-
Chương 1061-1065
Chương 1061 Tổn thất quá nhiều
"Anh muốn bao nhiêu?"
Lý Toàn Chân cũng không đùa giỡn với Tề Đẳng Nhàn, nói thẳng ra.
Cô ta biết Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục là bạn bè có quan hệ vô cùng thân thiết, nếu như có thể khiến Tề Đẳng Nhàn bán đứng Tôn Dĩnh Thục, vậy chắc chắn là một cú đâm đau đớn với Tôn Dĩnh Thục.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Cái này thì tuỳ vào thành ý của Lý tiểu thư đi, con số từ miệng tôi nói ra, ít nhiều cũng có chút khó nghe.”
Lý Toàn Chân nói: "Một trăm triệu, thế nào? USD.”
Tề Đẳng Nhàn nói ngay: "Có thể, cô chuyển tiền đi, tôi sẽ đưa số tài khoản cho anh. Tiền vừa vào tài khoản, tôi lập tức sẽ cắt đứt quan hệ với cô ta!”
Lý Toàn Chân lại nói: "Tổng Giám mục Tề, trước tiên anh phải nói rõ ràng với cô ta, sau đó, số tiền này của tôi mới có thể đưa cho anh được.”
“Vậy cũng không được, cô là đại công chúa Thượng Tinh, thế lớn tài lớn. Nếu khi tôi làm rồi, mà co không nhận nợ, một xu cũng không trả cho tôi, vậy tôi không phải là chịu thua thiệt rồi sao? Tôi cũng không thể làm gì cô cả.” Tề Đẳng Nhàn buông tay ra, bất đắc dĩ nói.
Lý Toàn Chân nghe xong không khỏi hơi nhíu nhíu mày, cảm thấy lời này cũng có chút lý lẽ, nói ngay: "Tôi có thể mở một tấm chi phiếu cho anh trước, sau khi anh làm được, có thể cầm luôn tấm chi phiếu đó đi rứt tiền?”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Tôi là người nhà quê, không biết dùng chi phiếu, chỉ chấp nhận chuyển khoản thôi!”
Lý Toàn Chân cắn răng, nhíu mày nhìn Tề Đẳng Nhàn, vẫn cảm thấy lời nói của người này, có chút không đáng tin.
"Anh muốn đùa giỡn với tôi sao?" Lý Toàn Chân phục hồi tinh thần lại, sau đó lạnh lùng nói.
"Tại sao lại nói ra lời như vậy chứ? Tôi rất chân thành mà!” Tề Đẳng Nhàn buông tay ra, bất đắc dĩ nói.
Lý Toàn Chân cười lạnh quay đầu lại, không thèm để ý tới hắn nữa.
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng nhướng mày, ồ, đại công chúa Thượng Tinh này rất nhạy bén nha, biết hắn thuộc loại người thích nhận tiền không thích làm việc, cảnh giác như vậy luôn.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể trở lại bên cạnh Tôn Dĩnh Thục.
"Cô ấy mua chuộc anh?" Tôn Dĩnh Thục cười như không cười nhìn Tề Đẳng Nhàn, nhẹ giọng hỏi, ngón tay nhẹ nhàng vẽ qua lồng ngực của hắn.
"Đúng vậy..." Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ thở dài, "Nhưng cô ấy cũng rất khôn khéo, cũng không cho tôi tiền, nhận ra suy nghĩ của tôi mất rồi.”
Sau khi nói xong lời này, hắn đưa tay bắt lấy bàn tay như ngọc này, nhẹ nhàng kéo một cái, để Tôn Dĩnh Thục dựa vào bên cạnh mình.
Trên chiếc du thuyền này, có không ít ông lớn từ Thượng Tinh, trong đó cũng có người của Thôi gia, sau khi bọn họ nhìn thấy một màn này, đều không khỏi cảm giác được lửa giận ở trong lòng.
Lúc trước bọn họ đã nhiều lần muốn dùng cái cớ Tôn Dĩnh Thục có quan hệ với người đàn ông khác để đá cô ta ra ngoài, nhưng nhiều lần đo đều thất bại, lúc này đây, Tôn Dĩnh Thục rõ ràng đã đưa nhược điểm vào trong tay của bọn họ rồi, nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác lại không có cách nào để dùng tới.
Bởi vì, Tề Đẳng Nhàn là Tổng Giám mục của Thánh Giáo ở khu phía nam, địa vị và danh tiếng thật sự là không hề nhỏ.
Nếu như lợi dụng việc này để xào nấu scandal gì đó, bọn họ chỉ đơn thuần là tự rước lấy diệt vong mà thôi.
Địa vị của Thánh giáo ở Triều Tiên không hề tầm thường, danh vọng cũng cực kỳ cao.
Tôn Dĩnh Thục hôm nay dám quang minh chính đại mời Tề Đẳng Nhàn đến tham gia yến hội lần này cùng, cũng không phải là không có ý trả thù.
“Không nghĩ tới Tề giáo chủ cũng ở trên thuyền nha!” Lúc này, có hai người trung niên lên thuyền, âm u mở miệng nói.
Tề Đẳng Nhàn vừa quay đầu, đã nhìn thấy hai người Mạnh Thiên Sanh và Trần Bá Hạ với vẻ mặt tràn đầy sự âm trầm như sắp tụ thành nước rồi rơi ra vậy, chẳng qua, hắn lại nở cười vô cùng xán lạn.
“À, nghe nói con trai của hai người các người bị khủng bố đánh chết, xin hãy nén bi thương!” Tề Đẳng Nhàn ôm quyền với hai người này, nhưng cảm thấy điều này không đúng lắm, lại vội vàng đưa tay vẽ chữ thập, "Nguyện cho linh hồn của bọn họ, ở trong Thánh Vực sẽ đạt được vĩnh sinh, A Men!”
“Phụt phụt!”
Tôn Dĩnh Thục vừa quay đầu, đã phun hết rượu vang vừa mới vào miệng ra ngoài, rơi vào trong nước biển.
Có ai nói vậy không?
Còn nữa, bị bọn khủng bố đánh chết, tên khủng bố kia, không phải chính là ngài chứ?!
Sắc mặt của Mạnh Thiên Sanh và Trần Bá Hạ quả nhiên đã cứng đờ, trong mắt dường như đã toát ra ánh lửa, hận không thể đi lên để dập đầu hắn.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi lắc đầu, nói: "Tên khủng bố kia xuống tay thật đúng là tàn nhẫn, động một chút là móc mắt bẻ cổ, quá hung tàn... Chẳng qua ông cứ yên tâm, tôi sẽ liên lạc với Thánh Chủ, để cho ngài ấy ở Thiên Quốc (đại khái là ở trên trời) chăm sóc hai vị công tử một chút! Nếu như hai vị đồng ý bỏ ra chút tiền thì càng tốt, nói không chừng tôi có thể nói với Thánh Chủ sắp xếp cho hai vị công tử một căn biệt thự..."
Bụng Tôn Dĩnh Thục có chút đau, là do nghẹn cười lâu quá.
Các tên lừa gạt* này, khiến người ta chị thiệt thòi cũng quá cao siêu rồi, đây không phải là rắc muối lên vết thương của người ta, ma là là ném axit sulfuric lên vết thương của người ta đó!
*Gốc là 孙贼: Tôn tặc, sự kết hợp của tiếng Bắc Kinh, ở BK ai lừa bạn thì người đó là cháu trai (tôn tử) của bạn.
Nhìn thấy Mạnh Thiên Sanh tựa hồ đã có chút tức giận, Trần Bá Hạ giơ tay ngăn ông ta lại, lắc đầu.
Loại sống trên giang hồ lâu như ông, làm sao có thể không biết Tề Đẳng Nhàn đang cố ý chọc giận bọn họ?
Nếu bọn họ dám động thủ, vậy thì Tề Đẳng Nhàn sẽ có lý do danh chính ngôn thuận để bẻ đầu của bọn họ.
Mạnh Thiên Sanh vẻ mặt âm trầm, nói: "Họ Tề, mày đừng có kiêu ngạo quá, thật sự cho rằng khi trở thành Tổng Giám mục, thì có thể tẩy trắng tất cả quá khứ sao? Món nợ này, chúng ta vẫn phải tính thôi!”
“Con trai của ông là bị tên khủng bố Tề Đẳng Nhàn đánh chết, việc đó có liên quan gì đến Hồng (màu đỏ) Y Tổng Giám mục - Tề Đẳng Nhàn tôi đây?” Tề Đẳng Nhàn mang vẻ mặt khinh thường nói.
Gân xanh trên trán Mạnh Thiên Sanh đã nhảy lên, nắm chặt nắm đấm.
Tề Đẳng Nhàn hai mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Các người ủng hộ Chiến Phi mở ra đại hội võ đạo để nhằm vào tôi, chỉ cho phép các người ra tay giết tôi, mà không cho phép tôi ra tay phản kích à? Tôi cho các người cơ hội để báo thù, nhưng hy vọng lần sau các người có thể nắm chắc, không bị tôi giết chết.”
Sau khi nói xong lời này, hắn giơ nắm đấm lên, khẽ cười nói: "Đến lúc đó, tôi sẽ dùng nắm đấm này, giúp các người đoàn tụ với con trai của mình, thế nào?”
Sắc mặt Trần Bá Hạ vẫn luôn duy trì vẻ lạnh lùng, ông nhìn thật sâu vào hai mắt của Tề Đẳng Nhàn, nói: "Nhóc con, mày ở Hương Sơn có thể kiêu ngạo, không phải là ỷ vào việc có nhà họ Lôi làm chỗ dựa sao? May mắn của mày không phải lúc nào cũng tốt đâu.”
Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, nói: "Trở về tôi sẽ nói chuyện với Thánh Chủ, để cho ông đến địa ngục tìm Satan chơi.”
Trần Bá Hạ có chút không nhịn được, hai mắt trừng mắt lớn, gân xanh trên trán dường như đã muốn nổ tung!
Nắm đấm của ông, bị nắm chặt đến mức phát ra tiếng rắc rắc, liên tiếp thành một chuỗi, tựa như hạt đậu nổ.
Tôn Dĩnh Thục cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có hơi độc ác quá, đánh chết con trai của người ta, còn nói những lời này làm người ta buồn nôn, nên đã nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc vào thắt lưng hắn một phát.
"Chúng ta đi thôi!" Trần Bá Hạ quay đầu, trầm giọng nói với Mạnh Thiên Sanh.
Tôn Dĩnh Thục thở dài, nói: "Anh làm như vậy, có chút quá đáng nhỉ, lỡ như bọn họ chó cùng rứt giậu thì làm sao bây giờ?”
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: "Lúc trước bọn họ không từ thủ đoạn đến để giết tôi, mà không cho phép tôi chơi bọn họ à? Còn nữa, cô nghĩ rằng con trai của hai người này là thứ gì tốt à? Tôi để cho bọn họ chết dễ dàng như vậy, xem như là tiện cho bọn họ rồi.”
Đối với những kẻ địch dám mạo phạm hắn, từ trước đến nay hắn không nể tình mọt ai cả.
Mạnh Thiên Sanh lúc trước dám ở trước mặt hắn nói muốn phế bỏ võ công của Dương Quan Quan, sau đó chơi đùa thật vui, các loại từ ngữ ô uế, vậy nhất định ông ta chỉ có một con đường chết để đi mà thôi.
"Hai tên này còn có thể nhịn, thật sự là sống trong giang hồ lâu rồi, cái này cũng không bị mắc bẫy." Tề Đẳng Nhàn khẽ mỉm cười.
Nói xong lời này, hắn dùng ngón tay chọc lên thắt lưng của Tôn Dĩnh Thục.
Chương 1062 Tổng Giám mục Tề
Tôn Dĩnh Thục bị Tề Đẳng Nhàn chọc cho một cái, khiến cho toàn bộ thắt lưng của cô đều tê dại, suýt nữa đã nhảy dựng lên ở tại chỗ.
Cô tức giận nhìn người đàn ông đã chọc mình một cái, không khỏi tức giận nói: "Anh làm cái gì vậy?!”
Tề Đẳng Nhàn lại mang vẻ mặt ngạo kiều, nói: "Cô ra tay trước mà!”
“...”
Tôn Dĩnh Thục trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, một lúc lâu sau đã nói không nên lời, sau đó hung tợn gật gật đầu, được, tên đàn ông chó má, anh giỏi lắm!
Cô thừa nhận, Tề Đẳng Nhàn là một tên rất nam tính, vũ lực cá nhân cũng rất mạnh khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng cảm giác được sự an toàn khi ở cạnh hắn.
Nhưng mà, chỉ số EQ của gã này thì... Chậc, dùng một chữ "thấp" thì không thể hình dung nổi nữa rồi.
"Đại công chúa Thượng Tinh này quả là rất biết gây chuyện mà, mời nhiều người như vậy, là định chuẩn bị làm cái gì sao?" Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua, thấy mấy người đàn vây chung quanh Lý Toàn Chân, không khỏi híp mắt nói.
Tôn Dĩnh Thục cười lạnh nói: "Sao mà tôi lại phải nói cho anh biết? Đồ chó này!”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Quên đi, tôi tự đi nghe ngóng vậy.”
Sau khi nói xong lời này, hắn ninh tâm tĩnh khí, bắt đầu nghe chuyện mà Lý Toàn Chân nói với những người xung quanh.
Đúng vào lúc này, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy bước ra, chính là Lục Thải đã từng xuất hiện ở nhà họ Lôi trước kia, cô ta mặc một chiếc váy màu xanh biếc, khí chất lại không hề thua kém Lý Toàn Chân - đại công chúa Thượng Tinh chút nào.
"Chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi, nơi này nhiều người hỗn loạn." Lục Thải chú ý tới Tề Đẳng Nhàn, cười nói với đám người Lý Toàn Chân.
Sau khi nói xong lời này, cô ta quay đầu cười lạnh với Tề Đẳng Nhàn hai cái.
Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn thái độ giả vờ này của cô ta, đã có chút khó chịu mà sờ sờ chiếc quyền trượng của Tổng Giám mục để ở trong ngực, đang nghĩ xem có nên cho cô nha hoàn (người hầu) này một chiêu vật lý lấy mạng hay không?
Tại sao lại là một chiêu?
Bởi vì sọ não của cô nha hoàn này, nhất định không cứng bằng mấy tên ngoại giáo, tà giáo Dracula kia!
Lục Thải biết Tề Đẳng Nhàn công lực phi phàm, thính lực cũng vô cùng khủng bố, nếu như đứng ở trên boong tàu để trao đổi, tiếng sóng biển tuy lớn, nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ ràng.
"Đại công chúa Thượng Tinh này có dã tâm không nhỏ, vậy mà lại thông đồng cùng người của Triệu gia?" Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn về phía Tôn Dĩnh Thục, sắc mặt trở nên âm trầm.
Tôn Dĩnh Thục cũng tức giận không khác hắn là bao, nói: "Lần này cô ta đến Hương Sơn, là vì Tàu thuyền Lôi thị. Tàu thuyền Lôi thị xảy ra chút vấn đề, áp lực trong ngoài cùng nhau như núi đè mà tới, Lôi Thiên Tứ rất có thể sẽ chịu không nổi.”
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, xem ra gần đây tin đồn Tàu thuyền Lôi thị muốn bán ra bên ngoài, cũng không phải là tùy tiện mà bịa đặt tin tức nha.
Lôi Thiên Tứ đã già rồi, nhà họ Lôi đời thứ hai có hai thiếu gia bị bệnh tật quấn thân không thể xử lý sự nghiệp của gia tộc được, đời thứ ba thì chỉ có một Lôi Tuyết Kiều.
Lôi Tuyết Kiều còn quá trẻ, hơn nữa lần trước còn bị Vương Kiếm Thành đầu độc, trong thời gian ngắn hiển nhiên là không có cách nào để gánh vác đại sự cả.
Tàu thuyền Lôi thị gần đây chịu áp lực rất lớn, Lôi Thiên Tứ muốn vì nhà họ Lôi mà tìm đường lui, cũng là chuyện đương nhiên.
"Năm đó Lôi Thiên Tứ vì tổ quốc mà bỏ bao nhiệt huyết, hiện tại, những tên khốn kiếp này lại muốn qua sông rồi phá cầu?" Tề Đẳng Nhàn rất khó chịu nói, hắn ngược lại đã có chút muốn vọt vào, cầm quyền trượng gõ từng người một.
"Nếu thật sự để cho Lý Toàn Chân lấy được cổ phần của Tàu thuyền Lôi thị, như vậy, quyền lên tiếng của cô ta ở Hoa Quốc này sẽ trở nên rất lớn, có thể sẽ đe dọa nghiêm trọng đến địa vị của tôi." Tôn Dĩnh Thục ngữ khí trầm trọng nói.
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút, nhiều người như vậy ở thời kỳ mấu chốt này mà đi vây công nhà họ Lôi.
Lôi Thiên Tứ nếu như vẫn luôn không muốn cúi đầu, như vậy, Tàu thuyền Lôi thị cuối cùng chỉ có thể nghênh đón một cái kết cục là sụp đổ mà thôi.
Nhưng nếu ông ta cúi đầu...
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, với tính cách Lôi Thiên Tứ, nhất định ông ta sẽ không cúi đầu, năm đó ông ta có thể làm ra chuyện khí phách ngập trời như vậy, tự nhiên sẽ không dễ dàng mà thay đổi quan niệm của mình, thỏa hiệp với bọn gian tà.
Ông ta tình nguyện tản cả ngàn vàng đi, cũng nhất định sẽ không cúi đầu trước những tên ỷ vào quyền lực làm bậy mà ông ta khinh bỉ.
Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng, nói: "Muốn cướp Tàu thuyền Lôi thị sao? Tôi chỉ sợ họ thể làm được điều đó!”
Tôn Dĩnh Thục nói, "Tôi cũng hy vọng anh có năng lực như thế, giúp Lôi Thiên Tứ bảo vệ Tàu thuyền Lôi thị, dù sao, ảnh hưởng của Tàu thuyền Lôi thị, vẫn rất là lớn.”
Tàu thuyền Lôi thị vào khoảng mười năm trước, quả là một độc quyền (độc quyền trong một lĩnh vực nào đó, tức là sẽ khống chế và kiểm soát mọi hoạt động sản xuất liên quan đến lĩnh vực đó) cấp bá chủ.
Hiện tại tuy rằng không độc bá thiên hạ như năm đó, nhưng nội tình tích lũy trong nhiều năm như vậy, cũng không hề tầm thường.
"Khó trách vừa rồi Trần Bá Hạ nói mấy lời kiêu ngạo như vậy, thì ra là bọn họ đang muốn thịt nhà họ Lôi à. Nếu thật sự thịt được nhà họ Lôi, vậy ở Hương Sơn này, quả thật tôi sẽ mất đi một chỗ dựa lớn.” Trên mặt Tề Đẳng Nhàn hiện ra một nụ cười lạnh.
"Trở về đi, tôi phải đi tìm Lôi lão để nói chuyện một chút."
"Tôi ngược lại đã có một thủ đoạn tuyệt vời, có thể giúp nhà họ Lôi bảo vệ những tài sản này, cho dù là những gia tộc có dã tâm kia vận dụng lực lượng chính thức lớn hơn nữa, cũng sẽ không thể đoạt được nó."
Tôn Dĩnh Thục không khỏi mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Nếu như là trước kia, cô ta nhất định sẽ cảm thấy tên này đang khoe khoang lung tung.
Nhưng bây giờ thì khác, cô ta biết Tề Đẳng Nhàn nhất định sẽ không bắn pháo xịt lung tung, nếu đã nói như vậy, vậy chứng minh hắn nhất định đã nắm chắc.
Điều này làm cho trong lòng cô ta không khỏi có chút rung động, đàn ông như thế này, khí khái như này, mới đáng để cô ta kỳ vọng chứ!
Tôn Dĩnh Thục chú ý tới có người của Thôi gia đứng ở giữa đám người đang nhìn mình, trên mặt không khỏi hiện ra một nụ cười lạnh, nói: "Tề giáo chủ, chúng ta cùng nhau đi khiêu vũ đi?”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi khó chịu nói: "Phải gọi tôi là Tề Tổng Giám mục! Tổng Giám mục! "
Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục không khỏi đỏ lên, nói: "Lái xe?”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: "Quỷ gì vậy? Tôi vốn là Tổng Giám mục mà, dưới Giáo Hoàng thì tôi lớn nhất mà!”
“Đám Hồng y giáo chủ kia không xử được dị giáo, để tôi xử lý. Hồng y giáo chủ không dám giết người mà tôi giết, Hồng y giáo chủ không dám quản chuyện mà tôi quản. Một câu thôi, Hồng y giáo chủ quản được chuyện tôi muốn quản, chuyện họ không quản được thì tôi càng phải quản. Đây là Tổng Giám mục phương Nam!”
Tôn Dĩnh Thục trợn mắt há hốc mồm một lát, tiếp theo bất đắc dĩ cười cười, sau đó lôi kéo Tổng Giám mục còn lợi hại hơn Vũ Hóa Điền đi khiêu vũ, còn là loại vũ đạo vô cùng thân mật.
Mấy người Thôi gia nhìn thấy thì đầy một bụng lửa giận, nhưng hết lần này tới lần khác lại không dám đi tìm cô ta để gây phiền toái.
Tính tình Tề Tổng Giám mục cũng không phải là lớn bình thường...
"Giáo Hoàng sao mà lại tìm được một tên khủng bố làm Tổng Giám mục phương Nam thế!"
Trong lòng mọi người không khỏi chửi bới, cảm thấy vô cùng bực bội.
Có hào quang của Tổng Giám mục, vốn đã không dễ chọc rồi, tiền thân lại còn là một tên khủng bố thiêu đốt cướp bóc, vậy thì lại càng không dễ chọc...
Tôn Dĩnh Thục cũng cảm thấy rất hả giận, mấy năm nay, dưới áp lực của mấy người Thôi gia, cô đã sống quá nghẹn khuất rồi, cho dù là cùng một đối tác đàn ông bình thường gặp mặt cũng cần phải cẩn thận từng li từng tí, tránh việc bị người của Thôi gia mượn cơ hội để sinh sự, xào ra scandal gì đó.
Nhưng hôm nay, cô có thể dựa vào vòng tay của một người đàn ông một cách quang minh chính đại, nhảy múa trên sàn nhảy trước mắt bao người.
Chẳng qua, kỹ xảo nhảy múa của Tôn phu nhân thật sự là không được tốt cho lắm, vẫn luôn giẫm lên chân của Tề Tổng Giám mục.
“Với cái kỹ thuật này của cô, sau này phải rèn luyện thêm nữa rồi hãy mời tôi nhảy cùng!” Tề Đẳng Nhàn sau khi điệu múa kết thúc, có chút ghét bỏ mà bỏ sang một bên của Tôn Dĩnh Thục.
Nói xong câu đó, hắn đã hối hận ngay, aizz, anh bạn đây là có chuyện gì thế, mấy lời nói EQ thấp này, sao mà có thể nói ra khỏi miệng được thế?
Quả nhiên, Tôn Dĩnh Thục bị những lời này của hắn làm cho có chút khó chịu, chẳng qua, hôm nay tâm tình tổng thể của cô mà nói cũng coi như không tệ.
Tề Đẳng Nhàn vội vàng khắc phục: "Xin lỗi, ý tôi là, kỹ năng nhảy của cô quá kém.”
“...”
Tôn Dĩnh Thục im lặng nhìn hắn.
Lúc này, đoàn người Lý Toàn Chân đã bàn bạc xong chuyện, đang từ trong phòng đi ra ngoài, biểu tình của bọn họ rất thoải mái, dường như đã quyết định được chuyện lớn gì đó, hơn nữa còn nắm chắc phần thắng trong tay.
Chương 1063 Ý nghĩ ngây thơ
Nha hoàn của Triệu gia tên là Lục Thải kia, trực tiếp đi về phía Tề Đẳng Nhàn.
"Nói hai câu?" Lục Thải nhìn hắn một cái, nhàn nhạt hỏi.
"Có thể! Chẳng qua, đừng nói lời không dễ nghe, tôi sợ tính tình tôi không tốt, xốc luôn đầu óc của cô lên.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.
Đối với những người của Triệu gia ở đế đô này, hắn thật sự là không có bất kỳ hảo cảm gì.
Vốn dĩ, hắn có thể trở thành một phú nhị đại yên bình, nhưng hiện tại, hắn đã biến thành một nhị đương gia tàn bạo.
Cũng may không phải nhị doanh trưởng, nếu không, cả ngày giúp Lý đoàn trưởng kéo pháo Ý sẽ rất mệt mỏi.
Lục Thải nói: "Anh có thể trở thành Tổng Giám mục phương Nam của Thánh giáo, một bước cờ này, là nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người.”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Là do các người chơi cờ quá tốt thôi, buộc tôi không thể không làm như vậy! Nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng phải cảm ơn các người.”
Lục Thải quay đầu lại, nói: "Tôi cảm thấy chúng ta có thể nghiêm túc nói chuyện đấy, dù sao thì anh và Triệu gia cũng có quan hệ huyết mạch, không cần phải một mực chĩa đao chĩa kiếm về phía nhau, phải đến nỗi ngươi chết ta sống.”
Tề Đẳng Nhàn nghe, không nói gì.
"Lấy thân phận hiện tại của anh, nếu như hòa giải với Triệu gia, cũng sẽ được tôn trọng rất nhiều."
"Lúc trước, Triệu gia đuổi cha con các người ra khỏi đế đô, là có chút không đúng. Nhưng bây giờ, các người có thể trở lại rồi. "
“Triệu gia sẽ cho hai cha con các người sự tôn trọng lớn nhất, chỉ cần anh đồng ý làm việc cùng Triệu gia."
Lục Thải nhàn nhạt nói, hiện tại thân phận Tề Đẳng Nhàn không hề tầm thường, mang hào quang của Tổng Giám mục có thể nói là quá lợi hại, có thể làm rất nhiều chuyện, thậm chí có thể cho Triệu gia mượn thân phận này để phát triển bố cục ở thế giới phương Tây.
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Cô đang nói đùa với tôi sao?!”
Lục Thải nói: "Lúc trước cha của anh, quả thật là không xứng với Triệu Tư Thanh. Sự tình đã thành như vậy, cũng không trách Triệu gia được!”
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, chậm rãi nói: "Không phải là cha của tôi không xứng, mà là những người nắm quyền của Triệu gia, có dục vọng khống chế quá mạnh! Một khi có người làm ra chuyện như là không tuân theo mệnh lệnh của bọn họ, sẽ làm cho bọn họ nổi trận lôi đình, sẽ làm cho bọn họ cảm thấy như là quyền lực của mình bị uy hiếp và báng bổ. "
“Ai bảo cô thuyết phục tôi? Triệu Huyền Hoàng, hay Là Triệu Minh Luật?”
“Chẳng lẽ, trong lòng bọn họ còn mang chút hi vọng, cảm thấy Triệu gia và cha của tôi còn có đường giảng hòa sao?”
Lục Thải nói, "Đây là ý nghĩ của riêng tôi."
Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, nhìn Lục Thải, lạnh lùng nói: "Nếu cô không muốn chết, tốt nhất không nên đối đầu với tôi nữa, cũng không nên đối đầu với nhà họ Lôi. Nếu không, tôi hứa, cô sẽ chết ở Hương Sơn này đấy! Tôi mà có được lý do để ra tay, đầu các ngươi, tất cả đều sẽ bị tôi đập nát.”
Lúc nói lời này, nắm tay hắn nhẹ nhàng nắm chặt, ngón tay chợt trở nên to lớn trong lòng bàn tay phồng lên một cục khí huyết, bùm một tiếng, trong kẽ ngón tay nổ tung tạo ra gió, gió thổi làm cho tóc của Lục Thải cũng bay bay.
Sắc mặt Lục Thải không khỏi ngưng trọng, nói: "Phá vỡ hư không, Kiến Thần Bất Hoại! Anh quả thật là rất mạnh, thiên phú tuyệt trần, nhưng mà, vũ lực cũng không thể làm chỗ dựa cho anh được đâu.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Nắm đấm lớn đương nhiên là không thể giải quyết tất cả vấn đề rồi, nhưng nắm đấm lớn đến mức như tôi, vậy thì sẽ rất khủng bố đấy!"
Trong mắt Lục Thải hiện lên một chút trêu chọc, nói: "Tốt lắm, tôi sẽ chờ xem!”
Sau khi nói xong lời này, cô ta đã xoay người rời đi.
"Tiểu thư Lục Thải, chẳng lẽ cô không biết, không cách nào thuyết phục được hắn sao?" Trần Bá Hạ nói với Lục Thải đang đi tới.
"Tôi đương nhiên là biết rồi." Lục Thải hờ hững nói.
"Vậy sao cô còn làm như vậy?" Trần Bá Hạ nói.
Lục Thải nói: "Hắn vô địch là bởi vì không có đường lui. Tôi cho hắn một đường lui, chính là muốn làm vỡ cái thế vô địch của hắn!”
Trần Bá Hạ cười mỉa mai một tiếng, lắc đầu nói: "Cô tuy rằng cũng luyện võ, hơn nữa võ công cũng không kém, nhưng mà, chung quy cô vẫn là lớn lên trong loại nhà quyền quý như Triệu gia, trong bụng toàn ngươi lừa ta gạt thôi. "
“Võ nhân như hắn ấy, nếu như có thể bị hai ba câu nói đã dao động, vậy thì đã sớm chết trên giang hồ rồi, chắc chắn sẽ không luyện thành loại võ công khủng bố như vậy đâu."
"Suy nghĩ và cách làm của cô, quá ngây thơ!"
Lục Thải nghe xong, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhưng cũng cảm thấy trong lời nói của Trần Bá Hạ có chút lý lẽ.
Tề Đẳng Nhàn vào lúc này lại cười nói với Tôn Dĩnh Thục nói: "Một cô nhóc chưa từng va chạm xã hội mà thôi, nói cái gì đó cũng chỉ là nói nhảm thôi.”
Tôn Dĩnh Thục cảm thấy có chút buồn cười, lắc đầu, nói: "Nhưng xũng không thể nói xấu sau lưng người ta nha! "
“Vậy cô gọi cô ta lại đây đi, tôi sẽ nói xấu trước mặt cô ấy." Tề Đẳng Nhàn rất thò ơ mà nói.
Tôn Dĩnh Thục lười để ý tới tên lưu manh này, chỉ cười nói với hắn: "Hôm nay cám ơn anh vì đã đến đây cùng tôi, giúp tôi thở ra được một hơi, nhịn nhiều năm rồi, hôm nay cuối cùng cũng thông suốt!”
Tề Đẳng Nhàn đã tiến thêm một bước nói: "Thời gian còn sớm, chúng ta đi mua một ly đồ uống lạnh để xem phim nhé?”
“Phu nhân tôi đây, đã ba mươi tuổi rồi, vẫn là không nên uống đồ lạnh nhỉ!” Tôn Dĩnh Thục mỉm cười nói.
Tề Đẳng Nhàn trong lòng mắng mẹ nó, người phụ nữ này thù dai quá rồi, anh đây khi đó cũng không có ý ghét bỏ cô ta lớn tuổi mà, chỉ đơn giản là quan tâm mà thôi!
Hơn nữa, ba mươi tuổi thì đã sao, thần tượng của anh đây là Tào Mạnh Đức, ba mươi tuổi không phải là vừa đẹp sao?!
Tề Đẳng Nhàn nói: "Vậy thì không uống đồ uống lạnh nữa, xem xem có phim chiếu đêm nào hay không đi?”
Tôn Dĩnh Thục hai mắt nhìn mặt biển phía xa xa, dường như không nghe thấy gì cả.
Tề Tổng Giám mục cảm thấy rất không tốt!
Rõ ràng là đã lâu không gặp, mà có thể gặp lại nhau, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị một loạt thao tác của hắn làm cho bầu không khí không còn một tý nào, quá là thất bại mà!
"Đi thôi, trở về đi, phần sau của yến hội này cũng không có ý nghĩa gì cả." Tôn Dĩnh Thục nói.
“Được!” Tề Đẳng Nhàn cũng không có hứng thú ở lại chỗ này nữa, chuẩn bị đến nhà họ Lôi một chuyến, hỏi tình huống cụ thể một chút.
Tình huống mà bây giờ nhà họ Lôi gặp phải, xem ra so với trong tưởng tượng của hắn thì tệ hơn một chút.
Tôn Dĩnh Thục và Tề Đẳng Nhàn từ trên thuyền đi xuống, tất cả mọi người đều chú ý đến hai người đã rời đi, châu đầu ghé tai bàn tán một phen.
“Lý tiểu thư, cô không cần nóng vội đâu, chờ khi chúng ta phân chia xong Tàu thuyền Lôi thị, nhà họ Lôi chỉ là một cái vỏ rỗng nữa thôi, hắn ở Hương Sơn, cũng không cứng nổi! Đến lúc đó, cô muốn đá văng Tôn Dĩnh Thục, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi." Mạnh Thiên Sanh nhìn thấy sắc mặt của Lý Toàn Chân không tốt, không khỏi an ủi một câu.
"Hừ. Tên họ Tề này, tâm tư bất chính, còn muốn lừa tiền của tôi. "Lý Toàn Chân híp mắt, hừ lạnh một tiếng.
Quý Khải thấy Tề Đẳng Nhàn đã rời đi, hơn nữa biết Lý Toàn Chân cũng khó chịu với mình, cũng không ở lại lâu thêm, vội vàng cáo từ, trở về Quý gia.
Sau khi đến Quý gia, Quý Khải đi sau Ông cụ Quý nói ngắn gọn một chút về tình hình hôm nay.
Ông cụ Quý nghe xong, không khỏi hơi nhíu mày.
“Chuyện của nhà họ Lôi, chúng ta không tham gia nữa!” Trầm ngam hồi lâu, Ông cụ Quý vỗ bàn nói.
"Ông nộ, đây chính là một cơ hội tốt mà. nhà họ Lôi ngã xuống, Quý gia chúng ta chính là gia tộc đệ nhất Hương Sơn danh xứng với thực rồi! Hơn nữa, cổ phần của Tàu thuyền Lôi thị, cũng rất mê người đó!” Quý Khải có chút không cam lòng nói.
Ông cụ Quý lại mang sắc mặt âm trầm, nói: "Cả đời này số lần ông nhìn nhầm cũng không nhiều lắm, nhà họ Lôi lần này quả thật là phải ngã xuống rồi, nhưng mà... Người đẩy ngã cây đại thụ này, chưa chắc sẽ dễ chịu hơn đâu!"
“Quý gia chúng ta, đã đủ tiền, đủ thế, cũng đủ danh tiếng rồi, không cần phải tham gia lần tranh đấu lần này nữa."
"Huống chi... Tiểu tử họ Tề này, thủ đoạn âm độc bao nhiêu, con cũng nhìn thấy rồi mà.”
Quý Khải không cho là đúng nói: "Cũng không hoàn toàn đúng mà... Lần này Hồng bang còn có Long Môn Hương Sơn đã quyết tâm giết chết hắn rồi, đế đô bên kia cũng phái cao thủ tới, hắn không nhất định có thể toàn thân mà trở ra đâu."
Ông cụ Quý không nói gì, chỉ nói: "Việc này nghe ông đi, không cần phải bàn luận thêm nữa đâu! Con cùng những người muốn đẩy ngã cây đại thụ nhà họ Lôi này phân rõ giới hạn đi, yên phận mà làm việc, miễn cho lại bị hắn bắt được cái cớ gì để tống tiền."
Đang nói chuyện.
Quản gia Quý gia đã vội vàng chạy vào, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Lão gia, tên ma vương kia lại tới, còn dẫn theo Tôn phu nhân của tài phiệt Thượng Tinh. ”
Chương 1064 Một lời cảnh báo
"Mẹ kiếp, còn chưa xong nữa sao?!"
Ông cụ Quý là một người có tố chất, nhưng khi nghe được Tề Đẳng Nhàn lại tìm tới cửa, mặt vẫn không khỏi tối sầm lại, hơn nữa còn mắng chửi tục tĩu!
"Cái tên chết dí này, không dứt được phải không?"
Ông cụ Quý đen mặt nói.
Quý Khải sợ tới mức người đã bắt đầu choáng váng, Tề Đẳng Nhàn đã để lại cho anh ta bóng ma tâm lý sâu sắc, bây giờ anh ta rất sợ tên này.
Nếu không, hôm nay lúc ở trên du thuyền, cũng sẽ không không tới dựa theo ước định trước đó với Lý Toàn Chân.
Chẳng qua, ông cụ Quý vẫn sai người mời Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục vào.
Trong lòng ông cụ Quý mắng mẹ nó, trên mặt lại cười hì hì, nói: "Tề giáo chủ lần này đến Quý gia chúng tôi, là có chuyện gì thế?”
Tề Đẳng Nhàn nói: "A, không có gì, chính là Tôn phu nhân và Khải thiếu gia trước đó từng có hợp tác qua miệng, lúc này đã chuẩn bị thực hiện hợp tác đó, mang hợp đồng tới ký một chút.”
Tôn Dĩnh Thục cũng không phải đèn hết dầu, sợ Quý Khải ở trước mặt là một dáng vẻ, sau lưng lại là một dáng vẻ khác, vừa nãy ở trên du thuyền nói rất tốt, quay đầu lại không nhận nợ thì lại phiền toái.
Dứt khoát làm hợp đồng luôn, sau đó bảo Tề Đẳng Nhàn dẫn cô đến đến Quý gia dạo một vòng, cứ như vậy, cũng không sợ Quý Khải không nhận nợ.
Mặt ông cụ Quý đã có chút đen, chỉ cần Tề Đẳng Nhàn rỗi không phải đến để đòi tiền, vậy thì tất cả đều dễ nói chuyện.
Tên này nếu lại mặt dày đến Quý gia đòi tiền, vậy ông ta thật sự muốn liều mạng!
"Thì ra là như thế, Quý Khải, con tới xem hợp đồng đi." Sắc mặt ông cụ Quý âm trầm nói.
Quý Khải không tình nguyện mà đi lên, Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhếch miệng cười, đưa tay vỗ vai anh ta, nói: "Tiểu tử, sợ cái gì thế? Có Tổng Giám mục tôi đây ở chỗ này, tất cả tà ma đều phải nhượng bộ lui binh!”
Quý Khải thiếu chút nữa đã bị một cái tát này của hắn làm cho đặt mông ngồi xuống đất, trong lòng anh ta vốn đã sợ hãi, lại bị Tề Đẳng Nhàn vỗ một cái như vậy, suýt chút nữa đã bị dọa đái ra quần.
Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống bên cạnh ông cụ Quý, cười nói: "Ông cụ Quý cũng không có ý định tham gia vào cuộc tranh đấu của Tàu thuyền Lôi thị nhỉ? Dù sao thì Quý gia cũng có tiền như vậy rồi.”
Ông cụ Quý nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: "Lúc đầu có nghĩ đến, nhưng sau đó lại cảm thấy không cần thiết làm như vậy. Hơn nữa, tôi và Lôi lão cũng là người cùng một thời đại, làm mấy chuyện như bỏ đá xuống giếng này cũng không phúc hậu cho lắm.”
Tề Đẳng Nhàn cười hì hì nói: "Quý gia không tham gia là tốt rồi, nếu không, tôi đã lấy của Quý gia nhiều tiền như vậy rồi, đến lúc đó lại ra tay, lưu tình cũng không ổn, mà không lưu tình cũng không được. Ông cuh, ông nói xem có đúng không?"
Ông cụ Quý đen mặt nói: "À, đúng đúng đúng!”
Ông thật sự là muốn tát một cái làm cái tên không biết xấu hổ Tề Đẳng Nhàn này chết ở trước mặt mình luôn, nhưng sao mà được, võ công của người ta cao thái quá như vậy, cho nên, ngẫm lại thì bỏ đi thôi.
"Tôn phu nhân, không phải chứ. Ngay từ đầu chúng ta bàn bạc qua miệng cũng không có tỷ lệ như vậy mà, cô đã thay đổi thêm mười lăm phần trăm nữa rồi, vậy Quý gia chúng ta còn kiếm được cái gì nữa?” Quý Khải bỗng nhiên kêu lên.
"Khải thiếu gia... Lúc trước anh đã đồng ý cả rồi, nhưng quay đầu đã thông đồng với Lý Toàn Chân. Là đối tác của anh, tôi không yên tâm! Hơn nữa, mười lăm phần trăm này cũng không phải là tôi lấy luôn, mà là tạm thời trừ vào trong tài khoản, ba tháng sau lại mang đến Quý gia.” Tôn Dĩnh Thục thản nhiên nói.
Quý gia là tư bản già đời, biết khái niệm để tiền vào tài khoản ba tháng là gì...
Tôn Dĩnh Thục hoàn toàn có thể mượn ba tháng này để thao tác một đợt, rồi lại sinh ra một khoản tiền lớn.
Đây đơn giản chính là mượn gà của Quý gia để đẻ trứng, chẳng khác nào ăn được hai con.
Ông cụ Quý sau khi nghe được đoạn đối thoại của Quý Khải và Tôn Dĩnh Thục, cũng không khỏi hơi nhíu mày.
Tề Đẳng Nhàn liền nói: "Khải thiếu gia, thành chủ nói, muốn trở thành một người có uy tín tốt! Không thể làm cỏ đầu tường được, hơn nữa, mười lăm phần trăm kia cũng không phải là Tôn phu nhân sẽ lấy đi hết, chẳng qua chỉ là cầm ba tháng để bảo đảm mà thôi.”
Quý Khải nghe được âm thanh của Tề Đẳng Nhàn, da mặt đã co rút, theo bản năng nhìn về phía ông cụ Quý.
Ông cụ Quý trầm mặt khẽ gật đầu với anh ta, nói: "Chỉ là cầm ba tháng thôi, cũng không có vấn đề gì.”
Quý Khải hít sâu một hơi, không truy cứu vấn đề này nữa, tiếp tục đọc kỹ hợp đồng.
Nội dung hiệp ước, bị Tôn Dĩnh Thục sửa đổi một ít, trong đó có điều khoản, đối với anh ta mà nói, có vẻ có chút bất lợi.
Nhưng dù sao anh ta cũng đuối lý, hơn nữa còn có hung thần Tề Đẳng Nhàn tìm tới cửa, một chút có thể nhịn, thì trực tiếp nhịn luôn, sau này chỉ cần thành thật mà hợp tác, cũng không cần lo sẽ xảy ra sai sót gì.
“Quả thực chính là mất nước mất chủ quyền mà!” Trong lòng Quý Khải không khỏi toát ra một câu như vậy.
Hợp đồng cuối cùng cũng đã được ký kết.
Tôn Dĩnh Thục vẻ mặt đầy ý cười, nói: "Hợp tác vui vẻ nha, Khải thiếu gia!”
Sắc mặt Quý Khải lại có chút cứng ngắc, vui vẻ như nhai chấu ý! Anh ta bây giờ đang đầy một bụng buồn nôn, muốn tìm một chỗ để nôn một trận.
Tề Đẳng Nhàn còn đang nói đông kéo tây với ông cụ Quý, nói: "Cái gì nhỉ, Dương tiểu thư và Hứa Trường Ca đang cùng nhau đầu tư một câu lạc bộ du thuyền, không biết ông cụ Quý có hứng thú chơi du thuyền hay không nhỉ?”
“Ông đã lớn tuổi rồi, có lẽ không thích lắn, nhưng người trẻ tuổi của Quý gia nhất định sẽ rất thích!”
"Tôi cảm thấy, nếu không thì mua hai chiếc du thuyền rồi đặt trong câu lạc bộ đi, sau này có tiệc tùng gì, cũng có thể mở trên du thuyền rồi..."
"Hôm nay Lý Toàn Chân đã mở tiệc trên du thuyền đấy, thật mẹ nó khí phái nha!"
Ông cụ Quý cười cười, nói: "Cũng tốt, để về tôi xem xem trong nhà có thanh niên nào thích chơi du thuyền không, bảo bọn họ để du thuyền chuyển đến câu lạc bộ kia.”
Câu lạc bộ cho dù không mời chào bán du thuyền rồi trích phần trăm, nhưng có du thuyền đỗ lại, phí bảo trì và phí quản lý hàng năm cũng là một cái giá trên trời.
Mắt thấy thời gian đã không còn sớm, Tề Đẳng Nhàn đứng dậy cáo từ.
Tôn Dĩnh Thục cũng rất lễ phép nói: "Ông cụ Quý, hôm nào rảnh, sẽ lại đến thăm ông.”
Ông cụ Quý lạnh lùng gật gật đầu, đối với vị ông lớn ở Tài phiệt Thượng Tinh này, cũng không phải rất có hứng thú.
Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục rời đi, Quý Khải mới có chút nghẹn khuất nói: "Chẳng lẽ, Quý gia chúng ta vẫn để cho họ Tề này bắt nạt sao?!”
“Lần này hắn tới để cảnh cáo chúng ta, không muốn để cho chúng ta tham gia vào chuyện của Tàu thuyền Lôi thị.” Ông cụ Quý sắc mặt lạnh nhạt, nhìn Quý Khải, nói.
"Bị một mình hắn dọa thành như vậy, việc mà truyền ra ngoài, Quý gia chúng ta sau này còn lăn lộn như thế nào đây?" Quý Khải lại rối rắm ở vấn dề mặt mũi.
Ông cụ Quý thản nhiên nói: "Chuyện Tàu thuyền Lôi thị không đơn giản, nhiều thế lực lớn như vậy tham gia vào, hắn muốn đứng ở bên nhà họ Lôi, sẽ có người đối phó hắn."
“Nếu hắn xong đời, vậy chúng ta lại đánh chó rơi xuống nước là được rồi."
"Đương nhiên, nếu hắn thắng, vậy chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."
"Hắn cũng là một người hiểu được chừng mực, không có khả năng sẽ bắt nạt Quý gia chúng ta mãi, sau lần này, sẽ không có lần sau nữa."
"Chẳng qua, điều kiện tiên quyết là các người không thả nhược điểm vào tay của hắn, cho hắn lý do để ra tay.”
Ông cụ Quý là một lão giang hồ, mắt nhìn rất rõ ràng, đối với một ít hư danh này, có cái nhìn rất nhạt.
Hơn nữa, bây giờ Tề Đẳng Nhàn đang là Tổng Giám mục, thanh danh bừng bừng, Quý gia ở bên kia còn đang có nhiều mối làm ăn, không nên đắc tội với hắn.
Chương 1065 Không thể giải thích được
“Ghê nha ghê nha, nhìn không ra đấy, ở trước mặt Quý gia mà anh có sức ảnh hưởng như vậy!”
Tôn Dĩnh Thục cầm hợp đồng đi từ Quý gia ra, trong lòng tràn đầy vui mừng, cười như nở hoa.
Tề Đẳng Nhàn chỉ thản nhiên nói: "Bọn họ đang sợ tôi, chứ không phải là tôi có sức ảnh hưởng.”
Cái gọi là đi chân trần thì không sợ mang giày, Quý gia đó là thiên kim chi tử Giới Thùy Đường, không cần chơi liều với loại người như Tề Đẳng Nhàn này, huống chi hiện tại hắn còn có hào quang của Tổng Giám mục, thật sự không thể trêu vào.
Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn thuận tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tôn phu nhân.
Sau khi đi ra khỏi khu biệt thự của Quý gia, Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi chuẩn bị đến nhà họ nhà họ Lôi một chuyến, đưa cô về trước nhé?"
“Trễ như vậy mà còn phải đi sao? Đã mười giờ rưỡi rồi.” Tôn Dĩnh Thục nhìn thoáng qua thời gian, không khỏi hỏi.
"Đúng vậy... Quá muộn rồi, tôi đưa cô về đã là mười một giờ rồi, nếu không, tôi nghỉ ngơi luôn ở chỗ của cô? Ngày hôm sau, tôi sẽ đến nhà họ Lôi.” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.
Tôn Dĩnh Thục nói: "Không cần, tôi tự mình ngồi xe trở về là được rồi, cũng không cần anh đưa đâu, chính sự quan trọng hơn, anh vẫn nên đến nhà họ Lôi nhanh đi.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Chuyện mà quan trọng nhất ấy, có chuyện gì quan trọng hơn việc đưa cô trở về an toàn sao?”
Những lời này của hắn, EQ đã dùng đúng chỗ.
Tôn Dĩnh Thục nghe xong, trên mặt quả nhiên đã hiện ra một chút ý cười nhàn nhạt.
"Anh có còn nhớ đã đồng ý với tôi điều gì không?" Tôn Dĩnh Thục bỗng nhiên hỏi.
"..." Nói thật, Tề Đẳng Nhàn không nhớ rõ, "Tất cả những điều về cô, tôi nhớ rõ trong lòng.”
Tôn Dĩnh Thục không khỏi hài lòng, nói: "Vậy anh chuẩn bị khi nào thì hoàn thành chuyện này? Tôi đã lo lắng nhiều năm như vậy rồi, vẫn đang chờ có người giúp tôi hoàn thành việc này đấy.”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì thầm nhủ xong mẹ nó rồi, chuyện gì đó hắn đã sớm quên mất rồi, nhưng lúc này thì chắc chắn không thể để lộ ra.
"Tôi sẽ mau chóng làm, cô cũng biết đấy, loại chuyện như này, cần có thời cơ." Hắn bắt đầu trợn mắt nói dối.
Tôn Dĩnh Thục thở dài, nói: "Bảng hiệu của cha tôi đã rơi vào tay của Han Sung Joon đã nhiều năm, điều đó đã sắp trở thành tâm bệnh của Tôn gia chúng tôi rồi!”
Tảng đá treo ở trong lòng của Tề Đẳng Nhàn đã rơi xuống đất, cũng may Tôn Dĩnh Thục chủ động nói ra, nếu không, lại đánh Thái Cực với cô ấy, mình nhất định sẽ để lộ, đến lúc đó, chút hảo cảm vất vả lắm mới kiếm được sẽ lại về 0.
"A, bây giờ tại sao tôi lại để ý đến cảm nhận của cô ấy như vậy nhỉ? Trước kia tôi cũng chỉ muốn chọc tức cô ấy thôi mà..."
"Quả nhiên, không phải là mình thèm muốn thân thể của cô ấy, mà là vì thích linh hồn độc đáo này của cô ấy cơ."
Tề Đẳng Nhàn trong lòng ngẫm nghĩ, ánh mắt lại không kiềm chế được mà rơi xuống cổ áo chữ V khoét sâu của Tôn Dĩnh Thục.
Trong nháy mắt trước khi ánh mắt Tôn Dĩnh Thục nhìn đến, Tề Đẳng Nhàn đã thu hồi ánh mắt của mình lại, rất đứng đắn mà nói: "Cô yên tâm, tôi và tên Han Sung Joon này cũng có chút thù hận, bảng hiệu này nhất định sẽ giúp cô đòi lại! Nếu ông ta không phải là người thích giả vờ thì tốt, còn nếu thích giả vờ, thì tôi sẽ trực tiếp phế ông ta luôn.”
Đồ đệ của Han Sung Joon là Han Dong San từng dùng chiêu bẩn thỉu để đả thương Dương Quan Quan, tuy rằng gã này đã bị thuyền trưởng mà Tề Đẳng Nhàn sai khiến giết chết rồi, nhưng mối thù này, không tan thành mây khói dễ dàng như vậy được.
Tôn Dĩnh Thục mỉm cười, nói: "Có anh ra tay, đương nhiên là tôi rất yên tâm rồi.”
Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục lên xe, trở về khách sạn nơi cô đang tạm trú.
Sau khi xuống xe ở cửa khách sạn, Tôn Dĩnh Thục nói: "Mau đi làm việc của anh đi.”
Tề Đẳng Nhàn nghiêm trang nói: "Vậy cũng không được đâu, tôi phải tiễn Phật đến tận Tây Thiên (làm gì cũng phải làm đến cùng), nhất định phải bảo vệ an toàn của cô đến tận cửa phòng, thì tôi mới có thể trở về được.”
Tôn Dĩnh Thục lại nói: "Tôi chỉ sợ là có anh đi theo, thì mới trở thành không an toàn đấy.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Anh đây là một người đứng đắn mà.”
Tôn Dĩnh Thục dùng một loại ánh mắt vô cùng khinh bỉ mà đánh giá hắn, hai chữ đứng đắn này, cho tới tận bây giờ cũng không có gì dính dáng đến cái tên này nhỉ?
Tôn Dĩnh Thục để mặc Tề Đẳng Nhàn đưa mình đến tận cửa, cả quá trình đều duy trì nụ cười mỉm, thậm chí còn để cho hắn nắm tay mình, nhưng khí chất ấy, lại lộ ra một loại cảm giác đang từ chối người ta.
Không thể nghi ngờ, Tề Đẳng Nhàn thực sự đã bỏ lỡ một cơ hội tốt, dù sao thì ngày hôm qua là lúc lâu ngày xa cách mới gặp lại, đó mới là thời cơ tốt nhất để củi khô bốc lửa.
"Tôi đã đến rồi, cám ơn anh đã đưa tôi về." Tôn Dĩnh Thục lấy thẻ phòng ra, quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn nói, thậm chí còn lắc lư thẻ phòng ở trước mắt hắn.
"Wow... Cô không mời tôi vào uống một tách cà phê được sao?” Tề Đẳng Nhàn nói, "Trên đường đi tới đây tôi cũng không uống nước gì cả, cũng khát nước đó!”
Tôn Dĩnh Thục lườm hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, nói: "Anh là cái loại được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hơn nữa còn không có đầu óc! Hôm nay tôi không có tâm trạng để mời anh uống cà phê.”
Tề Đẳng Nhàn hứ một tiếng, nói: "Đồ không có lương tâm!”
Chẳng qua, hắn cũng không rời đi vào lúc này, rất rõ ràng, hôm nay thành hay bại sẽ được quyết định vào lúc này.
Hắn giơ tay đoạt lấy thẻ phòng ở trong tay của Tôn Dĩnh Thục, cạch một tiếng mở cửa phòng ra.
"Anh..." Tôn Dĩnh Thục sửng sốt, tức giận đến dậm chân.
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đi vào trong phòng, cắm thẻ phòng vào, cả gian phòng đã sáng bừng lên, sau đó, mở một chai nước khoáng ra, dừng một chút rồi trực tiếp uống sạch.
Sau khi uống sạch một chai nước khoáng, Tề Đẳng Nhàn ném chai, vênh mặt lên, rất là kiêu ngạo mà bước ra khỏi phòng.
“Đi đây!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Tôn Dĩnh Thục trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng rời đi của hắn, một lúc lâu sau vẫn nói không nên lời, đến tận khi tên này bước vào thang máy, cô mới hồi hồn.
"Hả... Thật sự là vào để uống nước sao?! "Tôn Dĩnh Thục cảm thấy hình như mình đang bị nghẹn cái gì đó, cổ họng cũng đã bị chặn lại.
Tề Đẳng Nhàn đi thang máy xuống lầu, trong lòng cười lạnh, muốn điều khiển anh đây á, đó không phải là chuyện dễ dàng đâu nha! Một chai nước khoáng cũng có thể khiến cho người khác luống cuống tay chân ròi.
Tôn Dĩnh Thục đi vào phòng, đóng cửa lại, nhìn chai nước khoáng trống rỗng kia, rồi lại thất thần.
Một lát sau, trong nội tâm cô lại có một loại cảm giác trống rỗng.
Tên này thật sự chỉ vào vì muốn uống một chai nước thôi sao? Không có ý định nào khác sao?
Cô ấy có một cảm giác vô cùng thất bại!
Cô đương nhiên là muốn nhìn thấy bộ dáng muốn mà không được rồi tức hổn hển của Tề Đẳng Nhàn, thậm chí có một loại cảm giác thành tựu sau khi điều khiển được hắn ở trong lòng bàn tay, nhưng hiện tại, loại cảm giác đó lại bởi vì một chai nước khoáng mà không còn nữa.
"Cô cho rằng tôi đang ở tầng thứ hai, nhưng thật ra tôi đang ở tầng thứ năm."
Tề Đẳng Nhàn trong lòng vô cùng đắc ý, ít ra, trong trận đấu thèm muốn thân thể của đối phương với Tôn phu nhân lần này, hắn đã xoay chuyển được thế cục, không rơi vào thế hạ phong nữa.
"Khi cô cho rằng anh đây đang ở tầng thứ năm, thì anh đây đã đến tầng bình lưu (một lớp của bầu khí quyển) rồi."
Tề Đẳng Nhàn uống xong một chai nước khoáng, xong chuyện thì phủi áo rời đi, ẩn sâu công và danh, chỉ để lại dấu chấm hỏi vô tận cho Tôn Dĩnh Thục.
Tối nay trong đầu Tôn Dĩnh Thục chỉ sợ đều là vấn đề kỳ quái như… Người này rốt cuộc là có EQ thấp đến mức này, hay là thật sự không nghĩ đến điều đó?
Cô ấy đã định sẵn là không thể giải thích được việc đó.
Nhưng mà, Tề Đẳng Nhàn thật ra cũng là trăm mối không thể làm gì được.
Sáng sớm hôm sau, hắn đã dẫn theo Hoàng Sung mới luyện võ công xong, đi tới nhà họ Lôi.
Tình huống lần này của nhà họ Lôi, hắn nhất định phải chú ý nhiều hơn nữa, nếu nhà họ Lôi sụp đổ, vậy sẽ ảnh hưởng đến một loạt sự sắp xếp tiếp theo của hắn ở Hương Sơn.
Huống chi, hắn kính trọng vị trưởng bối Lôi Thiên Tứ này.
"Tề giáo chủ, ngài tới rồi à." Lôi tổng quản sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, không khỏi lộ ra ý cười, nhưng trên mặt ông cũng mang theo vẻ sầu muộn nhàn nhạt.
"Anh muốn bao nhiêu?"
Lý Toàn Chân cũng không đùa giỡn với Tề Đẳng Nhàn, nói thẳng ra.
Cô ta biết Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục là bạn bè có quan hệ vô cùng thân thiết, nếu như có thể khiến Tề Đẳng Nhàn bán đứng Tôn Dĩnh Thục, vậy chắc chắn là một cú đâm đau đớn với Tôn Dĩnh Thục.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Cái này thì tuỳ vào thành ý của Lý tiểu thư đi, con số từ miệng tôi nói ra, ít nhiều cũng có chút khó nghe.”
Lý Toàn Chân nói: "Một trăm triệu, thế nào? USD.”
Tề Đẳng Nhàn nói ngay: "Có thể, cô chuyển tiền đi, tôi sẽ đưa số tài khoản cho anh. Tiền vừa vào tài khoản, tôi lập tức sẽ cắt đứt quan hệ với cô ta!”
Lý Toàn Chân lại nói: "Tổng Giám mục Tề, trước tiên anh phải nói rõ ràng với cô ta, sau đó, số tiền này của tôi mới có thể đưa cho anh được.”
“Vậy cũng không được, cô là đại công chúa Thượng Tinh, thế lớn tài lớn. Nếu khi tôi làm rồi, mà co không nhận nợ, một xu cũng không trả cho tôi, vậy tôi không phải là chịu thua thiệt rồi sao? Tôi cũng không thể làm gì cô cả.” Tề Đẳng Nhàn buông tay ra, bất đắc dĩ nói.
Lý Toàn Chân nghe xong không khỏi hơi nhíu nhíu mày, cảm thấy lời này cũng có chút lý lẽ, nói ngay: "Tôi có thể mở một tấm chi phiếu cho anh trước, sau khi anh làm được, có thể cầm luôn tấm chi phiếu đó đi rứt tiền?”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Tôi là người nhà quê, không biết dùng chi phiếu, chỉ chấp nhận chuyển khoản thôi!”
Lý Toàn Chân cắn răng, nhíu mày nhìn Tề Đẳng Nhàn, vẫn cảm thấy lời nói của người này, có chút không đáng tin.
"Anh muốn đùa giỡn với tôi sao?" Lý Toàn Chân phục hồi tinh thần lại, sau đó lạnh lùng nói.
"Tại sao lại nói ra lời như vậy chứ? Tôi rất chân thành mà!” Tề Đẳng Nhàn buông tay ra, bất đắc dĩ nói.
Lý Toàn Chân cười lạnh quay đầu lại, không thèm để ý tới hắn nữa.
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng nhướng mày, ồ, đại công chúa Thượng Tinh này rất nhạy bén nha, biết hắn thuộc loại người thích nhận tiền không thích làm việc, cảnh giác như vậy luôn.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể trở lại bên cạnh Tôn Dĩnh Thục.
"Cô ấy mua chuộc anh?" Tôn Dĩnh Thục cười như không cười nhìn Tề Đẳng Nhàn, nhẹ giọng hỏi, ngón tay nhẹ nhàng vẽ qua lồng ngực của hắn.
"Đúng vậy..." Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ thở dài, "Nhưng cô ấy cũng rất khôn khéo, cũng không cho tôi tiền, nhận ra suy nghĩ của tôi mất rồi.”
Sau khi nói xong lời này, hắn đưa tay bắt lấy bàn tay như ngọc này, nhẹ nhàng kéo một cái, để Tôn Dĩnh Thục dựa vào bên cạnh mình.
Trên chiếc du thuyền này, có không ít ông lớn từ Thượng Tinh, trong đó cũng có người của Thôi gia, sau khi bọn họ nhìn thấy một màn này, đều không khỏi cảm giác được lửa giận ở trong lòng.
Lúc trước bọn họ đã nhiều lần muốn dùng cái cớ Tôn Dĩnh Thục có quan hệ với người đàn ông khác để đá cô ta ra ngoài, nhưng nhiều lần đo đều thất bại, lúc này đây, Tôn Dĩnh Thục rõ ràng đã đưa nhược điểm vào trong tay của bọn họ rồi, nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác lại không có cách nào để dùng tới.
Bởi vì, Tề Đẳng Nhàn là Tổng Giám mục của Thánh Giáo ở khu phía nam, địa vị và danh tiếng thật sự là không hề nhỏ.
Nếu như lợi dụng việc này để xào nấu scandal gì đó, bọn họ chỉ đơn thuần là tự rước lấy diệt vong mà thôi.
Địa vị của Thánh giáo ở Triều Tiên không hề tầm thường, danh vọng cũng cực kỳ cao.
Tôn Dĩnh Thục hôm nay dám quang minh chính đại mời Tề Đẳng Nhàn đến tham gia yến hội lần này cùng, cũng không phải là không có ý trả thù.
“Không nghĩ tới Tề giáo chủ cũng ở trên thuyền nha!” Lúc này, có hai người trung niên lên thuyền, âm u mở miệng nói.
Tề Đẳng Nhàn vừa quay đầu, đã nhìn thấy hai người Mạnh Thiên Sanh và Trần Bá Hạ với vẻ mặt tràn đầy sự âm trầm như sắp tụ thành nước rồi rơi ra vậy, chẳng qua, hắn lại nở cười vô cùng xán lạn.
“À, nghe nói con trai của hai người các người bị khủng bố đánh chết, xin hãy nén bi thương!” Tề Đẳng Nhàn ôm quyền với hai người này, nhưng cảm thấy điều này không đúng lắm, lại vội vàng đưa tay vẽ chữ thập, "Nguyện cho linh hồn của bọn họ, ở trong Thánh Vực sẽ đạt được vĩnh sinh, A Men!”
“Phụt phụt!”
Tôn Dĩnh Thục vừa quay đầu, đã phun hết rượu vang vừa mới vào miệng ra ngoài, rơi vào trong nước biển.
Có ai nói vậy không?
Còn nữa, bị bọn khủng bố đánh chết, tên khủng bố kia, không phải chính là ngài chứ?!
Sắc mặt của Mạnh Thiên Sanh và Trần Bá Hạ quả nhiên đã cứng đờ, trong mắt dường như đã toát ra ánh lửa, hận không thể đi lên để dập đầu hắn.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi lắc đầu, nói: "Tên khủng bố kia xuống tay thật đúng là tàn nhẫn, động một chút là móc mắt bẻ cổ, quá hung tàn... Chẳng qua ông cứ yên tâm, tôi sẽ liên lạc với Thánh Chủ, để cho ngài ấy ở Thiên Quốc (đại khái là ở trên trời) chăm sóc hai vị công tử một chút! Nếu như hai vị đồng ý bỏ ra chút tiền thì càng tốt, nói không chừng tôi có thể nói với Thánh Chủ sắp xếp cho hai vị công tử một căn biệt thự..."
Bụng Tôn Dĩnh Thục có chút đau, là do nghẹn cười lâu quá.
Các tên lừa gạt* này, khiến người ta chị thiệt thòi cũng quá cao siêu rồi, đây không phải là rắc muối lên vết thương của người ta, ma là là ném axit sulfuric lên vết thương của người ta đó!
*Gốc là 孙贼: Tôn tặc, sự kết hợp của tiếng Bắc Kinh, ở BK ai lừa bạn thì người đó là cháu trai (tôn tử) của bạn.
Nhìn thấy Mạnh Thiên Sanh tựa hồ đã có chút tức giận, Trần Bá Hạ giơ tay ngăn ông ta lại, lắc đầu.
Loại sống trên giang hồ lâu như ông, làm sao có thể không biết Tề Đẳng Nhàn đang cố ý chọc giận bọn họ?
Nếu bọn họ dám động thủ, vậy thì Tề Đẳng Nhàn sẽ có lý do danh chính ngôn thuận để bẻ đầu của bọn họ.
Mạnh Thiên Sanh vẻ mặt âm trầm, nói: "Họ Tề, mày đừng có kiêu ngạo quá, thật sự cho rằng khi trở thành Tổng Giám mục, thì có thể tẩy trắng tất cả quá khứ sao? Món nợ này, chúng ta vẫn phải tính thôi!”
“Con trai của ông là bị tên khủng bố Tề Đẳng Nhàn đánh chết, việc đó có liên quan gì đến Hồng (màu đỏ) Y Tổng Giám mục - Tề Đẳng Nhàn tôi đây?” Tề Đẳng Nhàn mang vẻ mặt khinh thường nói.
Gân xanh trên trán Mạnh Thiên Sanh đã nhảy lên, nắm chặt nắm đấm.
Tề Đẳng Nhàn hai mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Các người ủng hộ Chiến Phi mở ra đại hội võ đạo để nhằm vào tôi, chỉ cho phép các người ra tay giết tôi, mà không cho phép tôi ra tay phản kích à? Tôi cho các người cơ hội để báo thù, nhưng hy vọng lần sau các người có thể nắm chắc, không bị tôi giết chết.”
Sau khi nói xong lời này, hắn giơ nắm đấm lên, khẽ cười nói: "Đến lúc đó, tôi sẽ dùng nắm đấm này, giúp các người đoàn tụ với con trai của mình, thế nào?”
Sắc mặt Trần Bá Hạ vẫn luôn duy trì vẻ lạnh lùng, ông nhìn thật sâu vào hai mắt của Tề Đẳng Nhàn, nói: "Nhóc con, mày ở Hương Sơn có thể kiêu ngạo, không phải là ỷ vào việc có nhà họ Lôi làm chỗ dựa sao? May mắn của mày không phải lúc nào cũng tốt đâu.”
Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, nói: "Trở về tôi sẽ nói chuyện với Thánh Chủ, để cho ông đến địa ngục tìm Satan chơi.”
Trần Bá Hạ có chút không nhịn được, hai mắt trừng mắt lớn, gân xanh trên trán dường như đã muốn nổ tung!
Nắm đấm của ông, bị nắm chặt đến mức phát ra tiếng rắc rắc, liên tiếp thành một chuỗi, tựa như hạt đậu nổ.
Tôn Dĩnh Thục cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có hơi độc ác quá, đánh chết con trai của người ta, còn nói những lời này làm người ta buồn nôn, nên đã nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc vào thắt lưng hắn một phát.
"Chúng ta đi thôi!" Trần Bá Hạ quay đầu, trầm giọng nói với Mạnh Thiên Sanh.
Tôn Dĩnh Thục thở dài, nói: "Anh làm như vậy, có chút quá đáng nhỉ, lỡ như bọn họ chó cùng rứt giậu thì làm sao bây giờ?”
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: "Lúc trước bọn họ không từ thủ đoạn đến để giết tôi, mà không cho phép tôi chơi bọn họ à? Còn nữa, cô nghĩ rằng con trai của hai người này là thứ gì tốt à? Tôi để cho bọn họ chết dễ dàng như vậy, xem như là tiện cho bọn họ rồi.”
Đối với những kẻ địch dám mạo phạm hắn, từ trước đến nay hắn không nể tình mọt ai cả.
Mạnh Thiên Sanh lúc trước dám ở trước mặt hắn nói muốn phế bỏ võ công của Dương Quan Quan, sau đó chơi đùa thật vui, các loại từ ngữ ô uế, vậy nhất định ông ta chỉ có một con đường chết để đi mà thôi.
"Hai tên này còn có thể nhịn, thật sự là sống trong giang hồ lâu rồi, cái này cũng không bị mắc bẫy." Tề Đẳng Nhàn khẽ mỉm cười.
Nói xong lời này, hắn dùng ngón tay chọc lên thắt lưng của Tôn Dĩnh Thục.
Chương 1062 Tổng Giám mục Tề
Tôn Dĩnh Thục bị Tề Đẳng Nhàn chọc cho một cái, khiến cho toàn bộ thắt lưng của cô đều tê dại, suýt nữa đã nhảy dựng lên ở tại chỗ.
Cô tức giận nhìn người đàn ông đã chọc mình một cái, không khỏi tức giận nói: "Anh làm cái gì vậy?!”
Tề Đẳng Nhàn lại mang vẻ mặt ngạo kiều, nói: "Cô ra tay trước mà!”
“...”
Tôn Dĩnh Thục trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, một lúc lâu sau đã nói không nên lời, sau đó hung tợn gật gật đầu, được, tên đàn ông chó má, anh giỏi lắm!
Cô thừa nhận, Tề Đẳng Nhàn là một tên rất nam tính, vũ lực cá nhân cũng rất mạnh khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng cảm giác được sự an toàn khi ở cạnh hắn.
Nhưng mà, chỉ số EQ của gã này thì... Chậc, dùng một chữ "thấp" thì không thể hình dung nổi nữa rồi.
"Đại công chúa Thượng Tinh này quả là rất biết gây chuyện mà, mời nhiều người như vậy, là định chuẩn bị làm cái gì sao?" Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua, thấy mấy người đàn vây chung quanh Lý Toàn Chân, không khỏi híp mắt nói.
Tôn Dĩnh Thục cười lạnh nói: "Sao mà tôi lại phải nói cho anh biết? Đồ chó này!”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Quên đi, tôi tự đi nghe ngóng vậy.”
Sau khi nói xong lời này, hắn ninh tâm tĩnh khí, bắt đầu nghe chuyện mà Lý Toàn Chân nói với những người xung quanh.
Đúng vào lúc này, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy bước ra, chính là Lục Thải đã từng xuất hiện ở nhà họ Lôi trước kia, cô ta mặc một chiếc váy màu xanh biếc, khí chất lại không hề thua kém Lý Toàn Chân - đại công chúa Thượng Tinh chút nào.
"Chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi, nơi này nhiều người hỗn loạn." Lục Thải chú ý tới Tề Đẳng Nhàn, cười nói với đám người Lý Toàn Chân.
Sau khi nói xong lời này, cô ta quay đầu cười lạnh với Tề Đẳng Nhàn hai cái.
Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn thái độ giả vờ này của cô ta, đã có chút khó chịu mà sờ sờ chiếc quyền trượng của Tổng Giám mục để ở trong ngực, đang nghĩ xem có nên cho cô nha hoàn (người hầu) này một chiêu vật lý lấy mạng hay không?
Tại sao lại là một chiêu?
Bởi vì sọ não của cô nha hoàn này, nhất định không cứng bằng mấy tên ngoại giáo, tà giáo Dracula kia!
Lục Thải biết Tề Đẳng Nhàn công lực phi phàm, thính lực cũng vô cùng khủng bố, nếu như đứng ở trên boong tàu để trao đổi, tiếng sóng biển tuy lớn, nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ ràng.
"Đại công chúa Thượng Tinh này có dã tâm không nhỏ, vậy mà lại thông đồng cùng người của Triệu gia?" Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn về phía Tôn Dĩnh Thục, sắc mặt trở nên âm trầm.
Tôn Dĩnh Thục cũng tức giận không khác hắn là bao, nói: "Lần này cô ta đến Hương Sơn, là vì Tàu thuyền Lôi thị. Tàu thuyền Lôi thị xảy ra chút vấn đề, áp lực trong ngoài cùng nhau như núi đè mà tới, Lôi Thiên Tứ rất có thể sẽ chịu không nổi.”
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, xem ra gần đây tin đồn Tàu thuyền Lôi thị muốn bán ra bên ngoài, cũng không phải là tùy tiện mà bịa đặt tin tức nha.
Lôi Thiên Tứ đã già rồi, nhà họ Lôi đời thứ hai có hai thiếu gia bị bệnh tật quấn thân không thể xử lý sự nghiệp của gia tộc được, đời thứ ba thì chỉ có một Lôi Tuyết Kiều.
Lôi Tuyết Kiều còn quá trẻ, hơn nữa lần trước còn bị Vương Kiếm Thành đầu độc, trong thời gian ngắn hiển nhiên là không có cách nào để gánh vác đại sự cả.
Tàu thuyền Lôi thị gần đây chịu áp lực rất lớn, Lôi Thiên Tứ muốn vì nhà họ Lôi mà tìm đường lui, cũng là chuyện đương nhiên.
"Năm đó Lôi Thiên Tứ vì tổ quốc mà bỏ bao nhiệt huyết, hiện tại, những tên khốn kiếp này lại muốn qua sông rồi phá cầu?" Tề Đẳng Nhàn rất khó chịu nói, hắn ngược lại đã có chút muốn vọt vào, cầm quyền trượng gõ từng người một.
"Nếu thật sự để cho Lý Toàn Chân lấy được cổ phần của Tàu thuyền Lôi thị, như vậy, quyền lên tiếng của cô ta ở Hoa Quốc này sẽ trở nên rất lớn, có thể sẽ đe dọa nghiêm trọng đến địa vị của tôi." Tôn Dĩnh Thục ngữ khí trầm trọng nói.
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút, nhiều người như vậy ở thời kỳ mấu chốt này mà đi vây công nhà họ Lôi.
Lôi Thiên Tứ nếu như vẫn luôn không muốn cúi đầu, như vậy, Tàu thuyền Lôi thị cuối cùng chỉ có thể nghênh đón một cái kết cục là sụp đổ mà thôi.
Nhưng nếu ông ta cúi đầu...
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, với tính cách Lôi Thiên Tứ, nhất định ông ta sẽ không cúi đầu, năm đó ông ta có thể làm ra chuyện khí phách ngập trời như vậy, tự nhiên sẽ không dễ dàng mà thay đổi quan niệm của mình, thỏa hiệp với bọn gian tà.
Ông ta tình nguyện tản cả ngàn vàng đi, cũng nhất định sẽ không cúi đầu trước những tên ỷ vào quyền lực làm bậy mà ông ta khinh bỉ.
Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng, nói: "Muốn cướp Tàu thuyền Lôi thị sao? Tôi chỉ sợ họ thể làm được điều đó!”
Tôn Dĩnh Thục nói, "Tôi cũng hy vọng anh có năng lực như thế, giúp Lôi Thiên Tứ bảo vệ Tàu thuyền Lôi thị, dù sao, ảnh hưởng của Tàu thuyền Lôi thị, vẫn rất là lớn.”
Tàu thuyền Lôi thị vào khoảng mười năm trước, quả là một độc quyền (độc quyền trong một lĩnh vực nào đó, tức là sẽ khống chế và kiểm soát mọi hoạt động sản xuất liên quan đến lĩnh vực đó) cấp bá chủ.
Hiện tại tuy rằng không độc bá thiên hạ như năm đó, nhưng nội tình tích lũy trong nhiều năm như vậy, cũng không hề tầm thường.
"Khó trách vừa rồi Trần Bá Hạ nói mấy lời kiêu ngạo như vậy, thì ra là bọn họ đang muốn thịt nhà họ Lôi à. Nếu thật sự thịt được nhà họ Lôi, vậy ở Hương Sơn này, quả thật tôi sẽ mất đi một chỗ dựa lớn.” Trên mặt Tề Đẳng Nhàn hiện ra một nụ cười lạnh.
"Trở về đi, tôi phải đi tìm Lôi lão để nói chuyện một chút."
"Tôi ngược lại đã có một thủ đoạn tuyệt vời, có thể giúp nhà họ Lôi bảo vệ những tài sản này, cho dù là những gia tộc có dã tâm kia vận dụng lực lượng chính thức lớn hơn nữa, cũng sẽ không thể đoạt được nó."
Tôn Dĩnh Thục không khỏi mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Nếu như là trước kia, cô ta nhất định sẽ cảm thấy tên này đang khoe khoang lung tung.
Nhưng bây giờ thì khác, cô ta biết Tề Đẳng Nhàn nhất định sẽ không bắn pháo xịt lung tung, nếu đã nói như vậy, vậy chứng minh hắn nhất định đã nắm chắc.
Điều này làm cho trong lòng cô ta không khỏi có chút rung động, đàn ông như thế này, khí khái như này, mới đáng để cô ta kỳ vọng chứ!
Tôn Dĩnh Thục chú ý tới có người của Thôi gia đứng ở giữa đám người đang nhìn mình, trên mặt không khỏi hiện ra một nụ cười lạnh, nói: "Tề giáo chủ, chúng ta cùng nhau đi khiêu vũ đi?”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi khó chịu nói: "Phải gọi tôi là Tề Tổng Giám mục! Tổng Giám mục! "
Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục không khỏi đỏ lên, nói: "Lái xe?”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: "Quỷ gì vậy? Tôi vốn là Tổng Giám mục mà, dưới Giáo Hoàng thì tôi lớn nhất mà!”
“Đám Hồng y giáo chủ kia không xử được dị giáo, để tôi xử lý. Hồng y giáo chủ không dám giết người mà tôi giết, Hồng y giáo chủ không dám quản chuyện mà tôi quản. Một câu thôi, Hồng y giáo chủ quản được chuyện tôi muốn quản, chuyện họ không quản được thì tôi càng phải quản. Đây là Tổng Giám mục phương Nam!”
Tôn Dĩnh Thục trợn mắt há hốc mồm một lát, tiếp theo bất đắc dĩ cười cười, sau đó lôi kéo Tổng Giám mục còn lợi hại hơn Vũ Hóa Điền đi khiêu vũ, còn là loại vũ đạo vô cùng thân mật.
Mấy người Thôi gia nhìn thấy thì đầy một bụng lửa giận, nhưng hết lần này tới lần khác lại không dám đi tìm cô ta để gây phiền toái.
Tính tình Tề Tổng Giám mục cũng không phải là lớn bình thường...
"Giáo Hoàng sao mà lại tìm được một tên khủng bố làm Tổng Giám mục phương Nam thế!"
Trong lòng mọi người không khỏi chửi bới, cảm thấy vô cùng bực bội.
Có hào quang của Tổng Giám mục, vốn đã không dễ chọc rồi, tiền thân lại còn là một tên khủng bố thiêu đốt cướp bóc, vậy thì lại càng không dễ chọc...
Tôn Dĩnh Thục cũng cảm thấy rất hả giận, mấy năm nay, dưới áp lực của mấy người Thôi gia, cô đã sống quá nghẹn khuất rồi, cho dù là cùng một đối tác đàn ông bình thường gặp mặt cũng cần phải cẩn thận từng li từng tí, tránh việc bị người của Thôi gia mượn cơ hội để sinh sự, xào ra scandal gì đó.
Nhưng hôm nay, cô có thể dựa vào vòng tay của một người đàn ông một cách quang minh chính đại, nhảy múa trên sàn nhảy trước mắt bao người.
Chẳng qua, kỹ xảo nhảy múa của Tôn phu nhân thật sự là không được tốt cho lắm, vẫn luôn giẫm lên chân của Tề Tổng Giám mục.
“Với cái kỹ thuật này của cô, sau này phải rèn luyện thêm nữa rồi hãy mời tôi nhảy cùng!” Tề Đẳng Nhàn sau khi điệu múa kết thúc, có chút ghét bỏ mà bỏ sang một bên của Tôn Dĩnh Thục.
Nói xong câu đó, hắn đã hối hận ngay, aizz, anh bạn đây là có chuyện gì thế, mấy lời nói EQ thấp này, sao mà có thể nói ra khỏi miệng được thế?
Quả nhiên, Tôn Dĩnh Thục bị những lời này của hắn làm cho có chút khó chịu, chẳng qua, hôm nay tâm tình tổng thể của cô mà nói cũng coi như không tệ.
Tề Đẳng Nhàn vội vàng khắc phục: "Xin lỗi, ý tôi là, kỹ năng nhảy của cô quá kém.”
“...”
Tôn Dĩnh Thục im lặng nhìn hắn.
Lúc này, đoàn người Lý Toàn Chân đã bàn bạc xong chuyện, đang từ trong phòng đi ra ngoài, biểu tình của bọn họ rất thoải mái, dường như đã quyết định được chuyện lớn gì đó, hơn nữa còn nắm chắc phần thắng trong tay.
Chương 1063 Ý nghĩ ngây thơ
Nha hoàn của Triệu gia tên là Lục Thải kia, trực tiếp đi về phía Tề Đẳng Nhàn.
"Nói hai câu?" Lục Thải nhìn hắn một cái, nhàn nhạt hỏi.
"Có thể! Chẳng qua, đừng nói lời không dễ nghe, tôi sợ tính tình tôi không tốt, xốc luôn đầu óc của cô lên.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.
Đối với những người của Triệu gia ở đế đô này, hắn thật sự là không có bất kỳ hảo cảm gì.
Vốn dĩ, hắn có thể trở thành một phú nhị đại yên bình, nhưng hiện tại, hắn đã biến thành một nhị đương gia tàn bạo.
Cũng may không phải nhị doanh trưởng, nếu không, cả ngày giúp Lý đoàn trưởng kéo pháo Ý sẽ rất mệt mỏi.
Lục Thải nói: "Anh có thể trở thành Tổng Giám mục phương Nam của Thánh giáo, một bước cờ này, là nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người.”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Là do các người chơi cờ quá tốt thôi, buộc tôi không thể không làm như vậy! Nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng phải cảm ơn các người.”
Lục Thải quay đầu lại, nói: "Tôi cảm thấy chúng ta có thể nghiêm túc nói chuyện đấy, dù sao thì anh và Triệu gia cũng có quan hệ huyết mạch, không cần phải một mực chĩa đao chĩa kiếm về phía nhau, phải đến nỗi ngươi chết ta sống.”
Tề Đẳng Nhàn nghe, không nói gì.
"Lấy thân phận hiện tại của anh, nếu như hòa giải với Triệu gia, cũng sẽ được tôn trọng rất nhiều."
"Lúc trước, Triệu gia đuổi cha con các người ra khỏi đế đô, là có chút không đúng. Nhưng bây giờ, các người có thể trở lại rồi. "
“Triệu gia sẽ cho hai cha con các người sự tôn trọng lớn nhất, chỉ cần anh đồng ý làm việc cùng Triệu gia."
Lục Thải nhàn nhạt nói, hiện tại thân phận Tề Đẳng Nhàn không hề tầm thường, mang hào quang của Tổng Giám mục có thể nói là quá lợi hại, có thể làm rất nhiều chuyện, thậm chí có thể cho Triệu gia mượn thân phận này để phát triển bố cục ở thế giới phương Tây.
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Cô đang nói đùa với tôi sao?!”
Lục Thải nói: "Lúc trước cha của anh, quả thật là không xứng với Triệu Tư Thanh. Sự tình đã thành như vậy, cũng không trách Triệu gia được!”
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, chậm rãi nói: "Không phải là cha của tôi không xứng, mà là những người nắm quyền của Triệu gia, có dục vọng khống chế quá mạnh! Một khi có người làm ra chuyện như là không tuân theo mệnh lệnh của bọn họ, sẽ làm cho bọn họ nổi trận lôi đình, sẽ làm cho bọn họ cảm thấy như là quyền lực của mình bị uy hiếp và báng bổ. "
“Ai bảo cô thuyết phục tôi? Triệu Huyền Hoàng, hay Là Triệu Minh Luật?”
“Chẳng lẽ, trong lòng bọn họ còn mang chút hi vọng, cảm thấy Triệu gia và cha của tôi còn có đường giảng hòa sao?”
Lục Thải nói, "Đây là ý nghĩ của riêng tôi."
Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, nhìn Lục Thải, lạnh lùng nói: "Nếu cô không muốn chết, tốt nhất không nên đối đầu với tôi nữa, cũng không nên đối đầu với nhà họ Lôi. Nếu không, tôi hứa, cô sẽ chết ở Hương Sơn này đấy! Tôi mà có được lý do để ra tay, đầu các ngươi, tất cả đều sẽ bị tôi đập nát.”
Lúc nói lời này, nắm tay hắn nhẹ nhàng nắm chặt, ngón tay chợt trở nên to lớn trong lòng bàn tay phồng lên một cục khí huyết, bùm một tiếng, trong kẽ ngón tay nổ tung tạo ra gió, gió thổi làm cho tóc của Lục Thải cũng bay bay.
Sắc mặt Lục Thải không khỏi ngưng trọng, nói: "Phá vỡ hư không, Kiến Thần Bất Hoại! Anh quả thật là rất mạnh, thiên phú tuyệt trần, nhưng mà, vũ lực cũng không thể làm chỗ dựa cho anh được đâu.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Nắm đấm lớn đương nhiên là không thể giải quyết tất cả vấn đề rồi, nhưng nắm đấm lớn đến mức như tôi, vậy thì sẽ rất khủng bố đấy!"
Trong mắt Lục Thải hiện lên một chút trêu chọc, nói: "Tốt lắm, tôi sẽ chờ xem!”
Sau khi nói xong lời này, cô ta đã xoay người rời đi.
"Tiểu thư Lục Thải, chẳng lẽ cô không biết, không cách nào thuyết phục được hắn sao?" Trần Bá Hạ nói với Lục Thải đang đi tới.
"Tôi đương nhiên là biết rồi." Lục Thải hờ hững nói.
"Vậy sao cô còn làm như vậy?" Trần Bá Hạ nói.
Lục Thải nói: "Hắn vô địch là bởi vì không có đường lui. Tôi cho hắn một đường lui, chính là muốn làm vỡ cái thế vô địch của hắn!”
Trần Bá Hạ cười mỉa mai một tiếng, lắc đầu nói: "Cô tuy rằng cũng luyện võ, hơn nữa võ công cũng không kém, nhưng mà, chung quy cô vẫn là lớn lên trong loại nhà quyền quý như Triệu gia, trong bụng toàn ngươi lừa ta gạt thôi. "
“Võ nhân như hắn ấy, nếu như có thể bị hai ba câu nói đã dao động, vậy thì đã sớm chết trên giang hồ rồi, chắc chắn sẽ không luyện thành loại võ công khủng bố như vậy đâu."
"Suy nghĩ và cách làm của cô, quá ngây thơ!"
Lục Thải nghe xong, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhưng cũng cảm thấy trong lời nói của Trần Bá Hạ có chút lý lẽ.
Tề Đẳng Nhàn vào lúc này lại cười nói với Tôn Dĩnh Thục nói: "Một cô nhóc chưa từng va chạm xã hội mà thôi, nói cái gì đó cũng chỉ là nói nhảm thôi.”
Tôn Dĩnh Thục cảm thấy có chút buồn cười, lắc đầu, nói: "Nhưng xũng không thể nói xấu sau lưng người ta nha! "
“Vậy cô gọi cô ta lại đây đi, tôi sẽ nói xấu trước mặt cô ấy." Tề Đẳng Nhàn rất thò ơ mà nói.
Tôn Dĩnh Thục lười để ý tới tên lưu manh này, chỉ cười nói với hắn: "Hôm nay cám ơn anh vì đã đến đây cùng tôi, giúp tôi thở ra được một hơi, nhịn nhiều năm rồi, hôm nay cuối cùng cũng thông suốt!”
Tề Đẳng Nhàn đã tiến thêm một bước nói: "Thời gian còn sớm, chúng ta đi mua một ly đồ uống lạnh để xem phim nhé?”
“Phu nhân tôi đây, đã ba mươi tuổi rồi, vẫn là không nên uống đồ lạnh nhỉ!” Tôn Dĩnh Thục mỉm cười nói.
Tề Đẳng Nhàn trong lòng mắng mẹ nó, người phụ nữ này thù dai quá rồi, anh đây khi đó cũng không có ý ghét bỏ cô ta lớn tuổi mà, chỉ đơn giản là quan tâm mà thôi!
Hơn nữa, ba mươi tuổi thì đã sao, thần tượng của anh đây là Tào Mạnh Đức, ba mươi tuổi không phải là vừa đẹp sao?!
Tề Đẳng Nhàn nói: "Vậy thì không uống đồ uống lạnh nữa, xem xem có phim chiếu đêm nào hay không đi?”
Tôn Dĩnh Thục hai mắt nhìn mặt biển phía xa xa, dường như không nghe thấy gì cả.
Tề Tổng Giám mục cảm thấy rất không tốt!
Rõ ràng là đã lâu không gặp, mà có thể gặp lại nhau, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị một loạt thao tác của hắn làm cho bầu không khí không còn một tý nào, quá là thất bại mà!
"Đi thôi, trở về đi, phần sau của yến hội này cũng không có ý nghĩa gì cả." Tôn Dĩnh Thục nói.
“Được!” Tề Đẳng Nhàn cũng không có hứng thú ở lại chỗ này nữa, chuẩn bị đến nhà họ Lôi một chuyến, hỏi tình huống cụ thể một chút.
Tình huống mà bây giờ nhà họ Lôi gặp phải, xem ra so với trong tưởng tượng của hắn thì tệ hơn một chút.
Tôn Dĩnh Thục và Tề Đẳng Nhàn từ trên thuyền đi xuống, tất cả mọi người đều chú ý đến hai người đã rời đi, châu đầu ghé tai bàn tán một phen.
“Lý tiểu thư, cô không cần nóng vội đâu, chờ khi chúng ta phân chia xong Tàu thuyền Lôi thị, nhà họ Lôi chỉ là một cái vỏ rỗng nữa thôi, hắn ở Hương Sơn, cũng không cứng nổi! Đến lúc đó, cô muốn đá văng Tôn Dĩnh Thục, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi." Mạnh Thiên Sanh nhìn thấy sắc mặt của Lý Toàn Chân không tốt, không khỏi an ủi một câu.
"Hừ. Tên họ Tề này, tâm tư bất chính, còn muốn lừa tiền của tôi. "Lý Toàn Chân híp mắt, hừ lạnh một tiếng.
Quý Khải thấy Tề Đẳng Nhàn đã rời đi, hơn nữa biết Lý Toàn Chân cũng khó chịu với mình, cũng không ở lại lâu thêm, vội vàng cáo từ, trở về Quý gia.
Sau khi đến Quý gia, Quý Khải đi sau Ông cụ Quý nói ngắn gọn một chút về tình hình hôm nay.
Ông cụ Quý nghe xong, không khỏi hơi nhíu mày.
“Chuyện của nhà họ Lôi, chúng ta không tham gia nữa!” Trầm ngam hồi lâu, Ông cụ Quý vỗ bàn nói.
"Ông nộ, đây chính là một cơ hội tốt mà. nhà họ Lôi ngã xuống, Quý gia chúng ta chính là gia tộc đệ nhất Hương Sơn danh xứng với thực rồi! Hơn nữa, cổ phần của Tàu thuyền Lôi thị, cũng rất mê người đó!” Quý Khải có chút không cam lòng nói.
Ông cụ Quý lại mang sắc mặt âm trầm, nói: "Cả đời này số lần ông nhìn nhầm cũng không nhiều lắm, nhà họ Lôi lần này quả thật là phải ngã xuống rồi, nhưng mà... Người đẩy ngã cây đại thụ này, chưa chắc sẽ dễ chịu hơn đâu!"
“Quý gia chúng ta, đã đủ tiền, đủ thế, cũng đủ danh tiếng rồi, không cần phải tham gia lần tranh đấu lần này nữa."
"Huống chi... Tiểu tử họ Tề này, thủ đoạn âm độc bao nhiêu, con cũng nhìn thấy rồi mà.”
Quý Khải không cho là đúng nói: "Cũng không hoàn toàn đúng mà... Lần này Hồng bang còn có Long Môn Hương Sơn đã quyết tâm giết chết hắn rồi, đế đô bên kia cũng phái cao thủ tới, hắn không nhất định có thể toàn thân mà trở ra đâu."
Ông cụ Quý không nói gì, chỉ nói: "Việc này nghe ông đi, không cần phải bàn luận thêm nữa đâu! Con cùng những người muốn đẩy ngã cây đại thụ nhà họ Lôi này phân rõ giới hạn đi, yên phận mà làm việc, miễn cho lại bị hắn bắt được cái cớ gì để tống tiền."
Đang nói chuyện.
Quản gia Quý gia đã vội vàng chạy vào, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Lão gia, tên ma vương kia lại tới, còn dẫn theo Tôn phu nhân của tài phiệt Thượng Tinh. ”
Chương 1064 Một lời cảnh báo
"Mẹ kiếp, còn chưa xong nữa sao?!"
Ông cụ Quý là một người có tố chất, nhưng khi nghe được Tề Đẳng Nhàn lại tìm tới cửa, mặt vẫn không khỏi tối sầm lại, hơn nữa còn mắng chửi tục tĩu!
"Cái tên chết dí này, không dứt được phải không?"
Ông cụ Quý đen mặt nói.
Quý Khải sợ tới mức người đã bắt đầu choáng váng, Tề Đẳng Nhàn đã để lại cho anh ta bóng ma tâm lý sâu sắc, bây giờ anh ta rất sợ tên này.
Nếu không, hôm nay lúc ở trên du thuyền, cũng sẽ không không tới dựa theo ước định trước đó với Lý Toàn Chân.
Chẳng qua, ông cụ Quý vẫn sai người mời Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục vào.
Trong lòng ông cụ Quý mắng mẹ nó, trên mặt lại cười hì hì, nói: "Tề giáo chủ lần này đến Quý gia chúng tôi, là có chuyện gì thế?”
Tề Đẳng Nhàn nói: "A, không có gì, chính là Tôn phu nhân và Khải thiếu gia trước đó từng có hợp tác qua miệng, lúc này đã chuẩn bị thực hiện hợp tác đó, mang hợp đồng tới ký một chút.”
Tôn Dĩnh Thục cũng không phải đèn hết dầu, sợ Quý Khải ở trước mặt là một dáng vẻ, sau lưng lại là một dáng vẻ khác, vừa nãy ở trên du thuyền nói rất tốt, quay đầu lại không nhận nợ thì lại phiền toái.
Dứt khoát làm hợp đồng luôn, sau đó bảo Tề Đẳng Nhàn dẫn cô đến đến Quý gia dạo một vòng, cứ như vậy, cũng không sợ Quý Khải không nhận nợ.
Mặt ông cụ Quý đã có chút đen, chỉ cần Tề Đẳng Nhàn rỗi không phải đến để đòi tiền, vậy thì tất cả đều dễ nói chuyện.
Tên này nếu lại mặt dày đến Quý gia đòi tiền, vậy ông ta thật sự muốn liều mạng!
"Thì ra là như thế, Quý Khải, con tới xem hợp đồng đi." Sắc mặt ông cụ Quý âm trầm nói.
Quý Khải không tình nguyện mà đi lên, Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhếch miệng cười, đưa tay vỗ vai anh ta, nói: "Tiểu tử, sợ cái gì thế? Có Tổng Giám mục tôi đây ở chỗ này, tất cả tà ma đều phải nhượng bộ lui binh!”
Quý Khải thiếu chút nữa đã bị một cái tát này của hắn làm cho đặt mông ngồi xuống đất, trong lòng anh ta vốn đã sợ hãi, lại bị Tề Đẳng Nhàn vỗ một cái như vậy, suýt chút nữa đã bị dọa đái ra quần.
Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống bên cạnh ông cụ Quý, cười nói: "Ông cụ Quý cũng không có ý định tham gia vào cuộc tranh đấu của Tàu thuyền Lôi thị nhỉ? Dù sao thì Quý gia cũng có tiền như vậy rồi.”
Ông cụ Quý nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: "Lúc đầu có nghĩ đến, nhưng sau đó lại cảm thấy không cần thiết làm như vậy. Hơn nữa, tôi và Lôi lão cũng là người cùng một thời đại, làm mấy chuyện như bỏ đá xuống giếng này cũng không phúc hậu cho lắm.”
Tề Đẳng Nhàn cười hì hì nói: "Quý gia không tham gia là tốt rồi, nếu không, tôi đã lấy của Quý gia nhiều tiền như vậy rồi, đến lúc đó lại ra tay, lưu tình cũng không ổn, mà không lưu tình cũng không được. Ông cuh, ông nói xem có đúng không?"
Ông cụ Quý đen mặt nói: "À, đúng đúng đúng!”
Ông thật sự là muốn tát một cái làm cái tên không biết xấu hổ Tề Đẳng Nhàn này chết ở trước mặt mình luôn, nhưng sao mà được, võ công của người ta cao thái quá như vậy, cho nên, ngẫm lại thì bỏ đi thôi.
"Tôn phu nhân, không phải chứ. Ngay từ đầu chúng ta bàn bạc qua miệng cũng không có tỷ lệ như vậy mà, cô đã thay đổi thêm mười lăm phần trăm nữa rồi, vậy Quý gia chúng ta còn kiếm được cái gì nữa?” Quý Khải bỗng nhiên kêu lên.
"Khải thiếu gia... Lúc trước anh đã đồng ý cả rồi, nhưng quay đầu đã thông đồng với Lý Toàn Chân. Là đối tác của anh, tôi không yên tâm! Hơn nữa, mười lăm phần trăm này cũng không phải là tôi lấy luôn, mà là tạm thời trừ vào trong tài khoản, ba tháng sau lại mang đến Quý gia.” Tôn Dĩnh Thục thản nhiên nói.
Quý gia là tư bản già đời, biết khái niệm để tiền vào tài khoản ba tháng là gì...
Tôn Dĩnh Thục hoàn toàn có thể mượn ba tháng này để thao tác một đợt, rồi lại sinh ra một khoản tiền lớn.
Đây đơn giản chính là mượn gà của Quý gia để đẻ trứng, chẳng khác nào ăn được hai con.
Ông cụ Quý sau khi nghe được đoạn đối thoại của Quý Khải và Tôn Dĩnh Thục, cũng không khỏi hơi nhíu mày.
Tề Đẳng Nhàn liền nói: "Khải thiếu gia, thành chủ nói, muốn trở thành một người có uy tín tốt! Không thể làm cỏ đầu tường được, hơn nữa, mười lăm phần trăm kia cũng không phải là Tôn phu nhân sẽ lấy đi hết, chẳng qua chỉ là cầm ba tháng để bảo đảm mà thôi.”
Quý Khải nghe được âm thanh của Tề Đẳng Nhàn, da mặt đã co rút, theo bản năng nhìn về phía ông cụ Quý.
Ông cụ Quý trầm mặt khẽ gật đầu với anh ta, nói: "Chỉ là cầm ba tháng thôi, cũng không có vấn đề gì.”
Quý Khải hít sâu một hơi, không truy cứu vấn đề này nữa, tiếp tục đọc kỹ hợp đồng.
Nội dung hiệp ước, bị Tôn Dĩnh Thục sửa đổi một ít, trong đó có điều khoản, đối với anh ta mà nói, có vẻ có chút bất lợi.
Nhưng dù sao anh ta cũng đuối lý, hơn nữa còn có hung thần Tề Đẳng Nhàn tìm tới cửa, một chút có thể nhịn, thì trực tiếp nhịn luôn, sau này chỉ cần thành thật mà hợp tác, cũng không cần lo sẽ xảy ra sai sót gì.
“Quả thực chính là mất nước mất chủ quyền mà!” Trong lòng Quý Khải không khỏi toát ra một câu như vậy.
Hợp đồng cuối cùng cũng đã được ký kết.
Tôn Dĩnh Thục vẻ mặt đầy ý cười, nói: "Hợp tác vui vẻ nha, Khải thiếu gia!”
Sắc mặt Quý Khải lại có chút cứng ngắc, vui vẻ như nhai chấu ý! Anh ta bây giờ đang đầy một bụng buồn nôn, muốn tìm một chỗ để nôn một trận.
Tề Đẳng Nhàn còn đang nói đông kéo tây với ông cụ Quý, nói: "Cái gì nhỉ, Dương tiểu thư và Hứa Trường Ca đang cùng nhau đầu tư một câu lạc bộ du thuyền, không biết ông cụ Quý có hứng thú chơi du thuyền hay không nhỉ?”
“Ông đã lớn tuổi rồi, có lẽ không thích lắn, nhưng người trẻ tuổi của Quý gia nhất định sẽ rất thích!”
"Tôi cảm thấy, nếu không thì mua hai chiếc du thuyền rồi đặt trong câu lạc bộ đi, sau này có tiệc tùng gì, cũng có thể mở trên du thuyền rồi..."
"Hôm nay Lý Toàn Chân đã mở tiệc trên du thuyền đấy, thật mẹ nó khí phái nha!"
Ông cụ Quý cười cười, nói: "Cũng tốt, để về tôi xem xem trong nhà có thanh niên nào thích chơi du thuyền không, bảo bọn họ để du thuyền chuyển đến câu lạc bộ kia.”
Câu lạc bộ cho dù không mời chào bán du thuyền rồi trích phần trăm, nhưng có du thuyền đỗ lại, phí bảo trì và phí quản lý hàng năm cũng là một cái giá trên trời.
Mắt thấy thời gian đã không còn sớm, Tề Đẳng Nhàn đứng dậy cáo từ.
Tôn Dĩnh Thục cũng rất lễ phép nói: "Ông cụ Quý, hôm nào rảnh, sẽ lại đến thăm ông.”
Ông cụ Quý lạnh lùng gật gật đầu, đối với vị ông lớn ở Tài phiệt Thượng Tinh này, cũng không phải rất có hứng thú.
Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục rời đi, Quý Khải mới có chút nghẹn khuất nói: "Chẳng lẽ, Quý gia chúng ta vẫn để cho họ Tề này bắt nạt sao?!”
“Lần này hắn tới để cảnh cáo chúng ta, không muốn để cho chúng ta tham gia vào chuyện của Tàu thuyền Lôi thị.” Ông cụ Quý sắc mặt lạnh nhạt, nhìn Quý Khải, nói.
"Bị một mình hắn dọa thành như vậy, việc mà truyền ra ngoài, Quý gia chúng ta sau này còn lăn lộn như thế nào đây?" Quý Khải lại rối rắm ở vấn dề mặt mũi.
Ông cụ Quý thản nhiên nói: "Chuyện Tàu thuyền Lôi thị không đơn giản, nhiều thế lực lớn như vậy tham gia vào, hắn muốn đứng ở bên nhà họ Lôi, sẽ có người đối phó hắn."
“Nếu hắn xong đời, vậy chúng ta lại đánh chó rơi xuống nước là được rồi."
"Đương nhiên, nếu hắn thắng, vậy chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."
"Hắn cũng là một người hiểu được chừng mực, không có khả năng sẽ bắt nạt Quý gia chúng ta mãi, sau lần này, sẽ không có lần sau nữa."
"Chẳng qua, điều kiện tiên quyết là các người không thả nhược điểm vào tay của hắn, cho hắn lý do để ra tay.”
Ông cụ Quý là một lão giang hồ, mắt nhìn rất rõ ràng, đối với một ít hư danh này, có cái nhìn rất nhạt.
Hơn nữa, bây giờ Tề Đẳng Nhàn đang là Tổng Giám mục, thanh danh bừng bừng, Quý gia ở bên kia còn đang có nhiều mối làm ăn, không nên đắc tội với hắn.
Chương 1065 Không thể giải thích được
“Ghê nha ghê nha, nhìn không ra đấy, ở trước mặt Quý gia mà anh có sức ảnh hưởng như vậy!”
Tôn Dĩnh Thục cầm hợp đồng đi từ Quý gia ra, trong lòng tràn đầy vui mừng, cười như nở hoa.
Tề Đẳng Nhàn chỉ thản nhiên nói: "Bọn họ đang sợ tôi, chứ không phải là tôi có sức ảnh hưởng.”
Cái gọi là đi chân trần thì không sợ mang giày, Quý gia đó là thiên kim chi tử Giới Thùy Đường, không cần chơi liều với loại người như Tề Đẳng Nhàn này, huống chi hiện tại hắn còn có hào quang của Tổng Giám mục, thật sự không thể trêu vào.
Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn thuận tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tôn phu nhân.
Sau khi đi ra khỏi khu biệt thự của Quý gia, Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi chuẩn bị đến nhà họ nhà họ Lôi một chuyến, đưa cô về trước nhé?"
“Trễ như vậy mà còn phải đi sao? Đã mười giờ rưỡi rồi.” Tôn Dĩnh Thục nhìn thoáng qua thời gian, không khỏi hỏi.
"Đúng vậy... Quá muộn rồi, tôi đưa cô về đã là mười một giờ rồi, nếu không, tôi nghỉ ngơi luôn ở chỗ của cô? Ngày hôm sau, tôi sẽ đến nhà họ Lôi.” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.
Tôn Dĩnh Thục nói: "Không cần, tôi tự mình ngồi xe trở về là được rồi, cũng không cần anh đưa đâu, chính sự quan trọng hơn, anh vẫn nên đến nhà họ Lôi nhanh đi.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Chuyện mà quan trọng nhất ấy, có chuyện gì quan trọng hơn việc đưa cô trở về an toàn sao?”
Những lời này của hắn, EQ đã dùng đúng chỗ.
Tôn Dĩnh Thục nghe xong, trên mặt quả nhiên đã hiện ra một chút ý cười nhàn nhạt.
"Anh có còn nhớ đã đồng ý với tôi điều gì không?" Tôn Dĩnh Thục bỗng nhiên hỏi.
"..." Nói thật, Tề Đẳng Nhàn không nhớ rõ, "Tất cả những điều về cô, tôi nhớ rõ trong lòng.”
Tôn Dĩnh Thục không khỏi hài lòng, nói: "Vậy anh chuẩn bị khi nào thì hoàn thành chuyện này? Tôi đã lo lắng nhiều năm như vậy rồi, vẫn đang chờ có người giúp tôi hoàn thành việc này đấy.”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì thầm nhủ xong mẹ nó rồi, chuyện gì đó hắn đã sớm quên mất rồi, nhưng lúc này thì chắc chắn không thể để lộ ra.
"Tôi sẽ mau chóng làm, cô cũng biết đấy, loại chuyện như này, cần có thời cơ." Hắn bắt đầu trợn mắt nói dối.
Tôn Dĩnh Thục thở dài, nói: "Bảng hiệu của cha tôi đã rơi vào tay của Han Sung Joon đã nhiều năm, điều đó đã sắp trở thành tâm bệnh của Tôn gia chúng tôi rồi!”
Tảng đá treo ở trong lòng của Tề Đẳng Nhàn đã rơi xuống đất, cũng may Tôn Dĩnh Thục chủ động nói ra, nếu không, lại đánh Thái Cực với cô ấy, mình nhất định sẽ để lộ, đến lúc đó, chút hảo cảm vất vả lắm mới kiếm được sẽ lại về 0.
"A, bây giờ tại sao tôi lại để ý đến cảm nhận của cô ấy như vậy nhỉ? Trước kia tôi cũng chỉ muốn chọc tức cô ấy thôi mà..."
"Quả nhiên, không phải là mình thèm muốn thân thể của cô ấy, mà là vì thích linh hồn độc đáo này của cô ấy cơ."
Tề Đẳng Nhàn trong lòng ngẫm nghĩ, ánh mắt lại không kiềm chế được mà rơi xuống cổ áo chữ V khoét sâu của Tôn Dĩnh Thục.
Trong nháy mắt trước khi ánh mắt Tôn Dĩnh Thục nhìn đến, Tề Đẳng Nhàn đã thu hồi ánh mắt của mình lại, rất đứng đắn mà nói: "Cô yên tâm, tôi và tên Han Sung Joon này cũng có chút thù hận, bảng hiệu này nhất định sẽ giúp cô đòi lại! Nếu ông ta không phải là người thích giả vờ thì tốt, còn nếu thích giả vờ, thì tôi sẽ trực tiếp phế ông ta luôn.”
Đồ đệ của Han Sung Joon là Han Dong San từng dùng chiêu bẩn thỉu để đả thương Dương Quan Quan, tuy rằng gã này đã bị thuyền trưởng mà Tề Đẳng Nhàn sai khiến giết chết rồi, nhưng mối thù này, không tan thành mây khói dễ dàng như vậy được.
Tôn Dĩnh Thục mỉm cười, nói: "Có anh ra tay, đương nhiên là tôi rất yên tâm rồi.”
Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục lên xe, trở về khách sạn nơi cô đang tạm trú.
Sau khi xuống xe ở cửa khách sạn, Tôn Dĩnh Thục nói: "Mau đi làm việc của anh đi.”
Tề Đẳng Nhàn nghiêm trang nói: "Vậy cũng không được đâu, tôi phải tiễn Phật đến tận Tây Thiên (làm gì cũng phải làm đến cùng), nhất định phải bảo vệ an toàn của cô đến tận cửa phòng, thì tôi mới có thể trở về được.”
Tôn Dĩnh Thục lại nói: "Tôi chỉ sợ là có anh đi theo, thì mới trở thành không an toàn đấy.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Anh đây là một người đứng đắn mà.”
Tôn Dĩnh Thục dùng một loại ánh mắt vô cùng khinh bỉ mà đánh giá hắn, hai chữ đứng đắn này, cho tới tận bây giờ cũng không có gì dính dáng đến cái tên này nhỉ?
Tôn Dĩnh Thục để mặc Tề Đẳng Nhàn đưa mình đến tận cửa, cả quá trình đều duy trì nụ cười mỉm, thậm chí còn để cho hắn nắm tay mình, nhưng khí chất ấy, lại lộ ra một loại cảm giác đang từ chối người ta.
Không thể nghi ngờ, Tề Đẳng Nhàn thực sự đã bỏ lỡ một cơ hội tốt, dù sao thì ngày hôm qua là lúc lâu ngày xa cách mới gặp lại, đó mới là thời cơ tốt nhất để củi khô bốc lửa.
"Tôi đã đến rồi, cám ơn anh đã đưa tôi về." Tôn Dĩnh Thục lấy thẻ phòng ra, quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn nói, thậm chí còn lắc lư thẻ phòng ở trước mắt hắn.
"Wow... Cô không mời tôi vào uống một tách cà phê được sao?” Tề Đẳng Nhàn nói, "Trên đường đi tới đây tôi cũng không uống nước gì cả, cũng khát nước đó!”
Tôn Dĩnh Thục lườm hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, nói: "Anh là cái loại được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hơn nữa còn không có đầu óc! Hôm nay tôi không có tâm trạng để mời anh uống cà phê.”
Tề Đẳng Nhàn hứ một tiếng, nói: "Đồ không có lương tâm!”
Chẳng qua, hắn cũng không rời đi vào lúc này, rất rõ ràng, hôm nay thành hay bại sẽ được quyết định vào lúc này.
Hắn giơ tay đoạt lấy thẻ phòng ở trong tay của Tôn Dĩnh Thục, cạch một tiếng mở cửa phòng ra.
"Anh..." Tôn Dĩnh Thục sửng sốt, tức giận đến dậm chân.
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đi vào trong phòng, cắm thẻ phòng vào, cả gian phòng đã sáng bừng lên, sau đó, mở một chai nước khoáng ra, dừng một chút rồi trực tiếp uống sạch.
Sau khi uống sạch một chai nước khoáng, Tề Đẳng Nhàn ném chai, vênh mặt lên, rất là kiêu ngạo mà bước ra khỏi phòng.
“Đi đây!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Tôn Dĩnh Thục trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng rời đi của hắn, một lúc lâu sau vẫn nói không nên lời, đến tận khi tên này bước vào thang máy, cô mới hồi hồn.
"Hả... Thật sự là vào để uống nước sao?! "Tôn Dĩnh Thục cảm thấy hình như mình đang bị nghẹn cái gì đó, cổ họng cũng đã bị chặn lại.
Tề Đẳng Nhàn đi thang máy xuống lầu, trong lòng cười lạnh, muốn điều khiển anh đây á, đó không phải là chuyện dễ dàng đâu nha! Một chai nước khoáng cũng có thể khiến cho người khác luống cuống tay chân ròi.
Tôn Dĩnh Thục đi vào phòng, đóng cửa lại, nhìn chai nước khoáng trống rỗng kia, rồi lại thất thần.
Một lát sau, trong nội tâm cô lại có một loại cảm giác trống rỗng.
Tên này thật sự chỉ vào vì muốn uống một chai nước thôi sao? Không có ý định nào khác sao?
Cô ấy có một cảm giác vô cùng thất bại!
Cô đương nhiên là muốn nhìn thấy bộ dáng muốn mà không được rồi tức hổn hển của Tề Đẳng Nhàn, thậm chí có một loại cảm giác thành tựu sau khi điều khiển được hắn ở trong lòng bàn tay, nhưng hiện tại, loại cảm giác đó lại bởi vì một chai nước khoáng mà không còn nữa.
"Cô cho rằng tôi đang ở tầng thứ hai, nhưng thật ra tôi đang ở tầng thứ năm."
Tề Đẳng Nhàn trong lòng vô cùng đắc ý, ít ra, trong trận đấu thèm muốn thân thể của đối phương với Tôn phu nhân lần này, hắn đã xoay chuyển được thế cục, không rơi vào thế hạ phong nữa.
"Khi cô cho rằng anh đây đang ở tầng thứ năm, thì anh đây đã đến tầng bình lưu (một lớp của bầu khí quyển) rồi."
Tề Đẳng Nhàn uống xong một chai nước khoáng, xong chuyện thì phủi áo rời đi, ẩn sâu công và danh, chỉ để lại dấu chấm hỏi vô tận cho Tôn Dĩnh Thục.
Tối nay trong đầu Tôn Dĩnh Thục chỉ sợ đều là vấn đề kỳ quái như… Người này rốt cuộc là có EQ thấp đến mức này, hay là thật sự không nghĩ đến điều đó?
Cô ấy đã định sẵn là không thể giải thích được việc đó.
Nhưng mà, Tề Đẳng Nhàn thật ra cũng là trăm mối không thể làm gì được.
Sáng sớm hôm sau, hắn đã dẫn theo Hoàng Sung mới luyện võ công xong, đi tới nhà họ Lôi.
Tình huống lần này của nhà họ Lôi, hắn nhất định phải chú ý nhiều hơn nữa, nếu nhà họ Lôi sụp đổ, vậy sẽ ảnh hưởng đến một loạt sự sắp xếp tiếp theo của hắn ở Hương Sơn.
Huống chi, hắn kính trọng vị trưởng bối Lôi Thiên Tứ này.
"Tề giáo chủ, ngài tới rồi à." Lôi tổng quản sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, không khỏi lộ ra ý cười, nhưng trên mặt ông cũng mang theo vẻ sầu muộn nhàn nhạt.