• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full TƯỜNG VI NGƯỢC LỐI (1 Viewer)

  • Chương 40

Câu “Em sẽ bằng lòng” của Lộ Tri Nghi khiến Trình Tố ngẩn ngơ, cứ tưởng mình gặp ảo giác, anh khựng lại rồi cúi đầu nhìn cô gái: “Tri Nghi?”



Cô không đáp lại.



Lộ Tri Nghi vẫn nhắm mắt, dường như ban nãy chỉ là nói mớ chứ không hề tỉnh.



Trình Tố cong môi, không gọi cô nữa mà để cô yên giấc trong lòng mình.



Cũng may giờ là mùa hè, hai người cứ thế ôm lấy nhau, cùng vượt qua đêm đầu gian nan.



Khi thức giấc đã là 5 giờ sáng.



Bầu trời đầy sương đã sáng hơn một chút, Lộ Tri Nghi mơ màng mở mắt, nhìn thấy Trình Tố ngồi bên cạnh, thế mà anh lại ở cùng cô cả đêm qua, cõi lòng cô vừa cảm động vừa áy náy.



Cảm động vì cho dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn vững vàng đứng bên cô.



Áy náy vì từ trước tới giờ, dường như chỉ có mình cô đón nhận sự bao bọc, ân cần từ anh. Ngoại trừ việc cô chủ động tỏ tình ra thì thật sự cô chưa từng làm cho anh điều gì.



Buổi sớm trời lành lạnh, Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng đặt áo khoác lên người Trình Tố, song anh vô cùng nhạy cảm, lập tức mở mắt ra, cánh tay đặt trên vai cô vô thức siết chặt, kéo cô vào lòng: “Sao vậy em?”



Sự bảo vệ của anh như được khắc sâu vào DNA, hình thành trí nhớ cơ bắp.



Lộ Tri Nghi khẽ đáp: “Không có gì, em sợ anh lạnh.”



“Em khoác đi.” Trình Tố khoác cái áo lên người Lộ Tri Nghi: “Anh đi thuê một phòng ngoài bệnh viện để em ngủ một giấc nữa, để anh canh chừng bên này cho.”



“Không cần đâu.” Lộ Tri Nghi nói: “Em muốn đợi bố em tỉnh dậy, tuy không biết người đầu tiên bố muốn thấy có phải em không nhưng em vẫn muốn chờ ở đây.”



Trình Tố khựng lại, đành gật đầu: “Thế anh đi mua chút đồ ăn nhé.”



Khi anh đứng dậy rời đi, Lộ Tri Nghi bỗng giữ chặt anh: “Trình Tố.”



“Hửm?”



Ánh mắt giao nhau, Lộ Tri Nghi dừng lại một chút rồi mỉm cười: “Anh mau quay lại nhé.”



Trình Tố xoa đầu cô: “Anh biết rồi.”



Lộ Tri Nghi dõi theo bóng lưng người đàn ông rồi ngồi thẫn thờ.



Hôm qua, lúc cô nhờ Trình Tố lên lầu lấy tập sách tiếng Anh thì bỗng nhiên nhớ mình quên dặn anh dưới kệ sách còn hai quyển, vậy nên cô quyết định xuống xe lên lầu.



Ai ngờ vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy một nhóm người đứng trước nhà mình.



Cô loáng thoáng nghe thấy người phụ nữ kia nói với Trình Tố rằng: “Chỉ một câu thì không thể nói rõ mọi chuyện được.”



Sau đó họ vào nhà.



Lộ Tri Nghi tưởng rằng có người bạn đến tìm Trình Tố nên không vào làm phiền, cô đi xuống lầu rồi ngồi lại vào xe.



Song khi cô hỏi Trình Tố, Trình Tố lại bảo mình vừa nhận điện thoại chứ không hề nhắc đến nhóm người đứng ngoài cửa vừa nãy.



Thật ra Lộ Tri Nghi tin tưởng Trình Tố một cách tuyệt đối.



Cô chỉ nghĩ có phải anh đang gặp rắc rối gì không, tại sao không muốn cô san sẻ cùng anh?



Thế nên vừa nãy Lộ Tri Nghi láu táu muốn hỏi anh, song lời vừa đến miệng cô đã nuốt lại.



Lỡ như đó là bí mật mà Trình Tố không muốn người khác biết thì sao?



Ai cũng có bí mật riêng của mình, dù cô vô tình bắt gặp thì cũng nên tôn trọng quyết định của anh và làm như chưa nhìn thấy gì.



Lộ Tri Nghi thở dài thườn thượt, không biết phải làm thế nào.



Mà bây giờ, cô lo thân mình còn chưa xong, muốn phân thích chuyện này cũng khó, chỉ mong Lộ Hoằng mau tỉnh và mau chóng bình phục.



Trình Tố nhanh chóng mua bữa sáng với đồ vệ sinh cá nhân đến, hai người chỉnh trang sơ sơ trong nhà vệ sinh của bệnh viện. Khi đến phòng ICU hỏi thăm thì bác sĩ nói Lộ Hoằng vẫn chưa tỉnh, song dấu hiệu sống thì khá ổn định.



Đây là tin tức cực kỳ tốt với Lộ Tri Nghi.



Buổi chiều có 15 phút thăm khám, Giang Ánh Nguyệt và thư ký đều tới nhưng bệnh viện chỉ cho một người nhà đi vào. Giang Ánh Nguyệt định làm ầm làm ĩ đòi vào, Trình Tố đẩy Lộ Tri Nghi đến cạnh bác sĩ: “Để cô ấy vào đi.”



Giang Ánh Nguyệt hơi mất mặt, ả muốn giảng đạo lý với Trình Tố: “Tôi mới là vợ của ông ấy đây này!”



Trình Tố chỉ lạnh lùng liếc ả.



Chỉ một cái liếc mắt đã khiến Giang Ánh Nguyệt ngậm miệng ngay.



Lộ Tri Nghi mặc bộ đồ vô trùng rồi đi vào phòng ICU, nhân lúc này, Trình Tố gọi điện cho Lương Mỹ Lam.



“Con có việc muốn hỏi mẹ.”



Dường như Lương Mỹ Lam ở đầu bên kia đã đoán được cuộc gọi này, bà bình tĩnh hỏi: “Có phải dì ấy đến tìm con không?”



Trình Tố sững lại: “Dạ.”



Lương Mỹ Lam cười cười như thể trút đi được gánh nặng: “Được rồi, chuyện đến nước này, con muốn biết gì thì mẹ sẽ nói hết.”



Lương Mỹ Lam hẹn tối nay gặp mặt tại Toản Hào.



Sau khi cúp máy, Trình Tố nhìn ông mặt trời treo cao ngoài cửa sổ, anh không có chút cảm giác nhẹ nhõm nào.



Anh không biết phải đối mặt với chân tướng thế nào, và quá khứ của bố mẹ anh, gia đình anh sẽ ra sao.



Nhưng điều làm Trình Tố lo lắng hơn cả là thời điểm Lâm Quân Á xuất hiện quá tế nhị, ngay khi Lộ Hoằng nhập viện.



Trình Tố nhắm mắt, thở dài trong lòng, anh mong tất cả chỉ là do mình suy nghĩ nhiều, chỉ là trùng hợp mà thôi.







Lộ Tri Nghi bước ra khỏi phòng ICU với đôi mắt đỏ hoe, cô tâm sự với Lộ Hoằng rất nhiều nhưng ông vẫn hôn mê, không hề phản ứng gì.



Bác sĩ bảo rằng viêm tụy cấp là cửu tử nhất sinh, cứu sống được đã là khó khăn lắm rồi, bây giờ chỉ có thể kiễn nhẫn chờ đợi bệnh nhân hồi phục và điều trị sau phẫu thuật.



Hai người tiếp tục trực ở bệnh viện từ chiều tới tối, Trình Tố gọi điện cho Hồ Hiểu Vũ và Hoa Tử, nhờ họ mang mấy món Lộ Tri Nghi thích từ những quán gần nhà đến bệnh viện và thay ca cho Trình Tố.



Trình Tố phải đi gặp Lương Mỹ Lam.



Nhưng anh không thể tiết lộ cho Lộ Tri Nghi.



Anh chỉ bảo: “Anh phải quay về quán có chút việc, để Tiểu Vũ và Hoa Tử ở đây với em, có gì thì gọi điện cho anh.”



Lộ Tri Nghi biết Trình Tố túc trực bên mình lâu quá rồi, cô không muốn làm ảnh đến công việc và cuộc sống của anh nên hối anh rời đi: “Anh đi đi, khỏi lo cho em, em ở trong bệnh viện an toàn lắm.”



Trước khi đi, Trình Tố nhẹ nhàng ôm Lộ Tri Nghi: “Anh sẽ quay lại sớm.”



“Dạ.”



8 giờ rưỡi tối, khi Trình Tố chạy về Toản Hào thì Lương Mỹ Lam đã đến rồi.



Hồng Vũ nói Lương Mỹ Lam đã đến đây từ rất sớm, đi một mình, không mang theo vệ sĩ, đặt một phòng riêng đợi anh.



Hồng Vũ dẫn Trình Tố đến cửa phòng: “Dì Lam ở bên trong ạ.”



Trình Tố gật đầu: “Tôi biết rồi.”



Anh đứng ngoài cửa một hồi, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa ra.



Trong phòng rất yên tĩnh, Lương Mỹ Lam ngồi giữa sofa, trên bàn có hai ly rượu rót sẵn, hiển nhiên là chuẩn bị cho họ.



“Nào, ngồi đi.”



Trình Tố chậm rãi ngồi bên cạnh Lương Mỹ Lam, bầu không khí tiếp tục rơi vào lặng thinh, dường như không ai bằng lòng bắt đầu đề tài này.



Có lẽ là không biết phải đối mặt như thế nào, cũng có lẽ là không biết mở lời ra sao.



Sau một hồi, Trình Tố hít một hơi thật sâu rồi chủ động phá vỡ sự im lặng: “Tại sao mẹ nói con không thể đi?”



Trình Tố không để tâm đến việc mình còn người thân nào hay gia đình ra sao, sống đơn độc một mình hơn 20 năm nên anh quen rồi, không cần bất cứ người nào can thiệp và thay đổi cuộc sống của mình hết.



Anh chỉ muốn biết lý do anh không có sự lựa chọn là gì.



“Từ lần đầu tiên Lâm Quân Á đến thành phố An Ninh tìm con, mẹ đã biết họ đến đưa con về. A Tố…” Lương Mỹ Lam nhìn Trình Tố: “Con không thuộc về nơi này.”



Trình Tố nhíu mày: “Không thuộc về nơi này ư?”



Lương Mỹ Lam lấy một xấp ảnh ra và đặt lên bàn.



Những tấm hình đã ố vàng, vừa nhìn đã biết là ảnh cũ từ vài chục năm trước. Trình Tố cầm lên, nhìn thấy tấm đầu tiên là ảnh chụp ba người.



Anh có thể nhận ra một trong số đó là Lương Mỹ Lam lúc trẻ.



“Ngoài mẹ ra thì cặp đôi trong hình là bố mẹ của con.”



Trình Tố: “...”



“Bố con tên là Trình Cảnh Phàm, bọn mẹ sinh sống ở An Ninh từ nhỏ, là bạn cùng nhau lớn lên.”



“Ông bà nội con mất sớm, trong nhà không có tiền nên bố con thôi học từ năm 17, mua chiếc xe máy ra ga tàu chở khách. An Ninh vào những năm 90 hỗn loạn biết chừng nào chứ?” Lương Mỹ Lam khẽ cười: “Đâu đâu cũng có phố đèn đỏ, tội phạm xảy ra liên miên. Khi đó, những người bỏ mạng ở vùng biên giới chưa chắc đã được tìm thấy.”



“Lúc ấy bố con còn trẻ, ló mặt ra là bị đánh, song ông ấy vốn là người có chí khí. Lần đầu bị đánh, ông ấy nhịn, lần thứ hai bị đánh vẫn nhịn, nhưng đến lần thứ ba, ông ấy vác dao rượt đám người đó suốt mười con phố.”



“Sau đó không ai dám bắt nạt ông ấy nữa, việc làm ăn cũng dần khấm khá hơn, không chỉ thế, mấy năm tiếp theo, ông ấy nhanh chóng trở thành người đứng đầu nhóm người chạy xe ôm ở ga tàu. Thậm chí còn được cả quận Bắc ủng hộ, mọi người đều gọi ông ấy là anh Phàm.”



“Năm đó ông ấy mới có 23 tuổi.”



“Cũng trong năm đó, ông ấy quen Lâm Quân Tụng - người đi xe lửa từ Bắc Thành đến An Ninh đi du lịch, cũng chính là mẹ của con.”



“Năm ấy mẹ con đang trong độ xuân sắc nhất, bà ấy 21 tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học Bắc Thành.”



Nghe đến đây, lòng Trình Tố bỗng giật nảy.



Đại học Bắc Thành đã trải qua nhiều biến đổi lịch sử, bây giờ đổi tên thành Đại học A, là trường Đại học hàng đầu cả nước.



Nhớ đến đây, Lương Mỹ Lam lại cười: “A Tố, con có biết vào thời đó, sinh viên Đại học hiếm cỡ nào không, đặc biệt là ở những nơi như An Ninh nữa. Đột nhiên có một cô gái như thế xuất hiện trong thế giới hỗn loạn của bố con, cứ như là đang nằm mơ vậy.”



“Chuyện sau này chắc con cũng đoán được, bố mẹ con yêu nhau, một người ngưỡng mộ tài hoa của đối phương, một người sùng bái sự ngang ngạnh của người kia. Bọn họ không màng người đời phản đối, kiên trì ở bên nhau, đặc biệt là mẹ con, bà ấy rời bỏ quê hương để sinh sống ở An Ninh.”



“Tụi mẹ từng có khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc, mẹ rất thích mẹ con, bà ấy đã đến rất nhiều quốc gia nên có thể kể cho tụi mẹ nhiều điều mới mẻ. Bà ấy cũng có một tấm lòng nhân hậu, thường xuyên lên những vùng núi dạy học cho những trẻ em nghèo.”



“Đối với những đứa trẻ lớn lên từ vũng bùn như tụi mẹ thì bà ấy không khác gì một ngôi sao sáng đột ngột rơi xuống vùng đất tối tăm.”



“Không bao lâu sau, mẹ con mang thai, bố mẹ con lại tiếp tục đưa ra một quyết định khiến mọi người kinh ngạc: kết hôn.”



“Lúc kết hôn, bố con dẫn một đoàn moto hùng hậu đến rước mẹ con, trở thành sự kiện chấn động năm đó.”



“Mẹ con vừa mừng vừa tủi.”



“Trong ngày cưới, nhà ngoại con không ai đến tham dự, mẹ con ôm mẹ khóc một hồi lâu nhưng bà ấy vẫn không hối hận.”



Nói đến đây, Lương Mỹ Lam thở dài rồi nhấp một ngụm rượu: “Song hiện thực vô cùng tàn khốc, việc sinh ra con khiến bọn họ chịu áp lực kinh tế rất lớn, để kiếm thêm tiền, mẹ con đã từng dẫn một đoàn hướng dẫn viên du lịch tư nhân để hướng dẫn nghiệp vụ. Không ngờ bà ấy bị mấy gã lưu manh người ngoại quốc trêu ghẹo, bố con biết thì tức điên lên, đánh gãy xương sườn của người ta, đến bản thân ông ấy cũng bị thương nặng, suýt nữa không qua khỏi.”



“Đây cũng là lý do tại sao mẹ điều con đến chỗ khác sau khi biết con ép Chu Hành trên sân thượng vì Tri Nghi, mẹ sợ con giống bố con, sợ con yêu điên cuồng đến mức không màng đến mạng sống.”



Trình Tố không nói lời nào, anh lật từng tấm ảnh Lương Mỹ Lam đưa, lần theo hồi ức của bà để đi qua những con đường mà bố mẹ từng đi.



“Sau đó bố con như biến thành người khác, liều mạng kiếm tiền để cho mẹ con cuộc sống tốt hơn, muốn chứng minh cho ông ngoại con thấy con gái ông không cưới lầm người. Song ông ấy không có bằng cấp, không làm công việc tử tế được nên chỉ có thể giúp người ta đòi nợ bằng khí thế giang hồ trong người, người khác không dám đi đòi thì ông ấy đòi, người khác không nhận thì ông ấy nhận. Trong vòng hai năm đã mua được nhà và xe, bố con cũng mỏi mệt lắm.”



“Vào ngày sinh nhật tuổi 24 của mẹ con, ông ấy gặp tai nạn trên đường đưa mẹ con trở về sau buổi tiệc sinh nhật, cả hai chết ngay tại chỗ, chỉ còn lại một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi là con sống sót, bọn họ đã dùng cơ thể mình để bảo vệ con.”



“Không ai biết vụ tai nạn xe kia là do người gây ra hay chỉ là việc ngoài ý muốn.”



“Đây là cuộc đời ngắn ngủi nhưng oanh liệu của bố mẹ con.”



Tấm ảnh cuối cùng mà Trình Tố nhìn thấy là ảnh chụp một nhà ba người, anh bé tý được bố mẹ ôm vào lòng, trông hồn nhiên và ngây thơ.



Anh đặt tấm ảnh xuống, đưa tay che mắt như thể kiềm chế điều gì.



Trái tim bị bóp nghẹt từng cơn, đau như bị cấu xé, không thở nổi.



“Nhà ngoại của con mau chóng chạy đến, khóc muốn ngất đi. Đó cũng là lúc mẹ biết gia đình của mẹ con là sự tồn tại xa vời với tụi mẹ thế nào.”



“A Tố.” Lương Mỹ Lam nhìn Trình Tố, đáy mắt lộ vẻ đau buồn: “Con vốn là con cưng của trời, không nên sống tại An Ninh, không nên bị mẹ quản lý, là mẹ ích kỷ, mẹ đón con ra khỏi trại trẻ vì muốn nuôi dưỡng con thật tốt. Nhưng con quá ưu tú, con thừa hưởng toàn bộ gen của nhà mẹ con, hào quang của con vốn không thể che giấu được. Mẹ sợ con bay xa quá, sợ con bị thuyết phục quay về nhà họ Lâm, vậy nên mẹ ích kỷ cắt đứt con đường của con, giữ con ở đây để ở bên bố mẹ con.”



Chẳng mấy chốc, ly rượu trước mặt đã cạn.



Bí mật mà Lương Mỹ Lam giấu trong lòng hơn hai mươi năm cũng được tiết lộ.



“A Tố, bố con trời sinh cứng cỏi, cả đời khao khát “niết bàn trùng sinh”, tiếc rằng ông ấy đã thua số mệnh, thua vì cái thời kỳ kia. Nhưng con thì khác, cuộc sống của con vừa bắt đầu, mẹ sẽ không giữ con lại, trở về đi, trở về thế giới con nên thuộc về đi.”



Trình Tố yên lặng một lúc lâu.



Anh vẫn luôn nghĩ rằng mình bị vứt bỏ, là đứa trẻ mồ côi không ai cần chứ chưa bao giờ nghĩ rằng bố mẹ mình còn có một quá khứ bi thảm như thế.



Trình Tố vẫn chưa thể chấp nhận lý do Lâm Quân Á xuất hiện.



“Nếu ban đầu đã không muốn nhận con thì tại sao bây giờ lại muốn con quay về?”



“Chuyện này thì mẹ cũng không rõ lắm.” Lương Mỹ Lam lắc đầu: “Lúc Lâm Quân Á đến tìm mẹ, mẹ cũng từng hỏi rồi, nhưng có thể con không biết, chuyện của nhà ngoại con vô cùng cơ mật, không ai có thể theo dõi cuộc sống của tầng lớp kia cả.”



“...”



Trình Tố cầm tấm ảnh một nhà ba người, cố gắng kiềm chế nỗi chua xót tròng lời nói một lúc mới bảo: “Con sẽ không quay về.”



Dường như Lương Mỹ Lam cũng đoán được anh sẽ chọn như vậy: “Vì cô bé Tri Nghi kia à?”



Trình Tố gật đầu mà không hề do dự: “Con sẽ không rời khỏi cô ấy.”



Tuy nhiên yên lặng một lát, Lương Mỹ Lam lại lắc đầu: “Có khi tách ra cũng là một chuyện không tồi, gặp nhau quá sớm chưa chắc đã có kết cục tốt đẹp.”



“Giống như bố mẹ con vậy.”



“...”



Đúng thế, có một số điểm trong tình yêu của Trình Tố và Lộ Tri Nghi đi theo “lối mòn” của bố mẹ anh, chỉ là con đường này của họ vừa mới bắt đầu, kết cục trong tương lai như thế nào thì không ai đoán trước được.



Lương Mỹ Lam thở phào một hơi dài như thế vừa bước ra khỏi giấc mộng nặng nề: “Con trưởng thành rồi, tự mình chọn đi. Nếu thật sự không muốn quay về thì mẹ sẽ đầu tư cho con một công việc kinh doanh hoặc đi học vài khóa, nhưng chỉ e là họ không dễ dàng cho qua như thế đâu.”



Nói rồi Lương Mỹ Lam rời khỏi phòng riêng.



Trình Tố ngồi lại một lúc lâu, nhìn những tấm ảnh cũ đã ố vàng, muôn vàn cảm xúc cuộn trào trong lòng khiến anh không thể bình tĩnh. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mình bị cảm giác bất an trôi nổi bủa vây, cuối cùng đúc kết lại anh mới phát hiện mình thấy lo lắng bởi câu “không có sự lựa chọn” của Lâm Quân Á.



Anh không biết là kiểu không có sự chọn lựa nào, nhưng vụ của Chu Hành và lời nói của Lương Mỹ Lam đã nói rõ cho anh biết rằng bối cảnh của nhà họ Lâm vô cùng khó lường.



Trình Tố sợ lời nói đó sẽ trở thành lời tiên đoán, cũng lo anh sẽ thực sự không có sự lựa chọn.



Song anh không quan tâm đến tiền tài, không màng đến quyền lực, dường như anh không có bất cứ điều gì có thể uy hiếp anh.



Ngoại trừ Lộ Tri Nghi.



Nghĩ đến đây, lòng Trình Tố bỗng quặn thắt, mà tiếng chuông điện thoại cũng vang lên ngay lúc đó.



Là cuộc gọi từ Lộ Tri Nghi.



Trình Tố hít thở sâu mấy lần, kiểm soát cảm xúc rồi mới bắt máy: “Alo?”



Giọng nói sung sướng của cô gái truyền đến: “Trình Tố, bố em tỉnh rồi!”



-



Lộ Hoằng tỉnh lúc 10 giờ tối, khi ấy chỉ có Lộ Tri Nghi và thư ký đứng canh bên ngoài, Giang Ánh Nguyệt đã về nhà trước rồi. Nghe tin này, Lộ Tri Nghi mừng phát khóc, bác sĩ thấy cô cũng đáng thương nên phá lệ cho cô vào thăm.



Tuy mới tỉnh lại, cơ thể còn suy yếu nhưng khi nhìn thấy Lộ Tri Nghi, hốc mắt Lộ Hoằng vẫn đỏ au, máy theo dõi cũng kêu bíp bíp báo động, bác sĩ đứng bên cạnh vội vàng nói: “Đừng kích động, kích động một cái là nhịp tim và huyết áp sẽ tăng vọt, thế thì tôi chỉ đành để con gái bác ra ngoài thôi.”



Lộ Tri Nghi nắm tay Lộ hoằng, luôn miệng an ủi ông: “Bố ơi, con ở đây mà. Không sao đây, mọi chuyện đều ổn rồi, bác sĩ bảo bố hồi phục tốt lắm. Đợi bố chuyển đến phòng bệnh thường thì con sẽ nấu đồ ăn ngon cho bố, bố cố lên nhé?”



Lộ Hoằng không thể nói được, chỉ có thể gật đầu nhè nhẹ.



Khi Lộ Tri Nghi ra khỏi phòng, Trình Tố đã chạy tới và đang đợi bên ngoài.



Lộ Tri Nghi lao ra ôm lấy anh để chia sẻ sự vui sướng và biết ơn với anh: “Bác sĩ bảo các chỉ số của bố em đều hồi phục rất tốt, chắc có thể được chuyển đến phòng bệnh thường để theo dõi sớm thôi.”



Trình Tố gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”



“Em muốn về nhà tắm rửa, ở bệnh viện một ngày một đêm, em thấy người em thối lắm rồi.”



Cuối cùng Lộ Tri Nghi cũng mỉm cười, Trình Tố nhẹ nhàng nắm tay cô: “Ừ.”



Có lẽ là Lộ Tri Nghi nhận ra cảm xúc khác thường của anh, cô nhíu mày: “Anh sao thế?”



Trình Tố không muốn làm Lộ Tri Nghi nghi ngờ nên vờ như không có chuyện gì, anh đáp: “Chắc do anh hơi mệt.”



Lộ Tri Nghi cũng tin tưởng, vuốt ngực an ủi anh: “Xin lỗi anh, do em hết. Bác sĩ nói tối nay không cần đến nữa, tụi mình về nhà nghỉ ngơi ha.”



Trình Tố gật đầu: “Ừm.”



Sau khi hai người về nhà, Lộ Tri Nghi đi tắm trước rồi thần bí đẩy Trình Tố vào tắm, còn nói: “Tắm lâu lâu chút nha anh!”



Trình Tố không biết cô có âm mưu chi, nhưng anh cũng không có tâm trạng để đoán, mọi sự bình tĩnh mà anh cố tỏ ra trước mặt Lộ Tri Nghi đều tan vỡ ngay khi cánh cửa đóng lại.



Hơi nước bao trùm cả phòng tắm, anh nhắm mắt đứng dưới làn nước, đầu óc ngập tràn hình ảnh về quá khứ của bố mẹ mình, từng tấm hình hiện ra vừa bi đát vừa lẫy lừng.



Hai mươi phút sau, Trình Tố bước ra khỏi phòng tắm.



Phòng khách đã tắt đèn, tối đen như mực.



Anh lấy khăn bông lau mái tóc ướt: “Tri Nghi?”



Không ai đáp lại.



Anh loáng thoáng thấy có ánh sáng mờ trong phòng ngủ, Trình Tố vứt khăn bông sang một bên, đẩy cửa ra, anh không khỏi ngẩn ngơ khi nhìn thấy khung cảnh trong phòng.



Căn phòng chỉ có một chiếc đèn bàn nho nhỏ là đang bật nên ánh sáng rất mờ ảo, có hai hộp nến thơm đang được thắp trên đầu giường, ánh nến bập bùng, tỏa ra hương thơm khiến người ta thư thái.



Lộ Tri Nghi mặc váy ngủ trắng muốt, vừa cười khì vừa kéo anh: “Anh mau vào đây, đây là sự bất ngờ mà em chuẩn bị cho anh trước khi ngủ đó!”



Trình Tố: “...”



“Em chuẩn bị vội vàng nên anh đừng chê đơn điệu quá nha…” Lộ Tri Nghi léo Trình Tố đến mép giường, cho anh ngồi xuống rồi bưng ly sữa nóng đến: “Anh mau uống cái này đi.”



Thấy Trình Tố không nhúc nhích, Lộ Tri Nghi dứt khoát đưa ly đến bên miệng anh luôn: “Ngoan nào, uống rồi mới ngủ ngon được, em biết dạo này anh mệt lắm.”



Dòng sữa ấm áp chảy vào miệng Trình Tố, cuối cùng anh mới hoàn hồn cầm lấy chiếc ly.



Lộ Tri Nghi quỳ sau lưng anh: “Bây giờ anh vừa uống sữa, vừa thử tay nghề của em nhé.”



Trình Tố chưa kịp hiểu mô tê gì thì Lộ Tri Nghi đã cuộn tay, đấm lưng cho anh, cô còn cất giọng êm ái:



“Em học theo video lúc anh tắm đó, nếu thấy chưa đã thì lần sau em học theo video khác, hôm nay cứ tạm vậy đi.”



Sức tay của Lộ Tri Nghi rất yếu, đấm vào vai anh cứ như mưa phùn trút xuống vậy.



Song sức lực yếu ớt ấy lại có thể âm thầm xoa dịu mọi vết thương của anh.



Đấm một hồi, không biết Lộ Tri Nghi nhìn thấy gì mà bỗng dừng lại.



Sau đó cô vươn tay cởi áo của Trình Tố.



Trình Tố cứng đờ, duỗi tay cản cô: “Tri Nghi…”



Lộ Tri Nghi thẳng tay cởi áo anh, sau đó cúi người nhìn lưng anh.



Lúc trước, khi mọi người đều đùa rằng vai của Trình Tố từng bị người ta chém vài nhát, Lộ Tri Nghi không có cảm giác gì mấy. Nhưng vừa nãy cô vô tình nhìn thấy vài vết sẹo, bây giờ cởi áo ra cô mới thấy toàn bộ vết sẹo kéo dài từ vai đến lưng, nó khiến cô sửng sốt.



Lộ Tri Nghi không dám nghĩ đến những cảnh tượng mà Trình Tố đã trải qua.



Ngón tay cô run rẩy, vuốt dọc theo vết sẹo: “Đau không anh?”



Trình Tố lắc đầu, khẽ đáp lại: “Chuyện đã qua lâu rồi.”



Lộ Tri Nghi không biết nói gì, giờ phút này cô vô cùng thương người đàn ông trước mặt, cô không tham dự vào chuỗi ngày cực khổ của anh, bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn như vậy, không làm gì được.



Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng ôm lấy Trình Tố từ phía sau: “Hứa với em đừng để bị thương như thế này nữa nha anh.”



Trình Tố xoay người nhìn cô.



Mắt Lộ Tri Nghi mờ đi, hốc mắt đỏ hoe: “Em sẽ đau lòng, nhưng em lại không làm gì được.”



Trình Tố nhìn vào mắt của cô gái thật lâu, không biết cảm xúc nào chiếm cứ cõi lòng anh, hoặc có thể là do anh phải tiếp nhận quá nhiều chuyện trong hôm nay. Mọi nỗi bất an, rối rắm của anh chỉ có thể được Lộ Tri Nghi chữa lành.



Trình Tố cúi đầu hôn Lộ Tri Nghi.



Anh từ từ thăm dò, tiến sâu hơn, ôm lấy mặt cô, đầu lưỡi liên tục trao đổi độ ấm cho nhau trong miệng.



Lộ Tri Nghi không từ chối, cô chỉ thấy cảm xúc của Trình Tố tối nay hơi lạ, cả cái hôn cũng không dịu dàng như trước mà là chiếm đoạt mãnh liệt, không lâu sau, cô bị đẩy xuống giường.



Trình Tố không mặc áo khiến cả người cô nóng ran, không dám mở mắt, chỉ có thể đón nhận anh một cách bị động.



Tim Lộ Tri Nghi đập rất nhanh, hộp nến hai bên đầu giường tỏa ra hương hoa quyến rũ, tự nhiên nhuốm màu lưu luyến vì cảnh tượng trước mặt.



Cái hôn của Trình Tố bắt đầu dời đi, đến phần cổ mà anh chưa bao giờ chạm tới, thậm chí tiếp tục đi xuống sâu hơn, đến khi dây áo ngủ bị mở toang ra hết, Lộ Tri Nghi nhận ra hơi nóng dừng ngay ngực mình, thân thể cô run rẩy, nắm chặt ga giường theo bản năng.



***
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom