Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Chuyển ngữ: Mic
Thanh Hải quốc là quốc gia Phật giáo, từ vương tộc cho đến bình dân đều là người thành kính tin Phật. Ba vị sứ thần đến Lương đô đã nhiều ngày, cảm thấy bỏ bê đại sự lễ Phật, trong lòng bất an, liền muốn đi đến Tướng Quốc tự ở ngoại ô dâng hương lễ Phật. Nhiếp chính vương biết các nàng không quen đường xá, đương nhiên sẽ không chậm trễ, liền phân phó Văn Tố theo cùng.
Tiếc là Văn Tố đối với kinh thành cũng không rành rẽ, đang đau khổ không biết phải sắp xếp thế nào thì Bình Dương vương đến lê la tán dóc tự đề cử mình, lúc này mới giải quyết được nguy cấp như lửa sém lông mày của nàng.
Ai biết hoàng đế bệ hạ ở chốn thâm cung dạo gần đây cũng đang có ý định ra ngoài dạo chơi, nghe được tin này liền đập bàn nói muốn đi cùng.
Tiêu Tranh cảm thấy khoảng thời gian này luôn giương cung bạt kiếm với tiểu hoàng đế cũng không phải chuyện tốt gì, có lẽ ra ngoài dạo chơi là một cơ hội tốt để xoa dịu mâu thuẫn, liền gật đầu đồng ý.
Hoàng đế lần này định vi phục xuất hành, chỉ thông báo cho tân khoa tam giáp cùng theo xa giá, chẳng qua Nhiếp chính vương nhất định muốn đi chung. Văn Tố thấy Nhiếp chính vương phủ gần như điều động hết toàn phủ, rõ ràng ngay cả Phó Thanh Ngọc cũng khẩn trương. Đến nỗi hôm xuất hành hoàng đế ngồi trong xe ngựa vén rèm nhìn mọi người đứng bên ngoài, nhất thời khinh bỉ hướng mắt nhìn trời.
Vi phục xuất hành cần đội ngũ khổng lồ thế à?
Một đoàn người phân lên ba cỗ xe ngựa cuối cùng khởi hành, Triệu Toàn dẫn theo cấm vệ quân vương phủ đã cải trang bảo vệ chặt chẽ, tốc độ đương nhiên rất chậm, tới được Tướng Quốc tự đã là giữa trưa.
Dù nói là cải trang vi hành, nhưng Nhiếp chính vương nếu đã đồng ý dẫn hoàng đế ra ngoài, lý nào có thể không chuẩn bị đôi chút? Trong tự từ sớm đã có người dọn sẵn cơm chay, mấy người vào tự viện liền lập tức ăn cơm, một chút mệt mỏi dọc đường trải qua nghỉ ngơi nháy mắt đã quét sạch không còn chút gì.
Có một tiểu sa di đi tới dẫn đường, dẫn đoàn người đi dạo một vòng nhỏ trong tự viện. Đông Đức Trác Y không thấy hứng thú, dẫn theo hai tùy tùng đi lễ phật, còn muốn thành kính tụng kinh, đoán chừng không phải một chốc một lát là xong.
Mọi người cảm thấy nhàm chán, liền tự mình tìm niềm vui.
Bên trong Đại Hùng bảo điện có đại sư tọa trấn giải xâm, hoàng đế bệ hạ liền đi xin quẻ xâm. Văn Tố nhìn, cảm thấy thập phần mới mẻ nên cũng kéo Phó Thanh Ngọc đi xin một quẻ, sau đó vui vẻ hớn hở chạy đi xin đại sư giải giúp.
Đại sư đó ước chừng bảy tám mươi tuổi, chòm râu hoa râm, dáng vẻ tuổi già sức yếu, giải xâm cho hoàng đế bệ hạ, sau khi nói một tràng ba hoa chích chòe lời hay ý đẹp thì ngồi sau bàn chợp mắt, khiến Văn Tố cảm thấy ông ta rất không đáng tin.
Phó Thanh Ngọc trước đem quẻ xâm đẩy qua, đại sư mở mắt thong thả lướt qua một cái, hời hợt nói một câu: “Tâm kính thông đạt, sự tại nhân vi1.” Sau đó tiếp tục khép mắt ngủ, so với thái độ trước đó đối với hoàng đế hoàn toàn không lời nào có thể so sánh.
1Suy nghĩ thông đạt, mọi việc đều nằm ở hành vi của con người.
Phó Thanh Ngọc thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Người không hỏi ta cầu gì sao?”
Đại sư cũng không thèm để ý nàng, trực tiếp bảo Văn Tố đưa quẻ xâm cho ông.
Văn Tố có chút lo lắng đẩy xâm qua, ai biết ông lão nhìn cũng không nhìn liền đặt xuống, sau đó nhướn mí mắt lướt nhìn nàng một cái, nói: “Diện hàm quý tướng, nhất sinh hòa thuận2.”
2Mặt có tướng phú quý, một đời thuận lợi.
Thế nên Văn Tố nở nụ cười.
Thực ra nàng vốn không để ý ông lão xem là tướng mạo hay là quẻ xâm, nàng chỉ cần một câu quyền uy nhân sĩ, tựa như một lời bảo chứng, khiến người an lòng.
Ai biết vừa định rời đi thì đại sư đó lại đột nhiên hỏi nàng một câu: “Thí chủ năm nay bao nhiêu?”
Văn Tố dừng bước, có chút hoài nghi, “Sắp tròn mười tám rồi, đại sư hỏi chuyện này làm gì?”
Đại sư híp nửa mắt, vẻ mặt sâu xa khó hiểu, nhìn vào trái lại có cảm giác vốn chưa tỉnh ngủ, “Cô nương cô năm nay sắp hồng loan tinh chuyển, hơn nữa vô cùng có khả năng người đó đang ở ngay bên cạnh đấy…….”
Văn Tố há hốc, tựa như nghe thấy cằm mình rơi ‘bộp’ một tiếng.
Ta có nói mình cầu nhân duyên ư? Đại sư người ngủ mê à?
Mấy người đứng bên cạnh đều nghe thấy, nhất thời đồng loạt hướng ánh mắt sang.
Nhiếp chính vương mặc thường phục bạch sắc, tóc đen cột cao thả xuống, phong thái lỗi lạc. Thản nhiên quét mắt qua phía này một cái, sắc mặt không chút thay đổi, chỉ có ánh mắt lóe lên rất khẽ, không biết là đang nghĩ gì.
Tiêu Đoan bên cạnh cũng bạch y rộng rãi giống hắn, nhưng lại lộ ra nét hơi gầy yếu, nghe thế thì chỉ cười, trong đôi mắt đen bóng toàn là vẻ trêu chọc.
Chu Hiền Đạt và Tề Giản cảm thấy thú vị, nhất loạt nhìn sang Lưu Kha, người kia sớm đã hai má đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh, không biết còn tưởng người sắp hồng loan tinh chuyển là hắn ấy chứ.
Mọi người đều ở trạng thái trầm ngâm, hoàng đế bệ hạ hết liếc sang trái lại nhìn sang phải một lúc, thập phần chân thành hỏi: “Thế nào gọi là hồng loan tinh chuyển?”
Văn Tố giật mình tỉnh táo trở lại, cười ha ha nói: “À, thiếu gia, chúng ta đi dạo đi, phong cảnh bên ngoài nhất định là rất đẹp đấy……….”
Hoàng đế không nhận được đáp án thì rất bất mãn, chạy trới trước mặt Tiêu Tranh: “Thúc thúc người nói đi.”
Có thể là bất mãn với tiếng gọi ‘thúc thúc’ đó, Tiêu Đoan u ám nhìn tiểu hoàng đế một cái, trong mắt lóe lên hàn quang.
Tiêu Tranh liếc nhìn gương mặt ngượng ngùng của Văn Tố, khe khẽ mỉm cười, “Không có gì, chỉ là hình dung người sắp gặp vận may mà thôi.”
“Hử? Thế Trẫm…………Ta khi nào thì hồng loan tinh chuyển?”
“Phì………..” Văn Tố che miệng, toàn thân cười đến phát run.
Bệ hạ, người thật sự là đáng yêu quá đi.
*
Sau lưng Tướng Quốc tự có triều đình hậu thuẫn, đương nhiên được xây dựng hùng vĩ nguy nga, lưng tựa hùng sơn, chiếm một khoảnh đất cực kỳ rộng lớn, hoa cỏ cây cối cũng rất nhiều danh phẩm.
Văn Tố ra khỏi Đại Hùng bảo điện đi loanh quanh tản bộ, vừa hay để tản bớt xấu hổ do giải xâm vừa rồi mang lại. Nhưng nghĩ tới lời nói hôm đó của Phó Thanh Ngọc, lại liên tưởng đến Lưu Kha ở bên cạnh, trong lòng chung quy cảm thấy có chút khác thường.
Đại sư đó nói hồng loan tinh chuyển…………Lẽ nào đối tượng chính là huynh ấy?
Văn Tố không biết, lúc này có người tim đập như hươu chạy, lo sợ bất an, cảm xúc so với nàng còn mãnh liệt hơn, chính là Lưu Kha.
Bình thường còn có thể nói vài lời, hòa hợp ở cạnh nhau, trải qua sự việc mới rồi, hắn đối với Văn Tố trái lại bắt đầu trở nên ngượng ngùng, ngay cả dũng khí gọi tên nàng cũng không có.
“Triều Khanh huynh, có hoa có thể hái thì phải hái đi.” Tề Giản từ sau lưng hắn xuất hiện, nhìn về Văn Tố cách đó không xa, trên mặt là ý cười trêu chọc.
“Vô Uyên, đừng có nói bậy.” Lưu Kha cúi thấp đầu, ánh mắt né tránh.
“Ngu huynh trái lại cảm thấy hoa này vẫn là không hái thì hơn.” Chu Hiền Đạt tay cầm chiết phiến, nho sam phấp phới, bước tới cạnh hai người.
Lưu Kha bất an ngẩng đầu, “Quan Viễn huynh sao lại nói vậy?”
Chu Hiền Đạt gấp chiết phiến trong tay, chỉ về xa xa phía trước, “Đệ tự nhìn đi.”
Lưu Kha nhìn theo hướng tay hắn chỉ, Văn Tố mặc dù chậm rãi dạo bước một mình, nhưng từ đầu chí cuối vẫn là theo sau Nhiếp chính vương, gần như một tấc cũng không rời.
Đoàn người mỗi người một tâm sự, đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt Tiêu Tranh. Nhân lúc Phúc Quý hầu hạ hoàng đế ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn vẫy tay gọi Văn Tố qua một bên nói chuyện.
Văn Tố vẫn luôn để ý động tĩnh của Nhiếp chính vương, thấy thế liền vội vàng chạy qua.
Phó Thanh Ngọc ở một bên trông rất rõ ràng, trái tim liền ảm đạm.
Hai người băng qua hành lang, tránh những người khác, dừng bên dưới một gốc đa trong hậu viện. Tiêu Tranh quan sát trái phải, thấy xung quanh không một bóng người mới lên tiếng: “Lời đại sư đó Văn khanh nhất định đừng tin, ông ta gặp ai cũng đều nói vậy cho qua, bổn vương cũng từng bị, rất không đáng tin.”
Văn Tố ngẩn ra, “Không đáng tin?”
“Không đáng tin!”
“À………dạ.”
Tiêu Tranh đã nói xong lời muốn nói, liếc nàng một cái rồi liền xoay người rời đi.
Văn Tố thấp thỏm theo hắn trở về, ai biết vừa ra khỏi hậu viện đã chạm mặt Lưu Kha. Nàng vốn dĩ vì lời nói của đại sư kia mà cảm thấy ngượng ngùng, lại thêm Nhiếp chính vương đang ở trước mặt, thế nên lập tức gục đầu mà đi.
Lưu Kha sớm đã trông thấy nàng, vừa định mở miệng liền thấy bóng người trong chiếc váy màu xanh nhạt ấy biến mất từ xa, trong lòng thập phần kinh ngạc, nghĩ cũng không nghĩ liền chạy theo.
Nhiếp chính vương thấy vậy dừng bước, khoanh tay nhìn.
Văn Tố xoay người trông thấy Lưu Kha theo sau lưng thì nhất thời nghẹn lời, sớm biết vậy chi bằng thoải mái chạy qua, đây đúng thật là giấu đầu lòi đuôi mà.
Có lẽ là sợ kinh động người khác, Lưu Kha cũng không dám gọi nàng, chỉ hi vọng tăng tốc bước chân mau chóng bắt kịp nàng, hỏi rõ ràng vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì.
Văn Tố cảm thấy có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu một đại phu cho hắn, đầu đất là bệnh, phải chữa!
Sau gốc đa trong hậu viện có một ngọn núi giả, tựa lưng vào tường vây, Văn Tố nhấc vạt váy lao đến chỗ đó, mắt thấy Lưu Kha sắp đuổi tới, dứt khoát vứt bỏ hình tượng thục nữ, dùng cả tay lẫn chân trèo lên.
Lưu Kha là một nho sinh, bước chân không nhanh hơn Văn Tố bao nhiêu, lúc đuổi tới trước thì đã không thấy bóng dáng Văn Tố, nhất thời không biết làm sao.
Văn Tố lo lắng hắn đầu đất lại tái phát, liền muốn từ tường vây bên cạnh ngọn núi giả mà trèo ra, rồi lại vòng lên đằng trước là được. Ai ngờ vừa bò lên đầu tường liền đờ ra.
Chả trách ngọn núi giả này dựng bên bờ tường cũng không sợ thu hút đạo tặc đột nhập, phía dưới vậy mà lại là vách núi sừng sững!
“Tố Tố, nàng muốn làm gì?!”
Đương lúc da đầu Văn Tố tê rần định quay trở lại trên ngọn núi giả thì bên dưới chợt truyền tới tiếng kinh hô của Lưu Kha, khiến nàng run lên một cái ngã nhào, may mà tay bám đầu tường mới không rớt xuống, có điều cũng bị dọa không nhẹ, tức thì bật khóc thảm thiết.
Lưu Kha không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, nhất thời ngây ra, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới được, cuối cùng vẫn là Văn Tố bảo hắn đi kêu người tới mới gọi hồn vía hắn trở về. Hắn vội xoay người, nhưng thấy từ xa đã có một bóng trắng tức tốc lướt tới, không bao lâu đã nhảy lên ngọn núi giả.
“Đưa tay qua đây.”
Văn Tố sợ đến trán toát mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy nói: “Vương gia, ta không dám thả tay….”
Mặt Tiêu Tranh lộ vẻ không vui, nha đầu này thường ngày rất lanh lợi, sao hôm nay lại không thận trọng như vậy? Hắn quay đầu liếc Lưu Kha vẻ mặt sốt ruột bên dưới, thầm nói lẽ nào là vì tên mọt sách này?
Hắn đạp lên đầu tường, ngồi xuống, đưa một tay kéo cánh tay Văn Tố, tay kia lại chậm chạp không có động tác gì, chỉ thấy nàng đầu đầy mồ hôi đáng thương tội nghiệp nhìn lại hắn.
“Triều Khanh, đi gọi người khác tới giúp.”
“A, được được được!” Lưu Kha bừng tỉnh, vội vàng xoay người chạy đi.
Tiêu Tranh đuổi hắn đi rồi, lúc này mới thong dong nhìn Văn Tố nói: “Văn Khanh đây là đang làm gì vậy?”
“…………..Vương, vương gia, chúng ta có thể lên trên rồi nói chuyện không?”
Tiêu Tranh nhếch môi, tay hơi hạ thấp một chút, dọa Văn Tố “má ơi” kêu lên một tiếng: “Vương gia, vương gia, ngài đừng buông tay đó, ngàn vạn lần đừng nha………”
“Thế khanh rảnh rỗi trèo tường làm gì?”
“Huhu, Vương gia, hạ quan là bị ép, bất đắc dĩ đó, để biểu đạt lòng trung thành tận tâm với vương gia, tình nguyện rơi xuống vách núi cũng không gặp mặt riêng tư với Lưu đại nhân đó…”
Tiêu Tranh nghe thế khe khẽ mỉm cười, đem nàng kéo lên trên, Văn Tố căng thẳng dùng một tay bám lấy cánh tay hắn, hai chân dùng sức trèo lên, nhưng đột nhiên lại nghe hắn nói: “Bổn vương còn tưởng khanh vì lời đại sư đó mà xấu hổ chứ.”
Éc, Vương gia chúng ta lên rồi nói đi, xin ngài đó!
Thấy Văn Tố không trả lời, Tiêu Tranh lại định hạ tay xuống, trong lòng Văn Tố hốt hoảng, bàn tay đang bám lấy cánh tay hắn kia dùng lực mạnh hơn, cả người đều bổ nhào lên người hắn. Tiêu Tranh sửng sốt, tay vừa buông lỏng, một cánh tay khác của nàng liền thuận thế vòng qua cổ hắn, miệng không ngừng kêu lên: “Vương gia, hạ quan không dám, ngài ngàn vạn lần đừng bỏ lại ta mà……”
“Khanh………….” Tiêu Tranh ngượng ngùng vô cùng, đang định lên tiếng thì Văn Tố theo phản xạ từ bên gáy hắn quay đầu sang, trong nháy mắt có gì đấy chạm vào cánh môi hắn, mềm mại ấm áp, như thể có vật gì đó rít gào nghiền qua trái tim, khiến toàn thân hắn chấn động.
Văn Tố cũng ngây ra, hai người gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều hai mắt mở to, kinh ngạc vô cùng.
“Hai người………..”
Bên cạnh chợt truyền tới giọng nói của Phó Thanh Ngọc, Văn Tố hoảng hốt quay đầu, thấy bên dưới có một hàng người đứng đó, thập phần tò mò vây xem…………
Thanh Hải quốc là quốc gia Phật giáo, từ vương tộc cho đến bình dân đều là người thành kính tin Phật. Ba vị sứ thần đến Lương đô đã nhiều ngày, cảm thấy bỏ bê đại sự lễ Phật, trong lòng bất an, liền muốn đi đến Tướng Quốc tự ở ngoại ô dâng hương lễ Phật. Nhiếp chính vương biết các nàng không quen đường xá, đương nhiên sẽ không chậm trễ, liền phân phó Văn Tố theo cùng.
Tiếc là Văn Tố đối với kinh thành cũng không rành rẽ, đang đau khổ không biết phải sắp xếp thế nào thì Bình Dương vương đến lê la tán dóc tự đề cử mình, lúc này mới giải quyết được nguy cấp như lửa sém lông mày của nàng.
Ai biết hoàng đế bệ hạ ở chốn thâm cung dạo gần đây cũng đang có ý định ra ngoài dạo chơi, nghe được tin này liền đập bàn nói muốn đi cùng.
Tiêu Tranh cảm thấy khoảng thời gian này luôn giương cung bạt kiếm với tiểu hoàng đế cũng không phải chuyện tốt gì, có lẽ ra ngoài dạo chơi là một cơ hội tốt để xoa dịu mâu thuẫn, liền gật đầu đồng ý.
Hoàng đế lần này định vi phục xuất hành, chỉ thông báo cho tân khoa tam giáp cùng theo xa giá, chẳng qua Nhiếp chính vương nhất định muốn đi chung. Văn Tố thấy Nhiếp chính vương phủ gần như điều động hết toàn phủ, rõ ràng ngay cả Phó Thanh Ngọc cũng khẩn trương. Đến nỗi hôm xuất hành hoàng đế ngồi trong xe ngựa vén rèm nhìn mọi người đứng bên ngoài, nhất thời khinh bỉ hướng mắt nhìn trời.
Vi phục xuất hành cần đội ngũ khổng lồ thế à?
Một đoàn người phân lên ba cỗ xe ngựa cuối cùng khởi hành, Triệu Toàn dẫn theo cấm vệ quân vương phủ đã cải trang bảo vệ chặt chẽ, tốc độ đương nhiên rất chậm, tới được Tướng Quốc tự đã là giữa trưa.
Dù nói là cải trang vi hành, nhưng Nhiếp chính vương nếu đã đồng ý dẫn hoàng đế ra ngoài, lý nào có thể không chuẩn bị đôi chút? Trong tự từ sớm đã có người dọn sẵn cơm chay, mấy người vào tự viện liền lập tức ăn cơm, một chút mệt mỏi dọc đường trải qua nghỉ ngơi nháy mắt đã quét sạch không còn chút gì.
Có một tiểu sa di đi tới dẫn đường, dẫn đoàn người đi dạo một vòng nhỏ trong tự viện. Đông Đức Trác Y không thấy hứng thú, dẫn theo hai tùy tùng đi lễ phật, còn muốn thành kính tụng kinh, đoán chừng không phải một chốc một lát là xong.
Mọi người cảm thấy nhàm chán, liền tự mình tìm niềm vui.
Bên trong Đại Hùng bảo điện có đại sư tọa trấn giải xâm, hoàng đế bệ hạ liền đi xin quẻ xâm. Văn Tố nhìn, cảm thấy thập phần mới mẻ nên cũng kéo Phó Thanh Ngọc đi xin một quẻ, sau đó vui vẻ hớn hở chạy đi xin đại sư giải giúp.
Đại sư đó ước chừng bảy tám mươi tuổi, chòm râu hoa râm, dáng vẻ tuổi già sức yếu, giải xâm cho hoàng đế bệ hạ, sau khi nói một tràng ba hoa chích chòe lời hay ý đẹp thì ngồi sau bàn chợp mắt, khiến Văn Tố cảm thấy ông ta rất không đáng tin.
Phó Thanh Ngọc trước đem quẻ xâm đẩy qua, đại sư mở mắt thong thả lướt qua một cái, hời hợt nói một câu: “Tâm kính thông đạt, sự tại nhân vi1.” Sau đó tiếp tục khép mắt ngủ, so với thái độ trước đó đối với hoàng đế hoàn toàn không lời nào có thể so sánh.
1Suy nghĩ thông đạt, mọi việc đều nằm ở hành vi của con người.
Phó Thanh Ngọc thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Người không hỏi ta cầu gì sao?”
Đại sư cũng không thèm để ý nàng, trực tiếp bảo Văn Tố đưa quẻ xâm cho ông.
Văn Tố có chút lo lắng đẩy xâm qua, ai biết ông lão nhìn cũng không nhìn liền đặt xuống, sau đó nhướn mí mắt lướt nhìn nàng một cái, nói: “Diện hàm quý tướng, nhất sinh hòa thuận2.”
2Mặt có tướng phú quý, một đời thuận lợi.
Thế nên Văn Tố nở nụ cười.
Thực ra nàng vốn không để ý ông lão xem là tướng mạo hay là quẻ xâm, nàng chỉ cần một câu quyền uy nhân sĩ, tựa như một lời bảo chứng, khiến người an lòng.
Ai biết vừa định rời đi thì đại sư đó lại đột nhiên hỏi nàng một câu: “Thí chủ năm nay bao nhiêu?”
Văn Tố dừng bước, có chút hoài nghi, “Sắp tròn mười tám rồi, đại sư hỏi chuyện này làm gì?”
Đại sư híp nửa mắt, vẻ mặt sâu xa khó hiểu, nhìn vào trái lại có cảm giác vốn chưa tỉnh ngủ, “Cô nương cô năm nay sắp hồng loan tinh chuyển, hơn nữa vô cùng có khả năng người đó đang ở ngay bên cạnh đấy…….”
Văn Tố há hốc, tựa như nghe thấy cằm mình rơi ‘bộp’ một tiếng.
Ta có nói mình cầu nhân duyên ư? Đại sư người ngủ mê à?
Mấy người đứng bên cạnh đều nghe thấy, nhất thời đồng loạt hướng ánh mắt sang.
Nhiếp chính vương mặc thường phục bạch sắc, tóc đen cột cao thả xuống, phong thái lỗi lạc. Thản nhiên quét mắt qua phía này một cái, sắc mặt không chút thay đổi, chỉ có ánh mắt lóe lên rất khẽ, không biết là đang nghĩ gì.
Tiêu Đoan bên cạnh cũng bạch y rộng rãi giống hắn, nhưng lại lộ ra nét hơi gầy yếu, nghe thế thì chỉ cười, trong đôi mắt đen bóng toàn là vẻ trêu chọc.
Chu Hiền Đạt và Tề Giản cảm thấy thú vị, nhất loạt nhìn sang Lưu Kha, người kia sớm đã hai má đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh, không biết còn tưởng người sắp hồng loan tinh chuyển là hắn ấy chứ.
Mọi người đều ở trạng thái trầm ngâm, hoàng đế bệ hạ hết liếc sang trái lại nhìn sang phải một lúc, thập phần chân thành hỏi: “Thế nào gọi là hồng loan tinh chuyển?”
Văn Tố giật mình tỉnh táo trở lại, cười ha ha nói: “À, thiếu gia, chúng ta đi dạo đi, phong cảnh bên ngoài nhất định là rất đẹp đấy……….”
Hoàng đế không nhận được đáp án thì rất bất mãn, chạy trới trước mặt Tiêu Tranh: “Thúc thúc người nói đi.”
Có thể là bất mãn với tiếng gọi ‘thúc thúc’ đó, Tiêu Đoan u ám nhìn tiểu hoàng đế một cái, trong mắt lóe lên hàn quang.
Tiêu Tranh liếc nhìn gương mặt ngượng ngùng của Văn Tố, khe khẽ mỉm cười, “Không có gì, chỉ là hình dung người sắp gặp vận may mà thôi.”
“Hử? Thế Trẫm…………Ta khi nào thì hồng loan tinh chuyển?”
“Phì………..” Văn Tố che miệng, toàn thân cười đến phát run.
Bệ hạ, người thật sự là đáng yêu quá đi.
*
Sau lưng Tướng Quốc tự có triều đình hậu thuẫn, đương nhiên được xây dựng hùng vĩ nguy nga, lưng tựa hùng sơn, chiếm một khoảnh đất cực kỳ rộng lớn, hoa cỏ cây cối cũng rất nhiều danh phẩm.
Văn Tố ra khỏi Đại Hùng bảo điện đi loanh quanh tản bộ, vừa hay để tản bớt xấu hổ do giải xâm vừa rồi mang lại. Nhưng nghĩ tới lời nói hôm đó của Phó Thanh Ngọc, lại liên tưởng đến Lưu Kha ở bên cạnh, trong lòng chung quy cảm thấy có chút khác thường.
Đại sư đó nói hồng loan tinh chuyển…………Lẽ nào đối tượng chính là huynh ấy?
Văn Tố không biết, lúc này có người tim đập như hươu chạy, lo sợ bất an, cảm xúc so với nàng còn mãnh liệt hơn, chính là Lưu Kha.
Bình thường còn có thể nói vài lời, hòa hợp ở cạnh nhau, trải qua sự việc mới rồi, hắn đối với Văn Tố trái lại bắt đầu trở nên ngượng ngùng, ngay cả dũng khí gọi tên nàng cũng không có.
“Triều Khanh huynh, có hoa có thể hái thì phải hái đi.” Tề Giản từ sau lưng hắn xuất hiện, nhìn về Văn Tố cách đó không xa, trên mặt là ý cười trêu chọc.
“Vô Uyên, đừng có nói bậy.” Lưu Kha cúi thấp đầu, ánh mắt né tránh.
“Ngu huynh trái lại cảm thấy hoa này vẫn là không hái thì hơn.” Chu Hiền Đạt tay cầm chiết phiến, nho sam phấp phới, bước tới cạnh hai người.
Lưu Kha bất an ngẩng đầu, “Quan Viễn huynh sao lại nói vậy?”
Chu Hiền Đạt gấp chiết phiến trong tay, chỉ về xa xa phía trước, “Đệ tự nhìn đi.”
Lưu Kha nhìn theo hướng tay hắn chỉ, Văn Tố mặc dù chậm rãi dạo bước một mình, nhưng từ đầu chí cuối vẫn là theo sau Nhiếp chính vương, gần như một tấc cũng không rời.
Đoàn người mỗi người một tâm sự, đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt Tiêu Tranh. Nhân lúc Phúc Quý hầu hạ hoàng đế ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn vẫy tay gọi Văn Tố qua một bên nói chuyện.
Văn Tố vẫn luôn để ý động tĩnh của Nhiếp chính vương, thấy thế liền vội vàng chạy qua.
Phó Thanh Ngọc ở một bên trông rất rõ ràng, trái tim liền ảm đạm.
Hai người băng qua hành lang, tránh những người khác, dừng bên dưới một gốc đa trong hậu viện. Tiêu Tranh quan sát trái phải, thấy xung quanh không một bóng người mới lên tiếng: “Lời đại sư đó Văn khanh nhất định đừng tin, ông ta gặp ai cũng đều nói vậy cho qua, bổn vương cũng từng bị, rất không đáng tin.”
Văn Tố ngẩn ra, “Không đáng tin?”
“Không đáng tin!”
“À………dạ.”
Tiêu Tranh đã nói xong lời muốn nói, liếc nàng một cái rồi liền xoay người rời đi.
Văn Tố thấp thỏm theo hắn trở về, ai biết vừa ra khỏi hậu viện đã chạm mặt Lưu Kha. Nàng vốn dĩ vì lời nói của đại sư kia mà cảm thấy ngượng ngùng, lại thêm Nhiếp chính vương đang ở trước mặt, thế nên lập tức gục đầu mà đi.
Lưu Kha sớm đã trông thấy nàng, vừa định mở miệng liền thấy bóng người trong chiếc váy màu xanh nhạt ấy biến mất từ xa, trong lòng thập phần kinh ngạc, nghĩ cũng không nghĩ liền chạy theo.
Nhiếp chính vương thấy vậy dừng bước, khoanh tay nhìn.
Văn Tố xoay người trông thấy Lưu Kha theo sau lưng thì nhất thời nghẹn lời, sớm biết vậy chi bằng thoải mái chạy qua, đây đúng thật là giấu đầu lòi đuôi mà.
Có lẽ là sợ kinh động người khác, Lưu Kha cũng không dám gọi nàng, chỉ hi vọng tăng tốc bước chân mau chóng bắt kịp nàng, hỏi rõ ràng vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì.
Văn Tố cảm thấy có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu một đại phu cho hắn, đầu đất là bệnh, phải chữa!
Sau gốc đa trong hậu viện có một ngọn núi giả, tựa lưng vào tường vây, Văn Tố nhấc vạt váy lao đến chỗ đó, mắt thấy Lưu Kha sắp đuổi tới, dứt khoát vứt bỏ hình tượng thục nữ, dùng cả tay lẫn chân trèo lên.
Lưu Kha là một nho sinh, bước chân không nhanh hơn Văn Tố bao nhiêu, lúc đuổi tới trước thì đã không thấy bóng dáng Văn Tố, nhất thời không biết làm sao.
Văn Tố lo lắng hắn đầu đất lại tái phát, liền muốn từ tường vây bên cạnh ngọn núi giả mà trèo ra, rồi lại vòng lên đằng trước là được. Ai ngờ vừa bò lên đầu tường liền đờ ra.
Chả trách ngọn núi giả này dựng bên bờ tường cũng không sợ thu hút đạo tặc đột nhập, phía dưới vậy mà lại là vách núi sừng sững!
“Tố Tố, nàng muốn làm gì?!”
Đương lúc da đầu Văn Tố tê rần định quay trở lại trên ngọn núi giả thì bên dưới chợt truyền tới tiếng kinh hô của Lưu Kha, khiến nàng run lên một cái ngã nhào, may mà tay bám đầu tường mới không rớt xuống, có điều cũng bị dọa không nhẹ, tức thì bật khóc thảm thiết.
Lưu Kha không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, nhất thời ngây ra, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới được, cuối cùng vẫn là Văn Tố bảo hắn đi kêu người tới mới gọi hồn vía hắn trở về. Hắn vội xoay người, nhưng thấy từ xa đã có một bóng trắng tức tốc lướt tới, không bao lâu đã nhảy lên ngọn núi giả.
“Đưa tay qua đây.”
Văn Tố sợ đến trán toát mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy nói: “Vương gia, ta không dám thả tay….”
Mặt Tiêu Tranh lộ vẻ không vui, nha đầu này thường ngày rất lanh lợi, sao hôm nay lại không thận trọng như vậy? Hắn quay đầu liếc Lưu Kha vẻ mặt sốt ruột bên dưới, thầm nói lẽ nào là vì tên mọt sách này?
Hắn đạp lên đầu tường, ngồi xuống, đưa một tay kéo cánh tay Văn Tố, tay kia lại chậm chạp không có động tác gì, chỉ thấy nàng đầu đầy mồ hôi đáng thương tội nghiệp nhìn lại hắn.
“Triều Khanh, đi gọi người khác tới giúp.”
“A, được được được!” Lưu Kha bừng tỉnh, vội vàng xoay người chạy đi.
Tiêu Tranh đuổi hắn đi rồi, lúc này mới thong dong nhìn Văn Tố nói: “Văn Khanh đây là đang làm gì vậy?”
“…………..Vương, vương gia, chúng ta có thể lên trên rồi nói chuyện không?”
Tiêu Tranh nhếch môi, tay hơi hạ thấp một chút, dọa Văn Tố “má ơi” kêu lên một tiếng: “Vương gia, vương gia, ngài đừng buông tay đó, ngàn vạn lần đừng nha………”
“Thế khanh rảnh rỗi trèo tường làm gì?”
“Huhu, Vương gia, hạ quan là bị ép, bất đắc dĩ đó, để biểu đạt lòng trung thành tận tâm với vương gia, tình nguyện rơi xuống vách núi cũng không gặp mặt riêng tư với Lưu đại nhân đó…”
Tiêu Tranh nghe thế khe khẽ mỉm cười, đem nàng kéo lên trên, Văn Tố căng thẳng dùng một tay bám lấy cánh tay hắn, hai chân dùng sức trèo lên, nhưng đột nhiên lại nghe hắn nói: “Bổn vương còn tưởng khanh vì lời đại sư đó mà xấu hổ chứ.”
Éc, Vương gia chúng ta lên rồi nói đi, xin ngài đó!
Thấy Văn Tố không trả lời, Tiêu Tranh lại định hạ tay xuống, trong lòng Văn Tố hốt hoảng, bàn tay đang bám lấy cánh tay hắn kia dùng lực mạnh hơn, cả người đều bổ nhào lên người hắn. Tiêu Tranh sửng sốt, tay vừa buông lỏng, một cánh tay khác của nàng liền thuận thế vòng qua cổ hắn, miệng không ngừng kêu lên: “Vương gia, hạ quan không dám, ngài ngàn vạn lần đừng bỏ lại ta mà……”
“Khanh………….” Tiêu Tranh ngượng ngùng vô cùng, đang định lên tiếng thì Văn Tố theo phản xạ từ bên gáy hắn quay đầu sang, trong nháy mắt có gì đấy chạm vào cánh môi hắn, mềm mại ấm áp, như thể có vật gì đó rít gào nghiền qua trái tim, khiến toàn thân hắn chấn động.
Văn Tố cũng ngây ra, hai người gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều hai mắt mở to, kinh ngạc vô cùng.
“Hai người………..”
Bên cạnh chợt truyền tới giọng nói của Phó Thanh Ngọc, Văn Tố hoảng hốt quay đầu, thấy bên dưới có một hàng người đứng đó, thập phần tò mò vây xem…………