-
[Kẻ Thách Thức] Ảo ảnh
Chương 26: Ảo Ảnh.
Tôi cứ đứng đó nhìn quanh, thật là lạ quá, không lẽ nào tôi đã tới được bên kia của sự sống rồi hay sao? Tồi cứ đi đi lại nhìn quanh, đồng thời trong đầu thì cố nhớ lại coi tôi đã vô tình bước qua cái thế giới bên kia của sự sống này như thế
nào. Đi đi lại lại một hồi thì tôi nghĩ rằng có lẽ tôi đã bước vào cái thế giới bên này từ cái lúc mà tôi húc đầu xuống nền nhà tầng một, ngay khi nhớ lại cái khoảng khách đó thì cái đầu tôi lại đau lên ê ẩm. Thế nhưng dù có gì đi chăng nữa, thì tôi cũng đang rất phấn khởi và mừng rỡ khi mà cuối cùng tôi cũng đã đặt chân được tới cái thế giới bên kia của sự sống này. Tôi vừa đi dọc phố vừa nhìn quanh, quả nhiên đúng như lời người ta nói vậy, trần sao âm vậy. Ở bên này thế giới cũng có tivi, rồi nào là dây điện chằng chịt khắp cả phố. Tôi nhìn qua thì thấy ở góc phố là mấy học sinh đang đi học về, trên tay là mấy cái “sì mát phôn” đang cùng nhau tự sướng, trên đường là mấy thanh niên choai choai, đầu nhuộm xanh đỏ đang thi nháu phóng SH và PS ầm ầm. Tôi cứ thế vừa đi vừa cười, quả nhiên là trên trần người ta đốt quả không thiếu cái gì thật. Tôi lặng lẽ bước qua đường mặc cho những chiếc xe máy, chiếc ô tô cứ thế mà phi ầm ầm đi xuyên qua người tôi. Tôi đi ngang qua một viên cảnh sát nữ giao thông đang đứng đó chỉ đường mà thầm nghĩ, “còn trẻ vậy mà đã hy sinh”. Tôi lững thững bước trên đường và bắt đầu nghĩ ngợi coi nên bắt đầu từ đâu để tìm kiếm bạch thủy vân. Vừa đi tôi vừa để ý nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây và cái ánh nắng chói chang kia. Nhìn cái bầu trời này tôi mới thấy lạ, nếu đúng như những gì mà tôi biết thì bên kia của sự sống là bao phủ bời một bầu trời âm u chứ làm sao thấy được ánh nắng mặt trời cơ chứ? Thế nhưng mà có lẽ cái quan niệm đó cũng là một quan niệm sai khi mà họ nói rằng cõi âm và cõi dương là hai cõi tồn tại song song với nhau, vậy tất nhiên là cả hai cõi phải có được ánh nắng mặt trời rồi.
Đi được một lúc thì tôi đã tới được một cái công viên nhỏ, nơi mà rất nhiều trẻ con đang chơi đùa. Chính giữa cái công viên đó là một đài phun nước, và điều còn đáng ngạc nhiên hơn nữa đó là cái đài phun nước này bốc khói trắng nghi ngút. Tối đứng sững lại, hai mắt như sáng rực lên khì mà tôi như nhận ra đó chính là bạch thủy vân. Mừng rỡ như một đứa trẻ được mẹ đưa vào cửa hàng đồ chơi, tôi phi thân băng nhanh qua đường mà lao tới ngay cái vòi phun nước đó. Hai mắt tôi như sáng rực lên và dãn ra, ngay trước mắt tôi là ột thứ nước trong suốt đang tuôn chảy, cái thứ nước này bốc lên một làn khói trắng toát mát lạnh. Thôi đúng rồi không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là bạch thủy vân rồi. Thế nhưng có điều mà tôi không để ý khi mà cứ dán mắt vô bạch thủy vân đang tuôn chảy trước mắt đó là đám trẻ vui chơi ở cái công viên này đang dừng hết mọi hoặt động và hướng mắt nhìn tôi. Tôi bước từng bước chậm rãi tiến tới bên cạnh cái đàn phun nước, làn khói trắng của bạch thủy vân bốc lên ùa lấy quanh tôi. Tôi chống tay xuống thành đài phun nước và từ từ chìm đắm người mình trong cái làn khói trắng của bạch thủy vân đó, một cái cảm giác lâng lâng từ từ lan tỏa khắp cả cơ thể tôi. Tôi dùng mũi hít một hơi thật mạnh lấy cái làn khói trắng nhẹ nhõm đó. Hít một hơi thật sâu, dường như tôi có thể cảm nhận được một cái sự nhẹ nhõm, thư thái và khoan khoái đang tuôn trào trong người. Thật là kì diệu, vừa hít hơi vào một cái là toàn bộ sự
mệt mỏi, đau đớn trên cơ thể tôi như tan biến đi hết. Tôi từ từ đưa một tay ra như thể chuẩn bị múc nước lên và nếm thứ.
Thế nhưng khi tay tôi chỉ còn cách mặt nước bạch thủy vân có mấy centimet thì bỗng như bị ai đó kéo dựt lại đằng sau. Tôi qây đầu nhìn thì kinh ngạc khi mà mấy đứa trẻ con đang ở cái khu công viên này đang bu lại và kéo áo tôi dựt lại đằng sau vậy. Tôi buột miệng thốt lên “the hell?”, rõ ràng lúc nãy tôi còn đi xuyên qua người âm vậy mà tại làm sao bây giờ họ lại kéo được áo tôi chứ? Thế nhưng có lẽ bây giờ tôi cũng chẳng thèm bận tâm nữa khi mà bạch thủy vân, cái thứ mà tôi đã mất công tìm kiếm bấy lâu nay đang ở ngay trước mặt tôi rồi. Tôi cố giằng tay áo như thể vục tay vào trong bạch thủy vân vậy, thế nhưng cái lũ trẻ con kia kéo mạnh tới mức mà tôi không thể nào nhúc nhích. Tôi gồng người vừa cố cựa quẩy vừa la lớn:
* Buông ra coi…
Phái cổ lắm thì tôi mới thắng được lực kéo của mấy đứa trẻ con này mà vục tay vào trong làn nước trong suốt, tinh khiết của bạch thủy vân. Ôi cái thứ nước thần kì này như làm cho bàn tay tôi có một cám giác tê liệt vậy. Chợt tôi như khựng người lại, “đúng là tê liệt thật mà”, tôi có hơi hoảng hốt khi mà không thể điều khiển nổi cánh tay tôi đang ngập trong bạch thủy vân nữa. Còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bất ngờ từ dưới bạch thủy vân là một bàn tay khác túm chặt lấy tay tôi, với những móng tay sắc nhọn đang cào cấu vào tay tôi. Một cái cảm giác đau rát khiến cho tôi phải rùng mình, tôi cố kéo mạnh cánh tay tôi ra nhưng không thể, thêm vào đó là trên bề mặt đài phun nước này bốc khói dầy đặc khiến cho tôi không thể nào mà nhìn coi coi ở dưới là cái gì cả.
Tôi cứ đứng đó nghiến răng gồng mình cố kéo tay ra, cái cảm giác đau rát cứ như thể càng ngày càng tăng lên vậy. Tôi đứng đó dằng co một hồi, cuối cùng thì toàn thân thân tôi đổ ra đằng sau, và cái cánh tay kia của tôi thì chảy máu đầm đì cùng với những vết rách khá xâu. Tôi kinh hãi hết nhìn tay mình rồi lại nhìn về phía cái đài phun nước, từ trong làn khói trắng xóa bước ra là một cái bóng đem, không phải một ai xa lạ mà chính là cái vong quỷ bị cháy đen ở tại căn nhà kia. Tôi cuống cuồng sợ hãi đứng dậy và cắm mặt chạy. “Tại sao lại như thế chứ? Vô lí… vô lí lắm”, tôi vừa chạy vừa suy nghĩ. Thế nhưng cứ tưởng rằng chạy là dễ, cái đám trẻ con ở đây như bu lại và tìm cách ngăn cản tôi lại. Do quá hoảng loạn mà tôi không thèm nương tay mà đẩy ngã mấy đứa nhỏ như để tìm cách thoát thân. Đang chạy thục mạng thì bỗng chốc cả thân người tôi nặng chịch và tôi đã ngã úp người xuống đất. Tôi cố đứng lên nhưng không thể, thì ra là con vong quỷ cháy chụi đã ngồi đè lên người tôi, nó cứ thế dùng tay mà cào xé trên lưng tôi. Tôi đau
đớn cố giãy giạu như thể hất ngã cái vong quỷ này nhưng không thể. Cứ tưởng rằng một con vong quỷ đã là tồi tệ nhất, thế nhưng từ dưới dất là hai cánh tay cháy đen trụi đang từ từ thò lên và túm chặt lấy bàn chân tôi, những cái móng nhọn dó cứ thế mà cắm và ngập sâu vào chân tôi. Tôi nằm đó mà la hét giãy giạu trong đau đớn. Hai bàn tay đó cứ thế dài dần ra, và một cái đầu cháy chụi khác từ từ thò lên. Cái con vong quỷ chui từ dưới đất này lên cứ dùng những móng nhọn mà cắm vào chân rôi rồi rút ra cho đến khi nó cắm sâu vào phần đầu gối. Tôi đau đớn tới mức độ giường như tôi có thể cảm nhận được hai cái bàn tay với những móng sắc nhọn kia đang tóm chặt và cào vào thẳng xương chân tôi vậy. Mồ hôi trên chán tôi thì chảy đầm đia, những cơn đau do bị hành hạ thì cứ ngày một nhức nhối hơn. Ngay khi tôi nghĩ rằng bản thân mình phải bỏ mạng với hai con vong quỷ này thì bất ngờ tôi như nhớ đến lời ông Kiên Nát ngày nào tại tòa nhà chung cư số mười một. Nếu muốn trở về với cõi trần thì chỉ cần chịu đau đớn và hy sinh một chút thì có thể quay về được. Nghĩ đến đây, tôi nhìn quanh trong vô vọng như thể nghĩ cách tự hành hạ bản thân mình, và cái cách duy nhất mà tôi có thể đó là đập mạnh đầu xuống cái nền xi măng này mà thôi.
Chính những cái cơn đau thể xác kia đã khiến cho tôi không ngần ngại mà nhắm nghiền mắt vừa nện đầu mình “đôm đốp” xuống nên xi măng vừa la hét. Từ bên ngoài sân, nghe tiếng đập ầm ầm cùng với tiếng la hét, hai chiến sĩ ĐNQP vội mở tung cửa lao vào bên trong. Cả hai chiến sĩ này dường như chết đứng người khi thấy tôi đang nằm trên nền nhà tầng một cứ thế đập đầu xuống đất mà la hét. Cả hai vội lao tới ngăn cản tôi và đỡ tôi ngồi dậy. Một chiến sĩ ĐNQP thì vội lấy máy liên lạc về trung ương yêu cầu một xe cứu thương khẩn cấp, còn chiến sĩ kia thì cố đỡ tôi đứng dậy và đưa tôi ra. Tôi khi mở mắt ra và nhìn thấy hai chiến sĩ ĐNQP đang ở bên thì mơi thở phào và tin rằng mình đã quay lại được cõi trần, tuy nhiên khắp lưng tôi thì vẫn còn cái cảm giác đau rát vô cùng, nhất là cái đầu đang chảy máu ầm ầm. Đồng chí ĐNQP này đỡ sốc tôi đứng dậy, thế nhưng mà tôi đã ngã lại ngay xuống đất, đồng chí này nhìn tôi hỏi:
* Anh Quang… anh làm sao vậy?
Tôi thì ngay sau cái cú ngã đó thì mới như nhận ra rằng mình không còn hai cái cảm giác ở chân nữa. Tôi nhìn họ nói:
* Tôi … tôi không còn cảm nhận được hai bàn chân của mình nữa…
Nghe thấy vậy thì lập tức đồng chí ĐNQP kia mới tiến tới, hai người nay cố sốc tôi lên và đưa tôi ra ngoài, hai đôi chân tôi thì vẫn không nhúc nhích chỉ kéo lê trên nền nhà.
Chỉ đúng năm phút sau xe cứu thương đã có mặt để đưa tôi đi, người dân tròng vùng bị đánh thức nên tập chung bu kín cả khu phố. Họ nhìn tôi bàn tán và trong số đó có người nói rằng đó chính là quả báo mà tôi gặp phải khi cố ý đi vô căn nhà của ba để chọc ghẹo quỷ. Chiếc xe cứu thương đưa tôi tới bệnh viện, thế nhưng có lẽ vì quá đau đớn và kiệt sức thì tôi đã nằm thiếp đi từ lúc nào không hay. Tôi từ từ tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong phòng, bên cạnh là một bình truyền dung dịch. Tôi nghĩ rằng có lẽ họ đã cho ôi thuốc giảm đau khi mà toàn thân tôi cứ nhẹ bang, không hề có một cảm giác gì. Tôi run rẩy chống tay ngồi dậy trên giường, thế rồi hai mắt tôi như hướng thẳng về phía đôi chân mình đang được phủ chăn lên kia. Tôi dùng tay cố kéo cái chăn rời ra, vẫn là nó, hai đôi chân tôi vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng mà tại sao… tại sao tôi lại không hề cảm nhận được hai chân mình cơ chứ? Như không tin tôi dùng tay cấu nhéo vào chân mình, vẫn không có một cảm giác gì. Thế rồi tôi cố sức xoay người và thả lỏng hai chân thõng xuống dường. Dùng hết bình sinh, tôi từ từ xe dịch và đứng xuống đất. Thế nhưng mà ngay khi tay tôi rời khỏi giường thì toàn thân tôi đổ “rầm” xuống nền bệnh viện đau đớn. Tôi nắm trên mặt đất trong đầu thì hoảng loạn vô cùng, “không, không thể nào…” tôi xoay người cố với tay đập mạnh vào hai chân mình, thế nhưng vẫn không hề có một cảm giác gì. Hai mắt tôi bắt đàu cay xé, vậy là đúng rồi, mình đã bị liệt thật rồi. Tôi nằm trên nền nhà bệnh viện ngửa mặt lên trời với hai hàng nước mắt tuôn trào mà gào lên:
* Không!!!