-
[Lạnh Lẽo Cô Độc] Đền tội
phần 6: đền tội.
Nói về anh phu xe lo nhiệm vụ đạp xích lô đưa Hứa Tiểu Lan đi học. Từ ngày Hứa Tiểu Lan bị bệnh phong cùi. Anh ta cũng được Hứa Bổn Hòa cho nghỉ việc, nên giờ lại ra chợ đợi khách đi xích lô. Tuy có một điều mà khiến anh ta suy nghĩ mãi, đó là việc để lộ chuyện gặp gỡ giữa Hứa Tiểu Lan và Tống Ngọc Thư cho Hứa Bổn Hòa biết. Giờ Hứa Tiểu Lan đã bị mắc bệnh phong cùi, anh ta nghĩ cũng chả còn sống được bao lâu nữa. Anh ta rất mong muốn được gặp mặt tiểu thư lần cuối để thú nhận mọi việc và xin tiểu thư tha tội cho mình. Nhưng Hứa Tiểu Lan lại mắc bệnh phong cùi, và hơn thế nữa, làm cách nào để gặp tiểu thư mà Hứa Bổn Hòa không biết, nếu ông ta biết thì anh chết chắc. Cho nên cứ như vậy, anh phu xe phải sống trong cảm giác tội lỗi.
Cũng chẳng bao lâu sau, anh ta nghe người dân đồn rằng Hứa Tiểu Lan đã chết, nhưng Hứa Bổn Hòa không mang tiểu thư đi chôn, mà giữ xác trong nhà và không phát tang. Điều này càng làm anh sợ hãi hơn, vì biết đâu khi Hứa Tiểu Lan chết đi rồi, oan hồn sẽ theo đuổi anh ta và đòi mạng thì thật là họa chẳng lành. Nhưng nhiều khi anh ta nghĩ cũng không đến mức thế, vì Tống Ngọc Thư đã chết lâu rồi, mà chưa thấy hiện hồn về đòi mạng anh ta lần nào. Mà anh phu xe có nghe mấy người già nói rằng, khi con người ta chết đi, sẽ biết được tất cả mọi chuyện xảy ra trong cuộc sống của mình trước khi chết chỉ trong vòng một cái chớp mắt. Do thế, nếu hồn Tống Ngọc Thư không về đòi mạng, thì có nghĩa là anh ta không có lỗi, và biết đâu tiểu thư cũng vậy, tiểu thư không trách anh ta. Suy đi nghĩ lại mãi, anh phu xe mới tạm thở phào nhẹ người và cố níu giữ cái ý nghĩ đó.
Trong một tối cuối tuần trở khách bận rộn, anh ta đang đạp xích lô trên một con đường vắng sau khi vừa thả khách xuống xong. Anh ta đang đi thì bỗng nhìn phía xa xa thì thấy có một người con gái mặc áo dài trắng đang đứng vẫy tay gọi xích lô. Hớn hở, anh ta đạp nhanh chân tới với một câu hỏi trong đầu rằng tại sao đang đêm hôm thế này, lại có một nữ sinh đứng giữa đường vắng mà gọi xích lô. Anh ta mải miết đạp, chợt như nhận ra điều gì đó. Tại sao người nữ sinh này rõ ràng đứng cách anh ta không xa lắm, mà tại sao đạp nãy giờ chưa tiến tới được. Anh ta có cảm giác, như giữa anh ta và người nữ sinh này luôn có một khoảng cách nhất định. Lúc này đây, anh ta dừng đạp và đứng nheo mắt lại nhìn cho kĩ. Thật là lạ thay, vẫn cái người nữ sinh đó đang đứng vẫy tay, mặc một cái áo dài trắng vậy mà chỉ vừa chớp mắt đã biến mất. Rùng mình sợ hãi, anh ta nghĩ có lẽ mình đã bị oan hồn ở đâu đó trêu ghẹo, vậy là anh ta quay đầu xích lô đạp đi đường khác. Mấy ngày sau đó, có lần, đợi khách buổi tối. Anh phu xe lên ghế trước của xích lô nằm chợt mắt một lúc. Độ 15 phút sau, anh ta hé mắt tỉnh giấc thì vô cũng kinh hãi, khi thấy mội người con gái với khuôn mặt lở loét đang ngồi ở chỗ đạp nhìn anh ta, đó chính là Hứa Tiểu Lan. Anh ta há họng hét lớn:
- Hứa tiểu thư!
Nhưng vừa bật dậy thì hình ảnh đó đã biến mất. Anh ta toát mồ hôi, tim đạp thình thịnh, nghĩ lại cái khuôn mặt đó mà vô cùng sợ hãi, nhất là cái ánh mắt đầy trách móc. Thôi vậy là đã rõ, cái bóng áo trắng hôm nọ, có lẽ cũng chính là vong hồn tiểu thư hiện về đòi nợ rồi. Nghĩ đến đây thì anh ta lại càng rùng mình sợ hãi, vì không biết tiểu thư sẽ làm gì với mình. Mấy ngày sau đó, anh đạp xích lô chăm chỉ lên chùa cúng bái thần Phật, cầu mong linh hồn tiểu thư sớm ngày siêu thoát, đồng thời, anh ta có xin mấy lá bùa vể bỏ vào túi áo cho việc hộ thân và một cái vòng mặt Phật ở chùa nữa, với niềm tin rằng có những thứ này, thì chắc chắn tiểu thư sẽ không còn hiện về mà đòi anh ta trả nợ nữa.
Nhớ cái chiều hôm đó, anh ta có nhận chở hàng cho một người ở chợ. Do nhà người đó ở xa, nên anh ta được thuê chở mấy thùng hàng về. Đi được nửa đường, trời đã nhá nhem tối, anh ta cố sức đạp, mồ hôi mồ kê đổ ra đầm đìa. Anh ta với tay lấy cái khăn ở cổ đưa lên mặt lau qua cho đỡ mồ hôi. Chợt lúc vừa bỏ khăn ra, anh ta hốt hoảng khi thấy ngồi đằng trước giờ là Hứa Tiểu Lan, với cái váy đầm đen mà nàng thích nhất, chỉ có điều là khuôn mặt, tay và chân đều lở loét đang quay lại nhìn anh ta với ánh mắt căm hờn. Anh phu xe hét toáng lên, và mất đà ngã khỏi xe , cái xích lô cùng đổ kềnh theo. Anh ta sợ hãi lúc ngồi dậy nhìn về cái xích lô thì chỉ còn hàng hóa lăn long lốc và cái xích lô không. Quá sợ hãi, anh ta vội chắp tay trước ngực, cúi đầu nói trong nghẹn ngào:
- Hứa Tiểu Lan, tôi mong tiểu thư sống khôn thác thiêng, mong tiểu thư hiểu cho hoàn cảnh của tôi. Nếu tôi không khai ra, thì cái mạng tôi cũng khó mà giữ được, tôi đã nhiều lần tính qua thăm tiểu thư, và cũng muốn thú nhận tội lỗi của mình. Nhưng tiểu thư mắc bệnh hiểm nghèo, hơn thế nữa nếu Hứa đại gia biết thì tôi chết chắc. Nên tôi mong tiểu thư tha mạng.
Nói rồi anh ta vái ba vái, xong ngồi nghỉ một lúc rồi dựng xích lô, chất hàng lên và tiếp tục đi.
Cứ tưởng vậy là mọi chuyện đã xong, nhưng cái giá mà anh phu xe phải trả cuối cùng cũng đã đến. Tối hôm đó, anh ta nằm mơ thấy Hứa Tiểu Lan hiện về, không còn cái bộ dạng xấu xí như ngày nào nữa, mà là Hứa Tiểu Lan xinh đẹp một thời. Tiểu thư tiến lại phía giường anh ta nằm. Anh phu xe định ngồi dậy, nhưng dường như có một thế lực vô hình nào đó đã giữ anh ta nằm im. Rồi Hứa Tiểu Lan một tay banh mồm anh ta ra, tay kia cầm một chiếc kéo nhọn, đưa lên cắt lưỡi anh phu xe. Anh phu xe sợ hãi, cố giãy giụa nhưng xem ra vô tác dụng. Anh phu xe choàng tỉnh giấc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tim vẫn đập thình thịch. Chợt anh ta như nhận ra trong mồm toàn một mùi tanh nồng như máu. Anh ta rướn người ra khỏi giường, chợt phun ra toàn máu. Quá sợ hãi, anh phu xe hét lên, nhưng lạ thay, không một tiếng động. Rõ ràng anh ta vẫn còn có cái cảm giác đầu lưỡi, tại sao giờ lại không nói lên lời được. Như không tin vào hiện thực, anh cố gào to hơn nhưng vẫn không một âm thanh nào phát ra được, anh phu xe ôm mặt khóc lóc, chỉ còn những giọt nước mắt chảy ra, ngay cả tiếng khóc anh ta cũng không thể nào tạo ra được. Mọi việc đã rõ, sau cái đêm hôm đó, Hứa Tiểu Lan không còn hiện về để đòi nợ anh ta nữa, Hứa Tiểu Lan đã mang đi tiếng nói của anh ta. Giờ đây anh phu xe chỉ còn là một người câm, khi nói chuyện với người khác, anh ta chỉ còn biết ra dấu và thể hiện bởi sắc mặt mình. Anh phu xe sau này không còn buồn tủi nữa, mà anh ta biết ơn Hứa Tiểu Lan vì đã tha mạng cho mình, chấp nhận sống một cuộc sống câm lặng, không bào giờ có thể nói lên lời được nữa.