Người nọ dừng ở trước mặt hai người bọn ta một lúc lâu, ta quỳ đến phát bực, thoáng chạm vào đầu gối xoa xoa.
Hắn lúc này mới mở miệng, giọng lãnh đạm, trầm thấp tao nhã. Dễ nghe giống như tiếng khèn cha ta thường thổi vào ngày giỗ của mẹ.
"Xin đứng lên."
Thân thể ta còn chưa khỏe, quỳ quá lâu nên lúc đứng lên bị choáng một lúc. Ta cuống quít kéo lấy tay áo của đồng liêu Hồ Mặc bên cạnh mới đứng vững.
"Tiểu tướng quân chú ý giữ gìn sức khỏe." Hắn để lại một câu như vậy rồi quay đầu ngựa thúc ngựa rời đi, tà áo tung bay phấp phới.
Ta nhìn theo bóng hắn, quay đầu nghiêm túc nói với Hồ Mặc
: "Thất vương gia thật —— thật đẹp trai."
Hồ Mặc bị sặc:
"Ta tưởng năm đó ngươi cướp hắn về phủ đã biết thế rồi."
Ta lúc này mới khôi phục tinh thần, liền nhớ ra sau khi ta về Trường An cha ta từng nhắc tới cái tên Hoa Nam Bình này. Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ,
"Thì ra là hắn."
"Nhân vật như vậy mà cũng có thể quên, tiểu tướng quân trí nhớ tốt." Hồ Mặc và ta cùng lưu luyến nhìn cái bóng của người nọ.
"Bệnh lâu năm chưa lành, bệnh lâu năm chưa lành." Ta nói đùa.
Hồ Mặc cũng là người nhanh mồm nhanh miệng:
"Ủa chớ không phải tiểu tướng quân bị bệnh ở đầu sao?"
Ta mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
Hắn run lên, vội vàng nói sang chuyện khác:
"Hoa Nam Bình sắc đẹp khuynh thành, Giang Hành Tri tài năng tuyệt thế, không phải nói bừa, không phải nói bừa."
Ta vuốt tay áo không hề phản ứng lại hắn, ta đương nhiên biết những lời này, hơn nữa cũng biết phía sau còn hai câu.
Hoa Nam Bình sắc đẹp khuynh thành, Giang Hành Tri tài năng tuyệt thế.
Thương thay cho khuynh thành với tuyệt thế, cùng gặp phải đá cứng đúng là hiếm thấy.
Cha ta gọi ta là Như Ngọc, Như Ngọc Như Ngọc cũng ngọc, cho nên đá cứng kia đương nhiên là chỉ ta. Ta cùng với Giang Hành Tri, người ngoài nhìn vào đều xem ta là bạo điễn, còn Giang Hành Tri là thiên vật. Đến bây giờ, cho dù là thầy mù kể chuyện cửa Đông hay mấy bà mấy cô thích buôn chuyện, đều thổn thức không thôi.
(*Bạo điễn thiên vật: tàn hại hết của trời)
Thật ra, ta vẫn cho phép Hành Tri tìm một cô nương ngực nở mông to, tốt nhất là có thể đọc hai câu thơ, để tránh chậm trễ hắn nữa. Cho nên, ta quả thật bị oan quá mà.
Chỉ có điều, nói đến những oan uổng mà ta phải gánh, không thể ít hơn hai.
???
Dọc đường ta không về thẳng nhà, mà tìm được Triệu Thanh Y đang ở cửa cung chờ ta, rồi cùng hắn cưỡi ngựa đến Thái Y viện.
Ta trực tiếp ném dây cương cho Triệu Thanh Y, không đợi thị vệ canh cửa tiếp đón đã trực tiếp đi vào. Trong viện phơi đủ loại dược liệu, ta cao giọng gọi:
"Cố Phán Hề ngươi ra đây cho ông, nếu hôm nay ngươi không thay cmn đổi đơn thuốc cho ông, ông đây sẽ dỡ luôn phòng thuốc của ngươi!"
Chung quanh không có động tĩnh gì, đến đứa học việc thường ngày vẫn cầm thuốc lăng xăng chạy khắp nơi cũng không có. Ta lúc này mới cảm thấy không thích hợp, liền đi hướng sườn viện.
Vừa tới trước cổng vòm, ta liền trợn tròn mắt.
Học đồ cùng đám thái y đều đang quỳ, trên mặt đất là đủ loại dược liệu. Xem ra là đang phơi nắng trong sọt, kết quả bị người ta đánh đổ.
Chính giữa sân có một người đang đứng, tóc đen buông xuống sát gò má, có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng trắng nõn và lông mi rủ xuống của hắn, môi mỏng khẽ nhếch, chỉ cần một bên mặt đã đặc biệt xinh đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
Ta tuyệt đối không ngờ lại gặp lần thứ hai, liền quỳ xuống hành lễ:
"Bái kiến, thất vương gia."
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, làn sương lượn lờ trong đôi mắt màu hổ phách dường như đã phai nhạt một ít,
"Tiểu tướng quân miễn lễ." Hắn quay đầu nói với đám thái y xung quanh,
"Các ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa." Ngữ khí lạnh như băng.
Đám người lập tức run lên bần bật.
Hắn xoay người rời đi, đám người thấy bóng hắn biến mất, mới lần lượt than thở đứng dậy.
Cố Phán Hề liếc mắt nhìn ta, thật cẩn thận kiểm tra thuốc trên đất, nói:
"Xem ra hình như không cần tiểu tướng quân đích thân dỡ phòng thuốc của ta."
Ta nhìn sắc mặt trắng bệch của Cố Phán Hề, biết hắn đang vô cùng đau buồn. Ta lập tức tính cách chuồn đi, sợ hắn biến ta thành mục tiêu để trút giận. Cố Phán Hề người này không thể làm tổn hại đến chút dược liệu bảo bối của hắn, ta bình thường hay đe dọa sẽ dỡ phòng thuốc của hắn cũng là chỉ dám nói không dám làm.
"Ta đùa thôi, chỉ đùa thôi." Ta thật cẩn thận giúp hắn thuận lông.
Hắn không cảm kích, hừ lạnh một tiếng không thèm để ý tới ta. Lúc ta đang định xoay người chạy, thì hắn hỏi ta:
"Tiểu tướng quân có biết thất vương gia tới đây là vì chuyện gì không?"
"Đương nhiên không biết." Ta bất đắc dĩ dừng bước trả lời hắn.
Hắn nhìn kỹ mặt ta, hừ lạnh một tiếng:
"Thương thay cho khuynh thành với tuyệt thế, cùng gặp phải đá cứng đúng là hiếm thấy."
"Ngươi... Ngươi có ý gì?" Ta không hiểu ý của hắn cho lắm, mỗi lần hắn bực mình lại lôi thơ ra đọc,
"Ông đây rất hài lòng vì trâu nhai mẫu đơn, không phục ngươi cắn ta đi!"
"Phán Hề đương nhiên không dám cắn tiểu tướng quân." Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta,
"Đơn thuốc hôm nay của tiểu tướng quân lát nữa ta sẽ bảo dược đồng đưa đến quý phủ, tiểu tướng quân mời về cho."
Tiểu dược đồng nhìn ta với ánh mắt thương hại ngày hôm qua nghe vậy ánh mắt nhìn ta lại càng thêm thương hại. Tựa như ngay sau đó sẽ cầm ba nén nhang hướng lại đây lạy ba lạy.
Vào giờ cơm tối hôm nay, Triệu Thanh Y cầm một chén thuốc so với ngày hôm qua còn đắng hơn mười lần đi tới, cha ta ngửi mùi cảm giác chua trong dạ dày, liền trực tiếp đuổi ta đi khi ta còn chưa kịp ăn miếng cơm.
Ta vừa ngồi xổm ở cửa uống thuốc vừa rủa tên tiểu nhân Cố Phán Hề, lúc này trong lòng mới hơi chút sảng khoái.
???
Ta ngồi trên ghế ở thư phòng vừa xem quân báo biên ải vừa rót nước trà vào bụng. Bụng ta bị rót nhiều nước trà đến nỗi chỉ cần lắc lư là có thể nghe thấy tiếng nước.
Cửa thư phòng bị đẩy ra, ta nâng tấm bản đồ lên vừa vặn để lộ vẻ mặt tri thức của ta.
Giang Hành Tri đứng ở cửa mỉm cười nhìn ta, hắn mặc áo bào trắng, mái tóc đen được búi phía sau, trông vẻ rất ở nhà chơi rông, thanh tú lịch sự tao nhã, nụ cười dịu dàng giống mưa bụi vùng Giang Nam.
Hắn nhíu mày nhìn ta:
"Phu nhân sao thế, nhìn đến ngây cả người?"
Ta xấu hổ:
"Chưa từng nghĩ công tử ăn mặc như vậy lại nhìn... Hiền lành như thế."
Lời nói vừa ra khỏi miệng ta liền hối hận, khuôn mặt của hắn mơ hồ lại muốn nhuộm đen, ta giải thích:
"Ngươi cũng biết ta ít đọc sách, nói chuyện có chỗ nào không đúng mong công tử lượng thứ."
Hắn lúc này mới bỏ qua cho ta, mở hộp thức ăn trong tay, lấy mấy món trong hộp đặt lên bàn,
"Nếm thử xem có hợp khẩu vị không!"
Ta lập tức cảm động không thôi.
Cha ta trị gia như trị quân, phòng bếp đúng giờ tắt lửa, ta đã bỏ giờ cơm thì đừng hòng mong tìm được nửa cái bánh bao nóng. Muốn ăn khuya hay gì gì đó, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Ta lấy đôi đũa Giang Hành Tri đưa qua, ăn ngấu nghiến như hổi đói.
Sau khi ăn xong ta thỏa mãn làm ổ trên ghế, hắn lấy ra một cái khăn lau vết mực dính trên mặt cho ta, ta cầm lấy tấm bản đồ bên cạnh cẩn thận nghiên cứu.
Hắn đột nhiên hỏi
: "Hôm qua phu nhân bất an vu thất, có thể giải thích cho Hành Tri được không?"
Hôm qua ta cảm thấy cái câu bất an vu thất mà Triệu Thanh Y dùng không được thích hợp, cho nên hôm nay lúc rời Thái Y viện ta thuận tiện đến chỗ Trần lão quân sư kia khiêm tốn thỉnh giáo. Kết quả mà ta hỏi được khiến ta phun một miệng nước trà lên mặt Trần lão quân sư, ta nghiến răng nghiến lợi khai ra đầu sỏ gây chuyện là tên Triệu Thanh Y kia, có lẽ ngày mai hắn sẽ bị Trần lão quân sư bắt đến Dục Ấu đường (cô nhi viện) chép sách.
"Lời của tên Triệu Thanh Y kia tuyệt đối không thể tin." Ta kéo ống tay áo của hắn còn nghiêm túc giải thích.
"Ta tuyệt đối không có hồng hạnh xuất tường càng không thể cho ngươi mang nón xanh —— "
Giải thích được một nửa ta lại cảm thấy không được thích hợp, chúng ta vốn dĩ chỉ là vợ chồng giả, tại sao hắn lại tức giận vì việc này. Bởi thế ta thử hỏi:
"Công tử... Chẳng lẽ công tử thích ta?"
Vốn đã chuẩn bị là sẽ bị ăn chửi, ai dự đoán được hắn chỉ vuốt nếp nhăn trên tay áo, hỏi lại ta:
"Thì tính sao?"
"Tuyệt đối không được." Ta nói,
"Lúc bé cha ta đã dặn, tuyệt đối không thể nợ tình. Tình cảm, cái thứ này lãi suất kép tăng còn nhanh hơn quả cầu tuyết lăn, sợ lúc hoàn lại sẽ tựa như chiến trường thập diện mai phục, đến hài cốt cũng không sót lại."
Hắn cụp mắt khe khẽ thở dài, tiếp tục lau vết mực trên mặt cho ta. Ta có thể cảm giác được lúc hắn nói chuyện hơi thở đều phả trên mặt ta, nhất thời đầu óc ngẩn ngơ.
Hắn nói:
"Không sợ, chúng ta nợ tình thì đền thịt."
Hắn cúi người xuống hôn lên khóe miệng ta, thấy ta không phản ứng rõ ràng liền ngậm luôn môi ta cẩn thận nhấm nháp. Ta phản ứng lại liền cuống quít lui sâu vào ghế, ta lui một chút hắn liền rướn người về phía trước. Ta rốt cuộc không đường lui, hắn nâng cằm ta lên, vô cùng dịu dàng lưu luyến mà cọ sát môi ta.
Ta khó khăn hít lấy hít để không khí dưới nụ hôn kéo dài của hắn, dùng sức đẩy hắn ra. Hắn thản nhiên nhìn ta, ánh mắt phức tạp đến nổi không phải loại người thô thiển như ta có thể hiểu. Trầm mặc một lúc, hắn lại muốn hôn ta, ta co rụt lại, vội vàng nói:
"Ta... Ta... Ta đang mót." Sau đó chui ra từ dưới cánh tay hắn. Hắn không có ý ngăn cản ta, ta thuận lợi chạy khỏi thư phòng nhanh như tia chớp.
Trước khi hắn đến ta đã uống một bụng nước trà, nó đang lắc lư trong bụng, động một chút là có thể nghe thấy tiếng vọng, cho nên... Không phải ta lấy lý do mắc tiểu mà trốn đâu.
Bình luận facebook