Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Chuyện ma quái trong khuôn viên trường, ma nữ đoạt cơ thể
Khi tôi tỉnh lại vào ngày hôm sau, chợt nghe thấy tiếng thảo luận sôi nổi của Lâm Đan và Ngải Manh Manh, sau đó tôi mới biết được.
Đêm qua, dì quản lý ký túc xá gặp một việc kỳ lạ, dì ấy kể có một nữ sinh viên đến văn phòng tìm dì ấy, hỏi dì ấy đòi chìa khóa cửa phòng ký túc xá 714.
Ban đầu, dì quản lý ký túc xá cũng không có suy nghĩ gì khác, tìm một lát mới nhận ra có điều gì đó không hợp lý.
Bởi vì toàn bộ khu ký túc xá của trường chỉ có sáu tầng, lấy đâu ra ký túc xá phòng 714, lúc dì quản lý ký túc xá hoàn hồn thì đã không thấy nữ sinh viên kia đâu nữa.
Tuy rằng có chút nghi ngờ, nhưng cũng chỉ coi là có người đang chọc dì ấy, đến tận sau khi kiểm tra camera giám sát, phát hiện trong hành lang có một bóng dáng màu đỏ, biến đổi lúc cao lúc thấp, còn không có chân, quan trọng nhất là, cái bóng dáng kia chính là nữ sinh viên tìm dì ấy đòi chìa khóa.
Dì quản lý ký túc xá lập tức bị kinh sợ, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện chưa tỉnh lại.
Tuy rằng nhà trường đã cố gắng đè xuống nhưng tin tức vẫn bị truyền ra ngoài, nhất thời lan truyền khắp trường, mọi người hoảng loạn, đặc biệt là các sinh viên nữ ở tòa nhà này, đều nhát gan quậy ầm ĩ đòi về nhà.
Trường học không còn cách nào khác đành tạm thời cho chúng tôi nghỉ ba ngày, cứ như vậy, thời gian khai giảng chính thức lại bị hoãn lại.
“Nói không chừng, tòa ký túc xá này của chúng ta nhất định là bị ma ám, dù sao tớ cũng không dám ở lại đâu, hôm nay tớ sẽ về nhà, các cậu thì sao có về không?”
Chỉ chốc lát sau, tôi cảm thấy không khí xung quanh mình trở nên lạnh giá, như thể có thứ gì đó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi.
Khiến tôi có cảm giác sởn tóc gáy, lông tơ cả người đều dựng đứng lên.
Trong phút chốc, toàn bộ cơn buồn ngủ của tôi biến mất, tôi cũng nhận ra rằng người vừa mở cửa hẳn không phải là Lâm Đan, tôi lập tức mở to đôi mắt đang nhắm lại, đập vào mắt chính là một khuôn mặt trắng như tuyết lơ lửng bên cạnh giường của tôi.
Không phải mắt tôi có khả năng nhìn vào ban đêm, mà là cả người cô ta tỏa ra tia sáng màu xanh, khiến tôi không muốn nhìn thấy cũng khó.
“A” Tôi hét lên một tiếng, nhanh chóng ngồi dậy, lùi vào trong góc, dùng chăn quấn chặt lấy mình.
“Hi hị hị hị hị hị”
Tiếng cười bén nhọn xẹt qua màng nhĩ của tôi, tôi khiếp sợ đến mức da đầu tê dại, tôi lặng lẽ vươn tay, cầm lấy điện thoại di động trên đầu giường, bật đèn pin lên, chiếu vào cô ta.
Cô ta đang lơ lửng bên cạnh giường tôi, lúc này tôi mới nhìn thấy, cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ, mái tóc dài buông xõa, vẻ ngoài còn rất xinh đẹp, chỉ là sắc mặt quá nhợt nhạt, thậm chí khóe mắt còn có hai hàng gì đó đỏ như máu.
Cho dù đã sớm nhận định trong lòng là cô ta không phải người, nhưng khi thật sự xác định, tôi vẫn vô cùng sợ hãi.
“Cô là ai cô muốn làm cái gì?” Tôi run rẩy hỏi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, rất lâu trước kia tôi đã từng nghe ông ngoại tôi nói, mặc trang phục màu đỏ thường là ma quỷ, quần áo của cô ta đều bị oán khí nhuộm đỏ, màu sắc càng đậm thì có nghĩa là oán khí của cô ta càng nặng.
“Hi... hi... hi... nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng đợi được, màu đưa cơ thể của cô cho tôi đi hi... hi... hi...”
Lại là một trang tiếng cười hì hì, nghe hết lời của cô ta, mặt tôi tức khắc trở nên không còn chút máu.
Vậy mà cô ta lại muốn cơ thể của tôi: “Không được, cho cô cơ thể của tôi vậy còn tôi thì sao?”
Một nỗi sợ hãi thật lớn đang không ngừng lan tràn trong lòng tôi, cơ thể liên tục lùi về phía góc tường, sợ ma nữ này sẽ đột nhiên xông tới.
“Ha ha, chuyện này không thể thuận theo cô.”
Ma nữ mặc đồ đỏ kia vừa nói vừa tiến lại gần tôi, bước chân của cô ta cực kỳ nhẹ, không, cô ta không có bước chân, trong chớp mắt mặt cô ta kề sát vào mặt tôi, lạnh như băng, tôi bị đông lạnh không thể cử động.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô phải chịu tổn thương không cần thiết nào, chính xác mà nói là tôi sẽ không làm tổn thương cơ thể của chính mình, hì hì, đến đây nào.”
Trong phòng vang vọng giọng nói run rẩy của cô ta.
Mặt cô ta càng trắng bệch, máu đỏ tươi trong mắt như muốn trào ra bất cứ lúc nào, hàm răng sắc nhọn nghiễm nhiên đang áp vào cổ họng tôi.
“Chờ một chút.” Tôi dùng hết sức lực toàn thân hét lên: “Tại sao cô chỉ cần cơ thể của tôi, nói với tôi để tôi chết cũng chết cho rõ ràng.”
Tôi sắp hết hi vọng, chỉ muốn trì hoãn thêm thời gian, hi vọng ai đó có thể đến cứu tôi.
“Ngày sinh tháng đẻ của cô cực âm, là lựa chọn mượn xác sống lại tốt nhất. Có cơ thể của cô rồi, hiện tại tôi còn phải như thế này sao? Đừng nói nhảm nữa, mau giao cơ thể của cô cho tôi đi.”
Ma nữ đã tức giận rồi, vội vã mở cái mồm to như bồn máu ra, một thứ gió xoáy quấn chặt lấy cơ thể tôi.
Trong ký túc xá toàn là sương khói đen mù mịt.
Tôi bị đông cứng, hoàn toàn không thể cử động, cũng hoàn toàn tuyệt vọng.
Tôi nhắm chặt hai mắt lại, không đành lòng nhìn ác ma tỏa ra ánh sáng xanh này tàn nhẫn cướp lấy mạng sống của tôi.
Thời tiết bên ngoài mưa gió mãnh liệt như bên trong lòng tôi, tựa như ngày tận thế đã đến.
Cứu với, ai tới cứu tôi với.
Đêm qua, dì quản lý ký túc xá gặp một việc kỳ lạ, dì ấy kể có một nữ sinh viên đến văn phòng tìm dì ấy, hỏi dì ấy đòi chìa khóa cửa phòng ký túc xá 714.
Ban đầu, dì quản lý ký túc xá cũng không có suy nghĩ gì khác, tìm một lát mới nhận ra có điều gì đó không hợp lý.
Bởi vì toàn bộ khu ký túc xá của trường chỉ có sáu tầng, lấy đâu ra ký túc xá phòng 714, lúc dì quản lý ký túc xá hoàn hồn thì đã không thấy nữ sinh viên kia đâu nữa.
Tuy rằng có chút nghi ngờ, nhưng cũng chỉ coi là có người đang chọc dì ấy, đến tận sau khi kiểm tra camera giám sát, phát hiện trong hành lang có một bóng dáng màu đỏ, biến đổi lúc cao lúc thấp, còn không có chân, quan trọng nhất là, cái bóng dáng kia chính là nữ sinh viên tìm dì ấy đòi chìa khóa.
Dì quản lý ký túc xá lập tức bị kinh sợ, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện chưa tỉnh lại.
Tuy rằng nhà trường đã cố gắng đè xuống nhưng tin tức vẫn bị truyền ra ngoài, nhất thời lan truyền khắp trường, mọi người hoảng loạn, đặc biệt là các sinh viên nữ ở tòa nhà này, đều nhát gan quậy ầm ĩ đòi về nhà.
Trường học không còn cách nào khác đành tạm thời cho chúng tôi nghỉ ba ngày, cứ như vậy, thời gian khai giảng chính thức lại bị hoãn lại.
“Nói không chừng, tòa ký túc xá này của chúng ta nhất định là bị ma ám, dù sao tớ cũng không dám ở lại đâu, hôm nay tớ sẽ về nhà, các cậu thì sao có về không?”
Chỉ chốc lát sau, tôi cảm thấy không khí xung quanh mình trở nên lạnh giá, như thể có thứ gì đó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi.
Khiến tôi có cảm giác sởn tóc gáy, lông tơ cả người đều dựng đứng lên.
Trong phút chốc, toàn bộ cơn buồn ngủ của tôi biến mất, tôi cũng nhận ra rằng người vừa mở cửa hẳn không phải là Lâm Đan, tôi lập tức mở to đôi mắt đang nhắm lại, đập vào mắt chính là một khuôn mặt trắng như tuyết lơ lửng bên cạnh giường của tôi.
Không phải mắt tôi có khả năng nhìn vào ban đêm, mà là cả người cô ta tỏa ra tia sáng màu xanh, khiến tôi không muốn nhìn thấy cũng khó.
“A” Tôi hét lên một tiếng, nhanh chóng ngồi dậy, lùi vào trong góc, dùng chăn quấn chặt lấy mình.
“Hi hị hị hị hị hị”
Tiếng cười bén nhọn xẹt qua màng nhĩ của tôi, tôi khiếp sợ đến mức da đầu tê dại, tôi lặng lẽ vươn tay, cầm lấy điện thoại di động trên đầu giường, bật đèn pin lên, chiếu vào cô ta.
Cô ta đang lơ lửng bên cạnh giường tôi, lúc này tôi mới nhìn thấy, cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ, mái tóc dài buông xõa, vẻ ngoài còn rất xinh đẹp, chỉ là sắc mặt quá nhợt nhạt, thậm chí khóe mắt còn có hai hàng gì đó đỏ như máu.
Cho dù đã sớm nhận định trong lòng là cô ta không phải người, nhưng khi thật sự xác định, tôi vẫn vô cùng sợ hãi.
“Cô là ai cô muốn làm cái gì?” Tôi run rẩy hỏi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, rất lâu trước kia tôi đã từng nghe ông ngoại tôi nói, mặc trang phục màu đỏ thường là ma quỷ, quần áo của cô ta đều bị oán khí nhuộm đỏ, màu sắc càng đậm thì có nghĩa là oán khí của cô ta càng nặng.
“Hi... hi... hi... nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng đợi được, màu đưa cơ thể của cô cho tôi đi hi... hi... hi...”
Lại là một trang tiếng cười hì hì, nghe hết lời của cô ta, mặt tôi tức khắc trở nên không còn chút máu.
Vậy mà cô ta lại muốn cơ thể của tôi: “Không được, cho cô cơ thể của tôi vậy còn tôi thì sao?”
Một nỗi sợ hãi thật lớn đang không ngừng lan tràn trong lòng tôi, cơ thể liên tục lùi về phía góc tường, sợ ma nữ này sẽ đột nhiên xông tới.
“Ha ha, chuyện này không thể thuận theo cô.”
Ma nữ mặc đồ đỏ kia vừa nói vừa tiến lại gần tôi, bước chân của cô ta cực kỳ nhẹ, không, cô ta không có bước chân, trong chớp mắt mặt cô ta kề sát vào mặt tôi, lạnh như băng, tôi bị đông lạnh không thể cử động.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô phải chịu tổn thương không cần thiết nào, chính xác mà nói là tôi sẽ không làm tổn thương cơ thể của chính mình, hì hì, đến đây nào.”
Trong phòng vang vọng giọng nói run rẩy của cô ta.
Mặt cô ta càng trắng bệch, máu đỏ tươi trong mắt như muốn trào ra bất cứ lúc nào, hàm răng sắc nhọn nghiễm nhiên đang áp vào cổ họng tôi.
“Chờ một chút.” Tôi dùng hết sức lực toàn thân hét lên: “Tại sao cô chỉ cần cơ thể của tôi, nói với tôi để tôi chết cũng chết cho rõ ràng.”
Tôi sắp hết hi vọng, chỉ muốn trì hoãn thêm thời gian, hi vọng ai đó có thể đến cứu tôi.
“Ngày sinh tháng đẻ của cô cực âm, là lựa chọn mượn xác sống lại tốt nhất. Có cơ thể của cô rồi, hiện tại tôi còn phải như thế này sao? Đừng nói nhảm nữa, mau giao cơ thể của cô cho tôi đi.”
Ma nữ đã tức giận rồi, vội vã mở cái mồm to như bồn máu ra, một thứ gió xoáy quấn chặt lấy cơ thể tôi.
Trong ký túc xá toàn là sương khói đen mù mịt.
Tôi bị đông cứng, hoàn toàn không thể cử động, cũng hoàn toàn tuyệt vọng.
Tôi nhắm chặt hai mắt lại, không đành lòng nhìn ác ma tỏa ra ánh sáng xanh này tàn nhẫn cướp lấy mạng sống của tôi.
Thời tiết bên ngoài mưa gió mãnh liệt như bên trong lòng tôi, tựa như ngày tận thế đã đến.
Cứu với, ai tới cứu tôi với.