuốc vừa uống cũng phun nốt.

“Cậu thật to gan, không muốn cứu thị trưởng còn chưa tính, lại còn dám ra tay đánh người?” Bảo tiêu bên cạnh Hoàng Văn Lãng tức giận, sôi nổi chuẩn bị ra tay.

“Dừng tay!” Tinh thần của Hoàng Văn Lãng không biết từ đâu tới, gầm lên một tiếng khiến mọi người dừng lại.

Tròng mắt của Tôn Thanh Huyền đều sắp trợn tròn lên, chỉ thấy sắc mặt tái nhợt của Hoàng Văn Lãng sau khi phun máu nhưng lúc nói chuyện lại mười phần trung khí, rõ ràng đã tốt hơn phân nửa.

Hoàng Văn Lãng ho khan nói “Vị đại sư này là đang cứu tôi, không phải đánh tôi!”

Tôn Thanh Huyền vội vàng đi đến chỗ máu đen, dùng chút giấy khẩy khẩy lên đưa tới bên mũi ngửi, khiếp sợ nói “Có độc?!”

“Không hổ là Dược vương, cái này cũng có thể ngửi ra được…. Không tồi, bên trong có độc, hơn nữa cũng không phải là độc giống nhau.” Tề Đẳng Nhàn quét mắt nhìn Tôn Thanh Huyền một cái, kinh ngạc nói.

Độc này do một tên vô danh tiểu tốt giữa một đám thanh danh rõ ràng trong nhà tù U Đô điều phối ra, chuyên môn dùng để hại người, có thể khiến người chết lặng yên không một tiếng động.

“Đại sư, xin nhận của ta một lạy!” Hoàng Văn Lãng khom lưng một cái với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn cũng không khách khí, gật gật đầu nhận nói “Được rồi, chậm rãi điều trị là được, lần sau cẩn thận một chút, chú ý đồ ăn hàng ngày.”

Trong mắt Hoàng Văn Lãng chợt lóe hàn quang, khẽ gật đầu, đợi sau khi trở về sẽ tra khảo người bên cạnh thật cẩn thận.

Tôn Thanh Huyền đầy mặt xấu hổ đi đến bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, cười nói “Thủ pháp của đại sư quả nhiên không giống bình thường, là lão già ta có mắt như mù không thấy Thái Sơn!”

“Hy vọng đại sư có thể cho ta một cơ hội thu nhận ta làm đồ đệ, ta nguyện đi theo đại sư học tập y thuật thật tốt….”

Mọi người nghe được lời này như bị sét đánh ngang tai, Tôn Thanh Huyền là ai? Thế là lại muốn hướng Tề Đẳng Nhàn bái sư học nghệ!

“Không rảnh, lúc khác nói sau.” Tề Đẳng Nhàn lại không chút khách khí cự tuyệt.

Vương Vạn Kim thấy nhiều không trách cười cười, tính tình này của Nhị đương gia không ai có thể chọc nổi.

Những ma vương vô pháp vô thiên đó trong ngục giam thậm chí có thể khiến tổng thống của một quốc gia đau đầu mà khi thấy Nhị đương gia còn không phải đều ngoan ngoãn nghe lời giống gà con sao.

Trùng hợp lúc này Tề Đẳng Nhàn lại nhận được điện thoại, là Lý Vân Uyển gọi tới.

“Tề Đẳng Nhàn, Mộng Mộng đang bị người khác chuốc rượu, phế vật như anh còn không nhanh tới đây đón cậu ấy về? Nếu lát nữa lỡ xảy ra chuyện gì anh chịu trách nhiệm nổi sao?” Sau khi điện thoại được tiếp, Lý Vân Uyển trực tiếp gầm lên giận dữ.

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, hỏi địa chỉ, sau đó ngắt điện thoại, để Vương Vạn Kim phái xe riêng hỏa tốc đưa mình qua.

Hắn và Kiều Thu Mộng đã trở thành vợ chồng hợp pháp, tuy rằng chưa thực sự phát sinh bất luận chuyện gì nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Kiều Thu Mộng bị người bắt nạt.

Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, sau bị đuổi khỏi Tề gia là Kiều gia giúp đỡ cha con bọn họ, ở thời điểm mình khổ sở nhất là Kiều Thu Mộng cho mình một cây kẹo que.

Cây kẹo que kia rất ngọt, cho tới bây giờ hắn vẫn thường xuyên nhớ tới dư vị của nó.

Lúc này, Kiều Thu Mộng đã uống không ít rượu, mắt say mê ly lờ đờ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cả người lộ ra một cỗ vũ mị khiến người thèm nhỏ dãi.

Lý Vân Uyển ngồi ở cạnh đầy mặt lo lắng sốt ruột.

“Vu tổng, ba ly rượu kia tôi đều đã uống xong rồi, vậy hai ngàn vạn công ty các người thiếu tôi thì như thế nào?” Kiều Thu Mộng hỏi.

Trưởng phòng nhỏ của thương hội Hắc Long Vu Khải Hà ngồi ở trên ghế, mặt đầy ý cười nói “Cô uống tiếp ba ly tôi đây lập tức trả cô ba trăm vạn.”

Kiều Thu Mộng sửng sốt “Anh nói không giữ lời?”

Vu Khải Hà kinh ngạc nói “Kiều tổng, lời nói không thể nói bậy được. Tôi vừa mới nói cô uống tôi sẽ trả tiền chứ không hề nói sẽ trả nhiều hay ít.”

Đột nhiên hắn mang một chai rượu tây ra đặt trên bàn, phát ra một tiếng “bang” trầm, nói: “Như này đi, Kiều tổng, cô uống một hơi hết chai rượu này, tôi lập tức trả cô hai ngàn vạn, một phân cũng không thiếu!”

Kiều Thu Mộng hung hăng chớp chớp hai mắt của mình, mới ba ly rượu xuống bụng đã không chịu nổi, nếu lại uống một chai này khẳng định sẽ phải nằm ngang ở đây luôn.

Cô lắc lắc đầu, nói “Vu tổng, tôi thật sự không thể uống nữa, hay là….anh cứ trả trước cho tôi ba trăm vạn đi!”

“Ha ha, nếu cô đã tới thì sao có thể không uống đâu? Cô muốn uống cũng phải uống, không muốn uống cũng phải uống!” Trong mắt Vu Khải Hà lóe lên hàn quang, cười dữ tợn nói.

Trong khi nói chuyện, hắn trực tiếp vặn mở nắp chai, mùi rượu gay mũi khiến Kiều Thu Mộng có cảm giác muốn nôn mửa.

Lý Vân Uyển ở một bên vội vàng nói “Vu tổng, ngài cho chúng tôi chút mặt mũi đi….Mộng Mộng thật sự không thể uống tiếp được!”
Chương 9 Người phụ nữ của tôi

Vu Khai Hà cười lạnh, Hắc Long Thương Hội chính là bá chủ của Trung Hải, hắn còn cần phải nể mặt hai người phụ nữ sao?

"Cô là cái gì, còn muốn tôi cho cô mặt mũi, cô ấy không uống, cô uống à?!" Vu Khai Hà lạnh lùng nhìn về phía Lý Vân Uyển, nhạt nhẽo hỏi

Anh em xung quanh Vu Khai Hà cũng nở nụ cười, cả đám dùng ánh mắt trêu chọc đánh giá Lý Vân Uyển cùng Kiều Thu Mộng.

Theo như bọn họ nghĩ, hai người phụ nữ này đã trở thành con cá trong chậu.

Sắc mặt Lý Vân Uyển trắng bệch, tửu lượng của cô ta không tốt, bình rượu này nếu như uống vào, chỉ sợ say rồi phải trực tiếp đến bệnh viện rửa dạ dày.

Vu Khai Hà nói: "Kiều tổng, cơ hội cho cô đó, xem chính cô có nắm chắc được hay không. ”

Kiều Thu Mộng mím môi cầm bình rượu, có chút do dự.

"Không thể uống..." Lý Vân Uyển cắn răng, vẫn kiên trì ý kiến của mình.

Vẻ mặt của Vu Khai Hà khó chịu, giáng thẳng một cái tát vào mặt Lý Vân Uyển, cười lạnh nói: "Cô không cho cô ấy uống, vậy cô uống! ”

Lý Vân Uyển là cành vàng lá ngọc, chưa từng bị ai đối đãi thô lỗ như vậy?

Nhưng sau khi bị một cái tát này, cô ta hết lần này tới lần khác lại một câu cũng không dám dong dài, đối phương là người của Hắc Long thương hội, cô đắc tội không nổi.

Hắc Long thương hội, đây chính là sự tồn tại có thể ngang hàng sánh vai cùng với người giàu nhất Trung Hải - Vương Vạn Kim và đầu rồng của Trung Hải - xí nghiệp Hướng Thị.

Kiều Thu Mộng biết rõ tửu lượng của Lý Vân Uyển, thật không ngờ đòi lại hai mươi triệu tiền nợ này lại khó khăn như vậy, chỉ có thể quyết tâm nói: "Tôi uống, hai mươi triệu nợ tiền kia, Vu tổng anh không được quỵt nợ! ”

Sau khi nói xong lời này, Kiều Thu Mộng nâng miệng bình đặt vào môi mình, ừng ực ừng ực rồi thổi bay hết một bình rượu tây.

Vu Khai Hà cười to nói: "Được, Kiều tổng quả nhiên thẳng thắn! ”

Kiều Thu Mộng chịu đựng nỗi thống khổ như dao cắt nóng chảy ở cổ họng, đem chai rượu tây này cương quyết rót vào trong bụng mình.

Rượu vừa ngấm xuống, cả người nàng sắp tê liệt, ánh mắt lờ đờ mê ly vì men rượu nói với Vu Khai Hà: "Vu tổng, bình rượu này tôi đã uống rồi, tiền nợ hai mươi triệu kia, anh cũng nên trả lại cho tôi..."

"Hiện tại tửu lượng của tôi không đủ, đi trước một bước, trở về đã..."

Vu Khai Hà lại giữ chặt cổ tay Kiều Thu Mộng, cười nói: "Tiền, nhất định sẽ trả lại, dù sao khó có được nhìn thấy có một nữ trung hào kiệt sảng khoái như Kiều tổng! ”

"Nhưng mà, hiện tại tôi còn chưa uống đã đâu, Kiều tổng đi rồi, có phải có chút không nể mặt tôi không?"

Kiều Thu Mộng chỉ cảm thấy trong dạ dày dời sông lấp biển, Lý Vân Uyển gấp đến không chịu nổi, nếu tiếp tục phát triển như vậy, không chừng Kiều Thu Mộng sẽ bị tên Vu Khai Hà này ăn sạch sẽ mất!

“Tề Đẳng Nhàn, tên phế vật này còn không tới, Mộng Mộng sẽ chịu thiệt thòi lớn!”

Lý Vân Uyển gấp đến độ dậm chân, nhưng cô cũng không dám trêu chọc Vu Khai Hà.

Ông chủ của Vu Khai Hà chính là hội trưởng Hắc Long thương hội Triệu Hắc Long, Triệu Hắc Long là hạng người như thế nào? Hôm nay thậm chí cùng Ngọc Tiểu Long bắn tên, có thể tưởng tượng được bối cảnh đáng sợ cỡ nào.

Chân của Kiều Thu Mộng sắp đứng không vững, cầu xin nói: "Vu tổng, buông tha cho tôi đi, để cho tôi về nhà, tôi không thể uống nữa! ”

Vu Khai Hà lại cười nói, "Uống thêm một ly nữa, uống xong một ly này thì thả cô đi. ”

“Ngươi cút đi!”

Kiều Thu Mộng không thể chịu đựng được nữa, một tiếng thét chói tai, chai rượu trong tay bay thẳng về phía đầu Vu Khai Hà một cái.

“Choang”

Vu Khai Hà đau đến lui về phía sau một bước, ôm đầu mình rên thảm một tiếng.

“Cô! Đồ tiện nhân này!” Vu Khai Hà tức giận đến hai mắt đỏ bừng, một cước đạp vào bụng Kiều Thu Mộng, đá bay cả người cô ra ngoài.

Lý Vân Uyển nhìn thấy một màn này, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nàng cũng không nghĩ tới lá gan của Kiều Thu Mộng lại lớn như vậy, cầm bình rượu lên cho đầu Vu Khai Hà một phát đập.

“Xong rồi, Mộng Mộng gây đại họa rồi!”

"Uống con mẹ mày mà uống, muốn uống rượu sao không tự mình uống?" Cửa lớn của gian phòng ghế lô bị một cước đá văng ra, Tề Đẳng Nhàn xông vào, thanh âm lạnh lùng.

Thân thể Kiều Thu Mộng bay ngược lại phía hắn, đúng lúc đang ngã vào trước mặt Tề Đẳng Nhàn, hắn bước nhanh lên, vừa vặn làm cho cô mềm nhũn tựa vào trong ngực mình.

Dựa vào một chút ý thức cuối cùng, Kiều Thu Mộng mơ màng nhìn thoáng qua người đàn ông đang ôm mình, sau đó liền nặng nề nhắm hai mắt lại.

Khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn biến thành màu đen, ôm Kiều Thu Mộng tiến một bước liền đến trước mặt Vu Khai Hà, giơ tay lên chính là một cái tát vang dội!

“Ba!"

Cơ thể Vu Khai Hà bay lên rời khỏi mặt đất, cả người đều xoay tròn trên không trung, sau khi xoay hai vòng, lúc này mới nặng nề ngã xuống đất.

Lý Vân Uyển không nhịn được mặt mũi tràn đầy kinh hãi nhìn Tề Đẳng Nhàn, đồ cai ngục vô dụng này, vì Kiều Thu Mộng, lại dám động thủ đánh người của Hắc Long thương hội?!

Thành viên Hắc Long thương hội ngồi cùng bàn thoáng cái đứng dậy, không nói hai lời, một đám xông về phía Tề Đẳng Nhàn.

Mặt Tề Đẳng Nhàn không chút thay đổi, một tay ôm Kiều Thu Mộng, một tay bảo vệ cho của cô, hai chân linh hoạt giống như Xuyên Hoa Hồ Điệp* tung cước, rầm rầm rầm, chỉ chốc lát sau, người đã nằm đầy đất, một đám che bụng khom người, giống như biến thành tôm luộc.

*Xuyên Hoa Hồ Điệp: một trong các bộ quyền của Tung Hạc quyền.

"Chúng mày uống rượu không liên quan đến tao, nhưng bắt nạt vợ của tao, vậy thì chắc cần phải thương lượng lại rồi." Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói, một cước đạp lên đầu Vu Khai Hà.

Vu Khai Hà đau đến kêu thảm thiết, giận dữ quát: "Thằng ch*, mày gây chuyện rồi, mày có biết mày đã đắc tội ai không? ”

"Chúng ta là người của Hắc Long Thương Hội! Ông chủ của ta là Triệu Hắc Long Triệu tiên sinh! ”

Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt khinh thường, lạnh lùng nói, "Thủ hạ của Triệu Nê Trích, từ khi nào có tư cách ức hiếp người phụ nữ của tao?! ”

Tuy rằng hắn đối với Kiều Thu Mộng tạm thời không có tình cảm sâu sắc gì, nhưng dù sao hai người cũng mới lĩnh chứng kết hôn, trên danh nghĩa chính là vợ chồng.

Nghe Tề Đẳng Nhàn gọi Triệu Hắc Long như vậy, hai mắt Lý Vân Uyển tối sầm lại, suýt chút nữa trực tiếp ngất đi.

Lời này, nếu để cho Triệu Hắc Long nghe thấy, đừng nói là Đẳng Nhàn, chỉ sợ cả Kiều gia đều vì vậy mà diệt vong.

"Đem số tiền nợ đến, bằng không hôm nay sẽ giết chết ngươi." Tề Đẳng Nhàn khom lưng một chút, trực tiếp xách Vu Khai Hà lên, tiện tay ném tới bên cạnh bàn ăn.

Lý Vân Uyển nghe được sởn tóc gáy, Tề Đẳng Nhàn đúng là điên rồi, đánh người thành như vậy, còn muốn trả lại hai mươi triệu tiền nợ?!

"Con mẹ nó mày còn đòi trả nợ sao? Động đến tao, cả nhà mày đều phải chết sạch! ”

"Tao nói cho mày biết, mày không những phải trả lại tiền, còn phải quỳ ba ngày ba đêm cho tao, cầu xin tao tha thứ cho mày! Nếu không..."

Vu Khai Hà còn muốn mở miệng mắng hai câu, kết quả cái gáy liền trực tiếp bị Tề Đẳng Nhàn đè lại, hung hăng đập vào mặt bàn, chảy ra một mảng lớn máu tươi, sau đó phát ra trong miệng là một trận khóc thảm thiết kêu cha gọi mẹ.

Vu Khai Hà hoàn toàn bị đánh đến sợ hãi, kêu rên nói: "Đại gia, đừng đánh... Tôi không lấy tiền nữa. ”

"Số tiền này, cần Triệu tiên sinh tự mình ký tên, mới có thể từ trong tài chính xuất ra trả lại cho nhà họ Kiều."

“Ngài bây giờ coi như là đánh chết tôi, tôi cũng không lấy ra được mà!”

Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, hờ hững nói, "Được, vậy mày bảo Triệu Nê Trích chuẩn bị sẵn tiền cho tao, sau này tao tự mình tới lấy! ”

Vu Khai Hà liên tục gật đầu, trong lòng lại chửi thề, "Mẹ kiếp, còn muốn tiền? Trở về lão tử triệu tập anh em đánh cho mày tàn phế! ”

“Đi thôi, còn sững sờ làm gì nữa!” Tề Đẳng Nhàn nói với Lý Vân Uyển, ôm Kiều Thu Mộng xoay người rời đi.

Lý Vân Uyển giống như ở trong mộng vừa tỉnh, vội vàng đuổi kịp Tề Đẳng Nhàn rời khỏi nơi thị phi này, về phần sau này sẽ có phiền toái như thế nào, cũng không phải điều cô nên suy nghĩ.

“Tề Đẳng Nhàn, con mẹ nó, anh không muốn sống nữa à, xuống tay tàn nhẫn như vậy, biết sẽ mang đến hậu quả gì không?!" Lý Vân Uyển trong lòng sợ hãi đi theo bên cạnh hắn, một đường liên tục quở trách trở về.

Tề Đẳng Nhàn lười nói chuyện, sau khi ra khỏi cửa, trực tiếp đem Kiều Thu Mộng giao cho Lý Vân Uyển, bảo nàng đưa người về Kiều gia, mà hắn thì trực tiếp trở về Vân Đỉnh sơn trang.

Sáng sớm hôm sau, Tề Chờ Nhàn lái chiếc Phaeton khiêm tốn này, đến nhà họ Kiều xem xét.

Hắn vừa vào cửa, liền nhìn thấy Kiều Thu Mộng nằm trên sô pha, bên cạnh là Trương Thiệu Kiệt.

Nghe Trương Thiệu Kiệt ôn nhu trấn an nói, "Thu Mộng, đã không có việc gì rồi, em yên tâm nghỉ ngơi là được, anh đã cứu em trở về. ”
Chương 10 Sự thật

Thấy cảnh này, Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu mày.

“Tề Đẳng Nhàn, tên rác rưởi nhà cậu đã chết ở đâu vậy. Mộng Mộng gặp chuyện nguy hiểm như vậy mà cậu lại trốn như rùa rụt cổ?!” Bàng Tú Vân sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì vô cùng giận dữ chửi mắng.

Tề Đẳng Nhàn không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn về Trương Thiệu Kiệt, hỏi “Có chuyện gì xảy ra? Sao Trương thiếu lại ở đây?”

Bàng Tú Vân tức giận nói “Cậu còn dám hỏi?!”

“Hôm qua Mộng Mộng đi tìm Vu Khải Hà của thương hội Hắc Long để đòi nợ, kết quả bị hắn ép uống hết cả một chai rượu tây”

“Nếu không phải Trương thiếu kịp thời có mặt cứu Mộng Mộng, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì!”

Kiều Quốc Đào ở bên cạnh sắc mặt có chút u ám, nhìn Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt hơi không hài lòng.

Kiều Quốc Đào trầm giọng nói “Đẳng Nhàn, chú đã để Thu Mộng cho cháu chăm sóc, vậy thì cháu phải gánh vác lấy trách nhiệm này."

Trương Thiệu Kiệt đứng một bên vội cười nói “Bác trai, bác gái, hai bác không cần khách sáo, cháu với Thu Mộng là bạn tốt, đây là việc cháu nên làm!”

“Hơn nữa, hai bác trách móc chú em Tề cũng vô dụng. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một tên cai ngục nhỏ, cho dù có xuất hiện đi nữa thì e là cũng chẳng làm được gì.”

“Chút chuyện nhỏ này hai bác không cần nhắc nhiều nữa, cháu thấy ngại lắm."

Tề Đẳng Nhàn sau khi nghe thấy lời của Trương Thiệu Kiệt thì không nhịn được mà bật cười, lắc đầu hỏi “Thu Mộng là do tôi cứu từ trong tay Vu Khải Hà, từ lúc nào lại trở thành công lao của cậu rồi?”

Lời này khiến những người có mặt tại đó không khỏi sửng sốt.

Nhưng Trương Thiệu Kiệt lại cười ha ha, nói “Dù sao chú em Tề cũng vừa mới đến nhà họ Kiều, cần chút công lao để có được chỗ đứng, tôi hiểu.”

“Ừm… chuyện này không liên quan đến tôi, trên thực tế là công lao của chú em Tề. Tôi căn bản không biết gì hết, chỉ là hôm nay trùng hợp đến thăm Thu Mộng mà thôi!”

Một chiêu lấy lùi làm tiến này của Trương Thiệu Kiệt trực tiếp đẩy cơn tức giận của Bàng Tú Vân với Tề Đẳng Nhàn lên đến đỉnh điểm.

“Tề Đẳng Nhàn, cậu chẳng được cái tích sự gì nhưng lão Kiều khăng khăng muốn gả Mộng Mộng cho cậu, tôi cũng không còn gì để nói.”

“Người có thể không có bản lĩnh, nhưng không thể không biết xấu hổ"

“Rõ ràng là Trương thiếu nhà người ta cứu Mộng Mộng, cậu lại ở đây nói là mình cứu, không thấy mất mặt sao? Tên cai ngục quèn như cậu lấy đâu ra năng lực đi khiêu khích người của thương hội Hắc Long?”

Bàng Tú Vân thẳng thừng chà đạp Tề Đẳng Nhàn, không chừa cho hắn chút thể diện nào.

Trên mặt Trương Thiệu Kiệt lộ ra nụ cười đắc ý. Đúng lúc này Kiều Thu Mộng tỉnh lại, đầu vẫn còn rất đau.

Thấy bản thân đang ở nhà cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô ta mơ hồ nhớ đến chuyện tối hôm qua, nghi ngờ nhìn Trương Thiệu Kiệt hỏi “Trương thiếu, tối qua là anh cứu tôi sao?”

Trương Thiệu Kiệt cười bất lực nói “Mộng Mộng, là chú em Tề cứu em."

“Bàng Tú Vân lớn tiếng nói “Trương thiếu, cậu chính trực nên nguyện ý giúp đỡ cái thứ giá áo túi cơm này, còn tôi thì không nhìn nổi!”

“Mộng Mộng, tối qua là Trương thiếu cứu con về. Nếu không thì không biết con sẽ xảy ra chuyện gì nữa!”

“Ông ba của con tìm giúp con thằng chồng tốt, điện thoại tắt máy cả đêm nhưng vẫn rất nhàn nhã."

Kiều Thu Mộng cũng mơ hồ nhớ ra có một người đàn ông đã cứu mình. Sau khi nghe được lời mẹ nói thì cô không thể không nhìn Trương Thiệu Kiệt với ánh mắt cảm kích.

“Hình như tôi đã nhớ ra một chút rồi, cảm ơn anh Trương thiếu. Nếu như không có anh giúp, tôi e rằng mình sẽ rất thảm.” Kiều Thu Mộng thở phào nhẹ nhõm, nói lời cảm kích với Trương Thiệu Kiệt.

Bàng Tú Vân nghe thấy lời này, lập tức càng cáu gắt hỏi Tề Đẳng Nhàn “Hiện tại cậu còn gì để nói không?”

Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt hờ hững, nhún vai nói “Tối qua tôi đã nhờ Lý Vân Uyển đưa Thu Mộng về, nếu mọi người không tin thì cứ tìm cô ta mà hỏi.”

Trương Thiệu Kiệt gật gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, nói “Chút nữa tôi sẽ gọi điện cho Lý Vân Uyển, căn dặn cô ta đàng hoàng để cô ta nói với bên ngoài là cậu cứu Thu Mộng.”

Tề Đẳng Nhàn khinh thường liếc nhìn Trương Thiệu Kiệt một cái, trong lòng bật ra hai từ “Thằng hề"

Kiều Thu Mộng có chút khinh bỉ mà nhìn Tề Đẳng Nhàn, cái tên này không có bản lĩnh thì thôi, lại còn mặt dày. Rõ ràng là Trương Thiệu Kiệt cứu cô thoát khỏi Vu Khải Hà, mà lại nói dối là anh ta cứu cô, thật là không biết xấu hổ!

Tốt nhất là có thể để ba sớm nhìn rõ bộ mặt của tên tiểu nhân này, sau đó mình đề xuất ly hôn cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Kiều Quốc Đào vỗ vai Tề Đẳng Nhàn, lại nói lời dạy bảo sâu xa “Đẳng Nhàn, người có thể không có tiền, nhưng không thể không có chí khí.”

Tề Đẳng Nhàn đáp “Chú Kiều dạy phải ạ."

Hắn cười trừ, thậm chí chẳng muốn đi tranh cãi mấy chuyện cỏn con này.

“Mộng Mộng, em không cần lo lắng về chuyện hai ngàn vạn kia. Anh đã hứa sẽ giúp em rồi.” Trương Thiệu Kiệt cười nói với Kiều Thu Mộng.

“Cảm ơn" Kiều Thu Mộng thở phào, nhưng lại đột nhiên thay đổi sắc mặt “Tôi nhớ ra một chuyện. Tối hôm qua, hình như tôi đã cầm chai rượu đập vỡ đầu Vu Khải Hà!”

Cô ta vừa nói câu này, Kiều Quốc Đào vô thức cau chặt mày, Bàng Tú Vân giật mình.

Nụ cười trên mặt Trương Thiệu Kiệt lập tức trở nên cứng đờ, ngữ khí khô khan mà an ủi “Không sao, không sao, tôi sẽ về tìm Triệu tiên sinh nói chuyện, không có chuyện gì đâu.”

Bàng Tú Vân đáp “Vậy đành cậy nhờ Trương thiếu rồi.”

Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz chạy đến dừng ở bên ngoài.

Lý Vân Uyển bước xuống xe đi đến cửa nhà họ Kiều, trong tay cô ta cầm ít hoa quả, cười nói “Mộng Mộng, mình đến thăm cậu!”

“Vân Uyển đến à, mau vào đây ngồi!”. Sau khi nhìn thấy Lý Vân Uyển, trên mặt Bàng Tú Vân lộ ra nụ cười mời cô ta vào trong nhà.

Nhà họ Lý cũng có chút thế lực ở thành phố Trung Hải, có mối quan hệ hợp tác với nhà họ Kiều. Quan hệ giữa Lý Vân Uyển và Kiều Thu Mộng rất tốt nên cô ta rất được hoan nghênh ở nhà họ Kiều.

Trong lòng Kiều Thu Mộng không chắc chắn người cứu cô ta hôm qua có phải là Trương Thiệu Kiệt hay không. Dù sao thì trước khi hôn mê cô ta đã say bí tỉ, không nhìn rõ hình dáng người nọ như nào.

Cô ta trực tiếp kéo Lý Vân Uyển ngồi bên cạnh mình, hỏi “Uyển Uyển, hôm qua cậu đi với mình, cậu không uống rượu nên chắc vẫn nhớ rõ mọi chuyện.”

Lý Vân Uyển ngạc nhiên, sau đó gật đầu trả lời “Đúng vậy.”

Kiều Thu Mộng thấp giọng hỏi Lý Vân Uyển “Cậu nói thật với mình, tối qua rốt cuộc là ai đã cứu mình?”

Kiều Quốc Đào cũng không thể không nhìn Lý Vân Uyển. Tối qua Lý Vân Uyển đưa Kiều Mộng Mộng về nhà, là người chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, lời nói có trọng lượng nhất.

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, Trương Thiệu Kiệt làm gì hắn không quan tâm. Đương nhiên, nếu Lý Vân Uyển có thể nói ra sự thật, vạch trần bộ mặt xấu xa của Trương Thiệu Kiệt thì hắn vẫn rất có hứng xem.

“Cậu thật sự không nhớ gì hết?” Lý Vân Uyển hỏi lại Kiều Thu Mộng.

“Hôm qua uống nguyên một bình rượu, cái nhớ cái không!” Kiều Thu Mộng cười khổ nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom