Editor: Tường An
Máu tươi đầy đất, cổ họng Tức Mặc Quy đau rát, cuối cùng không thể phát ra chút thanh âm nào nữa, hắn muốn ngất mấy lần nhưng lần nào cũng bị nam nhân tra tấn tỉnh.
Bởi vậy, hiện tại đầu óc hắn rất thanh tỉnh.
Ngay cả cảm giác đau đớn cũng rất rõ ràng…
Cho đến khi hai cái đùi hắn bị nam nhân chém đứt, đau đớn kịch liệt ập tới, Tức Mặc Quy rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Như vậy hẳn là đủ rồi đi, bây giờ hắn có thể cho mình chết thống khoái…
“Vô Vong đại nhân”, Y Tư liếc nhìn Tức Mặc Quy, nhàn nhạt nói: “Đối với cường giả chân chính, phế bỏ tay chân cũng có thể xem như giết người vô hình.”
Nếu lời này là nhân loại nói, mọi người sẽ không chấn động.
Nhưng lời này lại do Y Tư nói ra.
Hắn làm như vậy, rõ ràng là khiến Tức Mặc Quy sống không bằng chết!
Từ khi nào thiếu chủ thiện lương của bọn họ trở nên tàn nhẫn như thế?
Nhìn ánh mắt không thể tin của Tức Mặc Quy, Y Tư cười lạnh: “Tức Mặc Quy, ta trở nên như bây giờ đều do ngươi bức, ta vĩnh viễn sẽ không quên những người vì bảo hộ ta mà chết thảm dưới tay thuộc hạ của ngươi! Đặc biệt là bọn chúng cũng không một đao lấy mạng những người đó, mà là từng đao từng đao làm bọn họ chảy máu đến chết, muốn bức ta xuất hiện! Lúc ấy, ta nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều lần muốn xông ra, nhưng cuối cùng ta lựa chọn ẩn nấp, bởi vì nếu ta xuất hiện cũng chỉ nhiều thêm một oan hồn mà thôi, chỉ khi ta sống sót mới có thể báo thù cho bọn họ! Cuối cùng chỉ còn sót lại bọn Lăng thúc, ngươi cũng muốn xử quyết bọn họ! Già trẻ đều không buông tha! Bây giờ lại muốn giết chủ nhân của ta!”
Y Tư hơi ngẩng đầu, đôi mắt lam tràn đầy hàn khí: “Ta nói rồi, nếu ngươi dám tổn thương nàng, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Tức Mặc Quy khẽ nhắm mắt lại.
Đây là báo ứng của hắn sao?
Không!
Nếu Y Tư chết, mọi chuyện đều sẽ không xảy ra…
Hiển nhiên, cho tới lúc này, Tức Mặc Quy vẫn không hề suy xét hành vi của mình, chỉ đổ tất cả sai lầm lên đầu người khác…
Vô Vong từ trên cao nhìn xuống nam nhân trước mặt, chậm rãi giơ tay lên, một cỗ lực lượng mãnh liệt đánh vào người Tức Mặc Quy, hắn bay thẳng ra ngoài, ‘phịch’ một tiếng ngã xuống giữa đám người.
Nhưng đây chưa phải là kết thúc…
Mọi người vốn dĩ cho rằng Vô Vong sẽ phế đi đan điền của hắn.
Nhưng Vô Vong lại không làm như vậy, lưỡi kiếm xẹt qua thân thể Tức Mặc Quy, hung hăng chặt đứt kinh mạch hắn…
Lăng lão vội vàng kéo cháu gái vào ngực, bịt kín mắt nàng, không để nàng nhìn một màn tàn nhẫn này. Nhưng hai mắt hắn lại nhìn chằm chằm động tác của Vô Vong, khuôn mặt già nua lộ vẻ kích động…
Hắn rốt cuộc nhìn thấy tên súc sinh Tức Mặc Quy này bị giải quyết! Có thể báo thù rửa hận cho những người Y gia đã chết!
Không có gì làm hắn thống khoái hơn là chứng kiến cảnh tượng này!
Phụt!
Tức Mặc Quy rốt cuộc không chịu nổi tra tấn, phun một ngụm máu tươi, sau đó chết ngất đi…
Xong xuôi, Vô Vong cũng không thèm liếc nhìn hắn, chậm rãi đi đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, hai mắt sáng ngời.
“Tiểu Nguyệt, ta sẽ không để bất kì ai tổn thương ngươi!”
Nhìn ánh mắt quan tâm của nam nhân, trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp: “Phụ thân, hiện tại cũng là lúc khôi phục ký ức cho ngươi…”
Nàng chờ ngày này đã rất lâu rồi…
“Chủ nhân”, Y Tư lẳng lặng nhìn Mộ Như Nguyệt, “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đưa cho ngươi thứ ngươi muốn, nếu Vô Vong đại nhân có thể khôi phục ký ức, thực lực của hắn cũng sẽ hoàn toàn hồi phục.”
Đến lúc đó, bọn họ không cần lo lắng chuyện Đan gia nữa…
Mộ Như Nguyệt vừa định nói chuyện thì đúng lúc này, một thanh âm kinh hỉ từ phía sau đột nhiên truyền đến: “Nguyệt Nhi, Vô Vong, cuối cùng ta cũng tìm được các ngươi…”
Bình luận facebook