-
[Hãy Thử Nếu Bạn Đủ Can Đảm] Đòi tiền
Cách 7: Đòi Tiền.
Ý nghĩa của việc hóa vàng là gì? Người xưa thường nói rằng “trần sao âm vậy” vốn để chỉ rằng con người lúc còn sống sinh hoạt ra sao, thì người chết cũng sinh hoạt y như thế. Tuy nhiên cái khái niệm này không có mấy người tin hoàn toàn. Cái việc hóa vàng ở đây, là mua những thứ đồ dùng hàng ngày được làm bằng giấy như nhà cửa, quần áo, tiền bạc và nhiều thứ khác. Sau đó đem đốt nhằm gửi qua cái thế giới bên kia để những người đã mất còn có tiền mà tiêu, có đồ mà dùng.
Thằng Tuấn là một đứa rất nghịch ngợm, và nó gần như là chả có sợ cái gì trên đời này cả. Cũng chính vì cái lí do đó mà đã nhiều lần, nó nghịch những trò tai quái khiến cho bố mẹ nó và nhiều người xung quanh phải đau đầu. Đến một ngày, nó nghe có đứa bạn thách thức nó lấy một tờ tiền vàng chuẩn bị hóa bỏ ra riêng và cầm để vào túi trong vòng một tuần, mà cái tờ tiền đó phải là tờ tiền dùng để hóa và cúng vong hồn chứ không phải người nhà. Thằng Tuấn nghe thấy vậy liền đồng ý lời cá cược ngay. Nó rình mãi đợi đến hôm cúng xá tội vong nhân, nó nói với mẹ nó là nó muốn phụ hóa vàng. Mẹ nó đồng ý và giao cho nó, trong lúc hóa vàng, thằng Tuấn rút ra một tờ đô la âm phủ 5000 $, nó gập lại bỏ vào túi mình, xong quay ra nhìn vào chậu hóa vàng, hí hửng nói “Tiền này sẽ là của tao, lũ vong hồn chúng mày có đủ rồi”. Thật đáng thương cho thằng bé, nó không biết rằng nó đã làm một cái việc ngu xuẩn. Chắc chắn thắng lợi, đợi khi vàng mã cháy hết, nó mới vào trong nhà. Sáng hôm sau nó đi học, chạy lại chỗ thằng kia giơ tờ tiền lên khoe:
- Mày thua chưa, có nhìn thấy cái gì đây không?
Thằng bạn nó cười:
- Mày cứ đợi đến cuối tuần đi.
Thằng Tuấn quay ra cất tờ tiền đó vào trong túi và nói:
- Được, mày nhớ giữ lời đấy, cứ mỗi ngày đến lớp tao sẽ cho mày coi tờ tiền này để chứng minh là tao lúc nào cũng mang nó bên người.
Cái đêm đầu tiên, thằng Tuấn đang thức khuya học bài. Bây giờ đang gần tới thi học kì một rồi, nên đứa nào chẳng lo học. Thằng Tuấn có thể nói là nó học được và cũng không lười lắm, chỉ có điều là nó quá nghịch thôi. Đang ngồi ôn bài, chợt thằng Tuấn có cái cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lức. Nó cảm giác như có ai đó đang đứng sau lưng nhìn nó rất chăm chú. Thằng Tuấn quay đầu lại, không có ai. Nó lại tiếp tục làm bài, nhưng cái cảm giác đó vẫn luôn hiện diện. Thấy có vẻ khó học vào, nó liền rời khỏi bàn, nhảy lên giường, cầm cái psp lên chơi một lúc cho khuây khỏa đầu óc rồi sẽ học tiếp. Nó tuy là chơi rất say xưa, tuy nhiên cái cảm giác mà có một ai đó nhìn mình vẫn không tan biến. Chợt điện cúp, bốn bề tối om, giờ đây chỉ còn những tia sáng yếu ớt phát ra từ cái máy psp của nó. Thằng Tuấn mò mẫm tìm đường ra cửa. Bây giờ đây, đứng trong bóng tối dò dẫm, sự sợ hãi đã được nâng lên một bậc. Không phải cái cảm giác mà có ai nhìn nó nữa, mà ngay tại chính trong căn buồn này đây, nó dường như cảm nhận được sự hiện diện của một người nữa. Nó run rẩy, cầm cái psp soi một lượt khắp phòng. Cái ánh sáng yếu ớt đó quét cả cả căn phòng, khi quét ngang qua cửa. Thằng Tuấn kinh hãi, nó hét rú lên khi nhìn thấy ở cửa có bóng một người đang đứng đó. Cái psp rơi đánh cộp xuống đất. Đúng lúc đó, thì điện có lại, cả căn phòng giờ đây sáng như ban ngày. Thằng Tuấn nhìn lại về phía cánh cửa, chẳng có gì ngoại cái bộ quần áo mà nó treo lên lúc về. Thằng Tuấn đang cố trấn tĩnh lại. Chợt bố mẹ nó chạy ùa qua, bố thằng Tuấn quát nó:
- Cái gì thế? Mày có biết mấy giờ đêm rồi không mà còn la lối om sòm là sao?
Thằng Tuấn cố giấu đi sự sợ hãi của nó:
- Không có gì đâu ạ, con nhìn nhầm.
Mẹ nó vẻ mặt uể oải:
- Liệu mà ngủ đi con ơi, muộn rồi đó, mai còn đi học nữa.
Nói xong, cả bố và mẹ thằng Tuấn lại đi về phòng ngủ tiếp. Còn thằng Tuấn, nó ngồi trấn tĩnh lại tinh thần một lúc, rồi tắt đèn đi ngủ. Nhưng làm sao mà nó ngủ dễ dàng được, khi mà cái hình ảnh bóng người đứng ở của cứ ám ảnh nó.
Sáng hôm sau, thằng Tuấn lại lò dò lên lớp, đi qua chỗ thằng bạn, nó lôi ra tờ tiền âm phủ như kiểu một thủ tục trước khi vào học. Tan học về nhà, nó liền gỡ cái móc treo quần áo xuống và để ra chỗ khác. Ăn cơm tối xong, bố mẹ nó đi có việc, nên nó ngồi một mình dưới tầng một coi tivi. Trời đã vào đông nên rất nhanh tối, ăn quá nó, nên nó nằm phưỡn ra cái bộ ghế sofa mà coi tivi. Đang nằm coi, chợt nó nghe có tiếng gõ cửa, thằng Tuấn đứng lên và ra mở cửa. Không có một bóng ai. Nó đóng cửa đi vô và lại nhảy lên cái ghế sofa nằm dài ra. Tiếng gõ cửa lại vọng lại lần nữa, nó điên tiết chạy ra, mở tung cửa, vẫn không có ai. Vì cổng chính nhà nó thông ngay với mặt ngõ lớn, nên thằng Tuấn nghĩ là có đứa nào đang cố tình trêu tức nó. Thằng Tuấn đóng cửa lại, nhưng lần này nó không đi lại vào ghế sofa, mà đứng ngay góc tường. Nó đợi một lúc lâu, quả nhiên tiếng gõ cửa lại vang lên. Thằng Tuấn đứng đó nhòm qua khe cửa sổ, không có một ai cả, vậy mà tiếng gõ cửa vẫn vang lên. Thằng Tuấn như không tin vào mắt mình, lần này nó từ từ mở cửa. Vẫn như mấy lần trước, nó vừa đặt tay lên nắm đấm, thì tiếng kêu ngưng, nó mở từ từ, cánh cửa vừa mở, một luồng khí lạnh ùa vào người nó. Thằng Tuấn chợt rùng mình, nó bắt đậu rờn rợn, đáng tính đóng cửa lại, bỗng có một lực đẩy tác động lên cánh cửa. Thằng Tuấn bắt đầu dựng đứng da gà, nó cố đẩy để đóng cánh cửa đó lại. Nhưng dường như nó quá yếu. Cánh cửa bật mở, thằng Tuấn ngã lăn quay xuống đất. Bố nó bước vào quát:
- Tuấn, con bị làm sao đây?
Lúc này nó mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bố mẹ nó cũng đã về. Bố nó mở nốt cánh cửa bên kia, rồi dắt xe vào nhà. Mẹ nó bước vào, thấy nó đang nằm lăn quay dưới đất, mẹ nó không nhịn được cười, rồi xoa đầu nó. Sau khi đóng cửa xong, bố mẹ nó đi lên gác. Cảm thấy không thể nào ở dưới tầng một một mình được nữa. Thằng Tuấn liền tắt ti vi, màn hình vừa tắt. Thằng Tuấn giật bắn mình, khi thấy cái màn hình ti vi phản chiếu hình ảnh một người mặc bộ đồ trắng đứng ngay sát sau lưng nó. Thằng Tuấn quay phắt lại, không có một ai, nó nhìn lại màn hình tivi, cũng chẳng có gì ngoài hình ảnh của nó phản chiếu lên màn hình tivi. Thằng tuần run cần cập, nó bật hết đèn ở cầu thang lên và chạy ù lên buồng nó. Đêm nay để đỡ sợ, nó bật hết cả đèn trong phòng lên, nhưng khổ nỗi, sáng quá nó cũng chả ngủ được. Đang trằn trọc mãi, chợt nó cảm thấy khát nước vô cùng. Thằng Tuấn lần mò tìm chai nước trên bàn học, nhưng đen đủi thay cho cái số của nó, chai nước đã hết rồi. Khát không chịu được, nó đành mở cửa, lần mò bật đèn cầu thang lên để xuống nhà tìm nước uống. Nó lần mần ra cầu thang, bật cái công tắc, đèn hỏng. Thằng Tuấn điên lắm, nó cố thử bật đi bật lại nhưng không được. Thằng Tuấn bực mình nó lẩm bẩm “Mả mẹ nó, rõ ràng lúc nãy còn sáng mà” và vào phòng tìm cái đèn pin. Ra đến cầu thang, đang hí hoáy bật đèn pin, thằng Tuấn bỗng để ý phía dưới cầu thang, có bóng một người tóc dài áo trắng đang ngồi đó. Nó rùng mình, da gà bắt đầu nổi lên. Nó bật đèn pin và rọi ngay xuống phía dưới, không có gì. Thằng Tuấn lần này thì nó sợ thật, nó nghĩ rằng những gì mà nó nhìn thấy chắc chắn là ma. Nó nuốt nước bọt, lấy hết can đảm cầm đèn pin đi xuống dưới. Vừa đi chầm chậm, vừa căng hết cả mắt ra để nhìn xung quanh, xuống đên nơi thì không một cái đèn nào hoạt động. Thằng Tuấn ngán ngẩm, nó lấy một li nước và đi lên. Đang đi gần lên đến nơi, chợt nó cảm nhận có một bàn tay lạnh lẽo túm lấy chân nó. Thằng Tuấn giật nảy mình, nó ngã đánh rầm, nước đổ tung tóe. Còn đang rối loạn trong sự sợ hãi. Bố mẹ nó lại mở cửa phòng, đi ra cầu thang và bật đèn lên. Bố nó nhìn thấy nó đang nằm sõng soài trên cầu thang, liền cằn giọng quát:
- Lại cái gì nữa thế này?!
Nó chưa kịp trả lời, thì mẹ nó đã để ý thấy mặt thằng con mình tái mét, vội đỡ nó dậy và hỏi:
- Con ngã có đau không? Sao không bật đèn lên mà lại dùng đèn pin?
Thằng Tuấn không trả lời, mặt nó vẫn tái đi, giờ thì nó chắc chắn là nó đang bị ma trêu rồi. Nó đi vào buồng tắm, lấy cái khăn ra lau chỗ nước đổ và đi vào buồng. Cái đêm đó thằng Tuấn gần như thức trắng cả đêm với cái ý nghĩ bị ma trêu trong đầu.
Sáng hôm nay, nó đến lớp với cái bộ dạng uể oải vì thiếu ngủ. Nó lôi tờ đô la âm phủ ra cho thằng bạn coi. Thằng bạn nó để ý thấy thằng Tuấn có vể mệt mỏi lắm, nó hỏi bị làm sao thì thằng Tuấn chỉ lắc đầu và bảo là không có gì. Hôm nay mới là cái ngày thứ ba, nhưng thằng Tuấn đã gần như cạn kiệt sức lực. Nó bắt đầu thấy sợ và muốn bỏ ngang cái vụ cá cược này. Hôm nay nó qua nhà bạn chơi cho đỡ sợ, nhưng rồi cũng đến lúc nó phải về. Đi trên con ngõ vắng, nó nghe thấy có tiếng bước chân ai đó đang đi đằng sau, ban đầu nó không để ý đâu, nhưng mà kì lạ ở chỗ, tiếng bước chân cứ đều đều và dường như đang đi theo nó. Thằng Tuấn quay lại, không có một ai. Như hiểu rằng đang bị ma trêu, nó chạy một mạch về nhà, nhưng tiếng bước chân kia cũng gấp gáp đuổi theo nó. Đến cửa, đang hí hoáy mở cửa, nó nhìn lại về phía sau, thì lại là bóng người hôm bữa ngồi ở cầu thang đang đứng xa xa. Thằng Tuấn càng gấp gáp, nó mở cửa rồi chạy ù lên gác quên cả khóa cửa. Chạy ù lên buồng, nó bật hết đèn lên và ngồi ở góc giường thở hổn hển. Thằng Tuấn nghĩ lại những gì mà nó vừa thấy thì lại càng sợ hãi và rờn rợn. Ngồi một lúc, nó thiu thiu chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Hôm sau thằng Tuấn bị bố mẹ nó chửi cho một trận vì tội quên không khóa cửa đêm qua. Quá mệt mỏi, nó lấy tờ đô la âm phủ ra, vò nát, rồi vứt đi trên đường đi học. Lên lớp, thằng Tuấn bảo với bạn nó là nó vứt tờ tiền đó đi rồi và chịu thua cuộc.
Cứ tưởng rằng mọi việc sẽ êm đẹp, đêm hôm đó, thằng Tuấn tắt đèn lên giường ngủ ngon lành. Đang chuẩn bị thiu thiu ngủ, chợt nó cảm giác như có ai lay chân mình, nó hé mắt ra nhìn thì thấy cái bóng trắng hôm nào đang đứng ngay đầu giường. Nó giật nảy mình, cầm cái gối ném về phía cái bóng trắng thì cái bóng tan biến trong chớp măt. Nó ngồi dậy, bật đèn thì chỉ còn thấy cái gối nằm dưới đất. Thằng Tuấn bắt đầu toát mồ hôi hột, giờ đây, nó hiểu rằng mình đã làm một trò thật ngu ngốc. Ngồi một lúc lâu, thằng Tuấn lại tắt đèn đi ngủ. Trong mơ, nó mơ thấy cái người áo trắng đó cứ đi theo nó mãi lại còn nghe người đó nói nào là “Trả nợ cho tao”, “Tiền của tao đâu?”. Thằng Tuấn cứ chạy, chạy mãi, nhưng rồi người đó đã tóm được chân nó. Thằng Tuấn ngã bổ chửng thì cũng là lúc nó giật mình tỉnh dậy. Nhìn đồng hồ mới có 5 giờ 30 sáng, nó nhảy khỏi giường, đánh răng rửa mặt rồi chạy ra chợ mua một ít tiền vàng mã. Về nhà, nó đem đống tiền đó đi hóa ngay. Vừa hóa vàng, nó vừa lẩm bẩm “Mong vong hồn thứ lỗi cho tôi, xin đốt ít tiền vàng để chuộc lỗi”. Sau hôm đó, quả nhiên mọi chuyện lại trở về như cũ, không còn có hiện tượng gì kì lạ xảy ra với thằng Tuấn nữa.
*Chú Thích: Theo tôi thấy, cái cách này là cái cách dễ làm nhất. Vì vậy, nếu bạn đọc nào mà gan dạ muốn thử thì xin mời nhé. Và mong các bạn nhớ cho rằng, càng giữ nhiều tiền thì cái cơ hội mà gặp được ma càng tăng lên. Nhưng xin lưu ý cho, chẳng may các bạn có thử thật và có mệnh hệ gì, xin đừng hiện về bóp cổ tôi là được.