• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tuyệt sắc độc phi (2 Viewers)

  • Chương 42

Thấy Vu Thức Vy hơi do dự, Vu Vinh Hoa càng đắc ý, đúng là nàng đã học thủ pháp xoa bóp, hơn nữa cũng không tệ lắm, tiện nhân này chưa từng học, chờ lát nữa bảo nàng ta bấm thử, so sánh với chính mình, tất nhiên Thái Hậu sẽ cảm thấy Vu Thức Vy không thật lòng muốn xoa bóp cho bà, nàng chỉ qua loa lấy lệ mà thôi, sau đó sẽ sinh ra chán ghét với Vu Thức Vy.

Đến lúc đó, lại để cho di mẫu lấy danh nghĩa dạy dỗ, đem Vu Thức Vy tới Chiêu Dương cung, đến lúc đó thì có kịch hay của nàng ta để xem rồi!

Nghĩ đến đây, nàng cười nói: “Nhị muội muội, Thái Hậu hỏi muội đó, chẳng lẽ muội không muốn xoa bóp cho Thái Hậu sao?”

Vu Thức Vy sợ hãi, vội vàng nói: “Thần nữ thất lễ rồi, chẳng qua là đã rất nhiều ngày thần nữ không xoa bóp, cho nên đang nhớ lại thủ pháp xoa bóp trong đầu mà thôi. Phượng thể của Thái Hậu quý trọng như vậy, thần nữ phải thật cẩn thận.”

Đã rất nhiều ngày không xoa bóp?

Đáy lòng Vu Vinh Hoa cười lớn một trận, thầm nghĩ: “Căn bản ngươi không biết thì có, ở đâu ra nhiều ngày không xoa bóp chứ? Hừ, khi bổn tiểu thư học xoa bóp, ngươi còn đang ở hậu viện rửa bô đó…”

Thái Hậu nghe thấy lời của Vu Thức Vy, cười hiền hòa: “Thì ra là như vậy, đúng là một đứa trẻ làm việc cẩn thận. Vậy hãy mau xoa bóp cho ai gia đi.”

Bát công chúa thấp thỏm trong lòng, nói đỡ cho Vu Thức Vy: “Tổ mẫu, Vu tỷ tỷ cũng đâu phải thái y, nếu như xoa bóp không tốt, người cũng đừng tức giận.”

Thái Hậu gật đầu một cái: “Con bé tinh ranh này, con cho rằng tổ mẫu con là người lòng dạ hẹp hòi sao?”

Vu Thức Vy thấy Bát công chúa vì nàng mà lên tiếng, không khỏi mỉm cười, sau đó nói với Thái Hậu: “Thái Hậu là người lòng dạ rộng lượng, đương nhiên sẽ không so đo với một tiểu nha đầu không hiểu quy củ như thần nữ.”

Nghe được lời khen này, Thái Hậu càng vui vẻ hơn: “Được, được! Mau tới đây!”

Vu Vinh Hoa đứng một bên đen mặt lại, được lắm, tiện nhân này quả nhiên khó đối phó, chỉ dăm ba câu đã tâng bốc Thái Hậu lên tận trời, chờ lúc nữa làm không tốt, nếu Thái Hậu trách tội thì sẽ trở thành người lòng dạ hẹp hòi. Thật đúng là một con tiện nhân chỉ biết nói lời đường mật!

Ánh mắt Đường Thục quý phi nhìn Vu Thức Vy cũng bắt đầu biến hóa, ánh mắt xem thường lúc đầu đã trở nên âm trầm. Vừa nãy trên đường đến thỉnh an Thái Hậu, bà đã nghe Vu Vinh Hoa nói Vu Thức Vy giỏi về tâm kế, thủ đoạn độc ác như thế nào. Lúc đầu bà cũng không tin tưởng, bà cảm thấy Vu Vinh Hoa chỉ đang nói khoác mà thôi, cũng cho rằng một nữ tử mười lăm tuổi thì có được bao nhiêu tâm kế chứ?

Bây giờ, bà thấy khóe mắt đuôi mày của thiếu nữ mười lăm tuổi này đều lộ ra sự mưu trí, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ sắc sảo. Nhưng người bình thường thì không thể nhìn ra được sự khác biệt. Bà đã phải ở trong thâm cung nhiều năm mới luyện thành dáng vẻ đoan trang uyển chuyển, phong thái không nhiễm bụi trần như vậy, còn thiếu nữ kia lại hiểu được cách nhìn mặt người khác để nói chuyện hơn cả bà, vật đổi sao dời, đợi một thời gian nữa, tất sẽ trở thành châu báu…

Nghĩ đi nghĩ lại, trong mắt Đường Thục quý phi hiện lên một tia âm độc, người này bà nhất định không thể giữ lại.

Dưới thủ pháp nhẹ nhàng xoa bóp đầu Thái Hậu của Vu Thức Vy, mỗi huyệt vị đều chuẩn xác, càng bấm mạnh, Thái Hậu càng cảm thấy dễ chịu, vô thức nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác thoải mái mà hơn hai mươi năm qua bà chưa từng cảm nhận được.

Khóe miệng Vu Thức Vy vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, khẽ liếc cặp mắt âm độc đang nhìn chằm chằm vào nàng, ý cười trên khóe miệng càng sâu. Một lúc sau, Vu Thức Vy thu tay lại, cung kính đứng ở một bên, thuận miệng hỏi: “Thái Hậu nương nương cảm thấy thế nào?”

Rất lâu sau Thái Hậu mới mở to mắt ra, sắc mặt hồng hào nhìn Vu Thức Vy, ánh mắt lóe lên sự vui vẻ: “Nhị nha đầu, thủ pháp xoa bóp này của con đúng là khiến ai gia thấy thoải mái chưa từng có, ai gia đau đầu buốt óc hơn hai mươi năm, hiện giờ lại cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, cảm giác như sắp bay lên vậy.”

Vu Thức Vy nghe xong, khẽ cười: “Thái Hậu quá khen thần nữ rồi, thần nữ đâu có lợi hại như vậy…”

Thái Hậu đứng dậy đi một vòng, cảm thấy cả người vô cùng khoan khoái dễ chịu, bà còn giống như trẻ con, đi thêm một vòng: “Thật đó, ai gia không hề nói quá lên đâu.”

Vừa khen ngợi nàng, bà vừa nhìn Vu Vinh Hoa: “Cũng may là có con đề cử, ai gia lại phát hiện được một bảo bối.”

Vu Vinh Hoa vội vàng cúi người, cười gượng: “San sẻ gánh nặng giúp Thái Hậu là việc thần nữ nên làm.”

Con ngươi nàng thu lại, che giấu sự giận dữ trong đáy mắt, cắn răng nghĩ thầm: “Vu Thức Vy, ngươi đúng là cáo già thâm tàng bất lộ, ngươi chờ đó cho ta.”

Trên mặt Đường Thục quý phi không có chút ý cười nào, từ lúc Vu Thức Vy bắt đầu đưa tay xoa bóp cho Thái Hậu thì bà đã biết kết cục sẽ như vậy, lần này Vu Vinh Hoa thất bại rồi.

Lúc này Thái Hậu đã đi ra ngoài sân, hít thở không khí trong lòng, nụ cười trên mặt lộ ra vẻ hiền từ, dường như có thể nhìn thấy hình ảnh phong hoa tuyệt đại năm đó, khi bà ngửi thấy mùi hoa trong không khí, trong lòng càng cảm thấy vui vẻ hơn.

Vu Thức Vy mỉm cười đi theo sau nói: “Thần nữ nghe Bát công chúa nói hoa lê và hoa đào ở Ngự Hoa Viên rất đẹp, đi lại một chút càng có thể khiến cho Thái Hậu thoải mái hơn.”

Thái Hậu quay đầu lại, vẫy tay với Vu Thức Vy, đem cây trâm chuồn chuồn vàng được khảm châu báu lấy xuống, cài lên đầu Vu Thức Vy, nói: “Khi ai gia được gả cho tiên đế, trong đêm tân hôn, tiên đế đã tặng cây trâm này cho ai gia, con hãy nhận lấy nó.”

Đáy lòng Vu Thức Vy khẽ động, trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi, giả bộ lấy cây trâm xuống: “Thái Hậu, đây chính là vật đính ước của Thái Hậu và tiên đế, đồ vật quý trọng như vậy, thần nữ không dám nhận.”

Kiếp trước đã nghe nói Văn Thái Tông hoàng đế và Từ Hiếu Nhân hoàng hậu là một đôi phu thê tình thâm, hơn nữa, hoàng đế còn thả hết phi tần trong hậu cung trước mặt Thái Hậu, chuyên sủng một mình hoàng hậu. Cho tới bây giờ, tình nghĩa của Văn Thái Tông hoàng đế và Thái Hậu vẫn được lưu truyền rộng rãi ở dân gian, trở thành một giai thoại nổi tiếng.

Cây trâm vừa rồi là vật đính ước của Thái Hậu và Thái Tông hoàng đế, Vu Thức Vy không thể nhận cây trâm này được, làm như vậy không phải phong cách của nàng.

Sau khi Thái Hậu nghe xong chỉ cười hiền lành một tiếng, ngăn lại hành động tháo trâm của nàng, ánh mắt dường như lộ ra một tia hoài niệm: “Cây trâm có tốt hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là vật ngoài thân. Tình nghĩa của ta và Thái Tông hoàng đế đều được khắc ghi tận đáy lòng, không phải dựa trên một món đồ. Ai gia ban cây trâm này cho ngươi, là hi vọng một ngày nào đó ngươi cũng có thể tìm được một lang quân như ý, hiểu không?”

Tay Vu Thức Vy run lên, đôi mắt như giếng sâu bỗng nhiên ngân ngấn lệ, suýt nữa thì rơi xuống, nàng thu tay về, thật lòng lạy một cái với Thái Hậu: “Thần nữ tạ ơn Thái Hậu.”

“Ôi, Vu tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, tổ mẫu yêu thương tỷ nhiều như vậy, ngay cả cháu gái ruột như ta cũng không tặng, tổ mẫu, con ghen tị!” Bát công chúa giả bộ hờn dỗi ôm lấy Thái Hậu, cọ cọ vào người bà, thật ra trong lòng nàng đều mừng thay cho Vu Thức Vy vì nàng ấy có thể làm cho tổ mẫu vui vẻ, nàng thầm nghĩ, sau này nhất định phải bảo Vu Thức Vy vào cung nói chuyện với tổ mẫu nhiều hơn.

Vu Thức Vy mỉm cười: “Công chúa nói đùa rồi, tình thương yêu của Thái Hậu đối với công chúa không phải là thứ mà một vật phẩm có thể so sánh được.”

Thái Hậu cười, chọc nhẹ vào đầu Bát công chúa: “Nghe thấy chưa, con đúng là tinh ranh!”

“Ôi ôi… Con biết rồi!”

Mấy người cười lớn, hoàn toàn bỏ quên Đường Thục quý phi và Vu Vinh Hoa sang một bên.

Vu Vinh Hoa thấy Thái Hậu tặng cho Vu Thức Vy cây trâm đáng quý như vậy, nàng ta suýt tức chết, bây giờ nhìn bọn họ ở chung một chỗ hòa thuận vui vẻ, sắc mặt nàng càng thêm khó coi, hối hận tím ruột tím gan. Nàng vốn không nên tiến cử Vu Thức Vy lên xoa bóp, bây giờ thì hay rồi, mang đá tự đập vào chân mình. Thái Hậu không những không trách tội Vu Thức Vy, ngược lại nàng ta còn khiến cho Thái Hậu vui vẻ.

Lúc này, nhìn nụ cười yêu kiều yếu ớt trên gương mặt Vu Thức Vy, nàng không nhịn được, chỉ muốn xông tới cào nát mặt Vu Thức Vy ra, tiện nhân, lần này coi như ngươi thắng, lần tới nhất định ta sẽ để cho ngươi chết không có chỗ chôn.

Nhưng mà…

Trong lòng nàng nổi lên nghi ngờ, Vu tiện nhân kia biết xoa bóp lúc nào vậy? Không phải từ nhỏ nàng ta không ra khỏi hậu viện sao? Khả nghi, quả thực quá khả nghi…

“Tổ mẫu, vừa nãy Vu tỷ khuyên người nên đi dạo một chút, không bằng chúng ta cùng đến Ngự Hoa Viên ngắm hoa đi.”

Thái Hậu nghe xong, ánh mắt sáng lên: “Được, chúng ta đi. Như Ý, mang áo khoác tới cho ai gia, ai gia phải đi đến Ngự Hoa Viên ngắm hoa.

Người tên Như Ý chính là Trần ma ma lúc trước, trong cung mọi người đều gọi bà là ma ma, nhưng ở chỗ này của Thái Hậu cũng chỉ gọi tên của bà. Trần ma ma cũng muốn làm chủ tử vui vẻ, vội vã chạy vào nhà lấy áo khoác ra khoác lên người Thái Hậu, cười nói: “Nếu đã có Bát công chúa và Nhị tiểu thư đi cùng thì nô tỳ sẽ đi sắc thuốc cho Thái Hậu.”

Thái Hậu khoát tay một cái: “Đi đi, hai người các ngươi đi cùng ta.”

Vu Thức Vy và Bát công chúa đồng thời “Vâng!” một tiếng, sau đó một trái một phái đi theo Thái Hậu đến Ngự Hoa Viên.

Đường Thục quý phi tiến lên một bước, nhìn bóng ba người bọn họ rời đi, liếc nhìn sắc mặt tái xanh của Vu Vinh Hoa, biết giờ phút này trong lòng nàng ta hẳn là rất tức giận, bà cũng không nỡ trách cứ, chỉ nói một câu: “Tương lai còn dài, chỉ có biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.”

Sau khi Vu Vinh Hoa nghe xong lời này lập tức bình tĩnh lại, đúng vậy, tương lai còn dài, nàng nhất định phải lột da tiện nhân kia.

Chớp mắt đã đến tối, Vu Thức Vy và Bát công chúa bị Thái Hậu giữ lại ăn cơm tối rồi mới cho rời đi. Lúc này, hai người đi ngang qua con đường đến Trường Xuân cung, thấy ba chữ lớn xinh đẹp Trường Xuân cung kia, đáy lòng Vu Thức Vy lập tức dâng lên hận ý nồng đậm.

Chính là chỗ này đã chôn vùi cả tuổi thanh xuân của nàng, chính là chỗ này, hai đứa con gái của nàng đã chết thảm…

Bát công chúa ở bên cạnh thấy Vu Thức Vy dừng chân cũng dừng lại, đột nhiên vỗ đầu một cái, nói: “Ôi, quên mất không thỉnh an mẫu hậu, Vu tỷ, chúng ta đi vào thỉnh an mẫu hậu đi.”

Vu Thức Vy khẽ gật đầu một cái, màn đêm mờ ảo đã che đậy ánh mắt âm trầm và hận ý trên người nàng, nàng theo Bát công chúa cùng nhau bước vào Trường Xuân cung.

Đi thêm một bước, hận ý trong lòng Vu Thức Vy lại sâu thêm một phần, nàng nhìn từng cảnh vật trong Trường Xuân cung, đột nhiên sinh ra ảo giác, nàng thấy mình đang mặc phượng bào màu đỏ dài chấm đất, vô số cung nữ và thái giám đi vào Trường Xuân cung, quỳ dưới chân của nàng, hô lớn: “Hoàng hậu nương nương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Âm thanh vang dội kia truyền đi trăm dặm, nàng đứng ở trên đài cao của cung điện nhìn xuống tất cả, nàng làm chủ trung cung, làm mẫu nghi thiên hạ trong ánh mắt kính sợ và hâm mộ của tất cả mọi người…

“Vy tỷ, sao tỷ không đi vào?”

Câu nói của Bát công chúa đã cắt ngang ảo giác của nàng, con ngươi Vu Thức Vy chợt lóe lên, giật mình nhận ra nàng đã bước đến cửa cung điện, những thứ nàng vừa nhìn thấy chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom