Editor: Tường An
Mạnh!
Quá mạnh!
Ở địa ngục thế nhưng có lực lượng cường đại như vậy!
Lam Tụng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía không trung...
Vừa nhìn thấy, hắn liền không cách nào dời mắt...
Không trung như bị xé mở ra, nam tử áo tím xuất hiện, lực lượng màu tím quấn quanh thân thể, cường đại đến mức có thể hút toàn bộ không khí về phía hắn.
Mặc dù trên mặt nam nhân đeo một chiếc mặt nạ khiến người khác không thể nhìn thấy dung nhan hắn, nhưng chỉ bằng khí chất tà mị tôn quý, người ta hoàn toàn có thể tưởng tượng được phía sau mặt nạ là một dung nhan tuyệt thế xuất trần cỡ nào.
Khoan đã!
Mặt nạ?
Lam Tụng trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy...
"Mặt nạ bạc, mắt tím, lực lượng cường đại hơn Tôn Diệu, chẳng lẽ hắn là... Này, sao có thể? Nhân vật tôn quý như thế sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Từ rất lâu trước kia, địa ngục có một truyền thuyết.
Nghe nói, tân vương của địa ngục tuy thực lực cường đại nhưng quanh năm đều đeo mặt nạ bạc, ngay cả người bên cạnh cũng không thể nhìn thấy dung nhan thật của hắn.
Hơn nữa, vương còn có một đôi mắt tím tuyệt thế vô song...
Trong lúc Lam Tụng suy đoán thân phận của nam nhân, một thanh âm mềm mại từ sau lưng nam nhân truyền đến: "Thúc thúc, tại sao những người này nhìn thấy thúc thúc lại kinh ngạc như vậy?"
Mọi người sửng sốt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc trác từ sau lưng nam nhân chui ra.
Không sai, xác thật là từ sau lưng!
Phải biết rằng, chỗ đó chính là giữa trời cao, vừa rồi nam nhân kia bay tới bằng tốc độ nhanh như vậy, nàng thế nhưng không rơi xuống?
Hơn nữa, khí thế nam nhân quá mãnh liệt, mặc dù cố ý vòng qua tiểu nữ oa, nhưng dù sao nàng còn quá nhỏ, không có khả năng không bị ảnh hưởng.
Có điều, nhìn tình cảnh này, tiểu nữ oa kia tựa hồ không hề chịu một chút ảnh hưởng gì bởi khí thế mãnh liệt kia...
Nàng... rốt cuộc là ai?
"Không biết."
Dạ Vô Trần lắc đầu, thân thể chợt lóe, từ trên cao hạ xuống...
Lam Tụng bất giác ngẩn ra, kinh ngạc nhìn nam nhân đi về phía mình, toàn thân căng thẳng, khẩn trương đến mức không nói nên lời.
Dù đối mặt với nguy hiểm lớn hơn nữa, hắn cũng chưa từng khẩn trương như vậy...
"Nguyệt Nhi đâu?"
Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên giữa núi rừng yên tĩnh, mang theo lực lượng làm người ta không thể kháng cự.
"Nguyệt... Nguyệt Nhi?" Lam Tụng ngây ngẩn, mờ mịt nhìn Dạ Vô Trần.
Một ánh mắt sắc bén bắn tới, Lam Tụng sợ run lên, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, không dám liếc Dạ Vô Trần bên cạnh lấy một cái.
"Nguyệt Nhi chính là..." Dạ Vô Trần ngừng một chút, nói tiếp: "Mộ Như Nguyệt! Ta cảm nhận được hơi thở của nàng ở nơi này, hiện tại nàng đang ở đâu?"
"Lĩnh chủ đại nhân?"
Lam Tụng trợn trừng mắt, nhịn không được nhìn về phía Dạ Vô Trần.
Hắn đang nói, lĩnh chủ đại nhân?
Từ khi nào mà lĩnh chủ đại nhân quen biết nhân vật tôn quý như vậy? Khó trách nàng dám không để Tôn Diệu đại thống lĩnh vào mắt!
Nghe thấy lời Dạ Vô Trần nói, Huyết Nhi từ phía sau thò đầu ra, hai mắt chớp chớp tò mò.
"Vị thúc thúc này quen mẫu thân? Chẳng lẽ, người hắn muốn tìm chính là mẫu thân?"
Huyết Nhi cắn ngón tay, con ngươi xoay chuyển, cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi...
Ca ca đã nói không thể dễ dàng tin tưởng bất kì ai, hiện tại mình còn chưa rõ thân phận của nam nhân này, cho nên không thể cho hắn biết mình là nữ nhi của mẫu thân...
Bình luận facebook