• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot TƯỞNG THÀNH QUẢ PHỤ KHI CÒN TRẺ (1 Viewer)

  • Chương 86

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khinh Khinh bị chuông điện thoại dồn dập đánh thức, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh cô hé mắt, thò một tay từ trong chăn ra mò mẫn tủ đầu giường, cuối cùng cũng mò được điện thoại.



Là Lâm Trăn gọi điện tới.



Kỷ Khinh Khinh ngáp một cái, mơ mơ màng màng đặt điện thoại bên tai, lẩm bẩm alo một tiếng.



Bên đầu kia điện thoại Lâm Trăn biết cô còn chưa tỉnh nên nói ngắn gọn, hỏi cô đã xem xong kịch bản lần trước đưa cho cô chưa.



Kỷ Khinh Khinh xem xong kịch bản tình yêu đô thị rồi, kể về câu chuyện của hai chị em, nội dung khúc chiết lại cảm động, chuyện quan trọng nhất là không có các tình tiết cẩu huyết buồn nôn cũ rích, nếu là bình thường, Kỷ Khinh Khinh sẽ đồng ý ngay, có thể còn sẽ đi tìm đạo diễn để tranh thủ nhân vật này, nhưng bây giờ cô sắp kết hôn với Lục Lệ Hành, thời gian này chắc sẽ bận đến nỗi chân không chạm đất, thời gian trùng nhau, cô cũng chỉ có thể nhịn đau từ chối.



"Xin lỗi chị Lâm Trăn, kịch bản tốt lắm, nhưng thực sự không dành ra thời gian được."



Cô còn định sau hôn lễ sẽ đi tuần trăng mật với Lục Lệ Hành, chưa biết ngày về, chắc chắn đoàn phim sẽ không thể nào điều tiết theo được.



Kỷ Khinh Khinh chối từ bằng mọi cách, Lâm Trăn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cúp máy.



Cúp điện thoại, Kỷ Khinh Khinh giật mình ngẩn ra ba giây nhìn cái gối trống không bên cạnh, trong đầu nhớ ra tối qua cô quyết định thẳng thắn bí mật với Lục Lệ Hành, vừa giật mình một cái, cơn buồn ngủ lập tức bay sạch, lập tức tỉnh hẳn.



Rời giường, tìm khắp phòng làm việc và phòng ăn, cuối cùng tìm thấy Lục Lệ Hành mồ hôi đầm đìa trong phòng gym.



Kỷ Khinh Khinh biết chuyện ngày nào Lục Lệ Hành cũng sẽ vào phòng gym rèn luyện một tiếng, nhưng mức độ luyện tập hôm nay của Lục Lệ Hành hơi ngoài dự liệu của Kỷ Khinh Khinh, sao lại giống như không muốn sống nữa, luyện tập đến chết mới thôi?



Lục Lệ Hành nhìn thấy Kỷ Khinh Khinh đứng ngoài nên mới phải dừng lại, thở hồng hộc cầm khăn lau mồ hôi trên trán, lại ngửa đầu uống một hớp nước lớn, lúc này mới quay đầu lại hỏi cô: "Làm sao vậy? Có việc à?"



Kỷ Khinh Khinh mở miệng, lời chuẩn bị từ sáng sắp nói ra lại bị cô nuốt ngược lại.



Thật sự không nói nên lời!



"Không có việc gì, dì Bùi bảo em tới gọi anh xuống ăn sáng."



Lục Lệ Hành gật đầu, miệng nói xuống ngay nhưng chân vẫn đứng trên máy chạy bộ.



Kỷ Khinh Khinh nhẹ giọng ồ một tiếng rồi xoay người xuống lầu.



Trên máy chạy bộ, tốc độ càng ngày càng nhanh, giọt mồ hôi to đùng chảy từ trên trán xuống, tích tích từng tiếng một rơi xuống máy chạy bộ đang hoạt động, rất nhanh đã biến mất.



Cạch -



Máy chạy bộ tắt rồi.



Lục Lệ Hành thở hồng hộc đứng trên máy chạy bộ, khom người chống hai tay lên bàn điều khiển để nghỉ ngơi, có mồ hôi chảy từ mí mắt xuống khiến anh theo bản năng chớp mắt, sau khi bình tĩnh lại thì mồ hôi chảy ra như mưa, ướt đẫm toàn thân.



Một đêm không ngủ, trong đầu vẫn nghĩ xem hôm nay nên nói gì, sau khi nói xong vẻ mặt và thái độ của Kỷ Khinh Khinh sẽ thế nào, và những cách xử lý khac nhau khi đối mặt với những thái độ khác nhau của Kỷ Khinh Khinh.



Anh không muốn lừa cô, càng không muốn làm tổn thương cô.



Nhưng không muốn làm tổn thương cô, nhất định phải lừa cô.



Từ trước đến nay Lục Lệ Hành luôn tự xưng là làm việc quyết đoán, nhưng khi đối mặt với chuyện này, anh đã suy tính suốt cả một tối nhưng vẫn không thể nào quyết đoán.



Anh vẫn có thể lừa cô, sau này Kỷ Khinh Khinh cũng sẽ không biết anh đã từng lừa dối cô, chỉ cần anh không nói, chỉ cần anh giữ miệng kín bưng, Kỷ Khinh Khinh sẽ không biết gì cả, mãi mãi không biết.



...



Hôm nay tinh thần ông cụ Lục vô cùng tốt, sau khi ăn sáng xong, nghe nhạc xong, hào hứng gọi Lục Lệ Hành vào phòng làm việc chơi cờ.



Từ nhỏ Lục Lệ Hành đã biết chơi cờ vây là do ông nội dạy anh, giúp thư thái cũng giúp luyện được tính kiên nhẫn.



Bình thường ông Lục cũng sẽ chém giết một ván với Lục Lệ Hành, nhưng kết cục luôn luôn là Lục Lệ Hành thua nửa nước, ông Lục biết, là trò giỏi hơn thầy, Lục Lệ Hành nhường mình, nếu không thì lấy đâu ra may mắn như vậy, lần nào cũng chỉ thắng nửa nước.



Nhưng hôm nay hơi lạ, với ánh mắt chuyện nghiệp của ông Lục, ít nhất anh đi nhầm ba nước rồi, nên mới thua cả bàn như này.



Lục Lệ Hành nhìn ván cờ thua trước mắt, cười đầy khó khăn nói: "Ông nội, ông thắng rồi."



Nói rồi thu dọn bàn cờ.



Ông Lục ngăn anh lại, hỏi: "Hôm nay có chuyện gì xảy ra à?"



"Không có gì."



"Không có việc gì mà lại thua liền ba ván?"



Lục Lệ Hành vẫn giữ im lặng.



"Ở đây không có người ngoài, rốt cuộc là chuyện gì, không ngại thì nói với ông nội, ông nội là người từng trải, có thể cho cháu vài lời khuyên."



Lục Lệ Hành động tay dọn cờ, cho cờ đen cờ trắng vào hộp cờ.



"Ông nội, ông đã lừa bà nội bao giờ chưa?"



"Lừa?"



Lục Lệ Hành gật đầu: "Ví dụ như có chuyện gạt bà, lừa dối bà."



Ông Lục lắc đầu bật cười: "Tất nhiên là có, cũng là chuyện tiếc nuối nhất đời ông."



" Chuyện tiếc nuối nhất?"



"Trước kia ông luôn nói với cháu, ông và bà nội được bố mẹ hai bên giới thiệu, trước khi kết hôn, chưa từng gặp đối phương một lần, thật ra cũng không phải vậy, bà nội chái bị ông lừa được" Ông cụ thở dài: "Bà nội cháu là con gái của một gia đình giàu có, sau đó gia đình sa sút, ông đến cầu hôn, nói với bố bà ấy rằng ông bằng lòng giải quyết chuyện khó khăn của nhà họ, nhưng phải để con gái họ lấy ông."



"Ông vẫn rất hối hận, rất muốn nói cho bà ấy biết, ông thích bà ấy từ rất lâu rất lâu rồi, nhưng ông không nói, lúc mới lấy ông, bà không dám nói chuyện với ông, cho nên ba ngày đầu ông bà chẳng hề nói với nhau một câu, càng về sau ngày nào bà ấy cũng nơm nớp lo sợ, luôn sợ là ông không thích bà ấy, còn muốn moi được hình mẫu con gái ông thích từ miệng ông, phải cho tìm vợ bé cho ông." Ông Lục bất đắc dĩ bật cười, rồi nụ cười lại dần dần tiêu tan, trầm giọng nói: "Không cầu hôn bà ấy, không nói với bà ấy rằng ông yêu bà ấy từ cái nhìn đầu tiên là chuyện hối hận nhất đời ông."



Lục Lệ Hành chỉ biết bà nội qua lời của ông nội, chưa thấy bà bao giờ nên anh cũng không rõ "Nếu ông yêu bà từ cái nhìn đầu tiên thì vì sao trước đây không nói cho bà biết?"



"Bởi vì tự tôn." Ông Lục cười nói: "Có lẽ cháu không thể nào hiểu được, nhưng bây giờ ông hận thấu lòng tự tôn lúc đó của ông, không làm được gì, mình là một người đàn ông đội trời đạp đất nhưng lại cứ phải giữ sự tự tôn trước mặt người phụ nữ của mình. Lệ Hành, nếu cháu thật lòng yêu một người thì đừng cố gắng gạt cô ấy bất cứ chuyện gì, nếu không có lẽ sẽ trở thành chuyện tiếc nuối nhất cuộc đời."



"Giữa lừa dối và làm tổn thương cô ấy ông sẽ chọn cái nào?"



Giọng ông Lục bình tĩnh có lực: "Cháu phải rõ một việc, lừa dối cô ấy chính là làm tổn thương cô ấy!"



Con ngươi Lục Lệ Hành hơi co lại, đặt nốt quân cờ trắng vào hộp, thấp giọng nói: "Ông nội, cháu biết phải làm sao rồi."



Nói xong đứng dậy, rời khỏi phòng sách.



Tiếng đóng cửa vang lên, ông Lục lấy một quân cờ đen đặt lên bàn cờ.



Những sóng gió trong cuộc đời, nên trải qua ông đã trải qua, không nên trải qua ông cũng đã trải qua, ngoài chuyện đó ra thì ông không còn gì tiếc nuối.



Nếu như có thể trở lại quá khứ, nhất định ông sẽ nói cho bà ấy biết từ lần đầu gặp nhau, chứ không phải giả vờ thờ ơ khiến bà ấy nơm nớp lo sợ.



Ông Lục lấy ra khỏi ngăn kéo một cái hộp gỗ đựng khăn tay, con ngươi đục ngầu nhìn vào hư vô, khẽ cười nói: "Bà biết không, từ lần đầu thấy bà, tôi đã thích bà mất rồi, vô cùng thích bà."



Ngoài cửa sổ có gió thổi vào, thổi vào chiếc khăn tay trên tay ông.



...



Trong phòng khách, Kỷ Khinh Khinh đang xem áo cưới với dì Bùi.



Theo dì Bùi nói, những thứ này đều do ông Lục dặn dò, nếu không hài lòng, có thể tìm nhà thiết kế khác thiết kế.



Giá của một chiếc váy cưới chỉ mặc một lần vượt ra khỏi tưởng tượng của Kỷ Khinh Khinh, với giá này, những kiểu dáng mà cô xem, cảm thấy là bộ nào cũng đẹp, chọn đến mức hoa mắt.



"Cái này không tồi, cái này cũng đẹp, dì Bùi dì nhìn đi! Cái này! Cái này quá đẹp!"



Lục Lệ Hành đứng từ xa nhìn chằm chằm cô cười một lúc, thấp thỏm bất an.



"Cậu chủ, mau tới chọn váy cưới giúp mợ chủ đi."



Lục Lệ Hành hơi ngây người, nhấc chân đi tới gần hai người, nói với Kỷ Khinh Khinh: "Anh có chuyện muốn nói với em."



Tỏ vẻ muốn nói chuyện riêng.



Dì Bùi hiểu ý cười nói: "Trời ơi không được rồi! Dì nhớ ra chưa tưới xong hoa trong vườn, cậu mợ chủ, hai người nói chuyện đi, dì đi tưới hoa đã."



Nói xong dùng ánh mắt hiền hậu của người lớn nhìn hai người, cười ha hả đứng dậy đi mất.



Lục Lệ Hành thở dài: "Đi theo anh."



Hai người đi vào phòng làm việc vì nơi này rất riêng tư.



Vừa đóng cửa, trong lòng Kỷ Khinh Khinh thấy lo sợ bất an, luôn cảm thấy hôm nay Lục Lệ Hành không bình thường.



"Anh muốn nói gì với em?"



Lục Lệ Hành nặng nề nhìn cô, nói: "Vừa rồi anh và ông nội nói chuyện với nhau, anh nghĩ có một số việc anh không thể gạt em. Bốn tháng trước, anh xảy ra tai nạn xe, nằm trên giường bệnh mấy tháng, tính mạng bị đe dọa, là ông nội tìm được em, bảo em lấy anh, xung hỉ cho anh, cũng chính từ lúc đó, bệnh của anh bắt đầu chuyển biến tốt đẹp."



Kỷ Khinh Khinh hơi căng thẳng: "Chuyện... chuyện em muốn nói, cũng là chuyện ba, bốn tháng trước, lúc đó không phải em vướng phải kiện tụng với Thẩm Vi Vi sao, phải bồi thường rất nhiều tiền, em lại không đủ, nhưng khi đó đúng lúc em sắp chết, sau đó..."



Trong lúc bất chợt cô có hơi không nói được, càng nghĩ càng thấy mình sẽ bị nghĩ là mắc bệnh tâm thần, lâm trận bỏ chạy, ấp úng nói: "Hay là anh nói trước đi!"



Lục Lệ Hành gật đầu, hít sâu: "Được, anh nói tiếp, chuyện này có thể sẽ phá vỡ nhận thức bao năm của em, nhưng xin em hãy tin anh, tất cả những gì anh nói đều là thật."



Vẻ mặt Lục Lệ Hành nghiêm túc khiến Kỷ Khinh Khinh không tự chủ được nghiêm túc theo, nghiêm túc lắng nghe anh nói tiếp.



"Lúc đó em xuất hiện trước giường bệnh anh, trong đầu anh xuất hiện một hệ thống tên là tiểu A, nó nói, chỉ cần có bất cứ tiếp xúc cơ thể nào với em anh mới có thể sống sót, anh tưởng tinh thần có vấn đề, nhưng sau đó hệ thống ban bố nhiệm vụ nói cho anh biết, không phải."



"Tiểu A? Sau đó thì sao?"



"Nó sẽ thông báo với anh nhiệm vụ cần làm với em để anh có thể sống sót, ví dụ như, gọi em là vợ, để em gọi anh là chồng, những thứ này có thể làm tăng thời gian giá trị sinh mạng cho anh."



Kỷ Khinh Khinh ngây người.



Không phải Tiểu A nói với cô lúc cô vừa đến thế giới này rằng Lục Lệ Hành sắp chết, gả cho Lục Lệ Hành có thể có được di sản lớn của Lục Lệ Hành sao?



Cô vì muốn thành công kết hôn với Lục Lệ Hành, hoàn thành nhiệm vụ của tiểu A xong nên mất tích luôn sau một lần xuất hiện.



Thì ra không phải mất tích, hơn nữa lại di chuyển sang người Lục Lệ Hành.



Cô đột nhiên đã hiểu.



Hiểu tất cả.



Cô đã nói mà, trong tiểu thuyết, rõ ràng Lục Lệ Hành đã chết sau tai nạn xe cộ, sao cô lại sống lại, hóa ra là mình cứu anh, thay đổi quỹ đạo của tiểu thuyết.



Nói như vậy, những hành động khác thường trước đây của Lục Lệ Hành đều là vì hệ thống ép?



"Ha ha..." Cô cười cười, cười xong lại cảm thấy nụ cười này không thích hợp, ngượng ngùng ngậm miệng, cảm khái nói: "Em đã nói mà, anh luôn vô duyên vô cớ bắt em gọi anh là chồng, em còn tưởng đây là sở thích nhỏ của anh, hóa ra bởi vì... chuyện này, nếu anh nói chuyện này từ lâu, chắc chắn ngày nào em cũng gọi anh thật nhiều lần, sẽ không có vấn đề gì."



Liên tưởng tới ba tháng ở chung với Lục Lệ Hành, nụ cười của Kỷ Khinh Khinh dần dần biến mất, cúi đầu, ở góc độ Lục Lệ Hành không thấy được cười khổ thấp giọng hỏi: "Em có thể hỏi anh mấy vấn đề không?"



"Có thể."



"Trước đây anh theo em đến thành phố điện ảnh quay phim là nhiệm vụ của hệ thống?"



Lục Lệ Hành gật đầu: "Đúng."



Vẻ mặt Kỷ Khinh Khinh như bừng tỉnh đại ngộ, cúi đầu quá cười một tiếng, lại hỏi: "Tham gia chương trình cũng là nhiệm vụ của hệ thống?"



"Không phải."



Kỷ Khinh Khinh chợt ngẩng đầu nhìn anh: "Không phải?"



"Buổi tối cùng em cùng giường chung gối không cần giá trị sinh mạng, mà lúc ấy giá trị sinh mạng anh không đủ."



Khóe miệng Kỷ Khinh Khinh từ từ thẳng tắp, mất đi ý cưới, sau đó hé miệng cười khẽ, ngẩng đầu suy nghĩ một chút, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn ở ngón giữa, cô cẩn thận từng li từng tí, ôm trong lòng một tia hy vọng cuối cùng, hỏi: "Màn cầu hôn trong chương trình... cũng là nhiệm vụ của hệ thống sao?"



"Đúng."



Kỷ Khinh Khinh kinh ngạc nhìn anh, thất thần một lúc sau đó mới hoàn hồn, cười như không với Lục Lệ Hành, vẻ mặt thản nhiên, giọng nói bình thường, nhìn không ra chút không thích hợp.



"Thì ra là vậy, anh nên nói sớm! Anh thẳng thắn điều này sớm với em, em nhất định sẽ dốc hết sức phối hợp với anh, em cũng không phải loại phụ nữ ác độc, em chắc chắn sẽ không làm chuyện thấy chết mà không cứu, anh còn cố ý theo em đến thành phố điện ảnh, theo em tham gia chương trình, nhiều ngày như vậy, làm lỡ bao nhiêu thời gian của anh, còn cả chiếc nhẫn này nữa." Kỷ Khinh Khinh luống cuống tay chân tháo chiếc nhẫn ngọc bích xuống, tay có hơi run rẩy, ánh mắt có hơi mờ mịt, nhưng cô hít sâu nhịn xuống: "Chiếc nhẫn đắt như vậy, không cần thiết, thật không cần thiết! Lúc đó anh nên dùng một chiếc nắp lon nước làm nhẫn, em vẫn sẽ đồng ý..."



Kỷ Khinh Khinh dừng lại, cười cười xấu hổ với anh.



Xấu hổ, quá lúng túng.



Loại cảm giác này giống như bản thân đang diễn phim, mà người khác đang xem trò cười của mình.



Cũng đúng, cô đã nói mà kiểu người như Lục Lệ Hành sao có thể yêu mình ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ?



Cái gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên, chẳng qua chỉ là tự mình đa tình.



"Ý của em là nếu anh nói chuyện này sớm hơn, em nhất định sẽ đồng ý lời cầu hôn của, giúp anh hoàn thành nhiệm vụ." Kỷ Khinh Khinh cực kỳ chân thành nhìn anh, lại lặp lại nói: "Thật đấy! Sau này nếu tiểu A lại đưa ra nhiệm vụ gì, anh cứ nói với em, mặc kệ em ở đâu, em cũng sẽ dốc hết sức phối hợp với anh."



Cô cầm chiếc nhẫn ngọc bích, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra đưa tới trước mặt Lục Lệ Hành: "Chiếc nhẫn đắt như vậy, em không thể nhận, sau này nếu anh gặp được cô gái mình thích thật lòng, cô ấy sẽ đau lòng."



Lục Lệ Hành nhìn chiếc nhẫn ngọc bích, không nhận: "Anh tặng cho em thì sẽ là của em."



"Làm sao em có thể nhận chiếc nhẫn đắt như vậy được? Không thể nhận không thể nhận... Thật sự không thể nhận!"



Nhìn vẻ mặt thất thố của Kỷ Khinh Khinh, đột nhiên anh hối hận vì để cô biết sự thật.



Nếu Kỷ Khinh Khinh không biết, có thể vẫn luôn vui vẻ, anh cũng sẽ dùng quãng đời còn lại bù đắp ba tháng bị lừa dối tất cả mọi chuyện của cô.



"Thật ra..."



"Anh nói xong nhưng em chưa nói!" Kỷ Khinh Khinh chợt cắt lời Lục Lệ Hành nói: "Em cho anh biết, thật ra em không phải Kỷ Khinh Khinh, có lẽ anh sẽ cảm thấy em nói linh tinh, nhưng lời nói em nói là thật, em tới từ một cái thế giới khác, hình như xuyên qua? Ngày đầu tiên tới nơi này, thì có một hệ thống nói với em, nó nói anh rất có tiền, hơn nữa sắp chết, chỉ cần em gả cho anh, em có thể có được di sản của anh, lúc đó không phải em cần kiện tụng với Thẩm Vi Vi sao? Cùng đường, cũng chỉ đành đồng ý yêu cầu gả cho anh của ông, trùng hợp là, hệ thống của em cùng tên với hệ thống của anh, đều là tiểu A."



Nói đến đây, Kỷ Khinh Khinh căm giận bất bình, thề son sắt: "Quá xấu xa! Kéo dài tính mạng thì kéo dài tính mạng, lại còn gây khó dễ anh, bắt anh làm nhiều chuyện như vậy, anh yên tâm, sau này nếu nó uy hiếp anh, anh nói cho em biết, em giúp anh!"



"Anh xem, nếu chúng ta đã thẳng thắn với nhau rồi, vậy hôm nay trước hết cứ vậy đi, còn... còn chuyện chị Lâm Trăn hy vọng em tham gia bộ phim có hai nữ chính, em đồng ý rồi" Nói xong cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, cằm run run, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Em hẹn chị Lâm Trăn một giờ chiều đến đoàn phim, có lẽ, có lẽ vài ngày tới không thể về được."



Nói đến đây, Kỷ Khinh Khinh lại nhớ ra chuyện hệ thống, vội vàng nói: "Nhưng anh yên tâm, có nhiệm vụ cứ trực tiếp gọi cho em, em chạy tới ngay lập tức!"



Ánh mắt Lục Lệ Hành vẫn nhìn cô, không thể nhận ra tâm trạng.



Tối qua anh nghĩ cử chỉ của Kỷ Khinh Khinh sẽ là hoặc thất vọng hoặc tan vỡ cũng hoặc một cái tát sau đó nghênh ngang rời đi, nhưng bất kể là kết quả nào, anh cũng có thể đối mặt và gánh chịu, nhưng Kỷ Khinh Khinh lại cười như không có chuyện gì xảy ra, dùng giọng điệu không quan tâm thoải mái nói với anh, là điều anh không thể nào chấp nhận nhất.



Anh có thể cảm nhận được cô cẩn thận từng li từng tí và ra vẻ để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân.



Lục Lệ Hành không thể nhịn được nữa, nắm tay Kỷ Khinh Khinh, ép cô vào tường, nhìn từ trên cao xuống, nhìn hàng mày run run và hàng mi rũ xuống của Kỷ Khinh Khinh.



"Anh thừa nhận, lần đầu gặp em, anh không có bất cứ thiện cảm nào với em, anh cũng thừa nhận, đến thành phố điện ảnh là do hệ thống ép, tham gia chương trình cũng là nhiệm vụ của hệ thống, cầu hôn càng là yêu cầu của hệ thống, nhưng không chỉ là nhiệm vụ của hệ thống! Mặc kệ lúc trước anh ra sao, bây giờ anh thích em."



Kỷ Khinh Khinh nhíu mày, tránh ra tiếp xúc ánh mắt với Lục Lệ Hành: "Nếu không... anh suy nghĩ kỹ đi đã? Thật ra nghiêm túc nghĩ lại, em và anh mới bên nhau ba tháng, ba tháng ngắn ngủn, em cảm thấy có lẽ với em chỉ là thói quen thôi, không phải thích đâu?"



"Anh chắc chắn, anh thích em, bây giờ anh thích em!"



Nghe được giọng nói có lực của Lục Lệ Hành, trong lòng Kỷ Khinh Khinh có hơi khổ sở, có hơi cay đắng, lại chỉ không có tâm trạng vui vẻ.



Cô biết mình không nên giận, mục đích cô tiếp cận Lục Lệ Hành ngay từ đầu cũng không thuần khiết, làm sao cô có thể yêu cầu Lục Lệ Hành ngay từ đầu đã bỏ ra tình cảm thật lòng?



Bây giờ có thể tự nói với mình sự thật, không phải rất tốt rồi sao?



Mày còn muốn gì nữa?



Cô gồng người kiềm chế cảm giác cay cay nơi đầu mũi, cắn môi, cười một cái, không cho mình nhìn chật vật như vậy, nói: "Anh có thể cho em chút thời gian không? Bây giờ thật sự em rất vội..."



Vừa dứt lời, chuông điện thoại vang lên.



Kỷ Khinh Khinh như chộp được cọng rơm rạ cứu mạng nghe máy, đồng ý hai câu xong sau đó nói với Lục Lệ Hành: "Em sắp muộn rồi, phải lập tức đến đoàn phim, chuyện này chờ em về nói sau, được không?"



Lục Lệ Hành nhìn cô, nhưng không muốn trả lời.



Anh biết đây là lý do của Kỷ Khinh Khinh, nhưng trừ nói “bbây giờ anh thích em” ra, anh cũng nói không nên lời những lời khác.



Thấy thái độ từ chối của Lục Lệ Hành, Kỷ Khinh Khinh thở dài, vòng xuống cánh tay anh.



Cô ổn định giọng nói, không để giọng mình có vẻ nghẹn lại: "Nếu anh có chuyện gì, gọi điện cho em, em sẽ lập tức tới ngay."



Nói xong, không dám ở đây giây phút nào nữa, không cầm theo gì cả, chỉ lấy điện thoại, mở cửa phòng làm việc nhanh chóng chạy mất.



Gặp ông cụ Lục dưới lầu, Kỷ Khinh Khinh sửng sốt, nghiêng người cúi đầu, che giấu tâm trạng của mình, nói mình phải đến trường quay, hình như ông Lục có nhận ra gì đó nhưng ông không nói gì, chỉ bảo tài xế chuẩn bị xe đưa cô đi.



Kỷ Khinh Khinh cười nói cảm ơn, lên xe.



"Mợ chủ, chúng ta đi đâu?"



Rất lâu không nghe được câu trả lời, tài xế nhìn qua kính chiếu hậu.



Hai mắt Kỷ Khinh Khinh đỏ bừng, toàn thân run rẩy, nước mắt rơi như mưa, vì kìm chế tiếng khóc của mình mà cắn chặt bàn tay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom