Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Chuyển ngữ: Mic
Thanh thanh tử khâm (Trung)
[5]
Một tiểu thái giám dẫn Cố Thanh dọc theo bức tường cung thành cao sừng sững đi thẳng về phía trước, sau mấy khúc ngoặt liên tiếp thì dừng lại trước một thiên điện.
“Văn công tử, đây chính là nơi đường huynh người cư ngụ.”
Cố Thanh chắp tay với hắn, “Đa tạ công công.”
“Văn công tử không cần khách khí, đây là việc nô tài nên làm.”
Hiện giờ hoàng đế vô cùng coi trọng Văn Tử Khâm này nha, hắn đương nhiên không dám chậm trễ, lại một phen khách khách khí khí rồi mới chậm rãi rời đi.
Cố Thanh tần ngần đứng tại chỗ một lúc, cất bước đến gần.
Vừa định đưa tay đẩy cửa điện thì đột nhiên có người từ bên trong kéo cửa, lôi nàng vào, sau đó rầm một tiếng đóng sập cửa lại, động tác dứt khoát liền mạch.
“Đồ chết tiệt! Ngươi………”
Cố Thanh vừa định lớn tiếng mắng, nhưng thấy người trước mặt đưa ngón cái che miệng, làm động tác đừng lên tiếng với nàng.
Hai người ở cự ly gần, chăm chú quan sát mới phát hiện đối phương thay đổi ít nhiều. Văn Tuyển gầy hơn, nhưng thần thái trái lại vẫn tốt như trước, mắt như sao, khóe mắt hơi xếch, bộ dáng cười cười nhìn nàng vẫn khiến người ta muốn đập như trước kia.
Vẻ ngoài Cố Thanh không có gì thay đổi, chỉ là vì cải trang nam tử, cố ý chỉnh sửa dung mạo, thực sự có đôi chút anh khí.
Qua một lúc lâu, Văn Tuyển mới hạ thấp giọng nói: “Muội vào cung làm gì?”
Bởi vì một tay chống lên ván cửa, một tay ôm eo nàng, khoảng cách giữa hai người rất gần, lúc nói chuyện cơ hồ có thể cảm giác được hơi thở của hắn tựa như lông vũ phớt qua thái dương.
Mặt Cố Thanh hơi đỏ, một lúc lâu mới ngột ngạt thốt ra một câu: “Ngươi có thể tới, ta vì sao lại không thể?”
“Huầy, ta thấy muội chính là nhìn trúng ta ấy nhỉ? Bằng không hà cớ gì phải một đường đuổi theo ta tới tận trong cung?”
“Ngươi……….Đồ chết bầm! Ai nhìn trúng ngươi chứ?”
“Được đó, chính là đồ chết bầm nhìn trúng ta, thế nào?”
“………………”
Cố Thanh rất rõ, so về cãi nhau, nàng đấu không lại Văn Tuyển, kết quả cuối cùng không ngoài hai điều: một là nàng đứt hơi khản tiếng mà chết, hai là nàng nghẹn khuất buồn bực mà chết.
Nhưng cho dù là vậy, nàng vẫn nhịn không được phản muốn phản bác lại hắn, đã lâu như vậy không gặp, hắn còn trêu chọc nàng như thế? Nào có dáng vẻ của một vị sư huynh cơ chứ?!
Ai biết vừa định mở miệng thì đã nghe thấy Văn Tuyển thay đổi cách nói, trong nháy mắt trở nên nghiêm túc: “Sư muội, ta nói thật, muội lập tức xuất cung đi!”
[6]
Chiến tranh liên miên, không lâu nữa sẽ lan tới kinh thành, Văn Tuyển bảo Cố Thanh rời đi, thực ra là vì nghĩ cho nàng.
Thế nhưng sự việc cũng không dễ dàng như vậy, hoàng đế tính khí thất thường kia hiển nhiên sẽ không dễ dàng để nàng đi. Hắn giống như con mèo vờn chuột, không chịu đơn giản nuốt nàng vào bụng, trái lại nhìn nàng ở dưới tay mình phấn đấu giãy giụa, hơn nữa thỉnh thoảng còn cổ vũ khích lệ.
Có một lần hắn thậm chí nói với Cố Thanh: “Tử Khâm, nếu ngươi đã có tài, chi bằng tham gia khoa cử, chỉ cần đỗ Trạng nguyên, Trẫm sẽ để ngươi làm Tể tướng, thế nào?”
Khoảng thời gian qua ở chung với hắn, Cố Thanh đối với tên hoàng đế mắc bệnh thần kinh này đã bó tay toàn tập. Quốc nạn ập xuống, thế nhưng hắn còn có tâm trạng trêu chọc nàng!!!
Nàng đối với chức tể tướng không chút hứng thú, chỉ hào hứng mỗi việc đưa Văn Tuyển xuất cung, liền lấy lòng cười nói: “Bệ hạ hậu ái, thảo dân cảm tạ vô cùng, nhưng thảo dân chỉ mong được cùng đường huynh trở về quê hương thôn dã, chúng thảo dân thô lậu, thực không hợp ở lâu trong cung, càng khó đảm đương trọng trách.”
Hoàng đế khà khà cười lạnh: “Hoàng cung của Trẫm há lại là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
Hắn bước tới trước mặt Cố Thanh, giữ chặt cằm nàng, trong mắt tràn đầy âm u: “Tử Khâm à Tử Khâm, xem ngươi muốn ở trước mặt Trẫm vờ vịt đến khi nào?”
Cố Thanh cả kinh, thì ra hắn nói muốn nàng làm tể tướng, nhưng thực ra đã nảy sinh hoài nghi với nàng. Nàng nhíu mày, đã nỗ lực cải trang dung mạo và giọng nói cho càng giống nam tử, vì sao hắn vẫn khăng khăng nàng là nữ nhi?
Hắn liệu có cần tự tin đến như vậy không?!
Suy nghĩ Cố Thanh thay đổi, thức thời thuận theo lời hắn: “Nếu bệ hạ đã nói vậy, thảo dân xin khấu tạ hoàng ân, nhưng mong bệ hạ nói được làm được, nếu như thảo dân đỗ Trạng nguyên, phải để thảo dân làm Tể tướng.”
Hoàng đế mỉm cười đầy thích thú, “Được, nhất định.”
Cười cười cười! Cười cái đầu ngươi! Cố Thanh siết nắm đấm trong lòng thầm nhủ, đợi đến khi làm Tể tướng rồi thì có thể xuất cung, có cơ hội sẽ đưa Văn Tuyển rời khỏi cung luôn! Đến lúc đó đồ biến thái nhà ngươi ở đây mà cười cho đã! Đồ chết tiệt!
[7]
Khánh Hi năm thứ mười chín, Văn Tử Khâm đứng đầu tân khoa, hoàng đế kim bảng đề danh, sắc phong Trạng nguyên.
Cùng năm đó, trực tiếp sắc phong chức Tể tướng.
Văn Tuyển sau khi biết được thì suốt nửa ngày không nói câu nào, một lúc lâu sau, chỉ thở dài một tiếng.
Hoàng đế mặc dù dường như xem trọng nàng, nhưng hắn đích thực hỉ nộ vô thường, cộng thêm triều cục hỗn loạn, những quan viên khác há có thể dễ dãi với nàng?
Trong cung long trọng tổ chức Quỳnh Lâm yến, Văn Tử Khâm từ một thường dân áo vải trực tiếp thăng cấp đứng đầu bách quan, chỉ trong một đêm tên tuổi vang dội khắp thiên hạ.
Đêm đó Văn Tuyển bất ngờ ôm đàn xuất hiện, một thân y phục trắng như tuyết, đôi mắt sáng rực khoan thai nhàn tản, tóc đen tùy ý buộc thả sau lưng, vén áo rũ mắt, gảy một khúc “Tử Khâm” cho Cố Thanh.
“Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Tòng ngã bất vãng, tử trữ bất tự âm?
Thanh thanh tử bộ, du du ngã tư. Tòng ngã bất vãng, tử trữ bất lai?
Khiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề…….”
Giai điệu quen thuộc một lần nữa lại vang lên, Cố Thanh cầm chung rượu chợt hoảng hốt.
Chăm chú quan sát dáng người đang lặng lẽ gảy đàn, nàng chợt nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây, tháng ngày cùng hắn ở trong núi, ba đứa trẻ cùng nhau đùa nghịch vui vẻ, hắn đối với sư tỷ chung quy vẫn luôn khách khách khí khí, duy chỉ đối với nàng thì vênh mặt hất hàm sai bảo, châm chọc khiêu khích.
Sau đó có một lần nàng nhịn không được tủi thân khóc ầm lên, hắn mới bất đắc dĩ dỗ dành nàng: “Đồ ngốc, nhị sư muội là nữ nhi của sư phụ, chúng ta cảm tạ ân dưỡng dục của sư phụ, đương nhiên phải đối với nàng ấy tốt hơn, muội và ta giống nhau, đôi bên thoải mái một chút thì có can hệ gì chứ?”
Nàng và hắn giống nhau……..
Cố Thanh nhướn đôi mắt đã ngà ngà say cẩn thận tỉ mỉ quan sát hắn, đột nhiên hiểu rõ.
Hắn nói không sai, nàng thích hắn, nếu không nàng cứ xoắn xuýt xoay quanh hắn làm gì chứ?
Nàng thực sự là thích hắn rồi!
Ừm, tên chết tiệt này quá xấu xa, không thể thả ra ngoài, nàng gắng gượng chịu đựng, vì nữ tử khắp thiên hạ mà thu phục hắn vậy.
Cố Thanh cầm chung rượu nhìn Văn Tuyển, cười vô cùng hiên ngang lẫm liệt, cảm thấy bản thân thật sự vĩ đại khiến người ta phải ngưỡng mộ mà……..
Ánh mắt của nàng quá mức chuyên chú, đến mức bị một đôi mắt âm trầm thu hết toàn bộ vào đáy mắt cũng không chút cảm giác………
[8]
Tể tướng không dễ làm, huống hồ gì Cố Thanh còn không có hứng thú làm Tể tướng. Có điều cho dù là vậy, công trạng của nàng cũng đủ khiến chúng triều thần nhìn với cặp mắt khác xưa.
Văn Tuyển cho nàng một chủ ý, bảo nàng chủ động xin tu sửa gia phả hoàng tộc, vừa tránh được mũi nhọn, vừa không cần lúc nào cũng bị mấy ý tưởng đột ngột của hoàng đế xoay mòng mòng.
Cố Thanh kể từ lúc đó bắt đầu làm bạn với cán bút, cũng là lúc này, nàng bắt đầu ghi chép một vài thứ.
Trên thực tế đây là thói quen vốn có từ trước, nhưng những ghi chép trước đây đều để lại trên núi, hiện giờ khó khăn lắm mới có được thời gian nhàn rỗi, đương nhiên phải đem kinh nghiệm bản thân tâm đắc trước nay đều chép lại.
Hạ lão phu tử trước giờ đều dạy dỗ họ như vậy.
Thực ra Cố Thanh mỗi lần đều muốn xem thử Văn Tuyển đã ghi chép những gì, tiếc là hắn giấu kỹ như bảo bối vậy đó.
Đang độ nắng gắt cuối thu, tiết trời oi bức khiến người khó chịu.
Lúc Văn Tuyển tới tìm nàng, vừa hay nàng vừa viết xong một đoạn, mới đóng sách lại thì đã đối diện với đôi mắt đen bóng ánh lên tia giảo hoạt của hắn.
“Nè, viết gì vậy?”
“Nói với ngươi làm gì?”
“Ui dào, sư huynh xem thử cũng không được sao?”
“Không được!”
“Thế đường huynh xem thử thì sao?”
“Ngươi mà là đường huynh cái gì?”
“Cũng đúng nhỉ, thế xem ta là gì của muội đây?”
Cố Thanh sửng sốt, đối diện với gương mặt nén cười của hắn.
“Đồ chết tiệt! Ngươi lại chọc ta!” Cố Thanh nổi cáu, đập bàn đứng dậy, nhe răng trợn mắt với hắn một phe, sau đó hung tợn nói: “Ngươi mặc kệ ngươi là thế nào của ta, ngươi chính là người của ta!”
Điều này đổi lại khiến Văn Tuyển ngây ngốc.
Cố Thanh híp đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo âm u: “Thế nào? Không muốn?”
“Phụt…………….Ha ha ha……….” Văn Tuyển sảng khoái cười lớn: “Muội thật sự một chút cũng rụt rè cũng không có nha.”
“Sư phụ người có dạy bao giờ đâu!”
Văn Tuyển gật đầu, “Nói cũng phải.” Hắn thu lại ý cười, thở dài một hơi, xoay người hướng bên ngoài bước đi, “Nếu không phải ta và muội đang ở nơi hỗn loạn dơ bẩn này thì mọi thứ tốt quá rồi, đáng tiếc……….”
Đáng tiếc? Cố Thanh mím môi, một lúc sau lại bùng phát lửa giận: “Đồ chết tiệt! Nếu ngươi dám cự tuyệt thử xem?!”
[9]
Từ khi Cố Thanh rời nơi này, Văn Tuyển trở lại trong cung, dự định tiếp tục làm phụ tá ăn không ngồi rồi của hắn, thế nhưng lần này quay lại, chính là một lần tai họa.
Ngày hôm sau Cố Thanh loạng choạng vào cung, hoàng đế ở trong Ngự thư phòng, tựa như lần đầu vào cung, nàng quỳ bên ngoài cửa, nhưng cũng không nghe thấy tiếng đàn của người kia nữa.
Giọng nói lạnh lẽo nghiêm trang một lần nữa từ trong âm thanh vui đùa ầm ĩ truyền ra, khiến người buồn nôn: “Tử Khâm, quay về đi, Trẫm sẽ hảo hảo yêu thương đường huynh của ngươi, ngươi an tâm.”
Cố Thanh siết chặt nắm đấm, cắn môi run rẩy.
Sao có thể làm vậy? Sao có thể đem Văn Tuyển trở thành nam sủng của hắn?
Cửa điện lại bị đẩy ra, giày rồng tinh xảo dừng trước mắt nàng: “Tử Khâm, Trẫm từng nói, xem ngươi giả vờ tới khi nào. Suýt nữa thì bị ngươi lừa rồi, sư huynh sư muội, nói đường huynh đường đệ gì chứ?”
Đôi mắt Cố Thanh trợn to, ngẩng phắt đầu nhìn hắn. Thì ra hắn sớm đã an bày tai mắt bên cạnh nàng.
“Bệ hạ……..” Âm thanh Cố Thanh khô khốc: “Xin bệ hạ cho biết, vì sao lại trêu đùa vi thần như vậy?”
“Trêu đùa?” Hoàng đế bật cười, áp đến gần nàng, “Trẫm chỉ là không thích bị lừa thôi, Tử Khâm, ngươi nên biết, Trẫm đối với ngươi đã có kiên nhẫn lắm rồi.”
Trong lòng Cố Thanh căng thẳng, sắc mặt khẽ tái.
“Trẫm có thể mạnh mẽ ép nàng vào hậu cung, nhưng Trẫm không muốn làm vậy, Trẫm cho nàng cơ hội, nàng tự mình lựa chọn, thế nào?”
Đồ chết tiệt! Biến thái!
Cố Thanh đã không biết nên làm thế nào để hình dung người trước mặt, hắn thực sự có bệnh, hơn nữa bệnh còn ăn sâu vào xương tủy.
“Xin bệ hạ cho vi thần suy nghĩ, cũng mong bệ hạ trong khoảng thời gian này đối xử tốt với Văn Tuyển.”
“Ha ha, đây là đương nhiên.” Hoàng đế đưa tay đỡ nàng dậy, cười vô cùng đắc ý, sát đến bên tai nàng thấp giọng: “Chỉ cần nàng đồng ý, Trẫm ngay cả vị trí hoàng hậu cũng có thể cho nàng.”
Cố Thanh vội vàng cự tuyệt: “Bệ hạ không được, hoàng hậu thục đức, vi thần không xứng…..”
“Haizz~” Hoàng đế ngắt lời nàng, “Nữ tử hiền lương thục đức Trẫm nhìn chán rồi, Trẫm chính là thích nàng khác với bọn họ.”
Đồ điên! Cố Thanh siết chặt nắm đấm, tên này quả nhiên là đồ thần kinh!
Thanh thanh tử khâm (Trung)
[5]
Một tiểu thái giám dẫn Cố Thanh dọc theo bức tường cung thành cao sừng sững đi thẳng về phía trước, sau mấy khúc ngoặt liên tiếp thì dừng lại trước một thiên điện.
“Văn công tử, đây chính là nơi đường huynh người cư ngụ.”
Cố Thanh chắp tay với hắn, “Đa tạ công công.”
“Văn công tử không cần khách khí, đây là việc nô tài nên làm.”
Hiện giờ hoàng đế vô cùng coi trọng Văn Tử Khâm này nha, hắn đương nhiên không dám chậm trễ, lại một phen khách khách khí khí rồi mới chậm rãi rời đi.
Cố Thanh tần ngần đứng tại chỗ một lúc, cất bước đến gần.
Vừa định đưa tay đẩy cửa điện thì đột nhiên có người từ bên trong kéo cửa, lôi nàng vào, sau đó rầm một tiếng đóng sập cửa lại, động tác dứt khoát liền mạch.
“Đồ chết tiệt! Ngươi………”
Cố Thanh vừa định lớn tiếng mắng, nhưng thấy người trước mặt đưa ngón cái che miệng, làm động tác đừng lên tiếng với nàng.
Hai người ở cự ly gần, chăm chú quan sát mới phát hiện đối phương thay đổi ít nhiều. Văn Tuyển gầy hơn, nhưng thần thái trái lại vẫn tốt như trước, mắt như sao, khóe mắt hơi xếch, bộ dáng cười cười nhìn nàng vẫn khiến người ta muốn đập như trước kia.
Vẻ ngoài Cố Thanh không có gì thay đổi, chỉ là vì cải trang nam tử, cố ý chỉnh sửa dung mạo, thực sự có đôi chút anh khí.
Qua một lúc lâu, Văn Tuyển mới hạ thấp giọng nói: “Muội vào cung làm gì?”
Bởi vì một tay chống lên ván cửa, một tay ôm eo nàng, khoảng cách giữa hai người rất gần, lúc nói chuyện cơ hồ có thể cảm giác được hơi thở của hắn tựa như lông vũ phớt qua thái dương.
Mặt Cố Thanh hơi đỏ, một lúc lâu mới ngột ngạt thốt ra một câu: “Ngươi có thể tới, ta vì sao lại không thể?”
“Huầy, ta thấy muội chính là nhìn trúng ta ấy nhỉ? Bằng không hà cớ gì phải một đường đuổi theo ta tới tận trong cung?”
“Ngươi……….Đồ chết bầm! Ai nhìn trúng ngươi chứ?”
“Được đó, chính là đồ chết bầm nhìn trúng ta, thế nào?”
“………………”
Cố Thanh rất rõ, so về cãi nhau, nàng đấu không lại Văn Tuyển, kết quả cuối cùng không ngoài hai điều: một là nàng đứt hơi khản tiếng mà chết, hai là nàng nghẹn khuất buồn bực mà chết.
Nhưng cho dù là vậy, nàng vẫn nhịn không được phản muốn phản bác lại hắn, đã lâu như vậy không gặp, hắn còn trêu chọc nàng như thế? Nào có dáng vẻ của một vị sư huynh cơ chứ?!
Ai biết vừa định mở miệng thì đã nghe thấy Văn Tuyển thay đổi cách nói, trong nháy mắt trở nên nghiêm túc: “Sư muội, ta nói thật, muội lập tức xuất cung đi!”
[6]
Chiến tranh liên miên, không lâu nữa sẽ lan tới kinh thành, Văn Tuyển bảo Cố Thanh rời đi, thực ra là vì nghĩ cho nàng.
Thế nhưng sự việc cũng không dễ dàng như vậy, hoàng đế tính khí thất thường kia hiển nhiên sẽ không dễ dàng để nàng đi. Hắn giống như con mèo vờn chuột, không chịu đơn giản nuốt nàng vào bụng, trái lại nhìn nàng ở dưới tay mình phấn đấu giãy giụa, hơn nữa thỉnh thoảng còn cổ vũ khích lệ.
Có một lần hắn thậm chí nói với Cố Thanh: “Tử Khâm, nếu ngươi đã có tài, chi bằng tham gia khoa cử, chỉ cần đỗ Trạng nguyên, Trẫm sẽ để ngươi làm Tể tướng, thế nào?”
Khoảng thời gian qua ở chung với hắn, Cố Thanh đối với tên hoàng đế mắc bệnh thần kinh này đã bó tay toàn tập. Quốc nạn ập xuống, thế nhưng hắn còn có tâm trạng trêu chọc nàng!!!
Nàng đối với chức tể tướng không chút hứng thú, chỉ hào hứng mỗi việc đưa Văn Tuyển xuất cung, liền lấy lòng cười nói: “Bệ hạ hậu ái, thảo dân cảm tạ vô cùng, nhưng thảo dân chỉ mong được cùng đường huynh trở về quê hương thôn dã, chúng thảo dân thô lậu, thực không hợp ở lâu trong cung, càng khó đảm đương trọng trách.”
Hoàng đế khà khà cười lạnh: “Hoàng cung của Trẫm há lại là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
Hắn bước tới trước mặt Cố Thanh, giữ chặt cằm nàng, trong mắt tràn đầy âm u: “Tử Khâm à Tử Khâm, xem ngươi muốn ở trước mặt Trẫm vờ vịt đến khi nào?”
Cố Thanh cả kinh, thì ra hắn nói muốn nàng làm tể tướng, nhưng thực ra đã nảy sinh hoài nghi với nàng. Nàng nhíu mày, đã nỗ lực cải trang dung mạo và giọng nói cho càng giống nam tử, vì sao hắn vẫn khăng khăng nàng là nữ nhi?
Hắn liệu có cần tự tin đến như vậy không?!
Suy nghĩ Cố Thanh thay đổi, thức thời thuận theo lời hắn: “Nếu bệ hạ đã nói vậy, thảo dân xin khấu tạ hoàng ân, nhưng mong bệ hạ nói được làm được, nếu như thảo dân đỗ Trạng nguyên, phải để thảo dân làm Tể tướng.”
Hoàng đế mỉm cười đầy thích thú, “Được, nhất định.”
Cười cười cười! Cười cái đầu ngươi! Cố Thanh siết nắm đấm trong lòng thầm nhủ, đợi đến khi làm Tể tướng rồi thì có thể xuất cung, có cơ hội sẽ đưa Văn Tuyển rời khỏi cung luôn! Đến lúc đó đồ biến thái nhà ngươi ở đây mà cười cho đã! Đồ chết tiệt!
[7]
Khánh Hi năm thứ mười chín, Văn Tử Khâm đứng đầu tân khoa, hoàng đế kim bảng đề danh, sắc phong Trạng nguyên.
Cùng năm đó, trực tiếp sắc phong chức Tể tướng.
Văn Tuyển sau khi biết được thì suốt nửa ngày không nói câu nào, một lúc lâu sau, chỉ thở dài một tiếng.
Hoàng đế mặc dù dường như xem trọng nàng, nhưng hắn đích thực hỉ nộ vô thường, cộng thêm triều cục hỗn loạn, những quan viên khác há có thể dễ dãi với nàng?
Trong cung long trọng tổ chức Quỳnh Lâm yến, Văn Tử Khâm từ một thường dân áo vải trực tiếp thăng cấp đứng đầu bách quan, chỉ trong một đêm tên tuổi vang dội khắp thiên hạ.
Đêm đó Văn Tuyển bất ngờ ôm đàn xuất hiện, một thân y phục trắng như tuyết, đôi mắt sáng rực khoan thai nhàn tản, tóc đen tùy ý buộc thả sau lưng, vén áo rũ mắt, gảy một khúc “Tử Khâm” cho Cố Thanh.
“Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Tòng ngã bất vãng, tử trữ bất tự âm?
Thanh thanh tử bộ, du du ngã tư. Tòng ngã bất vãng, tử trữ bất lai?
Khiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề…….”
Giai điệu quen thuộc một lần nữa lại vang lên, Cố Thanh cầm chung rượu chợt hoảng hốt.
Chăm chú quan sát dáng người đang lặng lẽ gảy đàn, nàng chợt nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây, tháng ngày cùng hắn ở trong núi, ba đứa trẻ cùng nhau đùa nghịch vui vẻ, hắn đối với sư tỷ chung quy vẫn luôn khách khách khí khí, duy chỉ đối với nàng thì vênh mặt hất hàm sai bảo, châm chọc khiêu khích.
Sau đó có một lần nàng nhịn không được tủi thân khóc ầm lên, hắn mới bất đắc dĩ dỗ dành nàng: “Đồ ngốc, nhị sư muội là nữ nhi của sư phụ, chúng ta cảm tạ ân dưỡng dục của sư phụ, đương nhiên phải đối với nàng ấy tốt hơn, muội và ta giống nhau, đôi bên thoải mái một chút thì có can hệ gì chứ?”
Nàng và hắn giống nhau……..
Cố Thanh nhướn đôi mắt đã ngà ngà say cẩn thận tỉ mỉ quan sát hắn, đột nhiên hiểu rõ.
Hắn nói không sai, nàng thích hắn, nếu không nàng cứ xoắn xuýt xoay quanh hắn làm gì chứ?
Nàng thực sự là thích hắn rồi!
Ừm, tên chết tiệt này quá xấu xa, không thể thả ra ngoài, nàng gắng gượng chịu đựng, vì nữ tử khắp thiên hạ mà thu phục hắn vậy.
Cố Thanh cầm chung rượu nhìn Văn Tuyển, cười vô cùng hiên ngang lẫm liệt, cảm thấy bản thân thật sự vĩ đại khiến người ta phải ngưỡng mộ mà……..
Ánh mắt của nàng quá mức chuyên chú, đến mức bị một đôi mắt âm trầm thu hết toàn bộ vào đáy mắt cũng không chút cảm giác………
[8]
Tể tướng không dễ làm, huống hồ gì Cố Thanh còn không có hứng thú làm Tể tướng. Có điều cho dù là vậy, công trạng của nàng cũng đủ khiến chúng triều thần nhìn với cặp mắt khác xưa.
Văn Tuyển cho nàng một chủ ý, bảo nàng chủ động xin tu sửa gia phả hoàng tộc, vừa tránh được mũi nhọn, vừa không cần lúc nào cũng bị mấy ý tưởng đột ngột của hoàng đế xoay mòng mòng.
Cố Thanh kể từ lúc đó bắt đầu làm bạn với cán bút, cũng là lúc này, nàng bắt đầu ghi chép một vài thứ.
Trên thực tế đây là thói quen vốn có từ trước, nhưng những ghi chép trước đây đều để lại trên núi, hiện giờ khó khăn lắm mới có được thời gian nhàn rỗi, đương nhiên phải đem kinh nghiệm bản thân tâm đắc trước nay đều chép lại.
Hạ lão phu tử trước giờ đều dạy dỗ họ như vậy.
Thực ra Cố Thanh mỗi lần đều muốn xem thử Văn Tuyển đã ghi chép những gì, tiếc là hắn giấu kỹ như bảo bối vậy đó.
Đang độ nắng gắt cuối thu, tiết trời oi bức khiến người khó chịu.
Lúc Văn Tuyển tới tìm nàng, vừa hay nàng vừa viết xong một đoạn, mới đóng sách lại thì đã đối diện với đôi mắt đen bóng ánh lên tia giảo hoạt của hắn.
“Nè, viết gì vậy?”
“Nói với ngươi làm gì?”
“Ui dào, sư huynh xem thử cũng không được sao?”
“Không được!”
“Thế đường huynh xem thử thì sao?”
“Ngươi mà là đường huynh cái gì?”
“Cũng đúng nhỉ, thế xem ta là gì của muội đây?”
Cố Thanh sửng sốt, đối diện với gương mặt nén cười của hắn.
“Đồ chết tiệt! Ngươi lại chọc ta!” Cố Thanh nổi cáu, đập bàn đứng dậy, nhe răng trợn mắt với hắn một phe, sau đó hung tợn nói: “Ngươi mặc kệ ngươi là thế nào của ta, ngươi chính là người của ta!”
Điều này đổi lại khiến Văn Tuyển ngây ngốc.
Cố Thanh híp đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo âm u: “Thế nào? Không muốn?”
“Phụt…………….Ha ha ha……….” Văn Tuyển sảng khoái cười lớn: “Muội thật sự một chút cũng rụt rè cũng không có nha.”
“Sư phụ người có dạy bao giờ đâu!”
Văn Tuyển gật đầu, “Nói cũng phải.” Hắn thu lại ý cười, thở dài một hơi, xoay người hướng bên ngoài bước đi, “Nếu không phải ta và muội đang ở nơi hỗn loạn dơ bẩn này thì mọi thứ tốt quá rồi, đáng tiếc……….”
Đáng tiếc? Cố Thanh mím môi, một lúc sau lại bùng phát lửa giận: “Đồ chết tiệt! Nếu ngươi dám cự tuyệt thử xem?!”
[9]
Từ khi Cố Thanh rời nơi này, Văn Tuyển trở lại trong cung, dự định tiếp tục làm phụ tá ăn không ngồi rồi của hắn, thế nhưng lần này quay lại, chính là một lần tai họa.
Ngày hôm sau Cố Thanh loạng choạng vào cung, hoàng đế ở trong Ngự thư phòng, tựa như lần đầu vào cung, nàng quỳ bên ngoài cửa, nhưng cũng không nghe thấy tiếng đàn của người kia nữa.
Giọng nói lạnh lẽo nghiêm trang một lần nữa từ trong âm thanh vui đùa ầm ĩ truyền ra, khiến người buồn nôn: “Tử Khâm, quay về đi, Trẫm sẽ hảo hảo yêu thương đường huynh của ngươi, ngươi an tâm.”
Cố Thanh siết chặt nắm đấm, cắn môi run rẩy.
Sao có thể làm vậy? Sao có thể đem Văn Tuyển trở thành nam sủng của hắn?
Cửa điện lại bị đẩy ra, giày rồng tinh xảo dừng trước mắt nàng: “Tử Khâm, Trẫm từng nói, xem ngươi giả vờ tới khi nào. Suýt nữa thì bị ngươi lừa rồi, sư huynh sư muội, nói đường huynh đường đệ gì chứ?”
Đôi mắt Cố Thanh trợn to, ngẩng phắt đầu nhìn hắn. Thì ra hắn sớm đã an bày tai mắt bên cạnh nàng.
“Bệ hạ……..” Âm thanh Cố Thanh khô khốc: “Xin bệ hạ cho biết, vì sao lại trêu đùa vi thần như vậy?”
“Trêu đùa?” Hoàng đế bật cười, áp đến gần nàng, “Trẫm chỉ là không thích bị lừa thôi, Tử Khâm, ngươi nên biết, Trẫm đối với ngươi đã có kiên nhẫn lắm rồi.”
Trong lòng Cố Thanh căng thẳng, sắc mặt khẽ tái.
“Trẫm có thể mạnh mẽ ép nàng vào hậu cung, nhưng Trẫm không muốn làm vậy, Trẫm cho nàng cơ hội, nàng tự mình lựa chọn, thế nào?”
Đồ chết tiệt! Biến thái!
Cố Thanh đã không biết nên làm thế nào để hình dung người trước mặt, hắn thực sự có bệnh, hơn nữa bệnh còn ăn sâu vào xương tủy.
“Xin bệ hạ cho vi thần suy nghĩ, cũng mong bệ hạ trong khoảng thời gian này đối xử tốt với Văn Tuyển.”
“Ha ha, đây là đương nhiên.” Hoàng đế đưa tay đỡ nàng dậy, cười vô cùng đắc ý, sát đến bên tai nàng thấp giọng: “Chỉ cần nàng đồng ý, Trẫm ngay cả vị trí hoàng hậu cũng có thể cho nàng.”
Cố Thanh vội vàng cự tuyệt: “Bệ hạ không được, hoàng hậu thục đức, vi thần không xứng…..”
“Haizz~” Hoàng đế ngắt lời nàng, “Nữ tử hiền lương thục đức Trẫm nhìn chán rồi, Trẫm chính là thích nàng khác với bọn họ.”
Đồ điên! Cố Thanh siết chặt nắm đấm, tên này quả nhiên là đồ thần kinh!
Bình luận facebook