Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Chuyển ngữ: Mic
“Nam quốc nữ nhân lai, bất trất vi tiến sĩ. Băng tuyết tịnh thông minh, liễu nhứ tài cao đấu. Hàn song thập tái thán bất như, bất trùng sinh nam trùng sinh nữ….”(1)
(1)Thiếu nữ đến từ phía Nam, tóc không cài làm tiến sĩ. Thông minh cùng thanh bạch, mảnh mai ra tranh đấu. Mười năm đèn sách cực khổ cũng không bằng, sinh nam chi bằng sinh nữ..”
Mấy đứa trẻ trên phố vừa vỗ tay vừa hát đồng dao, giọng trẻ nhỏ ngây thơ phối hợp với nét mặt vui vẻ, có lẽ vốn dĩ không hiểu ý nghĩa ca từ, nhưng vẫn hưng phấn hát xướng như cũ.
Văn Tố ở bên trong xe ngựa, từ bên ô cửa thu lại tầm mắt, thả màn xe, nhẹ thở dài một tiếng.
Là một nữ tử, giống như nàng làm quan được đến bước này, thật sự là cực hạn.
Xa phu đánh xe cũng coi như thân quen với nàng, cười trêu ghẹo: “Văn đại nhân bây giờ đã trở thành nhân vật nổi tiếng khắp Đại Lương rồi nha!”
Văn Tố cười hai tiếng, xem như trả lời, vén rèm nói: “Về thẳng Vương phủ đi, không vào cung nữa…”
Trở lại Vương phủ, vừa tới cửa viện đã trông thấy Phó Thanh Ngọc đứng bên trong, hình như đang đợi nàng.
“Thanh Ngọc, cô sao lại tới đây.”
“Ta đến đưa cho cô một thứ.” Phó Thanh Ngọc đem quyển sách siết chặt trong tay đưa cho nàng, mắt cụp xuống không nhìn nàng, “Chuyện lần trước cô nhờ ta tìm hiểu, toàn bộ đều nằm trong sách này, cô tự xem đi.”
Nét mặt Văn Tố lộ vẻ vui mừng, vội vàng nhận lấy, “Vậy thật sự tốt quá rồi, cảm tạ cô nhé.”
Phó Thanh Ngọc gượng gạo đáp lại một tiếng: “Không cần cảm ơn.”
Xoay người định đi, được vài bước lại dừng, nàng quay đầu nhìn Văn Tố, “Tố Tố, cô thật sự không biết chút gì về chuyện của tổ tiên mình sao?”
Văn Tố bị nét mặt này của nàng ấy khiến nàng ngẩn ra, thành thực gật đầu, “Phụ thân chưa từng nói về vị tổ tiên này với ta bao giờ, nếu không phải ở Giang Bắc gặp được một vị cố nhân, đến bây giờ ta vẫn không biết đó.”
“Thì ra là vậy………” Phó Thanh Ngọc thì thào, “Chẳng lẽ là ý trời ư…….”
Văn Tố có chút khó hiểu đối với bộ dạng này của nàng, muốn hỏi thử nàng ấy là chuyện gì, nhưng thấy hai a đầu bên cạnh nàng ấy đã quan tâm chạy tới nghênh đón, dìu đỡ nàng ấy trở về, còn không quên lễ phép hướng phía nàng hành lễ.
Văn Tố cúi đầu liếc nhìn thư tịch trong tay, cảm thấy hiếu kỳ, vội vàng mở ra, Phó Thanh Ngọc đã đánh dấu một trang trong đó, nàng rất nhanh đã tìm thấy cái tên Văn Tử Khâm.
Bàn tay run lên, suýt nữa thì làm rơi quyển sách.
Trời ơi, không phải chứ, vị tổ tiên này của dòng họ nàng đúng là “thứ dữ” mà!
“Nàng nói nàng có vị tổ tiên có “long dương chi hảo”?
Tiêu Tranh từ sau thư án ngước lên, ánh nến phản chiếu ý cười trong mắt hắn, “Ai nói với nàng?”
“Nè, chàng tự xem đi.” Văn Tố đưa quyển thư tịch trong tay cho hắn.
Một lúc sau, Tiêu Tranh đặt thư tịch xuống, đưa ra tổng kết: “Ghi chép quả thật rất thú vị.”
Văn Tố nhíu mày, “Chỉ có thế?”
Tiêu Tranh bật cười, đổi đề tài: “Người tên Văn Tử Khâm này là Lâm Tuyên nói với nàng sao?”
“Đúng vậy, ngài ấy đưa cho thiếp một quyển sách, những ghi chép trong đó toàn bộ đều là những ngôn luận rất hay của Văn Tử Khâm.”
Đương nhiên hiện giờ có một vài điều đã đem đi “đầu độc” hoàng đế bệ hạ.
Kỳ thực nếu không phải Văn Tố bước vào quan trường, Lâm Tuyên có lẽ sẽ không nói ra chuyện này. Lúc đó nói với hắn cũng là vì bảo vệ Văn Tố, đề phòng sau này có điều bất trắc. Dù sao đã nhiều năm như vậy, dòng họ Văn vẫn không thay tên đổi họ, mà bản thân Văn Tố lại không hề hay biết gì, không thể không chú ý.
Không nghĩ tới tác giả quyển sách này để lại một cái tên, nàng còn dựa vào đó tra cứu. Có điều Tiêu Tranh phát hiện những ghi chép trong sách cũng không chi tiết, điểm mấu chốt vẫn chưa ghi chép.
Hắn nào biết sự tích chói lọi Thái tổ hoàng đế trọng thưởng hoàng kim ra giá cho cái đầu của Văn Tử Khâm đã bị Phó Thanh Ngọc che giấu, cho nên hiện giờ Văn Tố chỉ biết Văn Tử Khâm là tể tướng những năm cuối của tiền triều, biết người đó sau khi thành bị phá đã bắt một nam sủng, nhưng không biết mối quan hệ giữa người này với triều đình hiện tại.
“Dù sao cũng đều là chuyện đã qua, nàng không cần để tâm, thật thật giả giả, nếu không phải tự mình trải nghiệm, ai cũng không thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Tiêu Tranh mỉm cười với nàng, ra vẻ ung dung.
“Ừm……lời này cũng có lý.”
Tiêu Tranh gật đầu, ngoắc ngoắc tay với nàng, “Nàng qua đây.”
“Sao vậy?”
“Nhân lúc rảnh rỗi, nàng nên học một chút phê duyệt tấu chương như thế nào.”
Văn Tố cả kinh, “Chàng thật sự để thiếp phê duyệt sao?”
“Đương nhiên không phải, ta vẫn có trách nhiệm với Đại Lương, cho nên mới muốn dạy nàng một vài kỹ xảo.” Tiêu Tranh đem một chồng tấu chương lớn đẩy tới trước mặt nàng, “Trước học phân loại, sau đó mỗi một loại ta sẽ dạy nàng nên phê duyệt như thế nào, tấu chương nào có thể tự mình xử lý, tấu chương nào có thể giao cho kẻ dưới làm, tấu chương nào chuyển cho nội các thương thảo, còn có tấu chương nào cần khẩn cấp tám trăm dặm gửi tới Giang Nam để ta tự mình phê duyệt, nàng đều phải nhớ cho rõ.”
Văn Tố gục đầu, “Được rồi………”
Dưới ánh nến, hai người ngồi sát cạnh nhau, thấp giọng rì rầm không dứt.
Bởi vì các đại thần ở xa nhất thời vẫn chưa biết chuyện Văn Tố nắm quyền triều chính, Tiêu Tranh cũng không định dấy thêm một làn sóng phản đối khác, liền để Văn Tố bắt chước bút tích của hắn, một vài tấu chương có thể tự quyết định sẽ dựa theo phương pháp này mà phê duyệt.
Thế nhưng Văn Tố trước giờ vẫn luôn luyện kiểu chữ tiểu Khải xinh đẹp, nét bút của Tiêu Tranh lại khí thế bừng bừng rồng bay phượng múa, thật sự rất khó mô phỏng.
Nhìn một lúc, Tiêu Tranh có chút sốt ruột, dứt khoát cầm tay dạy nàng, nhưng động tác lại không tiện, thế nên quyết đoán kéo nàng ngồi lên đùi mình.
Động tác này thực hiện vốn rất tự nhiên, đến khi trông thấy vành tai đỏ bừng của Văn Tố ngồi trước mặt, hắn mới nhận ra quả thực vô cùng mờ ám.
Mực nơi đầu bút nhỏ giọt xuống giấy tỏa ra mùi thơm dìu dịu, hai người nhất thời đều quên cử động.
Văn Tố lặng lẽ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn, lại vội vàng rũ mắt.
Đương lúc ngượng ngùng, bả vai bỗng nhiên bị siết chặt, Tiêu Tranh đã mạnh mẽ ôm nàng, đôi môi từ sườn mặt tỉ mỉ đi xuống, vừa tê vừa ngứa, cuối cùng lúc đến bên tai nàng, hơi thở dốc nói: “Tố Tố, đợi ta trở về………chúng ta liền thành thân đi.”
Văn Tố kinh ngạc ngẩng lên, còn chưa thốt nên lời thì môi đã bị hắn mạnh mẽ chặn lại.
Bút rơi xuống, để lại vết mực lan to trên nền giấy, tựa như hóa thành nhu tình mật ý, lan tỏa trong không khí……..
*
Sắc đêm nồng đậm, trong tẩm cung hoàng đế thế nhưng vẫn sáng ánh nến, phản chiếu hai gương mặt nghiêm nghị.
“Bệ hạ đêm khuya gấp rút triệu kiến, không biết có việc gì căn dặn.”
Sắc mặt hoàng đế âm trầm, ánh mắt u ám, “Triều Khanh, Trẫm hỏi ngươi, chuyện Văn Tố nắm quyền triều chính, ngươi thấy thế nào?”
Lưu Kha nét mặt kinh ngạc, do dự trong khoảnh khắc mới nói: “Hồi bẩm bệ hạ, chuyện này xảy ra đột ngột, vi thần vẫn chưa suy nghĩ kỹ.”
“Vậy giờ nghĩ đi!’
Cơn giận bất ngờ bùng phát kiến Lưu Kha kinh hãi, một lúc lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh.
Mặc dù hành động này của Nhiếp chính vương có chút đi trái quy củ, nhưng hắn không ngốc, sau khi ngẫm lại, đại khái cũng có thể đoán được là muốn cho Văn Tố quyền lực để tự bảo vệ bản thân.
Có điều không ngờ hoàng đế lại giận đến vậy.
Lưu Kha ổn định tâm trạng, thử thăm dò nói: “Bệ hạ, mấy ngày trước còn nghe nói Người đối với Văn thái phó vô cùng tán thưởng, nói vậy nàng ấy cũng có chút năng lực nhỉ….”
“Hai việc này không thể đánh đồng.” Ngữ khí hoàng đế vẫn bực bội như cũ, “Trẫm xem trọng phương pháp giảng dạy không theo khuôn mẫu của nàng ấy, nhưng chuyện này lại khác, Nhiếp chính vương chính là hoàng thúc của Trẫm, nói cho cùng cũng coi như người một nhà, nhưng Văn Tố chẳng những là người ngoài, còn là nữ nhi, đem quyền thế của cả triều giao vào tay một mình nàng ấy, bảo Trẫm yên tâm sao được?”
“Lo lắng của bệ hạ hợp tình hợp lý, nhưng mà………….” Lưu Kha lén quan sát sắc mặt hoàng đế, cẩn thận cân nhắc: “Ít nhiều cũng nên cho Văn thiếu phó một cơ hội chứ…”
“Triều Khanh,” Hoàng đế cuối cùng cảm thấy sai sai, híp mắt nói: “Ngươi hình như vẫn luôn nói giúp nàng ta nhỉ.”
“Vi thần không dám.” Lưu Kha thái độ cung kính, giọng điệu chân thành.
Hoàng đế chán nản xua tay, “Bỏ đi, ngươi về trước đi, chuyện này sau này bàn tiếp.”
“Dạ………….”
Sau khi Lưu Kha rời đi, hoàng đế bệ hạ vẫn chau mày như cũ.
Đông Đức Ngọc Tụng đối với Văn Tố thập phần tán thưởng, cho dù là hắn, hiện giờ đối với vị lão sư nửa vời này cũng nảy sinh ý khen ngợi. Có điều như vậy thì sao, chung quy vẫn có chút khó chấp nhận.
Hắn chống má ảo não, liệu có phải tư tưởng mình không đủ thoáng không? Hay là như lời Lưu Kha nói, cho nàng ta một cơ hội?
Ngày hôm sau, mười vạn đại quân tập kết hoàn tất, Nhiếp chính vương sắp chính thức dẫn quân xuất chinh.
Hoàng đế đích thân dẫn chư vị đại thần tiễn bước đến cổng thành nam, bởi vì danh tiếng Tấn vương tuổi trẻ thiện chiến vốn đã lan xa, khiến cho bách tính kinh thành cũng tham gia, tranh nhau chiêm ngưỡng phong tư trên ngựa này.
Tinh kỳ phần phật, lưỡi mác sáng loáng, khiến một ngày xuân tươi đẹp như vậy bao phủ một khí thế tầng tầng lớp lớp.
Trên thành lầu, uống cạn ba chung rượu tiễn đưa, Tiêu Tranh hướng hoàng đế chắp tay hành lễ, xoay người bước xuống bậc thềm, tự mình lên ngựa.
Áo choàng theo gió tung bay, giáp trụ màu đen sáng bóng dưới ánh mặt trời. Hắn quay đầu liếc nhìn nơi cổng thành, ánh mắt không rõ là chờ đợi hay là mất mát.
Rõ ràng là bảo nàng đừng đến tiễn, nhưng tới lúc này thì vẫn có chút luyến tiếc.
Hắn lắc đầu cười tự giễu, giục ngựa đi về phía trước, trong ánh mắt kinh diễm của mọi người dừng lại trước ba quân tướng sĩ, thoáng dừng một chút, tay vung lên, toàn quân khởi hành.
Hoàng đế đứng trên thành lầu nhìn về xa xa, đột nhiên nảy sinh một tia kính ngưỡng đối với vị hoàng thúc này.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Tranh lúc xuất chinh, vô cùng bình tĩnh, tao nhã chỉ huy, tựa như thể vốn không phải đi đánh giặc mà chỉ là tùy ý dạo chơi.
Cách hắn ba bước, Tiêu Đoan yên lặng đứng đó.
Hắn không cảm khái nhiều như hoàng đế, chỉ cảm thấy có chút vui mừng, cuối cùng đã có thể tự mình đưa tiễn hoàng thúc xuất chinh…….
Bên dưới đột nhiên truyền tới một tràng tiếng vó ngựa, vô cùng hỗn loạn nhưng cũng rất vội vã, đi kèm còn có tiếng hô có chút hoảng hốt của nữ tử.
Tất cả người trên thành lầu đều đồng loạt cúi đầu nhìn xuống, một bóng người màu lam nhạt điên cuồng phóng ngựa hướng về phía đội quân đội. Một lúc sau, dường như cuối cùng đã hiểu rõ tính khí con ngựa, người đó kéo cương, ghìm ngựa, sau đó, dưới mắt sửng sốt của bách tính chung quanh, vỗ ngực thở dốc từng hồi.
Cằm hoàng đế suýt nữa thì rớt xuống, giựt giựt khóe môi nhìn Tiêu Đoan, “Văn thiếu phó lẽ nào ngủ quên? Cho nên mới kích động như vậy?”
Tiêu Đoan nhìn hắn với sắc mặt tốt hiếm hoi, “Có lẽ là do dự tranh đấu một hồi nên mới chậm trễ thời gian thôi.”
Nói tới đây thì chợt ngừng lại, hắn quay đầu đối diện với tầm mắt của hoàng đế, thấp giọng cười: “Nghe nói nàng ấy đã nắm quyền triều chính, bệ hạ cảm thấy thế nào?”
Mặt hoàng đế bệ hạ tức thì đen như than………
Phía dưới lại một trận xôn xao, đội quân đang tiến về phía trước đột nhiên dừng lại, một người phi ngựa mà đến, tốc độ như gió.
Tới phía trước, hắn ghìm cương, trông thấy nữ tử trước mắt vẫn đang há miệng thở dốc thì bật cười: “Không phải bảo nàng đừng tiễn ư? Sao còn đến chứ?”
“Thiếp, thiếp………” Văn Tố ngồi thẳng người dậy, ổn định hơi thở nói: “Tóm lại là muốn tới thôi, thiếp muốn nhìn chàng xuất chinh, rồi chờ chàng khải hoàn.”
Sắc mặt Tiêu Tranh khẽ đổi, trong mắt dâng lên từng đợt từng đợt ấm áp, gật đầu, sát gần lại thì thầm: “Những ngày ta không ở đây, nàng phải vạn phần thận trọng, ngàn vạn lần không được phạm lỗi, miễn là không để cho người khác có cơ hội xuống tay thì sẽ an ổn vô sự, nhớ đó.”
Văn Tố gật đầu, “Thiếp nhớ rồi, chàng yên tâm.”
Tiêu Tranh ngẩng lên quét mắt nhìn xung quanh một vòng, ho khan một tiếng, rồi lại nhìn nàng thấp giọng nói một câu: “Đợi ta trở về………”
Ánh mắt hắn đã biểu đạt tất cả, Văn Tố nhớ tới lời nói đêm đó, gật đầu, mặt đỏ bừng, rũ mắt: “Ừm, thiếp đợi chàng……..”
Hoàng đế trên thành lầu há mồm trợn mắt lẩm bẩm: “Không lẽ họ………”
“Bệ hạ mới phát hiện ư?” Tiêu Đoan cười châm chích, như thể đang nói, ngươi hoàn toàn bị hai người đó đùa giỡn rồi!
“Nam quốc nữ nhân lai, bất trất vi tiến sĩ. Băng tuyết tịnh thông minh, liễu nhứ tài cao đấu. Hàn song thập tái thán bất như, bất trùng sinh nam trùng sinh nữ….”(1)
(1)Thiếu nữ đến từ phía Nam, tóc không cài làm tiến sĩ. Thông minh cùng thanh bạch, mảnh mai ra tranh đấu. Mười năm đèn sách cực khổ cũng không bằng, sinh nam chi bằng sinh nữ..”
Mấy đứa trẻ trên phố vừa vỗ tay vừa hát đồng dao, giọng trẻ nhỏ ngây thơ phối hợp với nét mặt vui vẻ, có lẽ vốn dĩ không hiểu ý nghĩa ca từ, nhưng vẫn hưng phấn hát xướng như cũ.
Văn Tố ở bên trong xe ngựa, từ bên ô cửa thu lại tầm mắt, thả màn xe, nhẹ thở dài một tiếng.
Là một nữ tử, giống như nàng làm quan được đến bước này, thật sự là cực hạn.
Xa phu đánh xe cũng coi như thân quen với nàng, cười trêu ghẹo: “Văn đại nhân bây giờ đã trở thành nhân vật nổi tiếng khắp Đại Lương rồi nha!”
Văn Tố cười hai tiếng, xem như trả lời, vén rèm nói: “Về thẳng Vương phủ đi, không vào cung nữa…”
Trở lại Vương phủ, vừa tới cửa viện đã trông thấy Phó Thanh Ngọc đứng bên trong, hình như đang đợi nàng.
“Thanh Ngọc, cô sao lại tới đây.”
“Ta đến đưa cho cô một thứ.” Phó Thanh Ngọc đem quyển sách siết chặt trong tay đưa cho nàng, mắt cụp xuống không nhìn nàng, “Chuyện lần trước cô nhờ ta tìm hiểu, toàn bộ đều nằm trong sách này, cô tự xem đi.”
Nét mặt Văn Tố lộ vẻ vui mừng, vội vàng nhận lấy, “Vậy thật sự tốt quá rồi, cảm tạ cô nhé.”
Phó Thanh Ngọc gượng gạo đáp lại một tiếng: “Không cần cảm ơn.”
Xoay người định đi, được vài bước lại dừng, nàng quay đầu nhìn Văn Tố, “Tố Tố, cô thật sự không biết chút gì về chuyện của tổ tiên mình sao?”
Văn Tố bị nét mặt này của nàng ấy khiến nàng ngẩn ra, thành thực gật đầu, “Phụ thân chưa từng nói về vị tổ tiên này với ta bao giờ, nếu không phải ở Giang Bắc gặp được một vị cố nhân, đến bây giờ ta vẫn không biết đó.”
“Thì ra là vậy………” Phó Thanh Ngọc thì thào, “Chẳng lẽ là ý trời ư…….”
Văn Tố có chút khó hiểu đối với bộ dạng này của nàng, muốn hỏi thử nàng ấy là chuyện gì, nhưng thấy hai a đầu bên cạnh nàng ấy đã quan tâm chạy tới nghênh đón, dìu đỡ nàng ấy trở về, còn không quên lễ phép hướng phía nàng hành lễ.
Văn Tố cúi đầu liếc nhìn thư tịch trong tay, cảm thấy hiếu kỳ, vội vàng mở ra, Phó Thanh Ngọc đã đánh dấu một trang trong đó, nàng rất nhanh đã tìm thấy cái tên Văn Tử Khâm.
Bàn tay run lên, suýt nữa thì làm rơi quyển sách.
Trời ơi, không phải chứ, vị tổ tiên này của dòng họ nàng đúng là “thứ dữ” mà!
“Nàng nói nàng có vị tổ tiên có “long dương chi hảo”?
Tiêu Tranh từ sau thư án ngước lên, ánh nến phản chiếu ý cười trong mắt hắn, “Ai nói với nàng?”
“Nè, chàng tự xem đi.” Văn Tố đưa quyển thư tịch trong tay cho hắn.
Một lúc sau, Tiêu Tranh đặt thư tịch xuống, đưa ra tổng kết: “Ghi chép quả thật rất thú vị.”
Văn Tố nhíu mày, “Chỉ có thế?”
Tiêu Tranh bật cười, đổi đề tài: “Người tên Văn Tử Khâm này là Lâm Tuyên nói với nàng sao?”
“Đúng vậy, ngài ấy đưa cho thiếp một quyển sách, những ghi chép trong đó toàn bộ đều là những ngôn luận rất hay của Văn Tử Khâm.”
Đương nhiên hiện giờ có một vài điều đã đem đi “đầu độc” hoàng đế bệ hạ.
Kỳ thực nếu không phải Văn Tố bước vào quan trường, Lâm Tuyên có lẽ sẽ không nói ra chuyện này. Lúc đó nói với hắn cũng là vì bảo vệ Văn Tố, đề phòng sau này có điều bất trắc. Dù sao đã nhiều năm như vậy, dòng họ Văn vẫn không thay tên đổi họ, mà bản thân Văn Tố lại không hề hay biết gì, không thể không chú ý.
Không nghĩ tới tác giả quyển sách này để lại một cái tên, nàng còn dựa vào đó tra cứu. Có điều Tiêu Tranh phát hiện những ghi chép trong sách cũng không chi tiết, điểm mấu chốt vẫn chưa ghi chép.
Hắn nào biết sự tích chói lọi Thái tổ hoàng đế trọng thưởng hoàng kim ra giá cho cái đầu của Văn Tử Khâm đã bị Phó Thanh Ngọc che giấu, cho nên hiện giờ Văn Tố chỉ biết Văn Tử Khâm là tể tướng những năm cuối của tiền triều, biết người đó sau khi thành bị phá đã bắt một nam sủng, nhưng không biết mối quan hệ giữa người này với triều đình hiện tại.
“Dù sao cũng đều là chuyện đã qua, nàng không cần để tâm, thật thật giả giả, nếu không phải tự mình trải nghiệm, ai cũng không thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Tiêu Tranh mỉm cười với nàng, ra vẻ ung dung.
“Ừm……lời này cũng có lý.”
Tiêu Tranh gật đầu, ngoắc ngoắc tay với nàng, “Nàng qua đây.”
“Sao vậy?”
“Nhân lúc rảnh rỗi, nàng nên học một chút phê duyệt tấu chương như thế nào.”
Văn Tố cả kinh, “Chàng thật sự để thiếp phê duyệt sao?”
“Đương nhiên không phải, ta vẫn có trách nhiệm với Đại Lương, cho nên mới muốn dạy nàng một vài kỹ xảo.” Tiêu Tranh đem một chồng tấu chương lớn đẩy tới trước mặt nàng, “Trước học phân loại, sau đó mỗi một loại ta sẽ dạy nàng nên phê duyệt như thế nào, tấu chương nào có thể tự mình xử lý, tấu chương nào có thể giao cho kẻ dưới làm, tấu chương nào chuyển cho nội các thương thảo, còn có tấu chương nào cần khẩn cấp tám trăm dặm gửi tới Giang Nam để ta tự mình phê duyệt, nàng đều phải nhớ cho rõ.”
Văn Tố gục đầu, “Được rồi………”
Dưới ánh nến, hai người ngồi sát cạnh nhau, thấp giọng rì rầm không dứt.
Bởi vì các đại thần ở xa nhất thời vẫn chưa biết chuyện Văn Tố nắm quyền triều chính, Tiêu Tranh cũng không định dấy thêm một làn sóng phản đối khác, liền để Văn Tố bắt chước bút tích của hắn, một vài tấu chương có thể tự quyết định sẽ dựa theo phương pháp này mà phê duyệt.
Thế nhưng Văn Tố trước giờ vẫn luôn luyện kiểu chữ tiểu Khải xinh đẹp, nét bút của Tiêu Tranh lại khí thế bừng bừng rồng bay phượng múa, thật sự rất khó mô phỏng.
Nhìn một lúc, Tiêu Tranh có chút sốt ruột, dứt khoát cầm tay dạy nàng, nhưng động tác lại không tiện, thế nên quyết đoán kéo nàng ngồi lên đùi mình.
Động tác này thực hiện vốn rất tự nhiên, đến khi trông thấy vành tai đỏ bừng của Văn Tố ngồi trước mặt, hắn mới nhận ra quả thực vô cùng mờ ám.
Mực nơi đầu bút nhỏ giọt xuống giấy tỏa ra mùi thơm dìu dịu, hai người nhất thời đều quên cử động.
Văn Tố lặng lẽ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn, lại vội vàng rũ mắt.
Đương lúc ngượng ngùng, bả vai bỗng nhiên bị siết chặt, Tiêu Tranh đã mạnh mẽ ôm nàng, đôi môi từ sườn mặt tỉ mỉ đi xuống, vừa tê vừa ngứa, cuối cùng lúc đến bên tai nàng, hơi thở dốc nói: “Tố Tố, đợi ta trở về………chúng ta liền thành thân đi.”
Văn Tố kinh ngạc ngẩng lên, còn chưa thốt nên lời thì môi đã bị hắn mạnh mẽ chặn lại.
Bút rơi xuống, để lại vết mực lan to trên nền giấy, tựa như hóa thành nhu tình mật ý, lan tỏa trong không khí……..
*
Sắc đêm nồng đậm, trong tẩm cung hoàng đế thế nhưng vẫn sáng ánh nến, phản chiếu hai gương mặt nghiêm nghị.
“Bệ hạ đêm khuya gấp rút triệu kiến, không biết có việc gì căn dặn.”
Sắc mặt hoàng đế âm trầm, ánh mắt u ám, “Triều Khanh, Trẫm hỏi ngươi, chuyện Văn Tố nắm quyền triều chính, ngươi thấy thế nào?”
Lưu Kha nét mặt kinh ngạc, do dự trong khoảnh khắc mới nói: “Hồi bẩm bệ hạ, chuyện này xảy ra đột ngột, vi thần vẫn chưa suy nghĩ kỹ.”
“Vậy giờ nghĩ đi!’
Cơn giận bất ngờ bùng phát kiến Lưu Kha kinh hãi, một lúc lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh.
Mặc dù hành động này của Nhiếp chính vương có chút đi trái quy củ, nhưng hắn không ngốc, sau khi ngẫm lại, đại khái cũng có thể đoán được là muốn cho Văn Tố quyền lực để tự bảo vệ bản thân.
Có điều không ngờ hoàng đế lại giận đến vậy.
Lưu Kha ổn định tâm trạng, thử thăm dò nói: “Bệ hạ, mấy ngày trước còn nghe nói Người đối với Văn thái phó vô cùng tán thưởng, nói vậy nàng ấy cũng có chút năng lực nhỉ….”
“Hai việc này không thể đánh đồng.” Ngữ khí hoàng đế vẫn bực bội như cũ, “Trẫm xem trọng phương pháp giảng dạy không theo khuôn mẫu của nàng ấy, nhưng chuyện này lại khác, Nhiếp chính vương chính là hoàng thúc của Trẫm, nói cho cùng cũng coi như người một nhà, nhưng Văn Tố chẳng những là người ngoài, còn là nữ nhi, đem quyền thế của cả triều giao vào tay một mình nàng ấy, bảo Trẫm yên tâm sao được?”
“Lo lắng của bệ hạ hợp tình hợp lý, nhưng mà………….” Lưu Kha lén quan sát sắc mặt hoàng đế, cẩn thận cân nhắc: “Ít nhiều cũng nên cho Văn thiếu phó một cơ hội chứ…”
“Triều Khanh,” Hoàng đế cuối cùng cảm thấy sai sai, híp mắt nói: “Ngươi hình như vẫn luôn nói giúp nàng ta nhỉ.”
“Vi thần không dám.” Lưu Kha thái độ cung kính, giọng điệu chân thành.
Hoàng đế chán nản xua tay, “Bỏ đi, ngươi về trước đi, chuyện này sau này bàn tiếp.”
“Dạ………….”
Sau khi Lưu Kha rời đi, hoàng đế bệ hạ vẫn chau mày như cũ.
Đông Đức Ngọc Tụng đối với Văn Tố thập phần tán thưởng, cho dù là hắn, hiện giờ đối với vị lão sư nửa vời này cũng nảy sinh ý khen ngợi. Có điều như vậy thì sao, chung quy vẫn có chút khó chấp nhận.
Hắn chống má ảo não, liệu có phải tư tưởng mình không đủ thoáng không? Hay là như lời Lưu Kha nói, cho nàng ta một cơ hội?
Ngày hôm sau, mười vạn đại quân tập kết hoàn tất, Nhiếp chính vương sắp chính thức dẫn quân xuất chinh.
Hoàng đế đích thân dẫn chư vị đại thần tiễn bước đến cổng thành nam, bởi vì danh tiếng Tấn vương tuổi trẻ thiện chiến vốn đã lan xa, khiến cho bách tính kinh thành cũng tham gia, tranh nhau chiêm ngưỡng phong tư trên ngựa này.
Tinh kỳ phần phật, lưỡi mác sáng loáng, khiến một ngày xuân tươi đẹp như vậy bao phủ một khí thế tầng tầng lớp lớp.
Trên thành lầu, uống cạn ba chung rượu tiễn đưa, Tiêu Tranh hướng hoàng đế chắp tay hành lễ, xoay người bước xuống bậc thềm, tự mình lên ngựa.
Áo choàng theo gió tung bay, giáp trụ màu đen sáng bóng dưới ánh mặt trời. Hắn quay đầu liếc nhìn nơi cổng thành, ánh mắt không rõ là chờ đợi hay là mất mát.
Rõ ràng là bảo nàng đừng đến tiễn, nhưng tới lúc này thì vẫn có chút luyến tiếc.
Hắn lắc đầu cười tự giễu, giục ngựa đi về phía trước, trong ánh mắt kinh diễm của mọi người dừng lại trước ba quân tướng sĩ, thoáng dừng một chút, tay vung lên, toàn quân khởi hành.
Hoàng đế đứng trên thành lầu nhìn về xa xa, đột nhiên nảy sinh một tia kính ngưỡng đối với vị hoàng thúc này.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Tranh lúc xuất chinh, vô cùng bình tĩnh, tao nhã chỉ huy, tựa như thể vốn không phải đi đánh giặc mà chỉ là tùy ý dạo chơi.
Cách hắn ba bước, Tiêu Đoan yên lặng đứng đó.
Hắn không cảm khái nhiều như hoàng đế, chỉ cảm thấy có chút vui mừng, cuối cùng đã có thể tự mình đưa tiễn hoàng thúc xuất chinh…….
Bên dưới đột nhiên truyền tới một tràng tiếng vó ngựa, vô cùng hỗn loạn nhưng cũng rất vội vã, đi kèm còn có tiếng hô có chút hoảng hốt của nữ tử.
Tất cả người trên thành lầu đều đồng loạt cúi đầu nhìn xuống, một bóng người màu lam nhạt điên cuồng phóng ngựa hướng về phía đội quân đội. Một lúc sau, dường như cuối cùng đã hiểu rõ tính khí con ngựa, người đó kéo cương, ghìm ngựa, sau đó, dưới mắt sửng sốt của bách tính chung quanh, vỗ ngực thở dốc từng hồi.
Cằm hoàng đế suýt nữa thì rớt xuống, giựt giựt khóe môi nhìn Tiêu Đoan, “Văn thiếu phó lẽ nào ngủ quên? Cho nên mới kích động như vậy?”
Tiêu Đoan nhìn hắn với sắc mặt tốt hiếm hoi, “Có lẽ là do dự tranh đấu một hồi nên mới chậm trễ thời gian thôi.”
Nói tới đây thì chợt ngừng lại, hắn quay đầu đối diện với tầm mắt của hoàng đế, thấp giọng cười: “Nghe nói nàng ấy đã nắm quyền triều chính, bệ hạ cảm thấy thế nào?”
Mặt hoàng đế bệ hạ tức thì đen như than………
Phía dưới lại một trận xôn xao, đội quân đang tiến về phía trước đột nhiên dừng lại, một người phi ngựa mà đến, tốc độ như gió.
Tới phía trước, hắn ghìm cương, trông thấy nữ tử trước mắt vẫn đang há miệng thở dốc thì bật cười: “Không phải bảo nàng đừng tiễn ư? Sao còn đến chứ?”
“Thiếp, thiếp………” Văn Tố ngồi thẳng người dậy, ổn định hơi thở nói: “Tóm lại là muốn tới thôi, thiếp muốn nhìn chàng xuất chinh, rồi chờ chàng khải hoàn.”
Sắc mặt Tiêu Tranh khẽ đổi, trong mắt dâng lên từng đợt từng đợt ấm áp, gật đầu, sát gần lại thì thầm: “Những ngày ta không ở đây, nàng phải vạn phần thận trọng, ngàn vạn lần không được phạm lỗi, miễn là không để cho người khác có cơ hội xuống tay thì sẽ an ổn vô sự, nhớ đó.”
Văn Tố gật đầu, “Thiếp nhớ rồi, chàng yên tâm.”
Tiêu Tranh ngẩng lên quét mắt nhìn xung quanh một vòng, ho khan một tiếng, rồi lại nhìn nàng thấp giọng nói một câu: “Đợi ta trở về………”
Ánh mắt hắn đã biểu đạt tất cả, Văn Tố nhớ tới lời nói đêm đó, gật đầu, mặt đỏ bừng, rũ mắt: “Ừm, thiếp đợi chàng……..”
Hoàng đế trên thành lầu há mồm trợn mắt lẩm bẩm: “Không lẽ họ………”
“Bệ hạ mới phát hiện ư?” Tiêu Đoan cười châm chích, như thể đang nói, ngươi hoàn toàn bị hai người đó đùa giỡn rồi!