Editor: Tường An
“Ha ha!”
Nghe vậy, Vô Vong cười phá lên, ánh mắt nhìn tiểu tử này cũng mang theo tia thưởng thức.
“Tiểu tử, ngươi đúng là không tệ, không hổ là cháu ngoại của Vô Vong ta, nữ nhi ta ưu tú như thế, đương nhiên cháu ngoại cũng sẽ không kém.”
Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì, dời mắt về phía Huyết Nhi trên giường.
Nàng đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng ôm Huyết Nhi lên, hôn gương mặt mềm mại phấn nộn của nó, sau đó giao vào tay Dạ Tư Hoàng.
Nhìn đứa trẻ trong tả lót, ánh mắt Dạ Tư Hoàng tràn ngập ôn nhu…
“Hoàng Nhi, chiếu cố nàng cho tốt.”
Dù trong lòng luyến tiếc, nhưng Mộ Như Nguyệt vẫn tận lực đè nén cảm xúc, nói.
Dạ Tư Hoàng gật gật đầu, thanh âm nghiêm túc mà kiên định: “Mẫu thân yên tâm, Hoàng Nhi sẽ bảo vệ tốt muội muội, sẽ không để nàng thiếu mất một cọng lông tơ nào, ma long, chúng ta đi thôi.”
Dạ Tư Hoàng nhìn Mộ Như Nguyệt lần cuối, dù ánh mắt tràn ngập lưu luyến nhưng hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Hắn không thể để muội muội trở thành gánh nặng của mẫu thân, mà là trở thành lực lượng của nàng…
Chỉ có như vậy mới có thể giúp mẫu thân vượt qua sóng gió mãnh liệt trên đại lục, dần dần bước lên đỉnh cao…
Dứt lời, hắn liền xoay người đi ra cửa, thân ảnh hồng y chậm rãi biến mất trước mắt bọn họ…
Vô Vong không nghĩ tới Mộ Như Nguyệt lại dễ dàng giao Huyết Nhi cho hắn như vậy, nghi hoặc nói: “Tiểu Nguyệt, ta có thể nhìn ra tiểu tử này không tầm thường, thực lực cũng rất cường đại, nhưng dù sao hắn còn chưa đến mười tuổi, ngươi giao Huyết Nhi cho hắn chiếu cố có an toàn không?”
Dù sao đi nữa, bản thân hắn còn là một tiểu hài tử, làm sao có thể chiếu cố muội muội còn nhỏ hơn hắn?
Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ.
“Ta tin tưởng hắn.”
Ta tin tưởng hắn…
Bốn chữ này rơi vào lòng Vô Vong làm hắn có chút kinh ngạc.
Mộ Như Nguyệt cười cười: “Bởi vì hắn là nhi tử ta, ta tin tưởng, bất luận xảy ra chuyện gì hắn cũng có thể chiếu cố tốt muội muội, giống như lúc ta mang thai hắn, hắn năm lần bảy lượt bảo hộ ta… Nếu không có hắn, chỉ sợ ta đã chết mấy lần rồi.”
Nếu hắn là nhi tử của nàng, nàng liền vô điều kiện tin tưởng hắn…
Vô Vong nhịn không được lắc đầu cười nói: “Tính cách này của ngươi đúng là hoàn toàn di truyền từ phu thê chúng ta, đúng rồi, Tiểu Nguyệt, không phải ngươi muốn đi địa ngục sao?”
Trong lòng Mộ Như Nguyệt chấn động: “Phụ thân có phương pháp?”
“Nói thật, địa ngục là nơi trừ phi ngươi chết, nếu không thì không có khả năng tiến vào, nhưng cũng không phải là không có cách… Lúc trước, ta dựa theo cấu tạo của địa ngục để xây nên mười tám tầng luyện ngục, trên đỉnh luyện ngục có cánh cửa dẫn đến địa ngục, nhưng không phải ai cũng có thể vào đó được, thực lực hiện giờ của ngươi còn chưa đủ!”
Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, kiên định nói: “Cả đời này, nam nhân kia đã trả giá vì ta quá nhiều, mỗi lần ta gặp nguy hiểm hắn đều ở bên cạnh ta, mà ta lại chưa làm được gì nhiều cho hắn, lần này ta sẽ không ngồi yên chờ chết, sẽ không chờ hắn đến bên cạnh ta! Ta sẽ đích thân đến đó tìm hắn, mang hắn trở về!”
Đúng vậy.
Cả kiếp trước lẫn kiếp này, lần nào cũng là Dạ Vô Trần trả giá vì nàng.
Lúc này, đến lượt nàng lần theo bước chân hắn…
Bình luận facebook