-
[Kẻ Thách Thức] Thánh hay Quỷ
Chương 32: Thánh Hay Quỷ?
Theo như ông già bán nước này kể lại thì chủ cửa hàng đó nghe đâu là từ bên Lào qua đây làm ăn buốn bán và sinh sống đã lâu. Nếu cửa hàng chuyên bán thịt chó mèo này chỉ đơn giản là một cửa hàng thông thường thì cũng chẳng ai để ý làm gì. Thế nhưng mà cái ngày mới mở quán, thay vì làm mâm cơm cúng đơn giản như người Việt Nam thì đằng này họ làm khá linh đình, và còn mời cả một ông thầy Lào về làm lễ nữa. Giữa buổi trưa nắng như vậy, trong chợ thì tấp nập người qua kẻ lại mà gia đình người Lào này vẫn thản nhiên làm lễ và ông thầy tà cũng cứ thế mà đứng trước cửa mà nhẩy nhót điên loạn. Người ở chợ vốn dĩ đây cũng là lần đầu tiên thấy thầy Lào làm lễ nên cũng bu lại coi khá đông khiến cho chẳng mấy chốc mà cả cái chợ đã ùn tắc. Đứng đó chứng kiến cái buổi làm lễ này mà ai cũng phải rùng mình rợn gáy, điều khiến họ kinh dị không phải là thầy Lào xấu xí đang vừa nhẩy nhót vừa la hét như điên như dại mà đơn giản là hai cái mâm bầy trước cửa tiệm. Một mâm là bẩy đầu con chó và một mâm là chín đầu con mèo, đầu con nào con nấy cũng trợn mắt nhe răng trông mà đáng sợ vô cùng. Và điều còn khiến cho mấy người trong chợ còn cảm thấy kì quặc hơn nữa dó là vấn đề tại sao tụ tập làm un tắc chợ như vậy mà không một người bảo vệ hay như gác chợ nào tới giải tán và can thiệp cả. Nhiều người cho rằng gia đình người Lào này đã hối lộ mấy ông quản chợ để họ không can thiệp vào công việc làm lễ của họ, thế nhưng mà ông già bán nước này hồi đó mở quán ngay trọng chợ và ngồi chéo cửa hàng bán thịt chó với thịt mèo đó. Ông ta còn nhớ như in rằng mấy người đuổi chợ cũng có mặt ở đó, thế nhưng chỉ có điều lạ đó là gương mặt người nào người đó cũng đờ đẫn hết cả ra, một cái vẻ mặt vô hồn mà có lẽ đến tận ngày hôm nay ông vẫn không thể quên được.
Cứ ngỡ rằng cái buổi tế lễ đó chỉ đơn thuần là phong tục tập quán của người Lào khi khai trương cửa tiệm mới, thế nhưng liên tục một số chuyện kì quặc bắt đầu xảy ra. Trước tiên là mấy người làm trong chợ có thể nhận thấy rằng cửa hàng của họ không còn làm ăn buôn bán được như ngày trước nữa, mà khách hàng cứ thế càng ngày càng vắng dần. Thêm vào đó, điều khiên người trong chợ bàn tán đó là cái cửa tiệm bán thịt chó và thịt mèo thì ngày càng đông khách, đông đến cái mức độ mà người trong chợ cứ ngỡ rằng toàn bộ dân nhậu ở trong thành phố đổ dồn về đây để mua thịt chó với thịt mèo vậy. Cứ như thế, từ sáng cho tới tối, cửa hàng này lúc nào cũng có ít nhất là tầm ba bốn người đứng xếp hàng. Những có lẽ đó vẫn chỉ là phần nhỏ của một chuỗi sự việc ma quái mà thôi. Đầu tiên là mấy người ngủ lại chợ qua đêm thì liên tục thấy bóng người qua lại trong chợ, thêm vào đó họ còn liên tục bị trêu ghẹo như kéo mền, sờ chân, dựng giường. Chắc chắn không cần phải nói gì thêm thì những người trong chợ cũng bắt đầu hiểu ra rằng, vong hồn tại nơi đây bắt đầu lộng hành, và họ tin chắc chắn rằng cái gia đình nhà người Lào kia có liên quan.
Tuy biết là vậy, nhưng thử hỏi làm sao mà người trong chợ có thể đi kiện gia đình nhà người Lào khi mà đây lại là vấn đề tâm linh được cơ chứ? Có nhiều hộ gia đình làm ở chợ khác không chịu khuất phục, thứ nhất là họ bắt đầu bàn tán và xa lánh cái tiệm bán thịt chó thịt mèo của người Lào này. Thêm vào đó một số hộ còn mời thầy về để trấn yểm và khơi phục lại việc làm ăn buôn bán thịnh vượng của cửa tiệm mình, những có lẽ tất cả cũng chỉ là vô dụng vì những gì mà tên thầy tà người Lào kia đã làm là quá mạnh và không một người thầy nào có thể chống lại được cả. Việc làm ăn cứ thế mỗi ngày đi xuống, chưa kể đến việc liên tục bị vong hồn quấy nhiễu vào buổi tối và ban đêm. Các cửa tiệm trong chợ cứ thế mà dọn đi dần cho đến khi chỉ còn thưa thớt một vài gánh hàng hay như xe đẩy. Những người có nhà ở trọng chợ đa phần cũng phải đóng hết cửa tiệm vì làm ăn thua lỗ, thế nhưng mỗi khi ra vào họ vẫn lườm lườm cái ánh mắt đầy giận dữ và căm hờn khi nhìn về phía cửa hàng của gia đình người Lào lúc nào cũng đông đúc khách hàng. Thế nhưng có lẽ ông trời cũng có mắt, người dân trong chợ đã vô cùng mừng rỡ trong lòng khi mà vào một ngày nọ, họ thấy gia đình người Lào đóng cửa tiệm và chuyển đi nơi khác buôn bán, cứ nghĩ rằng gia đình này dọn đi thì mọi chuyện sẽ chuyển khác. Nào có ai mà ngờ được rằng, cái ngày mà gia đình này dọn đi cũng chính là cái ngày bắt đầu một thời kì đen tối nhất, vong quỷ lộng hành quậy phá cả ngày lẫn đêm khiến cho cả khu chợ đã vắng nay lại còn lặng hơn. Điều còn khiến người ta phải thầm sợ hãi đó là cái căn nhà mà trước đây gia đình người Lào thuê để mở tiệm trọng chợ cũng kể từ đó mà đống cửa im ỉm bỏ không. Không một ai dám đến mướn, và cũng chẳng bao giờ thấy chủ nhả lai vãng hay như quay lại cái căn nhà đó cả.
Hôm đó là một chiều mưa buồn bã, cái quán bán nước của ông giả này vẫn mở ra, thế nhưng mà không có lấy một bóng người lai vãng. Nghĩ rằng có lẽ cũng đến lúc mình chuyển cửa hàng ra chỗ khác nên ông ta cũng quyết định thu dọn mà đẩy xe nước của mình về. Thế nhưng khi ông ta đang hí hoáy thu dọn thì chợt nhiên có một người thanh niên ngồi vào quán, người thanh niên này nói:
- Bác cho con xin ly trà đá.
Ông già ngồi xuống nói:
- Quán hết đá rồi, có mỗi trà thường thôi.
Người thanh niên này đáp:
- Vậy bác cho con xin một ly, mà bác pha loãng thôi bác nhé.
Thế rồi người thanh niên này ngồi xuống nhâm nhi ly trà, đồng thời cậu ta quay đầu tứ phía nhìn quanh cái khu chợ vắng tênh này. Người thanh niên hỏi:
- Sao chợ gì mà vắng thế hả bác? Con tưởng chợ này phải nhộn nhịp lắm chứ ạ?
Ông già thở dài dít một hơi thuốc lào mà nói:
- Trước đây thì đông vui, mà có lẽ cái thời hưng thịnh qua rồi, giờ buồn lắm cậu ơi.
Người thanh niên này vừa ngồi xuống vừa nhìn chằm chằm về phía cái căn nhà mà trước đây gia đình nhà người Lào thuê. Cậu ta quay ra hỏi ông già bán nước:
- Căn nhà này lúc nào cũng đóng cửa im ỉm vậy hả bác?
Ông già bán nước liếc mắt nhìn và nói:
- Trước đây họ cho thuê, nhưng từ khi người thuê nhà dọn đi. Chủ nhà cũng bỏ không luôn à…
Người thanh niên này vừa lắc đầu vừa nói:
- Mấy người thuê nhà này thật là ác độc, dọn đi rồi còn yểm bùa làm chi nữa.
Ông già nghe người thanh niên nói vậy thì trố mắt nói:
- Cậu nói sao cơ? Yểm bùa á?
Người thanh niên chỉ tay về phía cửa nhà mà nói:
- Con dám cam đoan với bác, ngay bên trong hai cái tường kia là hai lá bùa yểm, một cái vẽ hình chó một cái vẽ hình mèo.
Ông già lúc đầu thì cũng bán tín bán nghi, thế nhưng khi mà ông ta nhìn lại người thanh niên ăn mặc quê mùa này thì nghĩ rằng chắc lại một tay lừa gạt khắc. ông ta nói:
- Không lẽ cậu là thầy sao?
Người thanh niên đáp:
- Dạ không, con vẫn đang học ạ.
Ông già bán nước hỏi:
- Thế cậu học lò nào vậy?
Người thanh niên mỉm cười đáp:
- Con tu đạo trên núi bác ạ.
Ông già bán nước nói:
- Hóa ra là người trên núi xuống hả?
Người thanh niên nghe ông lão nói thì mỉm cười vì biết ông ý trêu mình. Người thanh niên nói:
- Nếu bác không tin, con xin mượn vật có đầu nhọn, con sẽ vô trong đó khoét cho bác coi hai cái lá bùa.
Ông già nghi ngờ hỏi:
- Có thiệt không đó?
Người thanh niên quả quyết:
- Bác cứ đi theo con, con tuyệt đối không gạt bác đâu.
Do cũng tò mò muốn biết thực hư, thêm vào đó ông thấy giọng người thanh niên này cũng khá thành thật và có một vẻ mặt hiền từ. Nghĩ vậy, ông già bên đưa cho người thanh niên này cái kéo sắt có đầu nhọn và theo cậu ta bước tới trước căn nhà đó. Người thanh niên này chẳng khó khăn gì mấy, cậu ta cầm kéo gõ đục vào hai góc tường, chẳng một lúc sau nguyên một lớp vữa mỏng bung ra. Thế rồi người thanh niên này móc trong cái hốc nhỏ trên tường ra mỗi bên một cuộn vải mầu nâu. Khi lật cả hai quận ra thì quả nhiên là một tấm thì có hình chó và một tấm thì có hình mèo thật.
Ông già bán nước cầm hai tấm vải đó mà thẫn thờ, vậy là đúng rồi, chính cái tên thầy tà mà hôm nào cái gia đình Lào này mời về đã yểm cả cái chợ này rồi. Người thanh niên này thì vẫn đứng đó mà quan sắt khắp cả chợ dưới làn mưa tầm tã, thế rồi người thanh niên này đưa hai tay lên ra dáng như thể đang hít vào thở ra thật từ từ, cậu ta quay qua ông già bán nước nói:
- Con hỏi bác nhé, gia đình thuê căn nhà này làm nghề bán thịt đúng không?
Ông già ngơ ngác đáp:
- Đúng rồi, đúng rồi. Trước đây có gia đình thuê căn nhà này bán thịt chó thịt mèo, sao cậu biết.
Người thanh niên này đáp:
- Vì từ trong nhà này toát ra mùi hôi tanh nồng của máu bác ạ.
Ông gia bán nước nghe xong thì vẫn có phần bán tính bán nghi, vì biết đâu trước đây chính cậu ta đã ghé trợ này rồi. Còn chưa kịp hỏi gì thêm thì bất ngờ người thanh niên này nói:
- Còn có một người nữa ở đây, một người con gái.
Ông già này nhìn quanh khắp chợ, thế rồi ông ta nói:
- Làm gì có ai đâu?
Người thanh niên này lắc đầu nói:
- Không, ý con là một vong nữ, một vong nữ đang luẩn quẩn quanh đây.
Ông già như nhớ tới oan hồn người con gái bị tai nạn mà người trọng chợ chung tiền cúng bái hôm nào, ông hỏi:
- Cậu nói sao?
Người thanh niên này quay hẳn đầu lại nhìn ông già bán nước nói:
- Chẳng phải trước đây người trong chợ đã cúng bái vong nữ này rồi hay sao? vậy mà sao bây giờ cô ta lại rơi vào ngã quỷ thế này?
Ông già bán nước nghe đến đây thì rùng mình, “tại sao… tại sao cái oan hồn người con gái đáng thương đó lại rơi vào ngã quỷ cơ chứ?”.