• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tuyệt Thế Cường Long (3 Viewers)

  • Chương 1066-1070

Chương 1066 Lợi ích động lòng người

"Lão gia đang ở tiếp khách ở trong đó, là khách quý tới từ đế đô."

Lôi tổng quản nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi nói.

Tề Đẳng nghe xong, nhíu nhíu mày, nói: "Hả? Khách quý tới từ đế đô? Không phải lại là người của Triệu gia đó chứ?”

Lôi tổng quản lắc đầu, nói: "Không phải, là người của Ngọc gia, tên là Ngọc Tầm Duyên.”

“Người của Ngọc gia ở đế đô?”

Hai mắt Tề Đẳng Nhàn không khỏi hơi híp lại, Ngọc Tiểu Long hiển nhiên sẽ không đứng ở phía đối diện nhà họ Lôi. Vậy hôm nay, người của Ngọc gia từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Hương Sơn này, có mục đích gì?

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đi vào trong phòng, Lôi tổng quản tất nhiên sẽ không ngăn cản hắn, hắn ở nhà họ Lôi này mà nói, là đại ân nhân.

“Tiểu tử vắt mũi chưa sạch từ đâu tới, không hiểu phép tắc như vậy?” Tề Đẳng Nhàn còn chưa đi vào trong phòng, đã nghe được âm thanh của người phụ nữ ở bên trong.

m thanh này, chất giọng không hề giống với Ngọc Tiểu Long, nhưng khí chất và cái loại ngạo mạn này, lại rất giống Ngọc Tiểu Long.

Ánh mắt của Lôi Thiên Tứ nhìn ra phía cửa, thấy là Tề Đẳng Nhàn, thì không khỏi cười nói: "Ngọc tiểu thư không cần để ý đâu, đây là bạn của nhà họ Lôi chúng tôi, Tổng Giám mục phương Nam của Thánh Giáo, là Tề Đẳng Nhàn.”

Ngọc Tầm Duyên là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua khuôn mặt đó lại giống người như chưa tới ba mươi, làn da trắng nõn nhẵn nhụi sáng bóng, con ngươi có thần mà lại sắc bén, có một loại cảm giác người đầy khí chất.

Ngọc Tầm Duyên này, tính vai vế, thì là cô (chị gái của bố) của Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tầm Duyên nghe Lôi Thiên Tứ nói như vậy, không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Tôi còn tưởng là ai, thì ra là con trai của Tề Câm (biệt danh của Tề Bất Ngữ), khó trách lại không hiểu lễ nghĩa như vậy.”

Năm đó, Tề Bất Ngữ đại khai sát giới ở đế đô, không chỉ đắc tội với mỗi người của Triệu gia, mà ngay cả rất nhiều người trong các đại gia tộc ở đế đô đều nhìn không quen cái kiểu của ông, cảm thấy ông là người không có lễ nghĩa gì cả, hơn nữa không biết điều.

Thanh danh của ông ấy, ở vùng đế đô này, cũng không dễ nghe như vậy.

Tề Đẳng Nhàn không để ý tới cái bà lão này, mà là nhìn về phía Lôi Thiên Tứ nói: "Lôi lão, tôi đã nghe qua tình huống gần đây rồi, rất nhiều thế lực đang muốn nhằm vào nhà họ Lôi, phân chia Tàu thuyền Lôi thị? Sao ông không nói với tôi về chuyện này?”

Lôi Thiên Tứ sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười cười.

Trong lòng của ông có tính toán của mình, biết tên Tề Đẳng Nhàn này tất nhiên có bản lĩnh không nhỏ, nhưng thế lực nhắm vào nhà họ Lôi quá khổng lồ, hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn thật vất vả mới thông qua Thánh Giáo để tẩy sạch tội danh khủng bố của mình, ông tất nhiên sẽ không muốn liên lụy đến bạn bè nữa.

Tàu thuyền Lôi thị, ở trong mắt ông rất là quan trọng, nhưng không quan trọng đến mức cần kéo bạn bè xuống nước cùng.

Ông cũng rất rõ ràng rằng nhà họ Lôi trong mấy năm này sẽ kết thúc thời kì huy hoàng, cho nên, ông cũng nhìn rất thoáng, không muốn liên lụy đến Tề Đẳng Nhàn.

"Nói cho cậu biết, thi cậu có thể giúp được cái gì sao?" Ngọc Tầm Duyên thản nhiên hỏi, lời nói lạnh lùng lại mang theo sự châm chọc, còn cao cấp hơn cái rắm thối của Ngọc Tiểu Long tận ba năm lần.

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này, trong lòng cảm thấy cũng khó trách Ngọc Tiểu Long tâm cao khí ngạo như thế, người cùng một nhà đều có đức tính như vậy, thì cũng không có gì lạ cả...

Tề Đẳng Nhàn lười để ý tới người phụ nữ này, ngồi xuống sô pha, nói với Lôi Thiên Tứ: "Nhà họ Lôi không thể ngã, ít nhất, cũng không thể ngã xuống dưới tay của những người đó.”

Lôi Thiên Tứ gật gật đầu, nói: "Tôi tất nhiên là biết, cho nên, hôm nay tôi mới nói chuyện với Ngọc tiểu thư.”

Ngọc Tầm Duyên cũng không còn châm chọc Tề Đẳng Nhàn nữa, mà nghiêm túc nói với Lôi Thiên Tứ: "Lôi lão, ông chủ động đưa một phần cổ phần cho Ngọc gia của chúng tôi, giao cho công ty cổ phần Thiên Địa ở dưới trướng của Ngọc gia chúng tôi nắm giữ, thì tỷ lệ chuyển nhượng lại, cũng khá là lớn đấy.”

Lôi Thiên Tứ vuốt râu của mình, dường như đang hơi do dự.

Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, quay đầu nhìn về phía Ngọc Tầm Duyên, nói: "Cô không phải tới giúp nhà họ Lôi, mà là đến để thừa dịp cháy nhà mà hôi của nhỉ?!”

Ngọc Tầm Duyên cười nhạo nói: "Lời lẽ trẻ con, cậu thì biết cái gì? Cổ phần của Tàu thuyền Lôi thị nếu mà rơi vào trong tay của những người Triệu gia, thì mới gọi là khó có thể giải quyết!”

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: "Đừng tưởng rằng tôi không biết trong bụng các người toàn là bè lũ xu nịnh!”

Hắn quay đầu nhìn về phía Lôi Thiên Tứ, nói: "Lôi lão, cổ phần của Tàu thuyền Lôi thị, không cần đưa ra ngoài, cũng không nên chia cho bất kì kẻ nào cả! Tôi có cách để cho các người có thể bảo toàn cả Tàu thuyền Lôi thị.”

Lời này vừa nói ra, Lôi Thiên Tứ đã lắp bắp kinh hãi.

Trong tình huống hiện tại, Lôi Thiên Tứ muốn bán Tàu thuyền Lôi thị với một cái giá tốt cũng còn có chút khó khăn, chứ đừng nói là bảo toàn được toàn bộ sản nghiệp trong tay mình.

Ngọc Tầm Duyên cười lạnh nói: "Tiểu tử họ Tề kia, tôi thấy cậu vẽ cái đường thoát ra như vậy, mới là lòng lang dã thú thật sự chứ nhỉ?!”

Không thể không nói Tàu thuyền Lôi thị thật sự là một miếng thịt béo lớn, khắp nơi đều muốn cắn một miếng.

Ngọc gia phái người như Ngọc Tầm Duyên tới là muốn giúp nhà họ Lôi vượt qua cửa ải khó khăn thì cũng không hề sai, nhưng điều này cũng không ngăn được việc bọn họ muốn đục nước béo cò, vớt lên một chút ở trong đó.

Lợi ích động lòng người, Tàu thuyền Lôi thị xưng bá ngành thuyền buồm ở phương Nam mấy chục năm rồi, nội tình nhiều cỡ nào cơ chứ? Tùy tiện cắn một miếng, là có thể có một miệng đầy dầu mỡ, ai mà có thể nhịn được cái sự hấp dẫn này chứ?

Lôi Thiên Tứ rót cho Tề Đẳng Nhàn rỗi một chén trà, cười nói: "Cậu cũng không nên nói giỡn với tôi, bây giờ tôi đã cùng đường rồi, tinh lực (tinh thần và thể lực) cũng không bằng năm đó nữa, không rảnh đi lục đục với nhau nữa!”

Lời Lôi Thiên Tứ nói là sự thật, ông đã quá già rồi, già đến mức không biết ngày nào đó sẽ cưỡi hạc về Tây Thiên nữa.

Ông cũng cảm giác được mình đã già nua, tinh lực cả người, còn cả tư duy nữa, rất nhiều lúc đã trở nên vô cùng đục ngầu.

Chẳng qua, ông vẫn nguyện ý tin lời mà Tề Đẳng Nhàn nói ra.

Bởi vì, Tề Đẳng Nhàn là một người có thể vì bạn bè mà vứt bỏ tất cả.

Người ngoài đều nói hắn là một kẻ ngốc, vì một Lục Chiến Long mới quen biết không lâu mà phải trả một cái giá đắt như vậy.

Nhưng trên thực tế, ông đã nhận được rất nhiều từ điều đó và đã chứng minh rất nhiều lần cho mọi người thấy.

Ngay cả Từ Ngạo Tuyết hận hắn đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, sau khi biết được việc này, cũng không khỏi cảm thấy rung động, do đó ở trong lòng đã sinh ra một chút bội phục và kính ngưỡng đối với hắn.

Tề Đẳng Nhàn bưng chén trà lên uống một ngụm, nói: "Tôi đương nhiên sẽ không lấy loại chuyện này ra làm trò đùa, Lôi lão nếu tin tôi, thì cứ giao việc này cho tôi giải quyết đi, ông chỉ cần phối hợp một chút là được rồi.”

Lôi Thiên Tứ như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu.

Nhưng ở một bên, sắc mặt Ngọc Tầm Duyên đã đầy sự âm trầm, lạnh lùng nói: "Lôi lão, ông đừng có bị hai ba câu mà tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này nói ra lừa gạt! Nếu hắn thật sự có bản lĩnh lớn như vậy, lúc trước đã không phải chạy tán loạn giống một con chó nhà có tang.”

“Tình huống trước mắt của nhà họ Lôi, vô cùng bấp bênh!”

“Đi sai một bước, vậy tổn thất tạo ra, sẽ lớn gấp mười lần!”

"Ông đưa cổ phần của Tàu thuyền Lôi thị thuyền chia một phần ra cho Ngọc gia chúng tôi quản lý, tuy rằng không dám nói sẽ tuyệt đối an toàn, nhưng cũng không đến mức quá mức bị động."

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, nói: "Nói đi cũng phải nói lại, cô không phải vẫn muốn có những lợi ích kia sao? Thật là lố bịch!”

Ánh mắt Ngọc Tầm Duyên dừng trên người Tề Đẳng Nhàn, nói: "Sao tôi lại có cảm giác như cậu ghi hận việc bị Tiểu Long xé bỏ hôn ước, cho nên mới muốn đối đầu với tôi ở khắp mọi nơi phải không?”

Tề Đẳng Nhàn bưng chén trà lên, hờ hững nhìn Ngọc Tầm Duyên, nói: "Cô thì tính là cái gì, mà dám nói chuyện với tôi như vậy? Cô mà xứng sao?”

Ánh mắt Ngọc Tầm Duyên lạnh lùng, nói: "Được rồi, tôi đã sớm nghe qua công phu của cậu đã luyện thành thần, cũng không biết là thật hay giả! Hôm nay, chi bằng để tôi tới học tập một chút?!”

Lôi Thiên Tứ nhíu mày, ho khan một tiếng, nói: "Ngọc tiểu thư!”

Ngọc Tầm Duyên cau mày, không nói gì nữa.

Tề Đẳng Nhàn lại nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của cô ta, đã đứng bật dậy, một tay bưng chén trà, một tay buông thõng ở bên cạnh, nói: "Cũng được thôi, tôi nể mặt Tiểu Long, không lấy cái mạng này của cô. Nhưng nếu cô khiêu khích tôi nhiều lần như vậy thì hôm nay, một ngày đại hung, đã được định ra! ”
Chương 1067 Một tay đối phó

Nghe lời vô cùng cuồng vọng mà Tề Đẳng Nhàn nói ra, đáy mắt Ngọc Tầm Duyên không khỏi toát ra vẻ tức giận.

Cái gọi là giang sơn đời nào cũng có nhân tài xuất hiện, cô ta chính là thiên tài ở thời đại trước, trong lòng tự nhiên sẽ có sự kiêu ngạo.

Mắt thấy Lôi Thiên Tứ đã sắp đồng ý yêu cầu của cô ta rồi, vậy mà nửa đường lại có một Tề Đẳng Nhàn bước ra quấy rầy, đối phương lại nói ra lời vô cùng kiêu ngạo, không hề để trưởng bối như cô ta vào trong mắt, điều này làm cho cô ta rất tức giận.

“Được được được, tôi đã sớm nghe nói đến phá vỡ hư không, kiến thần bất hoại đã vượt ra khỏi sức mạnh của nhân loại, hôm nay để cho tôi xem thử chút đi!” Ngọc Tầm Duyên lạnh lùng nói.

Cô ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng dung mạo lại tựa như chưa tới ba mươi, đây cũng không phải là do bảo dưỡng tốt, mà là vào lúc còn trẻ đã luyện được Kỹ Bảo Đan, khóa chặt khí huyết toàn thân, khiến cho tốc độ suy yếu của khí huyết chậm lại, cả người thoạt nhìn tự nhiên cũng sẽ trẻ tuổi hơn.

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng giơ tay trái lên, trên bàn tay đang nâng một chén trà, hắn nhìn Ngọc Tầm Duyên, hờ hững nói: "Nếu cô có thể làm cho trà ở trong chén trà này của tôi đổ ra ngoài, thì cô sẽ thắng!”

Đừng nói là Ngọc Tầm Duyên, ngay cả Lôi Thiên Tứ là người ngoài cuộc nghe thấy lời như vậy, cũng không khỏi cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đã quá mức cuồng vọng rồi.

Lôi tổng quản là một người trong nghề luyện võ, nhưng hành động của Tề Đẳng Nhàn như vậy, vẫn làm cho ông cảm thấy có chút khinh thường.

Công lực của Ngọc Tầm Duyên cũng không kém đâu, Tề Đẳng Nhàn dùng một tay để đối phó với cô ta, hơn nữa còn không để cho trà trong chén đổ ra ngoài? Không khỏi quá mức khó tin rồi.

“Được!”

Ngọc Tầm Duyên cũng không nhiều lời, trả lời một tiếng, người đã động rồi.

Ở trong mắt của Lôi Thiên Tứ, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Ngọc Tầm Duyên cũng đã vọt đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, mà động tác kế tiếp của cô ta, thì ngay cả một chút ông cũng nhìn không rõ, chỉ cảm thấy giống như đang cưỡi ngựa xem hoa, mơ hồ hồ hồ.

Ngọc Tầm Duyên vừa đi tới đã ra một chiêu Xà Hình, cánh tay trắng nõn giơ lên, tựa như độc xà, xì xì thè lưỡi, đánh vào huyệt ở sau tai của Tề Đẳng Nhàn.

Huyệt sau tai là yếu hại của cơ thể con người, huyệt vị này rất mềm mại, một khi bị đánh trúng, nửa đầu đều đau như muốn nứt ra.

Nếu là người có công lực tầm thường một chút, gặp phải một chiêu đột nhiên xuất hiện của Ngọc Tầm Duyên này, không thể nào mà phản ứng kịp được, sẽ bị đánh chết tại chỗ.

Nhưng công lực của Tề Đẳng Nhàn cao bao nhiêu?

Ngọc Tầm Duyên vừa mới nhấc bước phát lực, hắn đã dự đoán được cách đánh của đối phương rồi, sau đó nghiêng đầu, tránh khỏi ngón tay nhìn như vô hại nhưng thật ra lại có sức sát thương khủng bố của Ngọc Tầm Duyên.

Một chiêu không trúng, Ngọc Tầm Duyên lập tức muốn chuyển sang chiêu khác, đồng thời đi theo một bước, sát chiêu tiếp theo đã sắp đánh ra theo.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại ở lúc mấu chốt khi mà cô ta sắp khống chế được tiết tấu tấn công, thì bỗng nhiên lại ra tay, tay phải vừa nhấc lên, hai đầu ngón tay khép lại như kiếm, tựa như giấu kim trong bông, lặng yên không một tiếng động mà âm thầm đâm vào bụng của Ngọc Tầm Duyên.

Đổi lại là một võ sư khác, thì sẽ không thể nào mà phát hiện được, lập tức sẽ bị một ngón tay này chọc thủng đan điền, ngã xuống đất ngay tại chỗ.

Nhưng công phu "Thính Kình" của Ngọc Tầm Duyên cũng không kém, cảm giác được bụng chợt lạnh, lúc này đã biết không ổn, trong lòng vừa động, trọng tâm đan điền đã chuyển theo, vòng eo theo đó mà xoay một cái, cả người dường như không có xương cốt, nhẹ nhàng tránh được một ngón tay của Tề Đẳng Nhàn đang chọc tới.

Cô ta né tránh dược một chiêu "Mò kim đáy biển" này, đồng thời cũng không có ngơi tay, cánh tay đong đưa theo thân thể theo quán tính, ngay sau đó cơ bắp căng cứng, nâng khuỷu tay lên, giống như một đoàn tàu hỏa từ trong đường hầm lao ra, oành một tiếng nổ về phía lồng ngực của Tề Đẳng Nhàn!

Lôi tổng quản đứng ở cửa nhìn xem chỉ cảm thấy rùng mình một cái, một khuỷu tay này tạo ra sức lực vô cùng khủng bố, thứ sức lực kia xé rách không khí, truyền đến tiếng ô ô, mang theo loại âm thanh vừa giòn tan, lại không thiếu sự mềm mại linh hoạt ngấm ngầm.

Chỉ dựa vào nghe, ông ta đã có thể tưởng tượng được uy lực của khuỷu tay Ngọc Tầm Duyên mạnh như thế nào!

Đừng nói là thân thể máu thịt của con người, cho dù là một miếng thép tấm, cũng sẽ bị khuỷu tay này làm cho nổ tung!

"Ngọc gia quả thật là có nội tình thâm hậu, trong gia tộc vậy mà còn cất giấu một cao thủ như vậy sao? Thiên phú của Ngọc Tiểu Long không kém, người cô này của cô ấy cũng không kém bao nhiêu, xem ra, người của gia tộc này, trời sinh đã thích hợp để luyện võ rồi.” Tề Đẳng Nhàn hiện lên ý nghĩ ấy ở trong đầu.

Đầu ngón tay hắn khép lại, thu vào trong, lui vào bụng, đợi khi khuỷu tay đánh tới, trong nháy mắt đã nâng lên, tạo ra một cú đấm xông lên!

Ngọc Tầm Duyên nhìn thấy một đấm như vậy, trong lòng không khỏi nổi giận, cái tên giả vờ mạnh mẽ này, lại dám tùy ý dùng một đấm để đón khuỷu tay của mình như vậy sao?

Trong lúc suy nghĩ, bả vai cô ta đã sụp xuống, mông kẹp chặt, một thứ sức mạnh lớn hơn rót vào trong khuỷu tay, nghênh đón nắm đấm đang xông tới của Tề Đẳng Nhàn.

Khuỷu tay dù thế nào thì cũng cứng hơn nắm đấm.

Lôi tổng quản chỉ cảm thấy, xương ngón tay của Tề Đẳng Nhàn, chỉ sợ sẽ bị khuỷu tay này đụng đến gãy xương nhỉ.

Nhưng khi mà khuỷu tay của Ngọc Tầm Duyên chạm đến nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn, lại có cảm giác như khuỷu tay của mình đang dán lên một cái cối xay thật lớn, cái cối xay này xoay tròn với tốc độ rất nhanh, còn mang theo một luồng gió hướng lên trên.

Cùng lúc đó, cô ta nhìn thấy đầu ngón tay Tề Đẳng Nhàn trong nháy mắt đã sung huyết, từ rễ cây mà thô to lên như cà rốt, nắm đấm càng nắm chặt hơn, bùm một tiếng, một luồng khí khủng bố bùng ra!

Trong nháy mắt này, Ngọc Tầm Duyên có cảm giác như mình đã đụng phải một chiếc xe tải lớn, toàn thân không khống chế được mà run lên, khí huyết trong cơ thể cơ hồ không thể ổn định được, không khí trong mũi nhất thời trở nên nóng hổi, cổ họng cũng có chút nị nị, có một ngụm máu tuỳ thời đều có thể phun ra.

"Nắm đấm của người này, sao lại mạnh đến thái quá như vậy được? Chỉ là nắm đấm bình thường mà thôi, làm sao có thể mang theo sức gió của Bát Quái Chưởng dược?" Ngọc Tầm Duyên chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể đều đang điên cuồng bất ổn, người cũng sắp bị Tề Đẳng Nhàn lật qua lật lại.

Nhưng tay trái của cô ta kết ra một thủ ấn, trong miệng đọc ra một tiếng khẩu quyết, tâm linh tinh thần ngưng tụ lại, tựa như hồ nước đọng, hơi thở và máu tươi nổi lên trong cơ thể, tựa như trăm sông đổ về biển, trong nháy mắt đã bình tĩnh lại.

Ngọc Tầm Duyên tuy rằng dùng thủ ấn của đạo gia phối hợp với khẩu quyết Ngưng Thần Tĩnh Khí để ổn định lại trọng tâm, nhưng cũng đã mất đi tiên cơ.

Không đợi cô điều chỉnh quá lâu, cánh tay phải của Tề Đẳng Nhàn đã hạ xuống, sau đó dồn lên một chỗ.

Cái vừa hợp lại một chỗ đó, có khí quyền khủng bố mênh mông mà đến!

Quyền còn chưa ra, nhưng Ngọc Tầm Duyên lại tựa như đã nghe được thanh âm sóng biển, có một loại ảo giác tinh thần, tựa như sóng thần đang che ngợp bầu trời mà bao trùm lại.

"Khí quyền thật khủng bố! Khó trách nói đánh vỡ hư không là quyền pháp thấy thần, thân thể thấy thần, tinh thần thấy thần... Uy lực của kình lực đáy biển sụp đổ này, quả thạt đã không phải thứ mà người thường có thể đánh ra được." Ngọc Tầm Duyên trong lòng âm thầm rung động, nhưng cô ta cũng không muốn nhận thua, hai tay khẽ chụp lại, thân thể khom xuống, một phát pháo chuỷ, nghênh đón nắm đấm kia.

Cô ta dùng hai tay để đón một tay, hơn nữa trên tay trái kia còn đang nâng một chén trà.

Thế cục này, ai giỏi ai kém, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu.

“Tôi cũng không tin, tôi dùng pháo chuỷ này tiếp một quyền của cậu, mà còn không làm đổ nước trà trong chén của cậu ra được!” Ngọc Tầm Duyên âm thầm cắn răng.

Chỉ đánh có mấy cái này, cô ta cũng đã biết công lực chênh lệch giữa mình và Tề Đẳng Nhàn là bao nhiêu.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn đã nói trước rồi, nếu nước trà đổ ra ngoài, vậy thì coi như cô ta đã thắng.

Cô chắc chắn, dùng một pháo chuỷ này có thể làm đổ nước trà ở trong chén của Tề Đẳng Nhàn!
Chương 1068 Lưu trữ

“Oành!”

Sau khi đấm ra, Ngọc Tầm Duyên Đã nghe được một tiếng nổ lớn.

Cô ta cho rằng nắm đấm của hai người đã va chạm vào nhau, nhưng thực ra cũng không cảm giác được chút phản lực nào cả.

Cẩn thận phân biệt một chút, mới hiểu được, đây là âm thanh khí huyết ở trong cơ thể của Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên phát nổ truyền ra, luồng khí huyết này đã truyền đến chỗ nắm tay, rồi từ trong lòng nắm đấm mà nổ bùng rung

Đây là tuyệt kỹ mà Tề Đẳng Nhàn đã tự nghĩ ra – Bạo Kim Đan.

“Bùm!”

Lúc này, mới thật sự là quyền đụng quyền!ụ

Sắc mặt Ngọc Tầm Duyên lúc này đã trắng bệch, cô cảm thấy mình không phải đang đối diện với một nắm đấm, mà là đang đối diện với thần tiên, đối diện với Ngũ Chỉ Sơn của Như Lai Phật đang đổ ập xuống!

Gót chân của cô ta đầu tiên là bị nhấc lên khỏi mặt đất, ngay sau đó là mũi chân, thân thể gập xuống tựa như một con tôm rồi bay ngược ra sau!

Lôi tổng quản vào lúc này đã bước vào trong một bước, đứng ở phía sau Ngọc Tầm Duyên khoảng năm bước, vừa nhấc tay trái lên, trong nháy mắt khi Ngọc Tầm Duyên bay tới gần, trước tiên đè bả vai đối phương xuống, sau đó tay phải xoa một cái vào thắt lưng đối phương, rút ra một phần lực.

Thân thể Ngọc Tầm Duyên xoay ba vòng trên không trung, Lôi tổng quản kêu lên một tiếng đầy đau đớn, dùng sức ấn một cái, lúc này mới ấn cô ta xuống đất để dừng lại được.

Vừa mới dừng lại, Ngọc Tầm Duyên đã phun một ngụm máu ra ngoài.

Lôi tổng quản chỉ là đón người, sắc mặt cũng đã trắng hơn vài phần, trong lòng âm thầm khiếp sợ, lực lượng trong một đấm vừa rồi kia, rốt cuộc khủng bố cỡ nào?

Lực tác dụng lẫn nhau, Tề Đẳng Nhàn ra một đấm như vậy, tất nhiên sẽ có phản lực, tay trái đang nâng chén trà của hắn kêu leng keng một tiếng, dường như sắp bị lật đổ.

Nhưng mà, ngón tay của hắn lại nhẹ nhàng lau một cái, cổ tay cũng xoa nhẹ một vòng theo, cả cánh tay mềm mại tựa như sợi mì, cổ tay hướng xuống dưới, nâng chén trà xoay vào phía lồng ngực của mình, sau một vòng đó, lại nâng lên.

Chén trà được hắn giữ rất vững vàng, nước trà bên trong, cũng không đổ ra một giọt.

“A, tài năng như thần!” Lôi Thiên Tứ xoa xoa hai mắt đã có chút mờ, kinh ngạc nói.

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha với Lôi Thiên Tứ, nói: "Lôi lão quá khen, người xứng với mấy chữ tài năng như thần này, tôi cảm thấy là Lôi lão mới đúng. Dù sao thì vào năm đó, dưới mí mắt của nhiều người phương Tây như vậy, mà có thể tạo ra sự nghiệp lớn như vậy, mới gọi là kinh thiên động địa!”

Lôi Thiên Tứ nghe xong không khỏi cười ha ha, nhớ lại những năm tháng ngày trước, ông cũng chỉ còn lại sự xúc động vô cùng.

Ngọc Tầm Duyên lau máu ở trên khóe miệng, chậm rãi nói: "Không hổ là cao thủ phá vỡ hư không, kiến thần bất hoại! Công lực như vậy, quả thật cũng đủ để cậu khinh thường quần hùng rồi.”

Tề Đẳng Nhàn nhìn lướt qua cô ta một cái, nói: "Võ công của cô cũng không kém, đáng tiếc, chênh lệch quá lớn so với tôi.”

Ngọc Tầm Duyên chỉ cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác thất bại, mình đã luyện võ công cả đời rồi, lại không thể sánh với một tên tiểu tử như này, thật sự là khiến cho người ta có chút khó có thể tiếp nhận nổi.

"Thứ gọi là thiên phú này, không thể so sánh được." Lôi tổng quản an ủi Ngọc Tầm Duyên một câu.

Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn bày ra công lực như thế, trong lòng ông ta cũng có rất nhiều cảm xúc, thứ có nhiều là một loại cảm giác mình đã già rồi, thế giới này, bây giờ đã thuộc về những người trẻ tuổi này.

Ngọc Tầm Duyên hít sâu một hơi, nói: "Nắm đấm của cậu lớn, vậy cậu sẽ có lý. Cậu nói có thể bảo vệ được Tàu thuyền Lôi thị, vậy thì là do cậu có thể làm tốt, Ngọc gia chúng tôi, không tham gia nữa!”

Ngọc Tầm Duyên cũng là một người chịu thua được, sau khi thua Tề Đẳng Nhàn, thì không còn rối rắm gì với việc này nữa, dứt khoát sảng khoái.

"Chẳng qua, cậu cũng phải biết rằng, cổ phần của Tàu thuyền Lôi thị nếu rơi vào trong tay những người đó, thì không phải là một chuyện tốt đâu, sẽ khiến tất cả mọi người đều phải đau đầu theo đó." Ngọc Tầm Duyên lại bổ sung thêm một câu.

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: "Cô yên tâm đi, nếu tôi đã mở miệng nói thế, vậy nhất định sẽ làm được.”

Ngọc Tầm Duyên không nói nhiều nữa, đúng vào lúc này, Ngọc Tiểu Long đã tới.

"Hả? Tiểu Long, sao cô lại ở đây? "Ngọc Tầm Duyên nhìn thấy Ngọc Tiểu Long, không khỏi nhíu nhíu mày, nói.

"Tôi nghe nói gia tộc đã phái cô đến nhà họ Lôi, tôi biết nhất định cô sẽ xảy ra xung đột với người khác, nên tôi phải vội vàng chạy tới, là do sợ cô sẽ bị người khác đánh chết." Ngọc Tiểu Long sắc mặt lạnh lùng nói.

Ngọc Tầm Duyên nghe nói như vậy, không khỏi tức giận, tức đến nỗi suýt chút nữa đã hộc máu thêm lần nữa.

Ngọc Tiểu Long nói xong, ánh mắt đã nhìn sang Tề Đẳng Nhàn, nói: "Xem ra, anh vẫn là hạ thủ lưu tình.”

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: "Cô của cô vẫn khá là lợi hại, đấu với tôi được mấy chiêu rồi.”

Ngọc Tầm Duyên lạnh lùng nói: "Quá khen rồi, nếu như cậu dùng cả hai tay, chỉ sợ tôi sẽ không đấu được nhiều chiêu như vậy đâu.”

Sau khi nói xong lời này, cô ta lắc lắc đầu, nhìn về phía Lôi Thiên Tứ nói: "Lôi lão, tôi đi trước đây!”

Ngọc Tầm Duyên nói đi là đi, cũng không ở lại thêm chút nào.

"Người cô này của tôi, rất kiêu ngạo." Ngọc Tiểu Long nói với Tề Đẳng Nhàn.

"So với cô, cũng không kém là bao." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.

Mày kiếm của Ngọc Tiểu Long nhướng lên, có một chút không vui, nói: "Có phải cô ấy đã đưa ra yêu cầu rất quá đáng phải không?”

Lôi Thiên Tứ xua tay nói: "Cũng không phải yêu cầu quá đáng gì cả, hai bên thật ra vẫn có thể tiếp thu được. Chẳng qua, Tề giáo chủ nói, hắn có cách tốt hơn, giúp nhà họ Lôi chúng tôi bảo toàn được Tàu thuyền Lôi thị. Cô của cô không tin hắn, nên mới xung đột.”

Ngọc Tiểu Long nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ người bên Ngọc gia quá tham lam, muốn ép Lôi Thiên Tứ phải nhường nhiều hơn.

“Anh có cách để bảo toàn Tàu thuyền Lôi thị sao?” Ngọc Tiểu Long nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt mang theo sự nghi ngờ.

Cô đương nhiên biết Tề Đẳng Nhàn rất lợi hại.

Nhưng mà, với cục diện trước mắt, đối với nhà họ Lôi mà nói, thì quá mức bất lợi, một đám sói đói vây quanh, rất khó để tìm được điểm đột phá.

Một bước đi không tốt, sẽ chỉ tạo thành tổn thất lớn hơn cho nhà họ Lôi mà thôi.

Lôi Thiên Tứ cũng nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nói: "Không biết Tề giáo chủ có cách gì tốt hơn?”

Lúc này, hai anh em Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân đã đến cả.

Lôi Chấn Kỳ đã bỏ được gậy ba toong, xem ra bệnh tình gần đây đã được khống chế tốt, đang khôi phục không tệ.

Lôi Chấn Lân vẫn ngồi xe lăn, chẳng qua thì tốt xấu gì cũng không cần người đẩy nữa, tự mình có thể điều khiển được.

"Cách này của tôi rất đơn giản, chính là sợ các người không đồng ý mà thôi." Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn không thay đổi chút nào, nhìn qua nhìn lại tất cả mọi người, sau đó chậm rãi nói.

Lôi Thiên Tứ cười ha ha một tiếng, nói: "Nói nghe một chút xem sao!”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Chỉ cần Lôi lão tuyên bố, chuyển toàn quyền quản lý của Tàu thuyền Lôi thị xuống dưới tên của Thánh Giáo, như vậy, sẽ không có ai dám động đến các người nữa.”

Ngọc Tiểu Long nói: "Đùa cái gì vậy? Việc này có thể làm một số người sợ hãi, nhưng không thể khiến tất cả mọi người đều sợ hãi!”

Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu, nói: "Nếu tôi để Giáo Hoàng ra mặt thì sao? Cô nghĩ đi, những người đó còn dám ra tay nữa sao?”

Lời này vừa nói ra, Ngọc Tiểu Long đã ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không còn gì để nói nữa.

Nếu Giáo Hoàng - người đứng đầu của tôn giáo ghê gớm nhất thế giới ra nói rằng Tàu thuyền Lôi thị sẽ được quản lý dưới danh nghĩa của Thánh giáo, vậy thì sẽ tương đương với sản nghiệp của Thánh giáo, còn ai dám đến cướp nữa sao?

Lôi Thiên Tứ ngồi trên sô pha trầm ngâm, không nói gì.

Hai anh em Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân cũng rơi vào trầm tư.

"Đương nhiên, cái uỷ quyền quản lý này chỉ là trên danh nghĩa thôi, chỉ cần mỗi năm nộp một khoản phí ủy quyền quản lý cho Thánh giáo là được rồi." Tề Đẳng Nhàn cười cười, "Người nhận ủy quyền quản lý này, có thể sẽ là tôi.”

Ngọc Tiểu Long kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy tên này nhất định đã điên rồi… Nhà họ Lôi dựa vào cái gì mà tin tưởng hắn như vậy chứ?!
Chương 1069 Cùng một loại người

Tề Đẳng Nhàn đưa ra điều kiện như vậy, thật sự đã làm cho tất cả những người ngoài cuộc nhìn vào cảm thấy kinh ngạc.

Thứ nhất, hắn là ai?

Thứ hai, tại sao lại phải tin hắn?

Tài sản của Tàu thuyền Lôi thị, là một con số vô cùng khổng lồ, nói ủy quyền quản lý cho hắn thì ủy quyền quản lý cho hắn luôn sao? Đến lúc đó nhỡ ngoài miệng và hành động của hắn không giống nhau vậy thì phải làm gì bây giờ?

Ngọc Tiểu Long cảm thấy đầu óc Tề Đẳng Nhàn đã hỏng rồi, đưa ra một yêu cầu như vậy, quá nửa sẽ khiến nhà họ Lôi càng thêm nghi ngờ.

Nhưng ngay sau đó, cô đã trợn tròn mắt.

Bởi vì, Lôi Chấn Lân mở miệng nói: "Cha, con cảm thấy ổn. Quyền quản lý Tàu thuyền Lôi thị của chúng ta có thể để dưới danh nghĩa của Thánh giáo, sau đó nhờ Tề tiên sinh nhìn chằm chằm vào, cứ như vậy, cũng không lo sẽ có người rút củi đáy nồi!”

Lôi Thiên Tứ không khỏi nhìn anh ta một cái.

Lôi Chấn Lân cười nói: "Tôi tin tưởng nhân phẩm của Tề tiên sinh, hắn là một người có thể làm ra nhiều hành động vĩ đại như vậy, tất nhiên sẽ không nuốt lời.”

Ngọc Tiểu Long cảm thấy ý nghĩ của Lôi Chấn Lân không khỏi quá mức ngây thơ, dù sao cũng đã mắc bệnh nặng rồi, rất ít khi giao tiếp với bên ngoài, cho nên tư tưởng khó tránh khỏi sẽ hơi ngây thơ một chút.

Nhưng những lời tiếp theo của Lôi Chấn Kỳ lại làm cho cô có chút hoài nghi nhân sinh.

"Con cũng cảm thấy đây là một cách tốt!” Lôi Chấn Kỳ nghiêm túc nói, "Có Thánh giáo che chở, sẽ không ai dám động đến Tàu thuyền Lôi thị của chúng ta nữa!”

Ngọc Tiểu Long lúc này không còn nghi ngờ Tề Đẳng Nhàn nữa, ngược lại đã bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Lôi Thiên Tứ khẽ gật gật đầu, nói với Tề Đẳng Nhàn: "Uỷ quyền quản lý Tàu thuyền Lôi thị cho Thánh giáo, quả thật là một cách rất tốt, để cậu phụ trách nhìn chằm chằm vào đó, nhà họ Lôi chúng ta cũng có thể yên tâm rồi. "

“Chẳng qua, chuyện này, cũng không thể làm quá mức qua loa được."

"Ở Toà Thánh nhất định phải có người có quyền hành đứng ra, thì mới có thể khiến cho đám đạo chích kia lui bước."

Tề Đẳng Nhàn nói: "Điểm ấy thì ông cứ yên tâm đi, tôi sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho Giáo Hoàng, bảo ông ta tự mình đi đến Hương Sơn một chuyến! Đến lúc đó, hiệp ước sẽ do ông ta và ông ký, lợi nhuận hàng năm của Tàu thuyền Lôi thị sẽ phải rút ra năm đến mười phần trăm để nộp lại cho giáo hội là được rồi.”

Mọi người ngạc nhiên, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn lại có quyền thế lớn như vậy!

Gọi Giáo Hoàng đến Hương Sơn để làm mấy việc này ư?

Nghe có vẻ như giống chuyện Ngàn Lẻ Một Đêm nhỉ...

Bọn họ cảm thấy chuyện này sẽ rất khó khăn, nhưng Tề Đẳng Nhàn không cảm thấy một chút khó khăn nào, dù sao, Giáo Hoàng cũng là một người yêu tiền, phát triển giáo hội thì cần rất nhiều tiền.

Lúc trước hắn cống hiến ước khoảng sáu tỷ USD, Giáo Hoàng thế nào cũng phải cho hắn một chút mặt mũi, hơn nữa, loại chuyện này đối với giáo hội mà nói cũng không phải là chuyện xấu gì cả, hàng năm còn có thể được chia được một khoản tiền lớn, cớ sao không làm?

Mười phần trăm lợi nhuận của Tàu thuyền Lôi thị trong một năm, sợ cũng phải đến cả một tỷ.

Hơn nữa, Giáo Hoàng cũng không hề lo lắng việc có thể sẽ đắc tội với đàn sói đói đang ngấp nghé Tàu thuyền Lôi thị, những con sói đói kia tất nhiên có thế lớn, nhưng thế làm sao lớn bằng ông ta được?

“Được, nếu cậu thật sự có thể thuyết phục được Giáo Hoàng đến đây, vậy chuyện này cứ như vậy quyết định đi!”

"Tàu thuyền Lôi thị sẽ đưa toàn quyền quản lý vào dưới danh nghĩa của Thánh giáo, sau đó để cậu sẽ tiến hành giám sát và điều khiển."

Lôi Thiên Tứ cười thẳng thắn, phất tay đã quyết định xong việc này.

Ngọc Tiểu Long nhìn Lôi Thiên Tứ, lại nhìn Tề Đẳng Nhàn, trong lòng cảm giác được sự khiếp sợ, chuyện lớn như vậy, nhà họ Lôi đơn giản như thế đã quyết định rồi sao? Tin tưởng Tề Đẳng Nhàn như vậy sao?

Không phải nói là cô quá nghi ngờ nhân phẩm của Tề Đẳng Nhàn, mà là lợi ích liên quan ở trong này thật sự là quá lớn, cô không rõ, nhà họ Lôi vì sao lại cứ như vậy đã tin tưởng hắn rồi.

Lôi Thiên Tứ quay đầu lại, mỉm cười với Ngọc Tiểu Long, nói: "Ngọc tướng quân, có một loại tin tưởng, loại mà không thể dùng lợi ích để cân nhắc được. Lôi Thiên Tứ tôi đây ở đời này bội phục rất ít người, Tề giáo chủ chính là một trong số đó, hắn có thể vì Lục chiến tướng mà đối địch với thiên hạ, vậy tất nhiên sẽ không làm gì có lỗi với người bạn là nhà họ Lôi chúng ta đâu.”

Ngọc Tiểu Long nghe xong thì ngẩn ra, sau đó đã cảm thấy kính nể.

Khó trách lúc trước dù có khuyên can Tề Đẳng Nhàn như thế nào thì hắn vẫn ra tay, bởi vì, hắn biết rõ.

Trên thế gian này, cần có người đứng ra nói cho mọi người biết, vẫn có công lý và lẽ phải đang tồn tại, dù cho có ngàn vạn người ngăn cản thì ta vẫn phải hướng tới nó.

Lôi Thiên Tứ năm đó, tính tình cũng giống như Tề Đẳng Nhàn.

Dưới áp lực lớn như vậy của đám người phương Tây, mà ông ấy có thể dứt khoát đứng lên, đưa đến Hoa quốc những dược vật thời chiến vốn bị phong tỏa, đó cũng là đang mạo hiểm tính mạng.

Chỉ cần một bước đi sai lầm, bị đám người nước ngoài bắt được, ông ấy cũng sẽ chỉ có một con đường chết mà thôi.

"Cảm ơn Lôi lão đã tin tưởng tôi, tôi sẽ không phụ lòng Lôi lão và cả nhà họ Lôi đã tin tưởng tôi đâu." Tề Đẳng Nhàn nghe xong, không khỏi mỉm cười, vươn tay phải về phía Lôi Thiên Tứ.

Lôi Thiên Tứ đưa tay nắm lấy tay của hắn, nói: "Tề giáo chủ, mạng của tôi đã không còn bao nhiêu nữa rồi! Đến khi tôi chết, Tàu thuyền Lôi thị rốt cuộc nên đi về đâu, cậu cứ xem mà sắp xếp là được rồi, tôi tin tưởng cậu sẽ không bạc đãi nhà họ Lôi chúng tôi đâu.”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tàu thuyền Lôi thị vĩnh viễn đều là sản nghiệp của nhà họ Lôi, tương lai của nó, cũng sẽ do nhà họ Lôi quyết định. Lôi lão yên tâm, chỉ cần có tôi còn một hơi, sẽ không ai có thể đoạn (làm đứt đoạn) được hương khói của nhà họ Lôi!”

Lôi Thiên Tứ nghe xong lời này, trên mặt không khỏi hiện ra ý cười vui vẻ, nhìn về phía hai người Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân nói: "Tài hoa của hai người các con, cha không hề nghi ngờ, nhưng thân thể các con, là điều mà cha lo lắng nhất. Về sau, sẽ phải dựa vào Tề giáo chủ nhiều hơn!”

“Vâng thưa cha!” Hai vị thiếu gia nhà họ Lôi đều gật đầu đồng ý.

Hai người bọn họ cũng không phải là loại phú nhị đại hố cha (con cháu nhà giàu mà suốt ngày chơi trò hại cha, hại người nhà), luôn luôn khiêm tốn, hơn nữa trong lòng còn rất có tinh thần trọng tình trọng nghĩa, đối với nhân cách và hành động của Tề Đẳng Nhàn, họ đều khá là bội phục.

Ngọc Tiểu Long trong lòng không khỏi cảm thán, nhà họ Lôi như truyền kỳ vậy kể cả lúc kết thúc, hơn nữa, bọn họ đối với tên Tề Đẳng Nhàn này, có sự tin tưởng như thế, điều này khiến cho người ta có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Dù sao, đưa quyền quản lý Tàu thuyền Lôi thị giao cho một người ngoài, vậy thì tương đương với việc sinh tử của nhà họ Lôi sẽ bị người khác quyết định!

"Điều duy nhất mà tôi lo lắng chính là cái kết cục sẽ được an táng trên biển này sẽ kéo dài bao lâu, sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng đến hậu duệ nhà họ Lôi ta..." Lôi Thiên Tứ thở dài nói.

“Lôi lão yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ ra cách để giải quyết chuyện này. Cùng lắm thì, tôi tốn chút thời gian đi tìm sư gia của tôi, nhất định ông ấy sẽ có cách.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Võ công của sư phụ Tề Bất Ngữ chưa chắc đã cao hơn Tề Đẳng Nhàn, nhưng bản lĩnh ở phương diện khác của ông ấy, nhất định sẽ lợi hại hơn so với Tề Đẳng Nhàn.

Đạo sĩ mà, vốn am hiểu về phong thủy.

"Nếu không tìm được, thì để Giáo Hoàng nghĩ cách đi. Tôn giáo nước ngoài có thể không có tác dụng với phong thủy, nhưng Giáo Hoàng ghê gớm như vậy mà, ít nhiều cũng sẽ có cách.” Tề Đẳng Nhàn lại nói.

Lôi Thiên Tứ gật gật đầu, cười nói: "Tổng quản, bảo đầu bếp đi chuẩn bị cơm trưa đi, hôm nay tôi mời Ngọc tướng quân và Tề giáo chủ ở lại ăn cơm, mặt khác, lấy hai bình rượu ngon ở trong hầm rượu của tôi ra.”

Lôi tổng quản đồng ý một câu, sau đó lập tức đi sắp xếp.

"Bình nước thánh mà cô lấy đi ấy, có phân tích ra điều gì không?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.

"Không có... Sau khi phân tích khoa học, thì nó là một loại nước khoáng rất phổ biến thôi.” Ngọc Tiểu Long nhíu nhíu mày, nói.

"Haizz… Trình độ mô phỏng của Hoa quốc mình, là thiên hạ đệ nhất, bảo người của viện khoa học nghiên cứu thử xem, xem có thể mô phỏng ra một phần hay không.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Chương 1070 Bệ hạ Thánh Minh

Ngọc Tiểu Long cũng dở khóc dở cười, thành phần bên trong của nước thánh này sau khi trải qua phân tích, chỉ là nước khoáng bình thường thôi, sao mà mô phỏng lại được?

Dính đến tôn giáo, thì đều là việc kỳ lạ và khó giải thích cả.

"Tôi gọi điện thoại cho Giáo Hoàng trước đã!" Tề Đẳng Nhàn bảo Ngọc Tiểu Long và Lôi Thiên Tứ nói chuyện đi, còn mình thì đi sang một bên để gọi điện thoại cho Giáo Hoàng.

Giáo Hoàng nghe Tề Đẳng Nhàn nói xong, trầm ngâm một lát, nói: "Thánh giáo là vì truyền bá Đạo Thánh Chủ mà tồn tại, không nên dính dáng vào thương nghiệp. Thánh giáo chúng ta tuy rằng cũng có rất nhiều sản nghiệp, nhưng đều là do người có chuyên môn quản lý, tôi ra mặt nhận ủy quyền quản lý, thì không hợp quy củ!”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Đừng, tôi đã hứa với người ta rồi.”

Giáo Hoàng nói: "Anh hứa, nhưng tôi không hứa! Huống chi, anh cũng là Tổng Giám mục, địa vị ở trong Thánh giáo, chỉ dưới tôi thôi.”

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ, bây giờ tuy rằng hắn đã là Tổng Giám mục phương Nam, nhưng mà, rất nhiều người không hề coi hắn ra gì cả.

Nếu thanh danh của hắn có thể chấn nhiếp được đám sói đói đang muốn phân chia nhà họ Lôi kia, cũng không cần phải mời Giáo Hoàng bệ hạ đến.

"Này..."

“Người của nhà họ Lôi, là tín đồ thánh giáo sao?"

Giáo Hoàng trầm ngâm một lúc lâu, hỏi.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Đương nhiên, bọn họ dù sao cũng sinh ra và lớn lên ở Hương Sơn mà, bên này có rất nhiều người tin vào Thánh giáo nha! Họ cầu nguyện mỗi ngày trước khi bữa tối bắt đầu đấy.”

Giáo Hoàng nói, "Là tín đồ sao... Ồ, lợi nhuận của Tàu thuyền Lôi thị như thế nào?"

“Anh đừng có hiểu lầm, chủ yếu là tôi muốn quan tâm đến giáo đồ của Thánh giáo thôi."

"Lợi nhuận của Tàu thuyền Lôi thị như thế nào, cũng không quan trọng đâu."

Tề Đẳng Nhàn nói: "Nếu lợi nhuận không tệ, một năm có thể lên đến gần mười tỷ, dù sao thì trước đây Tàu thuyền Lôi thị đã từng độc quyền ngành tàu biển rất nhiều năm mà, bây giờ nội tình cũng rất dày, hiệu quả thương hiệu thì mạnh mẽ.”

Giáo Hoàng vừa nghe, đã nói ngay: "Cái gì nhỉ, phụ tá à... Gần đây tôi có một chuyến đi giảng đạo ở Triều Tiên phải không? Nếu tôi nhớ không lầm, có vẻ như là sắp đến rồi nhỉ, có phải không?”

Phụ tá nói: "Thưa bệ hạ, ngài nhớ nhầm rồi, chúng ta không có lịch trình đến châu Á.”

“Không không không, nhất định là có, tôi nhớ mà, là vào tuần sau! Tổng thống của Triều Tiên đã mời tôi đến để giảng đạo, sao mà tôi có thể từ chối được cơ chứ?” Giáo Hoàng nói.

"Hả... Tôi nhớ ngài đã từ chối người ta rồi mà." Phụ tá ngẩn người.

Giáo Hoàng mặt đen sì sì, nói: "Tôi không phải là người giỏi từ chối người khác, huống chi, ở Triều Tiên còn có nhiều tín đồ sùng đạo như vậy nữa chứ!”

Phụ tá nói: "À, đúng đúng đúng! Chúng ta có lịch trình!”

Giáo Hoàng ho khan một tiếng, cầm lấy điện thoại, nói với Tề Đẳng Nhàn: "Như vậy thì được rồi, tôi sẽ tranh thủ thời gian đến Hương Sơn một chuyến, anh bảo giáo hội ở bên đó sắp xếp một chút đi, mở một hội nghị đi, thuận tiện tôi truyền đạo một chút.”

Tề Đẳng Nhàn vui ve lên, nói: "Được, không thành vấn đề!”

“Anh đừng có vui mừng quá sớm, tôi đến Hương Sơn chủ yếu là vì truyền đạo, lợi nhuận mười phần trăm của Tàu thuyền Lôi thị, thật ra sao cũng được." Giáo Hoàng thản nhiên nói.

“Ừ ừ ừ, bệ hạ thánh minh!” Tề Đẳng Nhàn đồng ý, sau đó cúp điện thoại.

Giáo Hoàng nhìn về phía tượng thần Thánh Chủ cầu nguyện một chút, sau đó lẩm bẩm nói: "Thánh Chủ vĩ đại và duy nhất ơi, nhà họ Lôi dù sao cũng là tín đồ thành kính, tôi không thể ngồi yên nhìn bọn họ chìm trong biển lửa được, huống chi, bọn họ nguyện ý mỗi năm cống hiến một tỷ hội phí nữa... Người một nhà lại còn thành kính như thế, tôi thân là người đứng đầu của Thánh giáo, làm sao có thể không đồng ý đến giúp đỡ được?”

Phụ tá đứng ở một bên nhìn mà trầm mặc, luôn cảm thấy Giáo Hoàng đưa Tề giáo chủ này đưa vào trong cao tần của Thánh giáo, sớm muộn gì cũng sẽ khiến cho cả thánh giáo đều bị lệch lạc theo...

Giáo Hoàng dường như biết được tâm tư của phụ tá, đến vỗ vỗ bả vai của phụ tá, nói: "Làm việc lớn thì không cần để ý đến việc vặt vãnh! Thánh giáo muốn phát triển, không thể rời khỏi tiền bạc được.”

Phụ tá nói: "Bệ hạ Thánh Minh!”

Tề Đẳng Nhàn ở bên này cũng quay đầu ra nói với Lôi Thiên Tứ một chút tình hình, Giáo Hoàng đã đồng ý rồi, người nhà họ Lôi có thể yên tâm được rồi.

“Không nghĩ tới Tổng Giám mục như anh, mà ở trong Thánh giáo lại có tiếng nói lớn như vậy, vậy mà thật sự có thể mời Giáo Hoàng tới!” Ngọc Tiểu Long không khỏi cảm khái một câu.

"Thế cũng phải nhìn xem anh đây là ai." Tề Đẳng Nhàn lập tức kiêu ngạo..

Ngọc Tiểu Long cảm thấy mình không nên khen ngợi hắn, loại tiện nhân như này, cho chút ánh mặt trời thì đến mặt trời cũng tràn ngập điểm đen.

Sau khi ăn cơm trưa ở nhà họ Lôi, Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long cùng nhau tạm biệt Lôi Thiên Tứ.

"Hôm trước tôi gặp phải tà giáo dị đoan mà cô nói rồi, khá lợi hại đấy." Tề Đẳng Nhàn nói.

"Ồ? Thế sao..." Ngọc Tiểu Long kinh ngạc nói.

"Ừm... Bọn họ không luyện võ công, nhưng sức mạnh bản thân so với võ giả bình thường còn mạnh hơn một chút.” Tề Đẳng Nhàn nói, "Hơn nữa, bọn họ còn rất giàu. Không biết còn tìm tới chỗ tôi nữa hay không đây, thật hy vọng bọn họ sẽ nhanh chóng đến mà…”

Ngọc Tiểu Long giật giật khóe miệng, hỏi: "Anh rốt cuộc thiếu bao nhiêu tiền thế? Mất trí như vậy sao!”

Tề Đẳng Nhàn thở dài, nói: "Không có cách nào khác mà... Nợ hai người Gusinsky và Vinogradov nhiều tiền như vậy mà, bây giờ cũng mới trả được có một nửa, vẫn còn nợ một khoản tiền lớn nữa! Lần sau mà có dị giáo nào chuẩn bị nhằm vào tôi, tôi sẽ liên hệ với cô, chúng ta phải cho bọn họ biết cái gì gọi là lực lượng của Hoa Quốc!"

“..." Ngọc Tiểu Long vô cùng cạn lời, không cần nghĩ cũng biết, Tề Đẳng Nhàn này lại đang ấp ủ chiêu trò gì đó rồi.

Ngọc Tiểu Long nói, "Ở Hương Sơn bên này tôi cũng không giúp được anh cái gì cả, hơn nữa, bây giờ tôi cũng đang dính vào một ít phiền toái nhỏ.”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Không sao đâu.”

Ngọc Tiểu Long nói: "Chuyện ở Hương Sơn, mau chóng giải quyết rõ ràng đi, đọ sức ở bên này, không thể kéo dài quá lâu được.”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, sau đó tạm biệt Ngọc Tiểu Long trước.

Hắn liên hệ với thuyền trưởng ở đây rồi, bảo hắn ta chuẩn bị một chiếc thuyền, đưa hắn đến Tam Giác Vàng ở bên kia.

Hắn chuẩn bị đi tìm vị Cá Sấu buôn lậu năm đó ở Hương Sơn trốn ra ngoài, tên Cá Sấu buôn lậu này tên là Tiêu Tinh, số tiền bất hợp pháp bị phơi bày lúc trước nghe mà rợn cả người.

Chẳng qua, người ta vào một ngày trước khi sự việc xảy ra, đã nhận được tin báo của một vị ông lớn nào đó, sớm đã chạy trốn rồi.

Bây giờ, đang trốn trong Tam Giác Vàng, lôi kéo một đội quân phiệt, cùng nhau trồng thuốc phiện, buôn lậu.

Mạc Văn Trường nói trong tay ông ta có một quyển sổ, nội dung trong sổ sách này, có liên quan đến Long Môn ở Hương Sơn.

Tề Đẳng Nhàn muốn thanh tẩy Long Môn ở Hương Sơn, thì phải có lý do danh chính ngôn thuận mới được.

Tề Đẳng Nhàn chào hỏi một tiếng với Dương Quan Quan, ngày hôm sau đã trực tới Tam Giác Vàng.

Tôn Dĩnh Thục liên hệ với Tề Đẳng Nhàn, sau khi biết được tên này đã rời khỏi Hương Sơn, cô ta không khỏi choáng váng, hoàn toàn không hiểu được đường đi nước bước của Tề Tổng Giám mục.

Sau đó, ở trong nội tâm Tôn Dĩnh Thục, không khỏi có chút lo được lo mất.

Lúc Tề Đẳng Nhàn đến Quang Dương, Đồ Tể đã tự mình đến đón hắn.

"Nhị đương gia, ngọn gió nào đã thổi ngài tới đây vậy?" Đồ Tể mỉm cười hỏi.

"Hả? Phòng bị ở Quang Dương này của ông, làm rất chu đáo nha!” Tề Đẳng Nhàn cảm nhận được Đồ Tể đã bố trí rất nhiều trạm gác ngầm ở trong thành phố này, không khỏi nhíu mày.

Đồ Tể nói: "Lần trước có người lẻn vào, muốn cướp Tạ Thiên Tiều đi mất, suýt chút nữa đã để cho bọn họ thành công rồi.”

“Vị này hiện tại chính là bát cơm vàng của tôi đó, ba năm ngày là có thể mang đến cho tôi tận mấy trăm ngàn vạn, tôi cũng không nỡ để hắn ta đi mất đâu!”

“Tôi thì không có bản lĩnh gì khác cả, chỉ có cái nhiệt tình hiếu khách mà thôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom