-
[Lạnh Lẽo Cô Độc] Về với con bố ơi
phần 7: về với con bố ơi.
Quay lại gia đình họ Hứa, có lẽ người bị Hứa Tiểu Lan hiện về đòi mạng nhiều nhất chính là Hứa Bổn Hòa. Giờ đây ông ta không còn được cái tướng béo tốt như ngày xưa nữa, mà tay vào đó là một cơ thể gày gò, đầu tóc đã bạc đi nhiều vì thức trắng nhiều đêm không ngủ. Nhà Hứa Bổn Hòa giờ cũng ít được người qua lại, vì có vẻ như gia đình này đã nghèo đi nhiều, vì lo chạy tiền mời thầy về xua đuổi linh hồn của Hứa Tiểu Lan. Người giúp việc giờ chỉ còn một ông quản gia, ngay đến vợ Hứa Bổn Hòa giờ cũng phải vào bếp nấu nướng, và giúp phần nào dọn dẹp nhà cửa. Buổi trưa hôm đó, sau khi ăn cơm xong, vợ Hứa Bổn Hòa đang ở nhà dưới rửa bát. Còn người quản gia đã ra ngoài có chút việc. Mình Hứa Bổn Hòa ngồi trong nhà uống rượu. Ông ta nhăn mặt làm từng hớp rượu trắng rẻ tiền, nhớ khi xưa căn nhà này rực rỡ, kẻ ra người vào. Ông ta được uống bao nhiêu là loại rượu thượng hạng. Thế mà rồi giờ đây, phải ngồi đây uống cái thứ rượu trắng của bọn dân đen nghèo mạt, Hứa Bổn Hòa vô cùng thất vọng. Ngà ngà say, ông ta lại vòng ra cái hồ cá sau nhà, nơi mà hồi Hứa Tiểu Lan còn sống nàng rất thích ra chỗ này cho cá ăn. Hứa Bổn Hòa ra đến nơi, ông ta ngồi phịch xuống đất, ngó xuống hồ nhìn những con cá tung tăng bơi lội, rồi ông lại nhớ đến đứa con gái xinh đẹp của mình. Đang nghĩ mông lung, chợt Hứa Bổn Hòa nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ, đằng sau ông xuất hiện khuôn mặt xấu xí của Hứa Tiểu Lan. Hứa Bổn Hòa há mồm kinh hãi, đang tính quay đầu lại thì như có một thế lực vô hình nào đó giữ đầu ông lại, ấn xuống dưới nước. Ông ta giãy giụa, tưởng rằng kì này sẽ bị Hứa Tiểu Lan dìm chết, ai ngờ vừa lúc đó người quản gia về tới, thấy vậy vội chạy tới kêu lớn:
- Hứa đại gia! Ông làm sao thế?!
Người quản gia đỡ Hứa Bổn Hòa ngồi dậy, Hứa Bổn Hoa hết hồn, tim đập thình thịch. Rồi cả hai người tiến vào trong nhà. Người quản gia đỡ Hứa Bổn Hòa ngồi xuống ghế rồi rót một ly nước cho Hứa Bổn Hòa. Ông ta nhìn thấy hình ảnh Hứa Bổn Hòa bây giờ đã tiều tụy đi khá nhiều, quá e ngại, ông ta lên tiếng:
- Ông chủ, tôi thiết nghĩ tại sao không đem xác của tiểu thư đi chôn đi, đã hơn một năm rồi còn gì ạ.
Hứa Bổn Hòa nghe thấy người quản gia nói đến việc chôn Hứa Tiểu Lan, ông ta đập cái cốc nước vỡ tan tành và nói:
- Chôn? Chôn nó để được cái gì? Giờ người nó cần là tôi, nó muốn giết tôi cơ mà?!
Người quản gia nghe thấy vậy thì hết sức ngạc nhiên, ông ta cũng chẳng biết nói gì thêm, chỉ thu dọn cái đống cốc vỡ rồi lui ra ngoài, để Hứa Bổn Hòa ngồi đó suy nghĩ một mình.
Cái đêm hôm đó, Hứa Bổn Hòa lần đầu tiên trong đời đã suy nghĩ rất lâu, và cũng đã cảm thấy mình thực sự có lỗi. Nhớ ngày xưa ông ta mới đến cái đất Việt Nam này, cuộc sống cơ cực, phải bươn chải mà kiếm sống. Thế rồi nhờ bạn bè, nhờ quen biết, nhờ thời cơ, mà cuối cùng ông ta cũng phất lên được. Có thể nói cả cuộc đời của Hứa Bổn Hòa là từ chó mà lên tới voi, nhưng thật buồn thay, khi đã đạt được cái địa vị đại gia này, ông ta gần như quên mất cái gốc gác, cái lúc ban đầu cũng chỉ là người nghèo mạt hạng. Vậy mà ông ta đã quay lưng, phủ nhận cái quá khứ đó. Ông ta còn căm ghét, và khinh miệt những người tầng lớp nghèo đói, cái tầng lớp mà ông ta cũng đã có một thời từng thuộc về. Trên mắt của Hứa Bổn Hòa giờ tuôn trào một giọt nước mắt đầu tiên, giọt nước mắt tội lỗi. Hứa Bổn Hòa thiết nghĩ, giá như hồi xưa ông ta không ngăn cách Hứa Tiểu Lan và Tống Ngọc Thư, thì giờ có phải gia đình ông vẫn hạnh phúc không? Ngồi dậy giữa màn đêm ông ta lay bà vợ và nói:
- Mai bà và ông quản gia hãy cầm nốt số vàng tôi chôn sau vườn mà về Trung Quốc sinh sống nhé. Còn tôi sẽ bán căn nhà này đi và làm một số việc, khi xong tôi sẽ gặp lại bà và ông ta ở bên đó.
Bà vợ thấy vậy liền bật dậy hỏi:
- Tại sao lại vậy? Ông làm việc gì?
Hứa Bổn Hòa chỉ ôm vợ mình một cái rồi ông nằm xuống nói:
- Thôi bà ngủ đi, mai còn đi nữa, không phải lo cho tôi.
Ngày hôm sau, mặc cho bà vợ và ông quản gia khuyên can mãi, nhưng Hứa Bổn Hòa vẫn nhất quyết muốn họ khăn gói về Trung Quốc trước, còn mình sẽ ở lại làm một số việc. Tới gần chiều, vợ ông ta và người quản gia đã khăn gói ra cảng để trốn về Trung Quốc. Nói về Hứa Bổn Hòa, đợi đến gần tối, ông ta làm một bữa thật no say, sau đó bắc ghế, thắt một sợi dây thừng ngang xà nhà. Hứa Bổn Hoa muốn kết thúc tất cả, để đền tội với con gái mình. Hứa Bổn Hòa thòng dây vào cổ, đinh rằng sẽ chấm dứt cuộc đời, trước khi đạp đổ ghế, ông ta nói nhỏ:
- Hứa Tiểu Lan, cha xin lỗi con, cha sẽ về với con đây.
Rồi Hứa Bổn Hòa đạp đổ ghế, cứ tưởng rằng ông ta sẽ treo lủng lẳng, giãy giụa được một hồi rồi chết. Ai ngờ đâu ngay khi cái ghế bị đạp đổ, dây thừng vừa xiết vào cổ Hứa Bổn Hòa đã đứt đánh phựt khiến ông ta ngã sõng soài dưới đất. Hứa Bổn Hòa như không tin vào mắt mình, cuộn dây thừng mới mua, nó dày như thế này mà không treo cổ nổi ông ta sao? Chợt Hứa Bổn Hòa như hiểu ra điều gì đó, ông ta như hiểu ra rằng đứa con gái của ông, Hứa Tiểu Lan đã tha thứ cho mình. Hứa Bổn Hòa vui mừng trong nước mắt, ông ta chạy thẳng lên buồng của Hứa Tiểu Lan, mở khóa chạy ngay đến bên giường nàng. Kì lạ thay, đã hơn một năm, mà xác nàng không hề hôi thối mà vẫn chỉ có một mùi hương thơm dìu dịu. Nhìn toàn cơ thể nàng không còn xấu xí, lở loét nữa, mà thay vào đó là làn da trắng mịn như hồi nàng còn sống. Hứa Tiểu Lan nằm đây, cứ như nàng đang ngủ vậy. Hứa Bổn Hòa quỳ xuống bên giường nàng, cầm tay nàng lên mà khóc. Sáng hôm sau, Hứa Bổn Hòa bán hết cả nhà cửa đi, ông ta gọi người đến mang xác con gái mình đi thiêu rồi đích thân cầm tro cốt của nàng lên chùa. Đặt ở đó, số tiền còn lại ông cầm làm lệ phí trên đường về Trung Quốc.
Nhưng thật không may cho Hứa Bổn Hòa, trên đường gặp cướp. Chúng nó đánh đập ông ta và cướp đi toàn bộ tài sản. Đã vậy, để bịt miệng, một tên cầm dao đâm ông ta mấy nhát. Hứa Bổn Hòa nằm trên đường, tay cố cầm vết thương, mà máu vẫn cứ tuôn trào. Ông ta lại nhớ tới hình ảnh hôm nào ông ta đánh đập Tống Ngọc Thư, giờ ông ta cũng vậy, nằm đây chờ chết một mình mà không ai giúp đỡ. Tim Hứa Bổn Hòa đập yếu dần, ông ta dần chìm vào giấc ngủ. Rồi chợt, ông ta nhìn thấy con gái mình, Hứa Tiểu Lan đang quỳ gối ngay trước mặt mình. Hứa Tiểu Lan vẫn xinh đẹp như ngày nào, nàng đưa tay lên vuốt má Hứa Bổn Hòa, khuôn mặt nàng vẫn nghiêm nghị, hay nói đúng ra là vô cảm. Hứa Bổn Hoa thoi thóp thở, ông ta kêu lên khe khẽ:
- Hứa TIểu Lan…
Giờ thì Hứa Bổn Hòa mới thực sự hiểu ra mọi chuyện, cái lần ông ta tự treo cổ không thành thì ra không phải là Hứa Tiểu Lan tha mạng cho ông ta, mà là giờ chết của ông ta chưa đến. Hứa Bổn Hoa cần phải mở cửa căn buồng mà ông nhốt Hứa Tiểu Lan, cần quỳ xuống bên cạnh xác nàng khóc mà hối lỗi, cần phải mang xác nàng đi chôn cất tử tế. Chỉ có khi làm xong những việc đó, thì ông ta mới có thể chết. Tuy là vậy, nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, Hứa Bổn Hòa không được chết một cái chết êm đẹp, mà ông ta phải chịu một cái chết đau đớn. Nghĩ đến đây, Hứa Bổn Hòa như đã thông rõ mọi việc, ông ta cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhiều, Hứa Bổn Hòa không còn cảm thấy đau đớn nữa, mà trong lòng ông tràn đầy cảm xúc. Lại một lần nữa, trên mắt Hứa Bổn Hòa tuôn rơi một dòng lệ, ông ta mỉm cười rồi nói:
- Cha yêu con nhất… Hứa Tiểu Lan ạ.
Rồi Hứa Bổn Hòa nhắm mắt, mãi mãi chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Mấy hôm sau, có đoàn người đi ngang qua khu vực đó. Thấy có một vụ cướp, mà nạn nhân thì đã chết. Họ bèn bàn nhau đào một cái huyệt rồi chôn nạn nhân ngay bên đường, người đó chính là Hứa Bổn Hòa. Điều mà khiến người ta chú ý nhất là khuôn mặt của cái xác này dường như hơi mỉm cười, mặc dù trên thi thể thì có nhiều nhát đâm và bầm dập, nhưng khuôn mặt vẫn nở một nụ cười nho nhỏ.