-
[Hãy Thử Nếu Bạn Đủ Can Đảm] Áp vong
Cách 6: ÁP Vong
“Áp Vong” hay còn có thể hiểu là lên đồng hoặc nhập hồn. Tất cả tuy khác nhau ở cái tên, nhưng cùng chung một ý nghĩa đó là gọi hồn người đã chết lên, nhập vào thân xác của người đang sống. Cái khái niệm này, nếu nhìn từ nhiều khía cạnh khác nhau, ta sẽ có những lời giải thích rất thú vị. Nếu bạn theo đạo thiên chúa, thật đơn giản, người đó đang bị quỷ ám, quỷ Satan đang cố cướp vong hồn của người đó. Cách tốt nhất là mang người nay tới gặp cha xứ, để ngài vẩy nước thánh và đọc kinh xua đuổi quỷ Satan đi. Nếu bạn vô thần, câu trả lời ngắn gọn là người đó bị tâm thần, đánh cho nó tỉnh là xong hoặc không thì nhốt nó lại để đỡ làm ảnh hưởng đến người khác. Nếu bạn theo đạo Phật, thì người đó đang bị oan hồn nhập xác với lí do là vì còn lưu luyến cõi trần, cách cứu chữa là tát vào mặt hoặc bôi nước hoa để hồn lìa xác. Còn theo như tôi, tuy là theo đạo Phật, nhưng cũng không hẳn là tin hết, mà chỉ tin những điều căn bản như là: quả báo, ác giả ác báo thiện lai thiện báo, luân hồi, địa ngục, cầu Nại Hà, v.v và v.v. Nói về cái vụ áp vong, đơn giản là khi chết đi, vong hồn con người ta nếu còn oan ức, thì sẽ mãi mãi không bao giờ bước sang cõi khác, mà cứ luẩn quẩn tại trần gian. Cái việc áp vong là mời hồn người chết nhập vào xác sống, để giao tiếp và bày tỏ nỗi niềm. Nhưng xin cảnh báo trước, cái trò này cần ít nhất phải hơn hai người là thứ nhất. Thứ hai, áp vong không được làm quá lâu, nếu để quá lâu dễ dẫn tới tâm thần hoàn toàn, có khi là bại liệt toàn thân, và thậm chí cả chết bất đắc kì tử. Tôi cá là đọc xong cái hậu quả trên, nhiều bạn cũng chả tin mấy đâu, nhưng xin hiểu cho rằng, còn rất nhiều điều mà khoa học chưa thể hiểu hết về cơ thể con người. Nếu nói con người cũng y như máy tính, được bộ não lập trình và cứ thế mà hoạt động. Vậy tao sao cá tính, cách ứng xử, và nhiều cái khác nữa của từng người lại rất khác và riêng biệt? Nói tóm lại là, cũng có thể tôi đã sai hoàn toàn, nhưng nói chung, đây chỉ là một câu truyện, và tôi cũng phần nào đó, áp dụng những gì mà tôi hiểu, hay ý kiến của bản thân mà viết ra thôi.
Nói về chuyện của thằng Khải, nguyên nhân dẫn đến cái chết của nó giờ vẫn là một câu đố. Đáng lẽ ra việc này phải được đăng báo, nhưng bố thằng Khải là người có máu mặt trong trong bộ máy nhà nước. Cũng vì cái lí do đó, mà bố nó bị cấp trên gọi lên, và ra lệnh cấm làm ba cái chuyện gọi hồn hay mê tín dị đoan. Vì nếu bố thằng Khải làm, thì sẽ bôi tiếng xấu cho chính phủ là mê tín dị đoan. Bố thằng Khải rất là thất vọng khi nghe điều đó, nhưng biết làm sao được bây giờ. Tuy nhiên, cái khát vọng muốn biết lí do vì sao con mình chết đã khiến ông làm trái lại lời cấp trên. Sau khi bàn bạc xong với vợ, bố thằng Khải ra lệnh cho đàn em đi tìm một ông thầy gọi hồn có tiếng và mong ông bày cách gọi hồn cho. Thằng đàn em quay về, và báo lại rằng, ông thầy bảo thứ nhất cần sửa soạn bàn thờ, sau đó chuẩn bị đồ ăn, hoa quả, hương, nến, tiền vàng. Cái quan trọng là phải bốc được một nắm đất nơi thằng Khải chết, sau đó lấy một đồ dùng mà nó thường mang theo người. Kiếm trong đám bạn mà thằng Khải hay chơi, chọn ra đủ bảy đứa. Trong đó hãy tìm ra đứa nào đẻ sát ngày thằng Khải sinh ra rồi xếp ba đứa đó ngồi trước ngay bàn thờ, sau đó là bốn đứa, cuối cùng là bố mẹ và người thân ngồi sau cùng. Tất cả hướng mặt về bàn thờ. Trên tay ba đứa đầu, mỗi đứa giữ hai bát cơm cúng, có thắp một nén nhang, bốn đứa ngồi sau, trên tay mỗi đứa cầm một nắm muối và một nắm gạo. Cuối cùng là người nhà thằng Khải, mỗi người câm một xấp tiền vàng mã. Hễ người nhà cảm thấy mệt mỏi thì lập tức ném một tờ tiền âm phủ về phía đằng trước. Về phần đồ vật thân thích của thằng Khải, tốt nhất nên chọn một bộ quần áo, treo lên cạnh bàn thờ, nắm đất lấy tại chỗ thằng Khải chết để phía dưới. Sở dĩ phải làm nhiều thủ tục như vậy là vì thầy cúng không có mặt ở đó để gọi hồn về, nên phải làm lễ dụ cho vong tự về. Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, ai vào chỗ người nấy, tất cả phải thả lỏng cơ thể, đầu óc thanh thản, không nghĩ ngợi gì nhiều, mắt nhắm tuyệt đối. Riêng nguời nhà thằng Khải miệng phải liên tục lặp đi lặp lại “Khải ơi, mọi người nhớ con lắm, mau về đây đi” cứ làm vậy cho đến khi nào vong về tự khắc sẽ biết. Ngoài ra, phải nhớ rằng có hỏi cái gì cũng không được quá 15 phút, hết 15 phút, cho dù vong có nhập vào ai trong đám bạn thằng Khải đi chăng nữa, phải đè nó ra, cầm muối và gạo mà ném lên người. Nếu làm như vậy mà vong chưa chịu xuất ra khỏi cơ thể thì phải lấy bộ quần áo của thằng Khải xuống đem đi đốt cùng với tất cả chỗ vàng mã. Còn nắm đất đặt ở dưới, chỉ việc hất ra khỏi nhà là xong. Ông thầy con dặn rất kĩ về cái việc sau 15 phút phải làm gì để xuất vong, ông còn dọa là nếu làm không đúng thì vong thằng Khải sẽ mãi mãi bị nhập vào người của bạn nó, khiến cho bạn nó điên dại, có khi là chết bất đắc kì tử nữa.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, ngoại trừ việc tìm ra được đủ bảy đứa bạn mà thằng Khải hay chơi thôi. Bố thằng Khải phải sai đàn em dò la mãi, mới kiếm đủ bảy đứa. Bố thằng khải gọi cả đám ra một quán cà phê bàn chuyện. Lúc đầu, chúng nó nghe đến vụ tìm người để cho vong thằng Khải nhập xác, chả đứa nào chịu cả. Nhưng bố thằng Khải van xin, cộng thêm vào đó ông ta hứa bảo toàn tính mạng. Thấy đám bạn thằng Khải chưa có về thuận ý lắm, bố thằng Khải rút trong túi ra một cục tiền. Ông nói rằng nếu chúng nó đồng ý làm, mỗi đứa ông trả 5 triệu. Nghe thấy vậy, cả bọn tuy còn có hơi sợ sợ nhưng rồi cũng nhận lời. Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong. Đúng tối hôm đó, khi mọi thứ đã sắp xếp xong, ai vào vị trí của người đó. Tất cả bắt đầu thả lỏng cơ thể, mắt nhắm và thư giãn hoàn toàn. Riêng chỉ có người nhà thằng Khải ngồi sau cùng bắt đầu đọc lời gọi hồn về “Khải ơi, mọi người nhớ con lắm, mau về đây đi”. Cứ như vậy lập đi lập lại liên tục. Được một lúc, bỗng mẹ thằng Khải cảm thấy cả người nặng trĩu, mệt mỏi vô cùng, mẹ nó liền ném một tờ tiền về phía trước thì quả nhiên hết hẳn. Cứ như vậy, tiếng gọi vang vọng trong căn buồng. Chợt, cánh cửa sổ bật mở, khiến mọi người giật mình, một luồng gió lạnh thổi vào khiến cả hội bạn thằng Khải run lẩy bẩy. Đột nhiên, một trong ba đứa ngồi hàng đầu, người nó giãy lên đành đạch. Làm rơi cả hai bát cơm xuống đất vỡ tan tành. Mọi người mở mắt nhìn về phía đó. Thấy con nhỏ co rúm lại, rồi bỗng nhiên cổ nó vặn qua hai bên phát ra những tiếng răng rắc. Rồi chợt con bé đó ngồi dậy, xếp chân lại vòng tròn, lưng bắt đầu gập xuống về phía bàn thờ, đầu cúi xuống, hai tay thì thi nhau bốc cơm trên đất ăn. Cả hội trong đám ngồi gần nhìn thấy cảnh đó thì xanh mặt, lùi hết về phía tường, tránh xa con nhỏ đó. Người nhà thằng Khải thì tròn mắt nhìn vào, mọi người không thấy rõ mặt vì nó đang quay mặt về phía bàn thờ, chỉ thấy dáng nó ngồi thì đúng y như người bị ma nhập vậy. Người nó cứ rung rinh, tay bốc cơm, cả người cứ đung đưa từ phía trước ra phía sau, nhìn rất đáng sợ. Bố thằng Khải thấy có vể như hồn thằng Khải đã nhập vào người bạn nó, bố nó hỏi:
- Khải, có phải con đó không?…
Một tiếng nói vọng ra từ phía con bé, cái giọng rè rè, rất khó nghe:
- Con… đã… về … đây.
Mẹ thằng Khải bỗng khóc toáng lên, người nhà nó phải xúm lại dỗ dành. Bọn bạn thằng Khải thì mặt cắt không còn hột máu, chúng nó cứ ngồi đờ đẫn ra mà nhìn vào con nhỏ đó. Mẹ thằng Khải nói trong nước mắt:
- Con ơi, sao con chết thảm thế hả con?
Tiếng nói rờn rợn lại phát ra:
- Con… bị… bọn… nó… dắt… vào… rừng… chúng nó… lừa con…
Bố thằng Khải nói lớn:
- Ai? Bọn nào lừa con?!
Tiếng nói lại phát ra:
- Chúng nó… trả thù con… vì… hôm… bữa… con… phá… bữa… ăn… của chúng nó… nên giờ… chúng nó… dắt con… về…
Nghe xong, bố thằng Khải không khỏi ngỡ ngàng, ông gặng hỏi:
- Sao lại phá bữa ăn? Bố không hiểu?
Vong của thằng Khải đáp lời:
- Con… gọi… chúng nó… lên ăn… nhưng rồi… con phá… chúng nó… chúng nó… thù con… nhân… cái hôm đó… chúng nó… dắt con về…
Bố thằng Khải tuy không hiểu lắm, nước mắt đã tuôn trào lúc nào không biết. Mẹ thằng Khải lại tiếp lời:
- Con ơi, bố mẹ xin lỗi, vì bố mẹ mà con chết oan ức như thế này… ôi con ơi…
Nói đến đây, mẹ thằng khải lại lăn ra khóc nức nở. Bỗng thằng Khải nói:
- Bố… mẹ… không… có… lỗi… gì… cả… tất… cả… là… do… con… nhưng … dù sao… con… cũng… đã…chết… rồi… con …. chỉ… tiếc là… chưa… phụng… dưỡng… được… bố mẹ…
Sau đó, cả nhà thằng Khải xúm vào hỏi thăm tình hình thằng Khải ở cõi âm. Đang nói, chợt con nhỏ bị thằng Khải nhập khóc rũ rượi, cái tiếng khóc đó rất là ai oán, mà không kém phần rùng rợn. Mọi người còn đang mủi lòng, chợt con nhỏ đó ngồi thẳng dậy, ngửa ra đằng sau, toàn thân co giật bất ngờ. Miệng nó sùi bọt mép đến ghê người, toàn thân co giật, mắt trợn trắng. Bố thằng Khải chợt nhớ tới lời thầy dặn là không được để quá 15 phút, liên hô hào đám bạn còn lại ném ngay gạo và muối vào người con này. Gạo và muối vừa ném xong lập tức người con nhỏ giãy mạnh hơn, và bắt đầu rên rỉ như người động kinh. Thấy mọi việc có vẻ không lành, bố thằng Khải nói mọi người nhảy lên giữ chân tay con bé lại. Đồng thời bảo mẹ thằng Khải và một số người đem quần áo và vàng mã ra đốt, tiện thể vứt luôn đống đất kia đi. Điều kì lạ là mấy người vào giữ một con nhỏ, vậy mà không tài nào giữ chặt được nó. Cả người nó cứ quằn quại như thể nó có một sức mạnh nào đó. Tưởng rằng con nhỏ này không qua khỏi, ai ngờ lúc quần áo và vàng mã cháy hết. Con nhỏ mới dần dần hết co giật, miệng ngừng sủi bọt mép và bắt đầu tỉnh lại. Mọi người quây quần lấy nó hỏi rằng nó bị làm sao. Con nhỏ chỉ nhớ mang máng là đang ngồi thiền chợt có luồng khí lạnh ùa lấy người nó. Rồi dường như có một cái gì đó nặng lắm đè lên toàn cơ thể. Nó có nghe thấy tiếng ai gọi tên nó sau lưng nhưng mà nghe rất xa vời, một lúc sau thì nó hoàn toàn mất tự chủ và không nhớ gì hết, lúc nó gần tỉnh dậy thì thấy toàn thân đau đớn vô cùng.
Cuối cùng mọi việc đã sáng tỏ, Thằng Khải do quấy rối vong hồn nhiều lần, cho nên mới dẫn đến kết cục như ngày hôm nay. Bố mẹ thằng Khải tuy vẫn còn buồn và thương nó, nhưng ít ra cũng đã nói được mấy lời cuối cùng với thằng Khải. Có thể coi như là linh hồn nó đã được an nghỉ mà bước qua một cõi khác tốt đẹp hơn.