-
[Kẻ Thách Thức] Tiếng lách cách thử quan tài
Chương 21: Tiếng “Lách Cách” Thử Quan Tài.
Ngồi đây nghe ông cụ nhắc đến vị khách quỳ đến từ bên kia của thế giới, thì tôi đoán ngay ra ý ông ta ám chỉ những vong hồn. Tôi làm ngụm trà nhìn ông ta nói:
- Tức là sao ạ? Cụ nói rõ hơn được không ạ?
Ông cụ nhìn tôi chậm rãi nói:
- Như cậu đã biết, làm cái nghề bán hòm này, cũng chính là một cái nghề tâm linh.
Theo như những gì mà ông cụ kể lại, thì cái xưởng làm quan tài này được truyền lại từ thời cha ông. Nghe đâu trước đây người quanh vùng này nghèo lắm, mỗi lần gia đình nào mà có chuyện tang gia thì ít ai mà có đủ tiền để sắm sửa cho người quá cố được một bộ áo quan tử tế, hầu hết tất cả chỉ là một manh chiếu nhỏ quấn lấy và đem trôn mà thôi. Có ít người cũng thuộc vào thành phần có của ăn của để thì cũng chỉ dám sắm cho người quá cô một cái hòm gỗ đơn sơ mà giản dị thôi. Vốn là người tin vào luật nhân quả cũng như là vào cái thế giới bên kia của sự sống, cha của cụ quan niệm rằng mỗi người chết đi nếu như được trôn cật trong một chiếc quan tai từ tể, đẹp đẽ, thì nó tựa như là một chiếc thuyền sẽ đưa người ta đến với cái thế giới bên kia của sự sống vậy. Thế nhưng mà nhìn cảnh tượng những người nghèo khó mỗi khi nằm xuống, chỉ được quấn tạm vào những chiếc chiếu đơn sơ, những cái hòm ván đóng tạm thì thử hỏi liệu những chiếc thuyền tạm bợ đó có đưa được người quá cố qua tới được cái thế giới bên kia của sự sống không cơ chứ? Chính vì cái lí do đó, cộng với cái lòng thương người chắc ẩn, mà cha của cụ đã lập nên một xưởng đóng quan tài. Thời đó do còn nghèo khó, nên cha của cụ muốn đóng được những chiếc quan tài rẻ, đẹp mắt và không quá tốt công làm. Lí do cũng chỉ đơn giản là vì cha của cụ muốn bán lại những chiếc áo quan đó cho người quanh vùng với một cái giá phải chăng mà thôi. Hồi đầu thì công việc làm ăn buốn bán áo quan của gia đình cha cụ khá là khó khăn, đã có những lúc cha của cụ không có đủ tiền để mà giả cho thợ. Tuy vậy, nhưng nhận thấy rằng việc làm của gia đình cha cụ khá là ý nghĩa, nên vẫn có một vài người thợ tận tâm ở lại và coi như là làm giúp gia đình ông không công. Có lẽ là ông trời không phụ lòng người tốt bao giờ, chính vì thế mà vào một đêm trăng sáng, cha ông nằm mơ thấy một người con gái mặc áo trắng đứng ngay đầu giường, hỏi cho ra ngọn ngành thí đó là một vong nữ lạc lõng trong rừng, thấy cha cụ là người tốt, nên vong nữ này đã hiển linh và chỉ chỗ cho cụ tới một mảnh rừng có những cây vô cùng quý giá, nói cụ là cứ tới và đốn hạ những cây đó mang về bán chắc chắn sẽ giầu to.
Nghe theo lời của vong nữ, cha cụ đã thuê một số thanh niên trai cháng trong làng, và một số xe ngựa tới vị trí được chỉ dẫn. Quả nhiên tại địa điểm này có vô vàn cây quý hiếm, cha của cụ mừng rỡ đốn mang về bán. Cũng kể từ đó mà gia đình của cha cụ cũng trở nên khá giả hơn hẳn. Thế nhưng cha cụa cụ cũng không quên ơn vong nữ ngày nào, bản thân ông ta cũng nghĩ rằng có lẽ vong nữ đó do không có áo quan mà hồn mãi mãi vương vấn ở bên cõi bờ trần thế này mà không băng qua tới cái thế giới bên kia của sự sống được. Nghĩ đến đây, cha của cụ đã ra lệnh giữ lại một thân gỗ quý giá nhất và đúc hình vong linh người phụ nữ hôm nào dựa theo chí nhớ. Sau đó cha ông cũng xây một cái miếu thờ vong nữ ngay tại mảnh rừng nơi mà ông được chỉ tới đốn cây. Thêm vào đó, cha của cụ cũng đồng thời cho áo quan miễn phí trong vòng một năm đối với những người dân quanh vùng. Tiếng lành đồn xa, chẳng mấy chốc mà cả những người ở vùng lân cận cũng đã tìm tới xưởng của ông mà đặt mua quan tài. Cũng kể từ đó mà xưởng làm áo quan phát triển và tồn tại cho tới thời của cụ bây giờ.
Tôi ngồi nghe chăm chú từ đầu đến cuối, cậu chuyện của cụ kể về cái xưởng này khá là thú vị. Thế rồi đợt nhiên cụ nghiêng người về phía tôi nói nhỏ:
- Thế nhưng mà chuyện lì kì hơn nữa lại xảy ra với tôi cơ…
Tôi nghiêng người nói giọng hồi hộp:
- Ý cụ là sao ạ?
Ông cụ này mỉm cười, ông ta nói:
- Nhưng người ở bên kia thế giới, họ vẫn thường tới chơi hàng đêm và đặt mua quan tài đó.
Tôi nghe ông cụ nói thế thì tí nữa phì cười, may mà nín lại kịp. Tôi giả bộ vẻ mặt không tin, nhìn ông cụ hỏi:
- Cụ nói sao cơ ạ? Tới chơi hàng đêm để đặt mua quan tài ý ạ?
Ông cụ ngồi tựa lưng vô thành ghế vừa vuốt râu vừa nói:
- Cậu đã bao giờ nghe đến việc những chiếc quan tài mỗi khi sắp được bán thì thường phát ra tiếng lạch cạch không?
Tôi nhìn ông lão, thế rồi châm điếu thuốc nói:
- Dạ có chứ ạ, chẳng phải đó là hiện tượng vong hồn về thử quan tài trước khi người nhà mua không ạ?
Ông cụ gật đầu vuốt râu nói:
- Đúng rồi đó, chỉ đáng tiếc là không phải ai cũng có thể nhìn thấy đích xác oan hồn về thử quan tài, mà họ chỉ có thể nghe được cái tiếng đó mà thôi.
Tôi dít thuốc nhìn ông cụ nói:
- Cháu có nghe về vụ việc bốn tên trộm bị truy nã đã chết ngay tại đây, mỗi người nằm trong một cái quan tài, liệu ông có thể kể thêm được không ạ?
Ông cụ vuốt râu nói:
- Còn gì để nói nữa chứ? kẻ xấu đã bị trừng phạt, còn gì để nói thêm đây?
Tôi có gặng hỏi:
- Nhưng chắc chắn phải có thêm một vài tình tiết, một điều gì đó kì lạ xảy ra chứ ạ?
Ông cụ nhìn tôi cười thành tiếng, thế rồi ông nói:
- Nếu cậu đã hỏi vậy, thì tôi cũng nói thẳng… các vong hồn đã báo cho tôi biết trước và nói tôi không nên kinh sợ vì họ sẽ bảo vệ tôi.
Nghe ông cụ này nói vậy thì tôi đờ mặt, thế rồi ông cụ này làm một hớp trà, ông ta nói tiếp:
- Chắc cậu cũng có nghe về việc nhà tôi trôn vàng đúng không?
Tôi khẽ gật đầu, ông cụ nói tiếp:
- Nói thẳng với cậu luôn, đúng là tôi ăn nên làm ra, của cải cũng nhiều lắm. Nhưng toàn bộ tiền lời tôi đã cúng chúa hết cả rồi.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao vậy ạ?
Ông cụ vuốt râu nói:
- Chẳng là cái đợt trước, lúc đang ăn nên làm ra, có người đến báo mộng với tôi rằng hết kiếp này tôi sẽ được thoát khỏi luân hồi và sống mãi mãi ở bên kia thế giới. Thế cho nên tiền bạc kiếm được nên đem cúng chùa hết để không còn gì vướng mắc.
Tôi dít thuốc hỏi ông cụ:
- Vậy cụ tin lời nói đó là thật sao ạ?
Ông cụ mỉm cười nói:
- Lúc đầu cũng không có tin lắm, nhưng sau này tôi và vợ có thử mấy lần, nhưng cho dù có làm gì đi chăng nữa, tôi và bà ý không thể có con được. Chính từ lúc đó mà tôi đã tin hẳn đó là ý trời, khiến cho tôi không có con cái để khỏi lưu luyến cõi trần.
Ngồi nói chuyện với ông lão một lúc, thế rồi ông lão chuẩn bị cho tôi ngủ ngay trên cái sập tại gian nhà chính, hướng thẳng ra cái khoảng sân trước bầy la liệt quan tài. Sau khi dùng cơm xong, ông cụ sai người mang chăn nệm lên cho tôi mặc dù thời tiết thì khá là mát mẻ nếu không muốn nói là có hơi nóng. Ông cụ thấy vậy thì nói rằng cứ yên tâm, kiểu gì tối tôi cung phải đắp. Ngồi chơi nói chuyện với mấy người thợ trong xưởng tới tầm chín giờ hơn thì họ phải về gian nhà của mình nghỉ ngơi mai còn dậy sớm làm việc. Trước khi từ biệt tôi về phòng mình, ông cụ còn nói với tôi rằng:
- Nhưng tôi phải nói với cậu trước một điều, không phải ai đến đây cũng có thể nhìn thấy được thứ mà họ mong muốn. Phải là người có tâm, hay như có duyên mới nhìn thấy. Còn ngược lại, có tâm đen tối, thì có thể là sẽ còn bị hãm hại đó. Tôi không có ý gì, tôi thực sự không biết cậu là người như thế nào, nên nếu thấy nguy hiểm, thì cậu có thể rời khỏi đây để bảo toàn tính mạnh cho bản thân.
Tôi nghe ông cụ này nói vậy thì có hơi ớn lạnh, nhưng rồi tôi nói:
- Dạ cụ yên tâm, con sẽ không sao đâu.
Sau khi ông cụ đã vô phòng, tôi ngồi trên cái sập mở laptop ra mà đọc những truyện ma kì bí về những chiếc quan tài. Thời giàn trôi qua mau, chỉ mới đó thôi mà đã gần mười một giờ đêm, cả một không gian tĩnh lặng, ánh trăng ngoài sân soi rọi lên những chiếc quan tài cái đứng cái nằm đổ bóng dài ra nhìn mà đến lạnh cả gáy. Cả gian nhà chìm trong bóng đêm, chỉ có ánh đèn lẻ lói từ trên bàn thờ ngay gian nhà giữa, và cái ánh sáng trắng trói trang đang đập thẳng vào mặt tôi từ cái laptop. Quả như lời ông cụ nói, càng về đêm, không khí trong nhà càng lạnh, đến nỗi mà tôi ngồi trên sập còn phải trùm chăn kín mít. Bất chợt, một cơn gió từ đâu lùa vào thổi vào mặt tôi khiến tôi sởn gai ốc, lúc này tôi mới ngửng mắt lên nhìn và chợt nhận ra rằng nhà này không hề đóng cửa mà cứ mở toang ra. Còn chưa hết hãi hùng trong băn khoăn thì chợt đâu đó có cái tiếng “lạch cạch” như thể có ai đang đụng vào gỗ vậy. Tôi từ từ hạ máy tính xuống sập và vểnh tai trâu lên nghe, vẫn là cái tiếng “lách cách” đó cứ vang vọng, càng nghe kĩ thì tôi càng như nhận ra rằng cái tiếng này tựa như là tiếng người đưa tay lên gõ vào quan tài để thử vậy.