Editor: Tường An
Nhưng không còn kịp nữa, hắc y nhân đã xuất hiện phía sau tiểu đằng…
Trường kiếm bén nhọn đâm mạnh vào đuôi tiểu đằng rồi hung hăng rút ra, máu tươi bắn tung tóe như nhuộm đỏ hai mắt Mộ Như Nguyệt…
Tiểu đằng đau đớn thét to, vung đuôi đánh hắc y nhân văng ra xa, thân thể khổng lồ rơi xuống, máu nhiễm đỏ mặt đất…
“Tiểu đằng!”
Mộ Như Nguyệt siết chặt nắm đấm, trong ngực hừng hực lửa giận.
“Tuy thực lực tiểu đằng cường đại nhưng tốc độ quá chậm, mà hắc y nhân này lại có tốc độ khiến người ta hoa mắt!” nàng ngước mắt nhìn hắc y nhân lẳng lặng đứng giữa không trung, ánh mắt băng hàn tận xương, “Nhưng hắn lại dám tổn thương tiểu đằng, cho nên, tội đáng chết vạn lần!”
Không có bất kì kẻ nào có thể xúc phạm người của nàng…
Nếu như có, nàng sẽ không bỏ qua một ai!
Bỗng nhiên, trên người Mộ Như Nguyệt bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, ánh lửa làm dung nhan nàng càng thêm tuyệt sắc, hoàn mỹ khiến người ta không thể dời mắt…
Có điều, nhìn thấy một màn này, con ngươi hắc y nhân bất giác co rụt lại, trái tim dâng lên một cỗ hàn ý.
“Cửu trọng hỏa? Cửu trọng hỏa của địa ngục lại sao lại ở trong người nàng?”
Cửu trọng hỏa là ngọn lửa tàn khốc nhất địa ngục…
Nó chẳng những có thể thiêu rụi thân thể chỉ còn lại linh hồn, mà còn có thể giam cầm linh hồn vĩnh viễn chịu thống khổ.
Nếu mình có được cửu trọng hỏa, thực lực sẽ nâng cao không ít…
Nghĩ đến đây, hắc y nhân liếm liếm môi, ánh mắt lộ vẻ tham lam.
“Tiểu nha đầu, thực lực của ngươi quá yếu, cửu trọng hỏa ở trong tay ngươi sẽ dần dần bị mai một thôi, hơn nữa, ngươi mang theo nó cũng không an toàn, để tránh cho cửu trọng hỏa rơi vào tay những người khác, không bằng đưa cho ta tạm thời thay ngươi bảo quản.”
Ngụ ý, nếu ngươi mang theo cửu trọng hỏa, nhất định sẽ bị vô số cường giả đuổi giết, cuối cùng ngay cả thi thể cũng không còn.
Cho nên, hắn liền tốt bụng bảo quản giùm nàng.
Nàng chẳng những không thể cự tuyệt mà còn phải cảm ơn hắn, nếu không thì chính là phụ lòng tốt của hắn…
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lẽo, nàng đã gặp người vô sỉ nhưng còn chưa thấy ai vô sỉ đến mức này…
“Muốn cửu trọng hỏa?”
Đột nhiên, nàng nở nụ cười trào phúng.
“Nếu có bản lĩnh thì cứ đoạt từ tay ta.”
“Ha ha!”
Hắc y nhân cười to, nhạo báng nói: “Nếu ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!”
Dứt lời, thân thể hắn chợt lóe, lần nữa xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt.
Ngọc kiếm trong tay chém xuống, vẻ mặt châm chọc…
Phanh!
Lúc này, cửu trọng hỏa ngưng tụ trên thâm cửu thiên long viêm kiếm, hung hăng chém xuống…
Oanh!
Mộ Như Nguyệt lui lại vài bước, khóe môi tràn ra vết máu, sắc mặt trắng bệch…
“Dù có thêm cửu trọng hỏa, mình vẫn không phải là đối thủ của nam nhân này! Nhưng, mình không thể thất bại!”
Cửu trọng hỏa quả thật rất mạnh, nhưng hiện tại cửu trọng hỏa chỉ là ngọn lửa nàng mới thu phục được, còn chưa thể phát huy hết lực lượng…
Bình luận facebook