-
[Đâu Là Lời Giả Đáp] Sự chọn lựa cuối cùng
Truyện 5: Sự CHọn Lựa Cuối CÙng.
Từ giã đôi vợ chồng nhân đức, Tân tiếp tục lên đường và tìm tới nhà ông Trung, để làm rõ đầu đuôi ngọn ngành. Đứng trước cửa hàng điện máy, Tân ngó nghiêng vào trong, một anh thợ điện trẻ hỏi:
- Cậu đến đây sửa đồ hay đến lấy vậy?
Tân vội đáp:
- Dạ không, em tìm bác Trung ạ.
Anh thợ điện trẻ vội nói:
- Cậu vào trong này đợi chút, để tôi gọi bố tôi ra.
Rồi anh ta chạy ù vào trong nhà, một lúc sau dẫn một người đàn ông tầm gần năm mươi tuổi ra. Tân đang định tự giới thiệu mình thì ông ta lên tiếng:
- Cháu là Tân hả? Vào trong này đi cháu.
Tân hết sức ngỡ ngàng, không hiểu sao bác ta lại biết tên mình, cậu đành đi theo bác vào trong nhà. Anh con trai bác thì lại cặm cụi ngồi sửa cái tivi. Vào phòng trong, bác ta mời Tân ngồi và rót nước. Tân ngồi xuống và đón nhận ly nước, xong bác ta hỏi:
- Cháu vừa từ nhà đôi vợ chồng đó ra hả? Đôi vợ chồng đó quả là người có nhân đức.
Tân đáp:
- Dạ vâng ạ, nhưng cháu muốn hỏi là sao bác biết cháu? Chả lẽ hai bác kia có kể cho cháu về bác ạ?
Bác Trung chỉ cười và nói:
- Cháu cho bác coi qua bản thảo về cuốn sách mà cháu đang viết được không?
Tân lại càng ngỡ ngàng hơn, rồi cậu lôi máy tính xách tay và bật lên cho bác ta coi. Bác Trung xem qua loa, nhưng đọc rất kĩ về những câu truyện mà cậu viết. Đọc xong bác chỉ cười mỉm, rồi quay ra hỏi tuổi tác của Tân. Tân trả lời đầy đủ, Bác Trung nhẩm tính một lúc rồi nhìn Tân hỏi:
- Những truyện này là cháu viết dựa trên sự thực một trăm phần trăm không? cháu có chắc chắn là chính mắt cháu đã nhìn thấy những điều này hay như chính cháu đã trải qua không?
Tân vội vàng đáp:
- Dạ, cháu xin khẳng định là có thật hoàn toàn, cháu dám mang mạng sống của mình ra để cá chắc chắn cháu hoàn toàn nói thật ạ.
Bác Trung làm ngụm nước rồi nói:
- Tân này, đọc qua bác thấy cuốn sách này của cháu khá hay và thu hút người đọc, nhất là những câu truyện. Bác tuy không hiểu về văn chương mấy nhưng bác dám cá với cháu là nếu cuốn sách này được người đọc biết đến, cháu sẽ trở nên nổi tiếng, dy chỉ có một điều…
Tân lúc này vô cùng hồi hộp:
- Điều… điều gì ạ?
Bác Trung giọng trầm xuống:
- Cuộc đời con người ta rồi cũng sẽ có lần phải đứng trước một ngã ba nào đó và chọn lựa một ngã rẽ, hay như những quyết định trong cuộc sống, sẽ phải chọn một cách. Cháu nên hiểu là ở đây, nếu cháu chọn con đường xuất bản hay như gửi cuốn sách này đi thi, thì cháu sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Tân thầm nghĩ trong đầu, quả là điều nhảm nhí, làm sao mà viết sách xong đem xuất bản mà gặp tai họa được cơ chứ. Đang ngồi nhăn mặt suy nghĩ, chợt Tân nghe thấy bác Trung tiếp lời:
- Bác biết chuyện này nghe vô lý đùng đùng với cháu. Nhưng bác hỏi cháu một câu, tất cả những truyện trong cuốn sách mà cháu viết, đều là chuyện có thật. Vậy cháu có tìm thấy người nào viết về những chuyện đó ngoài cháu ra không?
Tân lúc này vội nghĩ ngợi, quả là có lý thật, vì từ trước đến nay, câu chưa hề đọc được cuốn sách nào mà viết về những chuyện đó, mà chỉ nghe truyền tai thôi. Tân chưa kịp trả lời thì bác Trung đã nói tiếp:
- Không có đúng không nào? Để bác nói cho cháu rõ nhé, tất cả những truyện ma mà có thật trên đời này hầu hết chỉ là những câu chuyện truyền tai nhau, hoặc những sự kiện mà người đời chứng kiến. Sở dĩ chưa có một truyện ma thực sự nào được viết thành sách mà đúng như nguyên văn, mà ở đây là sách của cháu cả, vì nếu viết sách, nó sẽ lưu giữ lại đến được muôn đời không sửa đổi. Con người sẽ dựa vào đó mà càng ngày càng đi sâu hơn vào cái cõi vĩnh hằng. Còn như truyền tai với chứng kiến, thời gian sẽ làm mai một dần dần đi, khiến cho câu chuyện thay đổi.
Tân nghe đến đây cậu chợt sững người ra. Bác Trung lại nói tiếp:
- Thật hiếm có những người có duyên viết truyện ma như cháu. Cháu viết đúng một trăm phần trăm sự thực, thêm vào phần phân tích lý thú quả thực rất thu hút người đọc. Khác hẳn những người khác viết truyện ma thường thay đổi ít nhiều. Nhưng cháu có biết rằng cháu đã vô tình vượt qua cái làn ranh giới giữa người sống và người chết rồi không.
Tân lúc này mới rùng mình thức tình, câu như một người ngủ mê lâu ngày giờ đã được gọi dậy. “làn ranh giới” giữa sự sống và cái chết, hình như cậu đã đọc ở đâu đó. Thôi đúng rồi, một cuốn sách, một cuốn sách của một nhà văn học phương tây, cuốn “Sự sống sau cái chết”. Trong cuốn đó ông ta có nói đến cái “làn ranh giới này”, cho dù là vô tình hay cố ý mà vượt qua, thì sẽ bị kéo về cõi khác. Nghe đến đây, Tân hơi sởn da gà, bác Trung lại nói tiếp:
- Dù bất kể là cháu có tốt đến mấy, nhưng một khi đã vượt qua cái làn ranh giới này rồi, thì cháu đã lạc vào cái thế giới của vong hồn. Cho nên, giờ nếu cháu xuất bản cuốn sách này, thì đồng nghĩa với việc tiến sâu hơn vào cõi chết. Bác biết việc có xuất bản sách hay không là tùy ở cháu, nên cháu cứ nghĩ kĩ đi nhé.
Tân trong lòng thực sự sốc khi cậu nghe thấy bác Trung khuyên vậy, cậu hỏi lại:
- Nếu cháu mới chỉ viết sách mà đã vượt qua cái làn ranh giới đó, vậy cháu hỏi bác, tại sao những người thầy bùa, thầy tà, coi bói, họ cũng vượt qua cái làn ranh giới đó mà vẫn ăn nên làm ra?
Bác Trung cười rồi nói:
- Ăn nên làm ra chỉ là cái vẻ bề ngoài, còn nếu như họ thực sự là những ông thầy bà thầy thật. Thì họ đã phải trả một cái giá rất đắt cho cái ngã rẽ của việc trọn lựa giữa cõi âm và cõi dương. Mà cháu nghĩ đi, bây giờ đâu đâu cùng là thầy, hỏi mấy ai là thật ai là giả.
Tân như nhớ ra điều gì đó, cậu hỏi ngược lại:
- Vậy cháu hỏi bác, cháu biết bác cũng là thầy qua những gì bác nói. Vậy làm sao cháu biết được bác là thầy thật hay thầy giả.
Bác Trung chỉ cười:
- Cháu à, qua những gì bác nói với cháu trước khi cháu đến đây, chả lẽ những điều đó chưa đủ để chứng minh cho cháu hay sao. Không giấu gì cháu, bác cũng là một ông thầy, nhưng như cháu đã thấy đó, cái nghề kiếm sống của bác lại không phải cái nghề buồn thần bán thánh đó. Bác đã phải trải qua nhiều điều, rồi đi đến quyết định này, bác cũng không mong cháu hiểu được những điều đó, dù sao cháu còn trẻ, và có tài. Nên bác muốn giúp đỡ thôi, còn mọi sự vẫn là ở cháu.
Tần vẫn ngồi đó sững sờ. Giờ thì cậu phải công nhận là bác Trung không có nối dối. Tân nhẹ nhàng đứng lên nói:
- Cám ơn về lời khuyên của bác, cháu sẽ suy nghĩ về vấn đề này. Còn giờ, cháu xin phép ra về ạ.
Tân đứng lên ra về, bác Trung đưa Tân ra cửa, nhưng chợt bác néo tay Tân lại và nói:
- Nhà cháu đang có người nhà nằm viện hấp hối đúng không?
Tân thật sự giật mình khi nghe thấy điều đó, điều này chứng tỏ bác Trung là một ông thầy có tay nghề rất cao. Tân quay qua đáp:
- Dạ vâng, đó là ông bác cháu.
Bác Trung ghé miệng vào tai Tân nói nhỏ một vài điều. Tân nghe xong thì thực sự sợ hãi, cậu nhìn bác Trung với ánh mắt đầy kinh ngạc và nghi ngờ. Bác Trung nhìn cậu rồi thì gật nhẹ đầu và vỗ vai cậu.
Về đến nhà, Tân nhảy lên cái máy tính bàn, cắm thẻ nhớ vào và bắt đầu hoàn tất câu truyện. Đầu tuần sau đã đến hạn nộp sách rồi, nên Tân cố dồn sức lực để viết hoàn chỉnh cuốn sách. Ngồi hí hoáy gần như cả buổi, cuối cùng Tân cũng hoàn thành, chỉ trừ có chương cuối là mới có một nửa, và cậu đặt tên cho chương cuối của mình là: “Sự thật phũ phàng”. Đêm hôm đó Tân trằn trọc cả đêm, cứ suy đi nghĩ lại mãi về lời bác Trung nói, đặc biệt là lời dặn dò bí mật. Tối hôm sau, Tân với mọi người đang ngồi ăn cơm ở nhà, chợt Tân hỏi bố mẹ:
- Tình hình bác cả thế nào rồi ạ?
Mẹ Tân nhìn bố Tân, bố Tân nói:
- Bác vẫn vậy à.
Tân ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt bố mình và nói:
- Nếu con bảo là bác không qua khỏi ngày mai, thì bố mẹ nghĩ sao?
Bố Tân thực sự kinh ngạc khi nghe thấy Tân nói điều đó, ông ngồi đờ người, mẹ Tân thấy vậy vội mắng:
- Tân! Con nói gì lạ vậy, ai bảo con thế?
Tân vội đặt bát và đôi đũa xuống bàn, cậu nói tiếp với vẻ mặt nghiêm nghị có pha lẫn chút buồn rầu:
- Con nói thật đấy, sẽ có người về đưa bác cả đi, tối mai, vào lúc chín giờ.
Mẹ Tân lúc này mới cứng họng, bố Tân lúc này mới hỏi với giọng đầy nghi ngờ:
- Con nghe ai nói vậy?
Tân trả lời:
- Điều đó không quan trọng, mai con sẽ vào viện với bác nguyên cả ngày, bố mẹ vào cùng con thì vào nhé.
Xong Tân tiếp tục ăn, cho dù bố mẹ Tân có hỏi mấy đi chăng nữa, nhưng cậu ta cũng chả nói gì thêm. Bác cả bên họ nội là người thương Tân nhất, cho nên khi bác bệnh nặng Tân cũng là người buồn nhất. Cầu thường xuyên vào thăm bác, dù bác giờ không còn nói được nữa, nhưng cậu vẫn thường kể chuyện cho bác nghe. Cả tối hôm đó, Tân không hề chợp mắt vì cậu lo lắng tới ngày mai, cái ngày mà bác cả sẽ rời xa cậu vĩnh viến để bước sang thế giới bên kia. Hôm sau, sau khi ăn sáng xong là Tân chạy ngay đên bệnh viện, bác cả vẫn nằm đó lặng lẽ. Tân đến bên bác cả, cậu nắm tay bác, kể cho bác về cuốn sách của cậu, rồi cả những điều mà bác Trung nói. Bác cả nằm đó, đôi mắt hơi hé mở nhìn Tân. Kể xong, Tân úp mặt vào giường mà khóc nức nở, cậu không để ý rằng ngay từ lúc nào, một giọt lệ đã tuôn rơi trên má của bác cả. Tân ở trong đó cả ngày với bác, bố mẹ Tân thì chiều đi làm về cũng vội chạy vào vì lo sợ cho những gì mà Tân nói sẽ thành sự thực. Rồi cũng có một hai người họ hàng nữa vào viện khi nghe bố Tân kể lại sự việc. Mọi người ngồi trong phòng chờ đợi cái điều mà Tân nói. Đợi mãi đến hơn 9 giờ không thấy gì, mọi người có vẻ mệt mỏi và muốn ra về. Cuối cùng, bố Tân rủ mọi người đi ăn với niềm tin rằng Tân chỉ nói linh tinh, khi gọi Tân đi cùng. Tân chỉ nói là không đói lắm, và mọi người mang gì về cho cậu ta cũng được. Mọi người vừa đi khỏi, lúc này cậu mới thực sự băn khoăn, vì nếu đúng như lời bác Trung nói, thì đúng 9 giờ tối sẽ có người đưa bác cả qua thế giới bên kia, vậy tại sao đã hơn 9 giờ rồi mà không có thấy ai. Đang không hiểu tại sao, chợt Tân nhìn lại về phía giường bác cả, cậu giật thót mình, khi trước mặt cậu là một người mặc áo đen, cái bóng mờ mờ đó đang đứng ngay cạnh giường. Tân mặt trắng bệnh, cứng họng, và nhìn chăm chăm vào cái bóng người màu đen đó. Cậu thấy người đó đứng đó tầm gần một phút rồi đặt tay lên người bác cả. Sau cái chớp mắt, người mặc áo đen biến mất, đồng thời máy đo nhịp tim chỉ còn kêu một thứ tiếng inh tai dài đằng đẵng vọng vào bốn bề không gian. Tân vẫn ngồi đóm quá kinh hãi trước cái điều mà cậu nhìn thấy. 5 phút sau, một loạt bác sĩ và ý ta chạy vội vào phòng, bác cả đã thực sự qua đời.
Ngày tang lễ, ai cũng khóc sướt mướt. Mọi người chỉ lạ một điều là Tân từ trước đến giờ là người thương bác cả nhất, vậy tại sao đám ma mà cậu không khóc lấy một tiếng. Người nhà ngay hôm đó có ép cậu phải nói ra sự thật là nghe ai nói về việc bác cả mất, cậu nói qua loa là mơ thấy có người về báo vậy. Bác cả được đem đi hỏa tang, và tro sẽ được mang lên chùa để cạnh Phật tổ. Lúc thiêu xác, mọi người đều đông đủ, chỉ thiếu mỗi mình Tân. Cậu đang đứng ở bên ngoài, trên tay là cái thẻ nhớ có chứa văn bản của cuốn tiểu thuyết “Đi tìm cõi khác”. Thêm vào đó là cuốn tiểu thuyết đã được in ra bằng giấy, nhưng chưa dập ghim lại. Câu châm lửa vào cái chỗ hóa vàng rồi bắt đầu đốt tập văn bản bằng giấy. Cậu đã suy nghĩ nhiều, và cuối cùng cậu không nộp cuốn tiểu thuyết đó nữa, câu nghe lời bác Trung, đem đốt hết đi. Nhìn từng trang sách cháy dần dần, Tân lòng buồn mang mác, cuối cùng là cái thẻ nhớ, câu ném luôn vào đó. Sau khi đốt xong, Tân đang định quay vào thì cầu giật nảy người, khi nhìn thấy phía xa xa kia chính là cái bóng đen đã đưa bác cả đi. Nó đang đứng đó, và nhìn về phía cậu, trong lúc sợ hãi và băn khoăn này Tân chợt nhớ lại lời bác Trung thì thầm vào tai cậu:
“… Đúng 9 giờ tối, sứ giả của cõi khác sẽ đưa bác của cháu đi. Cháu đừng nên nói với ai cả, vì trong nhà cháu có một người cao số, nếu người đó cũng có mặt đúng vào lúc đó, thì sứ giả sẽ không làm xong việc, sẽ trái với ý trời. Nếu là vậy, bác e rằng, lúc đó cháu sẽ là người gặp rủi ro, và hơn cả nữa, cháu sẽ bước một bước nữa vào cái thế giới bên kia đấy… ”
*Chú Thích: Truyện ma dù sao cũng chỉ là truyện ma, hư mà thực, thực mà hư. Tin cũng được, mà không tin cũng được. Câu truyện trên không có ý ám chỉ một nhà văn viết truyện ma quái nào mà đơn thuần chỉ là một câu truyện. Thử hỏi trên đời này, mấy ai có cơ duyên, tài năng, và hợp thời như Tân chứ. Vậy nên, xin bạn đọc đừng nhầm lẫn nhân vật trong truyện có ý ám chỉ tôi, hay như cuốn tiểu thuyết trong truyện này cũng không phải là cuốn tiểu thuyết mà bạn đang đọc, xin cám ơn.